Editor: Ái Khiết

Phiên tòa bắt đầu lần thứ hai, Đinh Thừa Chu khoan thai tới muộn. Hắn bị Mộc Tắc đá một cước, chuyện này làm hắn có chút ăn không tiêu, ôm bụng ngồi xuống, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Thời. Đối phương cười nhạt nhướng mày, trong mắt không hề có sự yên tĩnh như vừa rồi, đáy mắt chứa lốc xoáy như muốn nhấc sóng gió lên.

Đinh Thừa Chu chuẩn bị thừa thắng xông lên, hắn cố nén đau bụng đứng dậy, khom lưng hướng ba vị thẩm phán: “Rất nhiều chứng cứ cho thấy đương sự của tôi cũng không phạm qua bất luận tội gì, xin Quý Tòa hạ lệnh thả người vô tội.”

Thẩm phán trầm mặc tự hỏi trong chốc lát, nhìn về phía Thẩm Hạ Thời: “Vị đại diện kiểm sát có gì muốn nói không?”

“Thưa, có.” Thẩm Hạ Thời đứng dậy.

Con ngươi của cô thanh triệt như dòng nước linh tuyền, liếc mắt một cái như có thể thấu triệt toàn bộ, khóe miệng mang theo nụ cười ôn hòa tươi đẹp. Một cô gái mềm mại đến thế, mảnh khảnh đứng ở giữa tòa án, thoạt nhìn nhu nhược động lòng người, nhưng vừa mở miệng liền biết cô chính là một lưỡi dao sắc bén.

Cô nhìn thẳng vào mắt Kim Thân Hồng, ngữ điệu vững vàng, âm thanh không lớn không nhỏ như một hòn đá nhỏ không có lực sát thương, lại tức thì mở to đôi mắt sáng rỡ: 

“Luật sư nói dối, bạn trai của người chết Ninh Hi căn bản là một người khác!”

Tay gõ phím của các phóng viên dừng lại, khiếp sợ nhìn nữ kiểm sát trưởng trẻ tuổi kia. Nếu đây là sự thật, như vậy có thể lật đổ toàn bộ lời nói của luật sư lúc nãy.

Thẩm phán ngồi ngay ngắn: “Mời đưa ra chứng cứ.”

Thẩm Hạ Thời phóng to ảnh chụp của nạn nhân Ninh Hi và bạn trai trên máy chiếu: “Theo điều tra của chúng tôi, hai người đã hẹn hò hơn một năm. Càng khiến người khác ngạc nhiên hơn chính là tình cảm của hai người đã phát triển trước khi biết đến Kim Thân Hồng. Nhưng không biết vì sao lời của luật sư lại nói quan hệ giữa Kim Thân Hồng và Ninh Hi lại là yêu đương?”

Đinh Thừa Chu trấn định đáp: “Lúc trước những bài đăng trên diễn đàn kia đều đã chứng minh rằng Ninh Hi là một cô gái lả lơi ong bướm, bắt cá hai tay không phải không có khả năng. Nói không chừng một bên cô ta đi theo Kim thiếu gia, một bên lại dùng tiền Kim thiếu gia cho để nuôi bạn trai nhỏ của mình.”

Nghe được lời này, khu bàng thính đã có người gật đầu đồng ý. Thẩm Hạ Thời lại cười lạnh:

“Nghe luật sư Đinh nói ‘ có khả năng’, ‘nói không chừng’, thì ra đây là trình độ của luật sư văn phòng Thanh Vân sao? Không đi điều tra lại ở tòa án dùng ba bốn cái bài viết từ ngữ lẫn lộn để người khác nghe, nhìn. Anh dứt khoát không cần đi làm luật sư nữa, đi viết tiểu thuyết cho tốt đi.”

Đinh Thừa Chu nghẹn họng: “Thưa Quý Tòa, bên kiểm sát công kích cá nhân vào tôi.”

Thẩm phán cúi đầu, nhàn nhạt nói: “Tôi không cảm thấy đây là công kích cá nhân.”

Thẩm Hạ Thời nhìn về phía thẩm phán: “Xin Quý Tòa cho phép tôi hỏi vài vấn đề với nhân chứng của luật sư.”

“Phê chuẩn.”

Vị bạn học nữ kia lại đứng ở chỗ nhân chứng, Thẩm Hạ Thời nói: “Em nói em thấy Kim Thân Hồng và Ninh Hi hẹn hò?”

“Vâng.”

Thẩm Hạ Thời gật đầu: “Em nói Kim Thân Hồng thường xuyên lái xe đưa đón Ninh Hi? Còn thường tặng nhiều túi xách và quần áo hàng hiệu cho bạn ấy?”

“Vâng.”

“Em nói Ninh Hi thường xuyên khoe với các em?”

“Vâng.”

Thẩm Hạ Thời đứng trước mặt cô ta, nhẹ giọng, lại chân thật đáng tin nói: “Như vậy em nói cho tôi nghe một chút, đến tột cùng là túi xách và quần áo hiệu gì?”

“Tôi không biết.”

Không ngờ cô sẽ nói như vậy, Đinh Thừa Chu nắm chặt tay, Thẩm Hạ Thời ra vẻ nghi hoặc hỏi:

“Chính em nói rõ ràng Ninh Hi thường xuyên khoe với các em, em như thế nào lại không biết?”

“Tôi...”

“Bởi vì em nói dối!” 

Thẩm Hạ Thời hạ kết luận ngay khi nữ sinh đang hoảng sợ: “Tôi không có, tôi không biết, tôi không biết.”

“Được thôi, em có thể miêu tả hình dáng cái túi hoặc kiểu dáng quần áo xem chút được không, tôi sưu tập nhiều túi như vậy, rất có thể sẽ tìm được một cái tương đồng với miêu tả của em.”

Cái khó ló cái khôn, nữ sinh liền miêu tả chiếc túi hàng hiệu mà mình không mua nổi: “Cái túi kia màu trắng, mặt trước là logo của con mèo nhỏ, thiết kế rất đơn giản, móc treo màu đen, bên trên có chữ ‘Sweet’.”

Cô ta nghĩ Thẩm Hạ Thời không có khả năng lập tức phái người điều tra nhà của Ninh Hi, nếu có thể cho người đi lục soát mà không tìm được cái túi tương đồng, cô ta cũng có thể nói Ninh Hi đã đem bán để lấy tiền đi nuôi bạn trai nhỏ.

Thẩm Hạ Thời khi nghe xong liền nhướng mày: “Ra vậy, túi này tôi có, là dòng Pink kinh điển. Nửa năm trước đã bán sạch, mà theo lời em nói, Kim Thân Hồng và Ninh Hi một tháng trước mới hẹn hò, làm sao có thể mua túi này?”

“Không… không phải, tôi nhớ lầm, là một chiếc khác.”

“A~ thật ngại quá.” Thẩm Hạ Thời cười đến ôn nhu: “Thật ra tôi không có cái túi xách mà em nói đâu, mà dòng này còn chưa bán hết nữa.”

Khu bàng thính truyền đến một tiếng động thổn thức, Đinh Thừa Chu và Kim Thân Hồng bắt đầu khẩn trương.

Nữ sinh sợ hãi cúi đầu, bất an siết cổ tay. Thẩm Hạ Thời thấp giọng dụ dỗ: “Nói thật cho tôi, Kim Thân Hồng căn bản không có hẹn hò với Ninh Hi.”

“Tôi không biết, tôi không biết.”

Cô ta sợ hãi lẩm bẩm ra tiếng, không thể không làm người khác hoài nghi cô ta đã bị mua chuộc. Thẩm Hạ Thời nhìn về phía thẩm phán: “Thưa Quý Tòa, lời của vị nhân chứng này căn bản không có mức độ đáng tin gì cả.”

Đinh Thừa Chu phản đối: “Thưa Quý Tòa, lời của nhân chứng tuyệt đối không có vấn đề!”

Thẩm phán đẩy mắt kính nhìn về phía hai người: “Tôi cho rằng kiểm sát trưởng nói đúng, mời kiểm sát trưởng tiếp tục.”

Thẩm Hạ Thời gật đầu, mời nhân chứng của mình, Chu Đồng. 

@ a i k h i e t

Cảm xúc của Chu Đồng đã bình tĩnh không ít, bởi vì có Thẩm Hạ Thời ở đây, trong lòng cô bé đã yên ổn rất nhiều, khẩn trương đứng ở chỗ nhân chứng, nghe Thẩm Hạ Thời ôn hòa đặt câu hỏi:

“Em và người chết có quan hệ gì?”

“Tôi là bạn thân của Ninh Hi.”

“Ninh Hi có hẹn hò với Kim Thân Hồng không?”

“Không có.” Ngữ khí Chu Đồng kiên định.

“Các em quen Kim Thân Hồng thế nào?”

“Chúng tôi cùng làm việc ở Khu Rừng Đen, Kim Thân Hồng thường tới đó uống rượu, hắn thường xuyên quấy rối, khi dễ Ninh Hi, nếu Ninh Hi dám cự tuyệt sẽ bị đánh, hắn uy hiếp chúng tôi không thể nói cho bất kì kẻ nào.”

“Khu Rừng Đen?” Thẩm Hạ Thời ra vẻ nghi hoặc.

“Là một quán bar, tôi và Ninh Hi làm việc trong đó. Trong trường có rất nhiều bạn học biết nên thường xuyên sỉ nhục chúng tôi, còn đăng bài trên diễn đàn mắng chúng tôi. Ninh Hi lớn lên xinh đẹp, thành tích cũng tốt, cho nên bị mắng càng nghiêm trọng.”

Thẩm Hạ thời gật đầu: “Cho nên cũng có thể giải thích đến việc vì sao có nhiều người lại mắng Ninh Hi như vậy.”

“Vâng, gia cảnh chúng tôi không tốt, tiền lương ở Khu Rừng Đen lại cao, khách rộng rãi, chúng tôi làm việc bên trong cũng là hành động bất đắc dĩ. Chính Kim Thân Hồng vẫn luôn dây dưa với Ninh Hi, còn phái người đánh bạn trai cậu ấy, uy hiếp Ninh Hi phải nghe theo hắn. Không có người đồng ý giúp chúng tôi, Ninh Hi phải cố chịu bị Kim Thân Hồng ngược đãi và đánh cậu ấy để ở bên hắn, trăm triệu lần không nghĩ tới Kim Thân Hồng lại giết cậu ấy!”

Nói xong câu cuối, cô bé thập phần kích động, nước mắt lộp bộp rơi xuống, đôi tay gắt gao nắm chặt lấy bàn nhân chứng trước mặt, khống chế để cơ thể không run rẩy.

Lời của Chu Đồng kích thích đến Kim Thân Hồng, rốt cuộc hắn cũng không ngồi yên được, hung hăng đứng dậy đá bàn một cái: “Mày mẹ nó bôi nhọ tao! Lão tử giết mày! Mày chờ đi, lão tử sẽ không bỏ qua cho mày!”

Thẩm Hạ Thời bảo vệ Chu Đồng ở sau người, ngăn lại ánh mắt hung ác nham hiểm của Kim Thân Hồng: 

“Thưa Quý Tòa, bị cáo uy hiếp nhân chứng bên tôi!”

Thẩm phán gõ búa: “Yên lặng! Xin bị cáo chú ý lời nói!”

Đinh Thừa Chu đối mắt với Thẩm Hạ Thời, trong mắt cô lập lòe tia sáng xinh đẹp, ôn hòa tươi cười như có quyết tâm nghiền hắn thành bụi nát.

Bất quá, hắn sẽ không nhận thua như vậy: “Thưa Quý Tòa, đây chỉ là lời của một mình nhân chứng bên kiểm sát, không có độ đáng tin. Tôi yêu cầu giám đốc quán bar đến đây làm chứng.”

“Phê chuẩn.”

Giám đốc Trần ở Khu Rừng Đen bị mời tới tòa án đã âm thầm trao đổi ánh mắt với Đinh Thừa Chu, lại lơ đãng nhìn thấy Thẩm Hạ Thời:

“Cô…”

Giám đốc Trần lúc này mới ý thức được lần trước mình bị lừa, trên trán toát ra một tầng mồ hôi, mạnh mẽ an ủi mình phải bình tĩnh. Gã nhìn Thẩm Hạ Thời chậm rì rì đi tới trước mặt hắn, sợ hãi nuốt nuốt nước miếng.

Thẩm Hạ Thời nhướng mày, rất ôn hòa: “Xin hỏi tiên sinh họ gì?”

“Kẻ hèn họ Trần.”

“A~ giám đốc Trần.” Thẩm Hạ Thời mỉm cười, bộ dáng âm trắc càng làm giám đốc Trần thêm bất an. Cái này làm gã nhớ tới lần trước ở quán bar, Thẩm Hạ Thời cũng xưng hô với gã giống như vậy, chỉ là không bao lâu lại đổi thành một hoàn cảnh khác.

“Xin hỏi giám đốc Trần, Kim Thân Hồng là khách quen của quán bar các người sao?” Thẩm Hạ Thời hỏi.

“Vâng.”

“Kim Thân Hồng có dây dưa với Ninh Hi không? Hay có lăng nhục cô bé ấy không? Hay là xâm hại tình dục cô ấy?”

Giám đốc Trần không dám nhìn vào mắt Thẩm Hạ Thời, gã trộm lau mồ hôi một phen: “Không có, chưa từng có.”

“Phải không?”

Thẩm Hạ Thời bâng quơ hỏi, sau đó gật đầu với Khương Hân. Khương Hân ấn nút truyền phát âm thanh, tệp ghi âm trong máy tính vang lên trong phiên tòa, đoạn đối thoại rõ ràng triệt để từng câu một.



“Kim thiếu gia tới uống rượu có mang phụ nữ tới không?”

“Ách… Không có.”

“Ông gạt tôi!”

"Không không! Kim thiếu gia mỗi lần tới đều mang theo một cô gái khác nhau, đôi khi còn tới vài người."

"Cái gì?"

 "Ngô tiểu thư đừng nóng giận, ngài đừng nóng giận!"

"Nói cho tôi, tiểu nhân tình của anh ấy gồm có ai, tôi sẽ không bỏ qua một người nào hết!"

"Ngài ấy thường mang đến đây những diễn viên ít nổi hoặc là diễn viên tuyến mười tám, có danh tiếng nhất chính là Tôn Thiến may mắn kia. Còn có một số tiểu thư nhà giàu, Quách tiểu thư và Tề tiểu thư cũng có trong đó, còn có một số tôi không quen biết... À đúng rồi, còn có Ninh Hi nhân viên ở quán bar chúng tôi nữa."

"Ông nói những người đó tôi đều biết, nhưng Ninh Hi là ai? Tại sao tôi lại chưa nghe bao giờ?"

"Tiểu thư không biết là chuyện bình thường, Ninh Hi vẫn là học sinh, chúng tôi thấy cô ta xinh đẹp nên mới cố dùng. Bất quá, cô ta giống như không thích Kim thiếu gia, là Kim thiếu gia luôn quấn lấy cô ta."

“Đáng giận!”

"... Ngô tiểu thư, Ninh Hi đã chết."

“Chết thế nào?”

"Kim thiếu gia xem trọng con bé đó, nhưng nó năm lần bảy lượt cự tuyệt, buổi tối ngày hôm đó..."

"Xem ra là bị Kim Thân Hồng giết chết, như vậy cũng tốt, nếu không tôi cũng sẽ giết chết cô ta!"

"Giám đốc Trần, miệng của ông phải quản nghiêm một chút, tốt nhất không nên tùy tiện nói bậy, đừng cho bất luận kẻ nào biết Ninh Hi bị Kim Thân Hồng giết chết."

"Tiểu thư yên tâm, Khu Rừng Đen của chúng tôi xưa nay từ nhân viên tới khách hàng đều được bảo vệ thông tin riêng tư rất tốt, chúng tôi cái gì cũng không biết, cái gì cũng chưa nhìn đến!"

"Rất tốt! Tôi nghe nói gần đây có một nữ kiểm sát trưởng tra tới chuyện này của Kim Thân Hồng. Các người có lẽ phải ra tòa làm chứng, sợ là tới tòa án ông phải bẻ khóa miệng lại, một chữ cũng không được nói bậy."

"Ngô tiểu thư yên tâm, nếu không tới tòa án thì chúng tôi cũng tuyệt đối giữ kín miệng chuyện của Kim thiếu gia!"



Một đoạn ghi âm thật dài kết thúc, mọi người đều nghe được giọng nữ chính là Thẩm Hạ Thời, mà giọng nam đương nhiên chính là giám đốc Trần vừa rồi kiên định giữ bí mật chuyện Kim Thân Hồng.

Thẩm Hạ Thời làm bộ dáng quả nhiên: “Giám đốc Trần thật đúng là giữ chữ tín nha, đáp ứng bẻ lại khóa miệng, tới tòa án cũng giữ vững lời hứa như vậy, thật không hổ là giám đốc Khu Rừng Đen, thật tài giỏi.”

Giám đốc Trần cơ hồ không có chỗ dung thân.

Kim Thân Hồng lại căm tức nhìn cô mà rít gào: “Thẩm Hạ Thời! Mày cũng thật gian trá!”

Ở khu bàng thính, Mộc Tắc nheo mắt nhìn thoáng qua Kim Thân Hồng, ngoắt Trảm Xuân đến phân phó vài câu bên tai hắn, Trảm Xuân nghe xong nhìn về phía Kim Thân Hồng, phỉ nhổ cười cười: 

“Đã biết, đại ca cứ giao cho em đi.”

Đối mặt với Kim Thân Hồng đang nổi trận lôi đình, thẩm phán đã gõ búa đến lần thứ ba: “Yên lặng!! Xin bị cáo chú ý thái độ của mình!”

Kim Thân Hồng bị cưỡng chế ngồi xuống, hắn thấp giọng nói với Đinh Thừa Chu: “Tao nói cho mày nghe, không thể làm tao vô tội được thả ra, một đồng cũng đừng hòng lấy!”

Đinh Thừa Chu nhíu mày kéo kéo cà vạt của mình, tay dưới bàn đã sớm nắm chặt. Hắn không khống chế được nhìn về phía Thẩm Hạ Thời, muốn biết kế tiếp cô sẽ làm thế nào.

@ a i k h i e t

Đương nhiên, Thẩm Hạ Thời tuyệt đối sẽ không cho hắn cơ hội hít thở, cô cầm lấy túi đựng chiếc áo sơ mi đầy máu từ Dương Cẩn: 

“Chúng tôi tìm được cái áo sơ mi này ở nơi vứt xác Ninh Hi. Chủ nhân của nó hẳn là rất có tiền, nhãn hiệu này không phải ai cũng có thể mua được. Tôi đã tra qua sổ sách ghi chép mua sắm, phát hiện có một địa chỉ rất khả nghi.”

Thẩm Hạ Thời đi về hướng Kim Thân Hồng, miệng đọc ra một địa chỉ: “Biệt thự số 109 ở khu Tư Nguyên Thiên Mộc. Kim thiếu gia, anh biết ý nghĩa của địa chỉ này không?”

Hốc mắt Kim Thân Hồng như muốn chảy máu, nghiến răng nghiến lợi không đáp một câu. Đinh Thừa Chu thiếu kiên nhẫn hỏi: “Ý nghĩa gì?”

“Ý nghĩa…”

Thẩm Hạ Thời cười, gõ gõ bàn Kim Thân Hồng: “Anh là chủ nhân của cái áo sơ mi kia, anh không ra nước ngoài, thậm chí còn xuất hiện ở hiện trường vứt xác Ninh Hi, anh chính là tội phạm giết người!”

“Tao không phải! Tao không phải!” Kim Thân Hồng đột nhiên đứng dậy kích động hô to, hắn tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, trên trán nổi đầy gân xanh, quả thật hận không thể lột da rút gân, vắt máu cô gái trước mặt.

Thẩm Hạ Thời lau nước miếng trên mặt, vân đạm phong khinh cười: “Gấp cái gì, còn chưa kết thúc mà.”

Cô xoay người đứng trước mặt thẩm phán: “Theo điều tra, trước khi Kim Thân Hồng giết hại Ninh Hi còn giết một cô gái Hoa kiều, suốt đêm ấy hắn trốn về Trung Quốc. Chúng tôi cũng đã liên hệ với cảnh sát bên Mỹ nắm giữ chứng cứ.”

Khương Hân đem chứng cứ đưa cho thẩm phán. Thẩm phán xem qua một lúc, thần sắc trên mặt càng thêm ngưng trọng.

Thẩm Hạ Thời không chút bận tâm đối với thần sắc như hung thần ác sát của Kim Thân Hồng, trầm tĩnh nói:

“Cô gái Hoa kiều này và Ninh Hi đều chết do bị Kim Thân Hồng ngược đãi và xâm hại tình dục, trên người bọn họ đều có dấu vân tay của Kim Thân Hồng. Qua xét nghiệm DNA rồi thì càng xác định thân thể các cô ấy có chứng cứ phạm tội của Kim Thân Hồng.” 

Kim Thân Hồng rống cô: “Cái gì mà chứng cứ phạm tội chứ, mày mẹ nó có bản lĩnh thì nói lại đi!”

Thẩm phán tức giận gõ búa, Thẩm Hạ Thời nhướng mày nhìn Kim Thân Hồng: “Anh thật sự muốn tôi nói?”

“Có bản lĩnh thì mày liền nói!”

Thẩm Hạ Thời cười lạnh một tiếng: “Thật sự tôi muốn tôn trọng người chết, cũng vì lưu lại một chút thể diện cho anh. Bất quá trước mắt xem ra anh cũng không cần tôi thương hại, tôi liền nói cho nghe. Đó đều là những cô gái vô tội, trên thân thể các cô ấy đều để lại dấu vết ẩu đả và vân tay của anh!”

Ngược lại, Kim Thân Hồng cười ha hả, giống như phần lớn tội phạm, sâu trong nội tâm thì sợ hãi việc giết người, nhưng lại hưởng thụ quá trình giết người mang lại khoái cảm cho hắn. Lúc nghe thấy Thẩm Hạ Thời dùng phương thức này mở ra chân tướng thật sự, khoái cảm của hắn đạt đến một loại thỏa mãn đến quỷ dị.

Dương Cẩn lại đem một xấp tư liệu khác trình lên ba vị thẩm phán. Âm thanh Thẩm Hạ Thời vang lên:

“Hành vi của Kim Thân Hồng làm tôi có lý do hoài nghi các vụ án hắn đã từng vô tội vừa qua, cho nên tôi lại thu thập chứng cứ lần nữa. Mà chứng cứ này không thể nghi ngờ đều chứng minh sự hoài nghi của tôi, Kim Thân Hồng thật sự có tội. Hẳn là hắn vì hành vi phạm tội của mình, không muốn gánh vác trách nhiệm và sự trừng phạt! Chứ không phải là vì được ‘vô tội nên thả người’.”

Thẩm phán lật xem tư liệu, nâng mắt nhìn Thẩm Hạ Thời đứng giữa tòa án. Cô đứng thẳng tắp, giọng nói hữu lực: “Xin Hội đồng xét xử phán xử Kim Thân Hồng tử hình!”

Tòa án lặng ngắt như tờ, ba vị thẩm phán sau phút giây ngắn ngủi trầm mặc liền quyết định lui về sau để thống nhất nghị quyết.

@ a i k h i e t

Nửa giờ sau mở phiên tòa đã có kết quả, thẩm phán đem chứng cứ phạm tội và hành vi của Kim Thân Hồng nói rõ ràng với mọi người, tiện thể giơ cây búa trong tay gõ thật mạnh xuống, âm thanh trầm trọng quanh quẩn ở tòa án.

“Hội đồng xét xử tuyên bố, phán xử Kim Thân Hồng tử hình!”

Kim Thân Hồng như mất đi tất cả lực chống đỡ, nghẹn khí ngồi liệt tại chỗ. Cảnh sát áp hắn đi xuống. Chẳng sợ hắn không cam lòng chịu chết, mà tới hiện giờ cũng sẽ không ai cứu được hắn, giống như Thẩm Hạ Thời đã từng nói, người hắn giết sẽ ở địa ngục để chờ hắn. Mà Thẩm Hạ Thời lại là bách chiến đại thắng! Đây là lần đầu tiên Mộc Tắc xem phiên tòa thẩm vấn của Thẩm Hạ Thời, làm anh cảm thấy như nơi này vừa mới xảy ra một trận chiến. Và cô gái kia là chiến sĩ rong đuổi trên sa trường, dồn ép quân địch, thế không thể đỡ.

Mà khi Thẩm Hạ Thời nhìn anh, ánh mắt cô mềm mại, tươi cười rất ngọt ngào, chép miệng nhẹ giọng nói: “Tôi đói bụng.”

Mộc Tắc hướng cô đi qua, trên mặt cô gái tươi cười ngày càng ngọt, cô kéo tay áo Mộc Tắc: “Muốn ăn cháo giống sáng hôm nay.”

Mộc Tắc cầm tay không an phận của cô, ôn nhu nói: “Không ăn cái đó, dẫn em đi ăn đồ ngon hơn.”

“Nhưng tôi muốn ăn.”

Thẩm Hạ Thời mơ hồ nhớ mình thật lâu đã không ăn một bữa sáng đầy đủ đến vậy, lâu đến mức cô không nhớ nổi bộ dáng mẹ nấu cháo, lột trứng gà cho mình thế nào. Mà sáng nay Mộc Tắc làm cô cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, là một loại cảm giác đã lâu không xuất hiện. Sâu trong đáy lòng, nơi mềm mại nhất của cô lại bị kéo tơ lột kén, sắp muốn phá xác thoát ra.

Mộc Tắc không phải người đầu tiên cùng cô ăn sáng, cũng không phải người đầu tiên chăm sóc cô. Nhưng vừa ôn nhu lại săn sóc cô như vậy thì anh là đầu tiên, cô thích.

“Anh đã nói tùy tôi mà.” Thẩm Hạ Thời nghiêng đầu nhìn anh, âm thanh nói chuyện thật mềm mại, giống như một sợi bông cào cào trong lòng Mộc Tắc.

Anh cảm thấy mẹ nó sống chết của mình đều đã bị cô nắm giữ.

Mộc Tắc nắm tay cô kéo vào trong ngực, ngữ khí cơ hồ trầm luân: “Đều nghe em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện