Vương Các Đông nằm trong ghế, phân tích tình tiết vụ án.

Khi nãy bác sĩ Trần lại vừa đến gặp, báo cáo với anh thêm một số tình hình.

Vì xác Giang Tiểu Binh đã bị ngâm rất nhiều ngày, trên cơ thể không thấy vết thương nào rõ ràng, chỉ có thể phán đoán là chết do ngộ độc nicotine, chắc cũng giống như Vương Lệ Cầm, bị vật gì đó đâm, nhưng cụ thể chết thế nào, chưa thể kết luận được.

Rất nhiều thứ có chứa Nicotine, ví dụ như thuốc lá hút hàng ngày, rồi một số loại thuốc trừ sâu, nhưng đều là lượng rất ít. Đừng nói Nicotine thuần chất nồng độ cao, cho dù là Nicotine chứa nhiều tạp chất cũng không có bán trên thị trường. Nicotine thuần chất nồng độ cao chỉ có một số công ty y dược chuyên sản xuất làm thuốc dùng trong lâm sàng.

Nicotine là một chất cực độc, ở trong nước quản lý giám sát vô cùng nghiêm ngặt, vì mục đích sử dụng ít, cũng chẳng có mấy công ty sản xuất, càng không có kênh nào mua được. Hơn nữa khi sản xuất cũng bị quản lý vô cùng nghiêm ngặt, vì Nicotine có thể vào cơ thể người trực tiếp qua da và không khí, cho nên khi sản xuất cũng phải rất cẩn thận, nhân viên đều phải được phòng hộ rất đầy đủ, sau khi sản xuất được ra Nicotine thuần chất nồng độ cao, nhân viên cũng hoàn toàn không có cơ hội mang ra ngoài.

Vì vậy bác sĩ pháp y Trần suy đoán, hung thủ đã tự chiết xuất ra Nicotin.

Trên thực tế, việc chiết xuất Nicotine không hề phức tạp, trong giáo trình hóa học hữu cơ ở đại học có giới thiệu chuyên sâu về vấn đề này, thuốc lá là nguyên liệu đơn giản nhất có thể sử dụng để chiết xuất. Nhưng thông thường nếu tự mình chiết xuất trong phòng thí nghiệm thì chỉ là loại Nicotine nồng độ bình thường, muốn chiết xuất được Nicotine thuần chất nồng độ cao sẽ phải mất rất nhiều công sức.

Nếu suy đoán của bác sĩ Trần chính xác, hung thủ đã tự chiết xuất ra Nicotine thuần chất nồng độ cao, thì hung thủ rõ ràng là một chuyên gia hóa học.

Đồng thời, mưu kế làm hỏng một va li tiền của hung thủ lại càng kỳ quặc, hai phản ứng hóa học không hề phức tạp, nhưng sau khi hung thủ kỳ công lên kế hoạch, đã trở thành một thủ đoạn phạm tội độc nhất vô nhị do hắn sáng tạo ra.

Đầu tiên, Natri là kim loại có độ hoạt động mạnh nhất, tiếp xúc với nước hay không khí đều có thể xảy ra phản ứng, thông thường được bảo quản trong dầu hỏa. Mà hung thủ lại nghĩ ra cách bảo quản là dùng vôi để ngăn cách. Vôi không phản ứng với Natri; vôi có khả năng hút nước rất tốt, sẽ ngăn không cho Natri tiếp xúc với nước; vôi được sử dụng làm thành nắp đậy kín, cũng ngăn không để Natri tiếp xúc với không khí. Đồng thời, lớp vôi này còn đảm bảo sau khi va li bị ném xuống nước, Natri không tiếp xúc hoàn toàn với nước ngay, tránh xảy ra phản ứng cực mạnh như bị nổ.

Tiếp đó, chiếc va li bị ném xuống đáy hồ, sau khi bị nước vào, đầu tiên là vôi hút nước, sau đó nước ngấm vào chỗ có Natri, Natri phản ứng sinh ra Natri hiđroxit và hydro, Hydro tự nhiên sẽ phá vỡ lớp vôi để lọt ra ngoài, thế là lớp đậy kín bằng vôi bị phá vỡ, Natri tiếp xúc với nước, xảy ra phản ứng. Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi chiếc va li chìm xuống dưới đáy hồ, cảnh sát Lý nhìn thấy nhiều bọt khí phun lên hơn.

Cuối cùng, sau khi toàn bộ chiếc va li đã chứa đầy dung dịch kiềm mạnh, lớp giấy bạc bọc ngoài tiền liền nhanh chóng phản ứng và tan mất, tiếp đó toàn bộ số tiền bị ăn mòn sạch.

Tư duy phạm tội quá tài tình!

Nếu hung thủ không phải là đối thủ của Vương Các Đông, mà là anh đang xem hồ sơ của những người khác, anh chắc hẳn đã phải vỗ tay khen ngợi.

Trong suốt quá trình, hung thủ luôn nắm bắt được tâm lý của Vương Lệ Cầm và cảnh sát, nắm rõ được hành động của họ, mỗi bước đều tiến hành theo đúng kế hoạch.

Vương Các Đông vốn cũng trách mình tại sao mỗi bước đều tuân theo đúng kế hoạch của hung thủ, mỗi bước đều mắc lừa hung thủ, nhưng khi phân tích kĩ lại toàn bộ tình tiết vụ án, anh mới phát hiện thấy cho dù có làm lại một lần nữa, hung thủ cũng vẫn thành công, vì mỗi một bước hành động, hung thủ đều đưa ra cho cảnh sát một bài toán buộc phải lựa chọn và chỉ có một phương án lựa chọn duy nhất.

Tối hôm xảy ra vụ án, Giang Tiểu Binh đi một mình vào đường An Lạc, lúc đó trên đường không có người nào qua lại. Hung thủ không rõ đã sử dụng thủ đoạn gì để chọc nicotine vào người Giang Tiểu Binh, đồng thời mở máy ghi âm, ghi lại câu nói sau cùng của Giang Tiểu Binh: "A… a… anh định làm gì, đừng… a…", ngay tức thì, độc tố tác động lên thần kinh, Giang Tiểu Binh còn chưa biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thì đã không bao giờ tỉnh lại được nữa. Sau đó, chắc là hung thủ đã chở Giang Tiểu Binh bằng ô tô, rời khỏi đường An Lạc.

Ngày hôm sau, hung thủ gọi điện thoại cho Vương Lệ Cầm, thông báo Giang Tiểu Binh đã bị bắt cóc, lúc đó Giang Tiểu Binh đã chết, câu nói cuối cùng của Giang Tiểu Binh trước khi chết chỉ có thể sử dụng một lần, tất nhiên phải sử dụng vào thời điểm then chốt. Cho nên, hung thủ mới tự xưng là người trung gian, không cho Vương Lệ Cầm nói chuyện điện thoại với Giang Tiểu Binh. Vì vậy, cái thằng ngốc Lâm Kiệt mới nghi ngờ rằng vụ bắt cóc đó chỉ là một màn kịch. Thế nên đã lấy danh nghĩa đội cảnh sát điều tra hình sự nói chuyện điện thoại với hung thủ, khuyên hung thủ ra tự thú.

Hung thủ biết cảnh sát đã can thiệp vào, cảnh sát không tin đó là một vụ bắt cóc, nhưng hắn lại không thể bắt Giang Tiểu Binh sống lại để nói chuyện điện thoại, đành cắt cái tai đã làm chín rồi đưa cho cảnh sát, để cảnh sát không thể giám định được cái tai là của người chết hay vẫn còn sống.

Mặc dù lúc đó Vương Các Đông nghi ngờ Giang Tiểu Binh đã bị hại, nhưng đó cũng chỉ là phỏng đoán, không có bất cứ chứng cứ nào. Trong tình huống không thể khẳng định, thì cho dù là bất cứ chuyên gia hình sự nào, trước hết cũng phải đảm bảo an toàn tính mạng cho con tin. Thêm vào đó, họ không hề có một thông tin nào về tên bắt cóc và chỗ ẩn nấp của hắn, không thể mạo hiểm võ đoán cho rằng cuộc trao đổi tiếp theo chỉ là một cái bẫy, từ chối không tiến hành trao đổi với tên bắt cóc. Thậm chí, kể cả lúc đó họ có biết là Giang Tiểu Binh đã chết, thì trong tình huống không biết gì về tên bắt cóc và vị trí của hắn, muốn bắt được hắn, cũng chỉ còn cách tiếp tục tiến hành cuộc trao đổi.

Trong sự việc lần này, Vương Các Đông cho rằng mình đã không làm sai, đổi thành bất cứ một người nào khác cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống y như vậy, không tiếp tục trao đổi với tên bắt cóc, đối phương lặn mất ở chân trời góc biển nào, thì còn làm sao phá án được? Cấp trên nghe xong báo cáo, chắc chắn cũng sẽ tán đồng.

Tiếp đó, tên bắt cóc đã nắm bắt rất chính xác tâm lý của cảnh sát, hắn đã cho cảnh sát ba ngày để phá án. Trong quá trình tổ chức bắt bọn tội phạm trong ba ngày này, Vương Các Đông cũng tự thấy mình không hề phạm sai lầm. Họ đã tiến hành kiểm tra camera giám sát, điều tra người dân ở khu vực xung quanh, điều tra tất cả những mục tiêu liên quan, những việc cần làm đều đã làm cả, nhưng hung thủ quá giảo hoạt, từ đầu đến cuối không hề để lại bất cứ manh mối gì. Công sức bỏ ra trong ba ngày không có bất cứ thu hoạch gì.

Sau khi hết ba ngày, tên bắt cóc lựa chọn bãi đá ở bể chứa nước Nam Hồ làm địa điểm trao đổi, lúc đó tên bắt cóc rõ ràng đã đoán được cậu em họ của Vương Lệ Cầm là người của cảnh sát, nhưng hắn không trực tiếp nói ra, mà thừa gió bẻ măng, cứ tiến hành kế hoạch theo sắp xếp của cảnh sát.

Lúc đó ra lệnh dùng tiền thật để trao đổi, mình có sai không? Vương Các Đông suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lắc đầu, nếu là người khác, cũng sẽ ra lệnh dùng tiền thật.

Thứ nhất, lúc đó để cảnh sát và Vương Lệ Cầm không còn nghi ngờ là Giang Tiểu Binh đã chết, hung thủ đã phát đoạn ghi âm trong vài giây đó. Cảnh sát đều tin là Giang Tiểu Binh còn sống, hoàn toàn không thể nghĩ đến chuyện câu nói trong vài giây đó đã được ghi âm từ trước, suy xét từ góc độ bảo vệ tính mạng của con tin, buộc phải dùng tiền thật để trao đổi.

Thứ hai, cậu Lý và Vương Lệ Cầm đã kiểm tra chiếc va li, không phát hiện thấy có gì bất thường, hơn nữa Lý có mang theo súng, sau khi ném chiếc va li xuống đáy hồ, khoảng cách từ chỗ cậu ta đến chỗ cái va li chưa đầy bốn mét. Chiếc va li đựng ba triệu tệ, tổng trọng lượng ít nhất là hơn ba lăm cân, cho dù tên bắt cóc có là cao thủ bơi lội, cũng không thể mang chiếc va li nặng hơn ba lăm cân đi được khi khoảng cách từ dưới nước đến chỗ cảnh sát mang súng chưa đến bốn mét. Thêm vào đó, trong chiếc va li đã để thiết bị định vị GPS, tên bắt cóc mà lấy tiền chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Thứ ba, do tên bắt cóc đã nhiều lần cảnh cáo không được dùng tiền giả, mà trong thời gian ba ngày cảnh sát lại không tìm được bất cứ manh mối nào về bọn bắt cóc, Vương Lệ Cầm nghi ngờ năng lực của cảnh sát, càng không dám dùng tiền giả để lừa đối phương.

Cả mấy yếu tố đó gộp lại, khiến họ cuối cùng quyết định dùng ba triệu tiền thật để trao đổi với hung thủ.

Về sự việc này, Vương Các Đông tự thấy mình cũng không làm sai.

Người làm điều tra hình sự có giàu kinh nghiệm đến mấy, cũng đã bao giờ gặp phải vụ án kiểu này, đã bao giờ tiếp xúc với thủ đoạn kiểu này?

Thực sự là thủ đoạn khôn lường!

Cảnh sát đã chuẩn bị vô cùng kĩ càng, thấu đáo, mười mấy phút trôi qua, họ mới phát hiện ra là bị tên bắt cóc lừa, toàn bộ số tiền tiêu tan, tên bắt cóc lấy lý do là đã cảnh báo Vương Lệ Cầm đừng dẫn theo cảnh sát.

Cho đến lúc này, nếu căn cứ vào hành vi của tên bắt cóc và các manh mối điều tra, vẫn không thể phát hiện ra mục tiêu thực sự của tên bắt cóc không phải là tiền, mà là giết chết Vương Lệ Cầm.

Mặc dù bị lừa, nhưng cảnh sát còn có lựa chọn nào khác không? Muốn bắt được hung thủ, vẫn đành phải tiếp tục cuộc trao đổi.

Đến ngày hôm sau, xạ thủ và cảnh sát đã mai phục sẵn sàng ở xung quanh, kiểm soát chặt tình hình ở bãi đá, thế mới yên tâm để một mình Vương Lệ Cầm đi giao tiền chuộc.

Đồng thời cũng đã tỉnh ra, lần này dùng tiền giả.

Nhưng vào thời khắc cuối cùng, hung thủ dùng chiêu mới, vẫn không xuất hiện, nhưng chỉ trong ba phút đã khiến Vương Lệ Cầm mất mạng.

Một cú lừa ngoạn mục, kín kẽ đến từng chân tơ kẽ tóc.

Kết quả là cả nhà Giang Bình đều chết sạch, tổng số tài sản vơi đi một nửa, hung thủ là ai, mấy người, ở đâu, vẫn không có bất cứ manh mối gì.

Phân tích lại từ đầu đến cuối toàn bộ sự việc, Vương Các Đông biết, mặc dù trong suốt quá trình có phát hiện ra mấy điểm khả nghi, nhưng mỗi bước hành động đều không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tuân theo quỷ kế của hung thủ, từ từ rơi vào bẫy. Cảnh sát đã bố trí lực lượng vô cùng chặt chẽ, vậy mà tên bắt cóc vẫn giết được Vương Lệ Cầm.

Anh bực tức vùi đầu vào trong lòng bàn tay.

Rất lâu sau, anh đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt sáng rực: "Cuối cùng đã nghĩ ra! Vụ này hoàn toàn không phải là một vụ bắt cóc, sau khi giết chết Giang Tiểu Binh, mọi việc làm tiếp theo của hung thủ chỉ nhằm hai mục đích. Một là hủy hoại gia sản nhà họ Giang, hai là giết chết Vương Lệ Cầm. Rõ ràng là hung thủ có một mối thâm thù với nhà họ Giang!"

Đã tìm ra động cơ phạm tội!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện