Mặc dù miệng nói là không được nhưng Hà Dung buổi tối vẫn gói gọn đồ đạc sống tại Hoàng gia.

Bà Hoàng vì đứa bé trong bụng Hà Dung mà chắm sóc rất tận tình chu đáo. Khi Hà Ngân nghe thấy tin này đúng lúc đang ăn táo, một miếng to trong miệng suýt nữa bị nghẹn.

“Hà Dung lại được vào Hoàng gia sao?” Hà Ngân tiện thể lấy ruột quả táo vứt vào thùng rác, một tay lấy điện thoại, trong miệng vẫn đang nhai, vừa ăn vừa nói mơ hồ không rõ.

“Chính xác một trăm phần trăm, tôi chính mắt nhìn thấy xe của Bà Phan đón Hà Dung vào mà.” Người đàn ông đầu dây bên kia nói chuyện kính cẩn lễ phép.

Hà Ngân cau mày: “Tiếp tục quan sát, Trần Toàn.” Tắt điện thoại, trong lòng không biết là thứ cảm giác gì.

Tuy nói bây giờ Hà Ngân và Hoàng Mạnh đang diễn cảnh giận dỗi nhưng nói không chừng đứa bé trong bụng Hà Dung và còn những người khác cũng có con với Hoàng Mạnh. Bây giờ bước vào Hoàng gia nhưng chính là đừng hỏi đừng bàn tán. Chỉ không chừng thời gian dài sẽ xảy ra truyện gì đó.

Hà Ngân luôn tự giác là người phụ nữ chính của Hoàng gia, lập tức gọi điện thoại cho phía Hoàng Mạnh.

“Nghe nói Hà Dung đã sống ở Hoàng gia”? Hà Ngân đá đá chân, xem ra đã ghen thật rồi.

Hoàng Mạnh nghe mà toát hết mồ hôi lạnh, từ khi Mạnh Biên bồi dưỡng Hà Ngân trở thành người tiếp nối, thông tin không chỉ nhanh mà làm việc càng ngày càng ghê gớm.

“Hà Ngân, nghe anh giải thích, Hà Dung vào đây hoàn toàn là ý của mẹ anh.” Hoàng Mạnh gấp gáp nói, Hà Dung không biết đã dùng cách nào để Hoàng Mạnh đồng ý Hà Dung làm mưa làm gió tại Hoàng gia.

“Ukm….” Hà Ngân kéo dài âm cuối, còn mang chút lười biếng, tiếp tục hỏi: “Đã biết mình nên làm gì chưa?”

Đằng sau Hoàng Mạnh dường như mọc thêm hai cái đuôi vậy,vui mừng vô cùng vẫy vẫy đuôi. “Biết chứ biết chứ, gần đây công việc bận quá căn bản là không thời gian về nhà, đàn ông thứ quan trọng nhất vẫn là sự nghiệp, à không, là em chứ.”

Hà Ngân hài lòng tắt điện thoại.

Câu trả lời của Hoàng Mạnh giúp tâm trạng của Hà Ngân dẽ chịu hơn một chút, nhưng nghĩ đến Hà Dung những ngày tiếp theo sẽ sống trong căn phòng của mình, cảm giác đó không vui tẹo nào giống như đồ của mình bị người khác chiếm hữu vậy.

“Hà Ngân, Phan Vân Lam vừa gọi điện thoại hỏi cô có thời gian cùng anh ta ăn bừa tối không.” Giọng nói của Lê Hùng truyền đến.

Hà Ngân lật đi lật lại tài liệu trên bàn, lười nhác lắc lắc lưng, trả lời một tiếng: “Tôi biết rồi.”

Tình hình của Mạnh gia từ khi hợp tác với Phan gia cùng muốn nuốt trọn Hoàng gia, sau khi bị Cố gia nhúng tay can thiệp thì không hề suôn sẻ, thậm chí Mạnh Biên tuổi cũng đã cao lại không có người tiếp nối, thuộc hạ phía dưới cũng làm ầm làm ĩ cho nên có thể nói Mạnh gia hiện nay khó khăn chập trùng.

Ông già Mạnh chính là đến để chỉnh cô mà, Hà Ngân đau thương kêu lên một tiếng, tiếp tục xem tài liệu trên bài.

Phan Vân Lam có thể đảm bảo thân phận của anh bây giờ vãn chưa bị nội bộ Phan gia phát hiện, nhất định sẽ không từ thủ đoạn, chính là không biết người đàn ông đó liệu sẽ thật sự giao miếng mồi ngon đến trước mặt Mạnh Biên và mình chứ.

Đồng Đồng và My My chơi rất vui vẻ, Lê Hùng bên cạnh chăm sóc bọn chúng, Hà Ngân tặng cho ba người nụ hôn xa rồi đeo túi ra ngoài.

Chẳng qua chỉ là bữa tối giống như mọi khi, nhưng Hà Ngân biết rõ giữa hai người họ sẽ không thể được như trước đây.

Loại rào cản này rất khó đặt tên nhưng lại thật sự tồn tại.

“Em bây giờ dường như rất sợ anh?” Phan Vân Lam lạnh nhạt hỏi, khóe miệng còn chút cay đắng.

Hà Ngân nhíu mày, màn hình điện thoại bên cạnh bỗng sáng lên, là tin nhắn của Hửa mặc gửi đến: “Em đang ăn cơm cùng Phan Vân Lam?!”

Hà Ngân cười trộm vài tiếng rồi cất điện thoại ra phía sau lưng.

“Em chỉ sợ ác ma.” Hà Ngân lấy miếng bò bít tết trong đĩa cắt thành những miếng nhỏ, từ từ bỏ vào miệng, nếu bây giờ Hoàng Mạnh ở trước mắt thì tốt biết mấy, như vậy ăn miếng bò bít tết cũng ngon hơn vài phần.

Ánh mắt Phan Vân Lam chớp chớp: “Hà Ngân, cho dù anh làm gì thì tất cả cũng đều là vì em.”

Phan Vân Lam bỗng nhiên nghiêm túc nắm lấy tay Hà Ngân.

Hà Ngân muốn rút tay ra nhưng lại bị anh khăng khăng giữ lẫy: “Phan Vân Lam xin anh tự trọng, em đã là người có gia đình, có con rồi.”

“Là mẹ rồi thì sẽ không được yêu sao?” Phan Vân Lam vẫn không buông tha.

“Đừng quên, quan hệ huyết thống dâu con trong nhà giữa chúng ta, theo lý mà nói anh chính là anh họ của em.” Lời nói của Hà Ngân vẫn vô tình như trước mà vạch trần sự thật.

Ánh mắt Phan Vân Lam lạnh thêm vài phần, cuối cùng cũng buông tay: “Sẽ không lâu nữa đâu.”

“Anh nói cái gì?” cái gì mà sẽ không lâu nữa, Hà Ngân cau mày, mặc dù Phan Vân Lam của bây giờ vì một số thứ mà bất chấp thủ đoạn nhưng cuối cùng vẫn chưa biết được gì.

“Tất cả mọi thứ sẽ không còn xa đâu.” Phan Vân Lam cúi đầu, chăm chú cắt nhỏ miếng bò bít tết trong đĩa.

Hà Ngân toàn thân máu lạnh buốt, quả nhiên là bắt đầu rồi sao?

“Anh Vân Lam, đừng tay lại đi.” Hà Ngân nhấp nhấp môi mà nói, đột nhiên nhớ lại hôm đó Mạnh Biên mời Hà Ngân vào phòng trà, muốn để Hà Ngân làm người thừa kế, Mạnh Biên đã nói về Phan Vân Lam như này: “Ham muốn của nó ta đã khống chế được rồi.”

Phan Vân Lam ăn miếng bít tết, chầm chậm nhai, nuốt xuống miếng bò xong liền cười thành tiếng: “Có rất nhiều chuyện đã bắt đầu rồi sẽ không có đường quay lại, nếu dừng lại thì cuối cùng chỉ có một kết cục là chết.”

“Không phải vậy? cho dù anh có đoạn tuyệt với Phan gia thì vẫn có Mạnh gia bảo vệ anh mà.”

Nhưng nếu mất đi Phan gia cũng sẽ đồng nghĩa với việc mất em mãi mãi. Câu nói này, Phan Vân Lam không nói ra, chỉ âm thầm giữ trong lòng sâu thẳm nhìn người con gái mình yêu sâu sắc.

Tất cả mọi thứ đều là vì muốn được ở cùng người mình yêu, không có gì là sai. Phan Vân Lam tự nói với chính mình.

Điện thoại của Hà Ngân phá tan bầu không khí trầm lặng giữa hai người.

“Xin lỗi.” Hà Ngân lấy điện thoại, trên màn hình điện thoại là ảnh hai người đều khỏa thân khiến cô không nhịn được mà cười.

Không phải là Hoàng Mạnh thì còn là ai vào đây chứ?

Hà Ngân đứng dậy nói lời xin lỗi rồi đi vào nhà vệ sinh.

“Hoàng Mạnh, có chuyện gì?” Giọng nói của Hà Ngân nghe không ra là đang giận hay vui nữa.

Hoàng Mạnh hư hư hai tiếng vô cùng trẻ con: “Tại sao em được phép đi mà không phải là anh chứ?”

Hà Ngân nhíu mày: “Em chỉ là ăn bữa cơm cùng Phan Vân Lam, không có gì cả.”

“Vừa hay anh cũng đang ăn bít tết.” Hoàng Mạnh gỗ gõ cửa nhà vệ sinh, Hà Ngân quay người nhìn thấy Hoàng Mạnh nhàn dỗi nghiêng người dựa trên tường.

“Rửa tay sạch đi, bẩn chết đi được, bị thằng đàn ông khốn nạn kia động vào.” Hoàng Mạnh kéo cái tay áo Hà Ngân đi về phía bồn rửa tay, giúp cô rửa tay mà Hà Ngân muốn khóc cũng không được.

“Sao anh lại ở đây vậy.” Hà Ngân nhìn người đàn ông đang rửa tay cho mình, hạnh phúc vô cùng, hai người yêu nhau ở cạnh nhau đến rửa tay thôi cũng cảm thấy hạnh phúc trần đầy.

“Anh hẹn với Tô Thụy Triết.” Hoàng Mạnh bây giờ làm gì cũng không cần phải giấu diếm Hà Ngân nữa, cô gái này được Mạnh Biên chỉ dạy đã không còn là cô gái gì cũng không biết luôn trốn sau lưng anh.

“Tô Thụy Triết? có điều gì cần phải nói chuyện với anh ta sao.” Hà Ngân nhìn bọt nước lăn lăn trên tay, đùa nghịch sờ lên mũi Hoàng Mạnh.

“Còn nghịch nữa, Củng Nhân và Giang Việt Nhượt mất tích rồi.” Hoàng Mạnh nhìn Hà Ngân đang đùa vui vẻ, lau bóng bóng trên mũi, tiện thể nói ra mục đích của lần này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện