Editor: MyYen050296
Sau khi hai người bọn họ rời khỏi, phòng bệnh cũng chỉ còn lại hai người Bạc Kha Nhiễm cùng Thẩm Dữ.
Mà hai người lúc này cũng ăn ý không nói một lời nào, không khí càng thêm vi diệu.
Vô hình chung giống như cây cung bị buộc chặt, như là chỉ cần ai chạm vào sẽ bị bật văng ra.
Không khí vẫn vi diệu như vậy, cho đến khi Thẩm Dữ chủ động đánh vỡ.
Anh quơ quơ quả táo trong tay, hỏi cô.
"Còn muốn ăn không?"
Bạc Kha Nhiễm sửng sốt một chút, sau đó theo bản năng gật đầu.
"Ăn."
Khóe miệng Thẩm Dữ nâng lên một độ cong nhợt nhạt, cúi thấp đầu vì cô mà gọt táo.
Cứ như vậy, bọn họ một người gọt, một người ăn, cả trái táo đều vào bụng Bạc Kha Nhiễm.
Thẩm Dữ cầm dao gọt hoa quả đứng dậy, chuẩn bị đi vô phòng vệ sinh.
"Anh đi rửa một chút."
Ngay tại lúc Thẩm Dữ xoay người, Bạc Kha Nhiễm đưa tay nắm lấy góc áo anh, cô ngẩng đầu, hỏi anh.
"Anh.. anh giận sao?"
Kì thật cô cũng không hiểu chính mình đang nghĩ gì.
Ngay lúc vừa rồi, Cố Hựu nói có Liễu Hâm cùng tới, cô theo bản năng nhìn về phía Thẩm Dữ.
Kì thật lúc ấy cô nghĩ, anh sẽ có phản ứng như thế nào.
Anh sẽ ở lại hay là rời đi.
Lúc đó yêu cầu ẩn hôn là cô, yêu cầu anh phối hợp cũng chính là cô.
Cô không nghĩ sẽ để ngoại giới biết, cho nên anh liền che chở cô.
Nhưng là cố tình Liễu Hâm lại là một sự tồn tại xấu hổ.
Bọn họ từng có hợp tác, từng có scandal, thậm chí, còn có fans CP.
Một người so với chính mình xinh đẹp hơn, có khí chất hơn, thậm chí còn nổi danh hơn lại thích nam nhân của mình, cái này đại khái cũng là một chuyện tình yêu ồn ào.
Lúc ấy, nội tâm cô phức tạp lại có mâu thuẫn.
Nhưng cô vẫn khẩu thị tâm phi hỏi anh, sao lại không đi.
Đây có lẽ là bệnh chung của rất nhiều nữ nhân.
Nhưng cũng bởi vì câu hỏi này mà anh trả lời cô một câu.
"Vì cái gì phải đi"
Trong đầu cô hiện giờ loạn cào cào hết lên thì liền nghe được tiếng anh.
Anh nói.
"Không có."
Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu một lần nữa nhìn về phía anh, đôi mắt anh giống như biển sâu giờ đây chỉ có sự bao dung đối với cô, anh luôn như vậy, giống như đại dương mênh mông, cô tốt hay không tốt, anh đều thản nhiên mà tiếp nhận.
Bạc Kha Nhiễm đột nhiên cảm thấy mình có chút quá phận, có phải cô ỷ vào được anh yêu chiều nên càng ngày càng quá phận? Nghĩ đến, hốc mắt lại truyền đến một trận chua xót, làm cho cô nhịn không được mà muốn khóc.
Thẩm Dữ thấy vậy, đành phải buông dao gọt hoa quả đang cầm trong tay, anh vừa định ôm cô, liền thấy cô hướng anh ôm đến.
Bạc Kha Nhiễm gắt gao ôm chặt lưng Thẩm Dữ, đem hai má chôn vào trong bụng anh, cô thật không muốn anh nhìn thấy bộ dáng mất mặt của mình.
Thẩm Dữ cúi đầu nhìn đỉnh đầu của cô, mặc dù không nhìn thấy biểu tình của cô, nhưng anh đại khái cũng biết được.
Anh vươn tay, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, không tiếng động mà an ủi.
"Thực xin lỗi." Bạc Kha Nhiễm thấp giọng nói, mang theo tiếng nức nở nho nhỏ.
Thẩm Dữ vốn không có tức giận, đối với cô, anh vĩnh viễn sẽ không tức giận.
Anh một bên vuốt đầu cô, một bên nói.
"Anh thật sự không có tức giận, thật đó."
Bạc Kha Nhiễm nghe anh nói lời này, càng khóc nhiều hơn, chỗ quần áo cô dựa vào có thể cảm giác được đều đã thấm ướt.
Bạc Kha Nhiễm rất ít khi ở trước mặt anh khóc.
Nhưng Thẩm Dữ như trước lại rất sợ cô khóc.
Đau lòng không nói, còn rất khó dỗ dành.
Cuối cùng thật sự không còn cách nào khác, anh lấy tay hơi đẩy cô ra, anh ngồi bên mép giường muốn nhìn thẳng vào cô, nhưng Bạc Kha Nhiễm lại lấy chăn phủ qua đầu mình.
Cô an vị ở trong đó, chăn trên đỉnh đầu bởi vì khóc nức nở, hắn có thể nhìn thấy chăn hơi run run.
Thẩm Dữ lúc này thấy hơi dở khóc dở cười.
Anh muốn đem chăn từ trên đầu cô lấy xuống, động tác của Bạc Kha Nhiễm thật nhanh, anh lại không muốn cùng cô giằng co, nên cô trực tiếp đem chăn quấn mình thật kĩ.
Thẩm Dữ vỗ vỗ chăn nói.
"Bây giờ biết mất mặt rồi?"
"Lúc khóc sao không nghĩ đến sẽ rất mất mặt?"
Bạc Kha Nhiễm nghẹn ngào không nói lời nào.
Thẳng đến lúc Bạc Kha Nhiễm bình tĩnh trở lại, khôi phục không sai biệt lắm, Thẩm Dữ mới một lần nữa mở miệng.
"Nhiễm Nhiễm, anh thật sự không có tức giận, nhưng em phải nhớ kĩ, đừng để anh chờ lâu."
**
Buổi chiều Thẩm Dữ rời đi.
Sau khi anh đi rồi, Bạc Kha Nhiễm uống thuốc vào hơi có cảm giác buồn ngủ,
Chờ cô tỉnh lại, đã là buổi tối, bên ngoài đã bị màn đêm bao phủ.
Lúc này, cô thấy mấy người Nguyễn Lệ đang ngồi trên sô pha nói chuyện.
Thấy cô tỉnh, Nguyễn Lệ rót một ly nước đưa tới cho cô.
"Tỉnh." Nguyễn Lệ đem nước ấm đưa cho cô.
Bạc Kha Nhiễm ngồi dậy, tiếp nhận ly nước ấm uống mấy ngụm, mơ hồ không rõ mà ừ một tiếng.
"Lúc em ngủ, mấy người Ngưu đạo có tới."
Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu lên: "Đi khi nào?"
"Bọn họ đi gần được một giờ rồi."
Thời điểm Ngưu đạo tới, Bạc Kha Nhiễm bởi vì uống thuốc nên còn đang ngủ say, bọn họ cũng không ở lại quá lâu, chỉ là ân cần hỏi thăm vài tiếng liền rời đi.
Nhưng là có một việc, Nguyễn Lệ thấy có chút kì quái.
Cũng không biết có phải ảo giác của chị hay không, chị cảm thấy được lúc ấy ánh mắt Ngưu đạo nhìn Bạc Kha Nhiễm có chút là lạ, nhưng cụ thể lạ ở chỗ nào, chị không nói rõ được.
Bất quá việc này chị không có nói cho Bạc Kha Nhiễm, cũng không phải chuyện quan trọng lắm.
"Có đói bụng không, có muốn ăn một chút gì hay không?"
Bạc Kha Nhiễm vội gật đầu, cô vừa tỉnh ngủ, cảm giác có chút đói bụng.
Nguyễn Lệ ra ngoài mua cho cô một chén cháo, Bạc Kha Nhiễm ăn cảm thấy mùi vị rất ngon, quả nhiên lúc đói bụng ăn cái gì cũng cảm thấy ngon.
Sáng sớm tinh mơ.
Bạc Kha Nhiễm liền muốn xuất viện, cô phải đếm đoàn phim.
Cô nằm ở trên giường bệnh lâu như vậy, chỉ cảm thấy xương sống thắt lưng đau đến lợi hại.
Nguyễn Lệ sờ qua cái trán của cô, cảm thấy bớt nóng, sắc mặt cũng khôi phục bình thường, liền thống khoái mà cho cô làm thủ tục xuất viện.
"Kha Nhiễm, nếu không cháu buổi chiều hay đến làm việc?" Ngưu Kính thấy cô tư thế chuẩn bị làm việc, lại nghĩ đến ngày hôm qua Thẩm Dữ nói với ông, ông cảm thấy ân tình này cần thiết phải bán.
Bọn họ cư nhiên đem việc này giấu ông sâu đến vậy!
Ông thật sự không nghĩ đến, bọn họ là loại quan hệ này!
Cô cư nhiên có chỗ dựa lớn như vậy.
Ông lúc ấy trừ bỏ khiếp sợ cũng chỉ có khiếp sợ.
Bạc Kha Nhiễm cự tuyệt lời đề nghị của Ngưu Kính, thời điểm cô ở bệnh viện, đã bỏ không biết bao nhiêu cảnh quay, huống chi cô hiện tại đã đến phim trường, đương nhiên phải đẩy nhanh tiến độ quay để bù lại, như thế nào mà nghỉ ngơi chứ?
"Ngưu đạo, không cần, cháu đã tốt rồi." Cô nói.
Ngưu Kính thấy cô không có ý muốn nghỉ ngơi, cũng biết cô chuyên nghiệp, yên lặng mà ở trong lòng mà tán thưởng cô thêm vài phần.
"Vậy được, nếu cháu đã nói như vậy, vậy cháu đi trước chuẩn bị một chút đi."
"Được."
Sau khi Ngưu Kính đi rồi, Bạc Kha Nhiễm liền đi theo Miumi đi vào phòng nghỉ để hóa trang.
Trong lúc Cô đang nhắm mắt lại để Miumi trang điểm, thì nghe thấy tiếng phòng nghỉ bị đẩy ra, có người đi đến.
Cô mở mắt nhìn thoáng qua, từ trong gương nhìn thấy Kỷ Thư Kỳ đi đến chỗ mình.
Cô nhìn cô ta, xác thật là cô ta đang hướng mình đi đến.
Cô cũng không nói chuyện, chỉ là lẳng lặng mà nhìn cô ta.
Kỷ Thư Kỳ cũng từ trong gương nhìn Bạc Kha Nhiễm, cô vừa rồi nhắm mắt lại để Miumi trang điểm, trong nháy mắt đó bị làm cho kinh diễm.
Làn da trắng nõn mịn màng, ngũ quan tinh xảo cực kì, mà trong tinh xảo đó mang theo vẻ tự nhiên, không giống như một số minh tinh khác, mặc dù có tinh xảo nhưng đều khó tránh khỏi có chút cứng đờ, chỉ cần nhìn vào liền biết đã qua chỉnh sửa.
Cô ta vừa nhìn liền biết cô chính là chưa qua chỉnh sửa, đẹp đơn thuần tự nhiên.
Hâm mộ rất nhiều, nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi vài phần đố kị.
Lại nghĩ đến những ánh mắt nhân viên công tác ngày đó, trong lòng cô ta giống như bị kim đâm, đồng thời đối với Bạc Kha Nhiễm oán giận càng tăng thêm vài phần.
Nhưng nghĩ đến những lời vừa rồi của Triệu Thụy Sĩ nói với cô ta, cô ta cũng chỉ có thể đem những cảm xúc tiêu cực ngăn chặn trong lòng, trên mặt cô ta mang theo xin lỗi nhìn sang phía cô.
"Kha Nhiễm, nghe nói cô phát sốt nằm viện."
Bạc Kha Nhiễm liếc mắt nhìn cô ta một cái, không nói chuyện.
Kỷ Thư Kỳ thấy Bạc Kha Nhiễm không có phản ứng với mình, hỏa khí ứa ra, nhưng lại cố tình không có chỗ phát tác.
"Thật xin lỗi, hai cô phát sốt nằm viện, hiện tại thấy cô làm việc bình thường, trong lòng tôi an ủi không ít."
"Sự tình ngày đó không phải tôi cô ý, nhưng chính tôi làm cô phát sốt, tôi hẳn phải nên nói với cô một tiếng thật xin lỗi."
Bạc Kha Nhiễm vẫn luôn thấy kĩ thuật diễn của Kỷ Thư Kỳ thật vụng về, nhưng hiện tại, cô phải vỗ tay khen cô ta diễn tốt.
Cô ta là tới đây xin lỗi?
Này sợ rằng không phải tới xin lỗi mà là giảo biện đi?
Bất quá một người như vậy Bạc Kha Nhiễm luôn là kính nhi viễn chi.
Cô biết Liễu Hâm và Kỷ Thư Kỳ đều thích Thẩm Dữ.
Nhưng cô càng sợ con người Kỷ Thư Kỳ hơn.
Sau khi hai người bọn họ rời khỏi, phòng bệnh cũng chỉ còn lại hai người Bạc Kha Nhiễm cùng Thẩm Dữ.
Mà hai người lúc này cũng ăn ý không nói một lời nào, không khí càng thêm vi diệu.
Vô hình chung giống như cây cung bị buộc chặt, như là chỉ cần ai chạm vào sẽ bị bật văng ra.
Không khí vẫn vi diệu như vậy, cho đến khi Thẩm Dữ chủ động đánh vỡ.
Anh quơ quơ quả táo trong tay, hỏi cô.
"Còn muốn ăn không?"
Bạc Kha Nhiễm sửng sốt một chút, sau đó theo bản năng gật đầu.
"Ăn."
Khóe miệng Thẩm Dữ nâng lên một độ cong nhợt nhạt, cúi thấp đầu vì cô mà gọt táo.
Cứ như vậy, bọn họ một người gọt, một người ăn, cả trái táo đều vào bụng Bạc Kha Nhiễm.
Thẩm Dữ cầm dao gọt hoa quả đứng dậy, chuẩn bị đi vô phòng vệ sinh.
"Anh đi rửa một chút."
Ngay tại lúc Thẩm Dữ xoay người, Bạc Kha Nhiễm đưa tay nắm lấy góc áo anh, cô ngẩng đầu, hỏi anh.
"Anh.. anh giận sao?"
Kì thật cô cũng không hiểu chính mình đang nghĩ gì.
Ngay lúc vừa rồi, Cố Hựu nói có Liễu Hâm cùng tới, cô theo bản năng nhìn về phía Thẩm Dữ.
Kì thật lúc ấy cô nghĩ, anh sẽ có phản ứng như thế nào.
Anh sẽ ở lại hay là rời đi.
Lúc đó yêu cầu ẩn hôn là cô, yêu cầu anh phối hợp cũng chính là cô.
Cô không nghĩ sẽ để ngoại giới biết, cho nên anh liền che chở cô.
Nhưng là cố tình Liễu Hâm lại là một sự tồn tại xấu hổ.
Bọn họ từng có hợp tác, từng có scandal, thậm chí, còn có fans CP.
Một người so với chính mình xinh đẹp hơn, có khí chất hơn, thậm chí còn nổi danh hơn lại thích nam nhân của mình, cái này đại khái cũng là một chuyện tình yêu ồn ào.
Lúc ấy, nội tâm cô phức tạp lại có mâu thuẫn.
Nhưng cô vẫn khẩu thị tâm phi hỏi anh, sao lại không đi.
Đây có lẽ là bệnh chung của rất nhiều nữ nhân.
Nhưng cũng bởi vì câu hỏi này mà anh trả lời cô một câu.
"Vì cái gì phải đi"
Trong đầu cô hiện giờ loạn cào cào hết lên thì liền nghe được tiếng anh.
Anh nói.
"Không có."
Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu một lần nữa nhìn về phía anh, đôi mắt anh giống như biển sâu giờ đây chỉ có sự bao dung đối với cô, anh luôn như vậy, giống như đại dương mênh mông, cô tốt hay không tốt, anh đều thản nhiên mà tiếp nhận.
Bạc Kha Nhiễm đột nhiên cảm thấy mình có chút quá phận, có phải cô ỷ vào được anh yêu chiều nên càng ngày càng quá phận? Nghĩ đến, hốc mắt lại truyền đến một trận chua xót, làm cho cô nhịn không được mà muốn khóc.
Thẩm Dữ thấy vậy, đành phải buông dao gọt hoa quả đang cầm trong tay, anh vừa định ôm cô, liền thấy cô hướng anh ôm đến.
Bạc Kha Nhiễm gắt gao ôm chặt lưng Thẩm Dữ, đem hai má chôn vào trong bụng anh, cô thật không muốn anh nhìn thấy bộ dáng mất mặt của mình.
Thẩm Dữ cúi đầu nhìn đỉnh đầu của cô, mặc dù không nhìn thấy biểu tình của cô, nhưng anh đại khái cũng biết được.
Anh vươn tay, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, không tiếng động mà an ủi.
"Thực xin lỗi." Bạc Kha Nhiễm thấp giọng nói, mang theo tiếng nức nở nho nhỏ.
Thẩm Dữ vốn không có tức giận, đối với cô, anh vĩnh viễn sẽ không tức giận.
Anh một bên vuốt đầu cô, một bên nói.
"Anh thật sự không có tức giận, thật đó."
Bạc Kha Nhiễm nghe anh nói lời này, càng khóc nhiều hơn, chỗ quần áo cô dựa vào có thể cảm giác được đều đã thấm ướt.
Bạc Kha Nhiễm rất ít khi ở trước mặt anh khóc.
Nhưng Thẩm Dữ như trước lại rất sợ cô khóc.
Đau lòng không nói, còn rất khó dỗ dành.
Cuối cùng thật sự không còn cách nào khác, anh lấy tay hơi đẩy cô ra, anh ngồi bên mép giường muốn nhìn thẳng vào cô, nhưng Bạc Kha Nhiễm lại lấy chăn phủ qua đầu mình.
Cô an vị ở trong đó, chăn trên đỉnh đầu bởi vì khóc nức nở, hắn có thể nhìn thấy chăn hơi run run.
Thẩm Dữ lúc này thấy hơi dở khóc dở cười.
Anh muốn đem chăn từ trên đầu cô lấy xuống, động tác của Bạc Kha Nhiễm thật nhanh, anh lại không muốn cùng cô giằng co, nên cô trực tiếp đem chăn quấn mình thật kĩ.
Thẩm Dữ vỗ vỗ chăn nói.
"Bây giờ biết mất mặt rồi?"
"Lúc khóc sao không nghĩ đến sẽ rất mất mặt?"
Bạc Kha Nhiễm nghẹn ngào không nói lời nào.
Thẳng đến lúc Bạc Kha Nhiễm bình tĩnh trở lại, khôi phục không sai biệt lắm, Thẩm Dữ mới một lần nữa mở miệng.
"Nhiễm Nhiễm, anh thật sự không có tức giận, nhưng em phải nhớ kĩ, đừng để anh chờ lâu."
**
Buổi chiều Thẩm Dữ rời đi.
Sau khi anh đi rồi, Bạc Kha Nhiễm uống thuốc vào hơi có cảm giác buồn ngủ,
Chờ cô tỉnh lại, đã là buổi tối, bên ngoài đã bị màn đêm bao phủ.
Lúc này, cô thấy mấy người Nguyễn Lệ đang ngồi trên sô pha nói chuyện.
Thấy cô tỉnh, Nguyễn Lệ rót một ly nước đưa tới cho cô.
"Tỉnh." Nguyễn Lệ đem nước ấm đưa cho cô.
Bạc Kha Nhiễm ngồi dậy, tiếp nhận ly nước ấm uống mấy ngụm, mơ hồ không rõ mà ừ một tiếng.
"Lúc em ngủ, mấy người Ngưu đạo có tới."
Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu lên: "Đi khi nào?"
"Bọn họ đi gần được một giờ rồi."
Thời điểm Ngưu đạo tới, Bạc Kha Nhiễm bởi vì uống thuốc nên còn đang ngủ say, bọn họ cũng không ở lại quá lâu, chỉ là ân cần hỏi thăm vài tiếng liền rời đi.
Nhưng là có một việc, Nguyễn Lệ thấy có chút kì quái.
Cũng không biết có phải ảo giác của chị hay không, chị cảm thấy được lúc ấy ánh mắt Ngưu đạo nhìn Bạc Kha Nhiễm có chút là lạ, nhưng cụ thể lạ ở chỗ nào, chị không nói rõ được.
Bất quá việc này chị không có nói cho Bạc Kha Nhiễm, cũng không phải chuyện quan trọng lắm.
"Có đói bụng không, có muốn ăn một chút gì hay không?"
Bạc Kha Nhiễm vội gật đầu, cô vừa tỉnh ngủ, cảm giác có chút đói bụng.
Nguyễn Lệ ra ngoài mua cho cô một chén cháo, Bạc Kha Nhiễm ăn cảm thấy mùi vị rất ngon, quả nhiên lúc đói bụng ăn cái gì cũng cảm thấy ngon.
Sáng sớm tinh mơ.
Bạc Kha Nhiễm liền muốn xuất viện, cô phải đếm đoàn phim.
Cô nằm ở trên giường bệnh lâu như vậy, chỉ cảm thấy xương sống thắt lưng đau đến lợi hại.
Nguyễn Lệ sờ qua cái trán của cô, cảm thấy bớt nóng, sắc mặt cũng khôi phục bình thường, liền thống khoái mà cho cô làm thủ tục xuất viện.
"Kha Nhiễm, nếu không cháu buổi chiều hay đến làm việc?" Ngưu Kính thấy cô tư thế chuẩn bị làm việc, lại nghĩ đến ngày hôm qua Thẩm Dữ nói với ông, ông cảm thấy ân tình này cần thiết phải bán.
Bọn họ cư nhiên đem việc này giấu ông sâu đến vậy!
Ông thật sự không nghĩ đến, bọn họ là loại quan hệ này!
Cô cư nhiên có chỗ dựa lớn như vậy.
Ông lúc ấy trừ bỏ khiếp sợ cũng chỉ có khiếp sợ.
Bạc Kha Nhiễm cự tuyệt lời đề nghị của Ngưu Kính, thời điểm cô ở bệnh viện, đã bỏ không biết bao nhiêu cảnh quay, huống chi cô hiện tại đã đến phim trường, đương nhiên phải đẩy nhanh tiến độ quay để bù lại, như thế nào mà nghỉ ngơi chứ?
"Ngưu đạo, không cần, cháu đã tốt rồi." Cô nói.
Ngưu Kính thấy cô không có ý muốn nghỉ ngơi, cũng biết cô chuyên nghiệp, yên lặng mà ở trong lòng mà tán thưởng cô thêm vài phần.
"Vậy được, nếu cháu đã nói như vậy, vậy cháu đi trước chuẩn bị một chút đi."
"Được."
Sau khi Ngưu Kính đi rồi, Bạc Kha Nhiễm liền đi theo Miumi đi vào phòng nghỉ để hóa trang.
Trong lúc Cô đang nhắm mắt lại để Miumi trang điểm, thì nghe thấy tiếng phòng nghỉ bị đẩy ra, có người đi đến.
Cô mở mắt nhìn thoáng qua, từ trong gương nhìn thấy Kỷ Thư Kỳ đi đến chỗ mình.
Cô nhìn cô ta, xác thật là cô ta đang hướng mình đi đến.
Cô cũng không nói chuyện, chỉ là lẳng lặng mà nhìn cô ta.
Kỷ Thư Kỳ cũng từ trong gương nhìn Bạc Kha Nhiễm, cô vừa rồi nhắm mắt lại để Miumi trang điểm, trong nháy mắt đó bị làm cho kinh diễm.
Làn da trắng nõn mịn màng, ngũ quan tinh xảo cực kì, mà trong tinh xảo đó mang theo vẻ tự nhiên, không giống như một số minh tinh khác, mặc dù có tinh xảo nhưng đều khó tránh khỏi có chút cứng đờ, chỉ cần nhìn vào liền biết đã qua chỉnh sửa.
Cô ta vừa nhìn liền biết cô chính là chưa qua chỉnh sửa, đẹp đơn thuần tự nhiên.
Hâm mộ rất nhiều, nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi vài phần đố kị.
Lại nghĩ đến những ánh mắt nhân viên công tác ngày đó, trong lòng cô ta giống như bị kim đâm, đồng thời đối với Bạc Kha Nhiễm oán giận càng tăng thêm vài phần.
Nhưng nghĩ đến những lời vừa rồi của Triệu Thụy Sĩ nói với cô ta, cô ta cũng chỉ có thể đem những cảm xúc tiêu cực ngăn chặn trong lòng, trên mặt cô ta mang theo xin lỗi nhìn sang phía cô.
"Kha Nhiễm, nghe nói cô phát sốt nằm viện."
Bạc Kha Nhiễm liếc mắt nhìn cô ta một cái, không nói chuyện.
Kỷ Thư Kỳ thấy Bạc Kha Nhiễm không có phản ứng với mình, hỏa khí ứa ra, nhưng lại cố tình không có chỗ phát tác.
"Thật xin lỗi, hai cô phát sốt nằm viện, hiện tại thấy cô làm việc bình thường, trong lòng tôi an ủi không ít."
"Sự tình ngày đó không phải tôi cô ý, nhưng chính tôi làm cô phát sốt, tôi hẳn phải nên nói với cô một tiếng thật xin lỗi."
Bạc Kha Nhiễm vẫn luôn thấy kĩ thuật diễn của Kỷ Thư Kỳ thật vụng về, nhưng hiện tại, cô phải vỗ tay khen cô ta diễn tốt.
Cô ta là tới đây xin lỗi?
Này sợ rằng không phải tới xin lỗi mà là giảo biện đi?
Bất quá một người như vậy Bạc Kha Nhiễm luôn là kính nhi viễn chi.
Cô biết Liễu Hâm và Kỷ Thư Kỳ đều thích Thẩm Dữ.
Nhưng cô càng sợ con người Kỷ Thư Kỳ hơn.
Danh sách chương