Khi Giang Đông nói câu này, ánh mắt thẳng tắp rơi lên người Hựu An, Hựu An làm như không nghe thấy, vẫn cúi cái đầu nhỏ, một chút ý tứ liếc anh cũng không có.
Niềm vui khi nhìn thấy cô trong lòng Giang Đông lập tức bị cơn tức giận thay thế, anh bước tới mấy bước, kéo cửa tay lái phụ gầm nhẹ: "Hứa Hựu An, dì Thanh bị bệnh, em không nghe thấy anh nói gì sao?"
Lúc này Hựu An mới ngẩng đầu lên, bình tĩnh khác thường, gần như lạnh lùng nhìn anh, cái miệng nhỏ nhắn rốt cuộc giật giật, khạc ra mấy chữ, lạnh như từng viên đá vụn: "Đã chết rồi sao?". Chu Tự Hoàng nhíu nhíu mày: "Hựu An......". Hứa Hựu An cắn cắn môi, cúi đầu không để ý tới hai người, thành bộ dáng một đứa nhỏ quật cường, khiến Chu Tự Hoành mềm nhũn, nói với Giang Đông: "Nhóc Đông, chuyện này tôi sẽ từ từ nói với Hựu An........"
Nói chưa dứt lời, Giang Đông liền mở cửa xe, duỗi tay lôi Hựu An xuống: "Hứa Hựu An, dì Thanh nhập viện rồi, bệnh ung thư, hơn nữa bà ấy còn không chấp nhận phẫu thuật và trị bệnh bằng hóa chất, bà ấy một lòng chờ chết, rốt cuộc em có nghe thấy không, em có hận bà ấy hơn nữa, bà ấy cũng là mẹ em, em có còn nhân tính không?"
Hựu An sửng sốt một chút: "Bệnh ung thư? Ung thư gì?" Giang Đông khôi phục lại tâm tình đã bị kích động: "Ung thư tử cung, điều trị ở bệnh viện của em, đã một tuần, thế nhưng em lại không biết. Hựu An, em không cảm thấy em thật quá đáng ư, em có thể hận bà ấy, nhưng bà ấy đã đem em đến thế giới này, không có bà ấy cũng không có em. Trước việc sống chết, giữa mẹ và con còn có thù oán gì không giải được sao. Anh chỉ nói vậy thôi, em muốn đến thì đến, không đến cũng được". Xoay người lên xe, xe jeep rừm một tiếng chạy ra khỏi đại viện.
Hựu An đứng đó như bị mất hồn, thật lâu cũng không cử động, Chu Tự Hoành suy nghĩ một chút, gọi cho thái Hậu nhà anh, nói có việc gấp, không trở về ăn cơm được. Khom lưng ôm cô dâu nhỏ của anh lên xe, lái ra kho
̉i đại viện, trực tiếp đến Quân tổng.
Dừng xe trước cửa, Chu Tự Hoành dịu dàng sờ sờ đỉnh đầu cô dâu nhỏ nói: "Giang Đông nói cũng đúng, bất kể trong lòng em có bao nhiêu oán hận, trước việc sống chết, đúng hay sai cũng không thể phân nặng nhẹ. Con muốn báo hiếu mà cha mẹ chẳng thể chờ! Anh không hy vọng về sau em sẽ hối hận, chúng ta vào thăm mẹ một chút đi. Anh khẳng định mẹ rất nhớ em đấy.
Hựu An bị Chu Tự Hoành nắm tay đi vào bệnh viện, trực tiếp đi lên phòng bệnh ở tầng mười. Ra khỏi thang máy, Hựu An liền dừng bước, cúi đầu không nói câu nào, Chu Tự Hoành thở dài, nâng cằm cô lên suy nghĩ hồi lâu nói: "Sao vậy? Không vượt qua được khúc mắc trong lòng?"
Hựu An cắn cắn môi, vẫn không nói lời nào, Chu Tự Hoành ôm cô vào trong lồng ngực mình,vỗ vỗ. Dắt tay cô vào khu phòng bệnh, đứng ở ngoài phòng bệnh, Chu Tự Hoành nghiêng đầu nhìn cô dâu nhỏ một cái, giơ tay lên gõ cửa. Cửa mở ra, Giang Thành đứng bên trong, tay còn cầm quả táo mới gọt được một nửa, nhìn thấy hai người ngoài cửa, run rẩy mấy giây rồi mới nói: "Hựu An, Tự Hoành đã đến rồi sao, mau vào đi, vào đi".
Chu Tự Hoành gọi một tiếng chú Giang, rồi dắt tay Hựu An đi vào. Vào trong phòng, liền thấy Trương Tú Thanh nằm trên giường bệnh. Từ sau lễ cưới, Hựu An vẫn chưa gặp mẹ cô, cố ý quên đi, làm quan hệ mẹ con cô tuột xuống qua mức đóng băng, lúc này gặp mặt, có mấy phần xa lạ cùng cứng ngắc.
Chu Tự Hoành đem giỏ hoa quả mua ở trên đường đến đặt ở đầu giường nói: "Mẹ, không biết mẹ bị bệnh, bây giờ mới tới thăm". Sắc mặt tái nhợt của Trương Tú Thanh hơi biến đổi, mới mấy tháng mà nhìn như gầy đi một nửa, phong tình lúc trước đã không còn, cũng đã lộ ra mấy phần già nua, nở một nụ cười nhàn nhạt nói: "Các con còn bận công việc, bệnh tình của mẹ cũng không nghiêm trọng mấy". Chu Tự Hoành đỡ bà ngồi dậy, dựa vào thành giường rồi mới cùng Giang Thành ra ngoài ngồi, đem không gian để lại cho hai mẹ con.
Hựu An hoảng hốt nhớ lại lúc còn bé, lúc mẹ và ba đưa cô đến khu vui chơi, cô thích nhất là trò ngựa gỗ xoay tròn, trong ánh đèn hoa lệ và âm nhạc ồn ào đó, cô cảm
giác mình giống như được bay lên, ba mẹ đứng ngoài lan can nhìn cô, mỗi khi cô quay đến, liền vẫy tay với cô, nói: "An An, An An, ở đây, ở đây....." Đó là những năm tháng hạnh phúc nhất, mặc dù ba mẹ không quá thân mật, nhưng ít ra là một gia đình bình thường hạnh phúc.
Sau đó ba mất, mẹ lại tái hôn, những kí ức ngọt ngào ấm áp này bị cô lựa chọn quên đi. Hôm nay chợt từ đáy sâu trong trí nhớ ùa về, cô mới phát hiện thì ra nó vẫn rõ ràng như trước.
Trương Tú Thanh ấm áp nhìn con gái, đáy mắt có nồng đậm áy náy không xua đi được. Có lẽ tới tuổi này, con người mới có thể nhớ về quá khứ mà suy nghĩ lại. Trước đây, Trương Tú Thanh có cảm giác mình chưa bao giờ làm gì sai, tình yêu lúc trẻ, giống như cái lưới lớn, bao phủ bà, như con thiêu thân lao đầu vào lửa, chưa từng suy nghĩ đến cảm nhận của con gái. Bây giờ suy nghĩ lại, mới nhận ra mình là một người mẹ ích
kỉ, cũng là một người vợ không tốt, đối với cả ba Hựu An lẫn Giang Thành, bà đều không phải một người vợ tốt.
Khoảng thời gian trước khi ba Hựu An mất, Trương Tú Thanh tương đối mâu
thuẫn, vì khi đó cuối cùng cũng gặp lại Giang Thành, bà đã nghĩ đến li hôn, nhưng dù sao cũng không thể nói thành lời. Sau đó lại biết ba Hựu An bệnh ung thư giai đoạn cuối, trong lòng Trương Tú Thanh lại có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng không cần có cảm giác khó chọn lựa rồi. Cho nên mới nói người luôn có báo ứng, Trương Tú Thanh cảm thấy tình trạng của mình hiện tại chính là báo ứng, ba Hựu An mất bởi bệnh ung thư, hôm nay bà cũng mắc bệnh ung thư, một mạng đền một mạng, nơi u minh giống như đã sớm sắp xếp thật tốt từ trước.
Ngồi thật lâu ở đầu giường cũng không biết nên nói cái gì, cô rất hận mẹ cô, bởi vì chính mắt cô nhìn thấy mẹ lạnh lùng với ba, bởi vì trước khi ba mất còn trăn trối với cô: "An An, con phải học được cách tha thứ, phải sống cho tốt....." Nhưng Hựu An cũng không nghĩ đến có một ngày mẹ cô cũng sẽ chết đi.
Trong phòng bệnh im lặng mấy phút, Trương Tú Thanh mở miệng nói: "Giang Đông tìm bảo con tới sao?" Hựu An bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn mẹ cô: "Cuối cùng cũng gả cho người đàn ông bà thích, không phải sẽ hạnh phúc vĩnh viễn ư, sao lại ngã bệnh?"
Trương Tú Thanh cười khổ một tiếng: "An An, có lẽ đây là báo ứng, mẹ nên trả giá thật lớn cho sự ích kỉ của mình". Hựu An nói: "Bà nghĩ chết là xong, sao có thể dễ dàng như vậy. Trước đây bà có lỗi với ba tôi, nếu bây giờ chết đi, chính là có lỗi với hai người, không phải bà vẫn nói với tôi, tình yêu của bà thật là vĩ đại, vĩ đại đến mức có thể chiến thắng tất cả, huống chi chỉ là tế bào ung thư?"
Trên mặt Trương Tú Thanh hiện lên vẻ vui mừng: "An An, con đã tha thứ cho mẹ?" Hựu An hất mặt: "Không có, nhưng nếu bà chết, tôi sẽ hận bà hơn. Chẳng phải bà đã bỏ chồng bỏ con chạy theo tình yêu sao, cũng chỉ như thế này thôi sao? Bỏ ba tôi có ích gì, bỏ tôi còn có ích gì?"
Thật lâu sau Trương Tú Thanh mới nói: "Mẹ sẽ làm phẫu thuật, cũng sẽ chấp nhận trị liệu bằng hoá chất, con hãy yên tâm, mẹ sẽ không chết..."
Khi Hựu An ra ngoài, Giang Thành cúi đầu nói một câu: "Cám ơn con, Hựu An......" Hựu An nhìn ông một cái, người cha dượng trên danh nghĩa này trong ấn tượng của cô, cho tới bây giờ đều là cao lớn uy vũ, mà lúc này, lại như còng xuống, như một người lớn tuổi bình thường. Từ trong mắt ông, lần đầu tiên Hựu An tin, có lẽ giữa ông và mẹ thực có một tình yêu khắc cốt ghi tâm, nếu không, với thân phận thủ trưởng cao cấp, cần gì phải tự mình phục vụ vợ, thậm chí ngay cả trông nom cũng chả cần.
Lên xe, Chu Tự Hoành đột nhiên cúi đầu hôn vợ một cái, vui mừng nói: "Cô dâu nhỏ của anh rốt cuộc trưởng thành rồi." Hựu An nhỏ giọng nói: "Chú Chu, em chưa từng nghĩ bà ấy sẽ chết, cho dù lúc trước khi tro cốt ba em chưa lạnh, bà ấy liền đi lấy chồng. Em đã hận bà ấy đến nghiến răng nghiến lợi, cũng không nghĩ bà ấy sẽ chết đi, thật......" Nói xong, nước mắt lộp độp rơi xuống: "Chú Chu, bà ấy sẽ không chết, anh nói có đúng không?" Trong giọng nói có yếu ớt cùng hoảng sợ, khiến Chu Tự Hoành vô cùng đau lòng.
Chu Tự Hoành duỗi tay bế cô lên đầu gối, dỗ dành cô: "Không đâu, ung thư cũng không phải là bệnh nan y, hơn nữa đó lại là ung thư tử cung, phẫu thuật loại bỏ tử cung, tiếp nhận trị liệu bằng hoá chất, khống chế tế bào ung thư là khoẻ như người bình thường. Em là bác sĩ, hẳn là biết rõ điều này hơn anh."
Hựu An khẽ gật đầu: "Em vẫn rất sợ, trước kia hận bà ấy vô cùng, nhưng vừa nghĩ bà ấy có thể chết, liền cảm thấy, nơi này như bị dao đâm...." Tay nhỏ bé cầm tay Chu Tự Hoành đặt trên lồng ngực mình.
Chu Tự Hoành thở dài: "Sinh lão bệnh tử, ai cũng không thể tránh được, nhưng mọi thứ chúng ta đều phải suy nghĩ theo hướng tốt nhất, thường sẽ xảy ra kì tích, vợ à, em thấy đúng không?"
Đại khái là vì bị đả kích, cô dâu nhỏ ở trên xe liền ngủ mất, khi Chu Tự Hoành đặt cô ở trên giường, chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có, Chu Tự Hoành thay áo ngủ giúp cô, đắp chăn lên cho cô, sờ sờ cái trán của cô, điều chỉnh độ sáng của chiếc đèn ngủ trên đầu giường, rồi mới ra ngoài gọi điện thoại.
Vừa rồi anh vẫn nhìn Hựu An trong phòng bệnh, muốn hiểu rõ hơn bệnh tình của mẹ vợ. Hơn nữa, nhìn trạng thái của chú Giang, anh cũng không hỏi được, vào lúc này, trực tiếp bấm điện thoại gọi cho Giang Đông.
Giang Đông đứng ở trước cửa sổ kí túc xá hút thuốc lá, nhớ đến chuyện lúc chiều, có chút phiền não dập tắt làn khói. Anh biết với cách làm của mình, Hựu An vô cùng chán ghét, tâm lý chống đối này luôn thể hiện rõ với a. Nhưng anh vừa nhìn thấy Hựu An, liền không thể khống chế tính tình của mình, rõ ràng trong lòng anh muốn nói những lời thật ôn hoà, nhưng khi đối mặt với Hựu An, đến một chữ cũng không thể nói, luôn muốn nổi giận. Thấy cô chống đối liền tức giận, thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ hạnh phúc không giấu được, anh cũng tức giận, bởi vì những hạnh phúc kia không phải do anh mà có. Anh chăm sóc chín năm như con gái, thấy anh, lại xù lên như con nhím.
Nhưng Giang Đông biết, nếu như dì Thanh cứ vậy mà đi, Hựu An sẽ sống trong sự áy náy cả đời, không thể giải thoát. Anh hiểu cô rất rõ, mạnh miệng, tính tình lại bướng bỉnh, nhưng tấm lòng lại rất mềm mại mẫn cảm. Thấy chó con, mèo con cũng không nhịn được mà thương xót, sao cô có thể thật hận mẹ mình, chỉ là ba cô mất đi, để lại cô có một nổi oán giận không có nơi trút ra mà thôi.
Điện thoại di động kêu mấy tiếng, Giang Đông nhìn số điện thoại một chút, trong lòng nhảy lên mấy cái, lập tức nhận điện thoại: "Hựu An, còn có chuyện gì?" Giọng nói không kiên nhẫn, nhưng vẫn không che dấu được vẻ mong chờ.
Chu Tự Hoành im lặng mấy giây nói: "Giang Đông, là tôi, điện thoại di động của tôi hết pin rồi nên dùng điện thoại của Hựu An...." Giang Đông hơi bối rối, biết rõ rằng trong khoảnh khắc kia, Chu Tự Hoành khôn khéo nhất định đã đoán được tâm tư của mình.
Giang Đông bình ổn tâm thần: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Chu Tự Hoành đặt di động xuống, châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, suy nghĩ trong lòng rất hỗn loạn, va chạm lung tung, không thể yên bình. Dù thời gian dài bao lâu, Giang Đông vẫn không thể quên được, khó trách đã mấy tháng rồi cũng không gặp được cậu ta. Tuy là bận, cũng không thể bận đến như thế, loại hành động trốn tránh ngây thơ buồn cười này, cũng càng nói rõ, sự để ý của Giang Đông với Hựu An, so với suy nghĩ của anh hẳn là phải sâu hơn nhiều lắm.
Giai Kỳ ở ngoài phòng ghé đầu vào gọi Hựu An một tiếng, chỉ chỉ bên ngoài: "Mình chờ bạn ở ngoài đại sảnh." Hựu An cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ, còn mười phút là có thể tan việc, gật đầu một cái.
