Mộc Tắc trở về chốn cũ, cảm giác có chút không nói nên lời, không phải hoài niệm, cũng không phải xúc động, mà như bị hàng trăm con côn trùng gặm nhấm trái tim, từng dây thần kinh trong cơ thể tê dại lại, từng giọt máu đều đã đông cứng, rất hụt hẫng.
Nếu có thể, anh thật sự không muốn dính líu một chút nào với những người ở đây.
Biệt thự yên tĩnh, khắp nơi không thấy ai, nhưng Mộc Tắc biết rõ, nơi này phòng thủ kiên cố, muốn vào rất khó, đi ra cũng không dễ dàng. Hôm nay dù có xuống suối vàng với ông nội, anh nhất định cũng phải tới cho trọn vẹn đời người.
Nếu không phải vì sợ Thẩm Hạ Thời đau buồn, có lẽ anh đã không bao giờ bước chân vào nơi này, nhưng bây giờ ở đây, mọi thứ dường như đã quay lại điểm ban đầu.
Trong ánh sáng mập mờ, có tiếng người đi tới, tốc độ chậm rãi và bình tĩnh. Tiếng cửa kẽo kẹt mở ra như một căn nhà cũ nát, âm thanh khô khốc rất khó nghe làm cho Mộc Tắc càng thêm bực bội.
Người đàn ông nọ bước ra, ông ta mặc đồ thời Đường ngày xưa, đeo kính, râu cắt tỉa gọn gàng. Ông ta ngậm điếu xì gà ngồi xuống ghế sô pha, AK và Tần Giáng một trái, một phải đứng sau lưng ông.
Ông ta thở ra một vòng khói, cười khẽ, giọng điệu giễu cợt: “Mộc Tắc? Anh còn biết trở về à?”
Mộc Tắc đứng thẳng người, hai tay vuông góc đặt giữa quần tây, giọng nói trầm thấp mang hơi hướng kính cẩn: “Bố.”
“Ồ.”
Ông ta cười lạnh: “Còn nhớ tôi là bố của anh sao?”
Mộc Tắc không nói lời nào vẫn đứng thẳng như cũ, rất nghiêm túc như khi bị phạt đứng nhiều năm về trước, luôn vững vàng và ngoan cường như vậy.
Người đàn ông trung niên thấy anh im lặng, trông vẫn giống hệt với tính tình yên tĩnh năm nào, ông ta nheo mắt: “Nếu đã trở lại, sau này cũng đừng rời đi nữa.”
“Tro cốt của Thẩm Nhuận Thu đâu?” Mộc Tắc trầm giọng hỏi.
Người đàn ông trung niên hút xì gà không trả lời, Mộc Tắc ngẩng đầu nhìn thẳng vào ông ta. Sau vài giây, người bên kia cuối cùng cũng ngoắc tay, hũ tro cốt của Thẩm Nhuận Thu được nâng ra.
Chỉ là…
Người đàn ông trung niên đột nhiên khẽ ra lệnh: “Đập đi.”
Mộc Tắc híp mắt, trầm giọng: “Ông Phùng!”
Lúc này, anh không dùng từ bố.
Anh đang cảnh cáo ông ta.
Như một trận giằng co với đối thủ, sau khi hai người nhìn nhau vài lần, ông Phong lại trầm giọng nói: “Đập đi!”
Người ôm hũ tro máy móc buông lỏng tay, hũ tro cốt rơi thẳng xuống…
Khi cơn gió mạnh thổi qua, thân hình Mộc Tắc nhanh chóng vượt qua một cái bàn, cơ thể sà xuống mặt đất, vững vàng giữ được hũ tro.
Tiếng vỗ tay vang lên, ông Phùng cắn điếu xì gà, cảm khái: “Không tồi, kỹ năng đã tiến bộ hơn trước rất nhiều.”
Ông ta nhìn về phía AK: “Chu Kỳ, nếu AK chân chính đã trở lại, có phải con cũng nên thoái vị nhường ngôi rồi không?”
Không sai, Mộc Tắc mới thật sự là AK.
@ a i k h i e t
Lúc anh còn đi theo ông Phùng, anh chính là lão đại của Dạ Oanh, cũng là AK mà ai cũng phải run sợ. Ngay lúc đó, một số lượng lớn nhân tài Dạ Oanh xuất hiện cũng đều là do một tay Mộc Tắc huấn luyện.
Sau đó, cánh của anh đã cứng, anh không cam lòng làm móng vuốt đại bàng của ông Phùng mãi, trong một đêm liền mai danh ẩn tích (*). Ông Phùng sợ mọi người làm loạn nên để Chu Kỳ đóng giả thành anh, trừ người trong cuộc mới biết bộ dạng thật của AK, những người khác đều hoàn toàn hay không biết gì, cũng vì vậy mới có thể giấu trời tránh biển qua rất nhiều năm.
(*) Ở ẩn, không muốn ai biết đến mình.
Những năm gần đây, ông Phùng không có Mộc Tắc làm phụ tá đắc lực, ngày huy hoàng cũng dần dần mờ nhạt. Mà 19 bộ Hòe Giang mấy năm nay rất có xu thế sẽ đuổi kịp và vượt qua bọn họ, ông Phùng biết rõ thực lực của Mộc Tắc, người anh dẫn dắt đều là người có tâm huyết, có bản lĩnh thật sự.
Nhưng Dạ Oanh từ lâu đã chỉ tồn tại trên danh nghĩa, Chu Kỳ và Tần Giáng thật sự không vừa mắt ông. Vì vậy, tâm trí ông ta lại xoay quanh Mộc Tắc.
Còn Lục Kiều kia, cùng lắm chỉ là thả con tép, bắt con tôm mà thôi.
Kế tiếp, ông Phùng muốn làm cho Mộc Tắc hàng phục mình một lần nữa, giống như nhiều năm trước khi ông ta cho anh thân phận con trai, để anh lại mang ơn đội nghĩa chính mình.
Tuy nhiên, rất nhiều chuyện vẫn không như mong muốn.
Mộc Tắc ôm hũ tro cốt đứng dậy, thản nhiên phủi chút bụi dính trên cánh tay: “Xin lỗi, con không có hứng thú.”
“Người trẻ tuổi, cân nhắc rõ ràng rồi hẵng nói.”
Ông Phùng đưa mắt nhìn Tần Giáng, người sau liền bật tivi ở bên cạnh. Bên trong là hình ảnh thu được qua video giám sát, Thẩm Hạ Thời bị trói vào một chiếc ghế đẩu, máu trên trán chảy xuống một nửa khuôn mặt, nửa thân trên và chân đều có vết thương nghiêm trọng, thậm chí sợi dây đang thít chặt lấy cô cũng ướt đẫm máu, cô không có ý thức, cũng không biết còn sống hay đã chết.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, cả người Mộc Tắc đều đau đớn đến cực hạn, cái cảm giác chưa bao giờ bị kích động như vậy, trái tim như bị đào khoét ra, cơ thể đau đến mức không thể ổn định được. Mắt anh nhanh chóng đỏ ngầu, quay lại trừng mắt nhìn ông Phùng, trong mắt là sự chết chóc điên cuồng: “Ông đã làm gì với cô ấy!”
“Cũng không có gì, chỉ là làm chút việc trong xe bọn họ mà thôi.”
Lúc Mộc Tắc xông đến ——
“Đừng nóng vội, nhìn xem.” Ông Phùng chỉ chỉ, Mộc Tắc lập tức quay lại nhìn, chăm chú dõi theo, có người đang đẩy một mũi kim tiêm vào cơ thể Thẩm Hạ Thời.
Đó là…
“Không sai.” Ông Phùng khẳng định phỏng đoán của anh, cúi người về phía trước đối mặt với Mộc Tắc: “Tiêm thuốc độc vào cô ta, không tới mười phút nữa, người phụ nữ mà anh yêu thương sẽ trở thành một cái xác.”
Gân xanh nổi lên cả khuôn mặt Mộc Tắc, anh nghiến răng nghiến lợi. Lúc đầu còn tức giận, nhưng dần dần, đôi mắt đỏ bừng kia tràn đầy sự cầu xin, giữa hai kẽ răng run lên vài chữ: “Bố, cầu xin bố…”
“Xin tôi?” Ông Phùng cười: “Anh đây đang cầu xin…”
Còn chưa dứt lời.
Phịch.
Mộc Tắc quỳ thẳng xuống, dứt khoát dập đầu: “Làm ơn, đừng làm tổn thương cô ấy.”
Nói không kinh ngạc là giả, Mộc Tắc kiêu ngạo nhiều năm như vậy, trước nay chưa từng để gì vào mắt, huống chi là đặt một người trong lòng. Anh tung hoành tứ phía nhiều năm cũng chưa từng phải chịu bất kỳ mất mát nào, cũng chưa cần quý trọng, tôn kính bất cứ ai.
Hôm nay,
Anh lại thực sự dập đầu quỳ lạy vì một người phụ nữ.
Thật quá kinh ngạc!
Trong đầu ông Phùng đột nhiên có một ý nghĩ thú vị hơn.
Ông ta đích thân đỡ Mộc Tắc dậy, sai người gọi điện cho ai đó, nhìn theo người tiêm thuốc cho Thẩm Hạ Thời, ông ta ra lệnh: “Đánh thức cô ta đi, đem tới đây.”
Hút xong một điếu xì gà, ông Phùng liền ra lệnh lần thứ hai: “Con cũng biết quy định ở đây của chúng ta, có đến mà không có về, nếu con thật sự muốn cô ta sống thì hãy tự mình đẩy cô ta ngã ra trước mặt bố đi. Con cũng biết bố làm vậy vì muốn tốt cho chúng ta mà thôi, tốt nhất nên tránh dính dáng đến những người phụ nữ như vậy. Chỉ cần con làm theo, bố có thể đảm bảo, sau này bố tuyệt đối sẽ không bao giờ làm khó cô ta nữa.”
Không khí yên tĩnh hồi lâu, không ai trả lời.
Nhưng trong lòng ông Phùng biết rõ, bây giờ Mộc Tắc đã hiểu sẽ phải làm gì.
@ a i k h i e t
Nửa giờ sau, Thẩm Hạ Thời bị người bên ngoài đẩy mạnh, sức lực quá lớn, cô lại bị thương khắp người, nhất thời đứng không vững liền ngã xuống đất. Đập vào mắt là đôi ủng của một người đàn ông, Thẩm Hạ Thời nhận ra, là Mộc Tắc.
Cô ngẩng đầu, nhưng người đàn ông ấy lại không nhìn cô lấy một cái.
Thẩm Hạ Thời vội vàng lau vết máu trên mặt, chật vật đứng dậy, đứng trước mặt Mộc Tắc, chân tập tễnh bước tới phía trước, đưa cổ tay bị thương ra trước mặt anh, nhẹ giọng nói: “Ông xã, em đau quá.”
Tim Mộc Tắc cũng đau nhói, nhưng anh phải ngăn cơn đau lại.
Khuôn mặt anh lạnh lùng, anh đẩy mạnh tay Thẩm Hạ Thời ra, sức lớn đến mức khiến cả người cô run lên.
Thẩm Hạ Thời sững sờ.
Tay rất đau, chỉ cần duỗi tay ra cũng đã run run. Một lúc sau, cô kéo chặt tay áo của Mộc Tắc lắc nhẹ hai cái, làm nũng như mọi khi: “Mộc Tắc, anh sao vậy, em là Hạ Hạ đây mà.”
Mộc Tắc lại đẩy tay cô ra, anh thô bạo bóp cằm cô, tặc lưỡi một tiếng rồi đẩy ra: “Sao cô mẹ nó phiền quá vậy?”
“Anh nói cái gì?” Ánh mắt Thẩm Hạ Thời nhanh chóng mờ đi. Mộ của mẹ bị đào lên, tro cốt bị đánh cắp, một vụ tai nạn xe hơi xảy ra không thể giải thích được, trước mắt còn dạo qua một vòng cửa tử, khi quay lại, anh lại nói cô phiền? Thẩm Hạ Thời hít một hơi, cười rất dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta cùng trở về đi, được không?”
Nhìn thấy cô như vậy, Mộc Tắc cũng cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt và châm chọc, thậm chí còn có chút khinh thường: “Cô nghe cho rõ đây, cơ bản tôi chưa từng yêu cô.”
Giọng điệu lạnh lùng của người đàn ông khiến Thẩm Hạ Thời sững sờ, cô nhìn kỹ nét mặt của anh để phân biệt, cố gắng tìm ra một chút lời dối nhỏ nhất trong mắt anh. Nhưng, không có gì cả, cơ bản là không có gì cả.
Mọi uất ức đổ ập xuống trong chớp mắt, nước mắt cô rơi xuống như vỡ đê, cô khóc không thành tiếng, nghẹn ngào không nói được lời nào trọn vẹn.
Nhiều năm như vậy, cho dù trải qua bao nhiêu sóng gió, Thẩm Hạ Thời cũng sẽ không khóc đến chật vật như vậy, cho dù mộ của mẹ có bị đào đi chăng nữa, cô cũng sẽ chịu đựng. Nhưng những gì Mộc Tắc nói với cô không khác gì đẩy cô vào vực thẳm không đáy. Trong phút chốc, cô cảm thấy cả thế giới đều đã quay lưng lại với mình.
Cô khóc đến run rẩy, vẫn không chịu buông tay, lại kéo quần áo của anh hết lần này đến lần khác, cơ thể cô run run, vô cùng hoảng sợ lặp đi lặp lại: “Em là Hạ Hạ, em là Hạ Hạ mà…”
Mộc Tắc đột nhiên đẩy ra, Thẩm Hạ Thời ngã xuống đất. Người đàn ông bực bội lấy điếu thuốc sau tai ra rồi nghễnh ngãng châm lửa, tàn nhẫn trừng mắt nhìn cô: “Yêu đương cái gì chứ, ông mẹ nó đã sớm chơi chán rồi. Ôm tro cốt của mẹ cô rồi biến nhanh đi!”
Thẩm Hạ Thời quỳ trên đất, ngẩn ngơ hồi lâu, ánh mắt mông lung hơi nước nhìn anh, nói từng câu từng chữ: “Anh không cần em nữa sao?”
Bởi vì những lời này, mắt Mộc Tắc đã đỏ hoe.
Anh nén lại đớn đau, chịu đựng xúc động muốn ôm cô vào lòng, lạnh lùng nói: “Từ đầu đến cuối, ông đây mẹ nó chưa từng cần cô.”
Được.
Thẩm Hạ Thời gật đầu rõ ràng, cô từ từ đứng dậy, ôm tro cốt Thẩm Nhuận Thu chậm rãi đi ra ngoài. Cô khập khiễng, bước đi rất chậm, đôi mắt đỏ hoe của Mộc Tắc trừng lên, anh quát cô: “Cút ngay!”
Thẩm Hạ Thời bị anh quát đến mức run rẩy, cô tức giận tăng tốc bước chân, nhưng cơ thể bị thương, bước đi không dễ dàng, vì vậy toàn thân cô có chút nghiêng ngả trông cực kỳ đáng thương.
@ a i k h i e t
Thời gian về sau đã bình lặng trở lại, bình lặng như một vũng nước đọng u sầu.
Điều đáng mừng duy nhất là ba người trong vụ tai nạn ô tô không nguy hiểm đến tính mạng, nằm viện tịnh dưỡng mấy ngày cũng đã từ từ hồi phục lại.
Thẩm Hạ Thời không đem tro cốt của mẹ trở về mộ. Trong tim luôn có bóng ma, cô vẫn luôn đặt hũ tro trong phòng ngủ mình, vào đêm khuya yên ắng lại tâm sự cùng bà.
Ngày ấy, sau khi chia tay với Mộc Tắc, Thẩm Hạ Thời cũng không ngủ nhiều, ban ngày thì vẫn ổn như không có chuyện gì, nhưng tới ban đêm thì lại không ngủ được.
Đôi khi cô sẽ giật mình tỉnh dậy sau cơn ác mộng, trước đây Mộc Tắc luôn ôm cô, dỗ hết lần này đến lần khác, nhưng bây giờ chỉ còn mỗi cô tỉnh lại trong màn đêm tĩnh lặng vô biên cùng tiếng thở gấp gáp của mình.
Mấy ngày đầu, cô khóc đến mức quên mất cả chính mình, sau đó cô lại không khóc nữa, nhưng càng ngày cô càng ít nói, nụ cười cũng dần dần biến mất.
Dù mọi thứ dường như không có gì thay đổi, nhưng bạn thân biết có lẽ Thẩm Hạ Thời sẽ không bao giờ còn vui vẻ như trước đây nữa, bởi vì cái người đã trao cho cô niềm vui và hạnh phúc kia, giờ đây đã hoàn toàn rời đi.
Đêm giao thừa, Thẩm Hạ Thời từ chối tất cả các lời mời, một mình tăng ca đến tận khuya, mãi đến khi hoàn thành hết báo cáo mới tắt đèn rời đi.
Từ viện kiểm sát về chung cư không xa, Thẩm Hạ Thời đi rất chậm. Khi đến gần chung cư, cô có thể nghe thấy tiếng cười nói của những người hàng xóm đang sum vầy bên bữa cơm đoàn viên.
Giờ phút này, hàng nghìn ngọn đèn dầu đang bật sáng.
Mộc Tắc, anh đang làm gì vậy?
Cô lên lầu, mở cửa, cởi giày rồi bật đèn, đi chân trần vào phòng ngủ, mềm nhũn ngã xuống giường.
Trở mình, Thẩm Hạ Thời nhìn thấy một chiếc hộp tinh xảo trên bàn, cô đưa tay mở ra.
Một chiếc nhẫn kim cương 21 carat chế tác theo yêu cầu đang nằm lặng lẽ bên trong.
21 carat, trọng lượng của một linh hồn sau khi chết…
Nhẫn LR, cả đời chỉ có thể chế tác một chiếc.
Nó nghĩa là, cả kiếp sống này, tim chỉ có một người.
Chiếc nhẫn này là trái tim của anh.
Anh yêu em bằng cả tâm hồn và sinh mệnh.
Dưới lầu, Mộc Tắc ngơ ngác nhìn khung cửa sổ đang sáng đèn, điếu thuốc giữa ngón tay vẫn chưa hút lấy một ngụm, tia lửa dần dần men lên trên, lan tới ngón tay, nóng đến mức anh tỉnh táo lại.
Anh quay lưng bước vào màn đêm.
Hôm nay tuyết rơi rất nhiều, trên mặt đất hết lớp này đến lớp khác, rất dày, bước xuống còn có tiếng lộp bộp vang lên. Mộc Tắc nhớ lại, Thẩm Hạ Thời từng nói rằng cô là người miền Nam, hiếm khi nhìn thấy tuyết. Hôm nay thấy được rồi, không biết cô có vui vẻ không.
Đáng tiếc, anh không thể ở bên cạnh cô.
Càng đi về phía trước, càng tới gần với thành phố sầm uất, tivi treo tường trong văn phòng thành phố phát sóng trực tiếp sự kiện lớn của năm nay. Khi đến cao trào là con số không, mọi người cùng nhau đếm ngược.
Ba—— Hai—— Một——
Chúc mừng năm mới!
Mộc Tắc châm thuốc, hút một hơi thật sâu.
Hạ Hạ, năm mới rồi.
Những lời muốn nói với em, anh vẫn chưa kịp nói ra.
Anh ngẩng đầu lên, mặt đón lấy sương gió và tuyết lạnh,
Khẽ thì thào: “Em có bằng lòng…”
“Mộc Tắc!!”
Phía sau truyền đến âm thanh của Thẩm Hạ Thời đuổi theo anh.
Mộc Tắc quay đầu lại nhìn.
Sau lưng cô, màn đêm rực rỡ đơm những chùm pháo hoa đang nổ tung.
Pháo hoa đẹp, người con gái này còn đẹp hơn.
Cô đứng đó, lặng lẽ nhìn anh.
Nếu có thể, anh thật sự không muốn dính líu một chút nào với những người ở đây.
Biệt thự yên tĩnh, khắp nơi không thấy ai, nhưng Mộc Tắc biết rõ, nơi này phòng thủ kiên cố, muốn vào rất khó, đi ra cũng không dễ dàng. Hôm nay dù có xuống suối vàng với ông nội, anh nhất định cũng phải tới cho trọn vẹn đời người.
Nếu không phải vì sợ Thẩm Hạ Thời đau buồn, có lẽ anh đã không bao giờ bước chân vào nơi này, nhưng bây giờ ở đây, mọi thứ dường như đã quay lại điểm ban đầu.
Trong ánh sáng mập mờ, có tiếng người đi tới, tốc độ chậm rãi và bình tĩnh. Tiếng cửa kẽo kẹt mở ra như một căn nhà cũ nát, âm thanh khô khốc rất khó nghe làm cho Mộc Tắc càng thêm bực bội.
Người đàn ông nọ bước ra, ông ta mặc đồ thời Đường ngày xưa, đeo kính, râu cắt tỉa gọn gàng. Ông ta ngậm điếu xì gà ngồi xuống ghế sô pha, AK và Tần Giáng một trái, một phải đứng sau lưng ông.
Ông ta thở ra một vòng khói, cười khẽ, giọng điệu giễu cợt: “Mộc Tắc? Anh còn biết trở về à?”
Mộc Tắc đứng thẳng người, hai tay vuông góc đặt giữa quần tây, giọng nói trầm thấp mang hơi hướng kính cẩn: “Bố.”
“Ồ.”
Ông ta cười lạnh: “Còn nhớ tôi là bố của anh sao?”
Mộc Tắc không nói lời nào vẫn đứng thẳng như cũ, rất nghiêm túc như khi bị phạt đứng nhiều năm về trước, luôn vững vàng và ngoan cường như vậy.
Người đàn ông trung niên thấy anh im lặng, trông vẫn giống hệt với tính tình yên tĩnh năm nào, ông ta nheo mắt: “Nếu đã trở lại, sau này cũng đừng rời đi nữa.”
“Tro cốt của Thẩm Nhuận Thu đâu?” Mộc Tắc trầm giọng hỏi.
Người đàn ông trung niên hút xì gà không trả lời, Mộc Tắc ngẩng đầu nhìn thẳng vào ông ta. Sau vài giây, người bên kia cuối cùng cũng ngoắc tay, hũ tro cốt của Thẩm Nhuận Thu được nâng ra.
Chỉ là…
Người đàn ông trung niên đột nhiên khẽ ra lệnh: “Đập đi.”
Mộc Tắc híp mắt, trầm giọng: “Ông Phùng!”
Lúc này, anh không dùng từ bố.
Anh đang cảnh cáo ông ta.
Như một trận giằng co với đối thủ, sau khi hai người nhìn nhau vài lần, ông Phong lại trầm giọng nói: “Đập đi!”
Người ôm hũ tro máy móc buông lỏng tay, hũ tro cốt rơi thẳng xuống…
Khi cơn gió mạnh thổi qua, thân hình Mộc Tắc nhanh chóng vượt qua một cái bàn, cơ thể sà xuống mặt đất, vững vàng giữ được hũ tro.
Tiếng vỗ tay vang lên, ông Phùng cắn điếu xì gà, cảm khái: “Không tồi, kỹ năng đã tiến bộ hơn trước rất nhiều.”
Ông ta nhìn về phía AK: “Chu Kỳ, nếu AK chân chính đã trở lại, có phải con cũng nên thoái vị nhường ngôi rồi không?”
Không sai, Mộc Tắc mới thật sự là AK.
@ a i k h i e t
Lúc anh còn đi theo ông Phùng, anh chính là lão đại của Dạ Oanh, cũng là AK mà ai cũng phải run sợ. Ngay lúc đó, một số lượng lớn nhân tài Dạ Oanh xuất hiện cũng đều là do một tay Mộc Tắc huấn luyện.
Sau đó, cánh của anh đã cứng, anh không cam lòng làm móng vuốt đại bàng của ông Phùng mãi, trong một đêm liền mai danh ẩn tích (*). Ông Phùng sợ mọi người làm loạn nên để Chu Kỳ đóng giả thành anh, trừ người trong cuộc mới biết bộ dạng thật của AK, những người khác đều hoàn toàn hay không biết gì, cũng vì vậy mới có thể giấu trời tránh biển qua rất nhiều năm.
(*) Ở ẩn, không muốn ai biết đến mình.
Những năm gần đây, ông Phùng không có Mộc Tắc làm phụ tá đắc lực, ngày huy hoàng cũng dần dần mờ nhạt. Mà 19 bộ Hòe Giang mấy năm nay rất có xu thế sẽ đuổi kịp và vượt qua bọn họ, ông Phùng biết rõ thực lực của Mộc Tắc, người anh dẫn dắt đều là người có tâm huyết, có bản lĩnh thật sự.
Nhưng Dạ Oanh từ lâu đã chỉ tồn tại trên danh nghĩa, Chu Kỳ và Tần Giáng thật sự không vừa mắt ông. Vì vậy, tâm trí ông ta lại xoay quanh Mộc Tắc.
Còn Lục Kiều kia, cùng lắm chỉ là thả con tép, bắt con tôm mà thôi.
Kế tiếp, ông Phùng muốn làm cho Mộc Tắc hàng phục mình một lần nữa, giống như nhiều năm trước khi ông ta cho anh thân phận con trai, để anh lại mang ơn đội nghĩa chính mình.
Tuy nhiên, rất nhiều chuyện vẫn không như mong muốn.
Mộc Tắc ôm hũ tro cốt đứng dậy, thản nhiên phủi chút bụi dính trên cánh tay: “Xin lỗi, con không có hứng thú.”
“Người trẻ tuổi, cân nhắc rõ ràng rồi hẵng nói.”
Ông Phùng đưa mắt nhìn Tần Giáng, người sau liền bật tivi ở bên cạnh. Bên trong là hình ảnh thu được qua video giám sát, Thẩm Hạ Thời bị trói vào một chiếc ghế đẩu, máu trên trán chảy xuống một nửa khuôn mặt, nửa thân trên và chân đều có vết thương nghiêm trọng, thậm chí sợi dây đang thít chặt lấy cô cũng ướt đẫm máu, cô không có ý thức, cũng không biết còn sống hay đã chết.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, cả người Mộc Tắc đều đau đớn đến cực hạn, cái cảm giác chưa bao giờ bị kích động như vậy, trái tim như bị đào khoét ra, cơ thể đau đến mức không thể ổn định được. Mắt anh nhanh chóng đỏ ngầu, quay lại trừng mắt nhìn ông Phùng, trong mắt là sự chết chóc điên cuồng: “Ông đã làm gì với cô ấy!”
“Cũng không có gì, chỉ là làm chút việc trong xe bọn họ mà thôi.”
Lúc Mộc Tắc xông đến ——
“Đừng nóng vội, nhìn xem.” Ông Phùng chỉ chỉ, Mộc Tắc lập tức quay lại nhìn, chăm chú dõi theo, có người đang đẩy một mũi kim tiêm vào cơ thể Thẩm Hạ Thời.
Đó là…
“Không sai.” Ông Phùng khẳng định phỏng đoán của anh, cúi người về phía trước đối mặt với Mộc Tắc: “Tiêm thuốc độc vào cô ta, không tới mười phút nữa, người phụ nữ mà anh yêu thương sẽ trở thành một cái xác.”
Gân xanh nổi lên cả khuôn mặt Mộc Tắc, anh nghiến răng nghiến lợi. Lúc đầu còn tức giận, nhưng dần dần, đôi mắt đỏ bừng kia tràn đầy sự cầu xin, giữa hai kẽ răng run lên vài chữ: “Bố, cầu xin bố…”
“Xin tôi?” Ông Phùng cười: “Anh đây đang cầu xin…”
Còn chưa dứt lời.
Phịch.
Mộc Tắc quỳ thẳng xuống, dứt khoát dập đầu: “Làm ơn, đừng làm tổn thương cô ấy.”
Nói không kinh ngạc là giả, Mộc Tắc kiêu ngạo nhiều năm như vậy, trước nay chưa từng để gì vào mắt, huống chi là đặt một người trong lòng. Anh tung hoành tứ phía nhiều năm cũng chưa từng phải chịu bất kỳ mất mát nào, cũng chưa cần quý trọng, tôn kính bất cứ ai.
Hôm nay,
Anh lại thực sự dập đầu quỳ lạy vì một người phụ nữ.
Thật quá kinh ngạc!
Trong đầu ông Phùng đột nhiên có một ý nghĩ thú vị hơn.
Ông ta đích thân đỡ Mộc Tắc dậy, sai người gọi điện cho ai đó, nhìn theo người tiêm thuốc cho Thẩm Hạ Thời, ông ta ra lệnh: “Đánh thức cô ta đi, đem tới đây.”
Hút xong một điếu xì gà, ông Phùng liền ra lệnh lần thứ hai: “Con cũng biết quy định ở đây của chúng ta, có đến mà không có về, nếu con thật sự muốn cô ta sống thì hãy tự mình đẩy cô ta ngã ra trước mặt bố đi. Con cũng biết bố làm vậy vì muốn tốt cho chúng ta mà thôi, tốt nhất nên tránh dính dáng đến những người phụ nữ như vậy. Chỉ cần con làm theo, bố có thể đảm bảo, sau này bố tuyệt đối sẽ không bao giờ làm khó cô ta nữa.”
Không khí yên tĩnh hồi lâu, không ai trả lời.
Nhưng trong lòng ông Phùng biết rõ, bây giờ Mộc Tắc đã hiểu sẽ phải làm gì.
@ a i k h i e t
Nửa giờ sau, Thẩm Hạ Thời bị người bên ngoài đẩy mạnh, sức lực quá lớn, cô lại bị thương khắp người, nhất thời đứng không vững liền ngã xuống đất. Đập vào mắt là đôi ủng của một người đàn ông, Thẩm Hạ Thời nhận ra, là Mộc Tắc.
Cô ngẩng đầu, nhưng người đàn ông ấy lại không nhìn cô lấy một cái.
Thẩm Hạ Thời vội vàng lau vết máu trên mặt, chật vật đứng dậy, đứng trước mặt Mộc Tắc, chân tập tễnh bước tới phía trước, đưa cổ tay bị thương ra trước mặt anh, nhẹ giọng nói: “Ông xã, em đau quá.”
Tim Mộc Tắc cũng đau nhói, nhưng anh phải ngăn cơn đau lại.
Khuôn mặt anh lạnh lùng, anh đẩy mạnh tay Thẩm Hạ Thời ra, sức lớn đến mức khiến cả người cô run lên.
Thẩm Hạ Thời sững sờ.
Tay rất đau, chỉ cần duỗi tay ra cũng đã run run. Một lúc sau, cô kéo chặt tay áo của Mộc Tắc lắc nhẹ hai cái, làm nũng như mọi khi: “Mộc Tắc, anh sao vậy, em là Hạ Hạ đây mà.”
Mộc Tắc lại đẩy tay cô ra, anh thô bạo bóp cằm cô, tặc lưỡi một tiếng rồi đẩy ra: “Sao cô mẹ nó phiền quá vậy?”
“Anh nói cái gì?” Ánh mắt Thẩm Hạ Thời nhanh chóng mờ đi. Mộ của mẹ bị đào lên, tro cốt bị đánh cắp, một vụ tai nạn xe hơi xảy ra không thể giải thích được, trước mắt còn dạo qua một vòng cửa tử, khi quay lại, anh lại nói cô phiền? Thẩm Hạ Thời hít một hơi, cười rất dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta cùng trở về đi, được không?”
Nhìn thấy cô như vậy, Mộc Tắc cũng cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt và châm chọc, thậm chí còn có chút khinh thường: “Cô nghe cho rõ đây, cơ bản tôi chưa từng yêu cô.”
Giọng điệu lạnh lùng của người đàn ông khiến Thẩm Hạ Thời sững sờ, cô nhìn kỹ nét mặt của anh để phân biệt, cố gắng tìm ra một chút lời dối nhỏ nhất trong mắt anh. Nhưng, không có gì cả, cơ bản là không có gì cả.
Mọi uất ức đổ ập xuống trong chớp mắt, nước mắt cô rơi xuống như vỡ đê, cô khóc không thành tiếng, nghẹn ngào không nói được lời nào trọn vẹn.
Nhiều năm như vậy, cho dù trải qua bao nhiêu sóng gió, Thẩm Hạ Thời cũng sẽ không khóc đến chật vật như vậy, cho dù mộ của mẹ có bị đào đi chăng nữa, cô cũng sẽ chịu đựng. Nhưng những gì Mộc Tắc nói với cô không khác gì đẩy cô vào vực thẳm không đáy. Trong phút chốc, cô cảm thấy cả thế giới đều đã quay lưng lại với mình.
Cô khóc đến run rẩy, vẫn không chịu buông tay, lại kéo quần áo của anh hết lần này đến lần khác, cơ thể cô run run, vô cùng hoảng sợ lặp đi lặp lại: “Em là Hạ Hạ, em là Hạ Hạ mà…”
Mộc Tắc đột nhiên đẩy ra, Thẩm Hạ Thời ngã xuống đất. Người đàn ông bực bội lấy điếu thuốc sau tai ra rồi nghễnh ngãng châm lửa, tàn nhẫn trừng mắt nhìn cô: “Yêu đương cái gì chứ, ông mẹ nó đã sớm chơi chán rồi. Ôm tro cốt của mẹ cô rồi biến nhanh đi!”
Thẩm Hạ Thời quỳ trên đất, ngẩn ngơ hồi lâu, ánh mắt mông lung hơi nước nhìn anh, nói từng câu từng chữ: “Anh không cần em nữa sao?”
Bởi vì những lời này, mắt Mộc Tắc đã đỏ hoe.
Anh nén lại đớn đau, chịu đựng xúc động muốn ôm cô vào lòng, lạnh lùng nói: “Từ đầu đến cuối, ông đây mẹ nó chưa từng cần cô.”
Được.
Thẩm Hạ Thời gật đầu rõ ràng, cô từ từ đứng dậy, ôm tro cốt Thẩm Nhuận Thu chậm rãi đi ra ngoài. Cô khập khiễng, bước đi rất chậm, đôi mắt đỏ hoe của Mộc Tắc trừng lên, anh quát cô: “Cút ngay!”
Thẩm Hạ Thời bị anh quát đến mức run rẩy, cô tức giận tăng tốc bước chân, nhưng cơ thể bị thương, bước đi không dễ dàng, vì vậy toàn thân cô có chút nghiêng ngả trông cực kỳ đáng thương.
@ a i k h i e t
Thời gian về sau đã bình lặng trở lại, bình lặng như một vũng nước đọng u sầu.
Điều đáng mừng duy nhất là ba người trong vụ tai nạn ô tô không nguy hiểm đến tính mạng, nằm viện tịnh dưỡng mấy ngày cũng đã từ từ hồi phục lại.
Thẩm Hạ Thời không đem tro cốt của mẹ trở về mộ. Trong tim luôn có bóng ma, cô vẫn luôn đặt hũ tro trong phòng ngủ mình, vào đêm khuya yên ắng lại tâm sự cùng bà.
Ngày ấy, sau khi chia tay với Mộc Tắc, Thẩm Hạ Thời cũng không ngủ nhiều, ban ngày thì vẫn ổn như không có chuyện gì, nhưng tới ban đêm thì lại không ngủ được.
Đôi khi cô sẽ giật mình tỉnh dậy sau cơn ác mộng, trước đây Mộc Tắc luôn ôm cô, dỗ hết lần này đến lần khác, nhưng bây giờ chỉ còn mỗi cô tỉnh lại trong màn đêm tĩnh lặng vô biên cùng tiếng thở gấp gáp của mình.
Mấy ngày đầu, cô khóc đến mức quên mất cả chính mình, sau đó cô lại không khóc nữa, nhưng càng ngày cô càng ít nói, nụ cười cũng dần dần biến mất.
Dù mọi thứ dường như không có gì thay đổi, nhưng bạn thân biết có lẽ Thẩm Hạ Thời sẽ không bao giờ còn vui vẻ như trước đây nữa, bởi vì cái người đã trao cho cô niềm vui và hạnh phúc kia, giờ đây đã hoàn toàn rời đi.
Đêm giao thừa, Thẩm Hạ Thời từ chối tất cả các lời mời, một mình tăng ca đến tận khuya, mãi đến khi hoàn thành hết báo cáo mới tắt đèn rời đi.
Từ viện kiểm sát về chung cư không xa, Thẩm Hạ Thời đi rất chậm. Khi đến gần chung cư, cô có thể nghe thấy tiếng cười nói của những người hàng xóm đang sum vầy bên bữa cơm đoàn viên.
Giờ phút này, hàng nghìn ngọn đèn dầu đang bật sáng.
Mộc Tắc, anh đang làm gì vậy?
Cô lên lầu, mở cửa, cởi giày rồi bật đèn, đi chân trần vào phòng ngủ, mềm nhũn ngã xuống giường.
Trở mình, Thẩm Hạ Thời nhìn thấy một chiếc hộp tinh xảo trên bàn, cô đưa tay mở ra.
Một chiếc nhẫn kim cương 21 carat chế tác theo yêu cầu đang nằm lặng lẽ bên trong.
21 carat, trọng lượng của một linh hồn sau khi chết…
Nhẫn LR, cả đời chỉ có thể chế tác một chiếc.
Nó nghĩa là, cả kiếp sống này, tim chỉ có một người.
Chiếc nhẫn này là trái tim của anh.
Anh yêu em bằng cả tâm hồn và sinh mệnh.
Dưới lầu, Mộc Tắc ngơ ngác nhìn khung cửa sổ đang sáng đèn, điếu thuốc giữa ngón tay vẫn chưa hút lấy một ngụm, tia lửa dần dần men lên trên, lan tới ngón tay, nóng đến mức anh tỉnh táo lại.
Anh quay lưng bước vào màn đêm.
Hôm nay tuyết rơi rất nhiều, trên mặt đất hết lớp này đến lớp khác, rất dày, bước xuống còn có tiếng lộp bộp vang lên. Mộc Tắc nhớ lại, Thẩm Hạ Thời từng nói rằng cô là người miền Nam, hiếm khi nhìn thấy tuyết. Hôm nay thấy được rồi, không biết cô có vui vẻ không.
Đáng tiếc, anh không thể ở bên cạnh cô.
Càng đi về phía trước, càng tới gần với thành phố sầm uất, tivi treo tường trong văn phòng thành phố phát sóng trực tiếp sự kiện lớn của năm nay. Khi đến cao trào là con số không, mọi người cùng nhau đếm ngược.
Ba—— Hai—— Một——
Chúc mừng năm mới!
Mộc Tắc châm thuốc, hút một hơi thật sâu.
Hạ Hạ, năm mới rồi.
Những lời muốn nói với em, anh vẫn chưa kịp nói ra.
Anh ngẩng đầu lên, mặt đón lấy sương gió và tuyết lạnh,
Khẽ thì thào: “Em có bằng lòng…”
“Mộc Tắc!!”
Phía sau truyền đến âm thanh của Thẩm Hạ Thời đuổi theo anh.
Mộc Tắc quay đầu lại nhìn.
Sau lưng cô, màn đêm rực rỡ đơm những chùm pháo hoa đang nổ tung.
Pháo hoa đẹp, người con gái này còn đẹp hơn.
Cô đứng đó, lặng lẽ nhìn anh.
Danh sách chương