Sài đại quản gia cúi đầu, nhíu mày nói: "Ngươi có điều không biết."
Chỉ là tánh mạng một đời, có đáng là gì đâu...
chủ tử nhà mình, đó là lai lịch xuất thân loại nào, từng ngạo cười trên chín tầng trời, thế gian vạn vật, có cái gì hắn để vào mắt đâu. Nay lại bởi vì này một nữ tử, bản thể bị giam cầm đến không có thiên lý, còn không biết ở trên thế gian qua bao nhiêu luân hồi, mới thoát khỏi bể khổ đây.
Mạnh Hán thật sự không hiểu, hắn suy nghĩ nửa ngày, thử thăm dò đề nghị: "Bằng không, ta nghĩ biện pháp, kết thúc họa thủy này?"
Sài đại quản gia nhíu mày, lắc đầu nói: "Thôi, trước yên lặng xem xét đi."
Mạnh Hán vẻ mặt nghi hoặc.
Sài đại quản gia cũng cười lạnh một cái: "Kiếm khí đả thương người, tiện nhân kia chắc gì chịu được!"
***********************
Kiếm khí đả thương người, A Nghiên tỏ vẻ có chút không chịu nổi.
Tiêu Đạc thấy A Nghiên thân mình đã tốt, từ đây xem như không còn tiết chế, càn rỡ vô cùng, mặc cho A Nghiên khóc nháo, đánh chửi, cầu xin, tất cả đều không tác dụng.
hắn lúc bắt đầu còn có thể mềm giọng dỗ nàng, sau này hắn cũng không dỗ nữa, bá đạo ôm lấy nàng. Đáng thương A Nghiên thật sự chịu không nổi, thấp giọng khóc kêu cầu xin, hắn vẫn không ngừng lại, không làm sao được, A Nghiên đành phải cắn bờ vai hắn, xé rách cánh tay hắn, hắn lại trước sau như một giống như đánh vào sắt. A Nghiên khóc túm cổ hắn, thân mình run run ôm lấy hắn, mềm yếu cầu xin: "Gia, tha ta đi, ta thực không được, không bằng ngươi trực tiếp giết ta còn hơn, ngươi trực tiếp giết ta đi!"
Nhưng mặc cho nàng cầu xin thế nào, trên khuôn mặt hắn tuấn mỹ cũng không có biểu cảm gì, chỉ dùng con ngươi lửa nóng gắt gao nhìn chằm chằm thiên hạ trong lòng.
Nữ tử này, kỳ thật trong lòng hắn hiểu rõ ràng, không thích hắn, chán ghét hắn, hận không thể giết hắn, ngầm không biết hạ bao nhiêu độc dược, dao nhỏ với mình.
Bất quá mình lại thích nàng, muốn khi dễ nàng, nhìn nàng ở trong lòng mình khóc nức nở, khóc giống động vật nhỏ, chọc người trìu mến.
hắn từng không hiểu tư vị tình ái, nâng niu nàng trong lòng bàn tay, đối tốt với nàng, nàng không chút quý trọng, ném xuống chân dẫm đạp.
Giờ mình đã nhìn thấu nàng, có thể nắm trong tay hết thảy, biết nàng sợ chết, nàng đắn đo được mất, ôm lấy nàng ở trong ngực, tùy ý đòi lấy.
không yêu thì sao, hắn có rất nhiều thời gian.
Dù sao hắn tuyệt đối không cho phép nàng rời khỏi mình, chết cũng đừng nghĩ!
************************
sau khi hết thảy kết thúc, bên trong màn có mùi hương kì lạ phiêu đãng.
trên giường A Nghiên nằm sấp tại chỗ, cong tấm lưng mảnh khảnh khóc đến bả vai run run.
Nàng thật sự không nghĩ tới, lúc này hắn thế nhưng làm lien hai canh giờ, thật quá mức dày vò, nàng cơ hồ bị hắn dọa chết khiếp.
Bây giờ nàng có thể tưởng tượng, lúc này đây hóa ra nàng không phải ngã chết không phải đau chết, cũng không phải đuối chết, nàng dĩ nhiên là bị nam nhân làm chết.
Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.
Nhưng đó là nói nam nhân a, nàng là nữ nhân, làm một nữ nhân, chẳng lẽ nàng phải nói, chết vì bị người cưỡi, thành quỷ cũng khó chịu sao? Tiêu Đạc thật vất vả đã tận hứng, trên mặt xưa nay luôn không vui cũng hiện ra một chút ý cười thỏa mãn, trong con ngươi thanh lãnh nổi lên ôn nhu, cúi đầu xuống, dỗ A Nghiên nằm sấp đang khóc.
"Đừng khóc, lần sau nhẹ chút là được." hắn thấp giọng nói, cũng nói ra lời hứa hẹn căn bản không đáng tin.
"Ngươi giết ta đi! Trực tiếp cho ta thống khoái đi!”A Nghiên cắn răng khóc nói.
"Ngươi muốn ta giết ngươi thế nào?" con ngươi đen nhìn chằm chằm lưng nàng, trên lưng tinh tế duyên dáng từng sợi tóc nhè nhẹ tản ra, mái tóc nay hơi ẩm, giống như rong rêu dính trên lưng nàng.
Vì sao đầy mồ hôi, là vì bị hắn làm cho như thế.
Vừa rồi tuy rằng là mình xuất lực, kỳ thật nàng cũng mệt mỏi không ít.
Tiêu Đạc nhớ tới đây, màu mắt càng tối, khát vọng lại hiện lên, bất quá lo lắng đến thân thể nàng, cũng không dám đòi lấy nữa, ngược lại nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt lưng nàng.
Bình thường hắn sờ thấy mồ hôi đương nhiên là không vui, nhưng lúc này cảm nhận ấm áp ẩm ướt sau khi làm chuyện phòng the lại cảm thấy hết sức thích ý, thậm chí từ hương vị ẩm ướt đó ngửi được một cỗ hương khí động lòng người.
A Nghiên ủy khuất nói: "Tùy tiện ngươi giết thế nào, trực tiếp lấy luôn mạng của ta, dù sao ta cũng không sống nổi!"
Tiêu Đạc mím môi, trầm mặc một lát, rốt cục nhướng mày nói: "Dùng kiếm của ta vậy." (PS: A Đạc của ta bắt đầu vô sỉ rồi)
A Nghiên đang khóc thút thít, lúc này nghe thế, mặt mũi trắng bệch, thật cẩn thận nhìn hắn.
Là thật a...
Tiêu Đạc thấy nàng vốn khóc nháo nói muốn chết, đột nhiên im bặt ngừng khóc, lại dùng một đôi con ngươi hắc bạch phân minh đầy nước mắt nhìn mình, trên trán tràn ngập hai chữ sợ chết.
Nhất thời không khỏi ách nhiên thất tiếu (bật cười).
hắn tiến lên, để kiếm của mình đè lên nàng, hạ thấp thanh âm nói: "Dùng kiếm của ta trực tiếp đâm vào, ngươi nhất định có thể được thống khoái."
Lời này vừa ra, A Nghiên đỏ mặt, cắn răng, trực tiếp nhấc chân, không thèm bận tâm gì nữa, hung hăng đá hắn.
Cái này còn có thể nhịn thì còn gì không thể nhịn!
Người này, chẳng những muốn nàng mất mạng, còn muốn nàng mất mặt mũi!
Mẹ nó, liều mạng với hắn!
****************
đã nhiều ngày Tiêu Đạc trong triều tả hữu vô sự, hắn xem như triệt để không cần tiết chế, mỗi ngày đều phải làm vài canh giờ. A Nghiên lúc đầu còn cứng rắn chịu đựng được, sau này cơ hồ không có cách nào xuống giường, đồ ăn đồ vật ngày thường đều có thị nữ đưa vào. Ngẫu nhiên đi tịnh phòng một chuyến, cũng là Tiêu Đạc ôm đi.
Nàng cũng phát hiện, bản thân mình thật sự rất kỳ quái, rõ ràng mệt mỏi, không thích Tiêu Đạc tới gần, nhưng chỉ cần Tiêu Đạc vừa chạm vào, cả người mình sẽ mềm nhũn, giống như không xương, mặc cho hắn tùy ý đoạt lấy.
Nàng cũng sống lâu như vậy, từng làm nam nhân, cũng từng làm nữ nhân, việc cẩu thả cũng hiểu rõ ràng, nhưng cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, một đời này nàng thế nhưng như vậy!
Ngẫm lại sẽ tức giận.
Bởi vậy, Tiêu Đạc đương nhiên là càng hứng thú, như thế sau vài lần, nguyên bản vốn là gà mờ cái gì cũng không hiểu, nay đã thành tay lão luyện.
A Nghiên xấu hổ và giận dữ mắng: "Ngươi định làm ta thích ngươi sao? Ta hận ngươi chết đi được! Hận không thể ăn thịt ngươi bóc da ngươi!"
Nàng mắng ngoan độc, mặt Tiêu Đạc liền lạnh xuống, nhưng mặc cho lạnh mặt, việc hắn muốn làm vẫn cứ làm, đôi khi A Nghiên nằm sấp trong lòng hắn, nhìn nam nhân mặt lạnh cùng chính mình làm chuyện thân mật nhất trên đời này, nhất thời lại có chút xót xa, liền dùng răng nanh cắn bả vai hắn.
Nhưng Tiêu Đạc không sợ cắn, hắn làm gì sợ cái này, dù bị nàng cắn máu tươi đầm đìa, hắn cũng thích.
thật vất vả nhịn mấy ngày như vậy, người trong cung đến, nói là Kiến Ninh đế có việc, muốn triệu Tiêu Đạc tiến cung. Tiêu Đạc tuy rằng không thể buông A Nghiên, nhưng mãi trầm mê nữ sắc, trong cung còn đại sự phải làm, không thể bỏ mặc. không có cách nào, Tiêu Đạc đành phải phủ thêm áo choàng, sửa sang lại y quan chuẩn bị xuất môn, trước khi đi, ngồi ở bên giường, nhìn tiểu nữ nhân cuộn mình ở trong chăn, hắn sờ sờ tóc nàng: "Ta đi rồi sẽ trở lại."
A Nghiên chui đầu vào trong chăn đợi hơn nửa ngày, rốt cục nghe thấy tiếng bước chân hắn xa dần, nhất thời trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Vậy xem như có thể nghỉ một chút.
A Nghiên nhấc chân chuẩn bị xuống giường, nhưng ai biết chân vừa nhấc, cả người liền ngã quỵ tại chỗ. Như Ý bên cạnh sợ tới mức vội chạy vào nâng dậy.
trước mắt A Nghiên biến thành màu đen, hai chân vô lực, gót chân mềm nhũn, thở hổn hển tựa vào bên giường.
Như Ý vội sai thị nữ lấy nước trà tới.
A Nghiên nhân cơ hội nâng tay lên, sờ mạch mình, sờ xong không khỏi chấn động, mạch khí nhỏ bé yếu ớt, đây đúng là chứng thận khí không đủ a!
Lập tức sai Như Ý mang gương đồng tới, thấy nữ tử trong gương, đôi mắt hoa đào, trên mặt đầy mây tía, mi như trăng non, ánh mắt như nước, ở đâu còn là tiểu cô nương ở nông thôn gầy yếu mảnh khảnh mấy tháng trước kia. rõ ràng chính là một thế hệ tướng mạo họa quốc yêu cơ a! Than thì than, họa quốc yêu cơ nay lưỡi đầy mảng trắng, mạch dồn khí trì, hụt hơi toát mồ hôi, uể oải vô lực, nhìn qua là biết vì miệt mài quá độ mà hao tổn thân mình, cứ như vậy hương tiêu ngọc vẫn.
A Nghiên nắm lấy cái gương đồng kia, đập lên mép giường, hạ quyết tâm: "Như vậy tiếp tục, không được!"
Lại nhớ lại mỗi một đời, A Nghiên thật sâu ý thức được, Tiêu Đạc lúc này đây, xem ra đúng thật muốn làm mình chết ở trên giường.
Nàng phải nghĩ một biện pháp a!
***************************************
Lúc Tiêu Đạc rời khỏi Trạm vương phủ, A Nghiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, cùng lúc đó, Sài đại quản gia cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
hắn so với lúc trước già đi ít nhất mười tuổi, sắc mặt tái nhợt ngồi trước bàn, tay run run buông lá bùa đang vẽ xuống.
Mạnh Hán lo lắng nhìn hắn: "Sài đại quản gia, ngươi không sao chứ?"
Sài đại quản gia thở dài: "Ai, mỗi lần vẽ bùa, sẽ hao tổn ba năm tuổi thọ. Điện hạ chúng ta còn tiếp tục như vậy, ta sợ là rất nhanh sẽ chết mất."
Mạnh Hán càng lo lắng: "Nếu ngươi chết, ta nên làm gì bây giờ?"
hắn không biết vẽ bùa a, cứ như vậy tiếp tục, chẳng phải người khắp thiên hạ đều biết điện hạ nhà hắn là một dị nhân "Hành phòng một lần khiến cho vạn kiếm tề động".
Sài đại quản gia nặng nề buông bút xuống bàn, nheo con ngươi lại: "Vì lâu dài, cũng chỉ có thể nghĩ cách hại mạng Cố Nghiên!"
Mạnh Hán nghe nói thế, có chút không đành lòng, hắn nhíu mày nói: "Kỳ thật, vẫn còn có biện pháp?"
Sài đại quản gia nhìn hắn: "Gì?"
Mạnh Hán do dự, thử thăm dò nói: "Có thể kê đơn cho họ hay không, làm cho bọn họ không có cách nào sinh hoạt vợ chồng?" (OMG, Mạnh Hán)
Lời này vừa ra, Sài đại quản gia tàn nhẫn liếc mắt quét Mạnh Hán một cái: "Điện hạ tôn quý thế nào, ngươi sao có thể nghĩ ra biện pháp nham hiểm bực này!"
Mạnh Hán thấy vậy, sợ tới mức cũng không dám nói gì.
Kỳ thật trong lòng hắn nghĩ, dù sao điện hạ cũng không có cách nào sinh hoạt vợ chồng cùng nữ nhân khác, một khi đã như vậy, có thể sinh hoạt vợ chồng hay không, hoặc là có bệnh không được hay khôngthì có gì khác nhau đâu?
Bất quá hắn không dám nói.
********************
Lúc này Tiêu Đạc tiến cung, người còn chưa từ trong cung trở về, Kiến Ninh đế đã ban thưởng đến phủ.
Dĩ nhiên là hơn mười người mỹ nữ tuyệt sắc.
Hóa ra Kiến Ninh đế từ ngày thấy A Nghiên và Tiêu Đạc hai người khẩu chiến rồi quấn vào nhau, không khỏi vì chuyện sang năm ôm tôn tử mà cảm thấy sầu lo thật sâu. Ông nghĩ đến Tiêu Đạc đã được tiểu cô nương này khai thông, giờ phút này thừa dịp tiến lên, nói không chừng cũng có thể làm được với vài nữ tử khác.
Lập tức Kiến Ninh đế cùng hoàng quý phi mình sủng ái nhất thương nghị một phen, sau đó tặng vài mỹ nữ trong cung tới hầu hạ Tiêu Đạc.
Những nữ tử đó người người xinh đẹp như hoa, hơn nữa dã tâm bừng bừng, hi vọng có thể được Trạm vương yêu thích, có thể vững chân ở Trạm vương phủ.
trước khi tới, vị hoàng quý phi kia đã thì thầm đánh tiếng gió dặn dò các nàng, ai có thể sinh được một nam nử nữ, dù không thể làm vương phi, cũng có thể phong thưởng, cả đám nữ tử đều khí thế bừng bừng, muốn thông đồng trèo lên giường Tiêu Đạc.
Đương nhiên các nàng cũng biết rõ trong lòng, đầu tiên là Trạm vương ra ngàn lượng hoàng kim tìm tiểu thiếp, tiếp đó là đại náo yến tiệc hoàng gia trong tiết đoan ngọ, tất cả đều là vì nữ tử ở nông thôn. Nữ tử kia hiển nhiên không phải kẻ đầu đường xó chợ, các nàng cần phải cẩn thận.
nói trắng ra chỉ có một câu là: Các nàng đây là đi tới tranh bát cơm cảu người khác, còn chưa biết người khác đối phó các nàng thế nào đâu!
Thế nên các nàng dè dặt cẩn thận vào phủ, cẩn thận quan sát, chuẩn bị tùy cơ ứng biến. Cả đám còn hẹn với nhau, tất cả cùng nhau đối phó vị tiểu thiếp kia, lấy lòng Trạm vương, giữ phú quý chớ chịu thiệt.
Nhưng các nàng không biết là mình đến, có hai người vừa nghe tin tức đã mừng rỡ.
Người thứ nhất đương nhiên là Mạnh Hán.
Mạnh Hán chạy tới kinh hỉ nói với Sài đại quản gia: "Nếu đổi nữ nhân, có phải điện hạ sẽ không khiến vạn kiếm tề động hay không!"
Sài đại quản gia có vẻ bệnh nằm ở trên giường, phờ phạc ỉu xìu: "phải."
Mạnh Hán gật đầu: "Nếu thế, chúng ta giúp các nữ tử trong cung một tay là được!"
Sài đại quản gia không ôm hi vọng nhìn Mạnh Hán, lắc lắc đầu: "Vô dụng."
hắn ngốc sao? Qua nhiều đời như vậy, gia chủ hắn đều là mệnh cách đế vương, quay mặt về phía năm nhìn hướng bắc, nữ tử thiên hạ, dù là ai, người nào không phủ phục dưới chân chờ hắn lâm hạnh.
Nhưng mấy đời đế vương, hắn hoặc là cô độc sống quãng đời còn lại, hoặc là đau lòng chết đi, cũng không lâm hạnh bất kì nữ nhân khác!
Nhớ tới đây, Sài đại quản gia trong lòng càng hận, chỉ hận không thể khiến Cố Nghiên kia nhanh chết đi!
Bất quá Sài đại quản gia không ôm hi vọng cũng không dập nhiệt tình của Mạnh Hán.
Mạnh Hán nắm tay, hạ quyết tâm nói: "Ta nhất định sẽ giúp các cô nương này lên giường điện hạ chúng ta!"
Cùng lúc đó, ở trong một phòng khác, A Nghiên nghe nói hoàng cung ban cho một đám mỹ nữ, nhất thời mừng rỡ như điên: "Đây là thực? Tiêu Đạc cuối cùng có thể trèo lên nữ nhân khác, hắn rốt cục có thể buông tha ta!"
Như Ý nhất thời ngốc tại chỗ...
Tuy rằng phu nhân và điện hạ luôn giận dỗi, nhưng cũng không cần nói trắng ra?
Ai biết không đợi nàng đáp lại, A Nghiên chống một cái gậy, trực tiếp đến biệt uyển của đám mỹ nhân kia.
Lúc A Nghiên tới, vừa đúng Mạnh Hán cũng tới.
Song phương gặp mặt rồi, đều ngây ngốc.
"Mạnh đại nhân, ngươi tới nơi này làm gì?”A Nghiên vẻ mặt phòng bị.
"Cố phu nhân, ngài cũng tới nơi này?" sẽ không phải Cố phu nhân ghen tị, muốn trực tiếp đuổi đàn mỹ nhân này đi?
A Nghiên ho nhẹ, nghiêm trang nói: "Ta thân là nữ nhân của điện hạ, nghe nói trong cung ban cho vài vị mỹ nhân, tất nhiên là muốn hòa thuận với các tỷ muội, hảo hảo ở chung, nay cố ý đến xem, các tỷ muội thiếu cái gì, ta cũng sẽ đưa tới."
nói xong này, nàng nhíu mày đánh giá Mạnh Hán: "Lại nói tiếp trong biệt uyển này đều là tiểu mỹ nhân được ngự ban, Mạnh đại nhân tuy là thị vệ trong phủ, nhưng thân là một nam tử, lại một mình tiến đến, tình ngay lý gian, người khác nhìn, khó tránh khỏi hiểu lầm đi?"
Mạnh Hán ngẫm lại cũng đúng, đỏ mặt, đành phải nói: "Phu nhân giáo huấn đúng, phu nhân mời vào, Mạnh Hán không đi nữa."
A Nghiên thấy Mạnh Hán xoay người rời đi, không khỏi càng nghi hoặc, nghĩ hắn vừa rồi đỏ mặt lên, trong lòng liền có hồ nghi: "Chẳng lẽ hắn nhìn trúng tiểu mỹ nhân nào, muốn tìm nữ nhân cho mình?"
Ngẫm lại cũng đúng, Mạnh Hán này tuổi một bó to, sợ vẫn còn độc thân đây!
Nghĩ đến đây, A Nghiên khó tránh khỏi không vui: "Nếu như vậy, làm thuộc hạ này cũng không khỏi quá mức cơ khát, thế nhưng nữ nhân của chủ gia cũng dám mơ ước!"
Phất tay áo, nàng đi thẳng vào.
Xem ra chuyện này vẫn nên làm sớm, mau chóng an bày cho điện hạ cùng với mỹ nữ trong biệt uyển này đi!
Chỉ là tánh mạng một đời, có đáng là gì đâu...
chủ tử nhà mình, đó là lai lịch xuất thân loại nào, từng ngạo cười trên chín tầng trời, thế gian vạn vật, có cái gì hắn để vào mắt đâu. Nay lại bởi vì này một nữ tử, bản thể bị giam cầm đến không có thiên lý, còn không biết ở trên thế gian qua bao nhiêu luân hồi, mới thoát khỏi bể khổ đây.
Mạnh Hán thật sự không hiểu, hắn suy nghĩ nửa ngày, thử thăm dò đề nghị: "Bằng không, ta nghĩ biện pháp, kết thúc họa thủy này?"
Sài đại quản gia nhíu mày, lắc đầu nói: "Thôi, trước yên lặng xem xét đi."
Mạnh Hán vẻ mặt nghi hoặc.
Sài đại quản gia cũng cười lạnh một cái: "Kiếm khí đả thương người, tiện nhân kia chắc gì chịu được!"
***********************
Kiếm khí đả thương người, A Nghiên tỏ vẻ có chút không chịu nổi.
Tiêu Đạc thấy A Nghiên thân mình đã tốt, từ đây xem như không còn tiết chế, càn rỡ vô cùng, mặc cho A Nghiên khóc nháo, đánh chửi, cầu xin, tất cả đều không tác dụng.
hắn lúc bắt đầu còn có thể mềm giọng dỗ nàng, sau này hắn cũng không dỗ nữa, bá đạo ôm lấy nàng. Đáng thương A Nghiên thật sự chịu không nổi, thấp giọng khóc kêu cầu xin, hắn vẫn không ngừng lại, không làm sao được, A Nghiên đành phải cắn bờ vai hắn, xé rách cánh tay hắn, hắn lại trước sau như một giống như đánh vào sắt. A Nghiên khóc túm cổ hắn, thân mình run run ôm lấy hắn, mềm yếu cầu xin: "Gia, tha ta đi, ta thực không được, không bằng ngươi trực tiếp giết ta còn hơn, ngươi trực tiếp giết ta đi!"
Nhưng mặc cho nàng cầu xin thế nào, trên khuôn mặt hắn tuấn mỹ cũng không có biểu cảm gì, chỉ dùng con ngươi lửa nóng gắt gao nhìn chằm chằm thiên hạ trong lòng.
Nữ tử này, kỳ thật trong lòng hắn hiểu rõ ràng, không thích hắn, chán ghét hắn, hận không thể giết hắn, ngầm không biết hạ bao nhiêu độc dược, dao nhỏ với mình.
Bất quá mình lại thích nàng, muốn khi dễ nàng, nhìn nàng ở trong lòng mình khóc nức nở, khóc giống động vật nhỏ, chọc người trìu mến.
hắn từng không hiểu tư vị tình ái, nâng niu nàng trong lòng bàn tay, đối tốt với nàng, nàng không chút quý trọng, ném xuống chân dẫm đạp.
Giờ mình đã nhìn thấu nàng, có thể nắm trong tay hết thảy, biết nàng sợ chết, nàng đắn đo được mất, ôm lấy nàng ở trong ngực, tùy ý đòi lấy.
không yêu thì sao, hắn có rất nhiều thời gian.
Dù sao hắn tuyệt đối không cho phép nàng rời khỏi mình, chết cũng đừng nghĩ!
************************
sau khi hết thảy kết thúc, bên trong màn có mùi hương kì lạ phiêu đãng.
trên giường A Nghiên nằm sấp tại chỗ, cong tấm lưng mảnh khảnh khóc đến bả vai run run.
Nàng thật sự không nghĩ tới, lúc này hắn thế nhưng làm lien hai canh giờ, thật quá mức dày vò, nàng cơ hồ bị hắn dọa chết khiếp.
Bây giờ nàng có thể tưởng tượng, lúc này đây hóa ra nàng không phải ngã chết không phải đau chết, cũng không phải đuối chết, nàng dĩ nhiên là bị nam nhân làm chết.
Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.
Nhưng đó là nói nam nhân a, nàng là nữ nhân, làm một nữ nhân, chẳng lẽ nàng phải nói, chết vì bị người cưỡi, thành quỷ cũng khó chịu sao? Tiêu Đạc thật vất vả đã tận hứng, trên mặt xưa nay luôn không vui cũng hiện ra một chút ý cười thỏa mãn, trong con ngươi thanh lãnh nổi lên ôn nhu, cúi đầu xuống, dỗ A Nghiên nằm sấp đang khóc.
"Đừng khóc, lần sau nhẹ chút là được." hắn thấp giọng nói, cũng nói ra lời hứa hẹn căn bản không đáng tin.
"Ngươi giết ta đi! Trực tiếp cho ta thống khoái đi!”A Nghiên cắn răng khóc nói.
"Ngươi muốn ta giết ngươi thế nào?" con ngươi đen nhìn chằm chằm lưng nàng, trên lưng tinh tế duyên dáng từng sợi tóc nhè nhẹ tản ra, mái tóc nay hơi ẩm, giống như rong rêu dính trên lưng nàng.
Vì sao đầy mồ hôi, là vì bị hắn làm cho như thế.
Vừa rồi tuy rằng là mình xuất lực, kỳ thật nàng cũng mệt mỏi không ít.
Tiêu Đạc nhớ tới đây, màu mắt càng tối, khát vọng lại hiện lên, bất quá lo lắng đến thân thể nàng, cũng không dám đòi lấy nữa, ngược lại nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt lưng nàng.
Bình thường hắn sờ thấy mồ hôi đương nhiên là không vui, nhưng lúc này cảm nhận ấm áp ẩm ướt sau khi làm chuyện phòng the lại cảm thấy hết sức thích ý, thậm chí từ hương vị ẩm ướt đó ngửi được một cỗ hương khí động lòng người.
A Nghiên ủy khuất nói: "Tùy tiện ngươi giết thế nào, trực tiếp lấy luôn mạng của ta, dù sao ta cũng không sống nổi!"
Tiêu Đạc mím môi, trầm mặc một lát, rốt cục nhướng mày nói: "Dùng kiếm của ta vậy." (PS: A Đạc của ta bắt đầu vô sỉ rồi)
A Nghiên đang khóc thút thít, lúc này nghe thế, mặt mũi trắng bệch, thật cẩn thận nhìn hắn.
Là thật a...
Tiêu Đạc thấy nàng vốn khóc nháo nói muốn chết, đột nhiên im bặt ngừng khóc, lại dùng một đôi con ngươi hắc bạch phân minh đầy nước mắt nhìn mình, trên trán tràn ngập hai chữ sợ chết.
Nhất thời không khỏi ách nhiên thất tiếu (bật cười).
hắn tiến lên, để kiếm của mình đè lên nàng, hạ thấp thanh âm nói: "Dùng kiếm của ta trực tiếp đâm vào, ngươi nhất định có thể được thống khoái."
Lời này vừa ra, A Nghiên đỏ mặt, cắn răng, trực tiếp nhấc chân, không thèm bận tâm gì nữa, hung hăng đá hắn.
Cái này còn có thể nhịn thì còn gì không thể nhịn!
Người này, chẳng những muốn nàng mất mạng, còn muốn nàng mất mặt mũi!
Mẹ nó, liều mạng với hắn!
****************
đã nhiều ngày Tiêu Đạc trong triều tả hữu vô sự, hắn xem như triệt để không cần tiết chế, mỗi ngày đều phải làm vài canh giờ. A Nghiên lúc đầu còn cứng rắn chịu đựng được, sau này cơ hồ không có cách nào xuống giường, đồ ăn đồ vật ngày thường đều có thị nữ đưa vào. Ngẫu nhiên đi tịnh phòng một chuyến, cũng là Tiêu Đạc ôm đi.
Nàng cũng phát hiện, bản thân mình thật sự rất kỳ quái, rõ ràng mệt mỏi, không thích Tiêu Đạc tới gần, nhưng chỉ cần Tiêu Đạc vừa chạm vào, cả người mình sẽ mềm nhũn, giống như không xương, mặc cho hắn tùy ý đoạt lấy.
Nàng cũng sống lâu như vậy, từng làm nam nhân, cũng từng làm nữ nhân, việc cẩu thả cũng hiểu rõ ràng, nhưng cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, một đời này nàng thế nhưng như vậy!
Ngẫm lại sẽ tức giận.
Bởi vậy, Tiêu Đạc đương nhiên là càng hứng thú, như thế sau vài lần, nguyên bản vốn là gà mờ cái gì cũng không hiểu, nay đã thành tay lão luyện.
A Nghiên xấu hổ và giận dữ mắng: "Ngươi định làm ta thích ngươi sao? Ta hận ngươi chết đi được! Hận không thể ăn thịt ngươi bóc da ngươi!"
Nàng mắng ngoan độc, mặt Tiêu Đạc liền lạnh xuống, nhưng mặc cho lạnh mặt, việc hắn muốn làm vẫn cứ làm, đôi khi A Nghiên nằm sấp trong lòng hắn, nhìn nam nhân mặt lạnh cùng chính mình làm chuyện thân mật nhất trên đời này, nhất thời lại có chút xót xa, liền dùng răng nanh cắn bả vai hắn.
Nhưng Tiêu Đạc không sợ cắn, hắn làm gì sợ cái này, dù bị nàng cắn máu tươi đầm đìa, hắn cũng thích.
thật vất vả nhịn mấy ngày như vậy, người trong cung đến, nói là Kiến Ninh đế có việc, muốn triệu Tiêu Đạc tiến cung. Tiêu Đạc tuy rằng không thể buông A Nghiên, nhưng mãi trầm mê nữ sắc, trong cung còn đại sự phải làm, không thể bỏ mặc. không có cách nào, Tiêu Đạc đành phải phủ thêm áo choàng, sửa sang lại y quan chuẩn bị xuất môn, trước khi đi, ngồi ở bên giường, nhìn tiểu nữ nhân cuộn mình ở trong chăn, hắn sờ sờ tóc nàng: "Ta đi rồi sẽ trở lại."
A Nghiên chui đầu vào trong chăn đợi hơn nửa ngày, rốt cục nghe thấy tiếng bước chân hắn xa dần, nhất thời trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Vậy xem như có thể nghỉ một chút.
A Nghiên nhấc chân chuẩn bị xuống giường, nhưng ai biết chân vừa nhấc, cả người liền ngã quỵ tại chỗ. Như Ý bên cạnh sợ tới mức vội chạy vào nâng dậy.
trước mắt A Nghiên biến thành màu đen, hai chân vô lực, gót chân mềm nhũn, thở hổn hển tựa vào bên giường.
Như Ý vội sai thị nữ lấy nước trà tới.
A Nghiên nhân cơ hội nâng tay lên, sờ mạch mình, sờ xong không khỏi chấn động, mạch khí nhỏ bé yếu ớt, đây đúng là chứng thận khí không đủ a!
Lập tức sai Như Ý mang gương đồng tới, thấy nữ tử trong gương, đôi mắt hoa đào, trên mặt đầy mây tía, mi như trăng non, ánh mắt như nước, ở đâu còn là tiểu cô nương ở nông thôn gầy yếu mảnh khảnh mấy tháng trước kia. rõ ràng chính là một thế hệ tướng mạo họa quốc yêu cơ a! Than thì than, họa quốc yêu cơ nay lưỡi đầy mảng trắng, mạch dồn khí trì, hụt hơi toát mồ hôi, uể oải vô lực, nhìn qua là biết vì miệt mài quá độ mà hao tổn thân mình, cứ như vậy hương tiêu ngọc vẫn.
A Nghiên nắm lấy cái gương đồng kia, đập lên mép giường, hạ quyết tâm: "Như vậy tiếp tục, không được!"
Lại nhớ lại mỗi một đời, A Nghiên thật sâu ý thức được, Tiêu Đạc lúc này đây, xem ra đúng thật muốn làm mình chết ở trên giường.
Nàng phải nghĩ một biện pháp a!
***************************************
Lúc Tiêu Đạc rời khỏi Trạm vương phủ, A Nghiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, cùng lúc đó, Sài đại quản gia cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
hắn so với lúc trước già đi ít nhất mười tuổi, sắc mặt tái nhợt ngồi trước bàn, tay run run buông lá bùa đang vẽ xuống.
Mạnh Hán lo lắng nhìn hắn: "Sài đại quản gia, ngươi không sao chứ?"
Sài đại quản gia thở dài: "Ai, mỗi lần vẽ bùa, sẽ hao tổn ba năm tuổi thọ. Điện hạ chúng ta còn tiếp tục như vậy, ta sợ là rất nhanh sẽ chết mất."
Mạnh Hán càng lo lắng: "Nếu ngươi chết, ta nên làm gì bây giờ?"
hắn không biết vẽ bùa a, cứ như vậy tiếp tục, chẳng phải người khắp thiên hạ đều biết điện hạ nhà hắn là một dị nhân "Hành phòng một lần khiến cho vạn kiếm tề động".
Sài đại quản gia nặng nề buông bút xuống bàn, nheo con ngươi lại: "Vì lâu dài, cũng chỉ có thể nghĩ cách hại mạng Cố Nghiên!"
Mạnh Hán nghe nói thế, có chút không đành lòng, hắn nhíu mày nói: "Kỳ thật, vẫn còn có biện pháp?"
Sài đại quản gia nhìn hắn: "Gì?"
Mạnh Hán do dự, thử thăm dò nói: "Có thể kê đơn cho họ hay không, làm cho bọn họ không có cách nào sinh hoạt vợ chồng?" (OMG, Mạnh Hán)
Lời này vừa ra, Sài đại quản gia tàn nhẫn liếc mắt quét Mạnh Hán một cái: "Điện hạ tôn quý thế nào, ngươi sao có thể nghĩ ra biện pháp nham hiểm bực này!"
Mạnh Hán thấy vậy, sợ tới mức cũng không dám nói gì.
Kỳ thật trong lòng hắn nghĩ, dù sao điện hạ cũng không có cách nào sinh hoạt vợ chồng cùng nữ nhân khác, một khi đã như vậy, có thể sinh hoạt vợ chồng hay không, hoặc là có bệnh không được hay khôngthì có gì khác nhau đâu?
Bất quá hắn không dám nói.
********************
Lúc này Tiêu Đạc tiến cung, người còn chưa từ trong cung trở về, Kiến Ninh đế đã ban thưởng đến phủ.
Dĩ nhiên là hơn mười người mỹ nữ tuyệt sắc.
Hóa ra Kiến Ninh đế từ ngày thấy A Nghiên và Tiêu Đạc hai người khẩu chiến rồi quấn vào nhau, không khỏi vì chuyện sang năm ôm tôn tử mà cảm thấy sầu lo thật sâu. Ông nghĩ đến Tiêu Đạc đã được tiểu cô nương này khai thông, giờ phút này thừa dịp tiến lên, nói không chừng cũng có thể làm được với vài nữ tử khác.
Lập tức Kiến Ninh đế cùng hoàng quý phi mình sủng ái nhất thương nghị một phen, sau đó tặng vài mỹ nữ trong cung tới hầu hạ Tiêu Đạc.
Những nữ tử đó người người xinh đẹp như hoa, hơn nữa dã tâm bừng bừng, hi vọng có thể được Trạm vương yêu thích, có thể vững chân ở Trạm vương phủ.
trước khi tới, vị hoàng quý phi kia đã thì thầm đánh tiếng gió dặn dò các nàng, ai có thể sinh được một nam nử nữ, dù không thể làm vương phi, cũng có thể phong thưởng, cả đám nữ tử đều khí thế bừng bừng, muốn thông đồng trèo lên giường Tiêu Đạc.
Đương nhiên các nàng cũng biết rõ trong lòng, đầu tiên là Trạm vương ra ngàn lượng hoàng kim tìm tiểu thiếp, tiếp đó là đại náo yến tiệc hoàng gia trong tiết đoan ngọ, tất cả đều là vì nữ tử ở nông thôn. Nữ tử kia hiển nhiên không phải kẻ đầu đường xó chợ, các nàng cần phải cẩn thận.
nói trắng ra chỉ có một câu là: Các nàng đây là đi tới tranh bát cơm cảu người khác, còn chưa biết người khác đối phó các nàng thế nào đâu!
Thế nên các nàng dè dặt cẩn thận vào phủ, cẩn thận quan sát, chuẩn bị tùy cơ ứng biến. Cả đám còn hẹn với nhau, tất cả cùng nhau đối phó vị tiểu thiếp kia, lấy lòng Trạm vương, giữ phú quý chớ chịu thiệt.
Nhưng các nàng không biết là mình đến, có hai người vừa nghe tin tức đã mừng rỡ.
Người thứ nhất đương nhiên là Mạnh Hán.
Mạnh Hán chạy tới kinh hỉ nói với Sài đại quản gia: "Nếu đổi nữ nhân, có phải điện hạ sẽ không khiến vạn kiếm tề động hay không!"
Sài đại quản gia có vẻ bệnh nằm ở trên giường, phờ phạc ỉu xìu: "phải."
Mạnh Hán gật đầu: "Nếu thế, chúng ta giúp các nữ tử trong cung một tay là được!"
Sài đại quản gia không ôm hi vọng nhìn Mạnh Hán, lắc lắc đầu: "Vô dụng."
hắn ngốc sao? Qua nhiều đời như vậy, gia chủ hắn đều là mệnh cách đế vương, quay mặt về phía năm nhìn hướng bắc, nữ tử thiên hạ, dù là ai, người nào không phủ phục dưới chân chờ hắn lâm hạnh.
Nhưng mấy đời đế vương, hắn hoặc là cô độc sống quãng đời còn lại, hoặc là đau lòng chết đi, cũng không lâm hạnh bất kì nữ nhân khác!
Nhớ tới đây, Sài đại quản gia trong lòng càng hận, chỉ hận không thể khiến Cố Nghiên kia nhanh chết đi!
Bất quá Sài đại quản gia không ôm hi vọng cũng không dập nhiệt tình của Mạnh Hán.
Mạnh Hán nắm tay, hạ quyết tâm nói: "Ta nhất định sẽ giúp các cô nương này lên giường điện hạ chúng ta!"
Cùng lúc đó, ở trong một phòng khác, A Nghiên nghe nói hoàng cung ban cho một đám mỹ nữ, nhất thời mừng rỡ như điên: "Đây là thực? Tiêu Đạc cuối cùng có thể trèo lên nữ nhân khác, hắn rốt cục có thể buông tha ta!"
Như Ý nhất thời ngốc tại chỗ...
Tuy rằng phu nhân và điện hạ luôn giận dỗi, nhưng cũng không cần nói trắng ra?
Ai biết không đợi nàng đáp lại, A Nghiên chống một cái gậy, trực tiếp đến biệt uyển của đám mỹ nhân kia.
Lúc A Nghiên tới, vừa đúng Mạnh Hán cũng tới.
Song phương gặp mặt rồi, đều ngây ngốc.
"Mạnh đại nhân, ngươi tới nơi này làm gì?”A Nghiên vẻ mặt phòng bị.
"Cố phu nhân, ngài cũng tới nơi này?" sẽ không phải Cố phu nhân ghen tị, muốn trực tiếp đuổi đàn mỹ nhân này đi?
A Nghiên ho nhẹ, nghiêm trang nói: "Ta thân là nữ nhân của điện hạ, nghe nói trong cung ban cho vài vị mỹ nhân, tất nhiên là muốn hòa thuận với các tỷ muội, hảo hảo ở chung, nay cố ý đến xem, các tỷ muội thiếu cái gì, ta cũng sẽ đưa tới."
nói xong này, nàng nhíu mày đánh giá Mạnh Hán: "Lại nói tiếp trong biệt uyển này đều là tiểu mỹ nhân được ngự ban, Mạnh đại nhân tuy là thị vệ trong phủ, nhưng thân là một nam tử, lại một mình tiến đến, tình ngay lý gian, người khác nhìn, khó tránh khỏi hiểu lầm đi?"
Mạnh Hán ngẫm lại cũng đúng, đỏ mặt, đành phải nói: "Phu nhân giáo huấn đúng, phu nhân mời vào, Mạnh Hán không đi nữa."
A Nghiên thấy Mạnh Hán xoay người rời đi, không khỏi càng nghi hoặc, nghĩ hắn vừa rồi đỏ mặt lên, trong lòng liền có hồ nghi: "Chẳng lẽ hắn nhìn trúng tiểu mỹ nhân nào, muốn tìm nữ nhân cho mình?"
Ngẫm lại cũng đúng, Mạnh Hán này tuổi một bó to, sợ vẫn còn độc thân đây!
Nghĩ đến đây, A Nghiên khó tránh khỏi không vui: "Nếu như vậy, làm thuộc hạ này cũng không khỏi quá mức cơ khát, thế nhưng nữ nhân của chủ gia cũng dám mơ ước!"
Phất tay áo, nàng đi thẳng vào.
Xem ra chuyện này vẫn nên làm sớm, mau chóng an bày cho điện hạ cùng với mỹ nữ trong biệt uyển này đi!
Danh sách chương