Lại nói Tiêu Đạc đã nhiều ngày qua quả thật là nghe hát uống rượu, tiêu diêu tự tại.
Lúc này mặt trời chiếu sáng, dương liễu đung đưa, thuyền hoa phú quý hoa lệ trên sông đào, một đám du đãng ở trên sông trong vắt hất bóng dương liễu, hai bên bờ sông nữ tử quần áo tiên diễm thướt tha, cũng có nam tử anh vĩ cưỡi ngựa đi ngang qua, cũng có cờ rượu phiêu đãng, các hộ thương gia rao hàng không ngừng.
Tiêu Đạc dựa vào cửa sổ trên một thuyền hoa neo trên sông lớn, híp con ngươi, nhàn nhã tự tại nhìn sóng nước dập dờn bên ngoài.
Nước sông phản chiếu sắc trời màu lam, bát ngát cao xa, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Nhất thời có gió nhẹ tháng năm từ mặt nước thổi tới, mang đến một chút hơi ẩm, một luồng tóc đen không kềm chế được lướt trên khuôn mặt tuấn mỹ giống như đao khắc rìu đục, làm nổi bật khuôn mặt kia càng thêm tuyệt thế kinh người.
Trong thuyền hoa vài nữ tử cong mắt nhìn ngây người.
trên đời này lại có nam nhi kinh tài tuyệt diễm như thế, chỉ hơi khép con ngươi ngồi tựa cửa sổ, người ta liền hận không thể đào tâm ra đặt trước mặt hắn, liền hận không thể quỳ trước mặt hắn, hôn giày của hắn.
Kỳ thật hắn triệu các nàng đến đã mấy ngày, nhưng chỉ uống rượu, lệnh cho các nàng xướng khúc, ban đêm cũng không gọi đi. Vài tỷ muội cũng từng vụng trộm nói, nếu có thể cùng hắn triền miên một đêm, ngày thứ hai có chết cũng đáng.
Đương nhiên có tỷ muội nhiều kinh nghiệm cũng nói, nam nhân này vừa nhìn là biết không dễ ứng phó. Xem mũi kia cao thẳng thế, là rất lợi hại.
nói như vậy, tất cả khó tránh khỏi có chút xấu hổ, âm thầm ngóng trông có thể lọt mắt xanh vị công tử này, đạt nguyện vọng lâu nay.
Vừa vặn một ngày, có mấy vị công tử tới thuyền chơi, người người đều dung mạo tuấn mỹ, quần áo hoa lệ, ra tay cũng hào phóng, tất cả đều hưng phấn hơn, vì thế càng ra sức phô bày dáng vẻ, vòng eo xoay như dương liễu trên bờ, phong tình vạn chủng.
đang uống rượu, Tam hoàng tử nhìn cửu đệ ngồi bên cửa sổ, nhớ tới chuyện ngày đó, buông con ngươi xuống, dường như vân đạm phong khinh hỏi: "Cửu đệ mấy ngày trước có được một tiểu thiếp mới không phải sao, thực làm ra một chuyện phong lưu nổi tiếng, nay thế nào, sao lại chạy đến đây uống rượu giải sầu?"
Nhất thời vài huynh đệ khác cũng đều ồn ào: "Cũng không phải sao, ngày đó Cửu đệ ngay tại chỗ ôm người đi tẩm điện, thật sự là khí phách bốn phía, huynh đệ bội phục không thôi. Cũng nghe nói Cửu đệ đối với vị tiểu thiếp kia sủng ái có thêm, thiên kim tìm người, thế nào nay lại bỏ được nàng một mình trông phòng?"
Tiêu Đạc nâng mắt, thản nhiên nói: "Trước kia không biết, nay thể ngộ thật sâu, Sài Hỏa nhà ta nói thậtsự là có đạo lý."
Mọi người đều tỏ vẻ hứng thú: "Cửu đệ, Sài Hỏa tên kia nói gì khiến cho ngươi hiểu được?"
Tiêu Đạc mặt không biểu cảm nhắm mắt lại: "Nữ nhân như quần áo. Nếu khiến mình không vui, tùy tay ném xuống là được."
Các hoàng tử nghe xong, không khỏi cười ha ha: "Cửu đệ, khó được ngươi vốn trong lòng vô tình, cũng có thể hiểu được điều này, nói quá đúng, đến đến đến, chúng ta đổi nhau vài món quần áo!"
Trong đó có tam hoàng tử, nghe rồi, không khỏi nhíu mày, nhìn kỹ Tiêu Đạc nửa ngày, cũng không nói lời nào.
Bên cạnh còn có vị Lục hoàng tử, xưa nay phong lưu nhất, nghe nói như thế có chút đồng ý. Lại nhớ ngày nọ hắn gặp qua A Nghiên, biết A Nghiên cũng hơi có chút dung mạo, lập tức tiến lên, cười hề hề nói: "Cửu đệ nói đúng cực kỳ, nữ nhân như quần áo. Ta ngày đó xem quần áo mới trong nhà ngươi, sinh ra có chút thanh tú khả nhân, mặc dù không phải tơ lụa đỏ thẫm thêu hoa đính đá, nhưng cũng thật sự làm cho người ta liếc mắt một cái liền hợp khẩu vị. Kiện quần áo trong nhà Cửu đệ kia, nếu mặc chán, có thể cho huynh đệ mượn mặc thử, cũng nếm thử tư vị một chút?"
Tiêu Đạc nghe thế, mí mắt cũng không nhấc.
Mọi người nghe Lục hoàng tử nói, cảm thấy không quá đúng, nhưng nghĩ đến Lục hoàng tử xưa nay cũng là người phong lưu phóng đãng không kềm chế được, lập tức cười gượng vài tiếng, không nói tiếp, chuyện này cũng theo đó trôi qua.
Ai biết qua ba lượt, mọi người đi đến đầu thuyền nhắm phong cảnh bên ngoài, đang cười nói, Tiêu Đạc vốn không hé răng bỗng nhiên đi tới, thình lình nâng chân lên, hung hăng đá Lục hoàng tử.
Đáng thương Lục hoàng tử bị người ta dùng mũi chân đá một cái ở phía sau lưng, trực tiếp ngã nhào xuống sông. Vị Lục hoàng tử này bơi không giỏi, Tiêu Đạc lại đá mạnh, cả người rơi xuống nước, lực đạo mạnh, thẳng tắp chìm xuống đáy sông, uống một bụng nước lạnh, cột sống lưng phía sau vô cùng đau đớn.
Chung quanh một đám người thấy Lục hoàng tử rơi xuống nước, đều đi cứu, đến cùng đưa ra người lên, nhưng lúc này Lục hoàng tử đã ngất đi, mọi người không có cách nào đành phải lên hỗ trợ một phen, vội vàng gọi thái y, cuối cùng cứu được người.
Vị Lục hoàng tử này ép buộc nửa ngày rồi từ từ tỉnh dậy, liếc mắt một cái nhìn thấy bóng lưng Tiêu Đạc lạnh lùng thon dài bên cạnh, nhất thời nổi giận.
"Ngươi, ngươi, không khỏi quá mức nhẫn tâm! Ngươi sao có thể đối đãi với huynh đệ như vậy!"
Ai biết Tiêu Đạc mặt không biểu cảm nhìn hắn một cái, đạm nói: "Ai cho ngươi mơ ước quần áo của ta."
Quần áo của hắn, người khác nhìn trúng, làm sao có thể đây!
Lục hoàng tử bị nghẹn khuất, tức giận công tâm, cuối cùng suýt nữa phun ra máu: "Tiêu Đạc, ngươi, ngươi!"
Chuyện này Lục hoàng tử đương nhiên không phục, nhưng đối mặt với Tiêu Đạc này làm việc không kềm chế, không ai quản thúc được, hắn cũng tức giận không chịu nổi, định tiến lên đánh Tiêu Đạc.
công phu trên người Tiêu Đạc rất cao, đâu có thể để hắn đánh, đương nhiên hoàn thủ. Lập tức hai huynh đệ ngươi tới ta đi, trên thuyền hoa ra tay rất nặng, càng đánh càng hăng máu, cuối cùng suýt nữa hủy cả thuyền.
Người chung quanh đều sợ không nhẹ.
Chuyện này náo lớn như vậy, bị người có tâm thò vào một quyển, trực tiếp tham tấu đến trước mặt Kiến Ninh đế.
Kiến Ninh đế biết hai con trai ở bên ngoài du ngoạn ra tay quá nặng, cũng bất đắc dĩ, liền sai người đem mọi người ở đây tất cả đều gọi tới.
Mọi người tới ngự thư phòng, đều bái kiến Kiến Ninh đế.
Kiến Ninh đế nhìn hai con trai, một người mặt mũi bầm dập hầm hừ, một người vẻ mặt lạnh lùng mím môi không nói, hắn hỉ giận không hiện ra sắc, thản nhiên nói: "nói một chút đi, các ngươi đến cùng vì cái gì ra tay nặng như vậy."
Lục hoàng tử nhớ tới câu nói đùa kia, chính mình cũng không nói gì, không nghĩ tới Tiêu Đạc bởi vì thế mà ra tay quá nặng với mình, náo ra chuyện không may, thật sự là mất mặt xấu hổ.
Tiêu Đạc vốn ít nói, lúc này càng không nói một lời.
không làm sao được, Kiến Ninh đế trầm mặt: "nói!"
Lục hoàng tử thấy vậy, nhìn Tiêu Đạc bên cạnh, do dự.
Tiêu Đạc nhấp môi dưới, rốt cục thản nhiên nói: "hắn muốn cướp quần áo của ta."
Cướp quần áo? Kiến Ninh đế gió thổi tám hướng vẫn bất động, lúc này cũng có chút ngồi không yên.
Lục hoàng tử nâng tay lên, xoa xoa mồ hôi thái dương, miễn cưỡng gật đầu: "Đúng, ta muốn cướp quần áo của hắn."
Kiến Ninh đế: "..."
Xem thế này, mọi người ở đây, đừng nói Kiến Ninh đế, ngay cả đại thái giám bên cạnh đều nhịn không được đổ mồ hôi trán, nghẹn ngào không nói nổi.
Vì một kiện quần áo, ra tay quá nặng? Hoàng tử khác đều cúi đầu, ai cũng không dám nói thêm một câu!
Về chuyện hai con trai vì quần áo mà ra tay quá nặng, Kiến Ninh đế cũng thật sự không thể bỏ mặc.
Sau đó vất vả răn dạy hai người một phen rồi đuổi ra, mới bất đắc dĩ thở dài.
"Vốn hoàng thượng còn lo lắng Cửu điện hạ vô tâm vô tình, sợ là đúng như câu nói của khâm thiên giám Hoắc đại nhân. Nhưng nay xem ra, hoàng thượng chung quy đã có thể yên tâm."
Đại thái giám Phùng Đức Dũng cười nói.
Kỳ thật Kiến Ninh đế sao lại không biết, đã gọi hai con trai đến răn dạy, đương nhiên là đối với ngọn nguồn việc này trong lòng như gương sáng, chẳng qua thấy hai người huynh đệ bọn họ cố tìm chuyện lấy quần áo để nói, Kiến Ninh đế cũng không bóc mẽ mà thôi.
Lúc này nghe thế, Kiến Ninh đế lắc đầu, càng thở dài: "chỉ sợ dùng tình qua sâu, ngược lại không tốt."
Người trong lòng xưa nay vô tình, một khi có ý trung nhân, dù ý trung nhân là một kiện quần áo, cũng là quần áo đặt trong lòng khảm trong tim, đâu dung người khác mơ ước nửa điểm.
Kiến Ninh đế nhớ tới ngày xưa khâm thiên giám tính mệnh cách Tiêu Đạc, càng nhíu mày.
Chỉ vì ngày đó khâm thiên giám từng đề cập, Tiêu Đạc khắc mẫu khắc thê khắc tử, cô độc cả đời, chắc chắn ở chỗ cao chịu lạnh. Cả đời này của hắn vốn không nên xuất hiện một nữ tử khiến hắn dụng tình sâu vô cùng như vậy.
Nay xuất hiện, thì như thế nào?
Kiến Ninh đế nghĩ đến đây, nhớ lại vị hoàng hậu đã mất của mình, không khỏi vuốt tóc nhăn mày.
**************************
Lại nói Lục hoàng tử và Tiêu Đạc trước sau đi ra khỏi ngự thư phòng, Tiêu Đạc nhìn cũng không nhìn Lục hoàng tử, đi thẳng ra ngoài. Nhưng Lục hoàng tử chạy tới, hắc hắc nở nụ cười: "Cửu đệ, ngươi cũng đừng nóng giận, ta bất quá chỉ đùa một chút thôi."
Tiêu Đạc nhíu mày, hờ hững nhìn hắn một cái: "Đùa như vậy sao?"
Lục hoàng tử nghĩ nghĩ, đến cùng bất đắc dĩ nói: "Chính ngươi nói cái gì nữ nhân như quần áo, bộ dáng chẳng hề để ý, người khác nào biết ý người! Ta đương nhiên nghĩ đến ngươi không coi trọng, là tiểu thiếp thôi, quần áo thì quần áo, huynh đệ chúng ta, chẳng lẽ mượn một kiện quần áo cũng không thể sao?"
nói đến mượn quần áo, Tiêu Đạc kia mặt mày nhất thời lạnh xuống.
Lục hoàng tử cũng không có biện pháp, đành phải nói: "Ta xem như đã hiểu, tình cảm của ngươi với quần áo, so với mệnh còn trọng yếu hơn!"
Tiêu Đạc sắc mặt hơi hòa hoãn, quay đầu nhìn nhìn Lục hoàng tử, nói: "Lục hoàng huynh, quần áo này, người khác đừng nói chạm vào, ngay cả nghĩ một chút, ta cũng trăm trảo cào tâm, không thể chịu đựng được."
Lời này vừa ra, khiến Lục hoàng tử vui vẻ: "Ha ha, ngươi đây là rơi vào lưới tình không thể tự thoát ra được. Nếu như thế, vậy thì thành thật thừa nhận, làm gì phải làm bộ chẳng hề để ý, nói cái gì nữ nhân như quần áo, chúng ta hiểu lầm cũng thôi, vị tiểu thiếp trong nhà ngươi kia —— "
hắn cố ý nhấn hai chữ "Tiểu thiếp" này.
"Vị tiểu thiếp trong nhà ngươi nếu cũng hiểu lầm, mới là vô cớ khiến mình không thoải mái hơn đó."
Tiêu Đạc nghe lời ấy, cũng cúi đầu, như có đăm chiêu.
Mình nhiều ngày không về, nàng sẽ nghĩ sao?
Có phải thật sự tiêu diêu tự tại, chỉ hận mình cả đời không xuất hiện hay không?
Đặc biệt ngày đó, mình cơ hồ phát điên ép buộc nàng ba canh giờ.
Nhớ tới ngày đó nàng ở trong lòng mình khóc không thành tiếng, bộ dáng khẽ gọi khẽ ngâm, trong lòng Tiêu Đạc nổi lên đau đớn khó diễn tả bằng lời, vừa chua xót lại đau ngọt, nhè nhẹ từng đợt từng đợt đánh úp tới, khiến tâm hắn, một nam nhi kiên cường, cơ hồ nháy mắt hóa thành vòng chỉ mềm mại, hận không thể đem khắp thiên hạ dâng đến trước mặt nàng, chỉ cầu nàng hé miệng cười.
đang nghĩ tới đây, lại nghe thấy thị vệ thuộc hạ bẩm báo: "Khởi bẩm Cửu điện hạ, phu nhân trong phủ cố ý phái người đến, nói người nhanh về nhà."
Lúc này mặt trời chiếu sáng, dương liễu đung đưa, thuyền hoa phú quý hoa lệ trên sông đào, một đám du đãng ở trên sông trong vắt hất bóng dương liễu, hai bên bờ sông nữ tử quần áo tiên diễm thướt tha, cũng có nam tử anh vĩ cưỡi ngựa đi ngang qua, cũng có cờ rượu phiêu đãng, các hộ thương gia rao hàng không ngừng.
Tiêu Đạc dựa vào cửa sổ trên một thuyền hoa neo trên sông lớn, híp con ngươi, nhàn nhã tự tại nhìn sóng nước dập dờn bên ngoài.
Nước sông phản chiếu sắc trời màu lam, bát ngát cao xa, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Nhất thời có gió nhẹ tháng năm từ mặt nước thổi tới, mang đến một chút hơi ẩm, một luồng tóc đen không kềm chế được lướt trên khuôn mặt tuấn mỹ giống như đao khắc rìu đục, làm nổi bật khuôn mặt kia càng thêm tuyệt thế kinh người.
Trong thuyền hoa vài nữ tử cong mắt nhìn ngây người.
trên đời này lại có nam nhi kinh tài tuyệt diễm như thế, chỉ hơi khép con ngươi ngồi tựa cửa sổ, người ta liền hận không thể đào tâm ra đặt trước mặt hắn, liền hận không thể quỳ trước mặt hắn, hôn giày của hắn.
Kỳ thật hắn triệu các nàng đến đã mấy ngày, nhưng chỉ uống rượu, lệnh cho các nàng xướng khúc, ban đêm cũng không gọi đi. Vài tỷ muội cũng từng vụng trộm nói, nếu có thể cùng hắn triền miên một đêm, ngày thứ hai có chết cũng đáng.
Đương nhiên có tỷ muội nhiều kinh nghiệm cũng nói, nam nhân này vừa nhìn là biết không dễ ứng phó. Xem mũi kia cao thẳng thế, là rất lợi hại.
nói như vậy, tất cả khó tránh khỏi có chút xấu hổ, âm thầm ngóng trông có thể lọt mắt xanh vị công tử này, đạt nguyện vọng lâu nay.
Vừa vặn một ngày, có mấy vị công tử tới thuyền chơi, người người đều dung mạo tuấn mỹ, quần áo hoa lệ, ra tay cũng hào phóng, tất cả đều hưng phấn hơn, vì thế càng ra sức phô bày dáng vẻ, vòng eo xoay như dương liễu trên bờ, phong tình vạn chủng.
đang uống rượu, Tam hoàng tử nhìn cửu đệ ngồi bên cửa sổ, nhớ tới chuyện ngày đó, buông con ngươi xuống, dường như vân đạm phong khinh hỏi: "Cửu đệ mấy ngày trước có được một tiểu thiếp mới không phải sao, thực làm ra một chuyện phong lưu nổi tiếng, nay thế nào, sao lại chạy đến đây uống rượu giải sầu?"
Nhất thời vài huynh đệ khác cũng đều ồn ào: "Cũng không phải sao, ngày đó Cửu đệ ngay tại chỗ ôm người đi tẩm điện, thật sự là khí phách bốn phía, huynh đệ bội phục không thôi. Cũng nghe nói Cửu đệ đối với vị tiểu thiếp kia sủng ái có thêm, thiên kim tìm người, thế nào nay lại bỏ được nàng một mình trông phòng?"
Tiêu Đạc nâng mắt, thản nhiên nói: "Trước kia không biết, nay thể ngộ thật sâu, Sài Hỏa nhà ta nói thậtsự là có đạo lý."
Mọi người đều tỏ vẻ hứng thú: "Cửu đệ, Sài Hỏa tên kia nói gì khiến cho ngươi hiểu được?"
Tiêu Đạc mặt không biểu cảm nhắm mắt lại: "Nữ nhân như quần áo. Nếu khiến mình không vui, tùy tay ném xuống là được."
Các hoàng tử nghe xong, không khỏi cười ha ha: "Cửu đệ, khó được ngươi vốn trong lòng vô tình, cũng có thể hiểu được điều này, nói quá đúng, đến đến đến, chúng ta đổi nhau vài món quần áo!"
Trong đó có tam hoàng tử, nghe rồi, không khỏi nhíu mày, nhìn kỹ Tiêu Đạc nửa ngày, cũng không nói lời nào.
Bên cạnh còn có vị Lục hoàng tử, xưa nay phong lưu nhất, nghe nói như thế có chút đồng ý. Lại nhớ ngày nọ hắn gặp qua A Nghiên, biết A Nghiên cũng hơi có chút dung mạo, lập tức tiến lên, cười hề hề nói: "Cửu đệ nói đúng cực kỳ, nữ nhân như quần áo. Ta ngày đó xem quần áo mới trong nhà ngươi, sinh ra có chút thanh tú khả nhân, mặc dù không phải tơ lụa đỏ thẫm thêu hoa đính đá, nhưng cũng thật sự làm cho người ta liếc mắt một cái liền hợp khẩu vị. Kiện quần áo trong nhà Cửu đệ kia, nếu mặc chán, có thể cho huynh đệ mượn mặc thử, cũng nếm thử tư vị một chút?"
Tiêu Đạc nghe thế, mí mắt cũng không nhấc.
Mọi người nghe Lục hoàng tử nói, cảm thấy không quá đúng, nhưng nghĩ đến Lục hoàng tử xưa nay cũng là người phong lưu phóng đãng không kềm chế được, lập tức cười gượng vài tiếng, không nói tiếp, chuyện này cũng theo đó trôi qua.
Ai biết qua ba lượt, mọi người đi đến đầu thuyền nhắm phong cảnh bên ngoài, đang cười nói, Tiêu Đạc vốn không hé răng bỗng nhiên đi tới, thình lình nâng chân lên, hung hăng đá Lục hoàng tử.
Đáng thương Lục hoàng tử bị người ta dùng mũi chân đá một cái ở phía sau lưng, trực tiếp ngã nhào xuống sông. Vị Lục hoàng tử này bơi không giỏi, Tiêu Đạc lại đá mạnh, cả người rơi xuống nước, lực đạo mạnh, thẳng tắp chìm xuống đáy sông, uống một bụng nước lạnh, cột sống lưng phía sau vô cùng đau đớn.
Chung quanh một đám người thấy Lục hoàng tử rơi xuống nước, đều đi cứu, đến cùng đưa ra người lên, nhưng lúc này Lục hoàng tử đã ngất đi, mọi người không có cách nào đành phải lên hỗ trợ một phen, vội vàng gọi thái y, cuối cùng cứu được người.
Vị Lục hoàng tử này ép buộc nửa ngày rồi từ từ tỉnh dậy, liếc mắt một cái nhìn thấy bóng lưng Tiêu Đạc lạnh lùng thon dài bên cạnh, nhất thời nổi giận.
"Ngươi, ngươi, không khỏi quá mức nhẫn tâm! Ngươi sao có thể đối đãi với huynh đệ như vậy!"
Ai biết Tiêu Đạc mặt không biểu cảm nhìn hắn một cái, đạm nói: "Ai cho ngươi mơ ước quần áo của ta."
Quần áo của hắn, người khác nhìn trúng, làm sao có thể đây!
Lục hoàng tử bị nghẹn khuất, tức giận công tâm, cuối cùng suýt nữa phun ra máu: "Tiêu Đạc, ngươi, ngươi!"
Chuyện này Lục hoàng tử đương nhiên không phục, nhưng đối mặt với Tiêu Đạc này làm việc không kềm chế, không ai quản thúc được, hắn cũng tức giận không chịu nổi, định tiến lên đánh Tiêu Đạc.
công phu trên người Tiêu Đạc rất cao, đâu có thể để hắn đánh, đương nhiên hoàn thủ. Lập tức hai huynh đệ ngươi tới ta đi, trên thuyền hoa ra tay rất nặng, càng đánh càng hăng máu, cuối cùng suýt nữa hủy cả thuyền.
Người chung quanh đều sợ không nhẹ.
Chuyện này náo lớn như vậy, bị người có tâm thò vào một quyển, trực tiếp tham tấu đến trước mặt Kiến Ninh đế.
Kiến Ninh đế biết hai con trai ở bên ngoài du ngoạn ra tay quá nặng, cũng bất đắc dĩ, liền sai người đem mọi người ở đây tất cả đều gọi tới.
Mọi người tới ngự thư phòng, đều bái kiến Kiến Ninh đế.
Kiến Ninh đế nhìn hai con trai, một người mặt mũi bầm dập hầm hừ, một người vẻ mặt lạnh lùng mím môi không nói, hắn hỉ giận không hiện ra sắc, thản nhiên nói: "nói một chút đi, các ngươi đến cùng vì cái gì ra tay nặng như vậy."
Lục hoàng tử nhớ tới câu nói đùa kia, chính mình cũng không nói gì, không nghĩ tới Tiêu Đạc bởi vì thế mà ra tay quá nặng với mình, náo ra chuyện không may, thật sự là mất mặt xấu hổ.
Tiêu Đạc vốn ít nói, lúc này càng không nói một lời.
không làm sao được, Kiến Ninh đế trầm mặt: "nói!"
Lục hoàng tử thấy vậy, nhìn Tiêu Đạc bên cạnh, do dự.
Tiêu Đạc nhấp môi dưới, rốt cục thản nhiên nói: "hắn muốn cướp quần áo của ta."
Cướp quần áo? Kiến Ninh đế gió thổi tám hướng vẫn bất động, lúc này cũng có chút ngồi không yên.
Lục hoàng tử nâng tay lên, xoa xoa mồ hôi thái dương, miễn cưỡng gật đầu: "Đúng, ta muốn cướp quần áo của hắn."
Kiến Ninh đế: "..."
Xem thế này, mọi người ở đây, đừng nói Kiến Ninh đế, ngay cả đại thái giám bên cạnh đều nhịn không được đổ mồ hôi trán, nghẹn ngào không nói nổi.
Vì một kiện quần áo, ra tay quá nặng? Hoàng tử khác đều cúi đầu, ai cũng không dám nói thêm một câu!
Về chuyện hai con trai vì quần áo mà ra tay quá nặng, Kiến Ninh đế cũng thật sự không thể bỏ mặc.
Sau đó vất vả răn dạy hai người một phen rồi đuổi ra, mới bất đắc dĩ thở dài.
"Vốn hoàng thượng còn lo lắng Cửu điện hạ vô tâm vô tình, sợ là đúng như câu nói của khâm thiên giám Hoắc đại nhân. Nhưng nay xem ra, hoàng thượng chung quy đã có thể yên tâm."
Đại thái giám Phùng Đức Dũng cười nói.
Kỳ thật Kiến Ninh đế sao lại không biết, đã gọi hai con trai đến răn dạy, đương nhiên là đối với ngọn nguồn việc này trong lòng như gương sáng, chẳng qua thấy hai người huynh đệ bọn họ cố tìm chuyện lấy quần áo để nói, Kiến Ninh đế cũng không bóc mẽ mà thôi.
Lúc này nghe thế, Kiến Ninh đế lắc đầu, càng thở dài: "chỉ sợ dùng tình qua sâu, ngược lại không tốt."
Người trong lòng xưa nay vô tình, một khi có ý trung nhân, dù ý trung nhân là một kiện quần áo, cũng là quần áo đặt trong lòng khảm trong tim, đâu dung người khác mơ ước nửa điểm.
Kiến Ninh đế nhớ tới ngày xưa khâm thiên giám tính mệnh cách Tiêu Đạc, càng nhíu mày.
Chỉ vì ngày đó khâm thiên giám từng đề cập, Tiêu Đạc khắc mẫu khắc thê khắc tử, cô độc cả đời, chắc chắn ở chỗ cao chịu lạnh. Cả đời này của hắn vốn không nên xuất hiện một nữ tử khiến hắn dụng tình sâu vô cùng như vậy.
Nay xuất hiện, thì như thế nào?
Kiến Ninh đế nghĩ đến đây, nhớ lại vị hoàng hậu đã mất của mình, không khỏi vuốt tóc nhăn mày.
**************************
Lại nói Lục hoàng tử và Tiêu Đạc trước sau đi ra khỏi ngự thư phòng, Tiêu Đạc nhìn cũng không nhìn Lục hoàng tử, đi thẳng ra ngoài. Nhưng Lục hoàng tử chạy tới, hắc hắc nở nụ cười: "Cửu đệ, ngươi cũng đừng nóng giận, ta bất quá chỉ đùa một chút thôi."
Tiêu Đạc nhíu mày, hờ hững nhìn hắn một cái: "Đùa như vậy sao?"
Lục hoàng tử nghĩ nghĩ, đến cùng bất đắc dĩ nói: "Chính ngươi nói cái gì nữ nhân như quần áo, bộ dáng chẳng hề để ý, người khác nào biết ý người! Ta đương nhiên nghĩ đến ngươi không coi trọng, là tiểu thiếp thôi, quần áo thì quần áo, huynh đệ chúng ta, chẳng lẽ mượn một kiện quần áo cũng không thể sao?"
nói đến mượn quần áo, Tiêu Đạc kia mặt mày nhất thời lạnh xuống.
Lục hoàng tử cũng không có biện pháp, đành phải nói: "Ta xem như đã hiểu, tình cảm của ngươi với quần áo, so với mệnh còn trọng yếu hơn!"
Tiêu Đạc sắc mặt hơi hòa hoãn, quay đầu nhìn nhìn Lục hoàng tử, nói: "Lục hoàng huynh, quần áo này, người khác đừng nói chạm vào, ngay cả nghĩ một chút, ta cũng trăm trảo cào tâm, không thể chịu đựng được."
Lời này vừa ra, khiến Lục hoàng tử vui vẻ: "Ha ha, ngươi đây là rơi vào lưới tình không thể tự thoát ra được. Nếu như thế, vậy thì thành thật thừa nhận, làm gì phải làm bộ chẳng hề để ý, nói cái gì nữ nhân như quần áo, chúng ta hiểu lầm cũng thôi, vị tiểu thiếp trong nhà ngươi kia —— "
hắn cố ý nhấn hai chữ "Tiểu thiếp" này.
"Vị tiểu thiếp trong nhà ngươi nếu cũng hiểu lầm, mới là vô cớ khiến mình không thoải mái hơn đó."
Tiêu Đạc nghe lời ấy, cũng cúi đầu, như có đăm chiêu.
Mình nhiều ngày không về, nàng sẽ nghĩ sao?
Có phải thật sự tiêu diêu tự tại, chỉ hận mình cả đời không xuất hiện hay không?
Đặc biệt ngày đó, mình cơ hồ phát điên ép buộc nàng ba canh giờ.
Nhớ tới ngày đó nàng ở trong lòng mình khóc không thành tiếng, bộ dáng khẽ gọi khẽ ngâm, trong lòng Tiêu Đạc nổi lên đau đớn khó diễn tả bằng lời, vừa chua xót lại đau ngọt, nhè nhẹ từng đợt từng đợt đánh úp tới, khiến tâm hắn, một nam nhi kiên cường, cơ hồ nháy mắt hóa thành vòng chỉ mềm mại, hận không thể đem khắp thiên hạ dâng đến trước mặt nàng, chỉ cầu nàng hé miệng cười.
đang nghĩ tới đây, lại nghe thấy thị vệ thuộc hạ bẩm báo: "Khởi bẩm Cửu điện hạ, phu nhân trong phủ cố ý phái người đến, nói người nhanh về nhà."
Danh sách chương