Thẩm Dữ xoay người chuẩn bị đi vào, kết quả vừa quay người thì thấy Dương Cánh đứng ở cạnh cửa.
Dương Cánh vẻ mặt dại ra.
"Ông đứng chỗ này làm gì?" Thẩm Dữ hỏi.
Dương Cáng nửa ngày mới phản ứng lại: "Lão Thẩm, tôi không có nghe nhầm đi, tai tôi hẳn là không bị hư rồi đi, ngữ khí nói chuyện vừa rồi của cậu sao lại ôn nhu như vậy?"
Ôn nhu? Ôn nhu hai từ này làm sao có thể xuất hiện trên người Thẩm Dữ cái người cuồng công tác này.
Toàn thân cao thấp của anh không thể đặt cùng một chỗ với hai từ này.
Biết anh nhiều năm như vậy, ông đúng thật là chưa nhìn thấy qua mặt này của anh.
"Lão Thẩm, cậu vừa nói chuyện điện thoại với ai vậy?" Dương Cánh mở miệng hỏi.
Thẩm Dữ đi vòng qua người ông, một ánh mắt dư thừa đều không cho ông.
"Ông đoán xem."
Dương Cánh: "..."
"Đúng rồi, vừa rồi tôi nghe lão Điền nói, ngày mai sẽ chuyển cảnh quay của Lục Hi Hòa lên phía trước à?"
Thẩm Dữ thả điện thoại xuống, tiện đà đáp lại: "Ừ, Lục Hi Hòa giữa trưa ngày mai có quảng cáo, cho nên phân cảnh của cô ấy vào buổi trưa sẽ đẩy lên trước."
Dương Cánh nhíu nhíu đầu mày: "Liền bởi vì cô ấy có đại ngôn, mà cậu sửa lại thời gian quay của cô ấy?"
Ông cộng tác cùng Thẩm Dữ nhiều năm như vậy, anh cũng không phải là vì một ai mắc công việc sẽ tùy ý sửa đổi lịch quay.
Thẩm Dữ vươn tay cầm lấy bộ đàm: "Lời này của ông giống như tôi là một người bất cập nhân tình vậy?"
Dương Cánh không khỏi kéo kéo khóe miệng, đối với lời nói của anh không biết phải nói sao.
Nhân tình?
Nhân tình hai chữ này đối với Thẩm Dữ mà nói thật sự chính là cá tự nhi dĩ*.
Cá tự nhi dĩ: Cái thành ngữ này mình cũng không biết phải nói sao để dễ hiểu. Đại khái chính là chưa bao giờ xuất hiện ấy. Dương Cánh nói trong từ điển của anh Dữ chưa bao giờ xuất hiện hai chữ nhân tình.
Ai chẳng biết, tên cuồng công việc Thẩm Dữ này chưa bao giờ nói chuyện nhân tình với người khác.
Thẩm Dữ nhìn gương mặt không biết nói gì của Dương Cánh, khó có được tâm tình vui vẻ mà cười cười, anh nâng cổ tay lên, nhìn vào đồng hồ.
"Còn nửa tiếng nữa, ông có muốn đi nghỉ một chút không, một hồi còn có cảnh quay nữa."
Dương Cánh đưa tay nhu nhu huyệt thái dương: "Coi như xong, tôi đi kiểm tra thiết bị một chút, bảo đảm vạn vô nhất thất. *"
* Vạn vô nhất thất: Không để xảy ra bất cứ sự cố nào dù là nhỏ nhất.
"Cũng đúng, vậy thì đi đi."
"Được."
"Ừ."
Dương Cánh đi ra ngoài, Thẩm Dữ ngồi đằng sau camera, một lát sau, anh mở ra camera chuẩn bị quay cảnh tiếp theo.
**
Bạc Kha Nhiễm ngủ thẳng một giấc đến mười giờ sáng.
Thời điểm đến được phim trường, đồng hồ vừa đến mười giờ ba mươi phút.
Cô ngồi cho thợ trang điểm bắt đầu hóa trang, Lục Hi Hòa đang ở bên cạnh tháo trang sức.
"Quay xong rồi?" Cô bắt chuyện cùng Lục Hi Hòa.
"Ừ."
"Mấy giờ cô đến sân bay?"
"Mười một giờ hai mươi."
"Ừ."
Bạc Kha Nhiễm quay đầu, tiện đà nhìn chính mình trong gương trang điểm.
"Đúng rồi."
"Hử?"
"Tôi nhớ rõ, buổi chiều cô có cảnh hôn cùng Cố Hựu đi."
Bạc Kha Nhiễm sửng sốt.
Cảnh hôn?
"Như thế nào, cô đừng nói là quên rồi đó chứ?"
"Ừ." Bạc Kha Nhiễm gật đầu, cô đích thật là quên mất vụ này.
Diễn cảnh hôn?
Cùng Cố Hựu diễn cảnh hôn?
Chính là miệng đối miệng?
Tưởng tượng đến cảnh ngoại trừ Thẩm Dữ cô sẽ cùng nam nhân khác hôn môi Bạc Kha Nhiễm không khỏi một trân hoảng hốt, theo bản năng muốn trốn tránh.
Lục Hi Hòa thấy sắc mặt Bạc Kha Nhiễm không được tốt lắm, nghĩ nghĩ, vẫn là đưa tay vỗ nhẹ bả vai của cô, an ủi nói: "Tất cả mọi người là diễn viên, đều là không thể tránh khỏi."
Lục Hi Hòa an ủi Bạc Kha Nhiễm, trong đầu cũng không khỏi nhớ lại thời điểm mình vừa bước vào giới giải trí, lần đầu tiên cùng diễn niên nam quay cảnh hôn môi.
Bất quá cảnh diễn hôn cuối cùng không có quay thành, nhưng cũng là một kỉ niệm khó quên.
Cũng không phải là do nam diễn viên kia làm cho cô không quên được, mà thủ phạm phá hư chính là cái nhà tư bản vạn ác kia.
Bất quá cũng vì chuyện đó, về sau những cảnh cô diễn đều sạch sẽ, cảnh hôn cảnh giường chiếu đều không tồn tại, liền ngay cả cảnh ôm bạn diễn cũng là mấu chốt cuối cùng của người nọ.
Chính là cô cũng không quá để ý, cô ở trong giới giải trí bất quá cũng chỉ cho vui, không có ý định phát triển lâu dài, cũng bởi vì quá nhàm chán nên mới tham gia, nếu cô muốn thật sự phát triển trong giới này, chỉ bằng vào thủ đoạn của người nọ, thì hiện tại giá trị con người của cô không chỉ như bây giờ.
Cho dù cô muốn danh hiệu ảnh hậu, người nọ cũng sẽ hai tay dâng lên cho cô.
Nhớ lại, Lục Hi Hòa không khỏi nâng lên khóe môi.
"Được rồi, tôi sắp tới giờ rồi, không nói nữa, chuẩn bị cho tốt đi, tôi đi trước."
"Ừ."
**
"Không biết hai diễn viên chính chuẩn bị như thế nào, cảnh diễn hôn nhau vẫn là có chút chờ mong."
Dương Cánh phe phẩy kịch bản trong tay, cảm thấy hứng thú mà nói.
Tầm mắt Thẩm Dữ dừng lại trước câu nói kia trong kịa bản.
"Triệu Khâm nhìn thấy sắc mặt ửng đỏ của người trong lòng, không biết như thế nào, con ngươi thâm thúy ngày càng trở nên u ám, hắn nâng tay xoa xoa đôi gò má như bạch ngọc của nàng, hơi hơi cúi thấp thắt lưng tiến lại gần nàng, hắn đem môi mình nhẹ nhàng dán lại gần môi nàng bình thường giống như đóa hoa mà hôn lên.."
"Bộp!" Thẩm Dữ khép mạnh kịch bản trong tay.
"?"
Nghe thấy tiếng động Dương Cánh hoảng sợ, ông đưa tay vỗ vỗ ngực: "Làm sao vậy, kịch bản có cái gì không đúng sao?"
Thẩm Dữ lành lạnh liếc nhìn ông.
"Không có việc gì."
"Hít hà.. Như thế nào đột nhiên lại lạnh như vậy?" Dương Cánh chà xát quần áo trên người, cảm thấy được xung quanh dường như giảm xuống vài độ.
"Cậu không thấy lạnh sao?"
"Không lạnh."
* quay hình vào lúc chiều chính thức bắt đầu, cô cùng Cố Hựu đều đã thay xong phục trang.
Cảnh này chính là cảnh hôn.
Cô cùng Cố Hựu.
Đối với việc quay phim từ trước đến nay đối với Bạc Kha Nhiễm luôn thuận buồm xuôi gió, đó là bởi vì cho tới bây giờ cô chưa từng chân chính có diễn cảnh hôn.
Cố Hựu tự nhiên nhìn cũng ra Bạc Kha Nhiễm khẩn trương, nói thật, hắn kì thật cũng rất xấu hổ, đây cũng là lần đầu tiên hắn cũng diễn viên nữ hôn nhau.
"Kì thật em cũng đừng khẩn trương.. chỉ là diễn mà thôi.. là giả không phải thật." Hắn nói năng có chút lộn xộn mà an ủi Bạc Kha Nhiễm.
Giống như có điểm không đúng, diễn là giả, nhưng hôn là thật.
"Ừ, cái này.."
Cố Hựu giải thích đến lúc sau cũng không biết phải giải thích như thế nào nữa.
Bạc Kha Nhiễm nguyên bản còn rất khẩn trương bởi vì cảnh hôn, nhưng nhìn thấy Cố Hựu một bộ so với cô còn muốn khẩn trương hơn, nhìn bộ dạng co quắp khi an ủi cô, Bạc Kha Nhiễm không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Xem ra không chỉ một mình cô cảm thấy không thích ứng.
Cố Hựu thấy cô nở nụ cười, cũng không nhịn được mà cười theo.
"Chúng ta chuẩn bị tốt một chút, tận lực diễn một lần là qua, có thể chứ?"
Bạc Kha Nhiễm gật đầu.
"Cố lão sư, Bạc lão sư, lập tức phải bắt đầu rồi."
Cố Hựu gật gật đầu, hướng nhân viên làm một cái thủ thế OK.
"Chúng ta đi qua thôi."
"Ừ."
Bạc Kha Nhiễm đi theo phía sau Cố Hựu vào khu vực quay.
Cái gọi là khu vực quay đó là chỗ tẩm cung của tam hoàng tử Triệu Khâm, vừa đi vào, Bạc Kha Nhiễm liền liếc mắt nhìn Thẩm Dữ đang ngồi đằng sau camera.
Đôi con ngươi sắc bén đen láy, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng tắp, trên mặt không nhìn ra một tia biểu tình.
Bạc Kha Nhiễm vừa rồi ở bên ngoài không dễ dàng gì mà điều chỉnh cảm xúc, chính là vừa liếc mắt nhìn anh trong lòng liền không ổn.
Ở chỗ bọn họ vừa mới đứng, nhân viên phụ trách ánh sáng đem ván chưa sơn dựng lên, bên trong camera cũng đều nhắm vào hai người bọn họ.
"Tiểu Kha, tiểu Cố, chuẩn bị tốt chưa?"
"Em chuẩn bị tốt chưa?" Cố Hựu hỏi Bạc Kha Nhiễm.
"Ừ, không sai biệt lắm."
Cố Hựu nghiêng đầu nói với Dương Cánh: "Chuẩn bị tốt."
Cũng không biết có phải là lỗi giác của hắn hay không, sau khi hắn đáp lời Dương Cánh, ánh mắt lướt qua Thẩm đạo ở một bên, ánh mắt Thẩm đạo nhìn hắn giống như.. rất lạnh.
Cố Hựu theo bản năng run rẩy thân mình.
"Anh làm sao vậy?" Bạc Kha Nhiễm kì quái hỏi hắn.
"Không biết vì cái gì, anh cảm thấy rất lạnh."
"Lạnh?"
Mấy ngày nay tựa hồ cũng không có lạnh lắm.
"Có thể là ảo giác đi, tốt lắm, chuẩn bị đi, lập tức bắt đầu rồi."
Vừa dứt lời, liền ghe được Dương Cánh hô.
"Diễn viên vào chỗ, các ngành chuẩn bị vào chỗ."
"Action." Dương Cánh lại ra lệnh một tiếng, xung quanh nhất thời lâm vào yên tĩnh, nhân viên công tác đều im lặng, một tiếng động cũng không có.
Bởi vì chung quanh im lặng, hai người cũng rất nhanh nhập diễn.
Triệu Khâm nhìn thấy Ngọc Khê đứng ở cửa, hắn nâng tay hướng nàng vẫy vẫy tay, bàn tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng, nhìn đến cảnh đẹp ý vui.
"Lại đây."
Ngọc Khê nhìn thấy người nọ, giống như là bị mê hoặc, nàng nâng bước chân đi đến bên cạnh hắn.
"Như thế nào?" Nàng hỏi hắn.
Triệu Khâm sủng nịch nâng tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng.
"Không thế nào hết, chính là không thấy nàng nên có chút nhớ."
Thiếu niên thanh âm ôn nhuận nhu hòa, Ngọc Khê không khỏi đỏ mặt.
"Ngươi lại chọc ghẹo ta."
"Khê nhi sao lại không biết, ta Triệu Khâm chính là loại người hay thích nói giỡn sao?"
Ngọc Khê ngốc lăng, nàng ngẩng đầu nhìn Triệu Khâm.
Đúng vậy, hắn chính là Triệu Khâm, Triệu Khâm không bao giờ biết nói đùa.
Triệu Khâm nhìn thấy sắc mặt ửng đỏ của người trong lòng, không biết như thế nào, con ngươi thâm thúy ngày càng trở nên u ám, hắn nâng tay xoa xoa đôi gò má như bạch ngọc của nàng, hơi hơi cúi thấp thắt lưng tiến lại gần nàng.
Ngọc Khê nhìn thấy khuôn mặt Triệu Khâm gần trong gang tấc, không khỏi nhắm lại hai mắt.
Bạc Kha Nhiễm nhận thấy được Cố Hựu đang tiến lại gần, cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Cố Hựu.
Ở một nơi camera không nhì thấy, Bạc Kha Nhiễm nắm chặt quần áo của Cố Hựu không buông.
Trong lòng cô rất rõ ràng, làm diễn viên, cùng các diễn viên nam khác có những cảnh thân mật là điều không thể tránh khỏi, cô cũng thuyết phục chính mình.
Chính là..
Chính là.. Cô thật sự không khống chế được chính mình.. Tưởng tượng Thẩm Dữ đang ở đằng sau camera, cô liền..
Thời điểm môi Cố Hựu sắp chạm vào môi cô, Bạc Kha Nhiễm "bá" một cái mở mắt ra.
"Cắt." Thanh âm của Dương Cánh vang lên trong phim trường đang yên tĩnh.
"Tiểu Kha, lúc này cô không nên mở mắt, cho dù có mở mắt cũng không nên đột nhiên như vậy chứ, còn có trong lúc cô mở mắt ra như vậy, biểu tình toàn bộ đều sai hết."
"Người cô đang hôn là Triệu Khâm, nam nhân Ngọc Khê yêu nhất, biểu tình này của cô.. ai.."
Một lời khó nói hết.
Bạc Kha Nhiễm biết chính mình phạm phải sai lầm, cô cũng không dám nhìn Thẩm Dữ, cuống quít hướng Dương Cánh mà cúi đầu.
"Thực xin lỗi đạo diễn, lại diễn một lần nữa."
Dương Cánh gật gật đầu: "Ừ, vậy lại một lần nữa, cố gắng mà diễn."
"Tôi đã biết."
"Đừng khẩn trương, không có việc gì, chính là thả lỏng một chút." Cố Hựu an ủi nói.
Vừa rồi Bạc Kha Nhiễm dùng sức nắm quần áo hắn, hắn đều cảm giác được.
"Cố lên!"
"Ừm."
Bạc Kha Nhiễm dùng sức gật đầu, không ngừng tự an ủi chính mình, tận lực đem hình ảnh Thẩm Dữ trong đầu mình đuổi ra.
Không thể tiếp tục mắc sai lầm, thả lỏng một chút, thả lỏng một chút liền qua.
"Anh nói với em, chúng ta không thể mắc lỗi nữa, lại sai khẳng định sẽ bị mắng, không tin em nhìn xem sắc mặt Thẩm đạo kìa, thật sự thật sự rất đáng sợ."
Bạc Kha Nhiễm: "..."
Ta nói đọc xong chương này thấy tội bạn Cố Hựu dễ sợ. Nhưng yên tâm về sau Thẩm ca cũng sẽ hành em dài dài, thấy ảnh là ẻm đi đường vòng luôn.
Dương Cánh vẻ mặt dại ra.
"Ông đứng chỗ này làm gì?" Thẩm Dữ hỏi.
Dương Cáng nửa ngày mới phản ứng lại: "Lão Thẩm, tôi không có nghe nhầm đi, tai tôi hẳn là không bị hư rồi đi, ngữ khí nói chuyện vừa rồi của cậu sao lại ôn nhu như vậy?"
Ôn nhu? Ôn nhu hai từ này làm sao có thể xuất hiện trên người Thẩm Dữ cái người cuồng công tác này.
Toàn thân cao thấp của anh không thể đặt cùng một chỗ với hai từ này.
Biết anh nhiều năm như vậy, ông đúng thật là chưa nhìn thấy qua mặt này của anh.
"Lão Thẩm, cậu vừa nói chuyện điện thoại với ai vậy?" Dương Cánh mở miệng hỏi.
Thẩm Dữ đi vòng qua người ông, một ánh mắt dư thừa đều không cho ông.
"Ông đoán xem."
Dương Cánh: "..."
"Đúng rồi, vừa rồi tôi nghe lão Điền nói, ngày mai sẽ chuyển cảnh quay của Lục Hi Hòa lên phía trước à?"
Thẩm Dữ thả điện thoại xuống, tiện đà đáp lại: "Ừ, Lục Hi Hòa giữa trưa ngày mai có quảng cáo, cho nên phân cảnh của cô ấy vào buổi trưa sẽ đẩy lên trước."
Dương Cánh nhíu nhíu đầu mày: "Liền bởi vì cô ấy có đại ngôn, mà cậu sửa lại thời gian quay của cô ấy?"
Ông cộng tác cùng Thẩm Dữ nhiều năm như vậy, anh cũng không phải là vì một ai mắc công việc sẽ tùy ý sửa đổi lịch quay.
Thẩm Dữ vươn tay cầm lấy bộ đàm: "Lời này của ông giống như tôi là một người bất cập nhân tình vậy?"
Dương Cánh không khỏi kéo kéo khóe miệng, đối với lời nói của anh không biết phải nói sao.
Nhân tình?
Nhân tình hai chữ này đối với Thẩm Dữ mà nói thật sự chính là cá tự nhi dĩ*.
Cá tự nhi dĩ: Cái thành ngữ này mình cũng không biết phải nói sao để dễ hiểu. Đại khái chính là chưa bao giờ xuất hiện ấy. Dương Cánh nói trong từ điển của anh Dữ chưa bao giờ xuất hiện hai chữ nhân tình.
Ai chẳng biết, tên cuồng công việc Thẩm Dữ này chưa bao giờ nói chuyện nhân tình với người khác.
Thẩm Dữ nhìn gương mặt không biết nói gì của Dương Cánh, khó có được tâm tình vui vẻ mà cười cười, anh nâng cổ tay lên, nhìn vào đồng hồ.
"Còn nửa tiếng nữa, ông có muốn đi nghỉ một chút không, một hồi còn có cảnh quay nữa."
Dương Cánh đưa tay nhu nhu huyệt thái dương: "Coi như xong, tôi đi kiểm tra thiết bị một chút, bảo đảm vạn vô nhất thất. *"
* Vạn vô nhất thất: Không để xảy ra bất cứ sự cố nào dù là nhỏ nhất.
"Cũng đúng, vậy thì đi đi."
"Được."
"Ừ."
Dương Cánh đi ra ngoài, Thẩm Dữ ngồi đằng sau camera, một lát sau, anh mở ra camera chuẩn bị quay cảnh tiếp theo.
**
Bạc Kha Nhiễm ngủ thẳng một giấc đến mười giờ sáng.
Thời điểm đến được phim trường, đồng hồ vừa đến mười giờ ba mươi phút.
Cô ngồi cho thợ trang điểm bắt đầu hóa trang, Lục Hi Hòa đang ở bên cạnh tháo trang sức.
"Quay xong rồi?" Cô bắt chuyện cùng Lục Hi Hòa.
"Ừ."
"Mấy giờ cô đến sân bay?"
"Mười một giờ hai mươi."
"Ừ."
Bạc Kha Nhiễm quay đầu, tiện đà nhìn chính mình trong gương trang điểm.
"Đúng rồi."
"Hử?"
"Tôi nhớ rõ, buổi chiều cô có cảnh hôn cùng Cố Hựu đi."
Bạc Kha Nhiễm sửng sốt.
Cảnh hôn?
"Như thế nào, cô đừng nói là quên rồi đó chứ?"
"Ừ." Bạc Kha Nhiễm gật đầu, cô đích thật là quên mất vụ này.
Diễn cảnh hôn?
Cùng Cố Hựu diễn cảnh hôn?
Chính là miệng đối miệng?
Tưởng tượng đến cảnh ngoại trừ Thẩm Dữ cô sẽ cùng nam nhân khác hôn môi Bạc Kha Nhiễm không khỏi một trân hoảng hốt, theo bản năng muốn trốn tránh.
Lục Hi Hòa thấy sắc mặt Bạc Kha Nhiễm không được tốt lắm, nghĩ nghĩ, vẫn là đưa tay vỗ nhẹ bả vai của cô, an ủi nói: "Tất cả mọi người là diễn viên, đều là không thể tránh khỏi."
Lục Hi Hòa an ủi Bạc Kha Nhiễm, trong đầu cũng không khỏi nhớ lại thời điểm mình vừa bước vào giới giải trí, lần đầu tiên cùng diễn niên nam quay cảnh hôn môi.
Bất quá cảnh diễn hôn cuối cùng không có quay thành, nhưng cũng là một kỉ niệm khó quên.
Cũng không phải là do nam diễn viên kia làm cho cô không quên được, mà thủ phạm phá hư chính là cái nhà tư bản vạn ác kia.
Bất quá cũng vì chuyện đó, về sau những cảnh cô diễn đều sạch sẽ, cảnh hôn cảnh giường chiếu đều không tồn tại, liền ngay cả cảnh ôm bạn diễn cũng là mấu chốt cuối cùng của người nọ.
Chính là cô cũng không quá để ý, cô ở trong giới giải trí bất quá cũng chỉ cho vui, không có ý định phát triển lâu dài, cũng bởi vì quá nhàm chán nên mới tham gia, nếu cô muốn thật sự phát triển trong giới này, chỉ bằng vào thủ đoạn của người nọ, thì hiện tại giá trị con người của cô không chỉ như bây giờ.
Cho dù cô muốn danh hiệu ảnh hậu, người nọ cũng sẽ hai tay dâng lên cho cô.
Nhớ lại, Lục Hi Hòa không khỏi nâng lên khóe môi.
"Được rồi, tôi sắp tới giờ rồi, không nói nữa, chuẩn bị cho tốt đi, tôi đi trước."
"Ừ."
**
"Không biết hai diễn viên chính chuẩn bị như thế nào, cảnh diễn hôn nhau vẫn là có chút chờ mong."
Dương Cánh phe phẩy kịch bản trong tay, cảm thấy hứng thú mà nói.
Tầm mắt Thẩm Dữ dừng lại trước câu nói kia trong kịa bản.
"Triệu Khâm nhìn thấy sắc mặt ửng đỏ của người trong lòng, không biết như thế nào, con ngươi thâm thúy ngày càng trở nên u ám, hắn nâng tay xoa xoa đôi gò má như bạch ngọc của nàng, hơi hơi cúi thấp thắt lưng tiến lại gần nàng, hắn đem môi mình nhẹ nhàng dán lại gần môi nàng bình thường giống như đóa hoa mà hôn lên.."
"Bộp!" Thẩm Dữ khép mạnh kịch bản trong tay.
"?"
Nghe thấy tiếng động Dương Cánh hoảng sợ, ông đưa tay vỗ vỗ ngực: "Làm sao vậy, kịch bản có cái gì không đúng sao?"
Thẩm Dữ lành lạnh liếc nhìn ông.
"Không có việc gì."
"Hít hà.. Như thế nào đột nhiên lại lạnh như vậy?" Dương Cánh chà xát quần áo trên người, cảm thấy được xung quanh dường như giảm xuống vài độ.
"Cậu không thấy lạnh sao?"
"Không lạnh."
* quay hình vào lúc chiều chính thức bắt đầu, cô cùng Cố Hựu đều đã thay xong phục trang.
Cảnh này chính là cảnh hôn.
Cô cùng Cố Hựu.
Đối với việc quay phim từ trước đến nay đối với Bạc Kha Nhiễm luôn thuận buồm xuôi gió, đó là bởi vì cho tới bây giờ cô chưa từng chân chính có diễn cảnh hôn.
Cố Hựu tự nhiên nhìn cũng ra Bạc Kha Nhiễm khẩn trương, nói thật, hắn kì thật cũng rất xấu hổ, đây cũng là lần đầu tiên hắn cũng diễn viên nữ hôn nhau.
"Kì thật em cũng đừng khẩn trương.. chỉ là diễn mà thôi.. là giả không phải thật." Hắn nói năng có chút lộn xộn mà an ủi Bạc Kha Nhiễm.
Giống như có điểm không đúng, diễn là giả, nhưng hôn là thật.
"Ừ, cái này.."
Cố Hựu giải thích đến lúc sau cũng không biết phải giải thích như thế nào nữa.
Bạc Kha Nhiễm nguyên bản còn rất khẩn trương bởi vì cảnh hôn, nhưng nhìn thấy Cố Hựu một bộ so với cô còn muốn khẩn trương hơn, nhìn bộ dạng co quắp khi an ủi cô, Bạc Kha Nhiễm không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Xem ra không chỉ một mình cô cảm thấy không thích ứng.
Cố Hựu thấy cô nở nụ cười, cũng không nhịn được mà cười theo.
"Chúng ta chuẩn bị tốt một chút, tận lực diễn một lần là qua, có thể chứ?"
Bạc Kha Nhiễm gật đầu.
"Cố lão sư, Bạc lão sư, lập tức phải bắt đầu rồi."
Cố Hựu gật gật đầu, hướng nhân viên làm một cái thủ thế OK.
"Chúng ta đi qua thôi."
"Ừ."
Bạc Kha Nhiễm đi theo phía sau Cố Hựu vào khu vực quay.
Cái gọi là khu vực quay đó là chỗ tẩm cung của tam hoàng tử Triệu Khâm, vừa đi vào, Bạc Kha Nhiễm liền liếc mắt nhìn Thẩm Dữ đang ngồi đằng sau camera.
Đôi con ngươi sắc bén đen láy, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng tắp, trên mặt không nhìn ra một tia biểu tình.
Bạc Kha Nhiễm vừa rồi ở bên ngoài không dễ dàng gì mà điều chỉnh cảm xúc, chính là vừa liếc mắt nhìn anh trong lòng liền không ổn.
Ở chỗ bọn họ vừa mới đứng, nhân viên phụ trách ánh sáng đem ván chưa sơn dựng lên, bên trong camera cũng đều nhắm vào hai người bọn họ.
"Tiểu Kha, tiểu Cố, chuẩn bị tốt chưa?"
"Em chuẩn bị tốt chưa?" Cố Hựu hỏi Bạc Kha Nhiễm.
"Ừ, không sai biệt lắm."
Cố Hựu nghiêng đầu nói với Dương Cánh: "Chuẩn bị tốt."
Cũng không biết có phải là lỗi giác của hắn hay không, sau khi hắn đáp lời Dương Cánh, ánh mắt lướt qua Thẩm đạo ở một bên, ánh mắt Thẩm đạo nhìn hắn giống như.. rất lạnh.
Cố Hựu theo bản năng run rẩy thân mình.
"Anh làm sao vậy?" Bạc Kha Nhiễm kì quái hỏi hắn.
"Không biết vì cái gì, anh cảm thấy rất lạnh."
"Lạnh?"
Mấy ngày nay tựa hồ cũng không có lạnh lắm.
"Có thể là ảo giác đi, tốt lắm, chuẩn bị đi, lập tức bắt đầu rồi."
Vừa dứt lời, liền ghe được Dương Cánh hô.
"Diễn viên vào chỗ, các ngành chuẩn bị vào chỗ."
"Action." Dương Cánh lại ra lệnh một tiếng, xung quanh nhất thời lâm vào yên tĩnh, nhân viên công tác đều im lặng, một tiếng động cũng không có.
Bởi vì chung quanh im lặng, hai người cũng rất nhanh nhập diễn.
Triệu Khâm nhìn thấy Ngọc Khê đứng ở cửa, hắn nâng tay hướng nàng vẫy vẫy tay, bàn tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng, nhìn đến cảnh đẹp ý vui.
"Lại đây."
Ngọc Khê nhìn thấy người nọ, giống như là bị mê hoặc, nàng nâng bước chân đi đến bên cạnh hắn.
"Như thế nào?" Nàng hỏi hắn.
Triệu Khâm sủng nịch nâng tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng.
"Không thế nào hết, chính là không thấy nàng nên có chút nhớ."
Thiếu niên thanh âm ôn nhuận nhu hòa, Ngọc Khê không khỏi đỏ mặt.
"Ngươi lại chọc ghẹo ta."
"Khê nhi sao lại không biết, ta Triệu Khâm chính là loại người hay thích nói giỡn sao?"
Ngọc Khê ngốc lăng, nàng ngẩng đầu nhìn Triệu Khâm.
Đúng vậy, hắn chính là Triệu Khâm, Triệu Khâm không bao giờ biết nói đùa.
Triệu Khâm nhìn thấy sắc mặt ửng đỏ của người trong lòng, không biết như thế nào, con ngươi thâm thúy ngày càng trở nên u ám, hắn nâng tay xoa xoa đôi gò má như bạch ngọc của nàng, hơi hơi cúi thấp thắt lưng tiến lại gần nàng.
Ngọc Khê nhìn thấy khuôn mặt Triệu Khâm gần trong gang tấc, không khỏi nhắm lại hai mắt.
Bạc Kha Nhiễm nhận thấy được Cố Hựu đang tiến lại gần, cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Cố Hựu.
Ở một nơi camera không nhì thấy, Bạc Kha Nhiễm nắm chặt quần áo của Cố Hựu không buông.
Trong lòng cô rất rõ ràng, làm diễn viên, cùng các diễn viên nam khác có những cảnh thân mật là điều không thể tránh khỏi, cô cũng thuyết phục chính mình.
Chính là..
Chính là.. Cô thật sự không khống chế được chính mình.. Tưởng tượng Thẩm Dữ đang ở đằng sau camera, cô liền..
Thời điểm môi Cố Hựu sắp chạm vào môi cô, Bạc Kha Nhiễm "bá" một cái mở mắt ra.
"Cắt." Thanh âm của Dương Cánh vang lên trong phim trường đang yên tĩnh.
"Tiểu Kha, lúc này cô không nên mở mắt, cho dù có mở mắt cũng không nên đột nhiên như vậy chứ, còn có trong lúc cô mở mắt ra như vậy, biểu tình toàn bộ đều sai hết."
"Người cô đang hôn là Triệu Khâm, nam nhân Ngọc Khê yêu nhất, biểu tình này của cô.. ai.."
Một lời khó nói hết.
Bạc Kha Nhiễm biết chính mình phạm phải sai lầm, cô cũng không dám nhìn Thẩm Dữ, cuống quít hướng Dương Cánh mà cúi đầu.
"Thực xin lỗi đạo diễn, lại diễn một lần nữa."
Dương Cánh gật gật đầu: "Ừ, vậy lại một lần nữa, cố gắng mà diễn."
"Tôi đã biết."
"Đừng khẩn trương, không có việc gì, chính là thả lỏng một chút." Cố Hựu an ủi nói.
Vừa rồi Bạc Kha Nhiễm dùng sức nắm quần áo hắn, hắn đều cảm giác được.
"Cố lên!"
"Ừm."
Bạc Kha Nhiễm dùng sức gật đầu, không ngừng tự an ủi chính mình, tận lực đem hình ảnh Thẩm Dữ trong đầu mình đuổi ra.
Không thể tiếp tục mắc sai lầm, thả lỏng một chút, thả lỏng một chút liền qua.
"Anh nói với em, chúng ta không thể mắc lỗi nữa, lại sai khẳng định sẽ bị mắng, không tin em nhìn xem sắc mặt Thẩm đạo kìa, thật sự thật sự rất đáng sợ."
Bạc Kha Nhiễm: "..."
Ta nói đọc xong chương này thấy tội bạn Cố Hựu dễ sợ. Nhưng yên tâm về sau Thẩm ca cũng sẽ hành em dài dài, thấy ảnh là ẻm đi đường vòng luôn.
Danh sách chương