Bạc Kha Nhiễm còn chưa có nói xong, liền nghe Lý thẩm từ đầu kia truyền đến.

"Lão gia, phu nhân, tiên sinh tới."

Bạc Kha Nhiễm theo bản năng quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Dữ đi sau Lý thẩm.

Quần áo Thẩm Dữ còn chưa có đổi, vẫn là áo lông vũ anh mặc ở phim trường.

Bàn tay đặt dưới bàn của Bạc Kha nhiễm lập tức nắm chặt lại.

Thẩm Dữ liếc mắt một cái liền nhìn thấy Bạc Kha nhiễm ngồi ở đằng kia, nhìn hốc mắt của cô mơ hồ phiếm hồng, không khỏi một trận đau lòng, anh nhìn cô cười cười, ý bảo cô đừng sợ.

Nháy mắt Bạc Kha nhiễm thấy mũi đau xót, kì thật vừa rồi còn rất tốt, nhưng hiện tại thấy Thẩm Dữ, trong lòng càng thêm ủy khuất.

Thẩm Dữ nhấp nhấp miệng, đi nhanh tới.

"Ba, mẹ."

Anh nhìn Bạc Lập và Hạ Khi Xuân vấn an.

Hạ Khi Xuân: "Ừ, đến."

Thẩm Dữ kịp thời lại đây, làm cho bà yên tâm không ít.

Đối với hai cha con này, bà thật sự không có cách nào.

Bạc Lập nhìn anh một cái, đạm thanh nói.

"Ngồi đi."

Thẩm Dữ ngồi xuống bên cạnh Bạc Kha nhiễm, vừa ngồi xuống, anh lập tức duỗi tay nắm lấy tay cô.

Giây tiếp theo, anh nhíu nhíu mày.

So với trong tưởng tượng của anh, tay cô còn muốn lạnh hơn.

Nghĩ nghĩ, anh không khỏi mà nắm chặt hơn vài phần.

Bạc Kha nhiễm cúi đầu, yên lặng mà nhìn Thẩm Dữ cùng mình nắm chặt tay nhau ở dưới bàn.

Quả nhiên, anh là bùa hộ mệnh của cô.

"Không phải nói có công việc bận rộn sao?" Bạc Lập hỏi.

Trên mặt Thẩm Dữ mang theo tươi cười.

"Vội thì vội bất quá bên dưới còn có mấy người Dương Cánh, bọn họ cũng có thể làm được."

"Ba còn tưởng rằng các con vội đến mức ăn cơm còn không được chứ." Bạc Lập hừ lạnh một tiếng.

Thẩm Dữ cảm giác đượcbàn tay nhỏ của Bạc Kha nhiễm ở trong lòng bàn tay mình cuộn lại một cái, anh đem tay cô nắm lại thật chặt.

"Ba, không có như thế đâu, cũng không bận đến mức ăn cơm không được, bất quá con thân là đạo diễn, Nhiễm Nhiễm lại là diễn viên chính, tự nhiên so với người khác yêu cầu càng cao hơn, rốt cuộc chỉ có làm gương tốt mới có thể nghiêm khắc yêu cầu người phía dưới, ba, ngài cũng là lãnh đạo, người nói có phải hay không?"

Bạc Kha nhiễm bất động thanh sắc nhìn Thẩm Dữ một cái.

Lời này nói thật là hay nha.

Đầu tiên cho thấy chính mình xác thật là bận, nhưng cũng không giống lời ông nói, bởi vì bận mà không ăn nổi một bữa cơm.

Thứ hai, bởi vì mình là đạo diễn, cô là nữ chính, ở đoàn phim chiếm vị trí quan trọng, không thể bởi vì việc riêng mà làm ảnh hưởng đến người khác.

Thứ ba chính là Thẩm Dữ thông minh ở một chỗ, đem cầu đá cho Bạc Lập, bọn họ tuy rằng công việc bất đồng, nhưng chức vị lại giốn g nhau, đều là lãnh đạo.

Bạc Kha nhiễm thật cẩn thận nhìn Bạc Lập một cái.

Quả nhiên, sắc mặt Bạc Lập có chút đen, nhưng cố tình anh anh lại nói chính là cái đạo lý này, làm cho ông không phản bác được.

Hạ Khi Xuân đương nhiên cũng thấy sắc mặt Bạc Lập tối đi, trên mặt tuy rằng không tỏ thái độ, nhưng trong lòng đã sớm vì những lời nói của Thẩm Dữ mà vỗ tay bôm bốp.

Bạc Lập ừ một tiếng.

"Đúng là đạo lý này."

Nghe vậy, Thẩm Dữ cười cười.

"Ba, chúng ta cũng đừng nói nữa, mau ăn cơm thôi, nếu không đều nguội."

Bạc Lập gật đầu, bàn ăn lúc này mới giống một cái bàn ăn.

"Ăn nhiều một chút."

Thẩm Dữ gắp một cái cánh gà cho Bạc Kha nhiễm.

Cô nhìn cánh gà trong chén, lại nhìn nhìn anh, khóe miệng mang theo một tia ý cười.

Cô thích nhất là ăn cánh gà, đáng tiếc cánh gà hôm nay đặt ở vị trí có chút xấu hổ, cách cô khá xa, ở gần chỗ Bạc Lập, tay cô cũng không đủ dài, tự nhiên cũng không dám vươn tay qua chỗ ông mà gắp thức ăn.

Hạ Khi Xuân đặt hỗ động của hai người vào trong mắt, ngọt ở trong lòng.

Bà cũng là người từng trải, vừa thấy liền minh bạch, xem ra những lo lắng của bà lúc trước đúng là vô nghĩa.

"A Dữ, hôn nay nếu tới, không bằng hai ta uống một chén?" Bạc Lập nói với Thẩm Dữ.

"Lão Bạc, A Dữ một hồi còn phải trở về, uống xong rượu.."

"Tới ăn cơm được, còn không uống được rượu, còn nữa, nhà chúng ta không có phòng cho bọn nó ở hay sao, ở lại một đêm thì không được chắc?"

Bạc Lập nói những lời này giống như là nói với Hạ Khi Xuân, thực tế đôi mắt lại đặt trên người Thẩm Dữ một khắc cũng không rời.

Bạc Kha Nhiễm nhìn thoáng qua anh, Thẩm Dữ cười cười trấn an cô.

Hôm nay rượu này anh uống thì cũng uống, không uống cũng phải uống.

Cha vợ mời anh uống rượu, thực tế là ra oai phủ đầu.

"Mẹ, con bồi ba uống vài chén, cũng không đáng ngại."

Thẩm Dữ nói như vậy, mọi người cũng không nói gì nữa.

Nhưng thật ra Bạc Lập ở một bên hưng phấn mà phân phó với Lý thẩm.

"Chị Lý, đem bình rượu ngon lần trước Tống tư lệnh biếu tới đây, hôm nay chúng ta không say không về."

Được phân phó, Lý thẩm tự nhiên đem rượu tới.

Giống như Bạc Lập đã nghĩ trước, mỗi lần rót rượu cho Thẩm Dữ đều là rót đầy một ly.

Thẩm Dữ cũng không cam lòng yếu thế, hai người đều âm thầm đánh giá lẫn nhau.

Đến cuối cùng hai người đều say, uống đến nỗi hốc mắt đều đỏ.

Uống thành như vậy Thẩm Dữ tự nhiên là không về được.

Thời điểm Bạc Lập được Hạ Khi Xuân nâng lên lầu, vừa đi một bên quay đầu lại ghé vào trên bàn cơm nhìn Thẩm Dữ.

"A, nhãi ranh.."

"Dám cùng ta đấu.. xem ta không đem.. ngươi uống đến không phân biệt được cha mẹ.."

"Lá gan lớn.. dám.. dám cùng ta chơi chữ.. lão tử so với ngươi ăn muối còn nhiều hơn ăn cơm."

Vừa đi, một bên vừa mắng Thẩm Dữ, Bạc Kha Nhiễm chấn kinh rồi.

Hình thức mở ra của ông có phải sai rồi hay không?

Ông đây là uống say rồi sao?

Hạ Khi Xuân thấy vẻ mặt khiếp sợ của Bạc Kha nhiễm, nhìn cô cười cười.

Cô sợ Bạc Lập mắng, nếu là ngày đó Bạc Lập uống vào sợ sẽ nổi nóng, buổi tối cô sẽ tuyệt đối ăn vạ Thẩm Tư Gia, kiên quyết không về nhà.

Cho nên cô chưa từng thấy qua bộ dạng say rượu của ông, bởi vì thật sự cùng trong trí tưởng tượng của cô không giống nhau.

Bạc Lập lên lầu, cô còn có thể nghe được thanh âm trung khí mười phần của ông.

"Nhiễm Nhiễm."

Bỗng nhiên nam nhân đang ghé vào trên bàn cơm trầm thấp gọi cô một tiếng.

Bạc Kha Nhiễm phục hồi lại tinh thần, cô xoay người nhìn Thẩm Dữ, Thẩm Dữ tuy rằng gọi tên cô, nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền lại, xem ra vẫn chưa thanh tỉnh.

Bạc Kha Nhiễm đáy lòng một mảnh mềm mại, cô kéo anh lên khỏi chỗ ngồi, bất quá cô thật sự xem nhẹ thể trọng Thẩm Dữ, thoạt nhìn mảnh khảnh, nhưng dù sao cũng làm một thanh niên trưởng thành, đè nặng trên vai đơn bạc, cô thiếu chút nữa đi không nổi.

Cuối cùng vẫn là Lý thẩm hỗ trợ, lúc này mới đem anh đỡ được lên lầu.

Bạc Kha Nhiễm nhúng ướt khăn lông, mềm nhẹ mà xoa mặt cho anh.

Thời điểm Thẩm Dữ uống say, anh đặc biệt yên tĩnh, mày mặt toàn bộ dãn ra, đã không có lãnh đạm thường ngày, thoạt nhìn càng giống tiểu hài tử.

Nhưng chính là người này, những lúc cô cần nhất luôn xuất hiện đúng lúc.

Lau mặt cho anh xong, Bạc Kha Nhiễm cứ như vậy ngồi xổm xuống mép giường mà đánh giá anh.

Nam nhân này cô nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ, anh uống say, cô thật cẩn thận mà vươn tay, đem ngón tay ấn trên môi anh.

Bời vì uống rượu xong, bờ môi của anh dị thường mềm mại, mang theo độ ấm nhất định.

Ngay từ đầu chỉ là nhẹ nhàng cọ xát, chính là đến lúc sau, Thẩm Dữ còn không có tỉnh, lá gan của nàng lớn hơn.

Cô bắt đầu động thủ niết bờ môi anh, nhéo không đã ghiền còn túm.

Thẳng đến lúc chơi đủ rồi, không muốn tiếp tục lúc này mới buông tha cho bờ môi của anh, nhìn môi anh bị chính mình chà đạp đến đỏ lên, trong lòng một chút áy náy cũng không có.

Cô đứng lên, chuẩn bị đem khăn lông trở về phòng tắm, nhưng mà ngay lúc cô mới vừa đứng thẳng, liền bị một bàn tay ấm áp cầm lấy.

Cô kinh ngạc quay đầu, lại nhìn thấy con ngươi như hồ sâu của Thẩm Dữ.

Người này lúc nào thì tỉnh lại?

Không đợi Bạc Kha Nhiễm suy nghĩ cẩn thận, giây tiếp theo, chỉ cảm thấy một trận trời đấy xoay chuyển, phía sau lưng liền tiếp xúc với nệm mềm mại, cái ót bị một bàn tay bảo vệ, cô bị anh áp chế chặt chẽ dưới thân.

"Anh tỉnh.. ưm.."

Bạc Kha Nhiễm còn chưa nói xong, đã bị Thẩm Dữ nuốt vào trong bụng.

Hơi thở nóng cháy của anh phả vào trong mặt, bởi vì uống rượu, bờ môi của anh hồng nhuận, mang theo xúc cảm ấm áp mềm mại, anh ở trên môi cô nhẹ nhàng mà chà xát, khi thì liếm láp môi cô, khi thì gặm cắn, hoàn toàn muốn thế nào thì là thế đó.

Chẳng sợ bị anh hôn, Bạc Kha Nhiễm cũng không có nhắm mắt, ánh mắt cô ôn nhu nhìn anh, đôi mắt anh ẩn chứa sự dịu dàng, nhưng trên miệng thì lại hung ác.

Anh càng dùng sức mà hôn cô, đầu lười nhẹ nhàng liếm, làm cô chủ động mở môi ra, nháy mắt đầu lưỡi của anh trượt vào miệng cô, hương rượu mát lạnh cũng dần dần làn tràn trong khoang miệng.

Bạc Kha Nhiễm không có uống rượu, nhưng bị anh hôn như vậy, cô cảm thấy chính mình cũng say mất thôi.

Thẩm Dữ lúc trước có say, nhưng sau khi được Bạc Kha Nhiễm lau mặt, thời điểm khăn lông nhẹ nhàng di chuyển trên mặt, đã làm cho anh thanh tỉnh không ít.

Đặc biệt vào lúc này, tiểu cô nương còn nhân lúc anh uống say mà đi sàm sỡ anh, nếu không báo thù, cô đúng là không biết trời cao đất rộng.

"Vừa rồi chơi rất vui vẻ?" Anh thoáng rời đi môi cô một chút, vuốt ve gương mặt trắng nõn, hỏi.

Bạc Kha Nhiễm: "..."

Anh đã biết?

Thẩm Dữ nhìn biểu tình của cô lúc này, không khỏi cảm thấy yết hầu càng thêm khô khốc.

Dứt khoát không muốn nghe cô trả lời, giơ ra bàn tay che lại đôi mắt trong suốt không chút tạp chất của cô, càng thêm dùng sức mà hôn lên môi cô.

Bời vì có cồn, độ ấm trong phòng nhủ càng thêm cao, không khí bên trong càng trở nên ám muội.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện