Ed: Yến

Bạc Kha Nhiễm nhìn Thẩm Dữ, cô nghĩ nghĩ, sau đó mở miệng nói.

“Bằng không chúng ta công khai đi?”

Ánh mắt Thẩm Dữ nặng nề mà nhìn cô một cái, lập tức nói: “Không được.”

Thẩm Dữ cự tuyệt rất dứt khoát, làm cho Bạc Kha Nhiễm sửng sốt hết nửa ngày.

“Vì…… Vì cái gì?”

Đây không phải một cơ hội rất tốt để công khai hay sao?

Dù sao đi chăng nữa cũng đã bị người ta bắt gặp rồi mà, còn không bằng thuận thế tự mình công khai.

Thẩm Dữ nắm lấy bàn tay cô đặt trong tay mà nhẹ nhàng cọ xát.

“ Em đã quên rồi sao, < Cung phi > mới vừa chiếu, bây giờ em lại đang rất hot, lại đồng thời cũng ở trên đầu sóng ngọn gió, nếu hiện tại chúng ta công khai tình yêu, người khác sẽ nghĩ thế nào, từ trước đến nay em vẫn luôn kiên trì, bây giờ nói ra chẳng phải thất bại trong gang tấc sao?”

Bạc Kha Nhiễm ngơ ngác mà nhìn anh nói không ra lời.

Lúc này, trong lòng anh vẫn luôn nghĩ đến cô, luôn luôn tạo ra một đường lui ổn thỏa cho cô.

Khóe mắt Bạc Kha Nhiễm đỏ lên.

Rõ ràng là cảm động, nhưng lại nói không ra tư vị khổ sở trong lòng.

Cô cúi đầu, đột nhiên không muốn anh thấy được bộ dạng hiện tại của mình.

Bởi vì cô mang mũ lưỡi trai, cho nên cô vừa cúi đầu, vành nón liền che khuất hốc mắt đỏ hoe.

Mặc dù đã che khuất, nhưng động tác này của cô đã nói lên hết thảy.

Thẩm Dữ liếc mắt một cái liền sáng tỏ, anh nắm tay cô, nhẹ nhàng mà kéo về phía trước, liền đem cô ôm vào trong ngực mình.

Anh duỗi tay ôm lấy bả vai cô, nhẹ nhàng mà vỗ.

“ Em gần đây sao lại mau nước mắt như vậy chứ?”

Bạc Kha Nhiễm bẹp môi, cô duỗi tay gắt gao mà ôm lấy anh.

“Không biết, từ khi cùng anh ở bên nhau, càng ngày càng mau nước mắt.”

Bạc Kha Nhiễm nói chính là lời nói thật.

Từ khi anh có mặt bên người cô, quả thật cô rất dễ rơi lệ.

Bởi vì đáy lòng bắt đầu có chờ mong.

Ngực Thẩm Dữ ấm áp, anh đưa tay nâng đầu cô lên, ôn thanh nói: “Nếu như đúng là như vậy, thì anh khó mà làm được."

“ Thẩm Dữ anh cái gì cũng đều không sợ, nhưng sợ nhất chính là nữ nhân của anh rớt nước mắt.”

Nghe những lời nói đầy bá đạo của anh, nước mắt của Bạc Kha Nhiễm càng không bkhống chế được, tí tách tí tách mà rơi, thiếu chút nữa đem quần áo chỗ bả vai của Thẩm Dữ làm cho ướt nhẹp.

Thẩm Dữ biết, mặc kệ mình an ủi như thế nào cũng đều vô dụng, nói không chừng anh càng nói, cô càng khóc nhiều hơn, cho nên anh dứt khoát cái gì cũng đều không nói, cũng chỉ là ôm cô như thế này, không tiếng động mà an ủi.

Thẳng đến khi Bạc Kha Nhiễm khóc đến không sai biệt lắm, lúc này mới ở trong lòng ngực anh an tĩnh lại.

Thẩm Dữ thấy cô không khóc nữa, lúc này mới mở miệng nói:

“Khóc xong rồi, không khóc nữa?”

Bạc Kha Nhiễm rầu rĩ mà ừ một tiếng.

Thẩm Dữ không tiếng động mà cười cười, anh nâng tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ.

Thời gian nghỉ trưa đã qua rồi.

“Nếu em mà còn chưa khóc xong, phỏng chừng anh không thể tiếp tục công việc rồi.”

Thẩm Dữ vừa nói như vậy, Bạc Kha Nhiễm mới kịp phản ứng lại.

Cô thiếu  chút nữa đã quên mất là buổi chiều anh còn công việc phải làm.

Nghĩ vậy, cô vội vàng ngồi thẳng lên, rời khỏi người của anh.

“Vậy anh nhanh trở về đi, đừng để mọi người đợi lâu.”

Thẩm Dữ cười xoa xoa đỉnh đầu cô.

“Anh biết, một hồi nữa em trở về, trên đường đi chậm một chút, buổi tối hôm nay khả năng anh sẽ về muộn một chút, đừng chờ anh, đi ngủ sớm một chút.”

Bạc Kha Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu.

“Em biết rồi.”

Sau khi Bạc Kha Nhiễm xuống xe, Thẩm Dữ lại cùng cô nói một câu.

“Chuyện này em đừng lo lắng, anh sẽ xử lý tốt.”

Bạc Kha Nhiễm xoay người lại nhìn hắn, sau đó gật gật đầu.

“Được.”

Sau khi Bạc Kha Nhiễm đi rồi, Thẩm Dữ lấy di động trong túi ra, mở thông tinh danh ba, sau đó bậm một cuộc gọi.

“A lô, lão Dương, chú hiện tại có rảnh không?”

**

Thẩm Dữ đem chuyện vừa rồi đơn giản nói lại một lần với Dương Cánh, lần nói chuyện này, tự nhiên anh cũng thẳng thắn nói rõ quan hệ của mình và Bạc Kha Nhiễm.

Chờ đến lúc anh nói xong, Dương Cánh ngồi đối diện anh cả nửa ngày vẫn chưa kịp phản ứng.

Bộ dạng Dương Cánh bây giờ nhìn Thẩm Dữ giống như là thấy quỷ, qua hồi lâu, lúc này ông mới hồi phục lại tinh thần, thành thật nói.

“Lão Thẩm, vừa rồi cậu mới nói cái gì vậy, lặp lại lần nữa?”

Phản ứng của ông đã nằm trong dự kiến của Thẩm Dữ, anh bình tĩnh nói.

“Chú không nghe nhầm đâu, tôi đã kết hôn.”

“Cùng Kha Nhiễm.”

“Cậu nói Bạc Kha Nhiễm không phải là người mà tôi đang nghĩ đến chứ…”

“Không phải đâu… Thế giới này có rất nhiều người trùng họ tên…”

“Chú không cần nghĩ nữa, đúng là Bạc Kha Nhiễm mà chú biết.” Thẩm Dữ mở miệng nhàn nhạt nói đánh gãy lời ông.

Lời nói của Dương Cánh lập tức tắt nghẹn cổ họng.

Quả thật là Bạc Kha Nhiễm mà ông quen biết, trước khi quay <Cung phi> hai người vốn dĩ đã là vợ chồng, nhưng ở đoàn phim hơn ba tháng vậy mà hai người lại không lộ ra một chút tiếng gió nào, biểu hiện giống như người xa lạ.

Nói tơi đây, bản thân Bạc Kha Nhiễm là diễn viên, diễn kịch gì đó thì đúng là không còn lời nào để nói.

Nhưng anh vốn là một đạo diễn, cư nhiên cũng có thể diễn đến mức như vậy, xem ra fans của anh nói không sai chút nào, anh quả thật là không nên lăn lộn trong hang ngũ đạo diễn để kiếm cơm, anh không tiến vào giới giải trí quả thật là quá đáng tiếc.

Cho nên, hiện tại ông đã rõ ràng.

Vì cái gì < Cung phi> vừa đóng máy, liền không thấy bóng dáng anh, ngày thường muốn nhìn thấy anh cũng khó.

Vì sao thời điểm làm hậu kì, mặc kệ công việc có nhiều đến đâu anh vẫn kiên trì về nhà.

Vì sao thời điểm bận rộn như vậy anh vẫn dành thời gian để đi tham ban Ngưu đạo, anh làm gì mà đi thăm Ngưu đạo, rõ rang là ngụy trang đi thăm vợ thì đúng hơn.

Sau một lúc lâu, ông mới lên tiếng.

“Thẩm Dữ a Thẩm Dữ, cậu thật đúng là quá không nghĩa khí, loại việc lớn như thế này vậy mà yên lặng không một tiếng động, một chút tiếng gió cũng không để lộ.”

“Bây giờ không phải chuẩn bị có tiếng gió rồi sao, cho nên tôi mới tìm chú đây.”

Sở dĩ việc đầu tiên Thẩm Dữ nghĩ đến là Dương Cánh, là bởi vì bên truyền thông Dương Cánh có năng lực nhất định, trong công ty bọn họ những việc này đều do ông xử lý, tự nhiên ông sẽ có vài phần bổn sự, cũng sẽ quen thuộc một chút.

“Nếu như hôm nay hai người không bị người ta chụp được, cậu có phải cũng sẽ không nói ra đúng không?” Dương Cánh hỏi.

Thẩm dữ nhìn Dương Cánh, anh cũng không nói dối, mà là ăn ngay nói thật.

“Đúng vậy.”

Nghe anh nói thắng thừng như vậy, Dương Cánh thiếu điều muốn trợn trắng mắt.

Ông biết mà.

Nhưng bây giờ anh đến nói với ông việc này, ông tất nhiên sẽ không đứng nhìn.

Vì thế ông vung bàn tay lên: “Cậu yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi đảm với cậu tôi nhất định sẽ tìm ra được người kia.”

Có những lời này của Dương Cánh, Thẩm dữ hoàn toàn yên tâm.

Bởi vì Dương Cánh trên phương diện này rất có năng lực, anh vẫn luôn tin phục, bằng không anh cũng sẽ không đến tìm ông.

Sau khi trở về, Bạc Kha Nhiễm liền đem chuyện này nói cho Nguyễn Lệ biết, sau khi Nguyễn Lệ nghe xong, cũng hết sức kinh sợ.

“Kha Nhiễm, em thật sự rất may mắn khi Thẩm Đạo vẫn tỉnh táo, nhìn thấy được tình huống hiện tại, nếu như bây giờ mà hai người công khai quan hệ vợ chồng, hạu quả thật không dám nghĩ đến.”

Nguyễn Lệ nói xong, Bạc Kha Nhiễm tự nhiên cũng hiểu được.

Thời điểm bên cạnh Thẩm Dữ cô nói chi bằng công khai ra bên ngoài, kì thật lúc đó, cô không có nghĩ nhiều được như vậy.

Bời vì người nam nhân này thật sự vì cô mà trả giá quá nhiều, cô cũng không muốn để anh chờ lâu như vậy, cho nên mới có cái ý nghĩ này.

“Bất quá Thẩm đạo đã nói cậu ấy sẽ xử lý tốt, vậy em cũng không cần quá mức lo lắng, mặc kệ kết quả như thế nào, cậu ấy cũng sẽ không làm tổn thương em.”

Sở dĩ Nguyễn Lệ dám nói khẳng định như vậy, tự nhiên chị đã sớm đem cái mác người tốt gắn lên người Thẩm Dữ rồi, đại khái là không có nam nhân nào vì nữ nhân mà làm đến tình trạng này.

Yêu, đúng là một loại sức mạnh cương đại, nó có thể làm thay đổi hoàn toàn một con người.

“Vâng, em biết rồi.”

“Vậy được rồi, em nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai bọn chị tới đón em, đừng quên ngày mai còn có tiết mục.”

“Vâng.”

**

Quả nhiên thủ đoạn của Dương Cánh đủ cường ngạnh, Thẩm dữ vừa nói với ông chuyện này vơi ông ngày hôm trước, mà hôm sau ông đã tìm ra được người này rồi, còn đem tư liệu cá nhân của hắn đặt lên bàn của Thẩm Dữ.

Thẩm Dữ nhìn thoáng qua, sau đó đặt lại trên bàn.

Dương Cánh nhìn bộ dạng thơ ơ của anh, khó tránh có chút kì quái.

“Cậu không đi tìm hắn sao?

Thẩm Dữ cười cười: “Không cần phải đi.”

Dương Cánh khó hiểu.

“Vì sao?”

Không phải muốn xử lý chuyện này sao, không tìm hắn, xử lý như thế nào?

Thẩm dữ vốn cho rằng, người này sau khi chụp được anh và cô sẽ lập tức công bố ra bên ngoài, nhưng đã qua một ngày, hắn cũng chưa có công bố tin tức ra bên ngoài.

“Không cần phải đi tìm hắn, hắn sẽ tự mình đến tìm tôi.”

Dương Cánh hơi hoang mang một chút, sau đó lại nghĩ nghĩ, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.

“Thì ra là hắn đánh cái chủ ý này, vậy cậu suy nghĩ như thế nào?”

Thẩm dữ gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, không nhanh không chậm mà nói.

“Còn có thể như thế nào nữa, đương nhiên là đem tin tức này ép xuống rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện