Editor: Ái Khiết
Căn phòng ấm áp, bầu không khí quanh co khúc khuỷu sự tốt đẹp. Ngay cả cô gái nằm trong lòng Mộc Tắc cũng ngoan ngoãn đến ngoài ý muốn. Hơi ấm từ thân thể hai người dần hòa lẫn nhiệt liệt với nhau.
Đêm khuya tĩnh lặng, rất thích hợp để làm một số việc.
Anh rời khỏi cánh môi của Thẩm Hạ Thời rồi nhìn cô, Mộc đại gia cuồng dã không kiềm chế được cũng không nghĩ tới, anh hôn thế nhưng lại làm đối phương ngủ rồi...
Đệt!
Nói cô vô tâm vô phế hay là không hiểu phong tình mới đúng đây?
Loại thời điểm này, con mẹ nó thế mà lại ngủ!?
Mộc Tắc hận đến nghiến răng, nhưng nhìn dung nhan điềm tĩnh khi ngủ say của cô gái, ngọn lửa dâng lên trong lòng anh đột nhiên lại nhỏ xuống. Thẩm Hạ Thời nằm trong ngực anh, tựa hồ là ngủ không yên ổn, trở mình nằm càng gần hơn, cánh tay mảnh khảnh không chút khách khí gác lên mặt anh.
Mộc Tắc mày hơi dựng, dám làm xằng làm bậy trên người lão hổ, xem ra cô làm loại chuyện này rất thành thạo, ngủ rồi cũng không an phận.
Nhưng mà...
Mày anh nhăn chặt thêm vài phần.
Mặt Thẩm Hạ Thời đặt trên tay anh, nhiệt độ cực kì cao. Mộc Tắc thử nhiệt độ trên trán cô, sợ tới mức ngồi thẳng dậy.
Nóng quá!
Khuôn mặt Thẩm Hạ Thời phiếm hồng, vài sợi tóc dán trên trán, có chút bết dính vào mặt cô, môi cô hơi hé mở, cau mày cởi quần áo của mình, miệng la hét nóng quá vân vân mây mây.
Mộc Tắc đè đôi tay đang lộn xộn của cô lại, cô yên tĩnh trong chốc lát, hai tay lại quấy phá tiếp: "Nóng..."
Nhìn cô khó chịu, trong lòng Mộc Tắc cũng sốt ruột.
Thẩm Hạ Thời đã nóng muốn chết, mơ màng ngủ một lúc xong lại hồ đồ, hoàn toàn không có bộ dáng bình tĩnh như thường ngày, hành động lại giống một cô gái nhỏ.
Đêm đã khuya, đến bệnh viện gần nhất cũng mất gần một tiếng, nếu chờ tới nơi thì Thẩm Hạ Thời đã sốt đến mức không biết ra hình dạng gì rồi, trước mắt hạ sốt vẫn quan trọng hơn.
Mộc Tắc một tay ôm chặt cô, một tay vội vàng lấy điện thoại di động gọi cho Nhị Tứ: "Đi mua thuốc hạ sốt mau."
Nhị Tứ đang công lược trên ván bài: "Đại ca, anh bị bệnh à?"
"Là Thẩm Hạ Thời, đi mua mau. Trừ mua thuốc, cái khác có thể mua thì mua đi, đi mau!"
Vội nói xong, Mộc Tắc lại nhanh chóng kiểm tra Thẩm Hạ Thời. Cô đã dần nóng như lò lửa, trên đầu tuôn ra không ít mồ hôi mỏng, hay lẩm bẩm câu gì đó Mộc Tắc không nghe rõ. So với bộ dáng giương nanh múa vuốt ngày thường, hiện tại cô nhu nhược, an tĩnh giống như viên pha lê trong suốt dễ vỡ trong lồng kính thủy tinh.
Nhưng Mộc Tắc biết, chờ cô khỏe lại, cô nhất định sẽ lại biến thành Thẩm kiểm sát trưởng sấm rền gió cuốn kia.
Tay Thẩm Hạ Thời nắm chặt lấy góc áo sơ mi trước ngực áo Mộc Tắc. Bởi vì dùng sức, móng tay đâm vào khuôn ngực rắn chắc của anh. Mộc Tắc vỗ nhẹ lưng cô an ủi:
"Đừng sợ, có tôi ở đây."
An ủi cũng không có hiệu quả gì, quả nhiên Thẩm Hạ Thời bệnh cũng không an phận, hạ lực đạo ngày càng lớn. Nhưng mà sức lực cũng không nhiều, đặt trên người Mộc Tắc không khác gì đang gãi ngứa.
Anh thở dài một hơi, hôn đôi môi đỏ mọng của cô: "Ngoan một chút."
Bế cô đặt trên giường, Mộc Tắc cầm chậu nước tới, vắt khô khăn lông nhúng nước đặt trên trán cô. Mà người bệnh cố tình lại có tật xấu, tay rảnh rỗi vô ý thức bắt lấy góc áo của anh, nắm chặt đến thành khẩn, khớp xương đều đã nổi lên màu xanh lá.
Mộc đại gia ngày thường có thói quen sạch sẽ lại không tức giận, anh yêu thương hôn lấy nắm tay trắng trẻo của cô. Ai ngờ Thẩm Hạ Thời đột nhiên tung một quyền, vững chắc đánh lên khuôn mặt anh tuấn tiêu sái của Mộc đại gia.
"......"
Hỏa khí của Mộc Tắc lại chuẩn bị nổi lên, lại thấy cô như đang cố gắng tìm vật gì đó, ủy khuất đến nỗi mày nhăn chặt.
Con mẹ nó, anh đã mềm lòng đến mức rối tinh rối mù!
Dù sao cô ngủ cũng không ngoan, Mộc Tắc dứt khoát ôm cô đặt trong lòng. Anh kiên nhẫn thay khăn cho cô một lần nữa, lại dùng khăn lông lau khô mồ hôi trên má cô. Thẩm Hạ Thời cọ cọ trong lòng anh, trừ đôi tay còn gắt gao nắm chặt lấy góc áo sơ mi của anh, cả người đã an tĩnh không ít.
Thật ra anh muốn đổi cho cô một bộ áo ngủ, nhưng nhìn những chiếc váy ngủ lõa lồ trong phòng cô, nghĩ tới còn phải đợi Nhị Tứ đưa thuốc nên Mộc Tắc quyết định chút nữa rồi thay.
@ a i k h i e t

Dưới lầu vang lên âm thanh mấy chiếc xe máy đuổi đến, Nhị Tứ và các anh em ở dưới gọi điện cho Mộc Tắc. Mà Thẩm Hạ Thời đang gắt gao ôm cổ, hai chân câu lấy eo anh, Mộc Tắc khổ không nói nên lời. Đã nhịn nửa giờ, bây giờ không thể ôm cô như vậy mà đi xuống.
Nhị Tứ ở dưới lầu run rẩy chờ mệnh lệnh, trong điện thoại bỗng vang lên âm thanh trầm thấp của Mộc Tắc: "Đưa lên đây."
Anh em sửng sốt, vội vàng lên lầu.
Cửa Thẩm Hạ Thời đã khóa, Mộc Tắc cũng không rảnh đi mở. Nhị Tứ lấy ra một sợi dây thép trong túi, mở cửa chỉ cần một hai giây, vào nhà gọi hai tiếng, không ai trả lời.
Mấy anh em tùy ý đánh giá nhà ở, cà lơ phất phơ đi qua một hai gian cũng không thấy bóng dáng hai người.
Chờ đến khi cửa phòng ngủ mở ra, mấy người thi nhau ngơ ngác há to miệng.
Áo Mộc Tắc đã bị vò đến nhăn nhúm, tóc cũng rối loạn như vậy, trên mặt và miệng đều có son môi của phụ nữ. Trong lòng ôm Thẩm Hạ Thời, cô ngồi trên đùi Mộc Tắc, đưa lưng về mọi người, đôi chân thon dài mảnh khảnh quấn quanh eo Mộc Tắc, cánh tay ôm lấy cổ anh, khuôn mặt nhỏ phiếm hồng vô lực gục xuống ngực anh.
Bệnh nặng mà còn chịu chơi bạo loạn như vậy, thật mẹ nó kích thích!
Cảnh này làm các anh em nhớ tới lần đầu tiên gặp Thẩm Hạ Thời. Đại ca cũng bị giày vò đến lợi hại, nhưng mà không có lợi hại như bây giờ nha. Thẩm Hạ Thời không thoải mái cọ cọ trên ngực Mộc Tắc, thần sắc người đàn ông bình tĩnh, liếc nhìn mấy người một cái:
"Đặt thuốc xuống rồi cút ra ngoài."
Nhị Tứ đứng dưới lầu phân vân một chút, cuối cùng giơ ngón cái lên giữa trời gió lạnh, rất chân thành mà thành khẩn: "Lão đại quá đỉnh!"
Bọn họ không nghĩ tới khi đại ca yêu đương sẽ thành như vậy, lúc lén đi gần tới phòng ngủ, thấy Mộc Tắc dùng mọi cách ôn nhu dỗ Thẩm Hạ Thời uống thuốc. Ách, ánh mắt đau lòng kia, thật sự làm da gà các anh em nổi lên rớt đầy xuống đất!
Thẩm Hạ Thời uống thuốc xong ngủ cũng có chút yên ổn, Mộc Tắc vẫn như cũ ân cần thay cô đổi khăn lông ướt hạ sốt.
Cô gái ra không ít mồ hôi, hiện tại vẫn còn đang mặc quần áo ban ngày, ngủ khẳng định sẽ không thoải mái. Mộc Tắc do dự có nên giúp cô tắm rửa đổi quần áo hay không.
Anh lẳng lặng nhìn sườn mặt lúc ngủ của cô, thấy cô lâu lâu lại nhíu mi, môi đỏ bất mãn chu lên như muốn lên án gì đó, khi thì lại an tĩnh ngoan ngoãn, làm anh nhìn đến mức ngây ra.
Thẩm Hạ Thời đã dần bớt sốt, thần sắc chậm rãi trở lại bình tĩnh. Mộc Tắc cảm thấy nếu cô còn mặc quần áo ẩm ướt mà ngủ, nói không chừng sáng mai lại phát sốt nữa.
Anh nghĩ, nếu không đại phát từ bi giúp cô tắm rửa một lần đi.
Anh thề tuyệt đối mình không có cái tâm tư thứ hai!
Mộc Tắc giúp cô cởi quần áo, cảm giác miệng lưỡi đắng khô. Đây vẫn là lần đầu anh giúp một cô gái cởi quần áo, không có kinh nghiệm gì, hơn nữa người này là Thẩm Hạ Thời, hô hấp Mộc Tắc dồn dập, nửa giờ mới lột sạch được cả người cô.
Cơ thể tuyệt mĩ trơn mịn nằm trên giường, khuôn mặt mị hoặc mê người, chiếc cổ tinh xảo và xương quai xanh, bộ ngực đẫy đà, tóc dài xõa tới gần mông, đôi chân thon dài cùng với hoa viên bí mật kia. Toàn thân cô không có một chút thịt thừa, giờ phút này Thẩm Hạ Thời như một khu vườn địa đàng có trái cấm, thân thể mang theo màu sắc mê người dẫn dụ người khác đến ngắm nhìn.
Ngực Mộc Tắc phập phồng, hô hấp thô nặng, càng miễn bàn tới bụng dưới đang trào dâng. Hai chân anh như có đinh đóng trên mặt đất không thể động đậy, cơ thể có chút tê dại, hai mắt vẫn không chuyển động nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Thời, quên mất bước tiếp theo muốn làm gì.
Đột nhiên đầu 'ong' một cái, lỗ mũi trào ra một chất lỏng nóng hổi, Mộc Tắc giơ tay chùi liền phát hiện đó là máu mũi màu đỏ tươi thật chói mắt...
Đệt!
Anh cư nhiên lại nhìn Thẩm Hạ Thời lõa thể tới chảy máu mũi!
Người trên giường tựa hồ cảm giác như có chút lạnh, cực không thoải mái 'ưm' một tiếng, Mộc Tắc liền tùy ý rút khăn giấy lau khô máu mũi.
Ôm ôn hương nhuyễn ngọc vào trong lòng xong, Mộc Tắc mới biết được thống khổ thật sự chỉ vừa mới bắt đầu.
Cơ thể Thẩm Hạ Thời thật mềm mại, làn da bóng loáng như tơ lụa, hơi thả lỏng một chút lực cơ thể của cô đã nghiêng xuống. Mộc Tắc vội vàng ôm chặt lấy cô, ngực cô đè lên ngực anh làm anh không nhịn được cúi đầu nhìn xuống.
Trước ngực cô xinh đẹp, phấn nộn như hai luồng bạch thỏ đáng yêu, anh nghĩ trong đầu nếu dùng bàn tay to rộng của mình nắm lấy thì cũng không nắm hết. Nghĩ nghĩ thì cánh mũi lại ngứa lên, máu mũi rơi xuống trên vùng bụng nhỏ bình thản mềm mại của Thẩm Hạ Thời...
Vài giọt máu quyến rũ kia chảy theo phương hướng xiêu xiêu vẹo vẹo, cuối cùng chảy đến giữa hai chân cô. Mộc Tắc mở to hai mắt nhìn, không dám trì hoãn liền xoay người tiến vào phòng tắm.
@ a i k h i e t 

Đặt cô ở trong bồn tắm, Mộc Tắc mở nước ấm, nước trong suốt dần dần bao lấy đôi chân non mịn và vùng eo mềm mại của cô, vài giọt máu kia đã bị nước ấm gột rửa sạch sẽ.
Lần đầu Mộc Tắc tắm rửa cho con gái, có chút không biết nên làm gì tiếp theo, tay đưa ra giữa chừng không biết nên đặt ở nơi nào trên thân thể cô. Anh cố gắng giữ mắt ở khuôn mặt trầm tĩnh của cô, bức bách mình không nên nhìn nơi không cần nhìn, nhưng cố tình nhịn lại không nhịn được.
Cô giống như anh túc, không tiếng động cũng hấp dẫn được ánh mắt của anh.
Đầu tiên Mộc Tắc vuốt ve trên mặt cô, bàn tay ướt át nhẹ nhàng xoa khuôn mặt kiều diễm rồi chậm rãi đi xuống, lướt tới làm cô hơi ngửa cổ ra sau, dừng ở chỗ xương quai xanh tinh tảo của cô liền quên mất phản ứng.
Anh không dám lướt xuống, kỳ thật Mộc Tắc không sợ trời không sợ đất, có việc gì mà không dám, lại còn không sợ Thẩm Hạ Thời tức giận nữa.
Cô thông minh như vậy, chờ cô tỉnh lại, nếu thật muốn tính sổ với cô, anh trừ bỏ sinh ra chút hờn dỗi thì có thể xử lý cô thế nào bây giờ? Anh thập phần rõ ràng cô gái này vô tâm vô phế, căn bản không thèm để ý anh, nếu thật sự chọc cô phiền chán thì anh và cô còn chưa phát triển tới bước tiếp theo đã kết thúc.
Đối với bộ dạng của cô bây giờ, anh ngẫm lại lý do thoái thác rất tốt, huống chi cô còn là người bệnh.
Mộc Tắc anh không phải chính nhân quân tử cái gì, đối với câu "Ngồi trong lòng mà vẫn không loạn" cũng khịt mũi khinh thường, nhưng người trước mắt là Thẩm Hạ Thời, anh luyến tiếc như vậy với cô.
Mộc Tắc cắn răng nhắm mắt lại, chịu khổ mở bật lửa đốt thuốc rồi tàn nhẫn hút mấy ngụm, bản thân lại ngồi chết lặng, như vậy làm anh thoáng bình tĩnh lại.
Anh nửa quỳ trên sàn, vốc nước lên người Thẩm Hạ Thời mấy cái. Tuy chỉ như vậy nhưng máu mũi của anh vẫn thao thao bất tuyệt không dừng, liên tiếp trào ra bên ngoài.
Mộc Tắc chửi nhỏ một tiếng, táo bạo vén áo sơ mi trắng của mình lên để chùi, tay khác lại thập phần ôn nhu tắm rửa cho Thẩm Hạ Thời.
Cái này làm anh nhớ tới trước kia đã nghe qua một câu: Yêu là phải khắc chế.
Mộc Tắc lúc ấy còn cười lạnh, khắc chế mẹ mày chứ khắc chế!
Mà hiện tại vì không muốn làm tổn thương Thẩm Hạ Thời, anh lại cam tâm tình nguyện bốn chữ thực tiễn này.
Thẩm Hạ Thời đã được tắm sạch sẽ. Mộc Tắc dập thuốc, xả nước bồn tắm, dùng khăn bọc cô lại, nhắm mắt giúp cô lau khô người. Tuy anh không nhìn thấy, nhưng căn cứ vào bản lĩnh đã gặp qua là không quên được, giúp cô lau thật cẩn thận. Chờ khi ý thức được hình ảnh Thẩm Hạ Thời lõa thể đã khắc thật sâu vào đầu anh, máu mũi của Mộc Tắc lại dâng trào...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện