Editor: MyYen050296

Bạc Kha Nhiễm ngồi xuống bên cạnh Thẩm Dữ.

Cô mới vừa ngồi xuống, liền nhìn thấy anh duỗi tay lại chỗ mình, cô liếc nhìn anh một cái, sau đó bất động thanh sắc mà đưa hai tay đặt lên bàn.

Tưởng muốn nắm tay của ta, có bản lĩnh thì đến, ta liền đặt tay ở nơi này.

Bạc Kha Nhiễm cho anh một cái ánh nhìn khiêu khích.

Nhưng mà cái khiêu khích này lại ở trong mắt Thẩm Dữ lại thành tính trẻ con giận dỗi, tức khắc làm cho anh có chút dở khóc dở cười.

Bất quá..

Anh có cái gì mà không dám?

Muốn ẩn hôn là cô chứ không phải anh, nếu cô không sợ, vậy anh còn sợ cái gì?

Vì thế, anh quả thực chậm rãi nâng tay hướng bàn tay đang đặt trên bàn của cô.

Bạc Kha Nhiễm thấy hành động này của anh, khóe miệng tươi cười nháy mắt cứng đờ.

Người này___

Quá không biết xấu hổ!

Thời điểm bàn tay anh sắp đụng tới, Bạc Kha Nhiễm đột nhiên đem tay rụt xuống bàn.

Tay cô vừa hạ xuống, liền bị bàn tay ấm áp của anh gắt gao nắm chặt.

Bạc Kha Nhiễm ở dưới cái bàn dùng sức muốn rút tay mình lại, nhưng mà tay cô bị Thẩm Dữ nắm chặt, dù như thế nào cũng không thoát ra được.

"Đừng nháo."

Thẩm Dữ đột nhiên ghé sát vào tai cô, nhẹ giọng nói.

Bạc Kha Nhiễm giật mình một cái, quên mất giãy giụa.

Anh làm sao dám to gan như vậy?

Kì thật người ngoài nhìn vào, Thẩm Dữ bất quá là nghiêng đầu một cái mà thôi, đến nỗi những lời anh nói với Bạc Kha Nhiễm, cũng chỉ có hai người bọn họ nghe mà thôi.

Cố Hựu buông chén rượu, nghiêng đầu tới vừa định cùng Bạc Kha Nhiễm nói mấy câu, lại nhìn thấy chân tướng dưới bàn.

Đạo diễn bọn họ luôn luôn không giận mà uy cư nhiên ở dưới bàn trộm nắm tay Kha Nhiễm.

Cố Hựu kinh ngạc thiếu chút nữa rớt cằm.

Hai người này lá gan cũng lớn quá đi?

Trong lúc hắn nhìn đến xuất thần, thình lình nhận thấy được một đạo ánh mắt dừng ở trên người mình.

Phía sau lưng Cố Hựu phát lạnh, không biết như thế nài nghĩ đến một câu.

"Tử Thẩn nhìn chăm chú."

Hắn cứng đờ ngẩng đầu nhìn về phía cái nơi "Tử Thần chăm chú nhìn."

Thẩm Dữ.

Ánh mắt Thẩm Dữ dừng lại trên người hắn một giây, sau đó lại nhìn bên cạnh hắn hai giây.

Chỉ trong ngắn ngủi ba giây, Cố Hựu đã lĩnh ngộ được.

Hắn yên lặng mà xê dịch mông mình đến phía trước một chút.

Thật là một tấm chắn thịt cực kì tốt.

Hắn đột nhiên cảm thấy chính mình có chút phạm tiện, vì cái gì lại muốn đi nhìn bọn họ làm gì?

Một bữa cơm ăn xong, tay Thẩm Dữ chưa từng buông ra.

Đến cuối cùng, Bạc Kha Nhiễm dứt khoát cũng không giãy giụa, mặc cho anh nắm.

Đột nhiên, Cố Hựu dùng cánh tay đụng Bạc Kha Nhiễm một cái.

Bạc Kha Nhiễm nghi hoặc nhìn về phía hắn.

"Sao?"

Cố Hựu không nói chuyện, chỉ là dùng cằm ý bảo nhìn nơi đó một chút.

Bạc Kha Nhiễm thuận thế nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy Kỉ Thư Kì bưng ly rượu hướng chỗ bọn họ đi qua.

Trong đoàn phim Kỉ Thư Kì đóng nữ phụ số 5, đóng vai thị thiếp Thái Tử, trong phim là nhân vật cùng Lục Hi Hòa đối nghịch tàn nhẫn nhất.

Bạc Kha Nhiễm đặt biệt không thích cô ta, bởi vì cô cảm thấy, Kỉ Thư Kì đối với Thẩm Dữ ở bên trong có tình cảm khác, tuy rằng cô ta không có biểu hiện rõ ràng, nhưng cùng là trực giác của cô không có sai.

Cô ta bưng rượu, thực rõ ràng chính là nhằm vào Thẩm Dữ mà tới.

Ví thế, cô nhéo lòng bàn tay Thẩm Dữ một chút, muốn đem tay anh đẩy ra.

Lòng bàn tay truyền đến cảm giác hơi đau làm Thẩm Dữ nghiêng đầu nhìn sang cô.

Mà thời điểm anh nghiêng đầu, vừa lúc nhìn thấy Kỉ Thư Kì đang đi đến đây.

Anh nhìn Bạc Kha Nhiễm, phát hiện cô chỉ là nhấp miệng, diện vô biểu tình, anh nhíu nhíu mày, sau đó dùng sức nhéo tay cô một cái.

Nhìn Kỉ Thư Kì càng ngày càng đến gần, Thẩm Dữ lúc này mới buông lỏng tay ra.

Mà cũng chính vào lúc này, Kỉ Thư Kì mỉm cười bưng chén rượu đến trước mặt Thẩm Dữ.

"Thẩm đạo, ly rượu này em kính ngài, cảm ta Thẩm đạo đã chỉ đạo và quan tâm đến em."

Thanh âm Kỉ Thư Kì ngọt ngào mềm mại, hơn nữa một bộ mị nhãn hàm xuân, làm cho người ta cảm thấy thực nhẹ nhàng.

Bạc Kha Nhiễm: "?"

Lục Hi Hòa: "?"

Cố Hựu: "?"

Mọi người: "?"

Lời này nghe như có chút quái quái?

Chỉ đạo thì còn nói được, nhưng là quan tâm là có ý gì?

Kỉ Thư Kì bất quá cũng chỉ là nữ phụ số năm mà thôi cảnh diễn không nhiều, cái gì mà nói Thẩm Dữ đối với cô ta quan tâm?

Nữ nhân này có phải diễn sâu quá rồi không?

Bất quá đây đều là tiếng lòng của mọi người ở đây, cũng không có ai thật sự nói ra.

Thẩm Dữ nắm chén rượu trong tay hơi hơi chuyển động một chút, sau đó đứng dậy, mặt mang mỉm cười mà nhìn vê phía Kỉ Thư Kì.

Kỉ Thư Kì thấy Thẩm Dữ nhìn mình cười, trên mặt không khỏi nhiễm một tầng mây đỏ.

"Lâm tiểu thư khách khí rồi."

Lâm tiểu thư?

Một hòn đá làm dậy sóng cả hồ nước.

Mọi người ở đây có chút mông lung, không phải nên gọi là Kỉ tiểu thư hay sao?

Như thế nào lại thành Lâm tiểu thư rồi?

Bất quá mọi người ở đây ai cũng thành tinh hết rồi, thực nhanh đã minh bạch ngọn nguồn.

Thẩm đạo người ta ngay cả họ cô là gì còn không biết, như thế nào liền cố ý đối với cô chỉ đạo quan tâm?

Bạc Kha Nhiễm theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Dữ, khóe miệng không khống chế được mà nâng lên.

Người chung quanh không khỏi mà khe khẽ bàn tán, việc này làm cho mặt Kỉ Thư Kì không nhịn được mà đỏ lên, mà lần này đỏ mặt, chẳng qua không phải là do thẹn thùng mà là quá xấu hổ.

Lục Hi Hòa vuốt cằm nhìn Kỉ Thư Kì, mắt hồ ly hơi hơi giơ lên, làm người ta nhìn không ra, mơ hồ màng theo một tia chờ xem kịch vui.

"Thẩm đạo, em họ Kỉ."

"À, phải không?" Thẩm Dữ quơ quơ chén rượu, ngữ khí bên trong mang theo một tia không xác định.

Thanh âm nghị luận xung quanh không khỏi cao lên vài phần, Kỉ Thư Kì đứng trước mặt càng thêm không nhịn được.

Lúc này, người đại diện đứng ở bên cạnh cô ta vội vàng nói.

"Thẩm đạo, hôm này là tiệc ngày < Cung phi > đóng máy, mọi người chúng ta vẫn là nên cùng nhau kính ngài một ly, chúc < Cung phi> bán được nhiều vé."

Khóe miệng Thẩm Dữ kéo lên một độ cung, anh nghiêng người một chút, giơ lên chén rượu nhìn mọi người nói.

"Cảm ơn tất cả mọi người đã vất vả trong ba tháng vừa qua, ở chỗ này Thẩm Dữ tôi kính mọi người một ly."

Tiếng nói Thẩm Dữ vừa dứt, tất cả mọi người đều giơ ly rượu lên.

Trong lúc nhất thời, ăn uống linh đình, tiếng ly rượu va chạm lẫn nhau phát ra thanh âm thanh thúy không dứt.

Kỉ Thư Kì tuy rằng khó xử, nhưng nụ cười trên mặt vẫn duy trì như cũ cùng mọi người nâng ly chúc mừng.

Có lần đầu tiên, về sau càng nhiều người bắt đầu đến kính rượu, trong phòng vốn nhiều người, lúc này càng thêm náo nhiệt.

Lúc sau Thẩm Dữ ngồi xuống, Bạc Kha Nhiễm tâm tình rất tốt, liền chủ động đem tay đặt trong lòng bàn tay anh.

Thẩm Dữ sửng sốt một chút.

Tiểu cô nương này vừa rồi còn không tình nguyện, trải qua một lúc liền chủ động như vậy?

Mặc dù kinh ngạc, nhưng là người đặt ở đầu quả tim chủ động đưa tới cửa, anh tự nhiên mà tiếp nhận gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay.

Lại ngẫm lại một chút, Thẩm Dữ liền minh bạch.

Xem ra chính mình chủ động xử lý đào hoa cũng sẽ được khen thưởng.

Vì thế Thẩm đạo ở trong lòng bắt đầu tính kế.

Về sau anh nên chăm chỉ xử lý dọn dẹp những hoa đào bên cạnh, chỉ cần Nhiễm Nhiễm vui vẻ, Nhiễm Nhiễm mới có thể làm anh vui vẻ.

Lục Hi Hòa không biết từ khi nào đã đổi chỗ cùng Cố Hựu, cô ấy ngồi xuống bên cạnh cô, cô ấy cũng tự nhiên thấy được một màn dưới bàn.

Lục Hi Hòa lập tức bày ra biểu tình một bộ ghét bỏ.

Làm gì?

Khi dễ Nhị Cẩu Tử nhà cô không có ở đây hay sao?

Lục Hi Hòa dùng tay chạm chạm tay cô.

"Cô xem."

"Xem cái gì?" Bạc Kha Nhiễm hỏi.

"Cô xem biểu tình của Kỉ Thư Kì."

Nghe lời này của Lục Hi Hòa, Bạc Kha Nhiễm mơ hồ nghe ra được một tia vui sướng khi người gặp họa.

Bạc Kha Nhiễm nhìn sang phía Kỉ Thư Kì, phát hiện biểu tình của cô ta có chút vặn vẹo, cô ta nắm chặt ly rượu, các khớp ngón tay bị nắm chặt đến trắng bệch, cô sợ rằng cô ta sẽ bóp nát ly rượu trong tay mất.

Đang nhìn, Kỉ Thư Kì bên kia dường như cũng nhận ra có người đang nhìn mình, vì thế cô ta theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại đây, vừa lúc chạm vào ánh mắt của Bạc Kha Nhiễm.

Hai người nhìn nhau khoảng ba giây, Bạc Kha Nhiễm liền dời ánh mắt sang chỗ khác, cô dường như thấy được trong mắt của Kỉ Thư Kì là sự phẫn hận.

Đương lúc cô chuẩn bị nhìn kĩ lại, cô ta đã cúi đầu, không hề nhìn cô nữa.

Bạc Kha Nhiễm liền cảm thấy có chút mạt danh kì diệu.

"Cô ta giống như thực chán ghét cô." Lục Hi Hòa nâng cằm nhìn cô nói.

"Hửm?" Bạc Kha Nhiễm nhìn cô ấy.

"Cô không thấy ánh mắt của cô ta sao, vừa nhìn là thấy không thích cô."

Bạc Kha Nhiễm có chút vô tội, cô buông hai tay: "Cô ta có thích hay không không có quan hệ gì đến tôi?"

Lục Hi Hòa cười, cô rất thích một Bạc Kha Nhiễm trực tiếp như vậy.

"Đúng, thích cô có rất nhiều người, cô ta chỉ là một khối bánh quy nhỏ?"

Bánh quy nhỏ?

Bạc Kha Nhiễm vừa tức giận vừa buồn cười, cô vỗ cô ấy một cái.

"Cô có thể nói chuyện đàng hoàng được một chút hay không."

Lục Hi Hòa nhướng mày, liến liếc Kỉ Thư Kì một cái.

"Được, vậy cô ta là một khối bánh quy nhỏ quá thời hạn, có thể đi?"

Bạc Kha Nhiễm: "..."

Tốt, Lục Hi Hòa lại lần nữa chứng minh.

Diễn tinh thế giới cô không hiểu.

Nhưng là không thể phủ nhận Lục diễn tinh nói không có sai.

Cô ta chỉ là một khối bánh quy nhỏ hết hạn mà thôi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện