Bình luận của Dịch Chính Hành được Phó Giản Dự nhấn thích là cú vả mặt mang vận tốc ánh sáng với những ai gào rú về cảnh hôn. Có điều, chỉ người dùng máy tính mới biết tài khoản nào đã nhấn thích, thế nên phạm vi lan truyền của sự việc này vẫn khá nhỏ, điều đập vào mắt toàn thể cư dân mạng hóng hớt có chăng vẫn là chuyện Tô Ngải tự biên tự diễn mà thôi.

Tương tác với bình luận của Dịch Chính Hành đa phần là đông đảo quần chúng vây xem, cười nhạo mỉa mai thả haha, cả người qua đường lẫn antifan của Tô Ngải đều tỏ ra hết sức thích thú, phản ứng của họ tựa lưỡi dao sượt qua sượt lại giày xéo trái tim cô nàng.

Từ khi ra mắt đến nay, Tô Ngải chưa từng chịu cảnh mất mặt thế này, nỗi ấm ức trong lòng như chất chồng thành núi, quấy nhiễu giấc ngủ suốt đêm dài. Sáng sớm thức dậy, cô phải dùng máy mát-xa quanh vùng mắt hồi lâu, khí sắc mới dần khá hơn đôi chút.

Lịch trình quay đã sắp xếp từ trước, không chừa thời gian để điều chỉnh tâm tình, dẫn đến biểu hiện của Tô Ngải ngày hôm sau tương đối tệ hại. Bùi Triều Kiếm vẫn giữ nguyên sự nghiêm khắc đó giờ, đối với sai sót của cô không hề có tí ti khoan dung. Lúc chiều tối, khi mấy diễn viên có phần diễn không quá nặng đã về hết, những diễn viên có cảnh quay phối hợp với cô ta đều còn ở lại.

Phó Giản Dự cũng vậy, phần diễn chung của hắn với Tô Ngải gần đây rất nhiều, buổi chiều cũng có lịch quay của hắn. Tuy cảnh cuối là cảnh phối hợp của Tô Ngải và diễn viên khác, nhưng vì công việc của Hạ An chưa xong, hắn dự định sẽ nán lại đến tận cuối buổi.

Trong bữa cơm chiều, Hạ An bỗng cảm thấy dạ dày mình hơi khó chịu, nhưng cậu vẫn cố chịu đựng. Bởi vì muốn bù tiến độ cho quãng thời gian nghỉ ngơi sắp tới, rất nhiều người đều ở lại hỗ trợ Tô Ngải.

Cảnh cuối là một cảnh quay tiếp diễn có thời lượng rất dài, đòi hỏi nhiếp ảnh gia phải hoàn thành từ đầu đến cuối không chút sai sót. Hạ An cố gắng lơ đi cơn đau nơi dạ dày, tập trung điều khiển máy quay, đến thời khắc cuối cùng, bỗng chốc phần eo quặn thắt, cú máy dài cứ thế đi tong.

_(*) Cú máy dài (长镜头, long take): cảnh quay tiếp diễn, không bị cắt hoặc chuyển góc máy trong suốt quá trình diễn ra. Nó nhấn mạnh tính liên tục của cảnh quay, thường được sử dụng để tăng cường độ chân thực, tạo cảm giác căng thẳng cho người xem._

Cơn giận của Tô Ngải vào giây phút này chính thức bùng nổ.

Buổi quay sáng kết thúc, đến giờ nghỉ trưa, cô không nuốt nổi hạt cơm nào. Lý Nam tìm cô khuyên nhủ hồi lâu, mãi cho đến ban nãy, trước lúc bắt đầu lần quay này, cô mới dần tìm lại được cảm giác. Cứ đinh ninh cuối cùng cũng xong, ai ngờ lại thất bại trong gang tấc.

Cảm xúc trong lòng Tô Ngải không biết trút vào đâu, cô ta giận giữ quăng chiếc trâm cài đầu, mặt sưng mày sỉa đi tới chỗ Hạ An.

"Xin ——"

"Cậu bị làm sao thế hả? Tôi dồn hết tâm huyết để diễn, kết quả lại phải quay lại. Hàng bao nhiêu con người ở đây đều đang chờ quay xong cảnh này để trở về đi ngủ, không phải mỗi mình tôi bị cậu làm cho ảnh hưởng. Nếu nhắm không quay được thì đừng lãng phí thời gian của người khác, nhận tiền xong rồi nghỉ đi là vừa."

Áp lực tinh thần kéo dài suốt ngày trời rốt cuộc tìm được nơi để trút, khoé mắt cô ta ửng đỏ, giọng nói cũng lạc đi. Đám nhân viên công tác đồng loạt im lặng, Bùi Triều Kiếm mặt mày sa sầm, miệng ngậm điếu thuốc, nhất thời cũng chưa lên tiếng.

Sau cơn quặn thắt dữ dội, thân thể Hạ An vẫn chưa ổn định trở lại, cảm giác châm chích từ vùng bụng lan ra khắp mọi nơi, không rõ đó là di chứng từ cơn đau ban nãy hay là ảnh hưởng từ lời nói của Tô Ngải. Cậu cảm thấy trái tim mình nhức nhối, tựa như nếu dùng thanh gỗ đập vào chiếc chuông đồng, thì sẽ tạo nên thứ âm thanh trầm đục và dư chấn dài lâu.

Chính vào lúc này, có một lực tác động truyền đến bờ vai Hạ An, một bàn tay vững vàng đặt ở đó. Hơi thở mạnh mẽ và sự ấm áp chầm chậm len lỏi khắp làn da, từ phía sau, vang lên thanh âm dày nặng của Phó Giản Dự.

"Tiểu Hạ là trợ lý kiêm nhiếp ảnh gia của tôi, công việc này của cậu ấy cũng là do tôi giới thiệu. Từ đó đến nay, cậu ấy luôn nghiêm túc chăm chỉ, chưa từng gây ra sai sót gì, chỉ có mỗi lần này là làm chưa thật tốt. Ngược lại, chỉ riêng cảnh này cô đã quay đi quay lại mười mấy lần rồi, phí phạm hơn một tiếng đồng hồ, ngoài đạo diễn Bùi, có ai nói gì cô không? Tiểu Hạ mới chỉ sơ suất đúng một lần, cô lại nổi giận đùng đùng, trách móc nặng nề, như thể cậu ấy phạm phải lỗi lầm gì không thể tha thứ vậy, tôi cho rằng như thế không nên."

Hốc mắt Tô Ngải càng đỏ thêm đôi phần, Lý Nam từ phía ngoài đi tới, đặt tay lên vai cô ta, cười giả lả nhìn Phó Giản Dự: "Tiểu Ngải suy cho cùng vẫn là một cô gái, anh Phó nặng lời như thế e rằng có hơi mất phong độ."

Phó Giản Dự khẽ cong khoé môi, trong mắt lại chẳng chứa ý cười, ánh nhìn sắc lạnh hướng thẳng về phía người đối diện.

"Nếu đã không thể nói lý, chút phong độ này không cần cũng được. Hơn nữa, phong độ cũng chỉ để dùng với những ai xứng đáng."

Lý Nam không ngờ hắn lại ngang ngược tới vậy, khuôn mặt y biến sắc tức thì: "Cậu ——"

"Được rồi," Bùi Triều Kiếm đứng phắt dậy, từ mũi ông phả ra hơi thở nặng nề, "Cả hai bên đều có cái sai, đừng có tranh cãi ầm ĩ nữa. Cảnh này có quay nữa không đây? Nếu vẫn không xong, ba giờ sáng ngày mai, mọi người tập trung ở đây tiếp tục quay."

Lời vừa thốt ra, xung quanh lập tức nổi lên tiếng xì xầm, dĩ nhiên là cả diễn viên và nhân viên công tác chẳng ai muốn tiếp thu kết quả ấy.

Tô Ngải siết chặt tay, hít thở thật sâu, cố nuốt xuống nỗi niềm không cam tâm đắng chát nơi cổ họng.

Cô đã hoạt động trong giới mấy năm, chí ít vẫn biết phân biệt nặng nhẹ. Có thể bùng nổ cảm xúc nhất thời, nhưng tuyệt đối không thể trì hoãn tiến độ, nếu không sẽ làm mích lòng người khác.

"Quay lại lần nữa đi."

Hạ An im lặng đứng đó từ đầu tới cuối, trong quá trình đối đáp ba bên, mồ hôi lạnh vã ra phủ kín vầng trán cậu.

Không phải do sợ hãi hay hoảng loạn, mà chỉ đơn thuần là vì quá đau. Âm thanh qua tai tạo thành những tiếng ong ong quẩn quanh trong não bộ, khiến cho cậu đầu váng mắt hoa, có lúc muốn xen vào nói điều chi nhưng kết cục lại đành bất lực.

Chuyên viên trang điểm giúp diễn viên sửa sang tạo hình, Hạ An đứng đối diện với Phó Giản Dự, sắc mặt tái nhợt, gắng sức chắp nối nên câu: "Anh Phó, xin lỗi, là em làm chậm tiến độ quay."

Phó Giản Dự dịu dàng mỉm cười động viên: "Đúng là cậu làm chậm tiến độ, nhưng không cần nói xin lỗi với tôi, đợi lát nữa làm lại cho tốt là được, cố lên."

Hạ An hổ thẹn nhắm mắt: "Em...... Em thấy trong người không khoẻ, muốn đến bệnh viện gần đây khám thử, đang chuẩn bị đi xin phép thầy Phan và đạo diễn Bùi. Hôm nay...... Hôm nay không thể cố thêm được nữa, ngày mai em sẽ tiếp tục cố gắng."

"Chỗ nào không khoẻ?" Phó Giản Dự nhìn thấy cơ thể cậu khẽ khàng run rẩy, ý cười nơi khoé miệng lập tức tan biến, nghiêm giọng hỏi.

"Bụng," Thanh âm của Hạ An yếu ớt vô ngần, "Bụng em hơi đau."

"Nếu thế sao không nói sớm?" Phó Giản Dự không cho Hạ An thời gian trả lời, lập tức kéo cậu về phía Bùi Triều Kiếm, "Tôi cùng cậu đi xin nghỉ."

Vì lý do sức khoẻ, Bùi Triều Kiếm không làm khó Hạ An, nhanh chóng điều một nhiếp ảnh gia khác thế vào chỗ cậu. Về Phó Giản Dự, hắn vốn đã quay xong phần của mình, cũng cùng cậu rời khỏi phim trường.

Lý Nam thu hồi tầm mắt, trầm giọng nói: "Sau này cố gắng tránh xa Phó Giản Dự một chút, bây giờ cô đã thấy rõ hắn là loại người nào rồi đấy, xào CP cũng tạm gác lại đã, trước mắt cứ tập trung quay cho xong, có gì để sau hẵng nói."

Tô Ngải dõi theo hai bóng dáng xa dần, hít thở một hơi thật sâu, nhắm mắt cố gắng điều chỉnh tâm tình.

Đúng vậy, trước tiên cứ làm tốt việc trước mắt, còn những chuyện kia, tương lai hãy còn dài lắm.

Hạ An đoán không sai, quả nhiên là do bệnh đau dạ dày tái phát, cậu phải ở lại bệnh viện truyền dịch hai giờ.

Trong lúc kê đơn, bác sĩ cúi đầu, ngòi bút di động, ngón tay giơ lên khẽ đẩy gọng kính.

"Dạo gần đây có ăn gì cay hay lạnh không?"

Hạ An nhẹ đáp: "Có ạ."

"Chiếu theo lời cậu nói ban nãy, căn bệnh dạ dày của cậu cũng đã kéo dài mười năm, chắc hẳn đã có vấn đề từ nhỏ. Đáng lẽ ra tự cậu phải biết cái gì nên ăn, cái gì không nên ăn chứ, đừng mang tâm lý cầu may, về sau phải chú ý hơn, tránh để bệnh tật lại nặng thêm."

"Vâng, cháu biết rồi, cảm ơn bác sĩ."

"Hiện giờ người trẻ bị bệnh đau dạ dày ngày càng nhiều, hơn hẳn so với thời chúng tôi, đều là do không chú ý vệ sinh ăn uống mà ra......"

Phó Giản Dự yên lặng ngồi bên cạnh, chăm chú lắng nghe cuộc đối thoại của bác sĩ và Hạ An. Hắn cúi đầu mím môi, nghĩ về chuyện lần trước mình cùng Hạ An đi ăn lẩu, rồi cả hai que kem tối ngày hôm qua nữa.

Bác sĩ kê xong đơn, bảo y tá đưa cậu đi truyền dịch, Phó Giản Dự cũng đứng dậy đi theo.

Y tá vừa rời phòng, Phó Giản Dự liền cởi mũ, bê ghế ngồi xuống bên cạnh giường.

"Đã khuya rồi, đừng mất công đi đi về về nữa, ở lại bệnh viện một đêm đi." Phó Giản Dự nói.

Hạ An gật đầu: "Vâng, truyền dịch xong cũng phải đến rạng sáng, trở về không tiện, còn làm ảnh hưởng đến tiến độ quay ngày mai."

"Sức khoẻ là quan trọng nhất, nếu thấy không thoải mái thì không cần gấp gáp trở về làm việc, tôi sẽ nói chuyện với đạo diễn Bùi, giúp cậu xin nghỉ thêm mấy hôm."

Hạ An vội vã đáp lời: "Không cần đâu, bệnh đau dạ dày của em chỉ bị theo từng đợt, truyền dịch xong, mấy ngày tới chú ý một chút là được, không cần phiền anh Phó giúp em xin nghỉ."

Phó Giản Dự tôn trọng ý kiến của cậu, hắn không phản đối nữa, chỉ hỏi: "Ban nãy bác sĩ nói cậu bị bệnh từ nhỏ, như thế là sao?"

Tại sao lại bị bệnh này, Hạ An không còn nhớ rõ. Có điều, lần nằm viện năm năm về trước đã khiến nhịp sinh hoạt của Hạ An hoàn toàn thay đổi.

Rời khỏi nhóm fan chính thức, từ đấy trở thành một fan qua đường lẩn khuất giữa đám đông, cứ thế cho đến tận bây giờ, Hạ An đã cảm thấy thoả mãn lắm rồi.

Hồi còn ở cô nhi viện, cuộc sống của Hạ An không thảm thiết như trên phim truyền hình, cũng chưa từng bị đối xử khắt khe. Có điều, hệ thống tiêu hoá của cậu bẩm sinh hơi yếu, không được ăn những đồ quá kích thích, nếu không sẽ dẫn đến tiêu chảy, nhưng lúc bấy giờ, vẫn chưa đến nỗi bị bệnh đau dạ dày.

Từ lúc rời khỏi cô nhi viện cho đến khi lên cấp hai, Hạ An luôn ở nhà họ Trần. Trần Trạch và Vương Tú Anh hồi đó cũng chỉ là công nhân bình thường, áp lực nuôi dưỡng hai đứa trẻ không nhỏ, công việc bận rộn, Hạ An bị đói mấy lần liền bắt đầu tự học nấu cơm.

Sau khi lên cấp hai, việc học ngày càng nặng hơn, đồng thời còn phải quản lý fanpage, nhịp sinh hoạt của cậu trở nên không điều độ, bữa no bữa đói, không chăm sóc tốt sức khoẻ của mình, đủ loại nguyên nhân tích tụ khiến cậu lên cơn viêm dạ dày cấp phải vào bệnh viện.

Đối với câu hỏi của Phó Giản Dự, cậu không thể thẳng thắn kể lại mấy chuyện này, chỉ đơn giản đáp lời: "Hồi nhỏ ăn uống không chú ý, lâu ngày tích tụ lại thành bệnh."

Thấy Phó Giản Dự đã chau mày đến mức tạo thành nếp nhăn, Hạ An sợ hắn lo lắng cho mình bèn cuống cuồng bổ sung: "Nhưng kể từ đó em luôn chú ý tự chăm sóc sức khoẻ, bác sĩ nói ngày thường không thể để bị đói, thế nên trong túi em lúc nào cũng mang theo bánh mỳ, đến bữa ăn hai ba cái là dạ dày không sao rồi."

Sự việc xảy ra năm năm về trước đã dạy cho Hạ An một bài học không nhỏ, khiến cậu ý thức được rằng một khi bản thân lên cơn đau dạ dày có thể gây nên tình trạng phiền toái lớn đến mức nào. Bởi thế, dù ngượng ngùng cách mấy, mỗi khi chờ lên máy bay hay ngồi xe đường dài, cậu luôn lôi đồ ăn ra lấp bụng, thời điểm ở chung nhà với Trâu Nhậm Khải, trong tủ lạnh căn hộ lúc nào cũng xếp đầy các loại đồ ăn vặt và trái cây.

Cậu sợ hãi cơ thể mình gây ra hậu quả, thế nên mỗi khi bụng đói đều bồn chồn lo lắng không yên, thường ngày ăn gì uống gì đều vô cùng cẩn thận. Mấy hôm cùng Phó Giản Dự đi ăn lẩu rồi ăn kem, lúc trở về, cậu đều uống thuốc dạ dày, chẳng ngờ rốt cuộc vẫn xảy ra chuyện, làm chậm tiến độ quay.

Tiến độ quay bị ảnh hưởng, Tô Ngải bùng phát cơn giận, để rồi Phó Giản Dự lại vì mình xung đột với cô, một chuỗi sự việc liên hoàn khiến lòng người áy náy không yên.

Lúc bình truyền cạn đáy, Hạ An đã nằm tựa vào giường, mơ mơ màng màng thiếp đi tự bao giờ. Phó Giản Dự dời mắt khỏi điện thoại, ngước lên nhìn bình dịch trống rỗng, rồi lại chuyển qua ngắm dáng hình đang im lìm say ngủ, tâm tình có điểm rối bời.

Hắn tắt màn hình điện thoại, đứng lên bật mở ngọn đèn yếu ớt bên khung cửa sổ. Hạ An ngủ thật sâu, Phó Giản Dự đứng nơi mép giường hồi lâu, chẳng nỡ đánh thức. Hắn nhẹ nhàng vòng một tay nâng cẳng chân cậu, một tay đặt ra sau gáy, ôm người đặt nằm thẳng thớm trên tấm nệm.

Vạt áo ngắn tay của Hạ An hơi xô lệnh, để lộ một phần eo vừa trắng lại vừa gầy, lúc giúp cậu dịch chăn, Phó Giản Dự vô tình chạm vào trong giây lát, bàn tay khẽ bần thần, từ nơi ấy truyền đến cảm giác mịn màng lành lạnh.

Ổn định xong xuôi, hắn bước đến ngồi xuống chiếc giường đặt bên cửa sổ, tắt đi ngọn đèn lập loè, căn phòng chìm vào trong bóng tối. Vầng trăng ngoài kia toả ánh sáng dìu dịu, ngọn gió đêm lướt qua sân vườn bệnh viện, lay động bóng cây ngọn cỏ lao xao rì rào.

Cổ họng hơi khô, Phó Giản Dự cầm chai nước bên cạnh lên tu mấy ngụm, uống sau chợt thấy thèm điếu thuốc, nhưng vừa chạm tay vào khoá thắt lưng lạnh lẽo, thần trí bỗng chốc tỉnh táo trở lại.

Từ túi áo khoác hơi phình, hắn lôi ra một gói bánh mỳ mềm.

Gói bánh này là sáng sớm hôm nay hắn lấy từ chỗ Hạ An. Lúc đó hắn đã ăn một gói, vẫn còn thừa một gói. Giờ phút này lại ăn, tâm tình đã hoàn toàn đổi khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện