Phan Vân Lam nhìn vẻ tự tin của Ella, lửa giận trong lòng cũng vơi vài phần, nếu không phải vì cảm thấy Ella thật sự là một nhân tài thì Phan Vân Lam đã cho gã ăn đạn lúc vừa xảy ra sơ suất.
Có khi cho thuộc hạ một cơ hội cũng không tệ.
“Nói thử xem.” Phan Vân Lam dù bận vẫn ung dung nồi trên ghế chủ tọa.
“IP cho thấy địa chỉ ở trung tâm New York, em tra thử vị trí cụ thể, nó xuất phát từ chính lâu đài của gia tộc Douglas, người đang ở hiện tại là Jason, vì gã làm việc cho chính phủ nên em vẫn chưa tra được thân phận rõ ràng.” Ella đứng lên, chậm rãi nói.
“Người của chính phủ?” Phan Vân Lam lâm vào trầm tư, từ khi nào chính phủ đã theo dõi căn cứ nghiên cứu của anh.
“Đi tra xét tất cả tư liệu của nó, bây giờ, ngay lập tức, ngay, tôi muốn biết ngay bây giờ.” Dù sao địa bàn cũng nằm ở Mỹ, nếu như bị chính phủ sờ gáy cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Ella đổi tay lấy ra một mớ giấy tờ, đưa cho Phan Vân Lam.
“Tư liệu mười tám đời tổ tông Douglas đều ở đây.” Ella xoay người đi ra cửa: “Em sẽ tiếp tục tra xét chức vị của Jason.”
Jason đã không để lộ địa vị ra ngoài sáng, vậy nhất định do vài người có thân phận trong chính phủ giữ bí mật.
Phan Vân Lam liếc nhìn tư liệu, tên nhóc Ella này thật sự lưu hết lý lịch Jason từ nhỏ đến lớn vào, thậm chí còn có tên nhà trẻ.
Khi xem đến đoạn Jason vào đại học, đôi mắt Phan Vân Lam nheo lại đầy nguy hiểm.
Bởi vì, Hoàng Mạnh cũng học đúng chuyên ngành của đúng trường đại học này.
Hóa ra là cùng một giuộc.
Xem ra lần này cũng có Hoàng Mạnh xen vào, hóa ra cái mũi của Hoàng Mạnh nhạy hơn so với anh tưởng tượng.
“Giám đốc Phan, Lê Hùng và hai đứa trẻ đã bị người khác cứu đi rồi.” Người phụ trách bên Trung Quốc báo tin.
Phan Vân Lam trầm trọng nói một tiếng “được lắm” rồi cúp điện thoại, bên Trung Quốc vốn là kéo dài thời gian, Hoàng Mạnh chắc chắn không thể bỏ mặc con của mình.
Mạnh Biên bị tiêm thuốc bởi chính nhóm sát thủ chuyện nghiệp mình từng sai sử, dùng cùng thuốc an thần giống với bọn Củng Nhân, chắc chắn không thể tự tay lo chuyện cứu Lê Hùng, Hoàng Mạnh trong Nhiễu Thành đã không còn ai giúp được, để cứu được con mình thì nhất định phải cẩn thận mọi thứ, hẳn là đã tự thân sắp xếp, nói thế Hoàng Mạnh vẫn còn trong Nhiễu Thành.
Mà hiển nhiên Hoàng Mạnh đã biết được gì đó, bảo Jason thử truy tra, từ Mỹ bay qua Trung Quốc phải ngồi máy bay tận tám tiếng.
Đủ để mình làm rất nhiều chuyện.
Phan Vân Lam đi vào một căn phòng, nhìn Hà Ngân còn đang say ngủ, ngón tay vô thức lướt nhẹ lên gương mặt Hà Ngân, nói nhỏ nhẹ: “Hà Ngân, đừng trách anh, hãy trách em yêu sai người.”
Lúc Phan Vân Lam nhìn Hà Ngân, ánh mắt thâm tình lại si mê rõ ràng đã pha thêm vài nét cố chấp.
“Kít…” Là tiếng phanh xe đột ngột.
Một người mặc áo blouse trắng, mang khẩu trang hùng hổ đi xuống.
“Ai mẹ nó lại thiếu đạo đức vậy.” Người đàn ông bước ra trước mui xe và dời tảng đá chắn giữa đường đi. Đoạn gã hùng hổ hùng hổ vòng ra sau xe, kiểm tra miễng chai ghim vào lốp xe.
Đúng lúc này một họng súng tối om lạnh lẽo chĩa vào đầu gã, phía sau là hơi thở của một người đàn ông khác: “Đừng động đậy.”
Lông tơ toàn cơ thể người đàn ông nọ dựng hết lên trong phút chốc.
Một tiếng trầm nặng vang lên ở cổ, người đàn ông hoàn toàn bất tỉnh.
Jason và Hoàng Mạnh nhanh chóng kéo người này xuống đường cái, để ở nơi người khác không để ý.
Jason lấy áo blouse của người đàn ông và đeo khẩu trang trắng lên với vẻ mặt chán ghét, vò một nắm tóc, rồi lên xe.
Hoàng Mạnh nhanh chóng từ phía sau thùng xe bước lên.
Trên xe có vài người Châu Á, miệng bị nhét đồ nên không kêu ra được.
“Tôi đến cứu mọi người.” Hoàng Mạnh nói bằng tiếng Anh.
Thấy ánh mắt họ lóe lên ánh sáng của hy vọng, Hoàng Mạnh càng cảm thấy tên Phan Vân Lam này táng tận lương tâm, hay là Mạnh Biên thủ đoạn độc ác.
Cái chuyện lấy người làm vật thí nghiệm này, vậy mà lại là Phan Vân Lam – người đã từng chịu khổ với Hà Ngân – làm ra được.
Hoàng Mạnh nghĩ lại sợ, tên Phan Vân Lam kia vì để có được Hà Ngân thật sự đã không từ thủ đoạn.
Hoàng Mạnh vò nhàu quần áo của mình, trét bụi bẩn lên trên, tìm một sợi dây thừng giấu dằng sau lưng, cố sức cúi thấp người xuống để không gây chú ý.
“Tin tưởng tôi, chính phủ Mỹ đang trên đường đến, các người sẽ nhanh chóng được cứu, bây giờ tôi đến để tra rõ tình huống, cần mọi người giúp đỡ.”
Nhóm người đang hết sức bất lực nghe sẽ có người đến cứu lập tức vui vẻ gật gật đầu.
“Lái xe đi.” Jason cố gắng hạ giọng, bắt chước tiếng nói của người đàn ông nọ.
Tài xế liếc mắt nhìn Jason, cũng không nghi ngờ gì, tiếp tục lái xe.
Không biết xe đi đã đi được bao lâu, người gác cửa đã sớm chán ngán, buổi tối chưa được ngủ nên không nghiêm túc kiểm tra, thậm chí người vừa xuống xe chỉ nhìn thoáng qua, không phát hiện điều gì kì lạ đã vẫy vẫy tay cho vào.
Jason và Hoàng Mạnh đều thở phào nhẹ nhõm.
Xe chạy nửa vòng ở khu nghiên cứu, đến một chỗ cực kì chật hẹp.
Bốn bề đều là lưới sắt, đôi lúc sẽ có ánh sáng bạc trắng vụt qua, là điện tích.
Có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng người kêu rên, dù cho bây giờ mặt trời đã lên, ánh nắng ấm áp rọi vào người, cũng làm Jason và Hoàng Mạnh SỞn tóc gáy.
Dù ánh nắng có nóng cháy đi nữa, chỗ này cũng không tan được sự lạnh lẽo âm trầm.
Có người đi ra từ căn phòng đen như mực, mở cốp xe oto lên, bỏ những đồ dùng thí nghiệm vào đó.
“Hôm nay xong nhiệm vụ rồi, ông định làm gì?” Tài xế thuận miệng hỏi, cũng không có dấu hiệu sẽ xuống xe.
“Hôm nay ông chủ tìm tôi có chút chuyện, chú về trước đi.” Trán Jason vương vài giọt mồ hôi.
Tài xế không có chút nghi ngờ, hút một điếu thuốc, nói: “Chẹp, học y quả nhiên khôn khéo lõi đời. Hôm nay xong việc rồi tôi định tìm mấy cô em, trực cả đêm thật sự mệt chết được.”
Jason nghe được tiếng động hỗn loạn ở sau xe, lo lắng Hoàng Mạnh có chuyện, nói: “Tôi đi WC, hồi nữa anh cũng đi đi.”
Tài xế gật gật đầu, cũng không còn nghi ngờ gì nữa.
“Sao lại có thêm một người rồi?” Jason vừa đến, đã nghe được có người ở sau xe nói như vậy.
Jason nheo mắt lại, nhanh chóng nhìn lướt qua đám người, Hoàng Mạnh tự bôi xấu mình, lặng im đứng trong nhóm.
Jason tiến lên nói: “Thằng nhóc này có phải thức đêm nên não úng rồi đấy chứ, nhiều thêm một người chỗ nào, chẳng lẽ do tôi biến ra à. Đi đi, làm xong việc rồi thì về ngủ.”
May mắn vừa rồi tài xế vô tình tiết lộ tin tức cũng đủ nhiều.
Tăng ca, y dược, còn có thuốc. Có thể thấy được Jason ở CIA mấy năm không hề phí công vô ích chút nào, mà đầu óc cũng không phải để trưng cho đẹp.
Người đó kia gãi gãi đầu, nghĩ chắc đúng là đầu mình có vấn đề thật, thuận miệng mắng một câu bố nó, rồi mang người đến phòng giam, vươn cái eo lười.
Hoàng Mạnh híp mắt nhìn bố trí trong phòng giam, chỗ này dường như không quá để tâm đến những người này, cũng không tin họ có thể chạy đi, nên sơ hở rất nhiều, nhưng mấy tay cầm súng cũng không dễ xử lý.
Mạng lưới vô hình này rốt cuộc bắt đầu siết lại.
Có khi cho thuộc hạ một cơ hội cũng không tệ.
“Nói thử xem.” Phan Vân Lam dù bận vẫn ung dung nồi trên ghế chủ tọa.
“IP cho thấy địa chỉ ở trung tâm New York, em tra thử vị trí cụ thể, nó xuất phát từ chính lâu đài của gia tộc Douglas, người đang ở hiện tại là Jason, vì gã làm việc cho chính phủ nên em vẫn chưa tra được thân phận rõ ràng.” Ella đứng lên, chậm rãi nói.
“Người của chính phủ?” Phan Vân Lam lâm vào trầm tư, từ khi nào chính phủ đã theo dõi căn cứ nghiên cứu của anh.
“Đi tra xét tất cả tư liệu của nó, bây giờ, ngay lập tức, ngay, tôi muốn biết ngay bây giờ.” Dù sao địa bàn cũng nằm ở Mỹ, nếu như bị chính phủ sờ gáy cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Ella đổi tay lấy ra một mớ giấy tờ, đưa cho Phan Vân Lam.
“Tư liệu mười tám đời tổ tông Douglas đều ở đây.” Ella xoay người đi ra cửa: “Em sẽ tiếp tục tra xét chức vị của Jason.”
Jason đã không để lộ địa vị ra ngoài sáng, vậy nhất định do vài người có thân phận trong chính phủ giữ bí mật.
Phan Vân Lam liếc nhìn tư liệu, tên nhóc Ella này thật sự lưu hết lý lịch Jason từ nhỏ đến lớn vào, thậm chí còn có tên nhà trẻ.
Khi xem đến đoạn Jason vào đại học, đôi mắt Phan Vân Lam nheo lại đầy nguy hiểm.
Bởi vì, Hoàng Mạnh cũng học đúng chuyên ngành của đúng trường đại học này.
Hóa ra là cùng một giuộc.
Xem ra lần này cũng có Hoàng Mạnh xen vào, hóa ra cái mũi của Hoàng Mạnh nhạy hơn so với anh tưởng tượng.
“Giám đốc Phan, Lê Hùng và hai đứa trẻ đã bị người khác cứu đi rồi.” Người phụ trách bên Trung Quốc báo tin.
Phan Vân Lam trầm trọng nói một tiếng “được lắm” rồi cúp điện thoại, bên Trung Quốc vốn là kéo dài thời gian, Hoàng Mạnh chắc chắn không thể bỏ mặc con của mình.
Mạnh Biên bị tiêm thuốc bởi chính nhóm sát thủ chuyện nghiệp mình từng sai sử, dùng cùng thuốc an thần giống với bọn Củng Nhân, chắc chắn không thể tự tay lo chuyện cứu Lê Hùng, Hoàng Mạnh trong Nhiễu Thành đã không còn ai giúp được, để cứu được con mình thì nhất định phải cẩn thận mọi thứ, hẳn là đã tự thân sắp xếp, nói thế Hoàng Mạnh vẫn còn trong Nhiễu Thành.
Mà hiển nhiên Hoàng Mạnh đã biết được gì đó, bảo Jason thử truy tra, từ Mỹ bay qua Trung Quốc phải ngồi máy bay tận tám tiếng.
Đủ để mình làm rất nhiều chuyện.
Phan Vân Lam đi vào một căn phòng, nhìn Hà Ngân còn đang say ngủ, ngón tay vô thức lướt nhẹ lên gương mặt Hà Ngân, nói nhỏ nhẹ: “Hà Ngân, đừng trách anh, hãy trách em yêu sai người.”
Lúc Phan Vân Lam nhìn Hà Ngân, ánh mắt thâm tình lại si mê rõ ràng đã pha thêm vài nét cố chấp.
“Kít…” Là tiếng phanh xe đột ngột.
Một người mặc áo blouse trắng, mang khẩu trang hùng hổ đi xuống.
“Ai mẹ nó lại thiếu đạo đức vậy.” Người đàn ông bước ra trước mui xe và dời tảng đá chắn giữa đường đi. Đoạn gã hùng hổ hùng hổ vòng ra sau xe, kiểm tra miễng chai ghim vào lốp xe.
Đúng lúc này một họng súng tối om lạnh lẽo chĩa vào đầu gã, phía sau là hơi thở của một người đàn ông khác: “Đừng động đậy.”
Lông tơ toàn cơ thể người đàn ông nọ dựng hết lên trong phút chốc.
Một tiếng trầm nặng vang lên ở cổ, người đàn ông hoàn toàn bất tỉnh.
Jason và Hoàng Mạnh nhanh chóng kéo người này xuống đường cái, để ở nơi người khác không để ý.
Jason lấy áo blouse của người đàn ông và đeo khẩu trang trắng lên với vẻ mặt chán ghét, vò một nắm tóc, rồi lên xe.
Hoàng Mạnh nhanh chóng từ phía sau thùng xe bước lên.
Trên xe có vài người Châu Á, miệng bị nhét đồ nên không kêu ra được.
“Tôi đến cứu mọi người.” Hoàng Mạnh nói bằng tiếng Anh.
Thấy ánh mắt họ lóe lên ánh sáng của hy vọng, Hoàng Mạnh càng cảm thấy tên Phan Vân Lam này táng tận lương tâm, hay là Mạnh Biên thủ đoạn độc ác.
Cái chuyện lấy người làm vật thí nghiệm này, vậy mà lại là Phan Vân Lam – người đã từng chịu khổ với Hà Ngân – làm ra được.
Hoàng Mạnh nghĩ lại sợ, tên Phan Vân Lam kia vì để có được Hà Ngân thật sự đã không từ thủ đoạn.
Hoàng Mạnh vò nhàu quần áo của mình, trét bụi bẩn lên trên, tìm một sợi dây thừng giấu dằng sau lưng, cố sức cúi thấp người xuống để không gây chú ý.
“Tin tưởng tôi, chính phủ Mỹ đang trên đường đến, các người sẽ nhanh chóng được cứu, bây giờ tôi đến để tra rõ tình huống, cần mọi người giúp đỡ.”
Nhóm người đang hết sức bất lực nghe sẽ có người đến cứu lập tức vui vẻ gật gật đầu.
“Lái xe đi.” Jason cố gắng hạ giọng, bắt chước tiếng nói của người đàn ông nọ.
Tài xế liếc mắt nhìn Jason, cũng không nghi ngờ gì, tiếp tục lái xe.
Không biết xe đi đã đi được bao lâu, người gác cửa đã sớm chán ngán, buổi tối chưa được ngủ nên không nghiêm túc kiểm tra, thậm chí người vừa xuống xe chỉ nhìn thoáng qua, không phát hiện điều gì kì lạ đã vẫy vẫy tay cho vào.
Jason và Hoàng Mạnh đều thở phào nhẹ nhõm.
Xe chạy nửa vòng ở khu nghiên cứu, đến một chỗ cực kì chật hẹp.
Bốn bề đều là lưới sắt, đôi lúc sẽ có ánh sáng bạc trắng vụt qua, là điện tích.
Có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng người kêu rên, dù cho bây giờ mặt trời đã lên, ánh nắng ấm áp rọi vào người, cũng làm Jason và Hoàng Mạnh SỞn tóc gáy.
Dù ánh nắng có nóng cháy đi nữa, chỗ này cũng không tan được sự lạnh lẽo âm trầm.
Có người đi ra từ căn phòng đen như mực, mở cốp xe oto lên, bỏ những đồ dùng thí nghiệm vào đó.
“Hôm nay xong nhiệm vụ rồi, ông định làm gì?” Tài xế thuận miệng hỏi, cũng không có dấu hiệu sẽ xuống xe.
“Hôm nay ông chủ tìm tôi có chút chuyện, chú về trước đi.” Trán Jason vương vài giọt mồ hôi.
Tài xế không có chút nghi ngờ, hút một điếu thuốc, nói: “Chẹp, học y quả nhiên khôn khéo lõi đời. Hôm nay xong việc rồi tôi định tìm mấy cô em, trực cả đêm thật sự mệt chết được.”
Jason nghe được tiếng động hỗn loạn ở sau xe, lo lắng Hoàng Mạnh có chuyện, nói: “Tôi đi WC, hồi nữa anh cũng đi đi.”
Tài xế gật gật đầu, cũng không còn nghi ngờ gì nữa.
“Sao lại có thêm một người rồi?” Jason vừa đến, đã nghe được có người ở sau xe nói như vậy.
Jason nheo mắt lại, nhanh chóng nhìn lướt qua đám người, Hoàng Mạnh tự bôi xấu mình, lặng im đứng trong nhóm.
Jason tiến lên nói: “Thằng nhóc này có phải thức đêm nên não úng rồi đấy chứ, nhiều thêm một người chỗ nào, chẳng lẽ do tôi biến ra à. Đi đi, làm xong việc rồi thì về ngủ.”
May mắn vừa rồi tài xế vô tình tiết lộ tin tức cũng đủ nhiều.
Tăng ca, y dược, còn có thuốc. Có thể thấy được Jason ở CIA mấy năm không hề phí công vô ích chút nào, mà đầu óc cũng không phải để trưng cho đẹp.
Người đó kia gãi gãi đầu, nghĩ chắc đúng là đầu mình có vấn đề thật, thuận miệng mắng một câu bố nó, rồi mang người đến phòng giam, vươn cái eo lười.
Hoàng Mạnh híp mắt nhìn bố trí trong phòng giam, chỗ này dường như không quá để tâm đến những người này, cũng không tin họ có thể chạy đi, nên sơ hở rất nhiều, nhưng mấy tay cầm súng cũng không dễ xử lý.
Mạng lưới vô hình này rốt cuộc bắt đầu siết lại.
Danh sách chương