Giai Kỳ lùi ra ngoài, quay đầu lại, suýt nữa đụng vào một người, vội nói xin lỗi, người nọ không để ý tới cô, mắt mở trừng trừng nhìn vào phòng. Giai Kỳ ra hành lang, đột nhiên cảm thấy, người đàn ông vừa rồi cô đụng phải, hình như nhìn có chút quen mắt, cũng không biết đã gặp ở đâu, bởi vì trên má trái có vết sẹo, nhìn có chút hung ác. Giai Kỳ nghĩ đến mà không khỏi lắc đầu một cái, mình suy nghĩ đi đâu vậy, làm ký giả trong thời gian dài, giờ nhìn ai cũng thấy nghi ngờ.
Hựu An tiễn bệnh nhân cuối cùng, lên tầng thay quần áo, đi ra thì thấy Giai Kỳ ngồi ở phòng khách lớn của bệnh viện, bộ dáng chán đến chết.
Hựu An liếc mắt nhìn, lặng lẽ đi vòng ra phía sau cô bạn, che mắt của cô rồi trầm giọng nói: "Đoán xem tôi là ai?" Giai Kỳ không khỏi trợn mắt một cái: "Hứa Hựu An trẻ con, bao nhiêu tuổi rồi còn chơi trò này."
Hựu An đẩy Giai Kỳ ra, nhìn lên nhìn xuống dò xét cô rồi nói: "Không phải hôm kia bạn nói bận sao, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến bệnh viện của bọn mình hả?" Giai Kỳ nói: "Thì mình trốn việc, mình nghĩ dù sao thì chồng bạn đang diễn tập, nên chắc chắn sẽ không để ý đến bạn, nên mới muốn cùng bạn đi ăn cá nướng, mình biết một nhà hàng rất ngon."
Hựu An đưa tay véo hông của cô nói: "Mình cứ thắc mắc sao mà bạn mập, thì ra là toàn ăn ngon." Tề Giai Kỳ bĩu môi: "Chứ làm sao, mình chẳng có ai quan tâm cũng chẳng có ai để ý, sao có thể như bạn, một ngày hai mươi bốn giờ đều có ông xã hầu hạ, làm sao có thời gian mà đi ra ngoài ăn hay tán gẫu".
Giai Kỳ mang cô đến một nơi rất đẹp, trang trí cũng không xa hoa, từng vách ngăn bằng gỗ ngăn cách các phòng, trên cửa sổ treo một cái màn bằng trúc,
phối hợp lại có mấy phần phong cách Điền Viên.
Hai người tìm chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, gọi món, Giai Kỳ liền hỏi cô: "Mẹ bạn sao rồi?" Hựu An nói: "Ca phẫu thuật rất thành công, đang tiếp tục điều trị bằng hóa chất, về sau khối u có thể dùng thuốc để khống chế, không có vấn đề gì."
Giai Kỳ thở dài nói: "Phải nói, cha dượng của bạn thật đúng là tốt, một lãnh đạo cao cấp như vậy mà lại chịu thiệt tự chăm sóc mẹ bạn, điểm này anh trai Đông rất giống cha.
Hựu An nhỏ giọng nói: "Nhưng mình vẫn không thể thản nhiên đối mặt với bà ấy, cứ nhìn thấy bà ấy là mình lại nhớ đến ba, mình cảm thấy thật có lỗi với ba của mình." Giai Kỳ vỗ vỗ tay cô nói: "Hựu An, bạn là không thể vượt qua được chính mình, nếu ban đầu ba bạn không mất, cũng không bị ung thư, cứ như thế ly hôn với mẹ bạn, kết quả cũng sẽ như vậy."
Hựu An nói: "Không thể giống được, nếu mẹ mình ly hôn với ba mình sớm hơn, nói không chừng mình sẽ không hận bà ấy, nửa đời của ba mình đã sống trong khổ cực.........." "Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, bạn xem, ba mẹ mình không hề ly hôn, rất là khỏe mạnh, chính là cả ngày đều dỗi. Lần trước mình về, hai người lại phân ra ngủ hai phòng, mà ăn cơm tất cả lại cùng ăn, cũng chẳng biết dỗi cái gì. Thật là, càng già tính tình càng như một đứa trẻ. Được rồi, được rồi, mình không nói đến những thứ này nữa, bạn nói về ông chồng nhà bạn đi. Hai người đã kết hôn mấy tháng rồi, sao còn chưa có tin tức gì?"
Hựu An sửng sốt: "Tin gì chứ?" Giai Kỳ liếc cô một cái nói: "Đừng giả ngu với mình! Tin vui đó!" Nói xong còn bĩu bĩu môi.
Hựu An hiểu được, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên nói: "Chưa có" Giai Kỳ lại gần, thần bí cười hề hề nói: "Hựu An, chị em thì nên nói thật, có phải chồng bạn ở phương diện đó không đủ lực, bề ngoài nhìn như mãnh hổ, nhưng thật ra là miệng hùm gan sứa....." Hựu An đưa tay vỗ cô một cái, nói: "Nói nhăng nói cuội gì đó?" Nhớ tới ông chồng ở nhà, Hựu an không khỏi chột dạ, cái gì mà miệng hùm gan sứa, người đàn ông kia quả thật biết giày vò.
Năm ngày không về nhà, khi về lăn lộn mấy lần còn chưa xong chuyện, mỗi lần lăn lộn thời gian thật rất dài, cô đều phải ăn nói khép nép cầu xin tha thứ mới có thể bỏ qua cho cô, nhưng mà đứa bé quả thật là chưa có, cũng không biết tại sao lại thế.
Thật ra thì Hựu An biết, Chu Tự Hoành thật sự rất muốn có con, cũng đặc biệt thích trẻ con, chỉ cần qua chuyện của Yến Tử là biết. Nhắc tới Yến Tử, Hựu An không nghĩ Lưu Kim Yến thật sự ác như vậy, bỏ đứa nhỏ lại mà đi theo người đàn ông khác, cũng bỏ cả công việc. Mẹ Phùng nói là cô ta tìm được một người Sơn Tây lớn tuổi, hình như là ông chủ của một mỏ khai thác than đá, một mình mẹ Phùng nuôi Yến Tử, cũng coi như tạm ổn.
Hựu An theo Chu Tự Hoành đi qua thăm đứa nhỏ kia mấy lần, so với lúc sống cùng Lưu Kim Yến, đã thay đổi hoàn toàn, trở nên sáng sủa hơn rất nhiều. Tuy vẫn còn rất bám Chu Tự |Hoành, nhưng cách xử sự với Hựu An cũng không quá xa lánh như trước.
Khi Chu Tự Hoành ôm Yến Tử, có một loại tình cảm nhu hòa lộ ra ngoài, cái tình cảm của người cha đó làm Hựu An sẽ tự nhiên nhớ tới ba mình. Hơn nữa, Chu Tự Hoành đã nói về việc sinh đứa nhỏ không dưới một lần, hai người đã nỗ lực rất nhiều, cũng không có làm bất kì biện pháp tránh thai nào, nhưng đứa bé vẫn chậm chạp không có.
Mẹ chồng Hựu An lén lút nói với cô: "Có con là chuyện không thể gấp gáp, con càng gấp, lại càng không thấy, đây là duyên phận, khi duyên phận đến, tự nhiên sẽ có........"
Giai Kỳ phất tay một cái nói: "Hựu An, lại suy nghĩ đi đâu vậy, thức ăn đã lên rồi." Hựu An hồi hồn, ăn một miếng, công nhận thức ăn thật tươi mà lại ngon miệng, hai người cũng không còn thời gian mà nói chuyện, hùng hùng hổ hổ ăn, bộ dạng giống hệt nhau. Ăn xong, Giai Kì mới nói: "Vừa rồi, lúc ra khỏi phòng làm việc của bạn, đã đụng phải một người đàn ông mặt thẹo, nhìn rất hung dữ, mình cảm thấy hơi quen, bạn có nhớ ra là ai không?"
Hựu An uống một ngụm nước nói: "Mình khám bệnh cả ngày, khám không biết bao nhiêu bệnh nhân, ai mà cũng nhớ mặt, không phải sẽ sớm mệt chết sao." Giai Kỳ nhức đầu, cảm giác có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ là đã gặp ở đâu.
Giai Kỳ lái xe đưa Hựu An về trước khu nhà, ngẩng đầu nhìn cô nói: "Hựu An, bạn ở căn nhà lớn như vậy không sợ sao! Mình bảo này, lúc chồng bạn không ở đây, bạn nên về nhà chồng đi, bạn không phải là Vương Bảo Xuyến ,cần gì phải khổ sở trông coi chỗ ở lạnh lẽ này".
Hựu An bị so sánh của Giai Kỳ chọc cười, nhảy xuống xe nói: "Nếu chỗ ở lạnh lẽo mà được như vậy là tốt rồi. Mình cảm thấy, căn hộ này là nhà của mình. Không có chuyện gì mà, bạn đừng lo lắng, mình đã ở khu này một thời gian dài, khu này được bảo vệ rất nghiêm ngặt, người ngoài không vào được."
Giai Kỳ phất tay một cái nói: "Được rồi, đừng ở đây khoe khoang với mình nữa, bạn quên là mình ghét bọn nhà giàu à, ngoảnh lại thì bạn cũng đã gả cho địa chủ làm bà địa chủ đáng ghét rồi. Bạn lên đi, đừng đứng ở dưới này nữa, cũng đã vào thu rồi, thời tiết cũng lạnh hơn, bạn mà bị bệnh, ông xã nhà bạn còn không xé thịt mình sao."
Hựu An cười cười, xoay người đi vào, Giai Kỳ ở cạnh cửa xe nhìn trái ngó phải một chút, phải nói, khu nhà hạng sang này thật khác biệt. Lái xe ra cửa hông, liền phát hiện có một người đàn ông từ xe bên cạnh nhanh chóng đi ra, giống như người cô đã nhìn thấy trong viện, Giai Kỳ đạp mạnh chân ga, quay đầu lại tìm hiểu, nhưng lại không thấy ai, đến cọng lông cũng không có, trên đường cũng không hề có người nào, một chút cũng không giống cái khu chung cư nhỏ la hét ầm ĩ của cô, không có có cửa hàng buôn bán nào, địa điểm rất tốt, nhưng cũng có chút quá yên tĩnh. Giai Kỳ không khỏi lắc đầu bật cười, mình làm sao vậy, chẳng lẽ là áp việc quá lớn nên sinh ảo giác.
Chu Tự Hoành lấy tai nghe xuống nói với Giang Đông: "Cục trinh sát của các cậu lần này thật đáng kiêu ngạo, mấy lần dẫn đường đều chính xác đến từng mét, cũng hoàn thành rất tốt, sư trưởng của các cậu không biết sẽ vui mừng đến thế nào đây."
Lấy thuốc ra ném cho Giang Đông, Giang Đông nhận lấy, đặt mông ngồi lên đống đất bên cạnh Chu Tự Hoành, nhìn thấy xa xa lửa khói súng đạn lan tràn che lấp đất trời, rõ ràng là rất gần, nhưng lại cảm thấy không hề liên hệ đến bọn họ. Đây chính là diễn tập, tổng hợp lại toàn bộ khoa học kĩ thuật hóa, tin tức hóa mà diễn tập đối kháng, chiến lược chiến thuật gì cũng không dùng được, chỉ xem là ai dùng khoa học kĩ thuật tiên tiến, ai đã hoàn toàn tin tức hóa, đây chính là hình thức chiến tranh hiện đại.
Giang Đông nói: "Tôi nghe nói năm nay bộ đội lại giải trừ quân bị (cắt giảm quân số)." Chu tự Hoành thở dài, nói: "Đây là xu thế rồi, tôi và cậu cũng không thể ngăn cản, thời đại của bộ binh dùng sức người đối kháng đã sớm kết thúc, nhưng tôi vẫn rất tin tưởng, trên chiến trường thực sự, năng lực tác chiến của từng binh sĩ mạnh hay yếu vẫn có thể quyết định thắng lợi cuối cùng.
Giang Đông bỗng nhiên nói: "Tôi nghe nói cậu muốn quay lại bộ đội chính quy?" Chu Tự Hoành vẩy rơi tàn thuốc trong tay, bình tĩnh nghiêng đầu nhìn Giang Đông, thật lâu mới nói một câu không dính dáng gì với nhau: "Cậu định lúc nào thì cưới vợ? Tôi nghe nói có một cô thật đẹp ở quân báo, cả ngày đuổi theo sau mông cậu, sắp bắt được rồi. Cũng đã sắp ba bảy rồi, đừng kén cá chọn canh, mai mốt ngay cả cặn cũng không có. Hay là, cậu vẫn còn nhớ thương vợ tôi, tôi cảnh cáo cậu trước, làm anh em đã nhiều năm, cái gì tôi cũng có thể bỏ qua, riêng cô dâu nhỏ của tôi thì không thể, ban đầu cậu cũng đã bỏ lỡ rồi, hiện tại Hựu An là vợ của tôi."
Giang Đông bỗng nhiên nói: "Tự Hoành, cậu sợ tôi giành với cậu sao?" Chu Tự Hoành cười rất tự tin nói: "Cậu cướp được sao? Cô ấy là vợ tôi, cả đời đều như vậy."
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng Chu Tự Hoành cũng không thoải mái, trước kia anh biết Giang Đông có ý định với Hựu An, cũng không có gì khó chịu. Nhưng hiện tại Chu Tự Hoành lại cảm thấy, có người nhớ thương vợ mình, cảm giác giống như đỉnh đầu treo một quả cân vậy, không biết lúc nào sẽ rơi xuống. Không phải anh không tin tưởng chính mình, chỉ là Chu Tự Hoành không muốn có chút sơ xuất nào.
Giang Đông đứng lên nói: "Cậu nhuyển tới bộ đội chính quy, cũng là vì Hựu An sao, lính đặc nhiệm là lí tưởng từ bé đến giờ của cậu, cậu từ bỏ được sao?"
Chu Tự Hoành cười: "Nhóc Đông, có mất có được, cuộc sống luôn là như vậy, không từ bỏ sẽ không đạt được, đây là quy luật. Vì Hựu An, tôi có thể bỏ qua tất cả, chứ đừng nói là lí tưởng, cô ấy là vợ tôi, tôi không thể chết trước cô ấy, tôi phải thương yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy cả đời, còn có đứa nhỏ của chúng tôi nữa. Xây dựng một gia đình, tôi phát hiện nó còn khiến người ta mong đợi hơn lí tưởng. Nhóc Đông, tìm người kết hôn đi! Tôi có thể chịu trách nhiệm về lời nói của mình, sẽ là người chăm sóc Hựu An cả đời."
Ánh mắt Giang Đông lóe lóe, khóe môi nhếch nhếch, nâng lên một nụ cười rất không tự nhiên: "Tôi sẽ suy nghĩ đề nghị của cậu, cậu cũng phải nhớ lời nói hôm nay của cậu. Tập hợp.........." Chu Tự Hoành biết mình làm vậy có chút hèn hạ, nhưng anh thật sự không muốn Giang Đông là tình địch ở một bên chằm chằm canh chừng, loại cảm giác đứng ngồi không yên này rất khó chịu.
Chu Tự Hoành trở về bộ đội, vừa mở điện thoại di động ra, tin nhắn của Phùng Thần liền nhảy đến, Chu Tự Hoành ném khăn mặt qua một bên, gọi lại: "Đại Phùng, anh tìm tôi? Chuyện gì?"
Phùng thần xoa xoa đôi bàn tay nói: "Tự Hoành, tôi nói, cậu đừng gấp gáp chứ!" Chu Tự Hoành nhíu nhíu mày: "Mẹ nó, đừng lảm nhảm mấy lời vô nghĩa, có chuyện cứ nói, đừng chậm trễ việc tôi về nhà ôm vợ."
Phùng Thần nói: "Còn nhớ rõ mấy người…. mấy tên lưu manh lần trước cậu dọn dẹp không?" Chu Tự Hoành gật gật đầu: "Nhớ, không phải anh nói đó là một tập đoàn trộm cắp sao?" Phùng thần nói: "Đầu lĩnh bọn chúng vượt ngục, lúc trước đề cập đến mấy bản án khác với cậu, tôi không nói quá chi tiết. Tên đầu sỏ La Vĩnh Quốc đó không chỉ trộm cướp, trên người còn treo hai bản án giết người. Ý trả thù của gã này rất mạnh, ở trong thôn chơi bài thua tiền, sau lại biết người ta giở trò lừa gạt, thằng nhóc này không nói hai lời, nhặt dao phay, nửa đêm đi chém người ta, chém xong rồi chạy, thằng nhóc bị chém kia thật sự đã chết.
Niềm vui khi nhìn thấy cô trong lòng Giang Đông lập tức bị cơn tức giận thay thế, anh bước tới mấy bước, kéo cửa tay lái phụ gầm nhẹ: "Hứa Hựu An, dì Thanh bị bệnh, em không nghe thấy anh nói gì sao?"
Lúc này Hựu An mới ngẩng đầu lên, bình tĩnh khác thường, gần như lạnh lùng nhìn anh, cái miệng nhỏ nhắn rốt cuộc giật giật, khạc ra mấy chữ, lạnh như từng viên đá vụn: "Đã chết rồi sao?". Chu Tự Hoàng nhíu nhíu mày: "Hựu An......". Hứa Hựu An cắn cắn môi, cúi đầu không để ý tới hai người, thành bộ dáng một đứa nhỏ quật cường, khiến Chu Tự Hoành mềm nhũn, nói với Giang Đông: "Nhóc Đông, chuyện này tôi sẽ từ từ nói với Hựu An........"
Nói chưa dứt lời, Giang Đông liền mở cửa xe, duỗi tay lôi Hựu An xuống: "Hứa Hựu An, dì Thanh nhập viện rồi, bệnh ung thư, hơn nữa bà ấy còn không chấp nhận phẫu thuật và trị bệnh bằng hóa chất, bà ấy một lòng chờ chết, rốt cuộc em có nghe thấy không, em có hận bà ấy hơn nữa, bà ấy cũng là mẹ em, em có còn nhân tính không?"
Hựu An sửng sốt một chút: "Bệnh ung thư? Ung thư gì?" Giang Đông khôi phục lại tâm tình đã bị kích động: "Ung thư tử cung, điều trị ở bệnh viện của em, đã một tuần, thế nhưng em lại không biết. Hựu An, em không cảm thấy em thật quá đáng ư, em có thể hận bà ấy, nhưng bà ấy đã đem em đến thế giới này, không có bà ấy cũng không có em. Trước việc sống chết, giữa mẹ và con còn có thù oán gì không giải được sao. Anh chỉ nói vậy thôi, em muốn đến thì đến, không đến cũng được". Xoay người lên xe, xe jeep rừm một tiếng chạy ra khỏi đại viện.
Hựu An đứng đó như bị mất hồn, thật lâu cũng không cử động, Chu Tự Hoành suy nghĩ một chút, gọi cho thái Hậu nhà anh, nói có việc gấp, không trở về ăn cơm được. Khom lưng ôm cô dâu nhỏ của anh lên xe, lái ra kho
̉i đại viện, trực tiếp đến Quân tổng.
Dừng xe trước cửa, Chu Tự Hoành dịu dàng sờ sờ đỉnh đầu cô dâu nhỏ nói: "Giang Đông nói cũng đúng, bất kể trong lòng em có bao nhiêu oán hận, trước việc sống chết, đúng hay sai cũng không thể phân nặng nhẹ. Con muốn báo hiếu mà cha mẹ chẳng thể chờ! Anh không hy vọng về sau em sẽ hối hận, chúng ta vào thăm mẹ một chút đi. Anh khẳng định mẹ rất nhớ em đấy.
Hựu An bị Chu Tự Hoành nắm tay đi vào bệnh viện, trực tiếp đi lên phòng bệnh ở tầng mười. Ra khỏi thang máy, Hựu An liền dừng bước, cúi đầu không nói câu nào, Chu Tự Hoành thở dài, nâng cằm cô lên suy nghĩ hồi lâu nói: "Sao vậy? Không vượt qua được khúc mắc trong lòng?"
Hựu An cắn cắn môi, vẫn không nói lời nào, Chu Tự Hoành ôm cô vào trong lồng ngực mình,vỗ vỗ. Dắt tay cô vào khu phòng bệnh, đứng ở ngoài phòng bệnh, Chu Tự Hoành nghiêng đầu nhìn cô dâu nhỏ một cái, giơ tay lên gõ cửa. Cửa mở ra, Giang Thành đứng bên trong, tay còn cầm quả táo mới gọt được một nửa, nhìn thấy hai người ngoài cửa, run rẩy mấy giây rồi mới nói: "Hựu An, Tự Hoành đã đến rồi sao, mau vào đi, vào đi".
Chu Tự Hoành gọi một tiếng chú Giang, rồi dắt tay Hựu An đi vào. Vào trong phòng, liền thấy Trương Tú Thanh nằm trên giường bệnh. Từ sau lễ cưới, Hựu An vẫn chưa gặp mẹ cô, cố ý quên đi, làm quan hệ mẹ con cô tuột xuống qua mức đóng băng, lúc này gặp mặt, có mấy phần xa lạ cùng cứng ngắc.
Chu Tự Hoành đem giỏ hoa quả mua ở trên đường đến đặt ở đầu giường nói: "Mẹ, không biết mẹ bị bệnh, bây giờ mới tới thăm". Sắc mặt tái nhợt của Trương Tú Thanh hơi biến đổi, mới mấy tháng mà nhìn như gầy đi một nửa, phong tình lúc trước đã không còn, cũng đã lộ ra mấy phần già nua, nở một nụ cười nhàn nhạt nói: "Các con còn bận công việc, bệnh tình của mẹ cũng không nghiêm trọng mấy". Chu Tự Hoành đỡ bà ngồi dậy, dựa vào thành giường rồi mới cùng Giang Thành ra ngoài ngồi, đem không gian để lại cho hai mẹ con.
Hựu An hoảng hốt nhớ lại lúc còn bé, lúc mẹ và ba đưa cô đến khu vui chơi, cô thích nhất là trò ngựa gỗ xoay tròn, trong ánh đèn hoa lệ và âm nhạc ồn ào đó, cô cảm
giác mình giống như được bay lên, ba mẹ đứng ngoài lan can nhìn cô, mỗi khi cô quay đến, liền vẫy tay với cô, nói: "An An, An An, ở đây, ở đây....." Đó là những năm tháng hạnh phúc nhất, mặc dù ba mẹ không quá thân mật, nhưng ít ra là một gia đình bình thường hạnh phúc.
Sau đó ba mất, mẹ lại tái hôn, những kí ức ngọt ngào ấm áp này bị cô lựa chọn quên đi. Hôm nay chợt từ đáy sâu trong trí nhớ ùa về, cô mới phát hiện thì ra nó vẫn rõ ràng như trước.
Trương Tú Thanh ấm áp nhìn con gái, đáy mắt có nồng đậm áy náy không xua đi được. Có lẽ tới tuổi này, con người mới có thể nhớ về quá khứ mà suy nghĩ lại. Trước đây, Trương Tú Thanh có cảm giác mình chưa bao giờ làm gì sai, tình yêu lúc trẻ, giống như cái lưới lớn, bao phủ bà, như con thiêu thân lao đầu vào lửa, chưa từng suy nghĩ đến cảm nhận của con gái. Bây giờ suy nghĩ lại, mới nhận ra mình là một người mẹ ích
kỉ, cũng là một người vợ không tốt, đối với cả ba Hựu An lẫn Giang Thành, bà đều không phải một người vợ tốt.
Khoảng thời gian trước khi ba Hựu An mất, Trương Tú Thanh tương đối mâu
thuẫn, vì khi đó cuối cùng cũng gặp lại Giang Thành, bà đã nghĩ đến li hôn, nhưng dù sao cũng không thể nói thành lời. Sau đó lại biết ba Hựu An bệnh ung thư giai đoạn cuối, trong lòng Trương Tú Thanh lại có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng không cần có cảm giác khó chọn lựa rồi. Cho nên mới nói người luôn có báo ứng, Trương Tú Thanh cảm thấy tình trạng của mình hiện tại chính là báo ứng, ba Hựu An mất bởi bệnh ung thư, hôm nay bà cũng mắc bệnh ung thư, một mạng đền một mạng, nơi u minh giống như đã sớm sắp xếp thật tốt từ trước.
Ngồi thật lâu ở đầu giường cũng không biết nên nói cái gì, cô rất hận mẹ cô, bởi vì chính mắt cô nhìn thấy mẹ lạnh lùng với ba, bởi vì trước khi ba mất còn trăn trối với cô: "An An, con phải học được cách tha thứ, phải sống cho tốt....." Nhưng Hựu An cũng không nghĩ đến có một ngày mẹ cô cũng sẽ chết đi.
Trong phòng bệnh im lặng mấy phút, Trương Tú Thanh mở miệng nói: "Giang Đông tìm bảo con tới sao?" Hựu An bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn mẹ cô: "Cuối cùng cũng gả cho người đàn ông bà thích, không phải sẽ hạnh phúc vĩnh viễn ư, sao lại ngã bệnh?"
Trương Tú Thanh cười khổ một tiếng: "An An, có lẽ đây là báo ứng, mẹ nên trả giá thật lớn cho sự ích kỉ của mình". Hựu An nói: "Bà nghĩ chết là xong, sao có thể dễ dàng như vậy. Trước đây bà có lỗi với ba tôi, nếu bây giờ chết đi, chính là có lỗi với hai người, không phải bà vẫn nói với tôi, tình yêu của bà thật là vĩ đại, vĩ đại đến mức có thể chiến thắng tất cả, huống chi chỉ là tế bào ung thư?"
Trên mặt Trương Tú Thanh hiện lên vẻ vui mừng: "An An, con đã tha thứ cho mẹ?" Hựu An hất mặt: "Không có, nhưng nếu bà chết, tôi sẽ hận bà hơn. Chẳng phải bà đã bỏ chồng bỏ con chạy theo tình yêu sao, cũng chỉ như thế này thôi sao? Bỏ ba tôi có ích gì, bỏ tôi còn có ích gì?"
Thật lâu sau Trương Tú Thanh mới nói: "Mẹ sẽ làm phẫu thuật, cũng sẽ chấp nhận trị liệu bằng hoá chất, con hãy yên tâm, mẹ sẽ không chết..."
Khi Hựu An ra ngoài, Giang Thành cúi đầu nói một câu: "Cám ơn con, Hựu An......" Hựu An nhìn ông một cái, người cha dượng trên danh nghĩa này trong ấn tượng của cô, cho tới bây giờ đều là cao lớn uy vũ, mà lúc này, lại như còng xuống, như một người lớn tuổi bình thường. Từ trong mắt ông, lần đầu tiên Hựu An tin, có lẽ giữa ông và mẹ thực có một tình yêu khắc cốt ghi tâm, nếu không, với thân phận thủ trưởng cao cấp, cần gì phải tự mình phục vụ vợ, thậm chí ngay cả trông nom cũng chả cần.
Lên xe, Chu Tự Hoành đột nhiên cúi đầu hôn vợ một cái, vui mừng nói: "Cô dâu nhỏ của anh rốt cuộc trưởng thành rồi." Hựu An nhỏ giọng nói: "Chú Chu, em chưa từng nghĩ bà ấy sẽ chết, cho dù lúc trước khi tro cốt ba em chưa lạnh, bà ấy liền đi lấy chồng. Em đã hận bà ấy đến nghiến răng nghiến lợi, cũng không nghĩ bà ấy sẽ chết đi, thật......" Nói xong, nước mắt lộp độp rơi xuống: "Chú Chu, bà ấy sẽ không chết, anh nói có đúng không?" Trong giọng nói có yếu ớt cùng hoảng sợ, khiến Chu Tự Hoành vô cùng đau lòng.
Chu Tự Hoành duỗi tay bế cô lên đầu gối, dỗ dành cô: "Không đâu, ung thư cũng không phải là bệnh nan y, hơn nữa đó lại là ung thư tử cung, phẫu thuật loại bỏ tử cung, tiếp nhận trị liệu bằng hoá chất, khống chế tế bào ung thư là khoẻ như người bình thường. Em là bác sĩ, hẳn là biết rõ điều này hơn anh."
Hựu An khẽ gật đầu: "Em vẫn rất sợ, trước kia hận bà ấy vô cùng, nhưng vừa nghĩ bà ấy có thể chết, liền cảm thấy, nơi này như bị dao đâm...." Tay nhỏ bé cầm tay Chu Tự Hoành đặt trên lồng ngực mình.
Chu Tự Hoành thở dài: "Sinh lão bệnh tử, ai cũng không thể tránh được, nhưng mọi thứ chúng ta đều phải suy nghĩ theo hướng tốt nhất, thường sẽ xảy ra kì tích, vợ à, em thấy đúng không?"
Đại khái là vì bị đả kích, cô dâu nhỏ ở trên xe liền ngủ mất, khi Chu Tự Hoành đặt cô ở trên giường, chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có, Chu Tự Hoành thay áo ngủ giúp cô, đắp chăn lên cho cô, sờ sờ cái trán của cô, điều chỉnh độ sáng của chiếc đèn ngủ trên đầu giường, rồi mới ra ngoài gọi điện thoại.
Vừa rồi anh vẫn nhìn Hựu An trong phòng bệnh, muốn hiểu rõ hơn bệnh tình của mẹ vợ. Hơn nữa, nhìn trạng thái của chú Giang, anh cũng không hỏi được, vào lúc này, trực tiếp bấm điện thoại gọi cho Giang Đông.
Giang Đông đứng ở trước cửa sổ kí túc xá hút thuốc lá, nhớ đến chuyện lúc chiều, có chút phiền não dập tắt làn khói. Anh biết với cách làm của mình, Hựu An vô cùng chán ghét, tâm lý chống đối này luôn thể hiện rõ với a. Nhưng anh vừa nhìn thấy Hựu An, liền không thể khống chế tính tình của mình, rõ ràng trong lòng anh muốn nói những lời thật ôn hoà, nhưng khi đối mặt với Hựu An, đến một chữ cũng không thể nói, luôn muốn nổi giận. Thấy cô chống đối liền tức giận, thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ hạnh phúc không giấu được, anh cũng tức giận, bởi vì những hạnh phúc kia không phải do anh mà có. Anh chăm sóc chín năm như con gái, thấy anh, lại xù lên như con nhím.
Nhưng Giang Đông biết, nếu như dì Thanh cứ vậy mà đi, Hựu An sẽ sống trong sự áy náy cả đời, không thể giải thoát. Anh hiểu cô rất rõ, mạnh miệng, tính tình lại bướng bỉnh, nhưng tấm lòng lại rất mềm mại mẫn cảm. Thấy chó con, mèo con cũng không nhịn được mà thương xót, sao cô có thể thật hận mẹ mình, chỉ là ba cô mất đi, để lại cô có một nổi oán giận không có nơi trút ra mà thôi.
Điện thoại di động kêu mấy tiếng, Giang Đông nhìn số điện thoại một chút, trong lòng nhảy lên mấy cái, lập tức nhận điện thoại: "Hựu An, còn có chuyện gì?" Giọng nói không kiên nhẫn, nhưng vẫn không che dấu được vẻ mong chờ.
Chu Tự Hoành im lặng mấy giây nói: "Giang Đông, là tôi, điện thoại di động của tôi hết pin rồi nên dùng điện thoại của Hựu An...." Giang Đông hơi bối rối, biết rõ rằng trong khoảnh khắc kia, Chu Tự Hoành khôn khéo nhất định đã đoán được tâm tư của mình.
Giang Đông bình ổn tâm thần: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Chu Tự Hoành đặt di động xuống, châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, suy nghĩ trong lòng rất hỗn loạn, va chạm lung tung, không thể yên bình. Dù thời gian dài bao lâu, Giang Đông vẫn không thể quên được, khó trách đã mấy tháng rồi cũng không gặp được cậu ta. Tuy là bận, cũng không thể bận đến như thế, loại hành động trốn tránh ngây thơ buồn cười này, cũng càng nói rõ, sự để ý của Giang Đông với Hựu An, so với suy nghĩ của anh hẳn là phải sâu hơn nhiều lắm.
Giai Kỳ ở ngoài phòng ghé đầu vào gọi Hựu An một tiếng, chỉ chỉ bên ngoài: "Mình chờ bạn ở ngoài đại sảnh." Hựu An cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ, còn mười phút là có thể tan việc, gật đầu một cái.
Giai Kỳ lùi ra ngoài, quay đầu lại, suýt nữa đụng vào một người, vội nói xin lỗi, người nọ không để ý tới cô, mắt mở trừng trừng nhìn vào phòng. Giai Kỳ ra hành lang, đột nhiên cảm thấy, người đàn ông vừa rồi cô đụng phải, hình như nhìn có chút quen mắt, cũng không biết đã gặp ở đâu, bởi vì trên má trái có vết sẹo, nhìn có chút hung ác. Giai Kỳ nghĩ đến mà không khỏi lắc đầu một cái, mình suy nghĩ đi đâu vậy, làm ký giả trong thời gian dài, giờ nhìn ai cũng thấy nghi ngờ.
Hựu An tiễn bệnh nhân cuối cùng, lên tầng thay quần áo, đi ra thì thấy Giai Kỳ ngồi ở phòng khách lớn của bệnh viện, bộ dáng chán đến chết.
Hựu An liếc mắt nhìn, lặng lẽ đi vòng ra phía sau cô bạn, che mắt của cô rồi trầm giọng nói: "Đoán xem tôi là ai?" Giai Kỳ không khỏi trợn mắt một cái: "Hứa Hựu An trẻ con, bao nhiêu tuổi rồi còn chơi trò này."
Hựu An đẩy Giai Kỳ ra, nhìn lên nhìn xuống dò xét cô rồi nói: "Không phải hôm kia bạn nói bận sao, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến bệnh viện của bọn mình hả?" Giai Kỳ nói: "Thì mình trốn việc, mình nghĩ dù sao thì chồng bạn đang diễn tập, nên chắc chắn sẽ không để ý đến bạn, nên mới muốn cùng bạn đi ăn cá nướng, mình biết một nhà hàng rất ngon."
Hựu An đưa tay véo hông của cô nói: "Mình cứ thắc mắc sao mà bạn mập, thì ra là toàn ăn ngon." Tề Giai Kỳ bĩu môi: "Chứ làm sao, mình chẳng có ai quan tâm cũng chẳng có ai để ý, sao có thể như bạn, một ngày hai mươi bốn giờ đều có ông xã hầu hạ, làm sao có thời gian mà đi ra ngoài ăn hay tán gẫu".
Giai Kỳ mang cô đến một nơi rất đẹp, trang trí cũng không xa hoa, từng vách ngăn bằng gỗ ngăn cách các phòng, trên cửa sổ treo một cái màn bằng trúc,
phối hợp lại có mấy phần phong cách Điền Viên.
Hai người tìm chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, gọi món, Giai Kỳ liền hỏi cô: "Mẹ bạn sao rồi?" Hựu An nói: "Ca phẫu thuật rất thành công, đang tiếp tục điều trị bằng hóa chất, về sau khối u có thể dùng thuốc để khống chế, không có vấn đề gì."
Giai Kỳ thở dài nói: "Phải nói, cha dượng của bạn thật đúng là tốt, một lãnh đạo cao cấp như vậy mà lại chịu thiệt tự chăm sóc mẹ bạn, điểm này anh trai Đông rất giống cha.
Hựu An nhỏ giọng nói: "Nhưng mình vẫn không thể thản nhiên đối mặt với bà ấy, cứ nhìn thấy bà ấy là mình lại nhớ đến ba, mình cảm thấy thật có lỗi với ba của mình." Giai Kỳ vỗ vỗ tay cô nói: "Hựu An, bạn là không thể vượt qua được chính mình, nếu ban đầu ba bạn không mất, cũng không bị ung thư, cứ như thế ly hôn với mẹ bạn, kết quả cũng sẽ như vậy."
Hựu An nói: "Không thể giống được, nếu mẹ mình ly hôn với ba mình sớm hơn, nói không chừng mình sẽ không hận bà ấy, nửa đời của ba mình đã sống trong khổ cực.........." "Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, bạn xem, ba mẹ mình không hề ly hôn, rất là khỏe mạnh, chính là cả ngày đều dỗi. Lần trước mình về, hai người lại phân ra ngủ hai phòng, mà ăn cơm tất cả lại cùng ăn, cũng chẳng biết dỗi cái gì. Thật là, càng già tính tình càng như một đứa trẻ. Được rồi, được rồi, mình không nói đến những thứ này nữa, bạn nói về ông chồng nhà bạn đi. Hai người đã kết hôn mấy tháng rồi, sao còn chưa có tin tức gì?"
Hựu An sửng sốt: "Tin gì chứ?" Giai Kỳ liếc cô một cái nói: "Đừng giả ngu với mình! Tin vui đó!" Nói xong còn bĩu bĩu môi.
Hựu An hiểu được, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên nói: "Chưa có" Giai Kỳ lại gần, thần bí cười hề hề nói: "Hựu An, chị em thì nên nói thật, có phải chồng bạn ở phương diện đó không đủ lực, bề ngoài nhìn như mãnh hổ, nhưng thật ra là miệng hùm gan sứa....." Hựu An đưa tay vỗ cô một cái, nói: "Nói nhăng nói cuội gì đó?" Nhớ tới ông chồng ở nhà, Hựu an không khỏi chột dạ, cái gì mà miệng hùm gan sứa, người đàn ông kia quả thật biết giày vò.
Năm ngày không về nhà, khi về lăn lộn mấy lần còn chưa xong chuyện, mỗi lần lăn lộn thời gian thật rất dài, cô đều phải ăn nói khép nép cầu xin tha thứ mới có thể bỏ qua cho cô, nhưng mà đứa bé quả thật là chưa có, cũng không biết tại sao lại thế.
Thật ra thì Hựu An biết, Chu Tự Hoành thật sự rất muốn có con, cũng đặc biệt thích trẻ con, chỉ cần qua chuyện của Yến Tử là biết. Nhắc tới Yến Tử, Hựu An không nghĩ Lưu Kim Yến thật sự ác như vậy, bỏ đứa nhỏ lại mà đi theo người đàn ông khác, cũng bỏ cả công việc. Mẹ Phùng nói là cô ta tìm được một người Sơn Tây lớn tuổi, hình như là ông chủ của một mỏ khai thác than đá, một mình mẹ Phùng nuôi Yến Tử, cũng coi như tạm ổn.
Hựu An theo Chu Tự Hoành đi qua thăm đứa nhỏ kia mấy lần, so với lúc sống cùng Lưu Kim Yến, đã thay đổi hoàn toàn, trở nên sáng sủa hơn rất nhiều. Tuy vẫn còn rất bám Chu Tự |Hoành, nhưng cách xử sự với Hựu An cũng không quá xa lánh như trước.
Khi Chu Tự Hoành ôm Yến Tử, có một loại tình cảm nhu hòa lộ ra ngoài, cái tình cảm của người cha đó làm Hựu An sẽ tự nhiên nhớ tới ba mình. Hơn nữa, Chu Tự Hoành đã nói về việc sinh đứa nhỏ không dưới một lần, hai người đã nỗ lực rất nhiều, cũng không có làm bất kì biện pháp tránh thai nào, nhưng đứa bé vẫn chậm chạp không có.
Mẹ chồng Hựu An lén lút nói với cô: "Có con là chuyện không thể gấp gáp, con càng gấp, lại càng không thấy, đây là duyên phận, khi duyên phận đến, tự nhiên sẽ có........"
Giai Kỳ phất tay một cái nói: "Hựu An, lại suy nghĩ đi đâu vậy, thức ăn đã lên rồi." Hựu An hồi hồn, ăn một miếng, công nhận thức ăn thật tươi mà lại ngon miệng, hai người cũng không còn thời gian mà nói chuyện, hùng hùng hổ hổ ăn, bộ dạng giống hệt nhau. Ăn xong, Giai Kì mới nói: "Vừa rồi, lúc ra khỏi phòng làm việc của bạn, đã đụng phải một người đàn ông mặt thẹo, nhìn rất hung dữ, mình cảm thấy hơi quen, bạn có nhớ ra là ai không?"
Hựu An uống một ngụm nước nói: "Mình khám bệnh cả ngày, khám không biết bao nhiêu bệnh nhân, ai mà cũng nhớ mặt, không phải sẽ sớm mệt chết sao." Giai Kỳ nhức đầu, cảm giác có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ là đã gặp ở đâu.
Giai Kỳ lái xe đưa Hựu An về trước khu nhà, ngẩng đầu nhìn cô nói: "Hựu An, bạn ở căn nhà lớn như vậy không sợ sao! Mình bảo này, lúc chồng bạn không ở đây, bạn nên về nhà chồng đi, bạn không phải là Vương Bảo Xuyến ,cần gì phải khổ sở trông coi chỗ ở lạnh lẽ này".
Hựu An bị so sánh của Giai Kỳ chọc cười, nhảy xuống xe nói: "Nếu chỗ ở lạnh lẽo mà được như vậy là tốt rồi. Mình cảm thấy, căn hộ này là nhà của mình. Không có chuyện gì mà, bạn đừng lo lắng, mình đã ở khu này một thời gian dài, khu này được bảo vệ rất nghiêm ngặt, người ngoài không vào được."
Giai Kỳ phất tay một cái nói: "Được rồi, đừng ở đây khoe khoang với mình nữa, bạn quên là mình ghét bọn nhà giàu à, ngoảnh lại thì bạn cũng đã gả cho địa chủ làm bà địa chủ đáng ghét rồi. Bạn lên đi, đừng đứng ở dưới này nữa, cũng đã vào thu rồi, thời tiết cũng lạnh hơn, bạn mà bị bệnh, ông xã nhà bạn còn không xé thịt mình sao."
Hựu An cười cười, xoay người đi vào, Giai Kỳ ở cạnh cửa xe nhìn trái ngó phải một chút, phải nói, khu nhà hạng sang này thật khác biệt. Lái xe ra cửa hông, liền phát hiện có một người đàn ông từ xe bên cạnh nhanh chóng đi ra, giống như người cô đã nhìn thấy trong viện, Giai Kỳ đạp mạnh chân ga, quay đầu lại tìm hiểu, nhưng lại không thấy ai, đến cọng lông cũng không có, trên đường cũng không hề có người nào, một chút cũng không giống cái khu chung cư nhỏ la hét ầm ĩ của cô, không có có cửa hàng buôn bán nào, địa điểm rất tốt, nhưng cũng có chút quá yên tĩnh. Giai Kỳ không khỏi lắc đầu bật cười, mình làm sao vậy, chẳng lẽ là áp việc quá lớn nên sinh ảo giác.
Chu Tự Hoành lấy tai nghe xuống nói với Giang Đông: "Cục trinh sát của các cậu lần này thật đáng kiêu ngạo, mấy lần dẫn đường đều chính xác đến từng mét, cũng hoàn thành rất tốt, sư trưởng của các cậu không biết sẽ vui mừng đến thế nào đây."
Lấy thuốc ra ném cho Giang Đông, Giang Đông nhận lấy, đặt mông ngồi lên đống đất bên cạnh Chu Tự Hoành, nhìn thấy xa xa lửa khói súng đạn lan tràn che lấp đất trời, rõ ràng là rất gần, nhưng lại cảm thấy không hề liên hệ đến bọn họ. Đây chính là diễn tập, tổng hợp lại toàn bộ khoa học kĩ thuật hóa, tin tức hóa mà diễn tập đối kháng, chiến lược chiến thuật gì cũng không dùng được, chỉ xem là ai dùng khoa học kĩ thuật tiên tiến, ai đã hoàn toàn tin tức hóa, đây chính là hình thức chiến tranh hiện đại.
Giang Đông nói: "Tôi nghe nói năm nay bộ đội lại giải trừ quân bị (cắt giảm quân số)." Chu tự Hoành thở dài, nói: "Đây là xu thế rồi, tôi và cậu cũng không thể ngăn cản, thời đại của bộ binh dùng sức người đối kháng đã sớm kết thúc, nhưng tôi vẫn rất tin tưởng, trên chiến trường thực sự, năng lực tác chiến của từng binh sĩ mạnh hay yếu vẫn có thể quyết định thắng lợi cuối cùng.
Giang Đông bỗng nhiên nói: "Tôi nghe nói cậu muốn quay lại bộ đội chính quy?" Chu Tự Hoành vẩy rơi tàn thuốc trong tay, bình tĩnh nghiêng đầu nhìn Giang Đông, thật lâu mới nói một câu không dính dáng gì với nhau: "Cậu định lúc nào thì cưới vợ? Tôi nghe nói có một cô thật đẹp ở quân báo, cả ngày đuổi theo sau mông cậu, sắp bắt được rồi. Cũng đã sắp ba bảy rồi, đừng kén cá chọn canh, mai mốt ngay cả cặn cũng không có. Hay là, cậu vẫn còn nhớ thương vợ tôi, tôi cảnh cáo cậu trước, làm anh em đã nhiều năm, cái gì tôi cũng có thể bỏ qua, riêng cô dâu nhỏ của tôi thì không thể, ban đầu cậu cũng đã bỏ lỡ rồi, hiện tại Hựu An là vợ của tôi."
Giang Đông bỗng nhiên nói: "Tự Hoành, cậu sợ tôi giành với cậu sao?" Chu Tự Hoành cười rất tự tin nói: "Cậu cướp được sao? Cô ấy là vợ tôi, cả đời đều như vậy."
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng Chu Tự Hoành cũng không thoải mái, trước kia anh biết Giang Đông có ý định với Hựu An, cũng không có gì khó chịu. Nhưng hiện tại Chu Tự Hoành lại cảm thấy, có người nhớ thương vợ mình, cảm giác giống như đỉnh đầu treo một quả cân vậy, không biết lúc nào sẽ rơi xuống. Không phải anh không tin tưởng chính mình, chỉ là Chu Tự Hoành không muốn có chút sơ xuất nào.
Giang Đông đứng lên nói: "Cậu nhuyển tới bộ đội chính quy, cũng là vì Hựu An sao, lính đặc nhiệm là lí tưởng từ bé đến giờ của cậu, cậu từ bỏ được sao?"
Chu Tự Hoành cười: "Nhóc Đông, có mất có được, cuộc sống luôn là như vậy, không từ bỏ sẽ không đạt được, đây là quy luật. Vì Hựu An, tôi có thể bỏ qua tất cả, chứ đừng nói là lí tưởng, cô ấy là vợ tôi, tôi không thể chết trước cô ấy, tôi phải thương yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy cả đời, còn có đứa nhỏ của chúng tôi nữa. Xây dựng một gia đình, tôi phát hiện nó còn khiến người ta mong đợi hơn lí tưởng. Nhóc Đông, tìm người kết hôn đi! Tôi có thể chịu trách nhiệm về lời nói của mình, sẽ là người chăm sóc Hựu An cả đời."
Ánh mắt Giang Đông lóe lóe, khóe môi nhếch nhếch, nâng lên một nụ cười rất không tự nhiên: "Tôi sẽ suy nghĩ đề nghị của cậu, cậu cũng phải nhớ lời nói hôm nay của cậu. Tập hợp.........." Chu Tự Hoành biết mình làm vậy có chút hèn hạ, nhưng anh thật sự không muốn Giang Đông là tình địch ở một bên chằm chằm canh chừng, loại cảm giác đứng ngồi không yên này rất khó chịu.
Chu Tự Hoành trở về bộ đội, vừa mở điện thoại di động ra, tin nhắn của Phùng Thần liền nhảy đến, Chu Tự Hoành ném khăn mặt qua một bên, gọi lại: "Đại Phùng, anh tìm tôi? Chuyện gì?"
Phùng thần xoa xoa đôi bàn tay nói: "Tự Hoành, tôi nói, cậu đừng gấp gáp chứ!" Chu Tự Hoành nhíu nhíu mày: "Mẹ nó, đừng lảm nhảm mấy lời vô nghĩa, có chuyện cứ nói, đừng chậm trễ việc tôi về nhà ôm vợ."
Phùng Thần nói: "Còn nhớ rõ mấy người…. mấy tên lưu manh lần trước cậu dọn dẹp không?" Chu Tự Hoành gật gật đầu: "Nhớ, không phải anh nói đó là một tập đoàn trộm cắp sao?" Phùng thần nói: "Đầu lĩnh bọn chúng vượt ngục, lúc trước đề cập đến mấy bản án khác với cậu, tôi không nói quá chi tiết. Tên đầu sỏ La Vĩnh Quốc đó không chỉ trộm cướp, trên người còn treo hai bản án giết người. Ý trả thù của gã này rất mạnh, ở trong thôn chơi bài thua tiền, sau lại biết người ta giở trò lừa gạt, thằng nhóc này không nói hai lời, nhặt dao phay, nửa đêm đi chém người ta, chém xong rồi chạy, thằng nhóc bị chém kia thật sự đã chết.
Danh sách chương