“Vũ Nhu à, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, em đánh răng rửa mặt xong thì ra ngoài ăn nhé.” Củng Nhân lấy mấy đồ vế sịnh cá nhân dùng một lần, chỉnh lại quần áo rồi bước vào, cô sợ nếu ở lại lâu, thì thật sự sẽ không thể khống chế mình được nữa, sợ rằng bản thân sẽ lưu luyến mùi này, cái ôm dịu dàng đó, sẽ gây ra hậu quả không lường trước được.
Tô Thụy Triết đã ngồi vào bàn ăn sáng, khuôn mặt vẫn u ám như vậy, người đàn ông này hình như lúc nào cũng là dáng vẻ lạnh như băng. Nhưng vì Giang Việt Nhượt, tâm trạng của Củng Nhân cũng không tệ do vậy nên cô không hề để ý.
Củng Nhân đưa cốc sữa cho Giang Việt Nhượt, gắp những món cô thích vào đĩa cho cô, may là tối qua cô đã dặn dò đầu bếp Hoành làm những món này, nếu không thì những món ăn thường ngày của nhà họ Tô, Giang Việt Nhượt tuyệt đối sẽ ăn không quen.
“Không ngờ rằng cô cũng rất để tâm đấy chứ?” Tô Thụy Triết phảng phất sự tức giận, mình là chồng cô ta mà mình thích ăn gì cô ta cũng không để ý, còn Giang Việt Nhượt vừa đến, thật không biết Cô Niệm lại có những lúc chu đáo đến vậy đấy.
Giang Việt Nhượt rất nhanh cũng đi ra, nhìn đồ ăn chất đống trong đĩa mình, vô cùng vui vẻ cười với Củng Nhân.
Tô Thụy Giang nhìn dáng vẻ này của hai người, càng tức giận hơn, đặc biệt là Giang Việt Nhượt đang mặc quần áo của Củng Nhân, rõ ràng là hai người phụ nữ, bản thân tại sao lại có cảm giác ghen là sao, sợ là lại xuất hiện ảo giác rồi.
“Ông Tô tối qua vẫn chưa kịp đến để cảm ơn ông cho tôi ở lại, còn nhường Củng Nhân cho tôi một đêm.” Giang Việt Nhượt mặc dù không bằng lòng, thế nhưng vẫn nở nụ cười xã giao, thể hiện sự cảm ơn.
“Bạn của Củng Nhân đến chơi, tôi là chồng tất nhiên là phải đón tiếp rồi.”
Hai người nói qua nói lại vài câu chuyện phiếm, giữa một nam một nữ lại bao trùm mùi thuốc nổ không thể lí giải được.
Giang Việt Nhượt rất nhanh đã rời khỏi, mặc dù vạn lần không nỡ, nhưng đã biết Củng Nhân đang ở đâu rồi, tương lai còn dài thì không tin là không thể ở bên Củng Nhân lần nữa.
Giang Việt Nhượt đi rất dứt khoát, là do vì cô cũng đã có cách để khiến Củng Nhân mãi mãi thoát khỏi nhà họ Cố và Tô Thụy Triết.
Hà Thành Lâm rất nhanh đã nhận được tin Giang Việt Nhượt đã rời khỏi nhà họ Tô, tối qua anh ta thực sự buồn ngủ quá, nên đã giao lại nhiệm vụ giám sát cho đàn em.
Hà Dung rất nhanh đã nhận được lời báo cáo của Hà Thành Lâm.
Tô Thụy Triết và người vợ mới cưới của hắn hiện đang trong phòng, chờ đã, vợ mới cưới của hẳn, Hà Dung nhanh chóng nhớ lại người phụ vứt bỏ mà đi lúc tham dự đám cưới của Tô Thụy Triết, người phụ nữ như vậy đúng là khiến người khác có ấn tượng sâu sắc mà, nhưng nghĩ kĩ lại thì bản thân cô hình như đã từng gặp cô ta rồi.
Là bạn gái của Giang Việt Nhượt, hoặc là người tình.
Đôi mắt nguy hiểm của Hà Dung híp lại.
Lúc đó có một người phụ nữ rất tài giỏi ở bên cạnh Giang Việt Nhượt, chuyện giữa người đàn ông đó và quan hệ của mình và My My, Giang Việt Nhượt đã từng đem chuyện này ra để uy hiếp cô đối phó với Hà Ngân, bây giờ đã đến bước này rồi, người đàn ông Tô Thụy Triết này là người không thể chịu nổi dù chỉ là một hạt sạn trong mắt, xem ra lần này không cần cô phải đối phó với Giang Việt Nhượt nữa, cô chỉ cần ngồi xem kịch hay là được rồi.
“Được rồi, em về đi, giờ chị có cách hay hơn để đối phó với Giang Việt Nhượt rồi.” Hà Ngân nói xong thì cúp máy.
Hoàng Mạnh ở bên ngoài phòng xét nghiệm chờ đợi, lần này anh nhất định phải lấy được bằng chứng chứng minh sự trong sạch của Hà Ngân, Hà Ngân mặc dù trước đây đã từng quản lí hộp đêm, nhưng giữ mình trong sạch, tuyệt đối không giống những người phong trần, điểm này, Hoàng Mặt vẫn tin tưởng vào mắt mình.
“Ông Hoàng, kết quả có rồi.” Bác sĩ Quý bước ra, bỏ khẩu trang ra nói.
“Là hôm qua ông xét nghiệm sai phải không.” Giọng nói của Hoàng Mạnh có chút thờ ờ, điều này đủ thấy lòng tin của anh với Hà Ngân.
“Không, đây là số liệu.” Bác sĩ Quý cầm tờ giấy xét nghiệm trong tay mang qua, đưa cho Hoàng Mặt đang há hốc mồm không tin.
Khuôn mặt Hoàng Mạnh u ám, chỉ nhìn thấy phần cuối của tờ xét nghiệm là độ giống nhau là 99%. Rõ ràng là sấm sét giữa trời quang.
“Sao có thể chứ.” Hoàng Mạnh nhăn mày lại, nhất thời dường như có thứ gì đó đột nhiên đâm vào tim anh, vô cùng đau.
Bác sĩ Quý không hề nói gì, chỉ lặng im nhìn Hoàng Mạnh, ông ta sợ rằng một khi ông ta nói thì sẽ lộ ra gì đó mất.
Hoàng Mạnh hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của mình không chú ý đến sự khác thường của bác sĩ Quý.
Thực sự là trái ngược quá lớn, cho dù Hoàng Mạnh đã nhìn quen với sóng to gió lở, rất lâu sau cũng không thể lấy lại tinh thần, bản thân trước nay chưa từng nghĩ qua My My là con của Hà Ngân, thế nhưng hiện tại sự thực lại bày ra trước mắt anh.
Bác sĩ Quý tuyệt đối là người mà Hà Dung không thể mua chuộc được, cũng có nghĩa là, kết quả của tờ giấy này có khả năng là thật.
Lẽ nào đúng là bản thân lâu nay bị tình yêu làm cho mù quáng, mới bị Hà Ngân lừa gạt như vậy, nếu thật sự là như vậy, thì tâm tư của Hà Ngân thực sự là quá kín kẽ rồi.
Hoàng Mạnh chau mày, bàn tay cầm tờ xét nghiệm hơi run run.
Nếu đúng là như vậy thì anh nên làm gì đây, anh rất rất yêu Hà Ngân, đây là điều không phải gì nghi ngờ gì nữa, nhưng Hà Ngân lại có thể lừa gạt anh như vậy, lợi dụng tình cảm của anh, nếu không phải bà Hoàng ngẫu hứng đi điều tra, vậy có phải có nghĩa là anh mãi mãi sẽ mê mẩn trong những lời nói dối đó đúng không.
Thế mà lúc anh vừa mới quen Hà Ngân lại cho rằng Hà Ngân là người hiền lành có trái tim biết yêu thương, không ngờ rằng lại có thể toàn là những lời dối trá.
Còn anh thông minh một đời, lại bị Hà Ngân đùa giỡn quay như chong chóng.
“Hoành Thạch, đám cưới của một tháng sau hủy bỏ rồi.” Hoàng Mạnh cố gắng lạnh lùng trở lại, gọi điện thoại cho trợ lí của mình.
Người như anh ta, tuyệt đối sẽ không để bất kì ai lừa gạt, càng là người mình yêu, thì càng không thể tha thứ cho sự lừa gạt đó được.
Phan Vân Lam nhận được cuộc gọi của bác sĩ Quý xong, biết được mục tiêu của bản thân đã hoàn toàn đạt được, vô cùng hài lòng, mặc dù như vậy có thể sẽ làm tổn thương đến Hà Ngân, nhưng Phan Vân Lam thề rằng, một lần này thôi, tuyệt đối chỉ một lần này, về sau bản thân sẽ đối xử tốt với Hà Ngân gấp vạn lần, tuyệt đối tốt hơn Hoàng Mạnh gấp vạn lần.
Ngược lại với sự đau lòng lúc này của Hoàng Mạnh, Hà Dung và Phan Vân Lam có thế nói là vô cùng vui mừng, đặt biệt là Hà Dung.
“Ông Tô, tôi nghĩ có một chuyện ông nhất định sẽ vô cùng có hứng thứ biết.” Tô Thụy Triết vừa xuống xe, thì bị một người phụ nữ lạ mặt chặn lại.
Không thể không nói, Tô Thụy Triết này thật sự rất khó gặp được, Hà Dung không thể không dùng đến cách hạ đẳng này được.
“Xin lỗi, tôi rất bận, không có thời gian nghe cô lảm nhảm.” Vệ sĩ bên cạnh Tô Thụy Triết đẩy Hà Dung ra, vì để mở đường cho Tô Thụy Triết.
“Là chuyện có liên quan đến Giang Việt Nhượt và Củng Nhân.”
Tô Thụy Triết dừng bước, không hề quay đầu lại.
“Tôi nghĩ ông sẽ không muốn tôi đứng trước mặt công chúng nói ra chứ.” Hà Dung tiếp tục nói.
Vệ sĩ bên cạnh Tô Thụy Triết dẫn Hà Ngân về văn phòng, Tô Thụy Triết ngồi trên ghê sofa nói: “Nói đi.”
“Ông cảm thấy hai người họ có giống người yêu không?”
“Vẫn mời cô đừng phỉ bám phu nhân của tôi.” Khuôn mặt Tô Thụy Triết vẫn lạnh lùng, nhìn không ra sự thay đổi gì.
“Chuyện này ở bên Mỹ mọi người đều biết cả, ông cứ việc đi điều tra, còn nữa nếu ông muốn giữ lại Củng Nhân thì tốt nhất là trừ khử Giang Việt Nhượt đi.” Hà Ngân nói xong thì rời đi.
Chỉ còn lại Tô Thụy Triết ở trong văn phòng ngắm điếu xì gà, khuôn mặt không thể phân biệt được thần thái.
Tô Thụy Triết đã ngồi vào bàn ăn sáng, khuôn mặt vẫn u ám như vậy, người đàn ông này hình như lúc nào cũng là dáng vẻ lạnh như băng. Nhưng vì Giang Việt Nhượt, tâm trạng của Củng Nhân cũng không tệ do vậy nên cô không hề để ý.
Củng Nhân đưa cốc sữa cho Giang Việt Nhượt, gắp những món cô thích vào đĩa cho cô, may là tối qua cô đã dặn dò đầu bếp Hoành làm những món này, nếu không thì những món ăn thường ngày của nhà họ Tô, Giang Việt Nhượt tuyệt đối sẽ ăn không quen.
“Không ngờ rằng cô cũng rất để tâm đấy chứ?” Tô Thụy Triết phảng phất sự tức giận, mình là chồng cô ta mà mình thích ăn gì cô ta cũng không để ý, còn Giang Việt Nhượt vừa đến, thật không biết Cô Niệm lại có những lúc chu đáo đến vậy đấy.
Giang Việt Nhượt rất nhanh cũng đi ra, nhìn đồ ăn chất đống trong đĩa mình, vô cùng vui vẻ cười với Củng Nhân.
Tô Thụy Giang nhìn dáng vẻ này của hai người, càng tức giận hơn, đặc biệt là Giang Việt Nhượt đang mặc quần áo của Củng Nhân, rõ ràng là hai người phụ nữ, bản thân tại sao lại có cảm giác ghen là sao, sợ là lại xuất hiện ảo giác rồi.
“Ông Tô tối qua vẫn chưa kịp đến để cảm ơn ông cho tôi ở lại, còn nhường Củng Nhân cho tôi một đêm.” Giang Việt Nhượt mặc dù không bằng lòng, thế nhưng vẫn nở nụ cười xã giao, thể hiện sự cảm ơn.
“Bạn của Củng Nhân đến chơi, tôi là chồng tất nhiên là phải đón tiếp rồi.”
Hai người nói qua nói lại vài câu chuyện phiếm, giữa một nam một nữ lại bao trùm mùi thuốc nổ không thể lí giải được.
Giang Việt Nhượt rất nhanh đã rời khỏi, mặc dù vạn lần không nỡ, nhưng đã biết Củng Nhân đang ở đâu rồi, tương lai còn dài thì không tin là không thể ở bên Củng Nhân lần nữa.
Giang Việt Nhượt đi rất dứt khoát, là do vì cô cũng đã có cách để khiến Củng Nhân mãi mãi thoát khỏi nhà họ Cố và Tô Thụy Triết.
Hà Thành Lâm rất nhanh đã nhận được tin Giang Việt Nhượt đã rời khỏi nhà họ Tô, tối qua anh ta thực sự buồn ngủ quá, nên đã giao lại nhiệm vụ giám sát cho đàn em.
Hà Dung rất nhanh đã nhận được lời báo cáo của Hà Thành Lâm.
Tô Thụy Triết và người vợ mới cưới của hắn hiện đang trong phòng, chờ đã, vợ mới cưới của hẳn, Hà Dung nhanh chóng nhớ lại người phụ vứt bỏ mà đi lúc tham dự đám cưới của Tô Thụy Triết, người phụ nữ như vậy đúng là khiến người khác có ấn tượng sâu sắc mà, nhưng nghĩ kĩ lại thì bản thân cô hình như đã từng gặp cô ta rồi.
Là bạn gái của Giang Việt Nhượt, hoặc là người tình.
Đôi mắt nguy hiểm của Hà Dung híp lại.
Lúc đó có một người phụ nữ rất tài giỏi ở bên cạnh Giang Việt Nhượt, chuyện giữa người đàn ông đó và quan hệ của mình và My My, Giang Việt Nhượt đã từng đem chuyện này ra để uy hiếp cô đối phó với Hà Ngân, bây giờ đã đến bước này rồi, người đàn ông Tô Thụy Triết này là người không thể chịu nổi dù chỉ là một hạt sạn trong mắt, xem ra lần này không cần cô phải đối phó với Giang Việt Nhượt nữa, cô chỉ cần ngồi xem kịch hay là được rồi.
“Được rồi, em về đi, giờ chị có cách hay hơn để đối phó với Giang Việt Nhượt rồi.” Hà Ngân nói xong thì cúp máy.
Hoàng Mạnh ở bên ngoài phòng xét nghiệm chờ đợi, lần này anh nhất định phải lấy được bằng chứng chứng minh sự trong sạch của Hà Ngân, Hà Ngân mặc dù trước đây đã từng quản lí hộp đêm, nhưng giữ mình trong sạch, tuyệt đối không giống những người phong trần, điểm này, Hoàng Mặt vẫn tin tưởng vào mắt mình.
“Ông Hoàng, kết quả có rồi.” Bác sĩ Quý bước ra, bỏ khẩu trang ra nói.
“Là hôm qua ông xét nghiệm sai phải không.” Giọng nói của Hoàng Mạnh có chút thờ ờ, điều này đủ thấy lòng tin của anh với Hà Ngân.
“Không, đây là số liệu.” Bác sĩ Quý cầm tờ giấy xét nghiệm trong tay mang qua, đưa cho Hoàng Mặt đang há hốc mồm không tin.
Khuôn mặt Hoàng Mạnh u ám, chỉ nhìn thấy phần cuối của tờ xét nghiệm là độ giống nhau là 99%. Rõ ràng là sấm sét giữa trời quang.
“Sao có thể chứ.” Hoàng Mạnh nhăn mày lại, nhất thời dường như có thứ gì đó đột nhiên đâm vào tim anh, vô cùng đau.
Bác sĩ Quý không hề nói gì, chỉ lặng im nhìn Hoàng Mạnh, ông ta sợ rằng một khi ông ta nói thì sẽ lộ ra gì đó mất.
Hoàng Mạnh hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của mình không chú ý đến sự khác thường của bác sĩ Quý.
Thực sự là trái ngược quá lớn, cho dù Hoàng Mạnh đã nhìn quen với sóng to gió lở, rất lâu sau cũng không thể lấy lại tinh thần, bản thân trước nay chưa từng nghĩ qua My My là con của Hà Ngân, thế nhưng hiện tại sự thực lại bày ra trước mắt anh.
Bác sĩ Quý tuyệt đối là người mà Hà Dung không thể mua chuộc được, cũng có nghĩa là, kết quả của tờ giấy này có khả năng là thật.
Lẽ nào đúng là bản thân lâu nay bị tình yêu làm cho mù quáng, mới bị Hà Ngân lừa gạt như vậy, nếu thật sự là như vậy, thì tâm tư của Hà Ngân thực sự là quá kín kẽ rồi.
Hoàng Mạnh chau mày, bàn tay cầm tờ xét nghiệm hơi run run.
Nếu đúng là như vậy thì anh nên làm gì đây, anh rất rất yêu Hà Ngân, đây là điều không phải gì nghi ngờ gì nữa, nhưng Hà Ngân lại có thể lừa gạt anh như vậy, lợi dụng tình cảm của anh, nếu không phải bà Hoàng ngẫu hứng đi điều tra, vậy có phải có nghĩa là anh mãi mãi sẽ mê mẩn trong những lời nói dối đó đúng không.
Thế mà lúc anh vừa mới quen Hà Ngân lại cho rằng Hà Ngân là người hiền lành có trái tim biết yêu thương, không ngờ rằng lại có thể toàn là những lời dối trá.
Còn anh thông minh một đời, lại bị Hà Ngân đùa giỡn quay như chong chóng.
“Hoành Thạch, đám cưới của một tháng sau hủy bỏ rồi.” Hoàng Mạnh cố gắng lạnh lùng trở lại, gọi điện thoại cho trợ lí của mình.
Người như anh ta, tuyệt đối sẽ không để bất kì ai lừa gạt, càng là người mình yêu, thì càng không thể tha thứ cho sự lừa gạt đó được.
Phan Vân Lam nhận được cuộc gọi của bác sĩ Quý xong, biết được mục tiêu của bản thân đã hoàn toàn đạt được, vô cùng hài lòng, mặc dù như vậy có thể sẽ làm tổn thương đến Hà Ngân, nhưng Phan Vân Lam thề rằng, một lần này thôi, tuyệt đối chỉ một lần này, về sau bản thân sẽ đối xử tốt với Hà Ngân gấp vạn lần, tuyệt đối tốt hơn Hoàng Mạnh gấp vạn lần.
Ngược lại với sự đau lòng lúc này của Hoàng Mạnh, Hà Dung và Phan Vân Lam có thế nói là vô cùng vui mừng, đặt biệt là Hà Dung.
“Ông Tô, tôi nghĩ có một chuyện ông nhất định sẽ vô cùng có hứng thứ biết.” Tô Thụy Triết vừa xuống xe, thì bị một người phụ nữ lạ mặt chặn lại.
Không thể không nói, Tô Thụy Triết này thật sự rất khó gặp được, Hà Dung không thể không dùng đến cách hạ đẳng này được.
“Xin lỗi, tôi rất bận, không có thời gian nghe cô lảm nhảm.” Vệ sĩ bên cạnh Tô Thụy Triết đẩy Hà Dung ra, vì để mở đường cho Tô Thụy Triết.
“Là chuyện có liên quan đến Giang Việt Nhượt và Củng Nhân.”
Tô Thụy Triết dừng bước, không hề quay đầu lại.
“Tôi nghĩ ông sẽ không muốn tôi đứng trước mặt công chúng nói ra chứ.” Hà Dung tiếp tục nói.
Vệ sĩ bên cạnh Tô Thụy Triết dẫn Hà Ngân về văn phòng, Tô Thụy Triết ngồi trên ghê sofa nói: “Nói đi.”
“Ông cảm thấy hai người họ có giống người yêu không?”
“Vẫn mời cô đừng phỉ bám phu nhân của tôi.” Khuôn mặt Tô Thụy Triết vẫn lạnh lùng, nhìn không ra sự thay đổi gì.
“Chuyện này ở bên Mỹ mọi người đều biết cả, ông cứ việc đi điều tra, còn nữa nếu ông muốn giữ lại Củng Nhân thì tốt nhất là trừ khử Giang Việt Nhượt đi.” Hà Ngân nói xong thì rời đi.
Chỉ còn lại Tô Thụy Triết ở trong văn phòng ngắm điếu xì gà, khuôn mặt không thể phân biệt được thần thái.
Danh sách chương