Chương 22


RUN RẨY HÍT MỘT HƠI SÂU, tôi ngước lên và thấy thân hình Derek lù lù che kín khung cửa.


"Nếu anh cho rằng có người đã nghe thấy tiếng ồn, ta nên lấy đồ đạc và đi ngay thôi," giọng tôi cực kỳ bình tĩnh. "Cứ để nguyên cái xác đó cho người ta thấy và đem đi chôn."


Vừa nói, tôi vừa khờ khạo tưởng rằng việc mình mới làm phần nào đã gây ấn tượng với Derek. Nhưng anh cứ đứng sững ra đấy, hai má đầy vết cào.


"Em xin lỗi về chuyện vừa rồi. Em phát hoảng khi anh..."


"Anh đã bảo ta nên rời đi từ sớm. Anh bảo nếu em ngại nó" - anh chỉ cái xác - "ta nên tìm chỗ khác cơ mà."


"Lúc đó em làm sao biết được. Em cứ nghĩ nếu em không gọi hồn, có xác chết ở đó cũng chẳng sao."


"Em vừa làm vậy còn gì."


"Derek, lúc đó em đang ngủ."


"Vậy chứ em mơ thấy gì nào?"


Sực nhớ đến cơn ác mộng, tôi sững sờ.


"Em mơ cảnh gọi hồn người này về, đúng chưa?"


"E... em không cố ý..." Tôi vuốt mặt. "Derek, bình thường người ta không kiểm soát được mình mơ gì. Nếu anh làm được, chắc hẳn anh thông minh hơn bọn em rồi."


"Tất nhiên anh không làm được. Nhưng việc em ở gần xác chết là không hay rồi. Sau vụ dưới khoang trống, đáng lý em phải biết chứ."


Tôi biết, đặc biệt là sau vụ đàn dơi. Linh tính mách bảo tôi nên đi, nhưng tôi không có gan thừa nhận nỗi sợ hãi của mình. Tôi sợ mình trở nên yếu đuối. Sợ bị Tori trêu chọc, sợ làm Derek bực mình, sợ làm Simon thất vọng. Vì cố ra vẻ ta đây mạnh mẽ, tôi đã làm một việc ngu ngốc.


Tôi những muốn nhận lỗi và kể với Derek chuyện đàn dơi. Nhưng khi nhìn mặt anh - vẻ mặt ngạo nghễ vô tình như muốn nói rằng anh đã đúng, còn tôi chỉ là con bé rầy rà ngu ngốc, làm mọi người bực mình vì những chuyện không đâu - không đời nào tôi thú nhận gì hết.


"Mọi chuyện ổn cả chứ?" Đến sau lưng Derek, Simon cố nghển cổ nhìn qua.


"Ông ta... đi rồi," tôi thông báo. "Hồn ma ấy."


"Tốt, bởi tớ nghe có người đến đấy."


"Khi nào em mới định báo cho mọi người biết thế?" Derek nổi quạu.


"Em không muốn xông vào ngắt lời Chloe." Cậu ấy quay sang tôi. "Cậu không sao chứ?"


"Đương nhiên là vô sự rồi." Tori xuất hiện sau lưng Simon. "Cô nàng là người đã gọi hồn mà. Sau khi bọn mình bị đánh thức giữa đêm và khiếp đảm, người lên tiếng hỏi han phải là Chloe."


"Trước khi chạy cậu còn kịp cầm theo lược chải đầu cơ đấy," Simon thêm vào.


"Để làm vũ khí phòng thân, được chưa? Tôi..."


Tôi đứng vào giữa can ngăn. "Không ai nghĩ đến chuyện bọn mình có nguy cơ bị phát hiện ư? Lấy đồ đạc rồi đi ngay thôi."


"Chloe này, giờ cậu được quyền ra lệnh cơ à?" Tori nói kháy.


"Không, tôi chỉ đề nghị như thế. Nếu cậu không muốn nghe cũng được. Cứ việc ở lại chờ người đến để giải thích về cái xác này nhé."


"Phải đấy," sau lưng tôi có tiếng nói. "Này nhóc con, có lẽ cháu nên giải thích ngay đi."


Một bóng người xuất hiện nơi cuối phòng tối om. Tôi chỉ loáng thoáng trông thấy dáng người ông. Tôi quay lại nhìn các bạn, nhưng không ai nhúc nhích. Họ chỉ dồn mắt nhìn vào tôi.


"Chloe?" Simon lo lắng gọi.


Người nọ từ trong tối bước ra. Tuy mái tóc để dài mới điểm vài sợi bạc, nhưng mặt ông nhiều nếp nhăn như ông cụ tám mươi. Tôi nhìn xuống, chiếc áo ông đang mặc có thêu phù hiệu của Đội Kỵ Binh Buffalo. Tôi nhìn sang bộ xương nằm vẹo vọ dưới sàn nhà, nhờ thế tôi thấy được phù hiệu giống hệt đã bạc màu trên chiếc áo rách tả tơi.


"Chloe à?" Ông ta nói. "Đó có phải là tên cháu không, ranh con?"


"Ch... cháu xin lỗi," tôi đáp. "Cháu không cố ý triệu hồn ông đâu ạ."


Simon vội đến chắn trước mặt tôi. "Xin thứ lỗi, nhưng cháu biết ông nghe được tiếng cháu. Đây là một vụ tai nạn thôi."


Người nọ nhào đến, đi xuyên qua người Simon. Tôi hoảng hốt kêu lên và vội lùi lại. Simon quay ngoắt sang nhưng Derek đã kịp kéo cậu qua một bên.


"Chloe nói chuyện với ai thế?" Tori thắc mắc.


"Với hồn ma cô ấy vừa triệu về," Simon giải thích.


"Đi lấy ba lô ngay," Derek nói. "Ta phải đi thôi."


Khi Tori và Simon vội chạy đi, Derek dõi theo hướng tôi nhìn để đoán chỗ hồn ma đang đứng. "Bạn ấy không cố tình triệu ông về đâu. Bạn ấy đã xin lỗi ông, chúng cháu cũng sắp đi, nên chuyện này sẽ không tái diễn nữa đâu. Giờ ông trở về thế giới bên kia đi ạ."


Con ma sải bước đến gần và quắc mắt nhìn Derek. "Mi định ra lệnh cho ta ư?"


"Anh ấy không làm thế được đâu," tôi nói đỡ. "Ông nói anh ấy cũng không nghe được. Cháu xin lỗi ông. Rất..."


Ông ta quay phắt sang tôi. Tôi lại hoảng hốt lùi xuống, nhưng Derek đã đỡ ngang lưng tôi, ngăn không cho tôi lùi thêm nữa.


"Ông ta không làm gì em được đâu," Derek thì thào. "Cứ kiên định đứng lại và bảo ông ta đi đi."


"Cháu hết sức xin lỗi ông." Tôi đứng thẳng người lên và bước tới trước. "Cháu không cố ý. Đó chỉ là tai nạn..."


"Không cố ý! Làm gì có chuyện đó. Mi và lũ bạn nhố nhăng của mi tưởng cái trò nhét ta trở lại thứ... thứ kia là vui lắm hay sao." Ông ta chỉ vào cái xác. "Mi tưởng ta chưa từng gặp bọn trẻ con như mi ư? Kéo ta ra khỏi chỗ ta đang ngủ mà đấm đá. Lật xác ta lên để lấy đôi giày. Giờ lại đến lượt mi tới đây, thực hiện mấy nghi lễ của sa tăng..."


"Quỷ sa tăng ư? Không đâu ạ. Chúng cháu..."


"Anh nghe thấy không?" có tiếng nói từ xa vọng lại. "Trong này có người."


Derek kêu trời, đẩy tôi hướng ra phía sau toà nhà. Simon và Tori cũng chạy tới.


"Hai người đàn ông," Simon nói. "Em nghĩ chắc là cảnh sát. Họ đang tiến đến cửa trước..."


"Cửa sau," Derek hối thúc. "Mau lên."


Cửa trước bật mở. Simon quay ngoắt lại, bắt đầu chạy đi. Chúng tôi liền tức tốc bám theo.


"Này!" Hồn ma hét tướng lên. "Bọn mi định chuồn đi đâu vậy?"


Derek đẩy mạnh cái nữa tôi mới chịu đi.


"Ôi không, con bé kia, mi đừng đi," hồn ma rên rỉ. "Ta chưa xong chuyện với mi. Mi sẽ phải trả giá cho cái trò..."


Ông ta gầm gừ tuôn một tràng doạ nạt đuổi sát gót tôi, lúc ấy chúng tôi đã lẻn ra đến cửa sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện