Cô bị vứt vào một hố sâu tối om, trên người đã không còn sức lực, chỉ biết đất ngày càng lấp kín người cô, tay, chân, cô cảm thấy được hít thở khó khăn rồi mơ hồ ngất lịm đi...

Lăng Hạo dừng xe tại vùng đất hẻo lánh ngoại ô, ba thanh niên đang đứng đó canh gác, nếu muốn tiến vào sâu bên trong thì phải hạ thủ được ba người họ. Phía trước có một đòn cây dài tầm hai mét, anh đón lấy liền xông đến đám người dùng chiêu mạnh để dứt điểm, thế nhưng, vết thương anh vừa khỏi lại rách ra, sau lưng máu đã ướt một mảnh lớn. Ba người họ cao lớn, cộng thêm thể lực tốt, lại có vũ khí, vai anh bị đâm một đường lớn. Mắt đã bắt đầu hoa, thế giới xung quanh mờ dần...

Lí trí mách bảo hay con tim thúc giục anh đứng dậy, lùi về phía sáng đèn kia. Quế Tây sớm đã biết anh sẽ đến, không ngờ đến với bộ dạng như vậy, anh vẫn thế, yêu cô ta luôn là điểm yếu của anh.

Lăng Hạo nhìn cái hố sâu đang lấp đầy liền phóng xuống, họ đã lấp đến phần bụng, anh nhanh chóng cào đất bới ra, Lăng Hạo nhìn cô, sắc mặt trắng bệch, tay chân lạnh lẽo. Mắt anh đỏ lên nhìn Quế Tây, hàm răng bạnh ra, đám người bọn họ vẫn duy trì lấp hố, đất văng lên người anh.

" Tôi giết chết cô!"

Anh rống lên, nắm đất ném lên người Quế Tây, sau đó nhảy lên nắm lấy cổ áo cô cao lên, chân hững lên mặt đất ném mạnh xuống đất, cô cười ranh mãnh nhìn anh, khóe môi rỉ ra giọt máu tươi.

" Hai Phát."

Người đàn ông phía sau cô chỉa ra một khẩu súng hướng về phía Mộc Hoa, lên còi.

ĐOÀNH..

Cả người anh lạnh lẽo run lên "Mộc Hoa."

Tiếng thét vang vọng trong đêm u tịch, tiếng thét của sự bất lực.

*

*

*

*

*

*

Năm năm sau...

Thành phố Thiên Tân_

" Lăng thị hiện tại là tập đoàn kinh doanh đá quý đứng đầu Trung Quốc, có nhiều nguồn tin cho rằng Lăng Thị đang dùngnh quốc làm bàn đạp cho nguồn nhiên liệu, dưới sự lãnh đạo của CEO

Lăng Hạo."

Bản tin sáng nay cho hay.

Sự thật năm ấy cũng dần tiết lộ, năm ấy cô ấy ra đi không phải vì không yêu, mà vì nghĩ anh và cô là anh em. Xảy ra bao nhiêu chuyện cuối cùng anh cũng hiểu rõ, anh và cô đều yêu nhau, đều muốn cùng nhau bách niên giai lão, có điều thế giới bọn họ có quá nhiều rào cản.

Ừ thì yêu đấy, suy cho cùng con người cũng sẽ về với cát bụi.

Phát súng năm đó làm anh, cô và Tiểu Bảo trở về bên nhau. Có nhiều người yêu nhau rồi bỏ qua nhau, nhưng thật hạnh phúc, vì quãng đời còn lại anh được chăm sóc cho cô và con.

Lăng Hạo đứng ngoài hành lang ngắm nhìn vườn violet rạo rực sớm mai, nhớ lại vườn hoa ti gôn trắng của hơn mười năm trước anh đã trồng trong nước mắt, ba ngày ba đêm trồng dưới mưa trong lòng đột nhiên rơi vào khoảng không vô định.

Một luồn hơi tươi mới phả lên người anh, vòng tay cô se chặt từ phía sau vòng qua eo anh ôm lấy.

"Lại nhớ chuyện cũ?"

Lăng Hạo xoay người lại nhìn cô.

Mộc Hoa xoa xoa tay lên thái dương anh, giọng nói mềm mại.

"Cho em dùng quãng đời còn lại bù đắp cho anh, được không? "

"Năm năm qua em đã làm anh rất hạnh phúc, anh tin em."

Môi anh lướt qua môi cô rồi giữ lấy, dây dưa quấn quýt.

Năm đó, phát súng kia là của Trịnh Lâm Hàn kịp thời bắn Hai Phát, cô được cứu sống. Quế Tây bị bắt. Chuyện của ba cô được Lăng Thiếu Đường phân trần, mọi hiểu lầm được gỡ bỏ.

Lăng Hạo trốn tránh cô, không muốn gặp mặt. Ngày thứ ba thì mới chịu gặp mặt, đưa cho cô một mớ điều kiện.

"Tôi không muốn bị bỏ rơi thêm lần nào nữa."

"Em sẽ không. "

"Tôi không muốn đến cục dân chính để li hôn."

"Em thề."

"Tiểu Bảo mang họ tôi, mang giọt máu của tôi, cô đừng hòng lấy nó đi."

"Em cũng là của anh."

"Làm bà Lăng không dễ, còn phải theo tôi 24/24 làm việc, không được làm tiếp viên."

"Chỉ cần ở cùng anh, em làm gì cũng được."

"Hôn phải chủ động, chuyện đó cũng phải chủ động còn...."

Gương mặt trắng nõn kia hôn lên má anh, môi chúm chím mút. Lăng Hạo chau mày nhìn cô, tỏ vẻ khó chịu nhưng lòng gợn sóng.

Có điều những ngày đầu nghiêm túc lạnh lùng bao nhiêu thì những ngày sau thì thật mất mặt.

Tan làm, cô chạy theo sau anh cùng lên xe đi về, từ lúc họ trở về bên nhau, anh cũng kiêm luôn tài xế, trong xe chỉ có hai người.

Mặt anh đỏ từ xế chiều, đôi mắt nóng rực.

Tuần đầu tiên anh không đụng đến cô, cô chủ động đến mấy cũng không. Có điều ai đó đã đổ bình dấm chua vì người nào đó không đi ăn trưa cùng.

Thế là, có một người bị lăn qua lăn lại dằn vặt đến sáng triền miên.

"Hồi trưa cô giáo tiểu Bảo mời em dự hội phụ huynh, em thấy anh đang họp nên chưa kịp nói."

"Ai cho phép tự ý ra ngoài?"

"Nhưng lúc đó anh đang chăm chú họp, em chỉ đi một lát thôi mà."

"Còn cãi tôi?"

"Lăng Hạo, anh đừng có quá đáng."

"Thì cô làm sao, tôi quá đáng thì sao?"

...

"Thì cô sẽ đi nữa chứ gì? Cút ngay cho tôi."

Cô đứng dậy, quấn chăn hùng hục đi vào tolet. Một lát sau đi ra ngoài, bóng lưng khuất dần.

Căn phòng tối om, không bật đèn, Lăng Hạo vẫn nằm đó.

Trống không.

Chết tiệt. Vẫn còn hơi ấm của cô.

Nửa đêm, ai kia ngủ không được, bất an chạy ra ngoài tìm người.

Vừa mở cửa, đập vào mắt anh là một bánh kem, Mộc Hoa nhìn anh, cười tít mắt.

"Sinh nhật vui vẻ, em nói rồi, dù trời có sập xuống em cũng không rời xa anh."

Hoàn 17/10/2019
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện