Sự việc cũng không chấm dứt một cách đơn giản đến vậy.

Tư Minh không hề đưa Diệp Kính Huy ra khỏi quán bar, trái lại, anh xoay người kéo hắn vào thang máy.

Thang máy chạy thẳng lên tầng ba, Tư Minh dừng bước trước phòng 001, nhẹ nhàng gõ cửa.

Bên trong cánh cửa vang lên một giọng nói không mấy kiên nhẫn: “Tư tiên sinh, còn chuyện gì nữa?”

Tư Minh mỉm cười đẩy cửa ra, lại thấy ai đó vẫn đang khỏa thân nằm trên giường, “hắn” trông thấy cậu bạn đồng hành Lưu Huy của anh thì khẽ nhíu mày, nghiêng người dùng chăn bọc kín thân thể lại, lạnh lùng cất lời: “Lại gì nữa, Tư tiên sinh dẫn thêm người đến là muốn mời anh ta đứng ngoài quan sát sao? Hôm nay tôi mệt chết đi được, không có nhã hứng đó đâu.”

Tư Minh bình tĩnh trả lời: “Tôi giới thiệu một người bạn cho cậu.” Nói xong, anh ôm lấy bờ vai Lưu Huy, dùng ngón trỏ khẽ khàng nâng cằm hắn lên.

Người nằm trên giường nhác thấy gương mặt giống mình như hai giọt nước, trong nháy mắt cứng ngắc cơ thể hệt như vừa bị roi vung trúng.

Một lát sau, “hắn” mới lạnh mặt nói: “Tư tiên sinh, đây là ý gì?”

Liếc thấy “Lưu Huy” say như hũ chìm đang mơ mơ màng màng ngủ trên tay mình, Tư Minh mỉm cười giải thích: “Bạn tôi bảo cậu ta có một người anh song sinh thất lạc nhiều năm trước, tôi thấy cả hai rất giống nhau nên mới dẫn cậu ta đến đây cho cậu xem thử.”Người thanh niên kia cơ hồ bị giật mình, một lúc sau “hắn” mới thản nhiên đáp: “Ờ, cho dù có thì cũng là chuyện quá khứ rồi. Từ khi vào hộp đêm tôi đã sớm quên mình họ gì.”

“Cậu không nhớ rõ cậu ta?” Tư Minh hỏi.

Khóe miệng chàng trai kia lộ ra ý cười lạnh lẽo, “hắn” liếc nhìn cả hai: “Tư tiên sinh, anh làm ơn đừng dẫn cậu ta đến tìm tôi thêm lần nào nữa, cậu ta là du học sinh ưu tú vừa về nước, còn tôi là hồng bài ở hộp đêm, dẫu chúng tôi có quan hệ huyết thống thì cũng đã xa xôi như ở kiếp trước rồi. Nếu anh còn lo chuyện bao đồng lần nữa, hôm nay sẽ là lần cuối cùng tôi gặp anh.”

“Hắn” ngừng một chút rồi nhướn mày với chú Chung đang đứng ngoài cửa:

“Chú Chung, tiễn khách.”

Tư Minh nhìn “hắn” bảo: “Tôi về trước vậy, cậu nghỉ ngơi sớm đi.”

-

Có lẽ do bị gió lạnh thổi suốt trên đường đi, thời điểm vừa đến cao ốc cũng là lúc Lưu Huy nhẹ nhàng mở mắt ra.

“Ưm, giám đốc Tư, đây là nơi nào. . . . . . .”

Tư Minh rất cẩn thận đưa cho hắn một bộ áo ngủ trắng thuần, thêm một cái quần lót mới tinh tươm.

“Đây là nhà tôi, cậu tắm trước đi.” Còn anh lại cởi áo khoác rồi đi vào nhà bếp.

Diệp Kính Huy gật đầu đi thẳng vào phòng tắm.

Hứng đầy một bồn nước ấm xong, hắn khoan khoái ngâm mình trong bồn thoải mái tẩy rửa thân thể, đương lúc muốn mặc áo ngủ đi ra lại đột nhiên nhớ tới cái quần lót vừa thay. . . . . .

Tư Minh sẽ không biến thái đến mức ngay cả đồ trong của hắn cũng nhận ra chứ ?!

Cũng không chắc, ngộ nhỡ mắt anh ta tinh đến mức chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã nhìn được thứ cuối cùng dùng che cơ thể của hắn, thế chả phải lòi đuôi rồi ư.

Diệp Kính Huy dứt khoát cuộn tròn nó lại ném vào sọt rác bên cạnh, mặt trên nguỵ trang thêm bằng đống giấy vứt đi, dù Tư Minh muốn tìm, anh ta cũng không đày đoạ bản thân đi lục sọt đựng giấy vệ sinh đâu ha.

Nghĩ đến đấy, ai đó cười rất chi là hả hê.

Tuy vừa nãy có cởi hết quần áo, hắn vẫn giữ lại lớp “phụ tùng” che thân cuối cùng, tiếc là hiện giờ chứng cứ duy nhất cũng đã bị bản thân huỷ diệt sạch sẽ.

Đoạn, hắn quay đầu lại đi vào nhà bếp ngồi, thấy trên bàn đã dọn xong bốn món mặn một món canh, thức ăn đơn giản nhưng được nấu vô cùng khéo léo, món canh dù nhạt cũng khiến người ta cảm thấy thật ấm lòng.

Dường như đã lâu lắm rồi chưa ăn một bữa nào ra trò.

Diệp Kính Huy khen thầm trong lòng, hoá ra một nhân vật lãnh đạo như anh ta lại có thói quen sinh hoạt tốt đến không tưởng thế này.

“Thân thể đã tốt hơn nhiều chưa?” Tư Minh hỏi.

“Ừm, khá hơn một chút rồi, cơ mà. . . . . đầu vẫn còn choáng lắm.”“Không biết khẩu vị của cậu nên tôi tùy tiện làm một ít thức ăn, loại canh này có thể giải rượu.” Anh bê nồi canh đến bàn, mùi thơm phưng phức thoáng chốc phả nhẹ vào mặt hắn.

“Anh biết nấu cơm?” Diệp Kính Huy hiếu kỳ hỏi.

“Lúc ở nước ngoài không quen ăn cơm Tây nên tôi phải tự nấu.” Tư Minh rót canh giải rượu đặt trước mặt Diệp Kính Huy, anh thuận miệng hỏi: “Cậu ở nước ngoài mấy năm rồi?”

“Từ khi còn nhỏ đã bị đưa qua rồi. Còn anh?”

“Khoảng hơn mười năm.” Anh tạm dừng một lát, “Lâu quá nên tôi cũng không nhớ rõ nữa.”

Sau đó, cả hai cũng không nói gì thêm mà chỉ yên lặng ăn cơm. Bên tai vang vọng tiếng tích tắc từ chiếc đồng hồ treo tường, cả âm thanh va chạm rất nhỏ của bát đũa.

Vốn dĩ hai người đang muốn thăm dò lẫn nhau, đấu trí không ngừng. Thế mà giờ đây lại tĩnh tâm, mặt đối mặt cùng ngồi ăn một bữa thật ngon dưới ánh đèn vàng ấm áp vô hạn, chẳng hiểu sao lại nảy sinh loại cảm giác ôn hòa đến kỳ lạ. Diệp Kính Huy ngẫm nghĩ, có lẽ giống như lời của Tiêu Dật từng nói, hắn điên rồi mới đi trêu chọc Tư Minh. Hiện tại quả thật như trộm gà không xong còn mất nắm gạo, nhổ râu hổ không cẩn thận bị dính cả một thân lông, phủi mãi cũng chưa sạch.

Sau khi cơm nước xong xuôi, cả hai ngồi trong phòng khách xem TV, vừa xem vừa nhàn nhã chuyện trò.

“Ngày đầu tiên đến Đông Thành, cảm nghĩ thế nào?” Tư Minh hỏi.

“Môi trường. . . . . .rất tốt.” Diệp Kính Huy giả đò như chưa tỉnh rượu, dáng vẻ y như muốn bảo tôi-buồn-ngủ-quá-nè.

“Điều kiện và sự đãi ngộ ở Đông Thành đương nhiên phải thuộc hạng nhất nhì rồi.” Tư Minh cười khẽ, anh đứng dậy dẫn hắn đến phòng ngủ dành cho khách, “Nếu không thoải mái thì cậu nghỉ ngơi sớm đi. Chỗ này chỉ có mình tôi sống, phòng cho khách còn trống đấy, cậu cứ tự nhiên đừng câu nệ.” Anh đỡ Diệp Kính Huy đến phòng ngủ rồi đột nhiên nhìn hắn mà rằng:

“Cậu. . . . . . . Có sở thích khỏa thân ngủ không?”

“Hở?” Diệp Kính Huy mê mê mang mang hỏi lại, “Ngủ gì cơ?”

“Ngủ như vậy khá là dễ chịu, hơn nữa cũng tốt cho sức khỏe.” Anh vừa nói xong thì bình thản vươn tay khẽ khàng lột quần áo hắn ra, từ đầu đến cuối luôn dùng động tác cực kì chậm rãi, lúc gỡ nút buộc ngón tay cũng cố ý cọ xát nhè nhẹ vào làn da trần, giống như muốn tìm cho bằng được một miền cảm xúc khác giữa vẻ mặt mờ mịt kia.

Tiếc thay Diệp Kính Huy vẫn cứ giữ rịt một biểu cảm mơ mơ hồ hồ như say rượu, thậm chí tận lúc bàn tay Tư Minh sắp tuột luôn cả đồ trong của hắn, hắn cũng cóc thèm phản ứng, hoàn toàn không nhận thấy nguy hiểm đang cận kề.

Tư Minh cười cười nhìn hắn, anh rút tay lại tiến sát bên tai hắn thầm thì: “Đi ngủ sớm một chút.”

. . . . . . .

Chờ Tư Minh lượn khỏi tầm mắt, Diệp Kính Huy mới cong khóe miệng lên, lấy di động nhắn tin cho chú Chung.

“Thanh toán thù lao cho Alex và cậu diễn viên kia được rồi.”“Vâng, ông chủ, lát nữa tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cậu ấy.”

Alex là chuyên viên hóa trang nổi tiếng nhất trong giới giải trí, là người có thể hô biến một cô gái thành cụ bà mà không lưu lại bất kì sơ hở nào, là báu vật mà vô số nhà làm phim tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, lần này may mắn thành công trót lọt đều nhờ anh hỗ trợ.

Ban đầu Diệp Kính Huy phải cực nhọc tự mình lên tầng 3 gặp Tư Minh, là vì hắn sợ nếu tiếp xúc quá gần sẽ bị anh phát hiện ra mánh khóe, y như rằng, anh chẳng những hôn hắn mà còn lưu lại vết cắn trên cổ. Chờ anh trông thấy hắn là người thật mà yên tâm xuống dưới dẫn Lưu Huy lên, lúc đó trong phòng mới diễn ra màn đánh tráo.

Lần thứ hai nhìn thấy dĩ nhiên là giả.

Bởi vì có Lưu Huy và chú Chung hiện diện, Tư Minh chung quy cũng không thể làm trò thân mật với gã MB trước mặt mọi người, chưa kể lúc người lạ đến thăm thì gã MB kia còn đang khỏa thân, lấy chăn che chắn cơ thể mình lại cũng là bình thường. Cậu ta cố tình chỉ lộ ra cái đầu, hơn nữa còn do chuyên viên hoá trang ưu tú nhất tự tay giúp đỡ, trăm phần trăm có thể “diễn giả thành thật”.

Về phần giọng nói, thời gian Diệp Kính Huy lấy chân thân ở cạnh Tư Minh hết nốc rượu mạnh rồi tới nước đường, hắn đã cố ý giả vờ khàn khàn, cậu diễn viên kia cũng do Alex đặc biệt chọn lựa trong nhóm nghiệp dư của XGCStar [1] và các công ty quản lý khác, luận về diện mạo, thanh âm và khí chất đều khá giống Diệp Kính Huy, nếu muốn lừa gạt Tư Minh hẳn là không khó.

Diệp Kính Huy đắc ý bật cười, lập tức nhắn tin cho chú Chung: “Chú Chung, chuẩn bị thuốc cho tôi với.”

“Thuốc gì?”

“Thuốc trị bệnh tâm thần phân liệt.” Hắn bất đắc dĩ thở dài, “Cứ như vậy hoài chắc tôi vào viện tâm thần thật quá.”

“Hay là tôi nghĩ biện pháp giải quyết dứt điểm vấn đề này?”

“Ừ, chú cứ từ từ nghĩ biện pháp. Nếu hôm nào Tư Minh lại mò đến quán, chú cứ nói gã MB kia được người ta bao trọn gói năm ngày rồi, không có ở đấy, tránh để anh ta lại kéo tôi vào quán đối chất.”

“Vâng.”

-----

Diệp Kính Huy dùng di động lên mạng, mở email Tiêu Dật gửi đến đọc qua một lượt.

Thứ Tiêu Dật cung cấp là tất cả thông tin có thể tra được trước mắt về Tư Minh, hoàn cảnh cực kì gọn ghẽ, bố mất sớm, có một cậu em trai mười tuổi tên Tư Kiệt rất nghịch ngợm quậy phá, ba mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, sau đó mẹ bệnh qua đời, anh ta trở về nước một mình bắt đầu sự nghiệp từ những vị trí căn bản, đi từng bước một leo lên đến chức giám đốc như hiện nay, lúc này mới đón em trai về nước. Cả ngày chỉ lo bận rộn chuyện công ty và gia đình, chưa từng có người yêu, như thể nhu cầu sinh lý cũng không cần giải quyết, như người muốn hóa thân thành tiên bàng quan chốn hồng trần.

Trông thấy tập tư liệu ngắn gọn đến kỳ lạ kia, Diệp Kính Huy hơi nheo mắt lại.

Có cảm giác khá là giả tạo? Chẳng lẽ vì cố ý che giấu điều gì.. . . . . . .

Có lẽ do máy lạnh để ở nhiệt độ quá thấp, bản thân hắn lại không mảnh vải che thân, dễ hiểu vì sao nửa đêm Diệp Kính Huy lại bừng tỉnh vì lạnh.

Mở mắt ra, cảm giác có một con vật lông mềm nào đấy đang dùng móng vuốt thân thiết cào cào mặt hắn, Diệp Kính Huy đứng hình giây lát, tiếp đó vung “chưởng” chụp trúng phóc cục lông kia, “meo” một tiếng, một chú mèo nhỏ nhảy lên rồi nhoáng cái mất hút.

Diệp Kính Huy đứng dậy đến phòng khách uống nước, bỗng dưng lại dừng chân.

Tư Minh đang lặng lẽ đứng trước cửa sổ sát đất, vì không bật đèn nên bóng dáng anh như muốn hoà vào đêm tối, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo như băng.

Ánh sáng bên ngoài khung cửa khi tỏ khi mờ, phản chiếu gương mặt không chút xúc cảm của anh, đôi mắt sâu thẳm, chân mày khẽ nhíu và đôi môi gắt gao mím chặt. Giữa hai ngón trên tay trái đang kẹp một điếu thuốc, anh không hút mà để mặc tàn thuốc không ngừng rơi lả tả xuống đất. Tay phải nhẹ nhàng vỗ về chú mèo đen, động tác cứ lặp đi lặp lại như một chiếc máy.

Một mình đứng trên tầng cao nhất của tòa cao ốc này, trước mặt là cảnh đêm sầm uất của chốn đô thị phồn hoa, dáng vẻ tịch mịch ấy không khỏi khiến người ta chạnh lòng.

Diệp Kính Huy đứng yên tại chỗ ngắm nhìn anh, nhất thời không muốn lên tiếng quấy rầy.

Người đàn ông ấy tựa như kẻ thuộc về bóng đêm, nuôi một chú mèo đen, một người một mèo lẳng lặng đứng trong góc phòng, giống như muốn hòa tan vào bóng tối xung quanh, thế mà lại hài hòa chẳng gì sánh được.

Diệp Kính Huy đột nhiên nghĩ đến bản thân hắn, đôi khi tỉnh giấc lúc nửa đêm, hắn cũng sẽ đứng trước cửa sổ ngắm cảnh giống hệt anh bây giờ, lớp kiếng thật lớn phản chiếu hình ảnh đơn côi của chính hắn.

Hình ảnh tương tự đến quen thuộc như thế, chả nhẽ là vì bản chất cả hai giống nhau ư? Đều thích hành động độc lập, thích giấu kín bản thân.

Trong nguyên tắc của Diệp Kính Huy, hắn là hắn, không liên quan đến những người khác.

Thế nhưng, cảm giác có người sóng vai cùng đứng chắc cũng không tệ lắm đâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện