Chương 14


CHÚNG TÔI RÓN RÉN ĐI QUA CHỖ người gác đêm đang mải xem tạp chí Playboy trong nhà ăn. Liz ở lại, đề phòng ông ta nghe thấy tiếng động. Kết quả là không.


May mắn sao sáng nay tôi và Tori cùng mặc quần áo màu tối - Tori mặc áo dài tay màu xanh hải quân, hiệu American Eagle và áo khoác da; tôi mặc quần jeans và sơ mi xanh lá cây. Giá như ngoài chiếc áo khoác mỏng manh này tôi còn có thêm áo ấm. Khi màn đêm buông xuống, trời trở lạnh, kèm gió cắt da. Chắc chắn gió ấy từ lưu vực sông ở Canada thổi tới.


Một khi đến được nhà kho, chúng tôi khỏi lo gió rét. Nhưng quãng đường từ đây đến đó như dài mãi ra. Vì Liz không thấy bóng dáng tên nhân viên an ninh của Hội Edison nên tôi và Tori phải đi vòng, nép mình từ chỗ nấp này đến chỗ nấp khác, tiếp cận điểm hẹn thực sự - nhà kho nơi tôi và Rae đã đợi Simon và Derek.


Cũng như đêm trước, cửa kho này không khóa, chỉ cài then. Trừ phi trên đời có chợ đen chuyên bán các hộp các tông, thùng thưa và pa-lét gỗ, nếu không bên trong chẳng có gì đáng chôm chỉa cả. Những đồ phế thải ngổn ngang biến nơi này thành chỗ trốn lý tưởng... đồng thời có hàng triệu ngóc nghách để Simon và Derek để lại lời nhắn.


Sau vài phút khua khoắng trong bóng đêm, tôi bỏ cuộc.


"Mình phải đợi đến khi trời sáng vậy," tôi lên tiếng.


Không có tiếng trả lời. Tôi nheo mắt tìm Tori.


"Tôi sẽ ở luôn đây," giọng Tori ở đâu đó phía bên trái.


"Hửm?"


"Ta sẽ đường ai nấy đi." Giọng Tori nghe đều đều một cách kỳ lạ, giống như cô ta mệt đến nỗi hết khả năng ăn nói cay nghiệt. "Cuộc phiêu lưu của tôi, dù có vui đến mấy, cũng kết thúc trong cái kho này."


"Cố chờ đến sáng đi. Nếu không thấy thư nhắn, ta sẽ nghĩ cách vậy."


"Còn nếu có thì sao? Tôi muốn đi cùng cậu để thoát ra ngoài, Chloe ạ, nhưng tôi không tham gia hành trình tìm cha Simon đâu."


"Nh-nhưng chú ấy sẽ..."


"Cứu vãn tình thế ư?" Tori gom chút mỉa mai cuối cùng. "Giải cứu chúng ta từ tay lũ khoa học gia điên khùng, chữa lành cho hết thảy rồi đưa bọn mình đến vùng đất đầy kẹo và ngựa một sừng ư?"


Tôi đanh giọng. "Tìm được chú Kit không có nghĩa mọi chuyện đều được giải quyết. Nhưng hiện giờ, ta không có nhiều lựa chọn. Nếu không, cậu sẽ làm gì? Trở về Edison xin lỗi, bảo tất cả chỉ do hiểu lầm thôi sao?"


"Tôi cũng có kế hoạch riêng. Hai ta dựa vào nhau để thoát ra. Nhưng tôi không mong gì hơn ở cậu. Tôi sẽ giúp tìm thư nhắn, có điều tôi không đợi được đến sáng mai đâu. Tôi sẽ về nhà với cha."


Tôi im bặt, không dám nói tiếp vì sợ sẽ buột miệng hỏi những câu mà mình sẽ ân hận, như cô ta đang muốn nhắc đến ai, cha nuôi hay cha ruột. Liệu Tori có biết chuyện không? Tôi ngờ là chưa.


"Vậy cha cậu... Ông ấy là người thường?"


"Tất nhiên. Cha tôi không biết chuyện. Nhưng tôi sẽ nói cho ông hay."


"Nhưng có nên không đã?"


"Ông là cha tôi," Tori gắt. "Khi ông biết mẹ tôi đã làm gì...? Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Hai cha con tôi thân nhau lắm. Cha gần gũi tôi hơn cả với mẹ. Cha mẹ tôi ít nói chuyện với nhau. Chắc chắn họ chỉ ràng buộc nhau bởi con cái thôi."


"Nói không chừng cậu nên đợi thêm một hai ngày. Để xem tình hình thế nào đã."


Tori bật cười. "Và gia nhập băng người hùng các cậu chắc? Xin lỗi, nhưng tôi rất ghét sợi nhân tạo có độ dãn cao." Cô tay xoay người khiến đế giày miết ken két trên sàn bê tông. "Tạm biệt Liz giúp tôi nhé."


"Khoan!" Tôi vội tháo giày ra. "Cậu cầm ít tiền đã này."


"Giữ đi. Tôi cầm rồi biết đến bao giờ mới trả cho cậu được."


"Không sao. Cứ lấy..."


"Giữ tiền cẩn thận, Chloe. Cậu sẽ cần đến tiền nhiều hơn tôi đấy." Mới đi được vài bước, Tori dừng lại. Cô ta đứng lại một lúc rồi lặng lẽ buông một câu. "Cậu có thể đi cùng tôi."


"Tôi phải đưa insulin cho Simon."


"Ờ nhỉ. Đành vậy thôi."


Tôi mong được nghe một câu chào tạm biệt, nhưng chi có tiếng giày trên nền bê tông và cuối cùng là tiếng cửa cọt kẹt. Tori đã đi thật rồi.


Sau chuyến tuần tra, Liz quay lại, bảo nhìn thấy Tori đang rời khỏi nhà kho. Tôi giải thích và chờ nghe bạn trách. Sao lại để Tori đi? Sao không đuổi theo? Nhưng Liz chỉ bảo. "Chắc Tori không muốn đi cùng tụi mình," và chỉ có thế.


Chúng tôi cùng im lặng. Mãi sau, Liz lên tiếng trước. "Xin lỗi vì đã không tin cậu. Chuyện tớ chết rồi ấy."


"Tại tớ không biết cách báo tin dữ. Lẽ ra tớ nên nói kiểu khác dễ chấp nhận hơn."


"Chắc cách đó là dễ dàng nhất rồi."


Kéo một mảnh thùng các tông sang làm tấm lót, hai đứa tôi ngồi sát lại gần nhau trong bóng tối. Tôi tựa lưng vào một chiếc thùng gỗ. Lúc này, tôi có chất đống thùng xung quanh như đang chơi trò trận giả. Một pháo đài nhỏ nhoi, tối đen, cô quạnh.


"Tại sao họ lại giết tớ nhỉ?" Liz hỏi.


Tôi kể Liz nghe về thí nghiệm, về kỹ thuật di truyền và hồ sơ ghi lại thông tin về việc họ sẽ thủ tiêu những đối tượng thí nghiệm không thể phục hồi.


"Nhưng tớ có thể phục hồi mà," Liz nói. "Họ chỉ cần giải thích cho tớ hiểu chuyện gì đang xảy ra thôi, hẳn tớ sẽ không phát hoảng lên vì chuyện yêu tinh đâu. Tớ sẽ vẫn đi học đều, uống thuốc, họ bảo gì tớ cũng nghe mà."


"Tớ biết."


"Vậy thì tại sao? Tại sao?"


Câu trả lời chỉ có một: Với họ, chúng tôi không đáng giá một xu. Chúng tôi chỉ là những đối tượng trong cuộc thí nghiệm. Họ vẫn còn tiếp tục duy trì việc phục hồi vì chúng tôi nào phải thú vật, nhưng Nhà mở Lyle chỉ là cái vỏ bề ngoài chứng tỏ họ đang cố gắng giúp chúng tôi.


Theo ý bọn họ, nếu có ai trong chúng tôi trở thành mối hiểm họa, người đó sẽ bị trừ khử. Tôi không tin rằng mình lại thành mối hiểm họa cho người khác. Brady cũng không. Liz và Derek... có thể, nhưng cả hai không phải quái vật. Derek tự nguyện ở lại Nhà mở Lyle để không làm bị thương người khác.


Hội Edison muốn làm đấng Tạo hóa và thất bại. Tôi cho rằng, thật ra, họ không sợ chúng tôi sẽ làm hại người khác, mà là sợ cộng đồng người có khả năng siêu nhiên sẽ phát hiện ra việc làm của mình. Vậy nên họ kết liễu đối tượng phế phẩm, chỉ để lại những người thành công.


Đấy là ý nghĩ của riêng tôi. Còn đáp lại Liz thì tôi chỉ nói, "Tớ không biết", rồi hai đứa lại chìm vào im lặng.


Lần này, đến lượt tôi nói trước. "Cảm ơn cậu, về tất cả. Không có cậu, Tori và tớ không đời nào thoát được. Giờ đến lượt tớ muốn giúp cậu. Giúp cậu vượt qua."


"Vượt qua?"


"Qua phía bên kia. Sang thế giới mà người ta cho là các linh hồn sẽ đến. Thế giới sau khi ta chết."


"Ồ."


"Thật lạ là cậu vẫn chưa đi. Cậu có... trông thấy gì không? Một tia sáng chẳng hạn?"


Liz khẽ cười. "Cái đó chỉ có trong phim thôi, Chloe à."


"Nhưng đôi lúc cậu biến mất. Cậu đi đâu thế?"


"Tớ không chắc. Tớ vẫn nhìn thấy mọi vật ở đây, nhưng cậu không nhìn thấy tớ. Nó giống như việc ở bên kia một trường lực vậy, bên tớ nhìn thấy còn bên cậu thì không... Tớ nghĩ ắt họ là những hồn ma khác, nhưng hình như họ chỉ là khách qua đường."


"Bọn họ từ đâu đến?"


Cô ấy nhún vai. "Tớ không trò chuyện với họ. Tớ đã nghĩ bọn họ là linh hồn của những thầy pháp khác, nhưng tớ..." Liz cụp mắt. "Tớ không muốn hỏi. Lỡ không phải thì khốn."


"Cậu có thể hỏi họ bây giờ không? Để tìm một nơi cậu thuộc về?"


"Tớ không sao."


"Nhưng..."


"Chưa. Tớ chưa muốn, được không?"


"Ừ."


"Khi nào cậu tìm được Simon và Derek, tớ sẽ đi đây đó vài hôm. Tớ muốn đến thăm bà tớ, xem bà có khỏe không. Thăm anh tớ nữa. Có lẽ cả bạn bè, trường cũ. Biết là họ không nhìn thấy nhưng tớ muốn trông thấy họ."


Tôi gật đầu.


Liz muốn tôi ngủ. Nhắm mắt để bạn vui, nhưng tôi không tài nào ngủ được. Tôi đói và lạnh quá.


Lúc Liz ra nghe ngóng, tôi vươn vai, đổi tư thế. Cái lạnh của nền bê tông xuyên qua tấm lót các tông tôi đang nằm. Tôi vừa bò đi tìm thêm thùng giấy thì Liz xuất hiện.


"Tốt, cậu dậy rồi."


"Chuyện gì vậy? Có người đến à?"


"Không, là Tori. Cô ấy ở phía trước nhà kho. Cô ấy ngồi thu lu một mình."


Tôi tìm thấy Tori đang ngồi bệt giữa căn nhà kho và một thùng rác, mắt đăm đăm nhìn thùng rác rỉ sét không chớp.


"Tori?" Tôi phải chạm vào vai cô ta mới ngẩng lên. "Vào trong đi chứ."


Tori lẳng lặng bước theo tôi. Tôi chỉ cho cô ta chỗ mình vừa làm. Tori ngồi ôm gối, trông không giống Tori tẹo nào.


"Chuyện gì xảy ra vậy?" Lấy làm lạ, tôi hỏi.


Mất một lúc sau Tori mới trả lời. "Tôi gọi cho cha. Kể hết mọi chuyện. Ông bảo cứ ở yên đấy, ông ấy sẽ đến đón."


"Và cậu đổi ý. Không sao. Bọn mình sẽ..."


"Tôi băng sang đường đợi ông," Tori nói tiếp, như thể tôi chưa hề nói gì. "Vì không muốn bị phát hiện nên tôi nấp trong hẻm. Khi xe xịch đỗ, tôi định bước ra... và may thay là tôi không làm thế. Tôi tự trách rằng mình thật ngốc, rằng ở bên cậu quá lâu khiến tôi bị hoang tưởng, nhưng tôi nhất định phải thấy cha trước, cho chắc chắn. Xe thì tôi không nhầm được - đúng là xe của cha tôi. Dừng ngay chỗ tôi nói rằng tôi sẽ đợi. Xe đậu ở đấy một lát, mọi cửa kính đều kéo lên hết. Nhưng trời quá tối để nhìn rõ. Rồi cửa xe bật mở, và..." Giọng Tori lạc đi. "Đó là mẹ tôi."


"Hẳn mẹ cậu đã nghe lén cuộc gọi," tôi nói, "Biết đâu họ đổi xe từ trước. Hoặc mẹ cậu lén vào xe cha cậu vì biết cậu sẽ chờ. Chắc cha cậu đang trên đường đến, bằng xe mẹ cậu..."


"Tôi vội trốn ngay và gọi về nhà lần nữa. Gọi theo cách người nhận cuộc gọi trả tiền ấy. Vừa nghe cha nhận điện, tôi dập máy luôn."


"Tôi rất tiếc."


Lại im lặng thêm một lát. Và rồi, "Sao chưa nghe cậu nói 'Đã bảo rồi mà không chịu nghe'?"


"Tất nhiên tôi không nói thế."


Tori lắc đầu. "Cậu tốt quá đấy, Chloe. Mà này, không phải tôi khen đâu nhé. Cậu không những tốt, mà còn quá tốt là khác. Dù gì thì tôi cũng quay lại rồi." Tori lục túi lấy ra một thứ. "Có chút đồ ăn đây."


Cô ta đưa tôi một thanh Snickers.


"Cảm ơn. Tớ tưởng cậu không có tiền."


"Làm gì có. Tôi chôm đấy." Đôi giày đế mềm kêu kin kít khi cô ta di chuyển trên tấm bìa các tông. "Thấy bọn bạn làm hoài, nhưng tôi không bao giờ làm cả. Biết tại sao không?" Tori không đợi câu trả lời. "Vì lúc trước tôi sợ bị bắt quả tang. Không phải bên phía cửa hàng hay cảnh sát. Tôi không quan tâm. Họ chỉ có thể thuyết giáo mấy câu, bắt trả lại đồ là cùng. Tôi lo họ mách mẹ. Tôi sợ mẹ sẽ thất vọng vì mình."


"Tách." Tori bóc kẹo, đoạn bẻ một đoạn sô-cô-la. "Giờ thì chả là vấn đề nữa rồi nhỉ?" Cô ta bỏ tọt miếng kẹo vào miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện