Phan Vân Lam nhìn cô, nhìn có vẻ như cô không vui, nhưng lại rất hưng phấn.
“Cô sao vậy? Có phải đã bị kích động không?” Phan Vân Lam căng thẳng hỏi.
“Không, tôi vẫn ổn.” Hà Ngân nghi ngờ trả lời: “Không cần nghĩ phức tạp như thế, không phải chỉ là một Hoàng Mạnh thôi sao? Anh xem tôi này, cho dù đã biết tin tức kia, tôi cũng không chịu kích động gì. Thế nên, đừng quá lo lắng, tôi không sao.”
Phan Vân Lam nhìn cô, có chút yên tâm, nói: “Vậy là tốt rồi, uống rượu không? Trước đây cô bảo tôi đến chỗ chú Trịnh nhập rượu, tôi vẫn chưa đi.”
“Nhập rượu có gì phải gấp chứ, sau này hẵng nói.” Hà Ngân nói.
Trong bệnh viện.
Hà Thành Lâm và bà Hà cùng nhau dọn dẹp quần áo và đồ dùng hàng ngày của Hà Dung, chuẩn bị đón cô về nhà.
“Lần này trở về hy vọng sẽ không trở lại nữa.” Bà Hà cười nói, bởi vì số lần ra vào bệnh viện gần đây của Hà Dung thật sự quá nhiều khiến bà Hà lo lắng thấp thỏm.
“Yên tâm đi.” Hà Dung cười nói.
Hà Thành Lâm kéo bà Hà nói: “Mẹ, con muốn bàn với chị vài chuyện, mẹ về nhà trước đi. Mẹ yên tâm, con sẽ đưa chị ấy về nhà an toàn.”
“Được, được, hai người các con cứ thoải mái, có điều đừng xảy ra chuyện gì nhé.” Bà Hà cưng chiều nói rồi rời đi theo người giúp việc.
Hà Thành Lâm nói với Hà Dung: “Trong mấy ngày chị nằm viện, em đã tìm người đối phó với Hà Ngân.” Hà Dung nghe được lời cậu ta nói, quay đầu ngạc nhiên nhìn cậu ta: “Thật sao?” Hà Thành Lâm gật đầu với cô ta.
“Kết quả thế nào?” Hà Dung lo lắng hỏi.
“Kết quả đương nhiên có thể tưởng tượng được, em trai chị làm việc mà chị phải lo ư?” Hà Thành Lâm cười nói.
Hà Dung đi tới bên cạnh Hà Thành Lâm, cầm lấy vạt áo của cậu ta, kích động hỏi: “Kết quả rốt cuộc thế nào? Em mau nói cho chị biết đi.”
“E rằng, bây giờ Hà Ngân đã cực kỳ căm hận Hoàng Mạnh.” Hà Thành Lâm vừa cười vừa nói. Tất cả những gì cậu ta sắp xếp trước đó đều đã thành công, hơn nữa đều nằm trong kế hoạch.
“Là sao? Rốt cuộc em đã làm gì?” Hà Dung nghi ngờ hỏi.
Hà Thành Lâm cúi đầu cười lạnh một tiếng, nói: “Em đã tìm người tông Hà Ngân, chiếc xe kia được lái ra từ nhà Hoàng Mạnh. Hơn nữa, người làm nhà họ Hoàng nói cho em biết, hôm qua Hà Ngân đến nhà Hoàng Mạnh đâm anh ấy bị thương khiến bà Hoàng rất giận.”
“Bị thương? Hoàng Mạnh bị thương rồi?” Hà Dung ngạc nhiên nói, Hoàng Mạnh bị thương, chị ta rất lo lắng, đương nhiên cũng rất đau lòng.
“Chị đừng kích động, bị thương nhẹ, không chảy nhiều máu lắm, chỉ cần băng bó đơn giản ở nhà mà thôi, có điều bà Hoàng rất giận.” Hà Thành Lâm giải thích.
Hà Dung xoay người cầm túi trên giường, kéo Hà Thành Lâm đi nhanh về phía cửa, vừa đi vừa nói: “Nhanh, đến nhà họ Hoàng xem anh ấy thế nào.”
“Chị đi đi, em không đi được.” Hà Thành Lâm mất hứng cúi đầu nói.
Hà Dung nghi ngờ quay đầu nhìn, hỏi cậu ta: “Sao vậy?”
“Em, sáng hôm nay em nhận được tin nói đêm qua Hoàng Mạnh tìm người điều tra em, có thể anh ta sắp ra tay với em rồi.” Hà Thành Lâm giải thích.
“Yên tâm đi, có chị đây, chị sẽ nói với bà Hoàng.” Hà Dung vừa cười vừa nói, sau đó chị ta vỗ vai Hà Thành Lâm để cậu ta yên tâm.
Hà Thành Lâm mỉm cười nhìn chị ta, nói: “Em đưa chị đến nhà họ Hoàng.”
Hai người cười cười nói nói đi ra khỏi phòng bệnh, đến bãi đỗ xe. Tài xế lái xe đưa chị ta đến nhà họ Hoàng.
Lúc này bà Hoàng đang chơi đùa với My My ở phòng khách, nghe người làm nói Hà Dung tới, bèn đứng dậy ra đón chị ta.
“Bác gái, cháu tới thăm bác.” Hà Dung vừa cười vừa nói, chị ta mang theo một ít thực phẩm dinh dưỡng, người làm đón lấy từ tay chị ta.
“Ây da, cuối cùng cháu cũng đến, bác đang chơi với My My.” Bà Hoàng vừa cười vừa nói, nắm tay Hà Dung.
My My đang ngồi dưới đất, ê ê a a nói không ngừng. Thế nhưng không ai hiểu lời của nó. Hà Dung nhìn My My, trong lòng vô cùng xúc động, bởi đây là con của chị ta.
“Đúng rồi, nó rất đáng yêu.” Hà Dung vừa cười vừa nói. Nhưng nụ cười của chị ta có chút cứng ngắc. Lúc này Hoàng Mạnh từ trên lầu đi xuống nói với bà Hoàng: “Mẹ, có gì ăn không? Con đói quá.”
Anh xuống tới mới phát hiện, Hà Dung đang đứng ở đó, anh nhìn Hà Dung, trong lòng lại nghĩ đến Hà Thành Lâm. Lửa giận của anh cháy lên trong lòng. Anh chán ghét nhìn thoáng qua Hà Dung. Hà Dung cũng rất phiền muộn, vì sao ánh mắt Hoàng Mạnh nhìn chị ta có chút khang khác?
“Hoàng Mạnh, anh mới dậy sao?” Hà Dung dịu dàng hỏi.
Hoàng Mạnh không để ý đến Hà Dung, lờ chị ta đi, trực tiếp bước qua, đi tới bên cạnh My My, ôm nó nói: “Con không nhớ cha à.” My My nói ê a trong lòng anh.
Hà Dung thấy cảnh này, cảm xúc trong lòng đan xen bởi My My là con của chị ta, trong lòng chị ta đột nhiên nảy ra một ý nghĩ. Chị ta muốn nói cho Hoàng Mạnh biết đứa trẻ anh đang ôm là con của chị ta, là do chị ta sinh ra. Nhưng chị ta phải giải thích thế nào về lai lịch của nó?
Hà Dung nhìn Hoàng Mạnh và My My, ánh mắt lơ đãng. Bà Hoàng quơ quơ tay trước mặt chị ta, nói: “Sao vậy? Nghĩ gì thế?”
Hà Dung có chút lúng túng, vừa cười vừa nói: “Không có gì, chỉ là nghĩ tới sau này con của con có đáng yêu như My My không.”
“Chắc chắn rồi, về sau con của con và Hoàng Mạnh nhất định sẽ đáng yêu vô cùng.” Bà Hoàng cười nói. Ở trong lòng bà, Hà Dung chính con dâu bà. Cho nên, bà mới nói như vậy.
Hoàng Mạnh nghe bà Hoàng nói, cau mày nói: “Cuộc đời này của con chỉ có một đứa con trai, chính là My My.”
Hà Dung cau mày, nhìn My My, sau đó còn ngẩng đầu nhìn Hoàng Mạnh, chị ta cũng muốn hỏi Hoàng Mạnh, anh có biết My My không phải là con anh không, nếu anh biết nó không phải con anh, tại sao anh vẫn muốn giúp Hà Dung giấu giếm.
Thế nhưng, Hà Dung không ngờ tới lời Hoàng Mạnh vừa nói là sự chế giễu cực lớn đối với chị ta. Anh nói, cả đời này anh chỉ có một đứa con, lúc đó bà Hoàng nói hai người bọn họ sẽ sinh con, nhưng Hoàng Mạnh phản đối, đây quả thực là sự nhục nhã quá lớn.
“Hoàng Mạnh, con không được phép nói vậy.” Bà Hoàng cảnh cáo. Bà trợn mắt nhìn Hoàng Mạnh, bởi vì Hoàng Mạnh nói quá thẳng thắn, xúc phạm. Bà Hoàng cũng biết những lời này mang ý châm chọc Hà Dung. Bà cười nói với Hà Dung: “Con không cần để ý, con người của nó là thế, nói vậy chứ không phải vậy đâu.”
“Yên tâm, con sẽ không để ý.” Hà Dung cười nói.
“Cô sao vậy? Có phải đã bị kích động không?” Phan Vân Lam căng thẳng hỏi.
“Không, tôi vẫn ổn.” Hà Ngân nghi ngờ trả lời: “Không cần nghĩ phức tạp như thế, không phải chỉ là một Hoàng Mạnh thôi sao? Anh xem tôi này, cho dù đã biết tin tức kia, tôi cũng không chịu kích động gì. Thế nên, đừng quá lo lắng, tôi không sao.”
Phan Vân Lam nhìn cô, có chút yên tâm, nói: “Vậy là tốt rồi, uống rượu không? Trước đây cô bảo tôi đến chỗ chú Trịnh nhập rượu, tôi vẫn chưa đi.”
“Nhập rượu có gì phải gấp chứ, sau này hẵng nói.” Hà Ngân nói.
Trong bệnh viện.
Hà Thành Lâm và bà Hà cùng nhau dọn dẹp quần áo và đồ dùng hàng ngày của Hà Dung, chuẩn bị đón cô về nhà.
“Lần này trở về hy vọng sẽ không trở lại nữa.” Bà Hà cười nói, bởi vì số lần ra vào bệnh viện gần đây của Hà Dung thật sự quá nhiều khiến bà Hà lo lắng thấp thỏm.
“Yên tâm đi.” Hà Dung cười nói.
Hà Thành Lâm kéo bà Hà nói: “Mẹ, con muốn bàn với chị vài chuyện, mẹ về nhà trước đi. Mẹ yên tâm, con sẽ đưa chị ấy về nhà an toàn.”
“Được, được, hai người các con cứ thoải mái, có điều đừng xảy ra chuyện gì nhé.” Bà Hà cưng chiều nói rồi rời đi theo người giúp việc.
Hà Thành Lâm nói với Hà Dung: “Trong mấy ngày chị nằm viện, em đã tìm người đối phó với Hà Ngân.” Hà Dung nghe được lời cậu ta nói, quay đầu ngạc nhiên nhìn cậu ta: “Thật sao?” Hà Thành Lâm gật đầu với cô ta.
“Kết quả thế nào?” Hà Dung lo lắng hỏi.
“Kết quả đương nhiên có thể tưởng tượng được, em trai chị làm việc mà chị phải lo ư?” Hà Thành Lâm cười nói.
Hà Dung đi tới bên cạnh Hà Thành Lâm, cầm lấy vạt áo của cậu ta, kích động hỏi: “Kết quả rốt cuộc thế nào? Em mau nói cho chị biết đi.”
“E rằng, bây giờ Hà Ngân đã cực kỳ căm hận Hoàng Mạnh.” Hà Thành Lâm vừa cười vừa nói. Tất cả những gì cậu ta sắp xếp trước đó đều đã thành công, hơn nữa đều nằm trong kế hoạch.
“Là sao? Rốt cuộc em đã làm gì?” Hà Dung nghi ngờ hỏi.
Hà Thành Lâm cúi đầu cười lạnh một tiếng, nói: “Em đã tìm người tông Hà Ngân, chiếc xe kia được lái ra từ nhà Hoàng Mạnh. Hơn nữa, người làm nhà họ Hoàng nói cho em biết, hôm qua Hà Ngân đến nhà Hoàng Mạnh đâm anh ấy bị thương khiến bà Hoàng rất giận.”
“Bị thương? Hoàng Mạnh bị thương rồi?” Hà Dung ngạc nhiên nói, Hoàng Mạnh bị thương, chị ta rất lo lắng, đương nhiên cũng rất đau lòng.
“Chị đừng kích động, bị thương nhẹ, không chảy nhiều máu lắm, chỉ cần băng bó đơn giản ở nhà mà thôi, có điều bà Hoàng rất giận.” Hà Thành Lâm giải thích.
Hà Dung xoay người cầm túi trên giường, kéo Hà Thành Lâm đi nhanh về phía cửa, vừa đi vừa nói: “Nhanh, đến nhà họ Hoàng xem anh ấy thế nào.”
“Chị đi đi, em không đi được.” Hà Thành Lâm mất hứng cúi đầu nói.
Hà Dung nghi ngờ quay đầu nhìn, hỏi cậu ta: “Sao vậy?”
“Em, sáng hôm nay em nhận được tin nói đêm qua Hoàng Mạnh tìm người điều tra em, có thể anh ta sắp ra tay với em rồi.” Hà Thành Lâm giải thích.
“Yên tâm đi, có chị đây, chị sẽ nói với bà Hoàng.” Hà Dung vừa cười vừa nói, sau đó chị ta vỗ vai Hà Thành Lâm để cậu ta yên tâm.
Hà Thành Lâm mỉm cười nhìn chị ta, nói: “Em đưa chị đến nhà họ Hoàng.”
Hai người cười cười nói nói đi ra khỏi phòng bệnh, đến bãi đỗ xe. Tài xế lái xe đưa chị ta đến nhà họ Hoàng.
Lúc này bà Hoàng đang chơi đùa với My My ở phòng khách, nghe người làm nói Hà Dung tới, bèn đứng dậy ra đón chị ta.
“Bác gái, cháu tới thăm bác.” Hà Dung vừa cười vừa nói, chị ta mang theo một ít thực phẩm dinh dưỡng, người làm đón lấy từ tay chị ta.
“Ây da, cuối cùng cháu cũng đến, bác đang chơi với My My.” Bà Hoàng vừa cười vừa nói, nắm tay Hà Dung.
My My đang ngồi dưới đất, ê ê a a nói không ngừng. Thế nhưng không ai hiểu lời của nó. Hà Dung nhìn My My, trong lòng vô cùng xúc động, bởi đây là con của chị ta.
“Đúng rồi, nó rất đáng yêu.” Hà Dung vừa cười vừa nói. Nhưng nụ cười của chị ta có chút cứng ngắc. Lúc này Hoàng Mạnh từ trên lầu đi xuống nói với bà Hoàng: “Mẹ, có gì ăn không? Con đói quá.”
Anh xuống tới mới phát hiện, Hà Dung đang đứng ở đó, anh nhìn Hà Dung, trong lòng lại nghĩ đến Hà Thành Lâm. Lửa giận của anh cháy lên trong lòng. Anh chán ghét nhìn thoáng qua Hà Dung. Hà Dung cũng rất phiền muộn, vì sao ánh mắt Hoàng Mạnh nhìn chị ta có chút khang khác?
“Hoàng Mạnh, anh mới dậy sao?” Hà Dung dịu dàng hỏi.
Hoàng Mạnh không để ý đến Hà Dung, lờ chị ta đi, trực tiếp bước qua, đi tới bên cạnh My My, ôm nó nói: “Con không nhớ cha à.” My My nói ê a trong lòng anh.
Hà Dung thấy cảnh này, cảm xúc trong lòng đan xen bởi My My là con của chị ta, trong lòng chị ta đột nhiên nảy ra một ý nghĩ. Chị ta muốn nói cho Hoàng Mạnh biết đứa trẻ anh đang ôm là con của chị ta, là do chị ta sinh ra. Nhưng chị ta phải giải thích thế nào về lai lịch của nó?
Hà Dung nhìn Hoàng Mạnh và My My, ánh mắt lơ đãng. Bà Hoàng quơ quơ tay trước mặt chị ta, nói: “Sao vậy? Nghĩ gì thế?”
Hà Dung có chút lúng túng, vừa cười vừa nói: “Không có gì, chỉ là nghĩ tới sau này con của con có đáng yêu như My My không.”
“Chắc chắn rồi, về sau con của con và Hoàng Mạnh nhất định sẽ đáng yêu vô cùng.” Bà Hoàng cười nói. Ở trong lòng bà, Hà Dung chính con dâu bà. Cho nên, bà mới nói như vậy.
Hoàng Mạnh nghe bà Hoàng nói, cau mày nói: “Cuộc đời này của con chỉ có một đứa con trai, chính là My My.”
Hà Dung cau mày, nhìn My My, sau đó còn ngẩng đầu nhìn Hoàng Mạnh, chị ta cũng muốn hỏi Hoàng Mạnh, anh có biết My My không phải là con anh không, nếu anh biết nó không phải con anh, tại sao anh vẫn muốn giúp Hà Dung giấu giếm.
Thế nhưng, Hà Dung không ngờ tới lời Hoàng Mạnh vừa nói là sự chế giễu cực lớn đối với chị ta. Anh nói, cả đời này anh chỉ có một đứa con, lúc đó bà Hoàng nói hai người bọn họ sẽ sinh con, nhưng Hoàng Mạnh phản đối, đây quả thực là sự nhục nhã quá lớn.
“Hoàng Mạnh, con không được phép nói vậy.” Bà Hoàng cảnh cáo. Bà trợn mắt nhìn Hoàng Mạnh, bởi vì Hoàng Mạnh nói quá thẳng thắn, xúc phạm. Bà Hoàng cũng biết những lời này mang ý châm chọc Hà Dung. Bà cười nói với Hà Dung: “Con không cần để ý, con người của nó là thế, nói vậy chứ không phải vậy đâu.”
“Yên tâm, con sẽ không để ý.” Hà Dung cười nói.
Danh sách chương