Editor: Ái Khiết

Thẩm Hạ Thời bị kẹt trên đường cao tốc, mắt thấy đã đi qua nửa giờ, dòng xe cộ lại không có một chút xu thế sẽ thoáng hơn. Toàn bộ xe trên cầu vượt tạo thành một chuỗi, âm thanh vang lên từ đợt này tới đợt khác, ồn ào khiến tâm trí người khác bực bội, không ít tài xế đã ló đầu ra khỏi cửa sổ xe hùng hùng hổ hổ, cũng không biết mắng cái gì, dù sao cũng mắng đến khó nghe.

Thẩm Hạ Thời quyết định vừa chạy vừa nghĩ biện pháp, cô xuống xe sau đó gọi điện cho Giang Hàn, kêu cô ấy tới cầu vượt lái xe đi, còn mình thì nhanh chóng chen chúc qua những chiếc xe, ở những kẽ hở vội vàng chạy.

Mộ Xán Vũ nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, cởi đai an toàn xuống xe đuổi theo: “Hạ Thời?”

Hắn hô vài tiếng, Thẩm Hạ Thời đương nhiên nghe được. Bất quá cô căn bản không nghĩ sẽ để ý tới hắn, cô còn vội vàng đi cứu đôi phu thê Khương Hân và Dương Cẩn xui xẻo kia đấy.

Mộ Xán Vũ là đàn ông, thể lực bẩm sinh vẫn có ưu thế hơn, rất mau đã đuổi kịp Thẩm Hạ Thời: “Em chạy cái gì?”

“Cút ngay, tôi không rảnh để chơi với anh!”

Cô liều mạng chạy về phía trước, vừa thấy đã biết rất vội vàng, hoàn toàn không thích hắn. Mộ Xán Vũ dưới sự giận dữ lại đuổi theo: “Vì sao em lại gọi người đánh tôi?”

Thẩm Hạ Thời rất vội vàng trợn trắng mắt, cô thật đúng là đã nghĩ tới chuyện này!

Mộ Xán Vũ đi phía sau quở trách cô: “Khi nào thì em lại thông đồng với một người đàn ông như vậy, tôi nói cho em biết, em thật không có mắt nhìn!”

Thẩm Hạ Thời vừa chạy vừa thở hồng hộc, hắn nói gì đó cô cơ bản đều không lọt tai, nhưng Mộ Xán Vũ người này vẫn luôn thật dong dài, thấy cô không phản ứng, còn bám riết không tha luôn đuổi theo: “Em chạy cái gì mà chạy, tôi làm em chán ghét như vậy sao?”

Cô đứng lại hít thở hai lần rồi chạy tiếp. Theo kế hoạch trong đầu là chạy qua đoạn cầu vượt này liền chặn một chiếc xe, rồi làm thế nào để cứu Khương Hân và Dương Cẩn, rồi thoát thân thế nào…

Đột nhiên, Mộ Xán Vũ kéo tay cô lại, quấy rầy hết ý tưởng của cô.

Ngữ khí hắn không tốt: “Cùng tôi trở về.”

Thẩm Hạ Thời dùng hết sức hất tay hắn ra, không chút nghĩ ngợi tung qua một quyền. Mộ Xán Vũ bị đánh liền sửng sốt. Cô lạnh lùng ném xuống một câu: “Anh mẹ nó có thấy phiền hay không!”

Sau đó lại chạy tiếp.

Qua mười phút chạy hết cầu vượt, Thẩm Hạ Thời mệt đến mức thở hổn hển, thân thể còn cố tình kéo tới một trận đau đớn, thật sốt ruột!

Cô chạy tới ngăn một chiếc xe lại, hơi thở còn chưa ổn định đã cuống quýt nói: “Bãi đổ xe bỏ hoang Bình Sơn, mạng người quan trọng! Mau!”

Bác tài xế đã lái xe vài chục năm, trường hợp gì còn chưa thấy qua, chân ga giẫm xuống, xe lập tức xoay qua xuất phát theo hướng khác.

Thẩm Hạ Thời cơ hồ là sát thời điểm liền đuổi tới, bãi đỗ xe tùy ý có thể thấy được vài chiếc xe hỏng, rác rưởi chất thành đôi, gió lạnh thổi qua còn mang theo một mùi tanh hôi nồng đậm.

@ a i k h i e t

Chạy qua con đường chất đầy rác rưởi, một bên Thẩm Hạ Thời kêu tên Khương Hân, một bên đi đến xưởng sửa chữa. Bên ngoài rất yên tĩnh, cô mở điện thoại để chiếu sáng, đề cao cảnh giác tiếp tục đi lên phía trước.

“Khương Hân? Dương Cẩn? Các cậu đang ở đâu?”

Dương Cẩn nghe thấy âm thanh gọi mình, vừa mừng vừa sợ: “Hạ Hạ! Chúng tôi ở đây!”

Thẩm Hạ Thời theo hướng âm thanh phát ra tìm đến, bên trong ngoại trừ Khương Hân và Dương Cẩn thì không còn ai khác.

Hình như Khương Hân đã bị đánh bất tỉnh, hai người đều bị cột vào ghế. Thẩm Hạ Thời cảm thấy không thích hợp, nhanh chóng quay đầu lại, kết quả cũng không thấy ai phía sau.

“Người bắt cóc các cậu đâu?”

“Không biết, chúng tôi vừa mới ra biệt thự không lâu đã bị người đánh ngất mang đi. Trên xe bọn họ bắt tôi gọi điện cho cậu, nếu không sẽ giết Khương Hân, tôi cũng không còn cách nào. Hạ Hạ, cậu đừng trách tôi…”

Nói chuyện xong anh ta lại bắt đầu khóc. Thẩm Hạ Thời không hiểu làm sao một người đàn ông như anh lại có thể nhiều nước mắt như vậy, cau mày muốn đi mở dây thừng cho anh ta, Dương Cẩn liền vội vàng lắc đầu:

“Đừng đến đây! Phía sau chúng tôi có bom hẹn giờ, bọn họ không nói hai lời liền gắn vào chúng tôi. Đầu óc xoay chuyển tình huống của Khương Hân nhanh nhạy hơn tôi, muốn lý luận với bọn họ, kết quả chưa nói quá hai câu đã bị đánh hôn mê. Hạ Hạ, cậu nhanh đi đi! Đừng động vào chúng tôi, về sau không có chúng tôi bồi cậu tra án, không có hai tôi chiếu cố cậu, cậu một người phải thật tốt, cậu…”

“Được được được.” Thẩm Hạ Thời bất đắc dĩ liếc nhìn hai mắt sưng to của anh ta: “Cậu câm miệng, tới thì cũng đã tới rồi cậu còn muốn làm gì tôi, tôi còn chưa thể hiện tài năng đâu nhé!”

“Cậu biết gỡ bom!?” Dương Cẩn vui vẻ ra mặt.

“Không.”

“...”

Anh ta lại lập tức khóc rống lên.

Thẩm Hạ Thời nhìn thoáng qua quả bom sau lưng hai người, thời gian trên đó còn chưa chuyển động, cô thoáng yên tâm. Chỉ là giây tiếp theo, con số đỏ mặt trên lập tức nhảy lên, thời gian nổ là nửa tiếng sau, tia hồng ngoại như ánh đèn nhỏ đòi mạng chớp nháy liên tục. Mỗi một giây trôi qua, sinh mạng bọn họ càng thêm nguy hiểm.

Cạnh Khương Hân là một cái bàn, trên bàn còn có kìm dùng để phá bom, xem ra đối phương còn rất tri kỉ chuẩn bị cho cô một phần ăn tử vong bất ngờ như vậy.

Là phương thức tự sát!

Thẩm Hạ Thời nhìn xung quanh một vòng, quả nhiên tìm được một cái máy theo dõi trên tường, đối phương đại khái là muốn thưởng thức thời khắc cô giãy giụa trước khi chết, còn ác độc đem cô thành trò chơi mà bỡn cợt trong tay. Không chỉ như thế, còn có cả bạn bè của cô.

Mà cái kìm kia thật giống như đang trào phúng cô. Nhìn đi, tôi đã chuẩn bị tốt công cụ cho cô, sống hay chết thì phải xem biểu hiện của cô nhé.

Thẩm Hạ Thời sẽ không cho rằng gỡ bom xong lại có thể hoàn hảo không tổn thất gì đi khỏi nơi này. Nhưng nếu không gỡ bom, ba người bọn họ đều sẽ bị nổ chết ở đây.

Cô cầm cái kìm, do dự nhìn hai sợi dây xanh và đỏ.

Dương Cẩn an ủi cô: “Hạ Hạ, cắt của tôi trước đi, có chết thì cũng là tôi chết trước. Tới âm phủ tôi cũng sẽ không trách cậu.”

Thẩm Hạ Thời lau mồ hôi một phen: “Cậu nói nhiều quá, câm miệng!”

Cô cầm cái kìm để sát vào quả bom, chọn sợi dây màu xanh.

Lúc đang chuẩn bị cắt đi thì bên ngoài vang lên giọng nói nôn nóng của Mộc Tắc:

“Hạ Hạ!”

Thẩm Hạ Thời đứng lên từ phía sau Dương Cẩn: “Tôi ở chỗ này!”

Mộc Tắc rất mau đã tìm được bọn họ, thời khắc nhìn thấy cô liền như một trận gió vụt tới trước mặt cô. Anh thở hổn hển, tay run run sờ sờ khuôn mặt Thẩm Hạ Thời, lại thật cẩn thận thử thăm dò cánh tay và bụng cô.

Còn tốt…

Không có bị thương.

Mộc Tắc thở ra một hơi dài, cong lưng chống đầu gối thở dốc. Thẩm Hạ Thời nhìn mặt người đàn ông mang theo sát khí, vừa rồi thoạt nhìn anh thật hoảng sợ, khi thấy cô hốc mắt còn có chút đỏ lên, lúc sờ cô các ngón tay đều run rẩy.

“Mộc Tắc?” Thẩm Hạ Thời thử hỏi: “Anh bị thương?”

Mộc Tắc đột nhiên đứng dậy ôm cô vào lòng: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi em.”

Anh khẽ vuốt tóc cô một chút, như đang an ủi cô, lại càng giống đang an ủi chính mình: “Em không có việc gì thì tốt.”

Vừa rồi trên đường tới đây, trong đầu anh là một mảnh hỗn loạn, nghĩ có phải bởi vì đôi tay mình đã dính quá nhiều máu tươi nên ông trời muốn đoạt đi tình cảm chân thành duy nhất của anh hay không.

Một khắc kia anh vô cùng hối hận vì những việc đã từng làm, vô cùng chán ghét quá khứ của mình, thậm chí còn phỉ nhổ nhân sinh của mình. Nếu Thẩm Hạ Thời thật sự xảy ra chuyện gì, anh nghĩ mình cũng không sống nổi nữa.

Dù cho Thẩm Hạ Thời rất muốn an ủi anh, nhưng tình huống hiện tại không lạc quan cho mấy, cô nhẹ nhàng đẩy anh: “Trên người bạn tôi có bom.”

Lúc trước muốn nói, Mộc Tắc tám phần đã có thể sớm phát hiện hoàn cảnh không thích hợp, nhưng vừa rồi lực chú ý đều đặt trên người Thẩm Hạ Thời, hiện tại nghe cô nói như vậy mới phát hiện ra bom trên người Khương Hân và Dương Cẩn.

Mộc Tắc đột nhiên lấy cái kìm trên tay cô, đẩy cô ra xa một chút: “Đi ra ngoài.”

Người Hòe Giang lúc này cũng chạy tới, Mộc Tắc phân phó: “Mang Thẩm Hạ Thời ra ngoài, đi xa một chút, bảo vệ cô ấy thật tốt.”

Thẩm Hạ Thời lắc đầu mãnh liệt: “Không cần!”

Làm sao cô có thể để anh lấy thân mạo hiểm? Khương Hân và Dương Cẩn là bạn của cô, Mộc Tắc cơ bản không thân với bọn họ, không có bất luận nghĩa vụ gì phải đi cứu người, nói cho cùng còn không phải bởi vì cô sao?

@ a i k h i e t

Đương nhiên cũng có một phương án khác, chính là không ai cứu Khương Hân và Dương Cẩn, nhưng chuyện này đối với Thẩm Hạ Thời là tuyệt đối không thể xảy ra. Cô nhiều năm lẻ loi một mình, sớm đã xem hai người thành người nhà. Huống chi, bản thân cô không có lòng lang dạ sói như vậy, bạn bè nhiều năm, sống chết trước mắt liền buông tay mặc kệ sao?

Mộc Tắc đương nhiên biết Thẩm Hạ Thời không có khả năng thấy chết mà không cứu, nhưng càng luyến tiếc cô lấy thân mạo hiểm. Nếu giữa bọn họ có một người phải chết, thì người đó nhất định phải là anh.

Vì Thẩm Hạ Thời, Mộc Tắc nguyện ý đi cứu bạn bè của cô. Bởi vì anh biết, nếu anh mặc kệ tất cả kéo Thẩm Hạ Thời ra ngoài, xong chuyện cô sẽ hận chết anh!

Mộc Tắc liếc mắt nhìn thời gian nổ bom, còn lại mười lăm phút.

Anh vẫy tay hướng Nhị Tứ và Trảm Xuân: “Mang cô ấy đi ra ngoài.”

Thẩm Hạ Thời quật cường đứng đó, thanh âm thật nhẹ nhàng: “Tôi không muốn đi, muốn chết thì cùng chết.”

Hai người đi lên giữ Thẩm Hạ Thời: “Thẩm kiểm sát trưởng vẫn nên đi ra ngoài đi, cô ở chỗ này cũng không thể giúp gì cả.”

Mộc Tắc không có khả năng sẽ để Thẩm Hạ Thời ngây ngốc tại chỗ này. Việc gỡ bom, dù cho anh có kinh nghiệm già đời cũng không dám cam đoan nhất định sẽ an toàn, hai người đều ngốc ở nơi này chỉ sẽ tiêu tốn thời gian.

Nếu cô không ngốc thì nên ngoan ngoãn ra ngoài, Mộc tắc cũng sẽ có đủ thời gian cân nhắc nên gỡ bom thế nào. Nhưng nếu cô quá ngu xuẩn, muốn tranh việc muốn chết cùng chết với Mộc Tắc, rất có khả năng còn chưa bàn chuyện ra kết quả, tất cả mọi người sẽ bị nổ chết ở đây.

Các anh em sắc mặt ngưng trọng, cho rằng Thẩm Hạ Thời sẽ biến thành người phụ nữ điên loạn níu kéo, Nhị Tứ thậm chí còn đã bắt đầu suy xét nên dùng phương thức gì để đánh ngất cô rồi kéo ra ngoài.

Ai ngờ cô đột nhiên nhẹ nhàng nói một câu: “Tôi ở bên ngoài chờ anh, chờ anh ra chúng ta cùng nhau về nhà.”

Ngữ khí bình tĩnh kia tựa như đang thảo luận với anh thời tiết hôm nay thế nào, các anh em cả kinh sửng sốt, nhưng ngây ra xong lại có chút thất vọng. Mộc Tắc yêu cô đến mức có thể từ bỏ sinh mạng, nhưng người phụ nữ này thật mẹ nó vô tình!

Không ai chú ý tới hơi nước trong mắt Thẩm Hạ Thời. Cô rũ đầu, nước mắt lăn trên mặt liền lập tức lau đi, kì thật cô không biết nên nói gì với anh, chỉ là cảm thấy nếu anh nhớ thương cô, khẳng định là liều mạng cũng muốn sống sót.

Hiện tại cô chỉ có thể làm bộ giống như đang bình tĩnh, làm anh buông lỏng tâm tình.

Thẩm Hạ Thời muốn xoay người đi ra ngoài, Mộc Tắc đột nhiên gọi cô lại: “Hạ Hạ…”

Ngừng trong chốc lát, anh chỉ nói với anh em 19 bộ Hòe Giang: “Thay tao che chở cô ấy, cảm ơn.”

Không ai biết Mộc Tắc có thể sống sót hay không, Mộc Tắc cũng không biết. Cho nên mọi người đều biết rõ trong lòng, lời này của anh như một lời dặn dò sau hậu sự, nhưng cố tình lúc này còn một lòng nghĩ tới Thẩm Hạ Thời.

Các anh em trầm trọng gật đầu, không ai nói thêm gì nữa. Ai cũng biết tính tình Mộc Tắc, khuyên thế nào cũng không được.

Mọi người ra tới, tốp năm tốp ba ngồi xổm xuống hút thuốc với nhau. Không khí ngưng trọng, ai cũng không để ý tới Thẩm Hạ Thời. Nói đùa sao, lão đại đang tốt, không nói tới chuyện từ sau khi gặp cô liền phá lệ, kết quả còn phải đem tính mạng ra, hỏi sao không tức chứ!

Nếu không phải Mộc Tắc dặn dò, có thể hiện tại đã có người đi tới đánh cô rồi.

Thẩm Hạ Thời ôm đầu gối ngồi một bên, nước mắt không dứt, cô cắn răng không phát ra tiếng. Trong đầu mọi chuyện đã rối tung cả lên, cuối cùng biến thành hình ảnh cô và Mộc Tắc ở cùng nhau.

Cô rất hối hận, sớm biết có ngày hôm nay thì sẽ không quen biết anh, không nên chêm chọc anh, cũng không nên gọi cho anh tới chỗ này. Nếu Mộc Tắc thật sự xảy ra chuyện, cô cả đời sẽ không tha thứ cho chính mình.

Mà bên trong thật yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức chỉ có âm thanh đếm ngược của đồng hồ gài trên bom...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện