Lớp gai tinh xảo giống như lông tơ bao phủ cây roi, thoạt trông như vảy cá, là thứ được chế tạo từ kim loại sắc nhọn, trên đỉnh còn có móc câu rất nhỏ, khi đánh vào thân người, móc câu sẽ ôm lấy làn da, nếu dùng lực kéo roi ra, nó sẽ xé toạc cả da lẫn thịt, có lẽ đến loại giải phẫu cao siêu nhất cũng không chữa trị nổi —— quả thật là loại hình phạt cực kỳ tàn khốc.
“Nghe nói loại roi này có thể xé nát da thịt, không biết có phải sự thật không.” Diệp Kính Huy cười vẻ khinh khỉnh, vươn tay chạm nhẹ vào roi da, đầu ngón tay trong nháy mắt bị đâm rách, máu tươi đỏ thẫm rơi tí tách từng giọt.
A Tề yên lặng không đáp.
“Cho cậu cơ hội lập công chuộc tội, giao thứ anh cần ra đây.” Hắn bước lại gần, dùng ngón cái sẽ sàng nâng cằm A Tề lên, xoa nhẹ, “Cậu đi theo anh đã năm năm, bây giờ còn là hồng bài trong quán, làm sao anh nỡ đánh cậu được, có đúng không?”
“Ông chủ . . . . . . Em. . . . . .” A Tề run mạnh, cậu cắn chặt răng, “Em không thể đưa cho anh.”
“Hửm?” Nét cười của Diệp Kính Huy càng thêm hòa nhã, ngón tay ma xát cằm cậu cũng ám muội hơn, “Nói vậy, cậu thích anh lấy roi đánh cậu?”
Dứt lời, hắn đột nhiên mạnh mẽ vung roi quất lên mặt cậu! A Tề gắt gao nhắm mắt lại không né tránh, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, lộ ra khí thế kiên quyết không sợ chết.
Thật lâu sau, A Tề ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Diệp Kính Huy.
Chợt thấy làn roi kia đang vững vàng dừng lại cách gương mặt cậu ở cự li chỉ một centimet.
Ngăn cản đầu roi chính là bàn tay còn lại của Diệp Kính Huy.
Ngay lúc ấy, dòng máu đỏ tươi từ lòng bàn tay hắn đang chảy từng giọt từng giọt, tích đọng trên nền thảm trắng tinh vẽ thành một đóa hoa máu rực rỡ.
Khóe mắt A Tề ngấn lệ: “Ông chủ . . . . . . Tay anh. . . . . .”
Diệp Kính Huy thu lại ý cười, treo roi lên tường.
“Bắt đầu từ ngày mai, đừng xuất hiện trước mặt anh.”
A Tề cắn chặt môi, thứ nước mặn đắng trong mắt rốt cục cũng ướt tràn khóe mi.“Em xin lỗi. . . . . .”
“Đây là ba chữ anh ghét nhất, cậu lại quên.” Diệp Kính Huy cười, “Còn nhớ rõ tên mình không?”
“Nhớ rõ.”
“Sau này đừng dùng nữa.”
A Tề im lặng.
Diệp Kính Huy tiếp tục cười: “Trở về bên cạnh Quan Thiên Trạch đi, thuận tiện nhắn với gã, dù cho ba anh em anh không ai tự nguyện kế thừa gia nghiệp nhà họ Diệp, cũng không đến phiên người ngoài như gã mơ ước viễn vông.” Thấy cậu vẫn chưa nhúc nhích, hắn ngẩng đầu, cười, “Sao vậy, chẳng lẽ luyến tiếc anh ư? Muốn đi thì đi nhanh, miễn để anh thay đổi chủ ý dùng roi chăm sóc cậu.”
“Ông chủ . . . . . .” Chú Chung nhíu mày.
“Tâm đã đi mất, giữ lại người cũng không ích lợi gì.” Diệp Kính Huy trở về sô pha ngồi, bình tĩnh nhấp một ngụm trà, “Để cậu ta đi.”
“Thứ anh muốn được đặt ở ô gạch thứ ba dưới gầm giường
.”
A Tề dừng bước ngay ngạch cửa, cậu ngoảnh lại nhìn thật sâu vào Diệp Kính Huy, cúi đầu: “Cám ơn.”
Sau đó, cậu đứng yên tại chỗ rất lâu, cuối cùng mới lê từng bước một đi ra ngoài, thật chậm rãi. Bóng dáng cô đơn dần biến mất ở phía cuối dãy hàng lang u ám.
. . . . . .
“A, giấu dưới giường ư, thật nhọc công cậu ta nghĩ ra.”
Chốc lát sau, Diệp Kính Huy nghiêng người tựa vào sô pha, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Chú Chung, chú đi theo tôi bao lâu rồi?”
Chú Chung cúi đầu đáp: “Gần mười năm.”
“Vậy chắc chú vẫn còn nhớ cái ngày cách đây năm năm tôi đem A Tề về.”
Năm ấy, có một cậu bé chỉ vừa tròn mười bốn tuổi, co ro vì lạnh trong một xó xỉnh nào đó vào đêm mưa nặng hạt.
Ngày đó, Chú Chung lái xe đến sân bay đón Diệp Kính Huy, trên đường về gặp đèn đỏ, hắn nhàm chán quay đầu ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, bỗng nhiên trông thấy một cậu nhóc đang trốn dưới cầu vượt run lẩy bẩy, mở to đôi mắt nhìn hắn. Diệp Kính Huy nảy sinh hứng thú nhất thời nên quyết định ôm cậu lên xe, sau khi đưa về nhà còn tự tay tắm rửa và thay quần áo sạch sẽ cho cậu.
Nhưng cậu bé vẫn e sợ người lạ, lui vào góc giường lấy chăn bọc mình kín như bưng.
Diệp Kính Huy bật cười trêu cậu: “Nếu không có nhà để về mà bề ngoài lại ưa nhìn như vậy, sau này nhóc đi theo anh đi, anh là ông chủ hộp đêm, có sợ không nào?”
Lông mi cậu bé run run, vẫn không chịu mở miệng.
“Nhóc tên gì?” Diệp Kính Huy tiếp tục hỏi, thấy cậu vẫn lặng thinh như trước thì đành bất đắc dĩ nói, “Anh nhặt được nhóc vào mùa thu, vậy kêu là Tề Thu nhé [qíqiū], đồng âm với bong bóng [qìqiú], dễ nhớ lắm. Thích không?”
A Tề cúi đầu xuống, thật lâu sau mới nhẹ giọng đáp: “Cám ơn.”
Thì ra trước đây cậu nhóc chưa từng có tên.Cậu thường xuyên bị bọn du côn đường phố đánh bầm dập mặt mũi, bởi vì họ mắng cậu là tên tạp chủng. Bà cụ cạnh nhà thỉnh thoảng sẽ cho cậu mấy miếng cơm ăn, bà hay đau lòng gọi cậu là đứa trẻ tội nghiệp.
Sau này mới được Diệp Kính Huy đặt tên là Tề Thu, mọi người trong quán luôn gọi cậu là A Tề.
Thật không ngờ, câu nói đầu tiên lẫn cuối cùng A Tề trao cho Diệp Kính Huy đều chỉ vỏn vẹn hai chữ.
“Cám ơn.”
Càng không ngờ hơn nữa, kẻ phản bội Diệp Kính Huy lại là người mà hắn yêu thương che chở bấy lâu nay, người hắn xem như em ruột giữ ở bên người dài đến năm năm, Tề Thu.
“Ông chủ, tay cậu. . . . . .” Giọng nói của Chú Chung kéo suy nghĩ trong đầu Diệp Kính Huy về lại thực tại.
“Đến đây, giúp tôi băng bó đi.” Diệp Kính Huy cười, ý bảo ông lại xử lý vết thương cho hắn.
Một vòng băng gạc màu trắng mềm nhẹ bọc lấy bàn tay, Diệp Kính Huy hơi nheo mắt lại: “Hiện giờ đã thu đủ tài liệu rồi?”
“Vâng.”
“Vậy hành động đi.” Diệp Kính Huy dùng tay có băng gạc vuốt vuốt tóc, khóe miệng nhếch lên thành một nét cười, “Nếu truất ngôi của Quan Thiên Trạch, chẳng biết A Tề có đau lòng hay không.”
. . . . . .
Kỳ thực, A Tề thà rằng bị roi đánh tới da tróc thịt bong cũng không chịu bán đứng Quan Thiên Trạch, bởi vì cậu ta thật lòng thích hắn.
Nhưng Diệp Kính Huy không đánh cậu, ngược lại vì bảo vệ cậu mà tổn thương bản thân.
Nhìn thấy máu tươi không ngừng nhỏ giọt trên bàn tay Diệp Kính Huy, cậu bỗng dưng nhớ tới chuyện rất nhiều năm về trước, Diệp Kính Huy ôm cậu về nhà trong cơn mưa tầm tã. Nhớ lúc còn nhỏ rất nhiều đêm tỉnh lại vì khóc, người ấy luôn dịu dàng hết lần này tới lần khác vỗ vai cậu, dỗ dành cậu không cần phải sợ hãi. Nhớ lúc người ấy đặt tên cho cậu, đôi mắt lấp lánh ý cười đầy quyến rũ. Nhớ lúc làm việc trong hộp đêm bị kẻ khác đùa giỡn, thậm chí có gã còn ra giá cao ngất trời muốn mua đêm đầu tiên của cậu
,
người ấy đã cười mà bảo rằng, đây là em trai tôi, không phải trai bao mặc người ta khi dễ.
Khoảnh khắc đó cậu thật sự rất cảm động, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, sau này dù cho người ấy có bảo cậu phải chết, cậu cũng sẽ không một câu oán hận.
Nhưng không ai ngờ được, cuối cùng chính cậu lại phản bội người ấy trước.
Một kẻ vốn không có người thân, làm trong hộp đêm nhiều năm như vậy mà không có bất kì ai dám chạm vào, nếu không phải nhờ Diệp Kính Huy vẫn âm thầm bảo vệ, hiện giờ cuộc đời sẽ ra sao cậu căn bản chẳng thể tưởng tượng nổi.
Trong suy nghĩ của A Tề, ông chủ không chỉ là ông chủ, mà còn là người thân duy nhất trên đời này, là người cậu tôn kính và ngưỡng mộ nhất.
Nhưng mãi đến khi Quan Thiên Trạch xuất hiện, mãi đến khi cậu rung động vì sự nhã nhặn của hắn, mãi đến khi cậu quên mất lời cảnh cáo “tuyệt đối không được động tâm” của Diệp Kính Huy, giống như một con thiêu thân lao đầu vào lửa rồi chìm sâu trong ấy.Người đàn ông đó tốt với cậu lắm, hắn vô cùng ôn nhu, thỉnh thoảng sẽ mỉm cười vuốt ve tóc cậu, lúc ngủ sẽ thay cậu đắp kín chăn, sáng sớm mỗi ngày sẽ luôn nhớ hôn lên trán cậu. Hắn rất tôn trọng người yêu, không hề giống những gã khách hay dùng ánh mắt khinh miệt đầy dâm dật nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt hắn ấm áp vô hạn, cho dù là lúc làm tình cũng rất mềm nhẹ lo lắng đến cảm giác của đối phương, cẩn thận giống như nâng niu báu vật để cậu có thể cảm nhận những miền khoái cảm kì diệu nhất. Hắn sẽ vừa ăn khoai tây chiên vừa xem phim với cậu, lúc đi công tác xa đều gọi điện báo bình an cho cậu đầu tiên, lúc thời tiết trở lạnh sẽ gửi quần áo từ nước ngoài về. Mỗi đêm hắn đều sẽ ôm cậu ủ trong lồng ngực mình, để cậu mặc sức lắng nghe tiếng tim đập đều đặn của hắn, khi ấy, A Tề cảm thấy cực kì hạnh phúc, cực kì thỏa mãn, rất muốn cứ thế mà sống qua cả đời.
Mãi đến khi cậu đã đắm chìm quá sâu trong thứ tình cảm ấm áp không thể kiềm chế ấy, cậu mới biết được, hắn là Quan Thiên Trạch.
Và cậu nhận ra tập tư liệu quan trọng trước khi Diệp Kính Huy xuất ngoại giao cho mình cất giữ, sớm cũng đã bị hắn cướp mất.
Thì ra hết thảy đều là giả dối.
Thì ra hắn tiếp cận cậu chỉ vì lợi dụng.
Thì ra hắn chưa bao giờ thích cậu, tất cả sự dịu dàng ấy bất quá chỉ là vờ vịt.
Giữa ân nhân và tình nhân, cuối cùng A Tề đã chấp nhận lựa chọn một thanh kiếm hai lưỡi.
Cho dù cả hai người kia chỉ là lợi dụng cậu cũng không hề gì, A Tề là một người rất dễ dàng hài lòng, ở bên ông chủ trải qua những ngày tháng yên bình vui vẻ suốt năm năm, ở cạnh Quan Thiên Trạch nếm trải từng giây phút hạnh phúc đến ngây ngất, kỳ thực như vậy đã đủ lắm rồi.
Tiếc nuối lớn nhất chỉ là, ông chủ nói cậu không được giữ cái tên anh ấy đã ban tặng.
Không có cái tên ấy, A Tề không biết bản thân sau này nên gọi là gì nữa.
. . . . . .
Bắc Kinh,
0
giờ sáng.
Diệp Kính Huy mở máy tính ra sắp xếp tư liệu trong ổ cứng gọn gàng, sau đó gửi email cho bố. Người gửi dùng ba chữ cái tiếng Anh J, a, e kí tên, cuối cùng còn tặng thêm một biểu tượng mặt cười to sụ.
Tám giờ tối, hắn mở TV lên, chương trình “bản tin kinh tế” đương phát lại lần nữa thay đổi tin tức, giọng nói bình thản đầy nhịp nhàng của nữ MC từ tốn vang lên –
“Tám giờ sáng nay, trụ sở chính tập đoàn Thiên Vũ đã khẩn cấp mở cuộc họp cổ đông. Chủ tịch Diệp Trí Viễn tự mình đại diện, nêu ra năm tội lớn của tổng giám đốc đương nhiệm, cách chức Quan Thiên Trạch ngay tại chỗ, đồng thời bổ nhiệm Lương Bình vừa nhận chức tổng giám đốc sớm trở về Trung Quốc. Cũng cùng lúc đó, giám đốc các bộ phận tài chính, kế hoạch đầu tư và marketing từng hợp tác tham ô cũng bị cách chức, sau cơn phong ba “bức vua thoái vị”, bên trong Thiên Vũ sắp tiến hành một đợt cải cách với quy mô lớn. . . . . .”
Xem tới đó, Diệp Kính Huy cười tắt TV đi, quay về giường ngủ một giấc thật ngon.
Ba ngày sau, nội bộ tập đoàn Thiên Vũ quả nhiên tiến hành cải cách toàn bộ, tân tổng giám đốc Lương Bình triệu tập rất nhiều nhân viên ưu tú trở về quốc nội.
Có người đoán, làn sóng “thoán đoạt” của tập đoàn Thiên Vũ có quan hệ với sự biến động của thị trường chứng khoán trong nước không lâu trước đây. Mà chứng cứ về năm tội lớn của Quan Thiên Trạch lại vô cùng xác thực, dường như có người đã sớm hoài nghi gã nên âm thầm điều tra từ lâu. Không có chút điềm báo nào lại thình lình hạ bệ gã, thậm chí diệt trừ luôn vây cánh của gã gọn gẽ một lần, có lẽ là do vị cao nhân đứng sau màn bị chuyện nào đó chọc giận. Bộ phận cổ đông vốn muốn chống đỡ cho Quan Thiên Trạch bởi cơn phong ba “soán ngôi” mà phải bán phá giá cổ phiếu, người khôn tự biết giữ lấy thân, khiến cho cổ phiếu của Thiên Vũ trong một đoạn thời gian biến động liên tục, cả thị trường chứng khoán rung chuyển đầy bất ổn.
“Bản tin kinh tế” trong vài ngày liên tiếp đều đưa tin về sự ảnh hưởng của nó, trong khoảng thời gian ngắn, hướng đi của tập đoàn Thiên Vũ trở thành mục tiêu chú ý của rất nhiều nhân sĩ cùng ngành.
Có người lo lắng mình sẽ biến thành vật hi sinh vô tội, cũng có người nấp ở chỗ tối xem kịch vui.
Kỳ quái chính là, trò hay vẫn chưa chính thức mở màn đột nhiên ngưng bặt.
Cuộc biến đổi lần này giống như bọt sóng trên mặt biển, nhưng thứ xuất hiện lúc sau không phải một cơn giông bão rung trời, mà là gió êm sóng lặng đến kỳ diệu. Nhân viên cao cấp của Thiên Vũ sau khi về nước vẫn án binh bất động, thái độ chỉ có thể hình dung bằng một từ duy nhất, “bí ẩn”.
Không ai nghĩ rằng đây là lần cuối cùng Diệp Trí Viễn tham gia hội đồng quản trị.
Vào ngày cách chức Quan Thiên Trạch, một bức văn kiện đã sớm chuẩn bị tốt được gửi tới hộp thư của Jae. Nội dung văn kiện là chủ tịch Diệp Trí Viễn chuyển nhượng 51% cổ phiếu của tập đoàn Thiên Vũ cho người con thứ. Diệp Kính Huy mỉm cười ký tên mình ở trên.
Tất cả mọi việc đều được tiến hành trôi chảy theo kế hoạch, tập đoàn Thiên Vũ do một tay Diệp Trí Viễn sáng lập, sau nhiều năm bị ba đứa con đá qua đẩy lại, rốt cục cũng do Diệp Kính Huy bí mật kế thừa. Mà chuyện này, ngoài trừ vài vị cổ đông lâu năm và “trung thần” của Thiên Vũ, không ai được biết. Thậm chí ngay cả hai anh em Diệp Kính Hy và Diệp Kính Văn cũng bị giấu giếm.
Sóng gió qua đi, giang sơn đổi chủ.
Thế nhưng chẳng ai biết rằng, một MB ở hộp đêm tên là A Tề, sau khi phản bội ông chủ mình tận tụy suốt năm năm, vẫn không có được tình yêu cậu muốn.
Có lẽ cậu đã sớm biết mình không chiếm được, thậm chí biết kẻ kia chỉ lợi dụng mình, lại thủy chung như thiêu thân lao vào lửa, không hề chùn bước.
Không vì bất cứ lý do gì, chỉ vì cậu tự nguyện trả giá cho phần tình yêu say đắm chân thành ấy.
Cậu vốn chỉ là một người nhỏ nhoi không ai biết đến, cho dù từ nay về sau biến mất, có lẽ, cũng không có bất kì ai tưởng nhớ
“Nghe nói loại roi này có thể xé nát da thịt, không biết có phải sự thật không.” Diệp Kính Huy cười vẻ khinh khỉnh, vươn tay chạm nhẹ vào roi da, đầu ngón tay trong nháy mắt bị đâm rách, máu tươi đỏ thẫm rơi tí tách từng giọt.
A Tề yên lặng không đáp.
“Cho cậu cơ hội lập công chuộc tội, giao thứ anh cần ra đây.” Hắn bước lại gần, dùng ngón cái sẽ sàng nâng cằm A Tề lên, xoa nhẹ, “Cậu đi theo anh đã năm năm, bây giờ còn là hồng bài trong quán, làm sao anh nỡ đánh cậu được, có đúng không?”
“Ông chủ . . . . . . Em. . . . . .” A Tề run mạnh, cậu cắn chặt răng, “Em không thể đưa cho anh.”
“Hửm?” Nét cười của Diệp Kính Huy càng thêm hòa nhã, ngón tay ma xát cằm cậu cũng ám muội hơn, “Nói vậy, cậu thích anh lấy roi đánh cậu?”
Dứt lời, hắn đột nhiên mạnh mẽ vung roi quất lên mặt cậu! A Tề gắt gao nhắm mắt lại không né tránh, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, lộ ra khí thế kiên quyết không sợ chết.
Thật lâu sau, A Tề ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Diệp Kính Huy.
Chợt thấy làn roi kia đang vững vàng dừng lại cách gương mặt cậu ở cự li chỉ một centimet.
Ngăn cản đầu roi chính là bàn tay còn lại của Diệp Kính Huy.
Ngay lúc ấy, dòng máu đỏ tươi từ lòng bàn tay hắn đang chảy từng giọt từng giọt, tích đọng trên nền thảm trắng tinh vẽ thành một đóa hoa máu rực rỡ.
Khóe mắt A Tề ngấn lệ: “Ông chủ . . . . . . Tay anh. . . . . .”
Diệp Kính Huy thu lại ý cười, treo roi lên tường.
“Bắt đầu từ ngày mai, đừng xuất hiện trước mặt anh.”
A Tề cắn chặt môi, thứ nước mặn đắng trong mắt rốt cục cũng ướt tràn khóe mi.“Em xin lỗi. . . . . .”
“Đây là ba chữ anh ghét nhất, cậu lại quên.” Diệp Kính Huy cười, “Còn nhớ rõ tên mình không?”
“Nhớ rõ.”
“Sau này đừng dùng nữa.”
A Tề im lặng.
Diệp Kính Huy tiếp tục cười: “Trở về bên cạnh Quan Thiên Trạch đi, thuận tiện nhắn với gã, dù cho ba anh em anh không ai tự nguyện kế thừa gia nghiệp nhà họ Diệp, cũng không đến phiên người ngoài như gã mơ ước viễn vông.” Thấy cậu vẫn chưa nhúc nhích, hắn ngẩng đầu, cười, “Sao vậy, chẳng lẽ luyến tiếc anh ư? Muốn đi thì đi nhanh, miễn để anh thay đổi chủ ý dùng roi chăm sóc cậu.”
“Ông chủ . . . . . .” Chú Chung nhíu mày.
“Tâm đã đi mất, giữ lại người cũng không ích lợi gì.” Diệp Kính Huy trở về sô pha ngồi, bình tĩnh nhấp một ngụm trà, “Để cậu ta đi.”
“Thứ anh muốn được đặt ở ô gạch thứ ba dưới gầm giường
.”
A Tề dừng bước ngay ngạch cửa, cậu ngoảnh lại nhìn thật sâu vào Diệp Kính Huy, cúi đầu: “Cám ơn.”
Sau đó, cậu đứng yên tại chỗ rất lâu, cuối cùng mới lê từng bước một đi ra ngoài, thật chậm rãi. Bóng dáng cô đơn dần biến mất ở phía cuối dãy hàng lang u ám.
. . . . . .
“A, giấu dưới giường ư, thật nhọc công cậu ta nghĩ ra.”
Chốc lát sau, Diệp Kính Huy nghiêng người tựa vào sô pha, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Chú Chung, chú đi theo tôi bao lâu rồi?”
Chú Chung cúi đầu đáp: “Gần mười năm.”
“Vậy chắc chú vẫn còn nhớ cái ngày cách đây năm năm tôi đem A Tề về.”
Năm ấy, có một cậu bé chỉ vừa tròn mười bốn tuổi, co ro vì lạnh trong một xó xỉnh nào đó vào đêm mưa nặng hạt.
Ngày đó, Chú Chung lái xe đến sân bay đón Diệp Kính Huy, trên đường về gặp đèn đỏ, hắn nhàm chán quay đầu ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, bỗng nhiên trông thấy một cậu nhóc đang trốn dưới cầu vượt run lẩy bẩy, mở to đôi mắt nhìn hắn. Diệp Kính Huy nảy sinh hứng thú nhất thời nên quyết định ôm cậu lên xe, sau khi đưa về nhà còn tự tay tắm rửa và thay quần áo sạch sẽ cho cậu.
Nhưng cậu bé vẫn e sợ người lạ, lui vào góc giường lấy chăn bọc mình kín như bưng.
Diệp Kính Huy bật cười trêu cậu: “Nếu không có nhà để về mà bề ngoài lại ưa nhìn như vậy, sau này nhóc đi theo anh đi, anh là ông chủ hộp đêm, có sợ không nào?”
Lông mi cậu bé run run, vẫn không chịu mở miệng.
“Nhóc tên gì?” Diệp Kính Huy tiếp tục hỏi, thấy cậu vẫn lặng thinh như trước thì đành bất đắc dĩ nói, “Anh nhặt được nhóc vào mùa thu, vậy kêu là Tề Thu nhé [qíqiū], đồng âm với bong bóng [qìqiú], dễ nhớ lắm. Thích không?”
A Tề cúi đầu xuống, thật lâu sau mới nhẹ giọng đáp: “Cám ơn.”
Thì ra trước đây cậu nhóc chưa từng có tên.Cậu thường xuyên bị bọn du côn đường phố đánh bầm dập mặt mũi, bởi vì họ mắng cậu là tên tạp chủng. Bà cụ cạnh nhà thỉnh thoảng sẽ cho cậu mấy miếng cơm ăn, bà hay đau lòng gọi cậu là đứa trẻ tội nghiệp.
Sau này mới được Diệp Kính Huy đặt tên là Tề Thu, mọi người trong quán luôn gọi cậu là A Tề.
Thật không ngờ, câu nói đầu tiên lẫn cuối cùng A Tề trao cho Diệp Kính Huy đều chỉ vỏn vẹn hai chữ.
“Cám ơn.”
Càng không ngờ hơn nữa, kẻ phản bội Diệp Kính Huy lại là người mà hắn yêu thương che chở bấy lâu nay, người hắn xem như em ruột giữ ở bên người dài đến năm năm, Tề Thu.
“Ông chủ, tay cậu. . . . . .” Giọng nói của Chú Chung kéo suy nghĩ trong đầu Diệp Kính Huy về lại thực tại.
“Đến đây, giúp tôi băng bó đi.” Diệp Kính Huy cười, ý bảo ông lại xử lý vết thương cho hắn.
Một vòng băng gạc màu trắng mềm nhẹ bọc lấy bàn tay, Diệp Kính Huy hơi nheo mắt lại: “Hiện giờ đã thu đủ tài liệu rồi?”
“Vâng.”
“Vậy hành động đi.” Diệp Kính Huy dùng tay có băng gạc vuốt vuốt tóc, khóe miệng nhếch lên thành một nét cười, “Nếu truất ngôi của Quan Thiên Trạch, chẳng biết A Tề có đau lòng hay không.”
. . . . . .
Kỳ thực, A Tề thà rằng bị roi đánh tới da tróc thịt bong cũng không chịu bán đứng Quan Thiên Trạch, bởi vì cậu ta thật lòng thích hắn.
Nhưng Diệp Kính Huy không đánh cậu, ngược lại vì bảo vệ cậu mà tổn thương bản thân.
Nhìn thấy máu tươi không ngừng nhỏ giọt trên bàn tay Diệp Kính Huy, cậu bỗng dưng nhớ tới chuyện rất nhiều năm về trước, Diệp Kính Huy ôm cậu về nhà trong cơn mưa tầm tã. Nhớ lúc còn nhỏ rất nhiều đêm tỉnh lại vì khóc, người ấy luôn dịu dàng hết lần này tới lần khác vỗ vai cậu, dỗ dành cậu không cần phải sợ hãi. Nhớ lúc người ấy đặt tên cho cậu, đôi mắt lấp lánh ý cười đầy quyến rũ. Nhớ lúc làm việc trong hộp đêm bị kẻ khác đùa giỡn, thậm chí có gã còn ra giá cao ngất trời muốn mua đêm đầu tiên của cậu
,
người ấy đã cười mà bảo rằng, đây là em trai tôi, không phải trai bao mặc người ta khi dễ.
Khoảnh khắc đó cậu thật sự rất cảm động, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, sau này dù cho người ấy có bảo cậu phải chết, cậu cũng sẽ không một câu oán hận.
Nhưng không ai ngờ được, cuối cùng chính cậu lại phản bội người ấy trước.
Một kẻ vốn không có người thân, làm trong hộp đêm nhiều năm như vậy mà không có bất kì ai dám chạm vào, nếu không phải nhờ Diệp Kính Huy vẫn âm thầm bảo vệ, hiện giờ cuộc đời sẽ ra sao cậu căn bản chẳng thể tưởng tượng nổi.
Trong suy nghĩ của A Tề, ông chủ không chỉ là ông chủ, mà còn là người thân duy nhất trên đời này, là người cậu tôn kính và ngưỡng mộ nhất.
Nhưng mãi đến khi Quan Thiên Trạch xuất hiện, mãi đến khi cậu rung động vì sự nhã nhặn của hắn, mãi đến khi cậu quên mất lời cảnh cáo “tuyệt đối không được động tâm” của Diệp Kính Huy, giống như một con thiêu thân lao đầu vào lửa rồi chìm sâu trong ấy.Người đàn ông đó tốt với cậu lắm, hắn vô cùng ôn nhu, thỉnh thoảng sẽ mỉm cười vuốt ve tóc cậu, lúc ngủ sẽ thay cậu đắp kín chăn, sáng sớm mỗi ngày sẽ luôn nhớ hôn lên trán cậu. Hắn rất tôn trọng người yêu, không hề giống những gã khách hay dùng ánh mắt khinh miệt đầy dâm dật nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt hắn ấm áp vô hạn, cho dù là lúc làm tình cũng rất mềm nhẹ lo lắng đến cảm giác của đối phương, cẩn thận giống như nâng niu báu vật để cậu có thể cảm nhận những miền khoái cảm kì diệu nhất. Hắn sẽ vừa ăn khoai tây chiên vừa xem phim với cậu, lúc đi công tác xa đều gọi điện báo bình an cho cậu đầu tiên, lúc thời tiết trở lạnh sẽ gửi quần áo từ nước ngoài về. Mỗi đêm hắn đều sẽ ôm cậu ủ trong lồng ngực mình, để cậu mặc sức lắng nghe tiếng tim đập đều đặn của hắn, khi ấy, A Tề cảm thấy cực kì hạnh phúc, cực kì thỏa mãn, rất muốn cứ thế mà sống qua cả đời.
Mãi đến khi cậu đã đắm chìm quá sâu trong thứ tình cảm ấm áp không thể kiềm chế ấy, cậu mới biết được, hắn là Quan Thiên Trạch.
Và cậu nhận ra tập tư liệu quan trọng trước khi Diệp Kính Huy xuất ngoại giao cho mình cất giữ, sớm cũng đã bị hắn cướp mất.
Thì ra hết thảy đều là giả dối.
Thì ra hắn tiếp cận cậu chỉ vì lợi dụng.
Thì ra hắn chưa bao giờ thích cậu, tất cả sự dịu dàng ấy bất quá chỉ là vờ vịt.
Giữa ân nhân và tình nhân, cuối cùng A Tề đã chấp nhận lựa chọn một thanh kiếm hai lưỡi.
Cho dù cả hai người kia chỉ là lợi dụng cậu cũng không hề gì, A Tề là một người rất dễ dàng hài lòng, ở bên ông chủ trải qua những ngày tháng yên bình vui vẻ suốt năm năm, ở cạnh Quan Thiên Trạch nếm trải từng giây phút hạnh phúc đến ngây ngất, kỳ thực như vậy đã đủ lắm rồi.
Tiếc nuối lớn nhất chỉ là, ông chủ nói cậu không được giữ cái tên anh ấy đã ban tặng.
Không có cái tên ấy, A Tề không biết bản thân sau này nên gọi là gì nữa.
. . . . . .
Bắc Kinh,
0
giờ sáng.
Diệp Kính Huy mở máy tính ra sắp xếp tư liệu trong ổ cứng gọn gàng, sau đó gửi email cho bố. Người gửi dùng ba chữ cái tiếng Anh J, a, e kí tên, cuối cùng còn tặng thêm một biểu tượng mặt cười to sụ.
Tám giờ tối, hắn mở TV lên, chương trình “bản tin kinh tế” đương phát lại lần nữa thay đổi tin tức, giọng nói bình thản đầy nhịp nhàng của nữ MC từ tốn vang lên –
“Tám giờ sáng nay, trụ sở chính tập đoàn Thiên Vũ đã khẩn cấp mở cuộc họp cổ đông. Chủ tịch Diệp Trí Viễn tự mình đại diện, nêu ra năm tội lớn của tổng giám đốc đương nhiệm, cách chức Quan Thiên Trạch ngay tại chỗ, đồng thời bổ nhiệm Lương Bình vừa nhận chức tổng giám đốc sớm trở về Trung Quốc. Cũng cùng lúc đó, giám đốc các bộ phận tài chính, kế hoạch đầu tư và marketing từng hợp tác tham ô cũng bị cách chức, sau cơn phong ba “bức vua thoái vị”, bên trong Thiên Vũ sắp tiến hành một đợt cải cách với quy mô lớn. . . . . .”
Xem tới đó, Diệp Kính Huy cười tắt TV đi, quay về giường ngủ một giấc thật ngon.
Ba ngày sau, nội bộ tập đoàn Thiên Vũ quả nhiên tiến hành cải cách toàn bộ, tân tổng giám đốc Lương Bình triệu tập rất nhiều nhân viên ưu tú trở về quốc nội.
Có người đoán, làn sóng “thoán đoạt” của tập đoàn Thiên Vũ có quan hệ với sự biến động của thị trường chứng khoán trong nước không lâu trước đây. Mà chứng cứ về năm tội lớn của Quan Thiên Trạch lại vô cùng xác thực, dường như có người đã sớm hoài nghi gã nên âm thầm điều tra từ lâu. Không có chút điềm báo nào lại thình lình hạ bệ gã, thậm chí diệt trừ luôn vây cánh của gã gọn gẽ một lần, có lẽ là do vị cao nhân đứng sau màn bị chuyện nào đó chọc giận. Bộ phận cổ đông vốn muốn chống đỡ cho Quan Thiên Trạch bởi cơn phong ba “soán ngôi” mà phải bán phá giá cổ phiếu, người khôn tự biết giữ lấy thân, khiến cho cổ phiếu của Thiên Vũ trong một đoạn thời gian biến động liên tục, cả thị trường chứng khoán rung chuyển đầy bất ổn.
“Bản tin kinh tế” trong vài ngày liên tiếp đều đưa tin về sự ảnh hưởng của nó, trong khoảng thời gian ngắn, hướng đi của tập đoàn Thiên Vũ trở thành mục tiêu chú ý của rất nhiều nhân sĩ cùng ngành.
Có người lo lắng mình sẽ biến thành vật hi sinh vô tội, cũng có người nấp ở chỗ tối xem kịch vui.
Kỳ quái chính là, trò hay vẫn chưa chính thức mở màn đột nhiên ngưng bặt.
Cuộc biến đổi lần này giống như bọt sóng trên mặt biển, nhưng thứ xuất hiện lúc sau không phải một cơn giông bão rung trời, mà là gió êm sóng lặng đến kỳ diệu. Nhân viên cao cấp của Thiên Vũ sau khi về nước vẫn án binh bất động, thái độ chỉ có thể hình dung bằng một từ duy nhất, “bí ẩn”.
Không ai nghĩ rằng đây là lần cuối cùng Diệp Trí Viễn tham gia hội đồng quản trị.
Vào ngày cách chức Quan Thiên Trạch, một bức văn kiện đã sớm chuẩn bị tốt được gửi tới hộp thư của Jae. Nội dung văn kiện là chủ tịch Diệp Trí Viễn chuyển nhượng 51% cổ phiếu của tập đoàn Thiên Vũ cho người con thứ. Diệp Kính Huy mỉm cười ký tên mình ở trên.
Tất cả mọi việc đều được tiến hành trôi chảy theo kế hoạch, tập đoàn Thiên Vũ do một tay Diệp Trí Viễn sáng lập, sau nhiều năm bị ba đứa con đá qua đẩy lại, rốt cục cũng do Diệp Kính Huy bí mật kế thừa. Mà chuyện này, ngoài trừ vài vị cổ đông lâu năm và “trung thần” của Thiên Vũ, không ai được biết. Thậm chí ngay cả hai anh em Diệp Kính Hy và Diệp Kính Văn cũng bị giấu giếm.
Sóng gió qua đi, giang sơn đổi chủ.
Thế nhưng chẳng ai biết rằng, một MB ở hộp đêm tên là A Tề, sau khi phản bội ông chủ mình tận tụy suốt năm năm, vẫn không có được tình yêu cậu muốn.
Có lẽ cậu đã sớm biết mình không chiếm được, thậm chí biết kẻ kia chỉ lợi dụng mình, lại thủy chung như thiêu thân lao vào lửa, không hề chùn bước.
Không vì bất cứ lý do gì, chỉ vì cậu tự nguyện trả giá cho phần tình yêu say đắm chân thành ấy.
Cậu vốn chỉ là một người nhỏ nhoi không ai biết đến, cho dù từ nay về sau biến mất, có lẽ, cũng không có bất kì ai tưởng nhớ
Danh sách chương