Editor: Ái Khiết
“Bánh kem em thích, anh cũng mua.”
“Thật á!” Thẩm Hạ Thời cúi đầu lục đồ trong túi, Mộc Tắc chỉnh cô ngồi thẳng rồi cúi người nhích lại gần.
Trên người anh vẫn còn có mùi thuốc lá, bởi vì gần đây anh thường không hút thuốc trước mặt cô nên mùi càng nhẹ hơn, Mộc Tắc vươn tay qua bả vai, sườn mặt rồi xoa xoa vành tai cô, Thẩm Hạ Thời nhìn anh một cái: “Sao vậy?"
“Tóc em dài quá.” Giọng anh có chút lười biếng, bởi vì gần gũi, từ tính âm thanh lắng vào tai, lại càng thêm quyến rũ, một lúc sau, giọng nói của người đàn ông mới hạ xuống: “Anh giúp em cột lại chút."
Mộc Tắc để tóc cô trong lòng bàn tay, dùng dây buộc tóc buộc lại, lúc xong việc còn thấp giọng nói: "Ăn cơm đi."
Rõ ràng là rất nghiêm túc, nhưng Thẩm Hạ Thời vẫn đỏ mặt, Mộc Tắc nhìn thoáng qua chóp tai ửng hồng của cô, khóe môi câu lên, ngồi thẳng dậy dùng đũa tách nắm cơm còn nguyên, gắp nhân bên trong rồi bỏ vào Thẩm Hạ Thời, cô nhìn thoáng qua, "Như vậy rất lãng phí."
Anh lắc đầu nói: "Không sao, anh sẽ ăn mấy cái đó."
“Như vậy không được đâu.” Miệng Thẩm Hạ Thời vẫn còn đang ngậm cơm, khuôn mặt xinh đẹp lúc này càng lúc càng tròn trịa, cô gắp một nắm cơm bỏ vào trong bát: “Cùng nhau ăn đi.”

Cô ăn cơm, anh thì bận rộn gắp đồ ăn và múc canh, không để ý đến bản thân, Thẩm Hạ Thời cảm thấy Mộc Tắc sắp nuôi cô như một cô bé rồi, vì vậy cô vội vàng gắp con tôm trong tay anh, đưa đũa cho anh: "Anh ăn đi, em tự mình làm."
Mộc Tắc ăn không được bao nhiêu, cứ nhìn cô bên cạnh thật lâu, Thẩm Hạ Thời thích ăn, dễ thỏa mãn, ăn cái gì ngon thì mắt trừng tròn xoe, nhìn bộ dạng hạnh phúc của cô, anh không dời mắt sang chỗ khác được.
@ a i k h i e t
Vừa ăn xong, Tưởng Đào cũng được cấp cứu xong, bác sĩ nói: "Dao găm có độc, cũng may được đưa đến bệnh viện kịp thời. Hiện tại không có vấn đề gì."
Cha mẹ của Tưởng Đào đã đến phòng bệnh để chăm sóc con gái, cảnh sát và kiểm sát viên cũng lần lượt rời khỏi bệnh viện sau khi biết rằng không có vấn đề gì.
Nhị Tứ vội vàng từ bên ngoài quay lại nói: "Em không đuổi kịp, người đó chạy nhanh quá."
Mộc Tắc không trách, chỉ là nhàn nhạt ừ một tiếng, Thẩm Hạ Thời mơ hồ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay quá kỳ quái, Mộc Tắc không yên tâm Thẩm Hạ Thời sống một mình trong chung cư, nên dứt khoát đem cô và đóng gói mấy người bạn mang về biệt thự.
Khoảng tám giờ đêm, Mộc Tắc có việc đi ra ngoài, trong nhà có mấy anh em và mấy người giúp việc, ai cũng ngán ngẩm nên chỉ đành đánh bài.
Thẩm Hạ Thời đang xem tư liệu trong phòng ngủ, Dương Cẩn và Giang Hàn bám lấy cô, hai người bạn chơi xấu còn hơn lưu manh, Thẩm Hạ Thời không thể chịu đựng được nên đành phải ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách vừa xem tài liệu vừa chơi với họ.
Cô xoay cây bút trong tay, cúi đầu suy nghĩ về chuyện của ngày hôm nay, trong đầu nhanh chóng lướt qua một thông điệp quan trọng, đúng lúc cô đang sắp xếp rõ ràng...
"Tao mệt mày quá! Ông mày lại thua nữa rồi!!" Mập mạp tục tằng gào lên, suy nghĩ của Thẩm Hạ Thời bị gián đoạn, khi cố nhớ lại những thông tin quan trọng, Hứa Sầm đã vứt hồ sơ trong tay Thẩm Hạ Thời sang một bên: "Chị dâu, chị cũng thật nhàm chán, sau giờ làm cũng nghĩ tới công việc, nhanh qua đánh bài với tụi em nè, nhân lúc đại ca đi vắng, nhanh lên!"
Một nhóm người đã chơi đến mức trên mặt đã dán đầy giấy, trên bàn bày nhiều loại rượu, trong đó có nhiều loại rượu đỏ hơn, còn có một vài chai rượu Erguotou và rượu ngoại nhìn rất bắt mắt.
@ a i k h i e t
Thẩm Hạ Thời còn đang do dự tham gia hay không, trong số ít người đang chơi bài, tay chỉ hoa lan của Dương Cẩn đặt bài của mình trên bàn, nũng nịu nói: "Ách cơ!"

“Mày đi ách cơ thì tao đi bằng chân bà nội mày à, đúng là thằng ẻo lả!” Trảm Xuân bỏ bài, cầm lấy chai Erguotou uống một cách cay đắng.
Dương Cẩn ủy khuất nhìn Thẩm Hạ Thời: "Hạ Hạ, cha nội đó mắng tôi!"
Vừa nói, ngón tay ngọc lan của anh ta run rẩy chỉ vào Trảm Xuân, người bị chỉ liền trợn tròn mắt, bộ dạng như muốn đánh chết anh ta.
Mộc Tắc bị họ làm phiền đến nỗi chỉ đành tham gia, lúc đầu cô không định uống rượu, vì Mộc Tắc lo cho sức khỏe của cô, cô cũng không muốn làm anh lo lắng. Hơn nữa, tửu lượng của cô khá kém, không phải khoác lác chứ một ly là say ngay.
Ai biết sau đó tất cả mọi người náo loạn, các loại rượu trộn lẫn vào nhau, Thẩm Hạ Thời vô tình uống vài ngụm, lúc đầu không có cảm giác, sau đó tâm hồn tự nhiên có chút hưng phấn.
Mọi người thấy cô có gì đó không ổn, hai mặt nhìn nhau, Nhị Tứ hỏi: "Chị dâu vừa uống cái gì vậy?"
Mập mạp ấp úng nói: "... Hình như là Whisky thêm chút Cocktail, chút Mao Đài và chút Erguotou..."
"Tao phắn đây!!" Trảm Xuân tung bài: "Chạy nhanh đi! Đại ca về là tụi mình chết hết!"

Các anh em chuẩn bị rời đi, Khương Hân và Giang Hàn cũng không chơi nữa, nhanh chóng kéo tay họ lại: "Muốn đẩy chuyện này lại cho tụi tôi sao, không có cửa đâu nhé!"

Khi vài người quay đầu lại nhìn Thẩm Hạ Thời, hiện tại cô đã hoàn toàn say rồi, nhưng điều đáng khâm phục là ngay cả khi say, cô gái này cũng không hề chật vật, thậm chí còn toát lên vẻ đẹp mờ mờ ảo ảo.
Cô gái uể oải dựa vào sô pha, sắc mặt ửng hồng, trong mắt hiện lên sương mù, híp mắt nhìn mọi người, mỉm cười, sau đó nghiêng đầu, nặng nề ngã vào sô pha.
Tất cả mọi người: "..."
Thật trùng hợp, Mộc Tắc về đúng lúc này, vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, anh cau mày, nghĩ xem có phải Nhị Tứ dạo này bị ngứa đòn không, không quản lý anh em mà còn cho họ uống rượu trong phòng khách, mùi rượu nồng nặc như vậy sẽ khiến bảo bối của anh rất khó chịu.
Bước vào phòng khách, anh nhìn thấy anh em mình và bạn bè Thẩm Hạ Thời đang giằng co, còn cô gái của anh đã bất tỉnh nhân sự ngã xuống ghế sô pha.
Mộc Tắc bước nhanh đến, trầm giọng hỏi: "Sao lại thế này?"
Thẩm Hạ Thời nghe thấy giọng Mộc Tắc, quay lại nhìn anh từ trên sô pha, đôi mắt hoa đào của cô mê ly lòng người, hai cánh tay cô từ từ nâng lên, rồi lại nhớ rằng mình không còn sức để đứng dậy, cuối cùng nhìn anh với vẻ mặt ủy khuất, giọng nói ngọt ngào mềm mại:
"Chồng ơi, ôm~"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện