Chương 17
SUỐT GIỜ HỌC ĐẦU TIÊN, tôi thấp thỏm lo âu, sợ rằng cô Van Dop hoặc Tiến sĩ Gill sẽ xồng xộc bước vào lớp và lôi Derek ra ngoài vì một "cuộc họp". Lẽ ra tôi nên tin tưởng dì mình. Khi chúng tôi trở về sau bữa sáng, dì đã lặng lẽ kéo bà Talbot sang một bên, bảo rằng dì muốn thảo luận về sự tiến bộ của tôi. Chẳng ai hoài nghi chuyện đó cả. Và cũng chẳng người nào đột nhiên xông vào lớp rồi kéo Derek đi.
Chuyện của Tori là vụ ầm ĩ duy nhất trong một buổi sáng yên tĩnh. Derek vào học và lờ tôi đi. Trước giờ ăn trưa, anh ta đến gặp Tiến sĩ Gill. Khi anh ta bước ra ngoài, tôi đang đứng trong hành lang đợi đến lượt sử dụng phòng tắm. Simon đang tắm táp bên trong, thói quen của cậu ta trước lúc dùng bữa. Tôi chưa từng quen biết anh chàng nào lại chu đáo tắm rửa sạch sẽ trước khi ăn đến vậy.
Tôi đang cân nhắc đến chuyện lên lầu dùng phòng tắm của nữ sinh thì cửa phòng Tiến sĩ Gill bật mở, sau đấy dáng người âm u của Derek choán hết lối cửa. Tôi cố tỏ ra thật tự tin. Anh ta bước ra ngoài và nhìn tôi. Tim tôi đập ác liệt đến nỗi tôi tin chắc là anh ta nghe rõ mồn một âm thanh thình thịch thình thịch, cũng như tôi cam đoan là anh ta vừa mới bị mắng một trận xối xả. Ánh mắt chúng tôi giao nhau. Anh ta gật đầu, làu bàu trong miệng từ gì đó nghe như "Chào", sắp sửa lướt qua tôi thì cửa phòng tắm bật mở.
Simon cúi đầu từ trong đi ra. Trông thấy tôi, cậu nhét vật gì đó vào túi quần sau. "Ối chà! Tớ mà chiếm dụng phòng tắm lần nữa thì chắc sẽ có người xếp hàng dài mất."
"Chỉ có Chloe thôi." Derek đẩy cửa mở giúp tôi. Dường như anh ta chẳng hề tức giận. Thậm chí là còn tử tế hơn bình thường. Ắt là dì tôi đã xử lý mọi chuyện êm đẹp. Tôi nên biết là dì sẽ làm tốt chứ.
Lúc tôi bước vào nhà tắm, Simon nói với Derek, "Này, bữa trưa ở lối này."
"Cứ ăn mà không có anh đi. Anh cần lấy ít thứ trong phòng."
Một khoảng lặng. Rồi "Đợi đã!". Tiếng bước chân Simon theo sau Derek hướng lên trên cầu thang.
Sau giờ ăn trưa, đến lượt tôi đi đổ rác. Kinh nghiệm sống, tôi luôn miệng nhủ thầm như thế trong khi tay thì đẩy xe goòng vào trong kho, đồng thời đập mạnh lũ ruồi cứ bay lởn vởn trong tầm mắt. Tất cả kinh nghiệm sống. Có trời mới biết khi nào tôi sẽ cần đến một cảnh quyết định với một vai chính đang chở rác.
Tràng cười của tôi khẽ vang qua bên kia sân. Ánh mặt trời chói chang như thiêu như đốt trên mặt tôi, cây cối và mấy bông hoa thủy tiên đang tưng bừng khoe sắc, mùi cỏ mới cắt ngai ngái gần như che đi mùi rác rưởi hôi thối.
Một buổi chiều với một khởi đầu khá tốt đẹp đây. Còn tốt hơn tôi từng mong đợi...
Tôi khựng người lại. Đằng kia, ở mảnh sân sau sân nhà chúng tôi, là một hồn ma. Một cô bé chưa quá bốn tuổi.
Nhất định cô bé là ma rồi. Trên sân chỉ có mỗi mình em đang chơi đùa. Em mặc một chiếc áo đầm có diềm xếp nếp - giống một cái bánh cưới kết hợp giữa nơ bướm và dây ruy băng. Trên những lọn tóc xoăn của em còn lắm ruy băng buộc xoắn hơn và thêm nhiều nơ bướm trên đôi giày da tinh xảo bóng loáng. Trông cô bé giống hệt Shirley Temple bước ra từ tấm áp phích một bộ phim cũ.
Tôi quẳng mấy cái túi vào trong kho, tránh cho mấy con gấu trúc Mỹ và chồn hôi phá phách. Những cái túi rơi xuống sàn gỗ kêu thịch thịch, nhưng cô bé chỉ đứng cách tôi chừng sáu mét lại không hề ngước lên. Tôi đóng cửa lại, vòng ra sau kho đến chỗ hàng rào, cúi người xuống, di chuyển đến chỗ cô bé đứng.
"Chào em!" tôi lên tiếng.
Cô bé nhướng mày, như thể thắc mắc tôi đang nói chuyện với ai.
Tôi mỉm cười. "Ừ, chị có thể nhìn thấy em. Cái đầm đó đẹp đấy. Hồi tầm tuổi em chị cũng có một cái giống vậy."
Cô bé liếc mắt ra sau ngần ngừ lần cuối, sau đó em rụt rè lại gần. "Mẹ mua nó cho em."
"Của chị cũng là mẹ chị mua cho. Em thích nó chứ?"
Cô bé gật đầu, nụ cười của bé con ngời sáng cả đôi mắt đen lay láy.
"Chị cá là em sẽ thích mà. Chị cũng thích cái đầm của chị cực kỳ. Em có...?"
"Amanda!"
Cô bé giật mình lùi lại, ngã phịch xuống đất và khóc thét. Một phụ nữ mặc quần thụng và khoác áo da đột nhiên chạy đến, chùm chìa khóa phát ra âm thanh lẻng xẻng trên tay, cánh cửa hậu đóng sầm lại sau lưng bà ta.
"Ôi Amanda, con làm dơ váy hết rồi. Mẹ sẽ phải bố trí lại mấy tấm chụp riêng của con thôi." Người phụ nữ trừng mắt nhìn tôi, đoạn bế xốc bé con lên và bồng em về nhà. "Mẹ đã bảo con đừng đến gần hàng rào rồi mà, Amanda. Đừng bao giờ, bắt chuyện với những đứa trẻ ở đó. Đừng bao giờ, con có nghe mẹ nói không?"
Đừng nói chuyện với lũ trẻ bị điên. Tôi những muốn gào trả lại rằng chúng tôi bình thường. Tôi chỉ nhầm con gái bà ta là một hồn ma, thế thôi.
Tôi tự hỏi liệu họ có sách về những tình huống kiểu này không. Năm mươi Cách người Chết Nói chuyện với người Sống Trước khi Bạn Tiêu Đời trong một Căn phòng Độn bông. Chậc, tôi tin chắc trong thư viện sẽ có cuốn đó.
Tôi không thể nào là người duy nhất trên đời này trông thấy ma. Khả năng ấy có phải là do di truyền như đôi mắt xanh này không? Hay là thứ gì đấy mà tôi bị mắc phải, như là một loại virus?
Còn phải có những người khác nữa. Làm sao tôi tìm ra họ đây? Tôi tìm được không? Có nên không?
Có bước chân thịch thịch vọng lại. Ai đó đang đến. Người sống hẳn hoi. Một bài học mà tôi vừa nhận biết: hồn ma có thể la hét, khóc lóc và nói chuyện, nhưng khi di chuyển thì họ không gây ra tiếng động.
Tôi vẫn đứng sau kho, khuất khỏi tầm nhìn. Tương tự như lúc trong tầng hầm, chỉ có ở đây, sẽ chẳng ai nghe thấy tiếng tôi la lên kêu cứu.
Tôi lao vụt ra đúng lúc một bóng người đến gần nhà kho. Là Simon.
Cậu ta sải bước đến chỗ tôi, nét mặt sầm lại vì tức giận. Tôi khựng lại, nhưng vẫn giữ vững lập trường.
"Cậu đã nói gì vậy?" Simon chậm rãi cân nhắc lời lẽ, như thể đang cố giữ giọng bình tĩnh.
"Nói gì cơ?"
"Với các y tá. Về anh trai tôi. Cậu đã kết tội anh ấy."
"Tôi chẳng nói gì với các y tá..."
"Dì cậu thì có." Cậu ta gõ gõ tay lên vách kho. "Cậu biết tôi đang nói chuyện gì rồi đấy. Cậu mách với dì cậu, dì cậu báo lại cho y tá, sau đó trước bữa trưa Tiến sĩ Gill đưa Derek đến một cuộc họp đặc biệt, cảnh cáo anh ấy không được quấy rầy cậu. Nếu anh ấy tái phạm, họ sẽ đuổi cổ anh ấy."
"S-sao cơ?"
"Chỉ cần cậu nói một lời thôi, anh ấy sẽ biến mất. Bị chuyển đi." Mạch đập trên cổ cậu ta rung rung. "Kể từ lúc đến đây anh ấy hoàn toàn ổn. Bỗng nhiên sau khi có chuyện với cậu, anh ấy bị chú ý. Nếu nhìn cậu khác lạ quá mức, anh ấy sẽ ra đi."
"Tớ-tớ-tớ..."
"Đã có chuyện gì xảy ra với cậu hai đêm trước, đúng không? Derek trở lên cầu thang mà hoảng hết cả hồn. Bảo rằng anh ấy có nói chuyện với cậu và cau có mặt mày. Anh ấy kể với tôi bấy nhiêu đó thôi."
Tôi xem xét lại sự thật, rằng mình không cố ý mách lẻo về Derek. Lúc dùng bữa sáng, tôi im thin thít và dì tôi đã đoán ra là tâm trạng tôi không tốt. Nhưng nếu kể lại như vậy thì nghe như thể tôi đã hờn dỗi, muốn dì mình bảo tôi nói ra mọi chuyện.
Và thái độ của Simon làm tôi bị chọc tức. Từ đầu đến cuối ý cậu ta là buộc tội tôi đã bịa chuyện, đồng thời chơi không đẹp khi nhắm đến ông anh trai bị hiểu lầm tội nghiệp của cậu ta.
"Ở nhà hàng rất nóng nực," tôi nói. "Nên tớ đã xắn tay áo lên."
"Gì cơ?"
Tôi vén tay áo bên trái lên, chỉ vào bốn vết thâm tím đậm đen như vết mực trên tay mình. Simon tái mặt.
"Dì tớ muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Khi tớ không chịu kể, dì gạt tớ thừa nhận vấn đề có liên quan đến một nam sinh. Sáng nay dì đã gặp Derek và anh ta xử sự thô lỗ, nên dì kết luận nhất định là anh cậu. Tớ không mảy may xác nhận gì cả. Nếu anh ta gặp rắc rối thì cũng không phải lỗi của tớ. Tớ có quyền kể lại cho ai đó và tớ đã không làm vậy."
"Được, được rồi." Câu ta dụi dụi miệng mình, mắt vẫn nhìn chăm chăm lên tay tôi. "Vậy ra anh ấy đã túm tay cậu. Chuyện trông như vậy chứ gì. Đúng không? Chỉ là Derek có phần mạnh tay hơn anh ấy nghĩ thôi."
"Anh ta đã ném bay tớ."
Simon mở to mắt lên, rồi cụp mi xuống để giấu đi sự kinh ngạc. "Nhưng thực tâm anh ấy không cố ý. Nếu tối qua cậu thấy anh ấy hốt hoảng như thế nào thì cậu sẽ hiểu."
"Vậy coi chư chẳng có gì hết phải không? Nếu tớ giận quá mất khôn và đánh cậu thì cũng chả sao, vì tớ không cố ý, thực sự không định làm vậy."
"Cậu không hiểu đâu. Anh ấy chỉ..."
"Cô ta nói đúng đấy." Giọng nói của Derek vang lên trước khi anh ta đến gần góc tôi với Simon đang đứng.
Tôi thụt lùi lại. Tôi không thể không làm thế. Lúc tôi làm vậy một biểu cảm thoáng hiện ra trong đáy mắt Derek. Hối hận? Thấy có lỗi? Anh ta chớp mắt, biểu cảm ấy biến mất.
Anh ta ngừng lại sau vai Simon, đứng cách tôi ít nhất một mét rưỡi.
"Tối qua tôi có chuyện muốn nói cô. Khi cô một mực đòi đi, tôi đã kéo cô lại và..." Nói đến đấy anh ta im bặt, ánh mắt hướng sang một bên.
"Anh đã ném bay tôi đấy."
"Tôi không... Phải, cô nói đúng. Như tôi nói đấy. Không bào chữa gì hết. Simon. Ta đi thôi."
Simon lắc đầu. "Cô ấy không hiểu. Nghe này, Chloe, không phải lỗi của Derek đâu. Anh ấy mạnh lắm và..."
"Và em đang không đeo cái vòng cổ bằng kryptonite [¹]," Derek ngắt lời. Miệng anh ta méo xệch thành một nụ cười cay đắng. "Phải, tôi to con. Tôi lớn rất nhanh. Không chừng tôi còn chẳng ý thức được sức mạnh của chính mình."
[¹] Loại đá mà Superman, nhân vật anh hùng trong loạt truyện tranh cùng tên của DC Comics, luôn e dè vì nó có khả năng khống chế sức mạnh của anh.
"Đó không phải là..." Simon mở lời.
"Không bào chữa, cô có nói rồi đấy. Cô muốn tôi tránh xa cô chứ gì? Được thôi."
"Derek, anh hãy kể với cô ấy..."
"Bỏ đi, nhé? Cô ta không hứng thú. Thái độ của cô ta rất, rất rõ ràng đấy. Giờ thì chúng ta hãy đi khỏi đây trước khi ai đó bắt gặp anh ở chung chỗ với cô ta rồi anh lại bị phạt.'"
"Chloe!" Giọng bà Talbot vang vọng qua thửa sân.
"Đúng lúc chưa kìa," Derek càu nhàu. "Ắt là có ESP."
"Đợi em một chút," tôi gọi với lại, di chuyển ra mé bên hông để bà ấy nhìn thấy mình.
"Đi đi," khi cửa hậu đóng sầm một cái, Derek nói. "Cô không muốn bị trễ lượt điều trị đâu."
Mặt tôi nóng bừng lên, rồi tôi né ra, đi vòng qua hai anh em họ đến chỗ cửa. Simon thì thầm gì đấy như đang nói chuyện với Derek.
Trước mặt tôi, khói bốc lên. Tôi loạng choạng lùi lại. Đám khói lơ lửng trên mặt đất, y hệt một cụm sương mù bay là là.
"Simon!" Derek rít lên.
Tôi xoay người lại, chỉ tay vào cụm sương nọ. "Cái gì thế?"
"Cái gì là cái gì?" Derek nhìn theo hướng tay tôi. "Hừ. Chắc là ma đấy. Không, đợi đã, cô làm gì thấy ma nào. Cô bị ảo giác thôi. Cứ cho đó là một ảo giác đi."
"Cái đó không phải..."
"Chẳng có gì hết đâu, Chloe." Anh ta thọc tay vào túi quần, tỏ vẻ ngạc nhiên. "Chỉ là cô tưởng tượng thôi, y hệt những thứ khác ấy. Giờ thì biến đi, tiếp nhận điều trị và trở thành một cô gái ngoan đi nào. Đừng lo lắng, từ giờ trở đi tôi sẽ giữ khoảng cách với cô. Cứ xem như tôi lầm rồi. Một sai lầm quan trọng."
Ý Derek là anh ta đã nhìn lầm tôi. Rằng tôi chẳng đáng để anh ta quan tâm đến. Tôi siết chặt tay lại.
"Xem nào, Chloe. Cô sẽ không muốn đánh tôi đâu. Rồi tôi sẽ phải mách chuyện cô đấy."
Simon bước lên trước. "Thôi đi Derek. Cô ấy đâu có mách..."
"Anh ta biết thứ đó," tôi xen vào, mắt nhìn Derek. "Anh ta đang phỉnh tôi. Anh ta là kẻ ngớ ngẩn, thích bắt nạt và bất cứ 'bí mật' nào anh ta muốn dụ dỗ tôi thì cứ đi mà giữ lấy. Anh ta nói đúng. Tôi cóc thèm quan tâm."
Tôi xoay người sải bước đến chỗ xe goòng và chộp lấy tay cầm.
"Này này," Simon gọi với theo. "Tớ sẽ mang..."
"Đủ rồi."
Tỏi quay lại, thấy Derek để tay lên vai Simon.
Simon nghiêng vai hất tay anh mình xuống. "Chloe..."
Tôi đẩy xe goòng quay trở vào nhà.