“Cho nên ngươi là nói, kỳ thật Vương Thanh Hoan kia, là con rối của Lý Thuần Phong?” Lâm Tiêu có chút mờ mịt hỏi, mày hơi nhíu lại.

Quân Mặc gật đầu, đầu ngón tay chạm vào ấn đường Lâm Tiêu, thấp giọng nói: “Ta nói cho sư tôn những thứ này, là muốn cho sư tôn có chút phòng bị với bọn họ thôi. Những chuyện khác, sư tôn đều không cần quan tâm, hết thảy đều có đồ nhi, ta sẽ xử lý tốt hết thảy.”

Lâm Tiêu gật đầu, nhìn bộ dáng Quân Mặc đáy mắt bầm đen, biết gần đây Quân Mặc đại khái là vô cùng mệt mỏi, liền đưa tay vỗ giường bên cạnh: “Ngủ đi.”

Quân Mặc cả người cứng đờ, hầu kết chuyển động lên xuống một cái mới nói: “Ngủ… ngủ ở nơi này?”

Lâm Tiêu nhìn bộ dáng tựa hồ rất chần chờ của Quân Mặc, liền nói: “Nếu ngươi không muốn…” Liền quên đi.

Nhưng mà đứa ngốc này không đợi hắn nói hết lời, cũng đã nhào lên, lăn đến bên cạnh hắn.

Lâm Tiêu yên lặng mím môi —— ngốc như vậy, thật sự là đồ đệ của hắn sao? …

Lâm Tiêu tiêu phí hơn hai mươi ngày luyện tập tất cả phép thuật và vận hành chân khí của mình, trong thời gian này, Quân Mặc không biết là đã quên hay sao, chưa từng có ý muốn dẫn người tiến vào, cũng không muốn dẫn hắn đi ra ngoài.

Mỗi ngày chỉ cần sau khi mở mắt, nhìn thấy chính là vẻ mặt tươi cười chịu khó của đứa ngốc này, trước khi nhắm mắt chính là thần sắc đầy nhu mộ của người này.

Người này đối với hắn thật tốt, tốt đến mức hắn cảm thấy trái tim mình có chút hơi đau, tựa hồ đã từng phát sinh chuyện gì, mà người trước mắt này, không chỉ một lần dùng mệnh kéo về tính mạng của hắn.

Lâm Tiêu đặc biệt không có bất kỳ ý tưởng phải rời khỏi phủ đệ này, ngoại trừ nguyên nhân trước khi làm cho mình hoàn toàn có năng lực tự bảo vệ, hắn cũng không muốn ngu xuẩn đi loạn ra ngoài, còn có một nguyên nhân làm hắn mờ mịt, tựa hồ vì hắn mơ hồ cảm thấy, đứa ngốc này không muốn hắn rời đi.

Chậm rãi thu ý niệm, hắn theo thói quen mở ra màn hình nhìn một chút, hôm nay bề mặt đã vô cùng ổn định, mà tiến độ đã đến sáu mươi phần trăm, vả lại nhìn tiến độ này, như là càng về sau càng chậm, ngẫu nhiên còn dừng lại, thẳng đến khi hắn bắt đầu tu luyện, tiến độ kia mới không nhanh không chậm động hai cái.

Mặt không đổi sắc mà tắt đi màn hình, hắn ngồi ngay ngắn trên giường, mắt phượng nhìn như thanh lãnh mang theo vài phần mờ mịt, rơi vào trên người Quân Mặc trong sân.

Người này đang nghiêm túc miêu tả trận pháp phòng ngự, trận pháp là dùng huyết tế làm chất dẫn, cho nên mỗi ngày đều phải dùng máu của Quân Mặc miêu tả một lần, để phòng ngừa trận pháp lơi lỏng.

Nhìn thấy Lâm Tiêu đang nhìn mình, Quân Mặc quay đầu lại cho hắn một nụ cười ấm áp dạt dào, làm Lâm Tiêu mím môi, dời mặt đi chỗ khác.

Không biết có phải là do tiến độ khởi động lại tiến gần tới một nửa hay không, trong khoảng thời gian này hắn luôn mơ thấy một ít hình ảnh kỳ quái, làm hắn rốt cuộc đối với tình cảnh của mình có một nhận biết và suy đoán.

Những hình ảnh đó tuy rằng đứt quãng, nhưng kéo dài hơn nửa tháng, để cho hắn thấy được kiếp trước của “Hắn”.

Đó là một thế giới hoàn toàn khác biệt, “Hắn” cũng tên Lâm Tiêu, là thế hệ ưu tú nhất trong Lâm gia ở đế đô, bởi vì thủ đoạn quả quyết cường đại và thiên phú thương nghiệp rất mạnh, được chọn làm người thừa kế thứ nhất của Lâm gia.

“Hắn” cả đời này cơ hồ ít có địch thủ, cho đến khi Lâm gia đụng phải Lý gia.

Thanh niên tên Lý Thuần Phong kia, quả thực giống như đối địch của “Hắn”, chẳng qua kẻ này càng thêm tàn nhẫn hơn “Hắn”, càng thêm vô tình, cũng càng thêm biến thái.

“Hắn” hưởng thụ chính là bước lên đỉnh cao, giẫm lên hết những khó khăn, sau đó nhìn ngắm thiên hạ với cảm giác thành tựu, mà Lý Thuần Phong thích, chính là đùa bỡn nhân tâm.

Thắng lợi của người này, cho tới bây giờ đều không ở trên thương trường, lại càng không ở va chạm thế lực gia tộc, vui vẻ và hứng thú duy nhất của Lý Thuần Phong, chỉ có tự tay thay đổi vận mệnh người khác, bẻ gẫy cánh của người khác. Lý Thuần Phong thích thưởng thức mỗi một vẻ mặt tuyệt vọng của đám người bị mình tự tay kéo xuống, thích nhìn người kia triệt để sa đọa, hoặc không chịu nổi phát điên, hoặc không chịu nổi chết đi, hoặc thừa nhận bản thân còn không bằng bùn đất.

Lý Thuần Phong quá thông minh, nhưng một người khi thông minh đến cực hạn, cũng chỉ sẽ cảm thấy người trong thiên hạ đều là con kiến, cho dù cha mẹ ruột của mình, với Lý Thuần Phong mà nói đại khái cũng bất quá là “Phàm nhân ngu xuẩn”.

Trước khi “Hắn” vùng dậy, Lý Thuần Phong đã chơi chán tất cả người có thể chơi, những thiên tài bị Lý Thuần Phong để mắt tới, sụp đổ trở thành kẻ bệnh tâm thần.

“Hắn” có lẽ là tồn tại đặc biệt duy nhất trong cuộc sống của Lý Thuần Phong, bởi vì, bất luận Lý Thuần Phong dùng bao nhiêu phương pháp đánh bại “Hắn”, thậm chí là róc thịt từ trên người “Hắn”, “Hắn” cũng có thể lãnh tĩnh lau khô máu ở khóe miệng, sau đó hung hăng mà phản kích trở về.

Lý Thuần Phong, đại khái tìm được thú vui, hăng hái xếp đặt một ván cờ thật lớn.

Đầu tiên là người yêu thanh mai trúc mã, yêu đến nỗi thậm chí sẵn sàng chết cho em trai “Hắn”.

Sau đó là người bác cực kỳ chiếu cố “Hắn”, bởi vì cảm thấy nợ mẹ “Hắn” mà luôn bị lợi dụng, bị cha mẹ “Hắn” hại chết.

Sau đó, tất cả người thân thật sự quan tâm “Hắn” từng người một chết trong nội đấu gia tộc, chỉ còn lại có những người “Hắn” cho là thương mình, lại hận không thể đem“Hắn” cắt thành miếng thịt có độ dày như Lý Thuần Phong thích, tự tay quỳ gối dâng lên cho Lý Thuần Phong.

Chân “Hắn” bị gãy, đáng tiếc “Hắn” vẫn không biết uy hiếp thật sự đến từ chỗ nào, cho đến lúc những người đó cắt cụt “Hắn”, ném “Hắn” quanh năm suốt tháng trong phòng dưới đất, mặc cho vết thương của “Hắn” hóa mủ sinh giòi, “Hắn” rốt cuộc mới hỏng mất, giống như là thịt vụn không đứng dậy nổi nữa, người kia mới đầy hứng thú xuất hiện trước mặt “Hắn”.

Thời điểm kia, Lý Thuần Phong nói với “Hắn” —— ha ha, Lâm Tiêu, ngươi quả nhiên là mỹ nhân, đúng, chính là như vậy, chính là ánh mắt tuyệt vọng như vậy, đẹp đến mức giống như cây thuốc phiện, làm người say mê, chậc, thật sự đáng tiếc, ta cho rằng, ngươi còn có thể kiên trì một tháng nữa.

Lý Thuần Phong cười rất ôn nhu, ôn nhu đến mức làm người ta cảm thấy Lý Thuần Phong vừa nói lời tâm tình với “Hắn” —— ngươi là món đồ chơi ta chơi lâu nhất, năm năm, ngươi thế nhưng bồi ta năm năm mới điên, ha ha, thật sự là… thật là làm người ta cảm thấy hưng phấn chết được!

“Tới, đứng lên, ngươi không hận ta sao? Mau thanh tỉnh đi, chờ sau khi ngươi thanh tỉnh, chúng ta lại có thể tiếp tục chơi.”

“Hắn” đúng là điên rồi, nhưng mặc dù điên, đầu óc “Hắn” lại vô cùng rõ ràng, “Hắn” điên cuồng nhào tới gặm rớt một miếng thịt trên đùi Lý Thuần Phong, nhưng người kia lại như không đau, ngoại trừ ánh mắt hưng phấn đỏ lên, nhất cử nhất động vẫn ôn nhu đến mức làm người ta rợn cả tóc gáy.

“Đúng, chính là hận ta như vậy! Đến, trả thù ta đi, ngươi không muốn giết ta sao? Ngươi xem, chúng ta đều là cùng loại người, ta muốn tra tấn ngươi đến chết, ngươi cũng vậy, ngươi nhất định muốn tự tay lột da ta, sau đó đem thịt của ta từng cục cắt xuống, không phải sao? Ha ha, đến, chỉ cần ngươi đồng ý, ta liền giúp ngươi, ngươi không muốn báo thù sao? Bác của ngươi,chú của ngươi, còn có những cấp dưới trung thành của ngươi…”

Hàm răng “Hắn” sau khi cắn một cái, sau đó dưới ánh mắt phẫn nộ của Lý Thuần Phong run rẩy thân mình, giống như ấu thú bị hù dọa điên rồi lui ở góc tường.

Tất cả nụ cười trên mặt Lý Thuần Phong nhất thời tan biến, Lý Thuần Phong bắt đầu nổi giận, Lý Thuần Phong cho rằng “Hắn” bất đồng, dù sao Lý Thuần Phong lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên có người có thể bị mình chơi lâu như vậy, Lý Thuần Phong vốn tưởng rằng, người này có thể cho mình chơi cả đời, nhưng không thể tưởng được người này phế vật như vậy, mới năm năm, mới năm năm mà thôi, “Hắn” liền phế đi như vậy!

Lý Thuần Phong làm sao cam tâm đồng ý?!

Nhưng mà “Hắn” lại thật sự sợ Lý Thuần Phong đến tận xương tủy, hèn mọn giống như con chó vẩy đuôi mừng chủ, thậm chí vì một miếng ăn, có thể từ xe lăn đập xuống, quỳ rạp trên mặt đất hướng về phía Lý Thuần Phong điên cuồng dập đầu.

“Hắn”, cũng không phải là món đồ chơi đặc biệt nữa, người này, thế nhưng vẫn bị phá hủy.

Lý Thuần Phong phẫn nộ làm cuộc sống của “Hắn” nước sôi lửa bỏng, bởi vì Lý Thuần Phong vẫn tin chắc, “Hắn” đang giả vờ, cho nên, cố ý thả lỏng theo dõi, thậm chí phái người làm bộ như cấp dưới trung thành tới gần, chỉ muốn thấy biểu tình đau khổ giãy dụa nhưng vẫn giống như thuốc phiện mê người.

Nhưng mà, “Hắn” lại thật sự sa đọa, thậm chí vì có thể có được một cái di động hoặc máy tính, đối với em trai cẩu tạp chủng kia dập đầu lấy lòng.

Lý Thuần Phong cho rằng “Hắn” nhất định muốn mượn mấy thứ này liên hệ bên ngoài, đáng tiếc, người này lại trầm mê trong trò chơi, thậm chí suốt ba năm đều chơi, suy sút đến độ làm người buồn nôn.

Lý Thuần Phong ban đầu chờ mong, càng về sau phẫn nộ, đến cuối cùng thất vọng, tận mắt nhìn thấy người đã từng là thiên chi kiêu tử vì một chút tiền sinh hoạt, thế nhưng bắt đầu không biết xấu hổ viết một ít tiểu thuyết cẩu huyết ngu ngốc, sau đó không thẹn không xấu mà nhìn mình lạnh run, vẻ mặt lấy lòng.

Những tiểu thuyết đó Lý Thuần Phong xem qua, qua loa một lần, ngoại trừ lời văn hay đến kinh người, nội hàm và tinh thần trong đó sa đọa đến làm mức làm người ta không nói được lời nào, ngây thơ đến mức tin tưởng ái tình hoặc thân tình có thể chiến thắng hết thảy.

Cho đến khi nhìn quyển sách cuối cùng của “Hắn”, Lý Thuần Phong mới phiền chán mà biết, người này quả thật phế đi.

Người này lại không có tiền đồ đem chuyện đã xảy ra ở Lâm gia, giấu vào một quyển tiểu thuyết ngôn tình, gửi hy vọng vào thiện ác hư vô mờ mịt cuối cùng có báo đền, giống như nam chính nữ chính của “Hắn” đi xuống, liền nhất định có thể làm những người mất đi của “Hắn” sống trong sáng tạo hư ảo.

Người chỉ dám đem mọi thứ vào hư ảo như vậy, còn nói cái gì trả thù và cứng cỏi?! Cho nên, đây quả nhiên lại là một phế vật không còn dùng được.

Bởi vì “Hắn” tự mình chà đạp tự tôn, Lý Thuần Phong rốt cuộc tiếc nuối bất mãn mà buông tha, tính toán đi tìm món đồ chơi kế tiếp.

Tiểu thuyết, “Hắn” viết ba năm, còn thật thành công, chẳng qua là loại thành công này, mỗi ngày đều có một đám người đuổi theo sách của “Hắn” mắng, mắng xong lại nhịn không được xem tiếp.

Đã từng có độc giả mắng “Hắn”, ngươi có phải nhân sinh không hoàn mỹ, cho nên mới đùa giỡn (troll) như vậy, không biết xấu hổ viết nam chính nữ chính nhìn như hoàn mỹ, lại nhỏ nhen kinh khủng?

“Hắn” nghĩ, nhân sinh của “Hắn”, ngay cả đầy đủ cũng không tính, còn nói gì hoàn mỹ đây?

Ngoại trừ đem chính mình giày xéo trong vũng bùn, “Hắn” không tìm thấy bất cứ thủ đoạn trả thù gì —— “Hắn” muốn báo thù, càng muốn xé mở chưởng khống của tiện nhân kia.

Lòng “Hắn” không chết, “Hắn” hận Lý Thuần Phong biến thái kia, mặc dù thân “Hắn” đã ở địa ngục, nhưng dù là không vì không cho tên tiện nhân như ý, “Hắn” cũng không muốn cho bất luận kẻ nào nhìn thấy kiêu ngạo bị vây trong huyết ô và tự tôn ít ỏi đến đáng thương của mình.

“Hắn” thà rằng, cho tên tiện nhân kia và Lý gia, Lâm gia đồng thời hủy diệt, cũng tuyệt đối sẽ không cho Lý Thuần Phong biết, “Hắn” cũng không bị chơi hư.

“Hắn”, và Lý Thuần Phong không giống nhau! “Hắn” là người, mà Lý Thuần Phong là súc sinh!

“Hắn” lợi dụng tiếng lóng và số hiệu, tìm được một hacker đã từng quen, học được hết thảy thứ có thể học, dùng vô số phương pháp và đại giới đi kiếm tiền, đi thiết kế, rốt cuộc vào một ngày sau mười năm tàn phế, dùng một xe thuốc nổ, đem toàn bộ Lâm gia và Lý gia đồng thời mai táng trong ngọn lửa.

Đáng tiếc duy nhất chính là, sách mà nhóm độc giả đuổi theo mắng ngày đó, chưa viết xong, “Hắn” nghĩ, kết cục dành riêng cho Quân Mặc, cũng chôn thân trong trận đại hỏa kia.

Huyền Chân tông, chính là Lâm gia năm đó, mà Quân Mặc, lại là người năm đó tuy rằng thông minh, lại đủ ngốc nghếch —— “Hắn”…

“Hắn” nói muốn thương yêu hắn (Quân Mặc), thương yêu thiếu niên giống mình như ánh mặt trời bắn ra bốn phía, không phải là giả…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện