Chương 17
Liz VỪA DÒ ĐƯỜNG vừa huýt gió ra hiệu cho chúng tôi theo sau. Derek vẫn trề môi cho thấy anh không vui... mà mặt anh lúc nào chả vậy. Nghĩ thế nên tôi lờ đi.
Chiếc SUV chạy theo con đường nhỏ bên hông nhà máy. Ven đường này toàn những toà nhà công nghiệp nhỏ hơn, ở sau càng nhiều hơn ở trước. Hôm qua, chúng tôi và người của Edison vào theo lối ấy. Giờ thì Tori đang gác đằng đấy, còn chiếc SUV cũng nhằm hướng đó thẳng tiến.
Sau khi lẩn quất trong dãy nhà dân nằm phía bắc sân nhà máy, Derek và tôi đứng sau một chiếc minivan đậu ở rìa ngoài khu dân cư. Khi đưa mắt quan sát, chúng tôi có thể thấy chiếc SUV đậu sau một xe khác. Mẹ của Tori, Mike và tay lái xe hói đầu đang đứng đấy bàn tán.
"Simon đâu anh?" Tôi thì thầm hỏi.
"Đối diện chỗ họ. Còn Tori đâu?"
"Em dặn Tori chờ ở kia..." Tôi chỉ tay. "Tori sẽ đi vòng ra sau để trông chừng khu vực cổng. Mong là cô ta tìm chỗ nấp và ở yên đó."
"Nếu là em thì anh tin. Còn Tori ư?" Derek khịt mũi xem thường. Tôi sẽ vui hơn khi được khen, nếu không biết đối với Derek, Tori chẳng thông minh gì cho cam.
"Giờ mình đi hết đường này rồi đi tắt qua sân nhé," tôi nói. "Sau đó, ta đi vòng..."
Tôi vừa định cất bước, Derek lại chụp lấy tay tôi kéo lại. Nếu cứ thế này, tay không đau của tôi sẽ sớm đau như bên tay hiện đang bị thương.
"Chó," Derek hất hàm về phía khoảng sân có hàng rào vây kín. "Ban nãy anh mới thấy."
Nhìn theo hướng Derek chỉ, tôi tưởng sắp thấy một con chó dữ giống Doberman đang nhỏ dãi chỗ hàng rào. Hoá ra đó chỉ là túm lông trắng nhỏ xíu, loại chó các bà các cô bỏ vào giỏ xách. Nó thậm chí còn không buồn sủa, chỉ nhìn tôi chằm chằm và nhảy tưng tưng tại chỗ.
"Ôi Chúa ơi! Một con Pomeranian sát thủ kìa." Tôi ngước nhìn Derek. "Khó quá nhỉ? Chúc anh may mắn hạ được nó nhé."
Derek lườm. "Này, đừng có mà..."
Gió bỗng đổi chiều. Con chó đứng sững. Derek rủa thầm và kéo tôi lùi lại. Con chó khẽ rít lên the thé rồi phát khùng, nhảy xổ lên sủa inh ỏi. Một cơn lốc lông trắng tự đập binh binh vào hàng rào.
Derek kéo tôi ra đuôi xe. Chúng tôi khuất khỏi tầm mắt của con chó, nhưng nó vẫn tiếp tục sủa ăng ẳng và gầm gừ, dãy hàng rào kim loại rung lên từng chập.
"Nó ngửi thấy anh," Derek nói. "Ngửi thấy mùi người sói."
"Chó nào cũng vậy ư?"
Derek lắc đầu: "Hồi anh còn bé, chó thấy anh thì sợ một phép. Con nào con nấy lấm lét lỉnh ngay lập tức. Nếu có sủa cũng chỉ vài tiếng. Giờ thì?" Derek phẩy tay về phía con chó huyên náo. "Là thế này đây. Phải bắt nó ngậm miệng thôi."
"Em sẽ... Khoan đã, Liz!"
Cô ấy chạy lại ngay.
"Cậu có thể đánh lạc hướng con chó kia không?" Tôi hỏi. "Hình như nó đang muốn chơi nhặt đồ về thì phải."
Liz cau mày rồi bật cười. "Hiểu rồi. Tớ làm được."
"Chơi nhặt đồ?" Derek thì thào sau khi Liz đi khỏi. "Cái gì...?"
Tôi ra hiệu bảo anh cùng núp sau xe và chỉ cho anh xem. Ở phía bên kia hàng rào, một cành cây trôi lơ lửng trong không trung, rồi rung lắc. Liz đang điều khiển nó, nhưng Derek chỉ nhìn thấy mỗi cành cây. Con chó nhìn khúc cây bay đi rồi quay lại phía hàng rào, tiếp tục sủa và nhảy chồm lên. Liz thu hồi vật nọ về và gõ lên lưng con chó. Khi thấy nó bắt đầu chú ý đến mình, Liz quăng khúc cây đi. Lần này con chó đuổi theo.
Tôi nhìn Derek ngây người trông theo con chó chạy mất dạng.
"Anh nhớ hồi còn sống Liz tưởng mình có một yêu tinh không? Hoá ra cô ấy mới là yêu tinh. Một bán yêu với khả năng điều khiển đồ vật từ xa."
"Ừm." Lại quay sang dõi theo con chó, Derek chầm chậm lắc đầu, như tự trách sao không nghĩ ra điều đó sớm hơn. Chắc tại Derek không biết bán yêu có thể điều khiển được đồ vật. Nhưng với Derek, đó không phải cái cớ biện minh.
"Đằng trước trống trải rồi!" Liz hét lớn. "Còn cún con sắp chán chơi trò nhặt que!"
Derek và tôi băng sang đường. Hai chúng tôi đi theo con đường phụ dẫn đến khu nhà xưởng bao quanh nhà máy. Derek chợt dừng lại.
"Tori," anh lên tiếng.
Tôi nghiêng ngó nhìn phía trước. "Ở đâu cơ? Em không thấy..." Tôi để ý thấy Derek ngẩng mặt lên đón hướng gió. "Anh không nhìn thấy, mà là ngửi thấy hả?"
Derek gật đầu, dẫn tôi đến chỗ Tori lom khom nấp sau tường, mắt dáo dác nhìn qua phía bên kia.
"Là bọn tôi đây," tôi thì thào.
Mới trông thấy Derek, chưa kịp chào hỏi, Tori đã nghiêng đầu ngó sau lưng anh. "Simon đâu?"
"Nó đang..."
"Cậu ấy làm sao? Sao Simon không đến?" Tori lườm Derek. "Anh bỏ cậu ấy ở xó nào rồi?"
"Nó ngất xỉu trng một con hẻm." Derek nhíu mày suy nghĩ. "Dù vậy, không chắc là ở đâu..."
"Anh ấy nói đùa thôi," thấy Tori lắp bắp không nói nên lời, tôi vội đỡ.
"Ta phải đi ngay." Derek vừa nhìn tôi vừa chỉ sang Tori, "Giao nhiệm vụ cho em quản lý Tori đấy."
"Anh mới nói gì vậy?" Tori hỏi lại.
Derek không buồn nhìn cô ta. "Đảm bảo là cô ta theo kịp nhé. Và ngậm miệng lại."
Mới đi được vài bước, chúng tôi gặp Liz quay về báo người của Edison đang ở trong sân. Họ lẻn vào bằng cổng sau. Chúng tôi đến nơi Derek chia tay Simon, sau toà nhà có những tấm biển Rao Bán mờ tịt treo trên dãy cửa sổ đóng ván kín mít.
"Sao rồi? Cậu ấy đâu?" Tori hạch hỏi.
"Hừm. Chắc lại mới giật đứt xích chạy đi chơi rồi."
"Anh ấy muốn bảo Simon lớn rồi. Đi đâu là quyền của cậu ấy." Tôi quay sang Derek. "Anh tìm dấu Simon được không?"
"Được."
Derek ngồi trên gót, đầu hơi cúi. Tuy khoảng cách từ mặt anh đến nền nhà còn xa, nhưng Tori vẫn ngó anh đăm đăm.
"Đừng bảo Derek sắp làm cái việc tôi vừa nghĩ đến nhé," cô ta nói.
Derek cau mày - không phải với Tori mà là tôi. "Mong là em có lời giải thích thoả đáng," anh liếc về phía Tori đầy hàm ý.
"Không hẳn ạ," tôi nhỏ nhẹ.
Derek hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy. "Ở yên đây nhé."
Chờ Derek đi khỏi, Tori rùng mình. "Dù rằng Derek luôn làm tôi khó chịu, nhưng phần kiểu cách người sói kia thật sự làm tôi nổi da gà. Chết nỗi nó lại hợp với anh ta. Một siêu năng lực đáng sợ của một con người đáng sợ."
"Còn tôi thấy Derek trông ổn hơn."
Tori nhìn tôi chằm chằm.
"Sao vậy? Thật mà. Chắc là vì Derek sắp vào giai đoạn biến hình và anh ấy không cảm thấy quá căng thẳng như khi sống ở Nhà mở Lyle. Ắt là do yếu tố ấy đấy."
"Cậu biết anh ta thật sự cần gì không? Dầu gội. Lăn khử mùi..."
Tôi vội đưa tay lên can. "Derek không hôi, nên đừng có nói như thế. Chắc chắn Derek đang dùng lăn khử mùi và - lần này - nó hiệu quả mà. Còn về khoản tắm rửa, có chút khó khăn để đáp ứng nhu cầu này khi phải sống trên đường phố đấy. Sắp tới tôi với cậu cũng không khá hơn đâu."
"Tôi chỉ nói..."
"Cậu tưởng Derek không biết cậu đang nói gì ư? Tin mới đây - anh ấy không ngốc đâu."
Derek ý thức rất rõ về ấn tượng cá nhân. Ở Nhà mở Lyle, anh ấy từng tắm hai lần một ngày. Ngặt nỗi bấy nhiêu vẫn chưa đủ để giải quyết những rắc rối trong quá trình dậy thì.
Tori quay lại, trông đứng trông ngồi Simon. Tôi vẫn ở nguyên chỗ cũ, cách Tori chừng ba mét. Tốt hơn là trốn cho kỹ, vừa canh chừng Tori vừa để mắt đến khúc cua kia, và chờ đợi...
Một cú chọc nhẹ vào xương bả vai khiến tôi giật bắn.
"Cậu vẫn hay giật mình nhỉ."
Tôi quay lại và thấy Simon, Derek tụt lại sau lưng cậu.
Simon cười toét miệng, một hình ảnh quen thuộc không kém cái cau mày của Derek. "Tớ vừa nghe bảo là cậu đã tìm được mật thư," cậu ấy nói.
Tôi lấy bức thư ra và phất nhẹ.
Simon giật tờ giấy, nhét lại vào túi áo khoác của tôi. Vừa nắm tay tôi, ngón tay cái của Simon vừa xoa xoa khớp ngón tay cho tôi. Tôi nhẹ cả người khi được thấy Simon, gặp lại cả hai anh em họ sau bao nỗi lo âu và những cơn ác mộng...
Nếu có đủ dũng khí, tôi đã ôm chầm lấy Simon. Thay vào đó tôi chỉ nói, "May mà cậu và Derek tìm được bọn tớ," giọng tôi lạc đi.
Simon siết chặt tay tôi. Cậu ghé sát tai tôi thì thầm, "Tớ..."
Đột nhiên Simon khựng lại, đầu ngẩng lên.
"Chào Simon," Tori từ phía sau tôi bước đến.
"Cô ta đang làm gì ở đây vậy?"
Derek chĩa ngón cái về phía tôi. "Hỏi Chloe ấy. Anh cũng chả hiểu đầu đuôi thế nào."
"Chuyện dài lắm," tôi nói ngay.
"Đành để sau vậy," Derek thản nhiên. "Giờ ta phải đi ngay mới kịp."
Simon quay sang tôi hỏi nhỏ, "Nhưng mọi việc ổn cả chứ?"
"Không hề," Tori thủng thẳng. "Tôi bắt cóc Chloe này, ép cô ấy phải chạy trốn cùng này. Chưa hết, tôi còn lợi dụng Chloe làm lá chắn che đạn cho mình lúc đối phó với mấy gã mang súng nữa này. Tôi vừa chợt nghĩ đến chuyện bóp cổ Chloe rồi vứt xác ở đây để cắt đuôi bọn họ nữa. Nhưng rồi hai người xuất hiện, làm phá sản âm mưu thâm độc đó. May thật. Hai người vừa cứu mạng Chloe bé bỏng tội nghiệp và nhận được sự biết ơn vô hạn của cô ấy."
"Sự biết ơn vô hạn?" Simon nhìn tôi. "Tuyệt đấy. Liệu như thế tớ có được cung phụng cả đời không? Nếu được, tớ thích ăn trứng ốp la có lòng đỏ ở mặt trên."
Tôi tủm tỉm cười. "Tớ sẽ ghi nhớ."
"Phiếm chuyện đủ rồi," Derek cộc lốc. "Ta đi nào."