Kỳ thật đây là đời A Nghiên bị chết thảm nhất, cho nên nay khi nhớ tới, nàng vẫn không thể giải thoát.

Nàng cắn răng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Sài đại quản gia: "nói cho ta, có phải ngươi hay không, có phải ngươi mang hắn đi, hắn căn bản không biết ta là ai hay không!"

Nếu như vậy, có thể giải thích được.

Nàng ôm Tiêu Đạc một đêm, Tiêu Đạc chẳng phải đi không từ giã, mà là lúc nửa đêm bị Sài đại quản gia ôm đi, sau này Sài đại quản gia ngụy trang thành người cứu Tiêu Đạc, dùng lời nói thuận lợi khơi mào thù hận của hắn với am ni cô trong núi, thế cho nên phóng hỏa thiêu núi!

"nói cho ta, có phải ngươi làm hay không?"

Nếu lúc trước, nhiều đời như vậy, nàng đều có thể giải thoát, đời này lại không thể.

Chẳng phải bởi vì lần này nàng chết thảm khốc bao nhiêu, mà là lúc này, nàng uống phí chống lại bi thương và tiếc nuối Tiêu Đạc một đời, thậm chí trong lòng còn sót lại một chút hoài niệm quá khứ đời trước cùng với... yêu.

Đúng rồi, bởi vì chút yêu này chưa sinh ra đã bị bóp chết, nàng động tâm địa phật gia từ bi, nàng không đành lòng, cho nên cúi người ôm lấy hắn, rõ ràng đã là cừu địch mấy đời.

Chỉ có chính nàng hiểu rõ, lúc nàng cúi xuống ôm ấp hắn trong vòng tay ấm áp, là tâm tình thế nào.

Nhưng một chút thương hại và không đành lòng như vậy, nàng vẫn chết.

Đối với nàng đó là không có cách nào buông xuống dễ dàng, cũng vĩnh viễn không có cách nào tha thứ cho Tiêu Đạc.

Sài đại quản gia gian nan ho khan, cuối cùng ho ra một búng máu, nhiễm đỏ đệm giường cũ kỹ.

hắn cười khổ một tiếng, ngẩng đầu lên: "Ta biết ngươi, ngươi cũng từng là nữ nhi của ta."

Lời này không đề cập tới cũng thôi, một khi nói ra, A Nghiên hận không thể xông lên đá hắn một cước.

"Ta muốn nghe lời nói thật!" Nàng con ngươi đen bóng dường như kết băng, như tử địa theo dõi hắn.

Sài đại quản gia bất đắc dĩ nhắm mắt lại, mồm to thở hào hển nói: "không sai, là ta ôm hắn đi, chính ta khiến hắn cho rằng người trong núi giết mẫu thân hắn, hại tính mạng hắn, là ta thành công khơi mào thù hận của hắn, làm hắn phóng hỏa thiêu núi."

Bất quá Sài đại quản gia cuối cùng không ngờ, Tiêu Đạc đau lòng khó nhịn, thế nhưng thất thanh hô lên hai chữ “A Nghiên".

Kỳ thật từ đời đó, Sài đại quản gia bắt đầu nghĩ lại, có phải mình sai lầm rồi hay không.

Ở chỗ sâu nhất trong linh hồn Tiêu Đạc, hắn đã quên hắn từng có hết thảy, nhưng chỉ cái tên kia, khắc ở trong xương hắn, chôn trong linh hồn hắn, bảy lần chuyển thế, vẫn không có cách nào tiêu tan.

Vì thế đời này, hắn lấy độc trị độc, rõ ràng để A Nghiên ở lại bên cạnh Tiêu Đạc.

Lấy độc trị độc, lại sợ độc này mình không có cách nào khống chế, tâm vẫn cố kỵ.

Lúc lời Sài đại quản gia truyền đến tai A Nghiên, trong đầu nàng có một tiếng nổ.

Nàng hận hắn nhiều năm như vậy, nay cuối cùng không hận, muốn yêu, cuối cùng lại hiểu, nhiều đời như vậy, kỳ thật nàng luôn hận sai người.

Nàng rõ ràng không vượt qua được mình.

A Nghiên trong nháy mắt hư nhuyễn, cả người bỗng chốc thoát lực, suýt nữa ngã quỵ xuống.

Nàng bị lừa, bị lừa.

Người bình thường bị lừa nhiều nhất là một đời, lúc sắp chết phát hiện mình bị lừa, cả đời không phải nuôi con của mình, hoặc là kiều thê mình yêu cả thương cả đời sớm đội nón xanh cho mình.

Nàng thì sao, bị lừa đến bảy lần.

Nàng giống như một quân cờ trong tay người khác, rõ ràng bị khống chế bảy đời.

yêu hận tình thù của nàng, ở trong mắt người khác, có lẽ chỉ là một thử thách bé nhỏ không đáng kể thôi.

A Nghiên miễn cưỡng đỡ lấy cái bàn bên cạnh, thử dùng biện pháp đời trước từng học, điều chỉnh nội tức, khiến mình bình tĩnh trở lại.

Rốt cục nàng đã bình tĩnh, nàng nghe thấy chính mình dùng thanh âm mỏi mệt hỏi: "Vì sao?"

Vì sao phải đối xử với nàng như thế.

Sài đại quản gia lau máu tràn ra bên môi, nở nụ cười.

"Ta biết trong lòng ngươi tất nhiên có rất nhiều nghi hoặc, vậy hôm nay ta nói cho ngươi biết vì sao."

hắn thở dài, mở to mắt: "Ngươi chẳng lẽ không nghe tin tức kia, ngày đó ngươi và điện hạ ở trong tẩm điện làm chuyện đó, bảo kiếm trong cung tất cả đều múa may trong không trung. Đúng rồi, ngươi sẽkhông nghe nói, đương kim thánh thượng đã phong tỏa tin tức này, không có người truyền ra. Nếu ngươi không tin, có thể đi hỏi điện hạ, điện hạ cũng biết."

"thì sao, có quan hệ gì tới ta?" Nàng theo bản năng hỏi như vậy, nhưng trong lòng cũng căng thẳng, nàng mơ hồ cảm giác được, việc này thật sự là quá mức quỷ dị, so với trí nhớ nàng có bảy đời còn quỷ dị hơn.

Sài đại quản gia cười nói: "Ngươi vừa rồi cũng nghe nói, kiếm trong phủ chúng ta tất cả đều bị thu lại, cất trong khố phòng, nhưng cho dù cất trong khố phòng, chúng vẫn không an phận, đêm qua trước sau náo loạn ba lần!"

Nghe đến "Ba lần", A Nghiên lại nhớ tới lời vài thị vệ kia.

"kiếm đó, cùng ta, cùng Tiêu Đạc, có quan hệ gì?"

Thấy nàng hỏi như vậy, Sài đại quản gia bỗng nhiên cười ha ha.

"Cố Nghiên, thế nhưng ngươi hỏi ta, ta đây nói cho ngươi. Điện hạ nhà ta, thân phận bất phàm."

hắn nhìn nàng, âm trầm nói: "nói nhiều ngươi cũng không biết, ngươi tạm thời có thể nhận thức, hắn trước kia là Kiếm Thần, bản thân hắn chính là một thanh kiếm, chưởng quản kiếm trong thiên hạ, tất cả kiếm đều sẽ theo ý hắn mà động."

A Nghiên vẻ mặt hơi trắng ra: "Nhưng vì sao hắn sinh hoạt vợ chồng, kiếm liền động, chẳng lẽ bảy đời trước kia hắn chưa từng sinh hoạt vợ chồng?"

Này không khỏi có chút nghi ngờ, vì sao không phải Tiêu Đạc rút kiếm luyện võ, kiếm thiên hạ động theo, lại cứ là hắn sinh hoạt vợ chồng đây? Việc tới bây giờ, bị người khác nhìn thấy chuyện phòng the của nàng và Tiêu Đạc, nàng cũng không cònn hổ thẹn đỏ bừng, đã chết bảy lần, còn gì phải để ý này nọ!

Nàng càng để ý là, chuyện này với mình và Tiêu Đạc có ảnh hưởng gì.

Sài đại quản gia vẻ mặt trào phúng nhìn nàng: "điện hạ nhà ta thân phận đặc thù, từ nhỏ lãnh tâm lãnh tình, chắc chắn sẽ không động tình với nữ tử thế gian tầm thường. Nay hắn tuy rằng làm đế vương bảy đời, nhưng mỗi một lần cũng thân đồng tử, cho tới bây giờ cũng không có nữ tử đến gần. Nay nghĩ tới, cũng chỉ có mình ngươi."

"nếu hắn là Kiếm Thần, ta đây là cái gì?”A Nghiên trong lòng minh bạch, chính mình và Tiêu Đạc có thể dây dưa bảy kiếp, nhất định có nguyên nhân.

Loại nghiệt duyên này quá mức cường đại, cho nên có Sài đại quản gia biết trước hết thảy, lao lực khổ tâm bảy đời, vẫn không có cách nào ngăn cản số mệnh nàng và hắn gặp nhau.

Chẳng lẽ nàng cũng là thần tiên hạ phàm?

Ai ngờ Sài đại quản gia lại khinh bỉ nhìn nàng nói: "điện hạ nhà ta là Kiếm Thần, còn ngươi bất quá ra sinh ra là một gốc sen tàn trong đầm rửa nghiên mực, vốn là tàn hoa bại liễu."

A Nghiên chau chau mày: "Ta tàn hoa bại liễu, vì sao cùng điện hạ Kiếm Thần cao quý nhà ngươi có bảy đời khúc mắc, không đúng, hơn nữa thêm đời này, hẳn là tám."

Sài đại quản gia lườm nàng một cái, lạnh nhạt nói: "Cụ thể vì sao, ta không thuận tiện giải thích với ngươi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ngươi bản mạng là một gốc sen tàn, điện hạ nhà ta bản mạng là một thanh kiếm. Kiếm quét sen tàn, bản thân ngươi nên chết ở trong tay điện hạ nhà ta. Điện hạ nhà ta lãnh tâm lãnh tình, nay thân ra khỏi vỏ, sát khí trong cơ thể hắn vốn bị đè nén sẽ dần dần tràn ra ngoài, đến lúc đó chẳng những ngươi, ngay cả người thường chung quanh sợ là cũng bị sát khí gây thương tích. Đó cũng là nguyên nhân vì sao tới giờ ta trăm phương nghìn kế ngăn cản ngươi tới gần điện hạ."

A Nghiên nhíu mày nhìn kỹ Sài đại quản gia: "Cho nên ngươi vẫn hi vọng ta rời khỏi hắn?"

Sài đại quản gia gật đầu: "Ngươi ở lại bên cạnh điện hạ nhà ta, không có kết cục tốt, ngươi phải nhớ kỹ, kiếm khí đả thương người, đợi lúc bảo kiếm ra khỏi vỏ, trước hết tất nhiên là khắc người bên gối hắn, cũng chính là ngươi."

A Nghiên nghe thấy trong lòng không khỏi chấn động, kỳ thật lúc nàng và Tiêu Đạc sinh hoạt vợ chồng, trong lòng sớm đã có cảm giác.

theo như lời Sài đại quản gia, hẳn không phải giả, hắn quả nhiên là một thanh kiếm, lãnh tâm lãnh tình, máu chảy trong thân thể cũng lạnh.

Lại nghe thấy Sài đại quản gia run rẩy nói: "Lúc điện hạ nhà ta sinh ra, khâm thiên giám Hoắc đại nhân phê mệnh cho hắn, phê là khắc mẫu khắc thê khắc tử nữ. Nay bởi vì ngươi cùng hắn, ta đã chịu thương trầm trọng, ít ngày nữa chắc chắn lìa đời, việc tới bây giờ, ngươi nói ta còn có gì phải lừa ngươi. Vì tốt cho ngươi, vì tốt cho hắn, cũng vì chúng sinh thế gian này, ngươi vẫn nên cách xa hắn một chút. Chỉ có để kiếm khí thu liễm sắc nhọn, mới cầu được hắn một đời an ninh, cũng bảo toàn tính mạng ngươi."

A Nghiên nghe thế, thật lâu không nói gì, cũng không biết bao lâu, ngoài cửa sổ có gió thổi. rõ ràng là gió hè ấm áp, nhưng dừng trên người nàng, lại lạnh thấu xương.

Nàng hít một hơi thật sâu, cứng ngắc xoay người, ra khỏi phòng Sài đại quản gia.

Bên ngoài viện lúc này đúng là thời điểm đẹp, cảnh xuân tươi đẹp, cỏ mọc oanh bay, có ưng xẹt qua, xa xa mặt hồ ánh sáng trong vắt, giây lát có dấu vết hoa nở lướt qua.

Chim ưng lăng không xoay quanh, dừng trước mặt nàng, đúng là Phi Thiên.

đã lâu chưa gặp, nàng ngồi xổm xuống, vươn tay sờ sờ Phi Thiên trọc đầu.

"Phi Thiên, ta nên làm gì bây giờ?"

Nàng thì thào tự nói, nhưng đáp lại nàng, Phi Thiên đầu lông xù ở trong lòng bàn tay nàng cọ cọ vô cùng thân thiết.

"hắn là một thanh kiếm, ta biết Sài đại quản gia cũng không gạt ta, bản thân hắn là một thanh kiếm."

một thanh kiếm lạnh như băng vô tình, sát khí bức người, một khi ra khỏi vỏ, đó là dời núi lấp biển bẻ gãy nghiền nát, hủy thiên diệt địa.

Sài đại quản gia hiện đã gần đất xa trời, không bao lâu sẽ chết.

Nàng thì sao, nàng còn có thể sống bao lâu?

A Nghiên đứng dậy, ôm lấy Phi Thiên, chết lặng đi về phía trước, trở về Thiên Trúc các của Tiêu Đạc.

Nàng vừa bước vào Thiên Trúc các, đã nhìn thấy Tiêu Đạc sải bước đi ra ngoài.

hắn vừa thấy nàng, gương mặt lãnh ngạnh nhất thời nổi lên ấm áp.

“A Nghiên, ngươi vừa rồi đi nơi nào, ta đang có chuyện muốn nói với ngươi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện