"Bác sĩ, có thể giúp tôi một việc không? "

Một bác sĩ chạc ngoài bốn mươi, bình tĩnh gật đầu, ánh mắt hiền hậu nhìn cô gái.

Mộc Hoa rưng rưng mắt, ngẩng đầu lên nhìn bà:"Tôi muốn em bé sinh non 2 tháng."

"Nhưng em bé chỉ sinh non có mười ngày."

Bà xoa xoa mũi, căng thẳng nhìn cô.

"Tôi muốn cô giữ bí mật cho tôi, nếu không tôi và con mãi mãi sẽ bị hắn nhốt lại."

Bác sĩ nhìn cô có vẻ đồng cảm, thầm nghĩ cô là nhân tình của người đàn ông đó, bà lượn lờ vài vòng suy nghĩ hồi lâu mới gật đầu đồng ý.

*

*

*

Tôn Dương là con trai của thủ trưởng Tôn Tôn, dưới sự chèn ép của Lăng Hạo đành đưa con trai của mình ra khỏi Trung Quốc.

"Trung Quốc lớn như vậy, nó sẽ không đặt chân đến Hồ Nam và Thiên Tân nữa, cậu đừng đuổi nó đi được không? "

Tôn Tôn đã ngoài năm mươi, địa vị xã hội cao có đứa con trai duy nhất vừa du học về lại bị bắt ra nước ngoài, ông lớn tuổi rồi làm sao chấp nhận được.

Lăng Hạo nghe những lời này bị chọc tức cười lạnh kiềm chế bản thân nở nụ cười khinh bỉ:" Tôi cho ông ba ngày lập tức đưa hắn khỏi Trung Quốc, bằng không... ". Anh ghé sát vào tai thủ trưởng Tôn:" Tôi cho ông đi cùng."

Cho ông đi cùng? Chính là cái ghế thủ trưởng ông không còn được ngồi?

Cổ họng Tôn Tôn di chuyển một chút, nuốt nước bọt:"Lập tức! Lập tức nó sẽ đi, xin cậu tha cho tôi.". Sắc mặt ông có chút trắng bệch.

Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, Lăng Hạo trầm mặc không nói gì chỉ cười lạnh một cái rồi nhấc chân bước đi thẳng đến bệnh viện.

*

*

*

Lăng Hạo đứng trước cửa phòng bệnh kiềm chế sự khẩn trương trong lòng, đưa tay ra mở cửa rồi bước vào trong. Người đàn ông khiến cô chán ghét này lại xuất hiện trước mắt cô, gương mặt còn dính vết máu. Anh có liếc nhìn cô một cái rồi xoay người đóng cửa phòng lại. Sau đó tiến vào giường bệnh đặt mông ngồi xuống.

Cô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh, cơ thể liền mềm nhũn mà run lên hai tay càng nắm chặt.

Mộc Hoa nhìn chằm chằm lên trần nhà do dự một chút cuối cùng cũng mở miệng trước:" Tôn Dương đâu?"

Lăng Hạo ngồi ở đó không nhúc nhích nhìn chằm chằm Mộc Hoa.

Nói ra những lời này cô rất sợ, sợ hắn tổn hại đến con mình nhưng cô cũng chừa đường lui, nếu hắn đồng ý sẽ cho hai mẹ con cô tự do với Tôn Dương, dù gì hắn chắc sẽ không đồng ý cho cô có con của người khác mà ở bên cạnh hắn. Lăng Hạo bề ngoài ưu nhã nhưng bên trong rất hẹp hòi, anh chắc rất để bụng việc cô có con với Tôn Dương sẽ không để cô ở bên cạnh mình. Cái tôi của đàn ông rất lớn huống chi anh đã có Quế Tây. Còn nếu hắn muốn hại đến con mình thì cô sẽ cho hắn biết đó là con hắn.

Giọng anh ngày càng ngoan độc, tay tùy ý chỉnh lại cà vạt, nó làm anh hít thở không thông:"Đến Thụy Sĩ rồi."

Anh cho hắn đi? Thế còn cô?

Chắc hắn cũng sẽ cho cô đi.

Cô bấm chặt móng tay, đột nhiên cảm thấy mệt chết đi được. Lăng Hạo giật giật khóe môi nhìn cô, cười chế nhạo bản thân, giọng thì thào bên tai cô âm lượng vừa đủ để cô nghe:"Con cô đang ở trong tay tôi, ngoan ngoãn một chút, nghe lời một chút."

Lăng Hạo đưa tay sờ sờ bờ môi cô cúi đầu hôn xuống. Theo bản năng cô đẩy anh ra, anh lại ghì đầu cô xuống cắn chặt răng nói:"Chống cự một lần tôi liền đưa con trai cô Châu Phi, một lần nữa thì là Châu Âu, lần nữa thì hai cha con nó tôi ném xuống biển."

Môi cô lại bị anh hôn xuống, anh cắn đến khi môi cô chảy máu liền đưa lưỡi liếm nó nuốt vào lại cắn trừng phạt.

Tóc cô bị anh giật về phía sau:" Câm miệng, cô khóc cái gì?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện