Phan Vân Lam giận dữ đấm vào tường nhưng anh hoàn toàn không cảm nhận được chút đau đớn nào.

“Em vừa nói chuyện với ai đó?” Hoàng Mạnh vừa tắm xong, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, lộ ra bộ ngực trần. Mặc dù Hà Ngân đã xem qua rất nhiều lần, nhưng cô vẫn phải thừa nhận, vóc người này quả thật đáng giá để cho phụ nữ phải chết mê chết mệt, chưa kể đến tài sản của anh, chẳng trách Hà Dung yêu anh, thậm chí chính cô cũng…

“Là người giao hàng nhầm thôi.” Hà Ngân nhẹ nhàng ôm lấy Hoàng Mạnh, trái tim cô đập nhanh, Hà Ngân cảm thấy ấm áp, dường như thật sự có thể giao phó bản thân mình cho người đàn ông này. Chỉ cần không nghĩ đến những chuyện anh làm là được, nhưng những chuyện đó cô lại không cách nào quên được.

Hà Ngân biết, vừa nãy cô có thể rời đi cùng Phan Vân Lam, nhà họ Hà đã bị sụp đổ là thật, nhưng tại sao cô lại nói muốn chờ nhà họ Hà sụp đổ hoàn toàn mới rời đi chứ? Câu trả lời kia bộc lộ rõ ràng tâm trạng của Hà Ngân, cô muốn đi nhưng lại không dám đi, buông thả bản thân một lần cuối cùng, qua vài ngày nữa cô sẽ rời đi.

Buổi họp báo của nhà họ Hà được chọn vào ba ngày sau, đó là kì hạn chót mà Hà Ngân ra hạn cho bản thân mình, ba ngày thôi, sau ba ngày sẽ rời đi.

“Nghĩ gì mà lại tập trung như vậy? Ngay cả tôi mà em cũng không để mắt đến. Em nói tôi nên trừng phạt em thế nào đây? Khi Hà Ngân quyết định, Hoàng Mạnh bỗng hôn lên môi của cô, dịu dàng mà lưu luyến.

Trước khi rời đi hãy hoàn toàn buông thả đi, chỉ một lần này thôi.

Nước mắt trong suốt dâng lên hốc mắt Hà Ngân. Hoàng Mạnh thấy Hà Ngân đáp lại, anh càng thêm nhiệt tình, nụ hôn vừa mạnh mẽ vừa cuống say, suýt nữa Hà Ngân bị ngạt thở, sắc mặt đỏ ửng.

Một đêm ân ái.

Hoàng Mạnh tỉnh dậy đã thấy Hà Ngân nằm bên cạnh mình, lông mi dài hơi run rẩy, không có phong thái nữ cường như ngày thường. Giờ phút này cô tỏ ra hết sức yếu đuối, bờ môi sưng đỏ, dường như là tối hôm qua có người nào đó quá nhiệt tình…

Da thịt trắng nõn giống như trẻ sơ sinh, ngũ quan xinh đẹp hấp dẫn ánh mắt anh, không thể nghi ngờ gì, đây là một người phụ nữ vô cùng quyến rũ.

Mỗi sáng sớm mở mắt ra đều có thể nhìn thấy người phụ nữ mình yêu thích nằm trong lòng, thật sự là chuyện rất hạnh phúc.

Hoàng Mạnh không nhịn được hôn nhẹ lên trán Hà Ngân, trong ánh mắt là tình cảm sâu đậm từ trong xương tủy.

Anh chợt nhớ tới lúc ở nông thôn, ông lão kia thường hay làm bữa sáng cho vợ, lúc ấy sắc mặt Hà Ngân rất háo hức, có lẽ cô cũng thích những chuyện lãng mạn như vậy.

Sau này, anh nhất định sẽ làm một người chồng tốt, một người cha tốt, cưng chiều thương yêu Hà Ngân.

Hà Ngân mơ mơ màng màng tỉnh lại, bên cạnh đã không có ai, nhớ tới sự kịch liệt của tối hôm qua, cô không nhịn được đỏ mặt lên. Quần áo cô mặc đã bị xé rách rơi đầy ra đất, không thể mặc được nữa, cô tiện tay khoác một chiếc áo sơ mi trắng lên người.

Tối hôm qua quá mức kịch liệt, chân cô còn có chút tê dại, cô nghĩ Hoàng Mạnh đã đi làm từ sớm, lại không thèm đánh thức cô.

Cô cảm thấy đói bụng, đành tự mình đi tới phòng bếp tìm đồ ăn.

Nhưng khi cô vừa đi tới cửa phòng bếp, lập tức thấy bóng lưng một người đàn ông cao lớn đeo tạp dề, bận rộn nấu nướng. Hình ảnh này gợi lên cho cô cảm giác yên bình.

“Hoàng Mạnh!” Hà Ngân ôm chầm lấy Hoàng Mạnh từ đằng sau, tham lam hít mùi thơm của anh. Nếu như tất cả những thứ này là của cô thì tốt biết bao. Thì ra còn có một người đàn ông như vậy, sẽ vì cô mà nấu cơm. Cô rất yêu anh, nhưng cô lại không thể ngừng nhắc nhở bản thân mình rằng người đàn ông này vô cùng tàn nhẫn.

“Sao vậy? Có phải rất cảm động không? Trứng chiên sắp xong rồi, em chờ một chút.” Hà Ngân nhìn trứng chiên trong chảo, đen thui, khó coi vô cùng, không khỏi bật cười.

“Tài nấu nướng của cậu chủ tôi đây chính là trình độ siêu cấp, em đứng ở một bên đi, đừng quấy rầy tôi.” Hoàng Mạnh nói bằng giọng nghiêm túc, mặt đầy kiêu ngạo.

Hà Ngân không đành lòng vạch trần anh, cô chỉ im lặng đứng một bên, cố nén cười, không nói gì.

“Tốt lắm!” Hoàng Mạnh mang đồ lên, bên trong đã đen thui, không nói thì không ai biết được đó là món trứng chiên.

Hoàng Mạnh nghi ngờ nhìn, cái này không phải cơm trứng chiên sao? Vì sao người khác làm đều ra màu vàng, nhìn rất ngon mắt, mà anh làm thì lại ra bộ dạng này?

Nhưng khi anh nhìn thấy Hà Ngân thì lập tức gạt vấn đề này sang một bên.

Có lẽ do vừa tỉnh ngủ, trên thân Hà Ngân lộ ra một chút lười biếng, một lọn tóc rủ xuống mặt, càng tăng thêm vẻ mê hoặc, cô mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, đường cong thoắt ẩn thoắt hiện, mùi thơm thiếu nữ bao quanh chóp mũi anh, Hoàng Mạnh không nhịn được, nuốt nước bọt.

Nhớ tới đêm qua Hà Ngân dường như rất mệt mỏi, anh lập tức đè nén suy nghĩ cầm thú của chính mình, dương dương tự đắc bưng trứng chiên của anh đến trước mặt Hà Ngân.

Hà Ngân nể mặt anh, ăn thử một miếng trứng, sau đó mặt không biểu cảm, đi ra tủ lạnh rót một cốc sữa bò, uống một hơi cạn sạch.

“Ăn ngon không?” Hoàng Mạnh hỏi, trong lòng chờ mong được Hà Ngân khích lệ.

Hà Ngân không đành lòng đả kích sự tự tin của anh, cười gian xảo: “Ăn cực kì ngon, nào, anh cũng nếm thử một miếng đi.”

Hoàng Mạnh không nghi ngờ gì, vui vẻ ăn miếng trứng mà Hà Ngân đưa qua.

Đang đắm chìm trong suy nghĩ Hà Ngân đút đồ ăn cho anh, có phải Hà Ngân đã yêu anh rồi không thì đột nhiên một vị mặn chát mang theo mùi khét từ miệng anh truyền đến, suýt nữa thì anh phun ra ngoài.

Nhưng mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của Hà Ngân, rõ ràng đang nói, em đút cho anh mà anh lại chê hả?

Dưới sự uy hiếp của Hà Ngân, Hoàng Mạnh khuất phục. Đây là đồ ăn cực kì ngon, đồ vợ đút cho ăn cực kì ngon. Hoàng Mạnh tự thôi miên chính mình.

Món ăn hắc ám của anh đúng là nghĩ thôi đã thấy sợ, cuối cùng Hoàng Mạnh đành đi đến tủ lạnh rót một cốc sữa bò, uống cạn sạch để hóa giải sự khó chịu trong lòng.

Nghĩ đến Hà Ngân cũng tự ăn hết, anh không khỏi bội phục, đồng thời trong lòng cũng mừng thầm, nhất định là do anh chuẩn bị nên Hà Ngân mới ăn hết. Lần sau không thể mất mặt như thế nữa, nhất định phải học hỏi đầu bếp nhà mình, tuyệt đối không thể làm cho vợ chịu khổ.

Hoàng Mạnh quyết tâm, nhìn nhà bếp, sau đó nói: “Chúng ta nên ra ngoài ăn thì hơn.”

Hà Ngân gật đầu, bởi vì cô cũng không phải là người am hiểu chuyện bếp núc, cũng không muốn mất mặt trước Hoàng Mạnh.

“Đến công ty đi!” Ăn sáng xong, Hoàng Mạnh nói.

Nào ngờ Hà Ngân trực tiếp cự tuyệt: “Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, chuyện nhà họ Hà em đừng lo.” Hoàng Mạnh nhìn đôi môi hơi sưng đỏ của Hà Ngân, trên cổ cô còn lưu lại dấu hôn, anh không chút do dự, từ chối đề nghị của cô.

Nực cười, sao người khác có thể nhìn vợ anh trong bộ dạng xinh đẹp gợi cảm như vậy được? Nên giấu cô ấy đi giống như báu vật mới đúng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện