Đến rạng sáng bọn họ mới về đến khách sạn.
Trên đường đi thì trời bắt đầu đổ mưa.
Theo điều hòa từ trên xe đi ra, Bạc Kha Nhiễm theo bản năng kéo kéo áo khoác, có chút lạnh.
"Được rồi, chúng ta đi thôi."
Nói xong, Bạc Kha Nhiễm liền chuẩn bị đi về phía trước, giây tiếp theo bàn tay bị người nắm lại, một luồng ấm áp bao quanh tay, người phía sau tiến lên, nắm lấy tay cô tiện đà nhét vào trong túi áo.
"Còn lạnh không?" Thẩm Dữ nghiêng đầu, ôn nhu hỏi cô.
Trên mặt Bạc Kha Nhiễm lộ ra một tia cười ngượng ngùng, cô lắc lắc đầu.
Độ ấm từ bàn tay anh thông qua da thịt chạy thẳng vào tim cô, ôn độ ấm áp, mang theo sự kiên định.
Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn sườn mặt kiên định của anh, đáy lòng một mảnh mềm mại.
Cô chưa từng nghĩ một đời này nhất định phải sống với ai, nhưng là hiện tại, quãng đời còn lại của cô có người cùng nhau dắt tay đi cùng, đó chính là người trước mắt này.
Cô thích cùng một chỗ với anh, chỉ cần có anh ở bên cạnh nên cái gì cô cũng không sợ, chỉ cần cùng anh một chỗ, cô có thể vui vẻ cà ngày.
Bạc Kha Nhiễm đột nhiên ý thức được.
Cô thích Thẩm Dữ.
Nghĩ như vậy, trong lòng càng thêm kích động, Bạc Kha Nhiễm không khỏi càng nắm chặt bàn tay dày rộng của anh, đôi tay này, cô muốn cả đời nắm chặt.
Thẩm Dữ cảm giác được Bạc Kha Nhiễm đáp lại, bàn tay yếu đuối không xương đột nhiên dùng sức nắm chặt tay mình, mang theo tràn ngập sự ỷ lại.
"Đi thôi." Trong ánh mắt anh tràn đầy sự ôn nhu dành cho cô.
Bạc Kha Nhiễm gật nhẹ đầu.
Hai người cứ như vậy tay nắm tay sóng vai nhau xuyên qua tầng ngầm gara đi tới khách sạn.
Rạng sáng trong đại sảnh không có nhiều người, hơn nữa hai người lại điệu thấp, vì thế rất nhanh liền tới thang máy.
"Em đi tắm rửa trước đi." Vừa vào cửa, Thẩm Dữ liền nói với cô.
Bạc Kha Nhiễm không có cự tuyệt, dịu ngoan gật đầu, cầm áo ngủ đi vô phòng tắm.
Chờ Bạc Kha Nhiễm đi vào, biểu tình trên mặt Thẩm Dữ trở nên trầm trọng, anh đứng bên cửa sổ, bình thản nhìn về phía xa.
Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, bùm bùm mà đánh vào trên mặt thủy tinh.
Vừa rồi thời điểm ở bệnh viện, những lời bác sĩ Tống nói, anh đều nghe được.
Hai năm nay thân thể Thẩm Trường Kiến vẫn luôn không tốt, cái này anh đều biết, sinh lão bệnh tử, đều là nhân chi thường tình, kì thật ở trong lòng đều đã có chuẩn bị, nhưng thật sự đến bệnh viện, trái tim không khỏi một trận khủng hoảng.
Bạc Kha Nhiễm từ trong phòng tắm đi ra liền nhìn thấy Thẩm Dữ một mình đứng bên cửa sổ, ngọn đèn lờ mờ chiếu xuống thân ảnh của anh càng thêm cô đơn.
Anh cứ đứng như vậy, liền ngay cả chính mình đi ra cũng không có phát hiện, tim không hiểu sao có một chút chua xót, cô chậm rãi đi qua chỗ anh.
Thẩm Dữ chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, thình lình phía sau truyền đến một cái ôm ấm áp, thắt lưng bị người ôm lấy, cúi đầu nhìn lại, đập vào mắt chính là cánh tay trắng nõn.
Anh biết người phía sau là ai, cô không tiếng động an ủi làm lòng anh một mảnh mềm mại, vươn tay đem bàn tay trắng nõn của cô bao phủ lại.
"Anh không sao." Anh nhẹ giọng nói.
Bạc Kha Nhiễm đem hai má dán lên tấm lưng rắn chắc của anh, không nói chuyện, chỉ là càng thêm dùng sức ôm chặt anh.
Thẩm Dữ nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, xoay người lại, ôn nhu nhìn thiên hạ trước mặt.
"Anh không cần cái gì cũng để trong lòng, đều có thể nói với em, em sẽ cùng anh." Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, con ngươi trong suốt mang theo sự chân tình.
Khóe miệng Thẩm Dữ hơi hơi nâng lên: "Anh biết."
"Thẩm Dữ."
Đây là lần đầu tiên cô ở trước mặt anh gọi tên đầy đủ của anh.
Bạc Kha Nhiễm biết rõ tấm lòng của mình dành cho anh, cô cũng biết Thẩm Dữ đối với cô rất tốt, từ khi biết anh đến bây giờ, thời gian mười mấy năm, nói thật, cô chưa bao giờ cảm thấy được chính mình có chân chính hiểu được Thẩm Dữ.
"Hửm?"
"Không cần đem em ngăn cản bên ngoài."
Không cần ngăn em ở bên ngoài, cũng không cho em đi vào trái tim anh có được không? Nhìn thấy đôi mắt cô gái nhanh chóng phím hồng, Thẩm Dữ không khỏi một trận đau lòng, anh yêu thường sờ sơ lên hai má của cô.
"Anh như thế nào có thể ngăn em bên ngoài?"
Thẩm Dữ thấy mắt cô ngấn lệ, bất đắc dĩ thở dài một hơi, bàn tay vòng ra sau lưng cô, nhẹ nhàng đem người ôm vào trong lòng.
Anh hôn lên môi cô, ôn nhu ma sát, trằn trọc.
Bởi vì chiều cao, cô lúc này lại mang dép lê, Bạc Kha Nhiễm không thể không ngẩng cao cổ lên thừa nhận nụ hôn của anh, cánh tay vòng lên cổ anh ôm chặt.
Nhưng là cổ ngẩng lâu cũng sẽ mỏi, vì thế, cô bất động thanh sắc giẫm lên hai chân anh, lúc sau Thẩm Dữ phát hiện, ôm thắt lưng của cô nhẹ nhàng kéo tới, để hai chân cô giẫm lên chân mình dễ dàng hơn.
Hai người không muốn buông nhau ra, càng ra sức ôm lấy nhau, như muốn khắc sâu cái ôm này, có thể đem đối phương nhập vào trong thân thể.
Càng hôn càng triền miên, độ ấm trong phòng càng dâng lên, đã nếm thử qua tư vị tình yêu, hai người đã không còn thỏa mãn trong nụ hôn nữa.
Đoàn tàu nhà trẻ từ nay về sau theo gió lay động_______
**
Thời điểm Thẩm Dữ tỉnh lại, Bạc Kha Nhiễm còn chưa tỉnh lại, cô ngủ rất trầm, anh đứng dậy cô cũng không phát hiện.
Xem ra đêm qua gây sức ép cho cô không hề nhẹ.
Nghĩ đến việc tối qua cô khóc đến hồng hai con mắt, Thẩm Dữ có chút đau lòng, chính là thật sự tư vị của cô làm cho anh muốn dừng cũng không được, anh không phải là một người có nhiều ham muốn tình dục, nhưng ở trên thân thể cô anh không thể khống chế được.
Thẩm Dữ cúi đầu xuống nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn, lúc này mới bắt đầu mặc quần áo, chờ anh sửa sang xong toàn bộ vừa mới chuẩn bị rời đi, người trên giường liền tỉnh lại, đang dùng cặp mắt mơ hồ không rõ để nhìn anh, bộ dáng muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu.
"Làm sao lại tỉnh sớm như vậy?" Anh một lần nữa đi đến bên giường, ở bên giường ngồi xuống.
Anh vừa ngồi xuống, người ở trên giường liền tự nhiên nhích lại, cô đem đầu gối lên đùi anh, cánh tay mảnh khảnh trắng nõn đưa ra khỏi ổ chăn mà ôm lấy thắt lưng anh, xem bộ dáng, vẻ mặt của cô ngây thơ cùng thỏa mãn.
"Làm sao vậy?"
"Không có gì, chính là muốn ôm anh một lúc." Bạc Kha Nhiễm vừa mới tỉnh ngủ, không có phát giác được chính mình đang làm nũng với Thẩm Dữ.
Thẩm Dữ sủng nịch nhéo nhéo hai má cô, trời mới biết anh có bao nhiêu ham muốn ôm cô không buông tay, chính là cô còn chưa muốn để người khác biết quan hệ của hai người bọn họ, cho nên anh rất là bất đắc dĩ.
"Đồ ngốc, anh phải đi, nếu không các cô ấy sẽ đến.
Bạc Kha Nhiễm không nói chuyện, chính là đem hái má dựa sát vào anh thêm một chút.
Thẩm Dữ:" Vậy là em chuẩn bị thẳng thắn với các cô ấy sao? "
Bạc Kha Nhiễm bĩu môi, yên lặng buông lỏng tay đang khoát trên lưng anh ra.
Thấy thế, Thẩm Dữ không khỏi gõ gõ trán cô, một lần nữa giúp cô nằm thẳng lại, chỉnh sửa góc chăn lúc này mới đứng dậy.
" Anh đi đây. "
" Vâng. "Bạc Kha Nhiễm lui vào trong ổ chăn gật gật đầu.
Thẩm Dữ vừa mới chuẩn bị rời đi, ngoài cửa đột nhiên vang lên một trận tiếng tích tích tích.
Đây là mật mã cửa bị mở.
Thình lình xảy ra chuyện như vậy, ngay cả người bình tĩnh như Thẩm Dữ cũng sửng sốt hai giây.
Bạc Kha Nhiễm từ trên giường ngồi bật dậy, vẻ mặt kinh hoảng.
Cô thất kinh lấy tay đẩy Thẩm Dữ đang đứng bên giường.
" Thẩm Dữ Thẩm Dữ Thẩm Dữ. Mau đóng khóa cửa khóa cửa.. "
Thẩm Dữ cúi đầu nhìn cô một giây, giây tiếp theo liền đi đến cửa phòng ngủ, động tác lưu loát đem cửa phòng ngủ khóa trái lại.
Anh cũng không biết chính mình lúc đó nghĩ như thế nào, chính là cô không ngừng gọi tên của anh, biểu tình lại hoảng loạn, anh cảm tưởng giống như mình mắc phải sai lầm trầm trọng.
Cũng chính lúc này, cửa bên ngoài mở ra, tiếng nói chuyện truyền vào.
" Kha Nhiễm còn chưa tỉnh? "
Là thanh âm của Nguyễn Lệ.
Bạc Kha Nhiễm nháy mắt mở to hai mắt.
Lệ.. Lệ tỷ sao hôm nay lại đến đây?
" Vâng, xem chừng là như vậy. "
Tiếp theo là tiếng nói của A Miên.
" Chị đi gọi em ấy thức dậy, hôm nay phải đến phim trường sớm một chút. "
Bạc Kha Nhiễm nghe được Nguyễn Lệ nói như vậy, nhất thời bị dọa từ trên giường nhảy xuống.
Cô mặc áo ngủ có đai đeo, tay chân mảnh khảnh, xương quai xanh xinh đẹp, đôi chân dài trắng nõn trong nhãy mắt lộ ra trước mặt Thẩm Dữ.
" Nhiễm.. "
" Xuỵt. "Bạc Kha Nhiễm đi vài bước đến chỗ Thẩm Dữ, cô đưa tay che kín môi anh.
" Kha Nhiễm Kha Nhiễm, em tỉnh chưa? "
Cách một cánh cửa, thanh âm Nguyễn Lệ càng thêm rõ ràng.
Bạc Kha Nhiễm lúc này nào dám đáp lại, cô gắt gao che môi Thẩm Dữ, kiễng mũi chân lên, tiến đến bên tai anh, lén lút nói.
" Anh trốn đi được không? "
Trốn.. trốn đi?
Con ngươi thâm thúy của Thẩm Dữ hơi hơi lóe lên.
" Trốn ở đâu đây.. ở đâu.. "Bạc Kha Nhiễm kinh hoảng nhìn chung quanh.
Cuối cùng tầm mắt của cô dừng lại trên giường lớn.. phía dưới..
Thẩm Dữ tự nhiên cũng chú ý tới tầm mắt của cô, khóe miệng không khỏi giật giật.
Cô sẽ không phải là cho anh trốn dưới gầm giường chứ?
Tập trung vào mục tiêu, Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu vẻ mặt cầu xin nhìn về phía anh.
" Thẩm Dữ.. "Cô nhỏ giọng gọi tên của hắn, trong mắt ý đồ không rõ mà dụ dỗ.
Mâu quang Thẩm dữ chợt hiện, anh lắc đầu.
" Kha Nhiễm? "
Nguyễn Lệ lần này bắt đầu gõ cửa.
Bạc Kha Nhiễm kích động nhìn qua cửa phòng ngủ, tiện đà dùng ánh mắt đáng thương nhìn về phía anh.
Thẩm Dữ bất đắc dĩ, anh đưa tay gõ gõ ót cô.
" Ngu ngốc. "
Nói xong, anh đi về phía phòng tắm đóng cửa lại.
A?
Cô lúc ấy như thế nào lại không nghĩ đến phòng tắm nhỉ?
" Bạc Kha Nhiễm, nên rời giường. "
Nghe vậy, Bạc Kha Nhiễm bật người chạy đến bên giường, nhanh tay lấy áo ngủ rơi trên mặt đất, hai ba cái mặc xong, thuận tay xoa xoa cho tóc rối loạn, lúc này mới đi đến mở cửa.
Hít sâu một hơi cô mở cửa phòng ngủ ra.
" Lệ tỷ. "
Nguyễn Lệ nhìn thấy đầu tóc lộn xộn của Bạc Kha Nhiễm, áo ngủ loạn thất bát tao.
" Làm cái gì đâu, gọi em nhiều lần như vậy. "
" Ha.. vừa rồi ngủ như chết, không có nghe thấy. "
Bạc Kha Nhiễm miễn cưỡng cười cười, bởi vì sợ Nguyễn Lệ nhìn ra sơ hở, vì thế cô chạy nhanh xoay người về phòng ngủ, làm bộ sửa sang lại giường.
" Em a, tiểu quỷ. "Nguyễn Lệ theo cô đi vào.
Nguyễn Lệ giúp cô kéo màn:" Bên ngoài trời vẫn còn đang mưa. "
Bạc Kha Nhiễm nhìn thoáng qua, quả thật là vậy.
" Quên đi, em đi sửa sang lại chính mình, cho chị mượn nhà vệ sinh một lát. "
Những lời này của Nguyễn Lệ nháy mắt làm cho dây thần kinh của Bạc Kha Nhiễm bị chặt đứt.
" Ba "một tiếng.
Nói xong, Nguyễn Lệ liền hướng nhà tắm đi đến.
" Lệ.. Lệ.. Lệ tỷ! Lệ tỷ!"
Trên đường đi thì trời bắt đầu đổ mưa.
Theo điều hòa từ trên xe đi ra, Bạc Kha Nhiễm theo bản năng kéo kéo áo khoác, có chút lạnh.
"Được rồi, chúng ta đi thôi."
Nói xong, Bạc Kha Nhiễm liền chuẩn bị đi về phía trước, giây tiếp theo bàn tay bị người nắm lại, một luồng ấm áp bao quanh tay, người phía sau tiến lên, nắm lấy tay cô tiện đà nhét vào trong túi áo.
"Còn lạnh không?" Thẩm Dữ nghiêng đầu, ôn nhu hỏi cô.
Trên mặt Bạc Kha Nhiễm lộ ra một tia cười ngượng ngùng, cô lắc lắc đầu.
Độ ấm từ bàn tay anh thông qua da thịt chạy thẳng vào tim cô, ôn độ ấm áp, mang theo sự kiên định.
Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn sườn mặt kiên định của anh, đáy lòng một mảnh mềm mại.
Cô chưa từng nghĩ một đời này nhất định phải sống với ai, nhưng là hiện tại, quãng đời còn lại của cô có người cùng nhau dắt tay đi cùng, đó chính là người trước mắt này.
Cô thích cùng một chỗ với anh, chỉ cần có anh ở bên cạnh nên cái gì cô cũng không sợ, chỉ cần cùng anh một chỗ, cô có thể vui vẻ cà ngày.
Bạc Kha Nhiễm đột nhiên ý thức được.
Cô thích Thẩm Dữ.
Nghĩ như vậy, trong lòng càng thêm kích động, Bạc Kha Nhiễm không khỏi càng nắm chặt bàn tay dày rộng của anh, đôi tay này, cô muốn cả đời nắm chặt.
Thẩm Dữ cảm giác được Bạc Kha Nhiễm đáp lại, bàn tay yếu đuối không xương đột nhiên dùng sức nắm chặt tay mình, mang theo tràn ngập sự ỷ lại.
"Đi thôi." Trong ánh mắt anh tràn đầy sự ôn nhu dành cho cô.
Bạc Kha Nhiễm gật nhẹ đầu.
Hai người cứ như vậy tay nắm tay sóng vai nhau xuyên qua tầng ngầm gara đi tới khách sạn.
Rạng sáng trong đại sảnh không có nhiều người, hơn nữa hai người lại điệu thấp, vì thế rất nhanh liền tới thang máy.
"Em đi tắm rửa trước đi." Vừa vào cửa, Thẩm Dữ liền nói với cô.
Bạc Kha Nhiễm không có cự tuyệt, dịu ngoan gật đầu, cầm áo ngủ đi vô phòng tắm.
Chờ Bạc Kha Nhiễm đi vào, biểu tình trên mặt Thẩm Dữ trở nên trầm trọng, anh đứng bên cửa sổ, bình thản nhìn về phía xa.
Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, bùm bùm mà đánh vào trên mặt thủy tinh.
Vừa rồi thời điểm ở bệnh viện, những lời bác sĩ Tống nói, anh đều nghe được.
Hai năm nay thân thể Thẩm Trường Kiến vẫn luôn không tốt, cái này anh đều biết, sinh lão bệnh tử, đều là nhân chi thường tình, kì thật ở trong lòng đều đã có chuẩn bị, nhưng thật sự đến bệnh viện, trái tim không khỏi một trận khủng hoảng.
Bạc Kha Nhiễm từ trong phòng tắm đi ra liền nhìn thấy Thẩm Dữ một mình đứng bên cửa sổ, ngọn đèn lờ mờ chiếu xuống thân ảnh của anh càng thêm cô đơn.
Anh cứ đứng như vậy, liền ngay cả chính mình đi ra cũng không có phát hiện, tim không hiểu sao có một chút chua xót, cô chậm rãi đi qua chỗ anh.
Thẩm Dữ chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, thình lình phía sau truyền đến một cái ôm ấm áp, thắt lưng bị người ôm lấy, cúi đầu nhìn lại, đập vào mắt chính là cánh tay trắng nõn.
Anh biết người phía sau là ai, cô không tiếng động an ủi làm lòng anh một mảnh mềm mại, vươn tay đem bàn tay trắng nõn của cô bao phủ lại.
"Anh không sao." Anh nhẹ giọng nói.
Bạc Kha Nhiễm đem hai má dán lên tấm lưng rắn chắc của anh, không nói chuyện, chỉ là càng thêm dùng sức ôm chặt anh.
Thẩm Dữ nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, xoay người lại, ôn nhu nhìn thiên hạ trước mặt.
"Anh không cần cái gì cũng để trong lòng, đều có thể nói với em, em sẽ cùng anh." Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, con ngươi trong suốt mang theo sự chân tình.
Khóe miệng Thẩm Dữ hơi hơi nâng lên: "Anh biết."
"Thẩm Dữ."
Đây là lần đầu tiên cô ở trước mặt anh gọi tên đầy đủ của anh.
Bạc Kha Nhiễm biết rõ tấm lòng của mình dành cho anh, cô cũng biết Thẩm Dữ đối với cô rất tốt, từ khi biết anh đến bây giờ, thời gian mười mấy năm, nói thật, cô chưa bao giờ cảm thấy được chính mình có chân chính hiểu được Thẩm Dữ.
"Hửm?"
"Không cần đem em ngăn cản bên ngoài."
Không cần ngăn em ở bên ngoài, cũng không cho em đi vào trái tim anh có được không? Nhìn thấy đôi mắt cô gái nhanh chóng phím hồng, Thẩm Dữ không khỏi một trận đau lòng, anh yêu thường sờ sơ lên hai má của cô.
"Anh như thế nào có thể ngăn em bên ngoài?"
Thẩm Dữ thấy mắt cô ngấn lệ, bất đắc dĩ thở dài một hơi, bàn tay vòng ra sau lưng cô, nhẹ nhàng đem người ôm vào trong lòng.
Anh hôn lên môi cô, ôn nhu ma sát, trằn trọc.
Bởi vì chiều cao, cô lúc này lại mang dép lê, Bạc Kha Nhiễm không thể không ngẩng cao cổ lên thừa nhận nụ hôn của anh, cánh tay vòng lên cổ anh ôm chặt.
Nhưng là cổ ngẩng lâu cũng sẽ mỏi, vì thế, cô bất động thanh sắc giẫm lên hai chân anh, lúc sau Thẩm Dữ phát hiện, ôm thắt lưng của cô nhẹ nhàng kéo tới, để hai chân cô giẫm lên chân mình dễ dàng hơn.
Hai người không muốn buông nhau ra, càng ra sức ôm lấy nhau, như muốn khắc sâu cái ôm này, có thể đem đối phương nhập vào trong thân thể.
Càng hôn càng triền miên, độ ấm trong phòng càng dâng lên, đã nếm thử qua tư vị tình yêu, hai người đã không còn thỏa mãn trong nụ hôn nữa.
Đoàn tàu nhà trẻ từ nay về sau theo gió lay động_______
**
Thời điểm Thẩm Dữ tỉnh lại, Bạc Kha Nhiễm còn chưa tỉnh lại, cô ngủ rất trầm, anh đứng dậy cô cũng không phát hiện.
Xem ra đêm qua gây sức ép cho cô không hề nhẹ.
Nghĩ đến việc tối qua cô khóc đến hồng hai con mắt, Thẩm Dữ có chút đau lòng, chính là thật sự tư vị của cô làm cho anh muốn dừng cũng không được, anh không phải là một người có nhiều ham muốn tình dục, nhưng ở trên thân thể cô anh không thể khống chế được.
Thẩm Dữ cúi đầu xuống nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn, lúc này mới bắt đầu mặc quần áo, chờ anh sửa sang xong toàn bộ vừa mới chuẩn bị rời đi, người trên giường liền tỉnh lại, đang dùng cặp mắt mơ hồ không rõ để nhìn anh, bộ dáng muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu.
"Làm sao lại tỉnh sớm như vậy?" Anh một lần nữa đi đến bên giường, ở bên giường ngồi xuống.
Anh vừa ngồi xuống, người ở trên giường liền tự nhiên nhích lại, cô đem đầu gối lên đùi anh, cánh tay mảnh khảnh trắng nõn đưa ra khỏi ổ chăn mà ôm lấy thắt lưng anh, xem bộ dáng, vẻ mặt của cô ngây thơ cùng thỏa mãn.
"Làm sao vậy?"
"Không có gì, chính là muốn ôm anh một lúc." Bạc Kha Nhiễm vừa mới tỉnh ngủ, không có phát giác được chính mình đang làm nũng với Thẩm Dữ.
Thẩm Dữ sủng nịch nhéo nhéo hai má cô, trời mới biết anh có bao nhiêu ham muốn ôm cô không buông tay, chính là cô còn chưa muốn để người khác biết quan hệ của hai người bọn họ, cho nên anh rất là bất đắc dĩ.
"Đồ ngốc, anh phải đi, nếu không các cô ấy sẽ đến.
Bạc Kha Nhiễm không nói chuyện, chính là đem hái má dựa sát vào anh thêm một chút.
Thẩm Dữ:" Vậy là em chuẩn bị thẳng thắn với các cô ấy sao? "
Bạc Kha Nhiễm bĩu môi, yên lặng buông lỏng tay đang khoát trên lưng anh ra.
Thấy thế, Thẩm Dữ không khỏi gõ gõ trán cô, một lần nữa giúp cô nằm thẳng lại, chỉnh sửa góc chăn lúc này mới đứng dậy.
" Anh đi đây. "
" Vâng. "Bạc Kha Nhiễm lui vào trong ổ chăn gật gật đầu.
Thẩm Dữ vừa mới chuẩn bị rời đi, ngoài cửa đột nhiên vang lên một trận tiếng tích tích tích.
Đây là mật mã cửa bị mở.
Thình lình xảy ra chuyện như vậy, ngay cả người bình tĩnh như Thẩm Dữ cũng sửng sốt hai giây.
Bạc Kha Nhiễm từ trên giường ngồi bật dậy, vẻ mặt kinh hoảng.
Cô thất kinh lấy tay đẩy Thẩm Dữ đang đứng bên giường.
" Thẩm Dữ Thẩm Dữ Thẩm Dữ. Mau đóng khóa cửa khóa cửa.. "
Thẩm Dữ cúi đầu nhìn cô một giây, giây tiếp theo liền đi đến cửa phòng ngủ, động tác lưu loát đem cửa phòng ngủ khóa trái lại.
Anh cũng không biết chính mình lúc đó nghĩ như thế nào, chính là cô không ngừng gọi tên của anh, biểu tình lại hoảng loạn, anh cảm tưởng giống như mình mắc phải sai lầm trầm trọng.
Cũng chính lúc này, cửa bên ngoài mở ra, tiếng nói chuyện truyền vào.
" Kha Nhiễm còn chưa tỉnh? "
Là thanh âm của Nguyễn Lệ.
Bạc Kha Nhiễm nháy mắt mở to hai mắt.
Lệ.. Lệ tỷ sao hôm nay lại đến đây?
" Vâng, xem chừng là như vậy. "
Tiếp theo là tiếng nói của A Miên.
" Chị đi gọi em ấy thức dậy, hôm nay phải đến phim trường sớm một chút. "
Bạc Kha Nhiễm nghe được Nguyễn Lệ nói như vậy, nhất thời bị dọa từ trên giường nhảy xuống.
Cô mặc áo ngủ có đai đeo, tay chân mảnh khảnh, xương quai xanh xinh đẹp, đôi chân dài trắng nõn trong nhãy mắt lộ ra trước mặt Thẩm Dữ.
" Nhiễm.. "
" Xuỵt. "Bạc Kha Nhiễm đi vài bước đến chỗ Thẩm Dữ, cô đưa tay che kín môi anh.
" Kha Nhiễm Kha Nhiễm, em tỉnh chưa? "
Cách một cánh cửa, thanh âm Nguyễn Lệ càng thêm rõ ràng.
Bạc Kha Nhiễm lúc này nào dám đáp lại, cô gắt gao che môi Thẩm Dữ, kiễng mũi chân lên, tiến đến bên tai anh, lén lút nói.
" Anh trốn đi được không? "
Trốn.. trốn đi?
Con ngươi thâm thúy của Thẩm Dữ hơi hơi lóe lên.
" Trốn ở đâu đây.. ở đâu.. "Bạc Kha Nhiễm kinh hoảng nhìn chung quanh.
Cuối cùng tầm mắt của cô dừng lại trên giường lớn.. phía dưới..
Thẩm Dữ tự nhiên cũng chú ý tới tầm mắt của cô, khóe miệng không khỏi giật giật.
Cô sẽ không phải là cho anh trốn dưới gầm giường chứ?
Tập trung vào mục tiêu, Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu vẻ mặt cầu xin nhìn về phía anh.
" Thẩm Dữ.. "Cô nhỏ giọng gọi tên của hắn, trong mắt ý đồ không rõ mà dụ dỗ.
Mâu quang Thẩm dữ chợt hiện, anh lắc đầu.
" Kha Nhiễm? "
Nguyễn Lệ lần này bắt đầu gõ cửa.
Bạc Kha Nhiễm kích động nhìn qua cửa phòng ngủ, tiện đà dùng ánh mắt đáng thương nhìn về phía anh.
Thẩm Dữ bất đắc dĩ, anh đưa tay gõ gõ ót cô.
" Ngu ngốc. "
Nói xong, anh đi về phía phòng tắm đóng cửa lại.
A?
Cô lúc ấy như thế nào lại không nghĩ đến phòng tắm nhỉ?
" Bạc Kha Nhiễm, nên rời giường. "
Nghe vậy, Bạc Kha Nhiễm bật người chạy đến bên giường, nhanh tay lấy áo ngủ rơi trên mặt đất, hai ba cái mặc xong, thuận tay xoa xoa cho tóc rối loạn, lúc này mới đi đến mở cửa.
Hít sâu một hơi cô mở cửa phòng ngủ ra.
" Lệ tỷ. "
Nguyễn Lệ nhìn thấy đầu tóc lộn xộn của Bạc Kha Nhiễm, áo ngủ loạn thất bát tao.
" Làm cái gì đâu, gọi em nhiều lần như vậy. "
" Ha.. vừa rồi ngủ như chết, không có nghe thấy. "
Bạc Kha Nhiễm miễn cưỡng cười cười, bởi vì sợ Nguyễn Lệ nhìn ra sơ hở, vì thế cô chạy nhanh xoay người về phòng ngủ, làm bộ sửa sang lại giường.
" Em a, tiểu quỷ. "Nguyễn Lệ theo cô đi vào.
Nguyễn Lệ giúp cô kéo màn:" Bên ngoài trời vẫn còn đang mưa. "
Bạc Kha Nhiễm nhìn thoáng qua, quả thật là vậy.
" Quên đi, em đi sửa sang lại chính mình, cho chị mượn nhà vệ sinh một lát. "
Những lời này của Nguyễn Lệ nháy mắt làm cho dây thần kinh của Bạc Kha Nhiễm bị chặt đứt.
" Ba "một tiếng.
Nói xong, Nguyễn Lệ liền hướng nhà tắm đi đến.
" Lệ.. Lệ.. Lệ tỷ! Lệ tỷ!"
Danh sách chương