Kỳ thật Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cũng có chút không yên, thật sự là hoàng hậu nhà mình, tiểu cô nương A Nghiên ngày xưa, làm việc bình thường cũng giống vị gia nhà mình kia, thật sự cuồng tứ vô kị. Nay đường đường hoàng gia thịnh yến, buổi tối mồng một đầu năm, thế nhưng chỉ làm tám món ăn cho văn võ bá quan cả triều.

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đầy bụng sầu lo, nhưng hoàng hậu nhà mình lại dường như không chút để ý.

A Nghiên quả thật cũng căn bản không thèm để ý. Nàng lên trời xuống đất, từng bước vào thánh địa phật môn, Diêm La địa phủ cũng từng đi qua, trên cầu Mạnh Bà không biết bồi hồi bao nhiêu lượt. Nay cũng không biết ra thế nào, trộm cùng Tiêu Đạc một đời gần nhau, nàng còn ý tứ cầu may gì đây.

Dù sao mệnh cách Tiêu Đạc, hủy thiên diệt địa, cũng từng đạp phá phật môn, người như hắn, phàm là nhập thế, tất nhiên không có khả năng ở dưới người khác, phải làm đế vương ở trên vạn người.

Chỉ cần hắn còn ở lại nhân gian gây tai họa cho thế gian này, không muốn làm đế vương cũng khó.

Đám văn võ bá quan dùng ngòi bút làm vũ khí thì được gì? A Nghiên nghĩ đến đây, nở nụ cười, cố ý hỏi Tiêu Đạc: "Dạ tiệc này ta tự tay xử lý, nếu thần tử của ngươi ăn không vừa lòng, bọn họ có yêu cầu phế truất ta hay không?"

"Bọn họ ăn không vừa lòng, đâu có gì liên quan tới ta?" Tiêu Đạc căn bản không ngẩng đầu, thản nhiên hỏi lại như vậy.

A Nghiên vừa nghe lời này, thật sự cực kỳ vừa lòng.

Nàng mới phát hiện, chính mình thích nhất Tiêu Đạc như vậy.

Tiêu Đạc giống như luôn thế này, mấy ngàn năm vẫn cứ nói chuyện như vậy.

Nàng gục trong lòng hắn, ôm lấy cổ hắn, hung hăng hôn hôn cằm hắn.

hắn nay cũng đã hai mươi sáu, tuổi không nhỏ, râu trên cằm đã chỉnh sửa, nhưng vẫn có một ít nhô lên, quét lên môi nàng mềm mại, mang đến một chút ran rát.

Nhưng nàng cũng không phải không thích, ngược lại nhịn không được áp lên, dùng môi mình cảm nhận.

Tiêu Đạc ngẩng đầu, trong mắt hơi có thâm ý, câu môi nở nụ cười, nâng cằm nàng, nhíu mày hỏi: "Vừa mới ăn thịt chó phải không?"

A Nghiên không hiểu, lắc đầu nói: "không có a, chẳng lẽ miệng ta có vị thịt chó?"

Tiêu Đạc thản nhiên nói: "không có vị gì, chỉ cảm thấy bộ dáng ngươi hiện tại giống như con chó nhỏ."

A Nghiên vừa nghe lời này, rõ ràng là ở vòng quanh một vòng trêu đùa mình, lập tức thầm hừ một tiếng, môi dùng sức, trực tiếp cắn lên môi hắn.

hắn dù có thể nhịn đau, lúc này có cảm giác hơi ngứa ngáy, hơi hạ mi.

Bất đắc dĩ nheo mày nói: "Đầu năm mồng một, ta thế nhưng bị hoa mắt."

"Đáng đời!" Đây là A Nghiên trả lời hắn.

***************************

Đáng thương chư vị bách quan, một đám bụng đói kêu vang ngồi trong đại điện cùng đợi hoàng yến. Nếu năm trước, giờ phút này lẽ ra đã dâng chút điểm tâm, nước trà, hạt dưa và trái cây, cũng có cung nữ nhẹ nhàng khởi vũ, nhạc sĩ diễn tấu đánh đàn. Nhưng hiện tại, ngoài một chút tiếng chuông báo hiệu là buổi tối mồng một đầu năm, bọn họ không tìm thấy dấu vết mừng năm mới gì.

không có điểm tâm, nước trà, hạt dưa và trái cây, càng không cần nói dáng hình vũ nữ mạn diệu thướt tha.

Bọn họ hai mặt nhìn nhau, bắt đầu thì thầm, chẳng lẽ hoàng hậu cố ý để bọn hắn không thể chịu nổi? Biết bọn họ luôn dâng tấu chương muốn hoàng thượng chiêu nạp phi tần, nàng sẽ bỏ đói cả đám người như vậy?

Nhưng đến cùng nàng có biết đừng chọc nhiều người tức giận hay không. một đám người, đều là đại thần quyền to cứng cổ, không phải nàng muốn khi dễ thì khi dễ!

Nhất thời An Định hầu rốt cục có chút không chịu nổi, quay đầu lại, đối diện một người làTrần đại tướng quân nói: "Đại tướng quân, muốn ta nói gì đây, dù sao ta cũng có thể không chớp mắt nhịn xuống, nếu đói cũng phải chịu, nhưng đại tướng quân ngài là người ra sao, hoàng hậu sao có thể đối đãi ngươi như vậy?"

Nhất thời hắn sờ sờ cái mâm trống không trước mắt, nỗ lực đè nén tiếng kêu trong bụng thầm thì: "Đây là muốn chúng ta đói chết a!"

Trần đại tướng quân không nói gì, nhìn nhìn Mạnh Hán, Mạnh đại tướng quân.

Ai cũng biết Mạnh đại tướng quân là người hoàng thượng coi trọng, tin cậy nhất, có chuyện gì cũng phải nhìn ý tứ của hắn a.

Mạnh Hán cảm nhận được ánh mắt tất cả đều dừng trên người mình, rốt cục ngẩng đầu, nhìn bọn họ một cái, ho một tiếng, trịnh trọng nói: "Hoàng hậu làm như vậy, đương nhiên có đạo lý của hoàng hậu."

Dù sao hoàng hậu không có đạo lý, cũng vẫn là có đạo lý.

đi theo Tiêu Đạc nhiều năm, hắn hiểu rõ tâm tư của hoàng thượng nhà mình đối với hoàng hậu này.

cho dù hoàng hậu ném cho đám đại thần này một khối xương khô, hoàng thượng cũng nói tốt, đây là mĩ vị hoàng hậu tự tay làm ra, các ngươi đều nếm thử đi, hương vị thật thơm ngon. Sau đó, nói không chừng còn có thể lạnh nhạt cầm lấy, đương nhiên cắn một miếng. Cắn xong rồi, còn lệnh cho mọi người đều phải cắn một miếng, nếu ai không cắn, dáng vẻ hắn nhìn ngươi chính là nhìn một người chết.

Bạo quân, đây là bạo quân ngàn năm khó gặp a.

Có thể so sánh với Chu U vương, vượt qua Thương Trụ vương, nhưng bọn hắn có năng lực gì, dù sao ai cũng đánh không lại người từng là Trạm vương điện hạ, ai cũng đánh không lại sát tinh khắc thiên, khắc địa, khắc mẫu, khắc thiên hạ.

Các vị đại thần thấy Mạnh đại tướng quân, hồng nhân của Đại Hạ Quốc thế nhưng cũng nói như vậy, bọn họ cũng cũng chỉ tạm thời cố nén giận.

Thôi, ít nhiều còn có tám món ăn, nhanh ăn hai miếng đừng để đói chết, ăn xong bọn họ trở về nhà hưu mộc.

chuyện về sau, để về sau phiền não.

Lúc mọi người đang nghĩ như vậy, có một đại thái giám cao giọng hô: "Dâng đồ ăn —— món thứ nhất, đậu hủ túi tiền."

Thanh âm có chút vang vọng ngân nga, nhưng vào tai các vị đại thần, không khỏi cảm thấy hơi châm chọc.

Ngàn hô vạn gọi bưng lên, kết quả chính là một mâm đậu hủ!

"Là đậu hủ a?" Trần đại tướng quân hơi có chút thất vọng.

Là người luyện võ, hôm nay bị ép buộc cả ngày, còn tưởng rằng có chút thịt nhét đầy bụng đâu.

An Định hầu bên cạnh xuy cười một tiếng, cố ý hạ giọng nói: "một mâm đậu hủ? Đại tướng quân, cũng không phải là mỗi người một mâm, là chúng ta bốn người một mâm!"

Chưa từng thấy niên yến hoàng gia nào keo kiệt như vậy!

Trần đại tướng quân sắc mặt khẽ biến, sửng sốt nửa ngày, cuối cùng đành thở dài.

"Sấm chớp mưa móc, cũng là hoàng ân, dù một miếng đậu hủ, cũng là hoàng thượng ban tặng, cũng nên cảm niệm hoàng ân mênh mông cuồn cuộn."

Lời này vừa ra, Mạnh Hán gật gật đầu, đồng ý: "Trần đại tướng quân, thật có lòng trung quân."

An Định hầu trên mặt hơi có chút không nhịn được, theo ý tứ này dường như hắn không đủ trung quân? Nhớ tới tính tình Tiêu Đạc thay đổi thất thường còn quỷ dị, hắn vội đáp: "Ta đương nhiên cũng biết sớm chớp mưa móc cũng là quân ân, đây là yến hội hoàng gia, chính hoàng hậu nương nương một tay xử lý, nàng lần đầu lo liệu, sợ là có việc không hiểu, khó tránh khỏi sơ hở, mới lắm miệng vài câu."

Mạnh Hán gương mặt hàm hậu không biểu cảm nhìn hắn một chút: "đã biết là hoàng hậu nương nương lần đầu lo liệu, cần thông cảm nhiều hơn chỗ khó khăn của hoàng hậu nương nương, sao có thể ở dưới thầm có lời chê trách?"

An Định hầu nhất thời khó chịu giống như ăn phải con ruồi, sắc mặt khó coi trầm mặc nửa ngày, mới ha ha cười cười gật đầu nói: "Mạnh đại tướng quân nói cực kỳ đúng, nói cực kỳ đúng."

Đúng lúc này, một đám cung nữ nối đuôi nhau đi vào, tự bưng một cái âu nhỏ màu trắng, từng bước lay động vào đại điện.

Tất cả cùng nhìn thoáng qua, đã minh bạch, đây là món thứ nhất của dạ yến hoàng gia năm nay.

"Ha ha, đậu hủ đến." Người nói câu này, giọng nói lộ rõ trêu đùa, tất cả đều biết.

Gióng trống khua chiêng, khoan thai đến chậm, lại là một mâm đậu hủ!

Lúc mọi người tâm tính khác nhau nhìn chăm chú, đã thấy mâm đậu hủ kia được đặt xuống tiểu án bằng gỗ, cung nữ hầu hạ mở cái nắp ra.

Vừa mở ra, đại thần vốn trên mặt hơi có chút châm chọc, châm chọc kia nháy mắt biến thành kinh ngạc, tất cả đều không tự chủ được nhìn mâm đậu hủ.

đã thấy đậu hủ này so với đậu hủ tầm thường không giống nhau, chỉ lớn ước chừng nửa ngón tay, hình dạng giống như túi tiền, cũng trách không được tên là đậu hủ túi tiền. Mâm đậu hủ này, nhìn qua nước canh trắng sữa, đậu hủ tươi mới, dậy mùi nồng đậm thuần hương.

Nhất thời tất cả không khỏi ngón trỏ đại động, thèm nhỏ dãi ba thước, thậm chí có người không tự chủ được nuốt nước miếng.

Cũng đã đói bụng không ít, tuy rằng ngàn hô vạn gọi chỉ đi lên một mâm đậu hủ, nhưng nhìn qua hương vị đúng là không tệ?

Tất cả đều nhìn về chính giữa chỗ hoàng thượng và hoàng hậu, thấy hoàng hậu mỉm cười ngồi ở đó, vẻ mặt hiền lành vuốt cằm mỉm cười, đúng là đoan trang hiền lành có hình có dạng. Còn hoàng thượng bên cạnh, ánh mắt đảo qua mọi người, lạnh nhạt phân phó: "Đây là hoàng hậu tự mình xuống bếp lo liệu đồ ăn, đồ ăn lần này, quý ở tinh không ở nhiều, cũng không biết hợp khẩu vị mọi người hay không, không cần khách khí, mọi người cứ việc thưởng thức."

Những lời này vừa ra, tất cả thật sự là thụ sủng nhược kinh.

Phải biết rằng vị thiên tử này đăng cơ làm đế hơn nửa năm, cho tới bây giờ chưa từng thật sự đứng đắn nói lời khách khí như vậy đâu!

Mọi người vội gật đầu, liên tục nói: "Tạ hoàng thượng, tạ hoàng hậu nương nương thưởng yến!"

Kêu gọi xong, mọi người bắt đầu cầm thìa dùng bữa, ai biết cung nữ vừa dâng đồ ăn lại không lui xuống, ngược lại là dâng lên một tờ hoa tiên.

Tờ hoa tiên làm thật tinh xảo thanh nhã, phía trên viết một hàng chữ nhỏ.

Tất cả nhìn vào, thấy phía trên viết: "Đậu hủ, bổ trung ích khí, thanh nóng nhuận táo, sinh tân chỉ khát, cường thân kiện thể, là món ăn cao cấp để điều dưỡng thân thể."

Nhìn lời này rồi, mọi người nghĩ ngợi, cũng có đạo lý, đậu hủ này vốn là thứ tẩm bổ rất tốt, mọi người chờ ở đây đã đói choáng đầu hoa mắt, vội thử một ngụm.

Vừa thử xong, không khỏi trong mắt nở rộ ra sáng rọi, chụm đầu ghé tai, khen không ngừng.

"thật sự là rất ngon, thật sự mỹ vị!"

"Đậu hủ ngoài cứng trong mềm, thật sự là hợp khẩu vị!" Vị lão đại thần này răng cũng sắp rụng hết.

"Tuy rằng năm trước màu sắc rực rỡ đa dạng, hương vị cũng là thượng giai, nhưng ta lại cảm thấy năm đó nhiều đồ ăn như vậy, đều không có món này —— "

Vị lão nhân gia này cúi đầu nhìn, nghĩ cái này gọi là đậu hủ gì?

Mọi người vội đáp: "đậu hủ túi tiền!"

"Đúng đúng đúng, nhiều đồ ăn như vậy, đều không có đậu hủ túi tiền hợp khẩu vị ta, mùi vị thơm ngon, sinh động mềm mịn, vào miệng tan ngay, thật sự là ăn ngon!"

An Định hầu cũng tự mình thử đậu hủ, vừa ăn xong, trong lòng minh bạch đậu hủ này hương vị thật sự rất tốt, đặc biệt bên cạnh còn thêm tờ hoa tiên nhỏ, càng nổi bật.

Nhưng hắn nghĩ lại một chút, kèm tờ hoa tiên nhỏ này, chẳng lẽ không phải là y lý về dược thiện, là học theo nữ nhi mình đây?

Nghĩ như vậy, trong lòng hắn khó tránh khỏi không vui, lại nhìn chung quanh tất cả mọi người khen hoàng hậu, mặt liền xị xuống.

"Chư vị, sợ là cực kỳ đói? Người cực kỳ đói, luôn cảm thấy đồ ăn vào miệng ngon khác thường." An Định hầu nhịn không được nhắc nhở mọi người.

"Cũng đúng, ha ha, đói cực kỳ, đói bụng rồi, ăn đậu hủ này thật sự càng mĩ vị!"

Mọi người tiếp tục khen ngợi, căn bản không ai để ý tới hắn nói gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện