Sau lần hai người đem đối phương đè trên quầng sáng xoa bóp mấy lần, tựa hồ có cái gì đó bắt đầu trở nên khác lạ.

Lâm Tiêu nhìn ra được, Quân Mặc cũng không muốn có những người khác tham gia vào cuộc sống của họ, vả lại cơ hồ chưa bao giờ ở trước mặt mình đề cập đến chuyện bên ngoài, thật giống như sợ nói nhiều, mình liền sẽ bỏ lại Quân Mặc cùng người khác bỏ trốn.

Đi ra ngoài hay không đi ra ngoài đối với Lâm Tiêu không thành vấn đề, theo thói quen thích mưu tính trước hành động sau của Lâm Tiêu mà nói, trước khi hoàn toàn hiểu biết thế giới này, hắn cũng không muốn ra ngoài, hắn nhìn ra được tình cảnh của Quân Mặc hiện nay có thể nói là bộ bộ kinh tâm*, cho nên hắn cũng không muốn mình trở thành lỗ hổng công phá Quân Mặc.

*từng bước, từng bước đi vào lòng người

Trí nhớ kiếp trước của Lâm Tiêu cơ bản đã trọn vẹn, rồi sau đó vẫn trống rỗng. Dựa theo sách nguyên bản hắn viết, Huyền Chân tông chính là Lâm gia viết tắt, mà Quân Mặc chính là phản chiếu của hắn, nhưng mấy ngày nay, tình huống hắn biết lại cùng phỏng đoán của hắn cách xa một trời một vực.

Kỳ thật năm đó chuyện Lâm gia cùng Lý gia, bản thân Lâm Tiêu cũng không rõ, cho nên có nhiều chỗ hắn đem một ít quỹ đạo tái hiện ở đại lục Long Uyên, mà những bí mật ngay cả hắn cũng không biết, hiển nhiên là do thế giới này tự động bổ sung, cơ hồ sau lưng mỗi một bí mật đều có dấu vết để lại, đáng tiếc, hắn biết quá ít.

Cho nên mặc dù có lúc Quân Mặc dò hỏi hắn có muốn ra ngoài một chút hay không, hắn cũng không biểu hiện nhiều hứng thú. Như thế, trôi qua hơn mười ngày mà thanh tiến độ vẫn chậm như rùa lên được 65%.

Trong khoảng thời gian này, chỉ cần mình không tu luyện, đứa ngốc này liền giống như hận không thể đem bản thân cột vào dây thắt lưng mình, để mỗi phút mỗi giây đều có thể nhìn thấy mình.

Chẳng qua, mấy ngày gần đây, đứa ngốc ngược lại tới ít đi, thỉnh thoảng vui vẻ, cũng là nói không bao lâu liền tựa vào đầu gối mình ngủ thật say, quầng thâm dưới mắt chứng tỏ Quân Mặc mỏi mệt.

Một ngày này, lại là tình cảnh như vậy.

Nắng ấm hoàng hôn rơi ngoài cửa sổ, tà tà trộm chạy vào phòng, phủ ánh sáng nhu hòa lên người thanh niên đang ngủ say trên gối Lâm Tiêu, làm cho người ta không khỏi cảm thấy ấm lòng.

Tay Lâm Tiêu xuyên qua sợi tóc mềm mại của thanh niên, nhẹ nhàng xuôi theo, mỗi một lần, đều có thể làm cho mặt mày của thanh niên ngủ say nhiều thêm mấy phần thoải mái và trầm tĩnh.

Thuận mao* a.

*vuốt lông, hành động dỗ dành

Lâm Tiêu không khỏi suy nghĩ, vừa vận chân khí tu luyện, vừa duy trì động tác này, cho đến khi hoàng hôn hạ xuống, cũng không cảm thấy nhàm chán, bên môi mang theo độ cong cơ hồ nhìn không thấy, cả người lần đầu tiên mềm mại như vậy, bộ dáng kia giống như là mèo tìm được ổ, gân cốt biếng nhác, co giãn eo, sau đó lại một lần nữa làm động tác chỉ có chính mình mới có thể cảm thấy có ý nghĩa, tự mình cũng có thể vui vẻ tự đắc, vĩnh viễn không biết chán.

“Ngô, sư tôn…”

Âm thanh khàn khàn mang theo vài phần ỷ lại phát ra từ miệng thanh niên, thanh niên theo bản năng cọ cọ lòng bàn tay Lâm Tiêu, hơi quay đầu, đã đem mặt vùi vào bụng của hắn, lại buồn bực hồi lâu mới có chút quyến luyến không thôi bò dậy.

Lâm Tiêu ân một tiếng, ngón tay một lần nữa xuyên qua sợi tóc đen bóng của Quân Mặc, sau đó đưa tay xoa xoa đỉnh đầu Quân Mặc, nhìn mấy phần tóc rối kia, tâm tình rất tốt.

“Ta lại ngủ lâu như vậy.” Quân Mặc nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ, nhịn không được nhíu mày, Quân Mặc trở tay nắm chắc tay Lâm Tiêu, một xúc cảm lạnh lẽo nhất thời truyền vào lòng bàn tay.

“Sư tôn đừng dung túng ta như vậy.” Quân Mặc đi qua đóng cửa sổ, đưa tay mở ra chăn trên giường, đem người trước mặt bọc thành bánh chưng: “Về sau ta ngủ quên, sư tôn cứ đánh thức ta.”

Quân Mặc đưa tay xoa bóp chân dài xúc cảm thật tốt kia, hỏi: “Tê chân sao? Ngồi lâu có phải đau lưng không?”

Bắp chân Lâm Tiêu bị Quân Mặc bóp co lại, lui vào trong chăn, hơi nâng cằm lên: “Ngốc.” Tu sĩ kim đan kỳ, làm sao có thể bị lạnh? Huống hồ Lâm Tiêu còn luôn vận chân khí, tay lạnh, cũng không có nghĩa bị lạnh. Vả lại, thường thường bế quan tu luyện mười mấy năm cũng có, ngồi một buổi chiều mà thôi, làm sao vô dụng đến mức mỏi eo? “Ta biết sư tôn rất mạnh, sẽ không lạnh, cũng sẽ không mỏi eo đau lưng.” Quân Mặc xoa tay, chờ đến khi lòng bàn tay ấm ấm, liền vén chăn, chừng mực bóp chân Lâm Tiêu: “Bất quá ngồi một buổi chiều, sư tôn nhất định rất nhàm chán, thời gian gần đây ta ít trở về, thật vất vả cùng sư tôn chung một chỗ, hẳn là bồi sư tôn thật tốt.”

“Cũng được.” Lâm Tiêu lắc đầu, trên thực tế Lâm Tiêu chơi đùa tóc Quân Mặc (thuận mao) cũng không cảm thấy có gì nhàm chán, vả lại nhìn bộ dáng thứ này bị mình thuận mao thuận đến mở ra bụng, thật sự rất thú vị.

Thủ pháp của Quân Mặc rất tốt, bóp rất thoải mái, vả lại Quân Mặc còn đem chân khí dung hợp trong thủ pháp, Lâm Tiêu chỉ cảm thấy một cảm giác thông suốt từ trên đùi truyền khắp toàn thân.

Hắn cảm thấy mình giống như lại bị đứa ngốc này lấy lòng, mặc dù thắt lưng hắn không đau, chân không tê dại, chuyện này đích thật là rất thoải mái… Từ từ.

“Lấy tay ra.” Giọng của hắn không thể nhận ra mà run lên một chút, mắt phượng hiện lên vài phần cảnh cáo.

Đáng tiếc Quân Mặc đang ngây người, cũng không nghe thấy, vì thế khi Quân Mặc lại đặt móng vuốt lên eo Lâm Tiêu, vả lại còn theo thói quen vuốt ve bóp nhẹ vài cái, Lâm Tiêu khổ sở phát hiện tay chân mình đều đã tê rần.

Cho nên đây quả thực rõ ràng là hãm hại phụ thân!

Lâm Tiêu nhuyễn thắt lưng tựa vào đầu vai Quân Mặc, lão kiểm* suất khí bức người rất nhanh nổi lên một tầng hồng nhạt, hắn rụt lui, không ngờ Quân Mặc đuổi theo, bộ dáng kia, giống như phát hiện cái gì khó lường, làm cho độ xấu hổ của Lâm Tiêu nháy mắt bùng nổ.

*lão kiểm: mặt già

Soạt một cái ngửa ra sau, sau đó đưa tay đem hai móng vuốt bên hông nhanh chóng ném ra, Lâm Tiêu cao quý lãnh diễm quấn chăn, ngã đầu liền nằm nghiêng trên giường.

(⊙o⊙)…

Quân Mặc trố mắt nhìn hai tay bị đập đỏ lên của mình, lại nhìn bóng dáng lạnh như băng của sư tôn, ánh mắt theo bản năng lưu luyến ở eo Lâm Tiêu, dù có chăn nên Quân Mặc không thể thấy rõ độ cong của vòng eo mềm dẻo kia, nhưng điều này cũng không gây trở ngại hắn sinh ra hứng thú thật lớn đối với vị trí kia.

Lần trước hình như, sư tôn bị hắn đụng đến thắt lưng, thân mình liền nhuyễn đến khó tin!

Mờ mịt và hưng phấn trong lòng Quân Mặc không khỏi đồng thời nhảy lên, tuy rằng hắn còn không rõ ý nghĩa trong đó, nhưng loại hưng phấn mang tính chất sinh lý này lại nói cho hắn biết —— thắt lưng của sư tôn, có huyền cơ!

“Sư tôn…” Hắn rất nhanh thu lại chiếm hữu dục dày đặc đến sắp rơi ra trong mắt mình, thật cẩn thận lại rất đương nhiên mà nằm bên cạnh Lâm Tiêu, không biết xấu hổ đưa tay đem người kéo lại, trực tiếp ôm vào trong ngực: “Ta có một chuyện muốn cùng sư tôn thương lượng.”

Hắn biết rõ dạng ở chung nào sẽ không kích thích người này tạc mao thậm chí là phản cảm, thời điểm nhìn thấy vành tai đỏ rực của Lâm Tiêu, liền nuốt xuống tất cả đề tài có liên quan đến “Thắt lưng không thể sờ”, mà tay thì thản nhiên đưa tới cổ Lâm Tiêu, làm cho người này nằm đến càng thoải mái, tay kia thì đặt ở bên thắt lưng Lâm Tiêu, rũ xuống bụng, bất quá không có bất luận hành động thiếu suy nghĩ gì, động tác kia nho nhã, làm người ta hoàn toàn không đoán ra hắn chính là muốn càng nhiều, cho nên theo thói quen từng chút xâm chiếm giới hạn của người nào đó.

“Ân.” Lâm Tiêu không động, chỉ hừ một âm mũi cho hắn.

Tay Quân Mặc ôm Lâm Tiêu hơi nắm chặt, nhẹ giọng nói: “Từ ngày mai, sư tôn theo ta cùng đi.”

“Ân.” Lâm Tiêu lên tiếng.

Quân Mặc mím môi, đáy mắt hiện lên một tia mặc sắc: “Xin lỗi, nếu ta cường đại hơn một chút, sư tôn có thể ở nơi này dưỡng thương thật tốt, mà không phải theo ta hối hả ngược xuôi.”

“Ân.” Lâm Tiêu trả lời hắn vẫn vô cùng đơn giản như vậy.

Đổi lại bất cứ ai, có lẽ đều bị hành vi có thể xem là có lệ như vậy khiến cho bốc hỏa trong lòng, chỉ có Quân Mặc không nghĩ như vậy, hắn chỉ nhìn thấy, người trong ngực đối với hắn tín nhiệm đến cực điểm, cũng dung túng đến cực hạn —— dễ dàng tha thứ cho chiếm hữu dục của mình, nhân nhượng mình không cường đại, tín nhiệm mỗi một sắp đặt của mình…

“Sư tôn, sư tôn…” Quân Mặc nỉ non ghé vào lỗ tai Lâm Tiêu gọi vài tiếng, nhếch lên khóe miệng tràn đầy thỏa mãn và hạnh phúc có thể khiến người ta mù mắt: “Có thể có một sư tôn như vậy, thật sự là may mắn lớn nhất đời ta.”

“… Ân.” Lâm Tiêu thản nhiên ân một tiếng, di chuyển đầu tìm được một vị trí tốt hơn, âm thanh lạnh đến rùng mình: “Ngủ đi.”

Quân Mặc chẳng hề muốn ngủ, nhìn vành tai mới vừa lui đỏ ửng lại nháy mắt bạo hồng, suýt chút nữa nhịn không được nhào lên, hung hăng gặm một hơi!c
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện