Hai người đứng giữa tòa, lạnh lùng nhìn nhau. Thẩm Hạ Thời cũng không vội vàng, nóng nảy với phiên tòa thẩm vấn trước mặt, bây giờ cô còn rất ôn hòa: “Chứng cứ đều là do luật sư các người cung cấp, quá mức đơn điệu, làm sao thuyết phục được công chúng?”

Dáng vẻ của cô rõ ràng là đang ngoan cố phản kháng, đã thua rồi mà còn liều mạng giãy giụa. Cử chỉ Mộ Xán Vũ có vẻ đắc thắng, cuối cùng cũng thả lỏng vẻ mặt, giọng điệu chế nhạo: “Bằng không, cũng xin kiểm sát viên lấy chứng cứ chứng minh thân chủ của tôi có tội xem?”

Bỗng nhiên Thẩm Hạ Thời nở nụ cười, lại ngồi trở lại ghế kiểm sát viên, giơ tay lên, ý tứ có chút giống như gậy ông đập lưng ông: “Như anh mong muốn.”

Nhân chứng đã được mời đến tòa, thế mà lại là giám đốc Trần đã làm giả lời khai lúc trước. Sau này hắn bị Khu Rừng Đen đuổi việc, vụ án giết người liên hoàn kia có liên quan đến phiên tòa thẩm vấn Kim Thân Hồng, hắn sợ bị đối phương đuổi giết, cuối cùng vẫn bị tìm thấy. Tuy nhiên, đó không phải là tội phạm giết người mà là một nhóm giang hồ hung hăng, nghe gọi là 19 bộ Hòe Giang. 

Không lâu thì gặp Thẩm Hạ Thời, cô muốn hắn lên tòa làm nhân chứng, nếu hắn thể hiện tốt thì có thể quyền bảo vệ của kiểm phương, cũng không cần sợ bị truy đuổi nữa.

Giám đốc Trần động lòng.

Thẩm Hạ Thời nhìn hắn, hỏi: “Anh biết những người đó sao?”

Giám đốc Trần nhìn những người đàn ông giàu có kia: “Tôi biết, đều là người quen.”

“Làm sao để chứng minh?”

Giám đốc Trần duỗi tay chỉ từng người một, mỗi khi nhắc đến tên ai đó, sắc mặt của mấy tên nhà giàu trở nên đen lại một chút.

Không chỉ biết tên của họ, giám đốc Trần còn nói rõ tên công ty của họ, chức vị và số người trong gia đình. 

Thẩm Hạ Thời cong môi cười, quả nhiên, trong Khu Rừng Đen đều là người thành tinh hết rồi, giám đốc Trần coi như cũng là một người xuất sắc trong đó, vì để lấy lòng ông chủ, hắn thật sự rất quen thuộc với khách hàng.

Thấy giám đốc Trần nói có sách mách có chứng rất khớp sự thật, cũng không còn ai nghi ngờ hắn nói dối nữa. Điều mà Thẩm Hạ Thời muốn làm trước tiên chính là thuyết phục được mọi người. Nếu bọn họ là người quen, những gì giám đốc Trần nhìn thấy và nghe thấy đều sẽ dễ dàng lật đổ lời phản biện của Mộ Xán Vũ hơn, mọi việc tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Thẩm Hạ Thời tiếp tục hỏi: “Về những vị tiên sinh này, bọn họ thường làm gì khi đến Khu Rừng Đen?”

Khán đài nhân chứng là một chiếc bàn vuông nhỏ rỗng bên trong, giám đốc Trần bị bao vây giữa ánh mắt thăm dò của vô số người. Đã đứng ở đây lần thứ hai, hắn còn khá sợ hãi, nhưng cũng không dám nói dối nữa, bởi vì vị lão đại dữ tợn kia đang ngồi ở khu bàng thính nhìn chằm chằm hắn, nếu hắn nói sai một chữ, có lẽ sau khi bước ra khỏi cánh cửa này, mạng còn khó giữ được.

Hắn trả lời vô cùng có trật tự: “Các tiên sinh ở đây đều là khách quen của Khu Rừng Đen, bọn họ thường yêu cầu chúng tôi tìm một số cô gái nhỏ để tiếp khách, có vài dịp tôi còn giúp họ chụp hình nữa.”

Thẩm Hạ Thời hỏi: “Cô gái nhỏ?”

“Vị thành niên.”

Giọng nói vừa dứt, khu bàng thính vang vài tiếng kích động.

Thẩm Hạ Thời nhìn đám nhà giàu kia, thấy bọn họ cúi đầu, thích thú cong khóe miệng, tiếp tục hỏi: “Ông vừa nói chụp hình, là chụp hình gì vậy?” 

“Khách hàng chơi vui vẻ rồi sẽ chụp ảnh các cô gái khỏa thân, nói sẽ đem về để thưởng thức.”

“Những cô gái đó tự nguyện sao?”

Giám đốc Trần lau mồ hôi: “Không… Bọn họ bị trói tay, miệng còn bị dán băng lại, không thể kêu khóc, mọi thứ đều là bị ép buộc.”

Tòa án im lặng, chỉ có giọng nói nhàn nhạt của Thẩm Hạ Thời vang lên: “Chỉ nghe nói thật sự không đáng tin, có chứng cứ không?”

“Có.”

“Là cái gì?”

“Chuyện riêng tư của khách, tôi sẽ giữ lại một ít.”

Thẩm Hạ Thời nhướng mày, hóa ra đây là lý do tại sao quán bar Khu Rừng Đen lại trường thịnh không suy. Ở đây có chuyện xấu và bí mật của các nhân vật nhà giàu nổi tiếng, ai có thể không kiêng kỵ bọn họ chứ? @ a i k h i e t

Lời nói của giám đốc Trần giống như ngũ lôi oanh đỉnh (*) đánh thẳng vào Mộ Xán Vũ và mạng của những tên nhà giàu kia, Bọn họ còn chưa hoàn hồn lại, Thẩm Hạ Thời đã cầm chứng cứ mà giám đốc Trần trình lên, cắm USB vào trong máy tính.

(*) Tương truyền rằng kẻ làm nhiều việc ác sẽ bị năm loại sét đánh vào đầu. Năm loại sét bao gồm: Kim lôi, Mộc lôi, Thủy lôi, Hỏa lôi, Thổ lôi.

Sự xuất hiện của những cô gái nhỏ tuổi vùng vẫy trong tuyệt vọng được ghi lại bằng hình ảnh, trình chiếu như tái hiện lại khung cảnh khốn cùng lúc ấy. Mà bên cạnh đó, những gã đàn ông nhậu nhẹt say sưa đều đang thưởng thức thú vui độc ác này.

Mọi người bị những tấm ảnh này làm cho ngẩn người, sau khi xem xong, trong lòng tất cả đều trào dâng lửa giận!

“Không thể nào!!” Người hét lên là Mộ Xán Vũ, dường như hắn ta không ngờ mình có thể thua, bàn tay cầm tư liệu đã nổi đầy gân xanh, vội vàng kéo cà vạt, rống giận chỉ vào Thẩm Hạ Thời: “Những cái ảnh chụp này rất có khả năng là do PS (*). Thưa Quý Tòa, chúng không đáng tin!!”

(*) Photoshop: Chỉnh sửa ảnh.

Thẩm phán không nói gì.

Khương Hân hiểu ý Thẩm Hạ Thời, phát một đoạn video ra. Trong đó là đám nhà giàu đang quấy rối tình dục Chu Đồng từ đầu đến cuối.

Đám nhà giàu quấy rối Chu Đồng bằng lời nói như thế nào, ép buộc ôm cô bé ngồi trên đùi thế nào, động tay động chân với Chu Đồng như thế nào, tất cả đều được ghi lại rất rõ ràng.

Đoạn video này là từ camera nội bộ trong Khu Rừng Đen, ban đầu đã bị ai đó phá hủy sạch sẽ, nhưng kỹ năng hack của Giang Hàn quá siêu, vậy mà cô đã thực sự khôi phục được nó.

Thẩm Hạ Thời cười rạng rỡ: “Luật sư Mộ, lần này anh còn gì để nói nữa không?”

Tất nhiên hắn không còn gì để nói, chật vật, tuyệt vọng ngồi phịch xuống. 

Tòa án yên tĩnh.

Mọi người chờ đợi hình phạt cân nhắc cuối cùng của kiểm sát viên.

Thẩm Hạ Thời đặt bút xuống, đứng dậy, thẳng lưng đi về phía trước mấy bước, vừa vặn đối mặt với Thẩm phán ở giữa. Cô đứng yên, cúi đầu trước, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm phán, ánh mắt bình thản chân thành, giọng rất nhẹ, nhưng lại rất kiên định: “Xin Quý Tòa phán bọn họ án tù chung thân!”

Chỉ xét từ những bức ảnh và video này, những cô gái đó đang bị ngược đãi vô nhân đạo. Có thể bọn họ sẽ sống trong cơn ác mộng này cả đời, và có thể sẽ không bao giờ thoát ra được khỏi bóng ma đó. Nhưng những kẻ độc ác này vẫn bình an vô sự hưởng thụ lời a dua nịnh hót, thậm chí là tiền bạc của cải, cho đến nay vẫn không có một chút tỉnh ngộ và áy náy.

Nếu bản tính con người không tỉnh ngộ được, vậy thì hãy để pháp luật làm.

Chính vì vậy, Thẩm phán đã gõ búa thật mạnh: “Phiên tòa tuyên bố, tuyên phạt án tù chung thân!”

Tại thời điểm này, tất cả bụi bặm đều đã lắng xuống.

@ a i k h i e t

Khi Thẩm Hạ Thời trở lại văn phòng, tiếng vỗ tay như sấm vang lên. Bộ trưởng cười vui vẻ, thở dài một hơi: “Hạ Hạ, mỗi lần nhìn thấy phiên tòa của cháu làm tôi luôn kích động không thôi. Giống như có tín niệm nhắc nhở tôi nên làm kiểm sát viên thế nào vậy, tôi thật sự hy vọng cháu có thể mãi mãi như thế. Nhớ kỹ, không quên ý định ban đầu của mình mới có thể đi được lâu dài, cháu sẽ có một tương lai vô cùng sáng đấy!”

Tất nhiên cô gật đầu nói được, Bộ trưởng nhắc nhở một chút rồi rời đi. Thẩm Hạ Thời đang trò chuyện với các đồng nghiệp, vô cùng khéo léo.

Buổi tối, trong bộ tổ chức tiệc mừng, tửu lượng của Thẩm Hạ Thời kém, thường ngày cũng không uống nhiều. Nhưng bầu không khí ở đây, ai ai cũng vui vẻ, cô cũng không mất hứng, uống xong mấy ly cùng mọi người, sau đó liền có chút lâng lâng.liền cùng mọi người vài chén.

Lúc Thẩm Hạ Thời đi theo Khương Hân ra ngoài, trong nháy mắt như đã nhảy từ bếp lò xuống hầm băng, gió lạnh đến mức khiến cô rùng mình.

Mộc Tắc vừa đi ra hút được nửa điếu thuốc, cô gái của anh đã hơi hơi say, có chút đứng không vững, đôi mắt hoa đào mờ mịt nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cũng nhìn thấy anh, đôi chân thon dài lắc lư chuẩn bị đi tới. Mộc Tắc sợ cô ngã nên vội đi qua ôm chặt cô, tay nâng điếu thuốc lên cao một chút, tránh làm bỏng cô.

Khương Hân giao người đến xong, xoay người trở lại tiếp tục tiệc tối.

Thẩm Hạ Thời sờ soạng trên người Mộc Tắc một hồi rồi mềm mại ôm cổ anh, cả người cô dựa vào lòng anh, dụi mặt lên cổ anh như một con mèo.

Anh dứt khoát dập thuốc, hai tay ôm chặt người cô: “Say rồi?”

“Ừm.” Giọng thì thầm như thể sắp ngủ rồi.

“Bên ngoài lạnh, sao em không ở trong? Chơi một lát rồi anh sẽ đưa em về nhà.”

“Không vui chút nào.” Cô cau mày đá giày cao gót ra, giẫm lên giày của anh, khó khăn cố gắng leo lên.

Mộc Tắc quả thật bất đắc dĩ, tìm nơi không gió ngồi xuống, vòng qua ôm cô vào lòng: “Hửm, nhớ anh sao? Rất thích anh à?”

“Đương nhiên!” Cô thẳng lưng, sắc mặt hồng hồng, ôm mặt anh rồi cắn môi mỏng của anh một cái: “Em rất thích anh, cực kỳ thích!”

Nói xong còn cười hơ hơ, trong rất ngốc nghếch.

Mộc Tắc nhìn chằm chằm cô không lên tiếng, ánh mắt tối sầm lại.

Thẩm Hạ Thời dựa gần kéo quần áo anh, hai tay ôm chặt eo anh: “Anh chủ Mộc, sao anh không nói chuyện?”

“Anh chủ bị em làm phiền không chịu nổi rồi.” Hô hấp anh hỗn loạn.

“Vậy thì đừng chịu đựng.” Cô không muốn sống ngẩng đầu lên, ỷ vào men say càng lúc càng nhiều, chủ động hôn nồng nhiệt: “Nào, tới dạy dỗ em đi ~”

Nếu không làm theo lời cô nói nghiêm khắc dạy dỗ một trận, anh đã không phải là đàn ông!

Hai người họ không trở về biệt thự mà lái xe đến chung cư của Thẩm Hạ Thời. Trên xe, cô cũng không thật thà lắm, như con khỉ vậy, quậy đến mức Mộc Tắc không thể tập trung lái xe được, vội vàng tìm một rừng cây để làm chỗ ẩn nấp. Xử lý trong xe một trận, lúc này cô mới ngoan hơn chút, cũng mệt mỏi ngủ đi rồi.

Lúc về đến nhà, cô vẫn còn ngủ say, quần áo đã bị lột ra vứt khắp xe, trên người chỉ đắp một chiếc chăn.

Mộc Tắc bế cô xuống xe, ôm chặt cô lên lầu. Vào phòng, trận chiến khốc liệt chỉ vừa mới bắt đầu…

Ngày hôm sau khi Thẩm Hạ Thời đi làm, chân đi lại có chút run rẩy, khi đi ngang qua nhà dì Trần, bà hỏi: “Hạ Hạ, tối hôm qua nhà cháu có xảy ra chuyện gì sao, bác nghe tiếng động có chút lớn, cả đêm luôn, hình như là bên trong có người đánh nhau đó.”

Cách âm nên không thể nghe rõ lắm, dù sao tiếng đánh nhau cũng khá là sinh động.

Thẩm Hạ Thời đỏ mặt, nói: “Không có gì đâu ạ, không phải đánh nhau đâu.”

Giọng cô quá nghẹn ngào, cô vội vàng ngậm miệng lại, vịn tường chậm rãi đi xuống.

Mộc Tắc đuổi theo, thấy cô bước đi khó khăn, anh bế người vào ôm trong lòng, thấp giọng nói: “Biết anh chủ lợi hại thế nào rồi chứ, để xem sau này em còn dám làm ầm ĩ nữa không.”

Trước nửa đêm, Thẩm Hạ Thời đại náo thiên cung.

Nhưng sau nửa đêm, sức lực để khóc cũng không còn nữa.

Mộc Tắc đang cửu hạn phùng cam vũ (*), tung hoành một đêm xong tinh thần vẫn phơn phởn, mà Thẩm Hạ Thời lại không ổn, nhưng cô cũng không thể lại xin nghỉ, như vậy cũng quá yếu ớt rồi. 

(*) Chịu nắng hạn lâu ngày thì vui mừng vì được gặp mưa lành.

Lúc tỉnh dậy cô cũng không nói nhiều lắm, chỉ luôn đỏ mặt. Mộc Tắc thắt dây an toàn cho cô, ném viên kẹo ngậm thông cổ họng vào trong miệng mình, anh giữ cằm cô rồi đưa viên kẹo qua đường miệng, đầu lưỡi cuốn lên mút lưỡi cô một cái, vị ngọt mát lành lan tỏa trong miệng của hai người.   

Anh thật vất vả nén lại xúc động muốn tiếp tục, hai mắt nhìn cô chằm chằm, thật lòng thì thào: “Cục cưng, ông xã nghiện em mất rồi.”

Mặt Thẩm Hạ Thời cháy phừng lên, hoàn toàn đỏ bừng.

Cô nhớ lại đêm qua.

Nhiều lần cô cảm thấy mình sắp chết rồi.

Nhưng Mộc Tắc lại khiến cô tỉnh táo, cảm thấy rằng mình vẫn còn sống.

Câu thành ngữ kia nói thế nào nhỉ?

Dục tiên…

Cô vội ngừng lại, nhỏ giọng mắng một câu: “Lão già lưu manh!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện