Chương 10


NHÂN VIÊN Y TẾ ĐƯỢC GỌI ĐẾN GIÚP LIZ. Tôi nhìn theo cô nằm thiêm thiếp trên cáng rời đi, không khác gì lúc tôi bị mang đi ở trường. Thật là một cách thức chuyên chở sang trọng cho những đứa trẻ bị điên.


Cô Van Dop khăng khăng bắt tôi uống nửa viên thuốc ngủ. Tôi nhượng bộ, nhưng khi cô ấy bắt uống thêm một liều trong đơn thuốc chống ảo giác, tôi liền giấu thuốc dưới lưỡi.


Kể từ giờ ăn trưa, tôi không nhìn thấy hay nghe thấy gì cả. Trong khi có lẽ là nhờ đơn thuốc góp công vào, tôi không thể ngừng hy vọng giả thuyết vô văn cứ của Rae đã đúng - rằng việc tôi khám phá ra sự thật chỉ là một chuyến nghỉ ngơi tinh thần ngắn hạn, bắt nguồn từ việc bị căng thẳng và các hoóc-môn. Biết đâu, nếu may mắn, tôi có thể trở lại minh mẫn như xưa.


Nhất định tôi phải kiểm tra giả thuyết đó. Vậy nên tôi phải giữ viên thuốc lại, phòng hờ nếu nhìn thấy cái gì đó, tôi sẽ lấy ra dùng.


Tôi đề nghị giúp quét dọn phòng, nhưng bà Talbot nhờ tôi xuống dưới lầu lấy cốc sữa, sau đó để tôi ngồi xuống sô pha. Tôi cứ thế ngủ thiếp đi, đoạn tỉnh giấc khi bà đến giục tôi về giường ngủ, sau lại díp mắt mà ngủ vùi trước khi kịp kéo chăn lên đắp.


Mùi keo vuốt tóc hương trái cây của Liz làm tôi thức giấc. Tôi lờ đờ di chuyển về hướng đó, mơ màng rằng mình đang bị kẹt trong một hũ kẹo bông, mùi hương ngọt ngào làm dạ dày tôi nhộn nhạo khi tôi cố băng qua những dải dây nhớp nháp. Cuối cùng, tôi cũng thoát ra được, hai mắt choàng mở, đồng thời há miệng hít hít thở thở.


"Chloe?"


Mắt tôi chớp chớp. Nghe như giọng của Liz ấy, rụt rè và do dự.


"Cậu còn thức không, Chloe?"


Tôi lăn về phía bên mình. Liz ngồi mép giường cô ấy, trên người mặc áo ngủ in hình chuột Minnie và mang vớ xám, trên vớ chi chít hươu cao cổ màu cam và tía.


Cô ấy ngọ nguậy ngón chân. "Bảnh không? Em trai tớ mua cho nhân dịp Giáng sinh năm ngoái đấy."


Tôi chống người dậy, càng nháy mắt dữ hơn. Giấc mơ kẹo bông do viên thuốc ngủ gây ra vẫn còn làm đầu tôi quay mòng mòng, đau nhức và trì trệ. Dường như tôi không cách nào tập trung nổi. Ánh nắng ùa qua cửa chớp lật, khiến cho lũ hươu trên vớ Liz rung rinh khi cô ngoe nguẩy ngón chân.


"Tối qua tớ mơ thấy giấc mơ khó hiểu nhất," cô ấy nói, ánh mắt dán chặt vào hai chân mình.


Cả tớ và cậu đều thế, tôi thầm nghĩ.


"Tớ mơ thấy họ đưa tớ đi thật xa và tớ tỉnh dậy trong bệnh viện. Chỉ có điều tớ không nằm trên giường mà là nằm trên một cái bàn kim loại lạnh lẽo. Và có một người phụ nữ trông như y tá mang mặt nạ. Bà ta đang cúi xuống nhìn tớ. Khi tớ mở mắt ra, bà ta giật mình."


Liz nhìn tôi và cố mỉm cười. "Đại loại như thỉnh thoảng cậu vẫn làm thế ấy. Giống như tớ đã làm bà ta giật thót tim. Bà ta gọi người đàn ông ở bên trên, tớ hỏi là mình đang ở đâu đây, nhưng họ chỉ mải nói chuyện. Họ bực bội vì cứ nghĩ là tớ chưa tỉnh và giờ họ không biết phải làm gì. Tớ thử ngồi dậy, nhưng tớ bị trói lại rồi."


Liz lấy tay vò áo ngủ lại, bóp bóp. "Thình lình tớ không thử nổi. Không nhúc nhích, không la hét gì được, và rồi..." Cô ấy nhún vai, vòng tay qua hai bên người. "Tớ thức dậy ở đây."


Tôi ngồi bật dậy. "Tớ sẽ giúp cậu nhé, Liz. Được chứ?"


Liz vội vàng thụt lùi, ngồi bó gối. Miệng há ra, nhưng cô ấy run rẩy đến nỗi không nói nên lời. Tôi đứng dậy, lớp sàn gỗ dưới chân tôi lạnh băng, sau đó tôi ngồi bắt chéo chân xuống kế bên.


"Cậu có muốn tớ thử nói chuyện với yêu tinh của cậu không?"


Cô ấy gật đầu, cằm gõ gõ liên hồi vào ngực. "Bảo nó thôi đi. Bảo nó tớ không cần giúp đỡ. Tớ có thể tự lo."


Tôi đặt tay lên cánh tay cô ấy, cứ tưởng sẽ chạm được vào Liz, nhưng không phải. Mấy ngón tay tôi cứ tiến tới, tiến tới mãi, rồi xuyên hết qua tay Liz.


Khi tôi trố mắt ra vì khiếp sợ, Liz nhìn xuống. Cô ấy thấy tay tôi xuyên qua tay mình. Thế là Liz hét toáng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện