Sài đại quản gia mặt không biểu cảm hầu hạ ở bên cạnh Tiêu Đạc, không nói một lời nhìn hắn uống rượu.

Ai cũng biết, Tiêu Đạc không biết uống rượu, hắn đã uống rượu là say.

Lúc đương kim Kiến Ninh đế phát hiện đứa con bản thân mình yêu nhất hoàn toàn không thể uống rượu, hắn liền cấm người khác uống rượu trước mặt Tiêu Đạc, cả triều văn võ bá quan và hậu cung phi tần hoàng tử công chúa, không ai dám mời Tiêu Đạc uống rượu.

Tiêu Đạc cũng rất ít uống rượu.

Nhưng hiện Tiêu Đạc đang nâng một bình cửu nhưỡng xuân uống không ngừng.

Lúc này bên ngoài đã tối hắn, xa xa trên núi, tuyết bắt đầu rơi, tuyết trắng mềm mại triền mien baophủ phương bắc, không kiêng nể gì. Trong noãn các đốt ngân thán, ngọn nến trên giá trong ấm thất yên tĩnh lóe ra, Tiêu Đạc nâng tay lên,bàn tay tao nhã thon dài nắm chặt bình như ý, ngửa cổ động hầu kết, tóc đen không kềm chế được lúc lơ đãng buông xuôi bị rượu ngon thấm ướt.

Cửu nhưỡng trong trẻo, thuần hậu nồng liệt, cảm giác say úp tới, con ngươi Tiêu Đạc hẹp dài vì say đã mờ mịt, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng thanh quý mà hờ hững.

Hết một bình rượu, hắn nheo con ngươi say mông lung, khàn khàn nói: “Thập thất, ta còn muốn uống.”

Thanh âm thanh lãnh, cũng không thấy say, nhưng Sài đại quản gia biết, hắn tất nhiên là say không nhẹ.

Sài đại quản gia phất áo bào màu xám, quỳ xuống, cung kính nói: “Điện hạ có biết, vì sao điện hạ uống rượu là say?”

Tiêu Đạc nhíu mày, trong ánh nến mê ly, trên khuông mặt tuấn mỹ có một tia đỏ ửng, hắn thấp giọng hỏi: “Vì sao?”

Sài đại quản gia thở dài một tiếng: “Bởi vì mượn rượu tiêu sầu, chính là phàm thế dong nhân thôi, Cửu điện hạ long chương phượng tư, anh tài chưa từng có trên đời, từ nhỏ có mệnh đế vương, không phải phàm phu tục tử, sao có thể để tình yêu nam nữ làm cho nhụt chí, khiến mình trầm luân không thể tự thoát ra được.”

Tiêu Đạc nghe thấy lời này, cũng cười lạnh: “Sài Hỏa, ngươi nói cho ta, tình là gì, vì sao trêu chọc ta, khiến ta tê tâm liệt phế, không kềm chế được.”

Sài đại quản gia cúi đầu nhìn, phiến đá bạch ngọc dưới ánh nến, quang ảnh mê ly.

Trong thanh âm già nua mang theo một điểm bi thương: “Chủ gia, với người thường mà nói, tình có lẽ là bình thường, nhưng đối với gia chủ mà nói, tình là độc dược, tình là bèo bọt, tình là lá sen tàn bọc trong đường, khi lâm vào trong đó, liền triền miên không dứt, khiến gia rơi vào vực sâu vạn trượng, trọn đời không xoay người được.”

Tiêu Đạc nghe thế cũng sửng sốt, sửng sốt nửa ngày, bỗng ngửa cổ cười ha ha.

Tiếng cười thê lương, phóng đãng không kềm chế được, một luồng tóc đen thấp thoáng trên khuôn mặt như đao khắc rìu đục, làm cho người ta nhìn không rõ mặt.

Sài đại quản gia cúi đầu than nhẹ: “Cửu điện hạ, ngươi nếu có thể qua được cửa này, từ nay về sau dù ta phải rơi vào địa ngục, trọn đời không được xoay người, cũng cam tâm tình nguyện!”

********************

Đêm nay, A Nghiên yên lặng đứng cạnh bếp, chuẩn bị canh tỉnh rượu.

Trước đem cao thanh mai và cao sơn tra cắt thành miếng nhỏ, tuyết lê cắt thành lát, dùng bột nếp làm bánh nấu thành tiểu thang viên. Bên kia phân phó đầu bếp nữ rửa sạch nồi, thêm nước sôi, ở trong nước để vào cát tiên thước và bách hợp, đợi nấu kĩ, lại bỏ thêm đường trắng, bỏ tiểu thang viên, thêm cao sơn trap, cao thanh mai, tuyết lê cắt nhỏ và nước rượu nếp, chờ đun rôi kĩ rồi lấy ra, cũng thêm vài giọt giấm trắng.

Hôm nay lại là Dĩnh trực, nàng phân phó Dĩnh Hà đem canh đã nấu thành màu trẳng rồi mới nói: “Đây là canh bát tiên, cũng không giống canh trân tỉnh rượu thông thường, có công hiệu giải rượu, cũng có thể bổ tì ích thận, uống vào cũng chua ngọt ngon miệng.”

Dĩnh Hà gật đầu: “Tốt, ta sẽ đưa đi ngay, sợ là bên kia sốt ruột chờ.”

Dĩnh Hà đi rồi, A Nghiên ngáp một cái, trong đầu trầm trầm muốn ngủ, nhưng gió bên ngoài gào thét qua cửa phòng bếp như vậy, nàng cũng không ngủ nổi.

Cũng không biết đã là giờ nào, sợ là vừa chợp mắt, trời đã sáng, lại phải chuẩn bị đồ ăn sáng.

Đang nghĩ tới đây, cửa lại mở, A Nghiên nghe tiếng bước chân, nghĩ là Dĩnh Hà đã trở lại, liền thuận miệng nói: “Sao đã trở lại?”

Ai ngờ nói ra cũng không nghe thấy hồi âm, ngẩng đầu nhìn sang, không khỏi lắp bắp kinh hãi, lại là Hà Tiểu Khởi.

Hà Tiểu Khởi sắc mặt tái nhợt, đôi mắt thật sâu trũng xuống, cho thấy tinh thần cực kì không tốt.

Cả người gầy rất nhiều, áo choàng khoác trên người giống như khoác lên sào trúc.

A Nghiên vội đi qua, nhanh hỏi: “Luôn tìm ngươi, nhưng tìm không thấy, ngươi gần đây đi đâu? Xem ngươi như vậy, giống như vừa bệnh nặng một trận?”

Hà Tiểu Khởi chết lặng lắc lắc đầu: “Ta bị bệnh một thời gian, bất quá nay đã tốt rồi, lúc trước ta luôn ở một nơi yên tĩnh trong viện, nên ngươi mới không thấy ta.”

A Nghiên tiến lên, còn định hỏi hắn chuyện khác, như ngày đó mình suýt nữa bị Tiêu Đạc bóp chết, hắn lúc đó thế nào, có bị phạt không, sau này Tiêu Đạc buông tha hắn thế nào.

Thật lâu chưa gặp nhau, nay nàng có ngàn vạn câu muốn hỏi.

Ai ngờ Hà Tiểu Khởi lại lắc đầu nói: “Những lời này tạm gác lại ngày sau nói, ta âm thầm tới là có đại sự muốn nói cho ngươi, đây là chuyện thập phần cơ mật trọng yếu, quan hệ đến tính mạng, ngươi cần phải nghe ở trong lòng, nhớ thật kĩ.”

A Nghiên vừa nghe, là đại sự quan hệ đến tính mạng, không khỏi nhíu mày: “Phát sinh chuyện gì?”

Hà Tiểu Khởi tiến lên một bước, nắm chặt tay nàng, nhìn chằm chằm nàng, trịnh trọng nói: “Sư phụ, ngươi nhớ kỹ, ba ngày sau, là tiết nguyên tiêu, trong phủ này sẽ bị cháy, đến lúc đó trong phủ tất nhiên đại loạn, ngươi trước tiên chuẩn bị tốt, vạn vạn không được ngủ, đến lúc đó xem tình hình nhanh chạy ra khỏi phủ.”

A Nghiên nghe thấy lời này khó tránh khỏi kinh hãi: “Tiểu Khởi, chuyện này từ đâu nghe được, ngươi hóa ra là —— “

Trong lòng nàng đột nhiên ý thức được cái gì, Hà Tiểu Khởi và Tam hoàng tử hoặc là người Ngọc Hương lâu cấu kết? Hắn bất quá là đầu bếp thôi, thế nhưng bị liên lụy chuyện tranh quyền tới mức này.

Hà Tiểu Khởi lại càng nắm chặt tay nàng: “Sư phụ, ta không có nhiều thời gian, lập tức phải vụng trộm trở về, ngươi vạn vạn nhớ kỹ chuyện này, cái khác ta nhất thời không thể giải thích! Còn có phía sau phòng bếp có một chuồng chó, phía dưới kỳ thật có một cái lỗ, đến lúc đó ngươi có thể từ nơi đó chui ra!”

Nói xong, hắn nhìn A Nghiên một lần cuối cùng, buông tay A Nghiên ra, xoay người rời đi.

A Nghiên làm sao có thể thả hắn đi.

Nói trắng ra hắn chỉ là thiếu niên non nớt thôi, một lòng nghĩ làm danh trù thiên hạ, lấy được hoa lan bạch ngọc, nay cuốn vào trong thị phi phải trái này, nói không chừng bị mình liên lụy, nghĩ đến đây, nàng làm sao nhẫn tâm để hắn lạc lối đến thế.

Nhưng tốc độ Hà Tiểu Khởi cũng cực nhanh, vừa đi ra khỏi phòng bếp, cả người biến vào trong bóng đêm.

A Nghiên đuổi theo ra ngoài, lại nghe thấy tiếng bước chân, giương mắt nhìn lên, đúng là Dĩnh Hà đã trở lại.

Dĩnh Hà thấy cửa chính phòng bếp mở rộng, A Nghiên một người đứng ở trước cửa, gió núi mạnh mẽ gào thét thổi bay tóc và quần áo nàng, cả người đơn bạc dường như sắp bị thổi đi, không khỏi lo lắng.

”Cố cô nương, ngươi sao đứng ở đầu gió, cẩn thận đông lạnh hỏng người.”

A Nghiên ngẩng đầu nhìn Dĩnh Hà, trầm mặc rồi vẫn quay vào phòng bếp.

Ngồi ở bên cạnh bếp, ôm lấy vách tường ấm áp dễ chịu, nàng nhắm mắt lại, bắt đầu nghĩ những lời Tiểu Khởi vừa rồi.

Hắn bí quá hoá liều làm cái gì sao? Chính mình nếu bây giờ tìm được hắn, không quan tâm muốn hắn dừng cương trước bờ vực, sẽ thế nào?

Một khi bước đi bước này, nếu bị Tiêu Đạc biết, hắn còn có thể quay đầu sao, còn giữ được mạng sao?

Nghĩ như vậy, bên ngoài trời bất tri bất giác sắp sáng, A Nghiên bắt đầu tự mình nhóm lửa chuẩn bị đồ ăn sáng.

Một đêm không ngủ trong đầu càng mờ mịt, không ngừng hồi tưởng những lời Hà Tiểu Khởi nói với mình.

Đang nghĩ tới đây, bỗng nhiên chợt nghe thấy Dĩnh Hà kêu nhỏ một tiếng: “Cố cô nương, tay ngươi!”

A Nghiên cúi đầu nhìn, đã thấy ngọn lửa liếm lên ngón tay mình, nhưng nàng vẫn chưa cảm thấy đau đớn.

Lập tức cầm thanh củi đang cháy cẩn thận đút vào trong bếp.

***********************

Làm xong đồ ăn sáng, nàng có một lúc rảnh rỗi, vốn nên nhanh trở về ngủ bù, nhưng nàng lại vén tay áo, đi lại lung tung trong phủ.

Hà Tiểu Khởi đến cùng đang ở nơi nào, nàng muốn tìm hắn, hỏi rõ ràng.

Nhưng phủ đệ này thật sự lớn, nàng thuận miệng hỏi vài nha hoàn, cũng không thấy, buông áo bông xuống, nàng cho hai tay đã lạnh lên đỏ lên vào trong tay áo.

Đang do dự, đã thấy Sài đại quản gia chắp tay sau lưng đi tới.

Sài đại quản gia nhìn về phía A Nghiên, cảm xúc trong mắt A Nghiên không cách nào hiểu thấu.

Đánh giá, không cam lòng, oán hận, đủ loại cảm xúc đập vào.

Nếu không phải tuổi cách xa, A Nghiên cơ hồ cảm thấy chính mình có phải lúc nào đó đã cô phụ tình nghĩa của hắn, hoặc là đoạt phu nhân của hắn hay không.

”Ngươi đi phòng bếp trước đi, đợi đến giờ Tỵ, phải chuẩn bị ngọ thiện cho Cửu gia.” Hắn đánh giá nàng thật lâu, rốt cục nhấc tay, chậm rãi phân phó xuống.

A Nghiên theo dõi hắn, cũng hỏi ngược lại: “Ngươi không phải nói thả ta đi sao? Khi nào?”

Sài đại quản gia cười lạnh: “Phải chọn thời cơ tốt.”

A Nghiên gật đầu: “Được, ta đã biết, ta chờ.”

Cáo biệt Sài đại quản gia, A Nghiên cũng không đi tìm Hà Tiểu Khởi nữa, về thẳng phòng mình.

Kỳ thật cũng không có gì để thu thập, trong phòng một nghèo hai trắng, hiện nàng cũng chỉ có vài món quần áo để thay đổi.

Nghĩ sơ, nàng cuốn lấy một cái chăn bông, dùng để gói đồ, đặt dưới đệm chăn.

Vạn nhất thật muốn trốn, bên ngoài gió tuyết lớn, trời lạnh vô cùng, nàng không thể bị đông chết.

Chuẩn bị xong, A Nghiên cân nhắc chuẩn bị một ít lương khô, chuyện này dễ làm, trong phòng bếp nay nàng là đương gia, muốn cái gì cũng có.

không cần mang nước, bên ngoài chung quanh đều là tuyết đọng, đến lúc đó khát thì nắm một nắm cho vào miệng là được, mấu chốt là lương khô. A Nghiên thừa dịp buổi tối làm bữa ăn khuya, vụng trộm làm bánh cho mình, bánh và cơm khô, hết thảy giấu trong ống trúc, dấu trong lòng đưa phòng vào, lại nhét vào gói trong chăn.

Dù sao hiện tại trời lạnh, nửa khắc hơn khắc cũng không sợ lương khô này bị hỏng.

Lo lắng đề phòng qua đã nhiều ngày, hôm nay chính là tiết nguyên tiêu.

Tác giả có chuyện muốn nói: các ngươi nói nàng có thể chạy thoát sao...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện