"Thu Hoa, chúng ta cũng không phải lần đầu gặp mặt. Lần trước em chụp cho tạp chí của bên chị còn nhớ rõ không? Vừa vặn tổng giám thiết kế của nhãn hiệu Howard cũng ở đó, thấy ảnh chụp của em. Ông ấy mê muội khí chất phương Đông của em, cho nên lần này mời em đến xem show." Cố Tư Lâm vừa nói vừa dẫn hai người vào trong tiệc rượu. Ven đường gặp được danh nhân các quốc gia, nàng đều giới thiệu một phen.
Người đến muôn vàn muôn vẻ. Màu da cùng trang điểm nào cũng đều có. Có khoa trương đến Thẩm Thu Hoa cảm thấy khủng bố, quả nhiên thời thượng không phải ai cũng có thể lý giải.
Cố Tư Lâm giới thiệu Thẩm Thu Hoa với tổng giám thiết kế của nhãn hiệu Howard. Đây là người đàn ông trung niên 50 tuổi, thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, không giống một lão thái. Hắn nhìn thấy Thẩm Thu Hoa, đã vươn tay kéo tay Thẩm Thu Hoa hôn lên một chút.
"Tiên nữ mỹ lệ phương Đông, tôi đã nghe người khác khen ngợi em." Người Pháp lãng mạn đa tình, hoàn toàn không thu liễm ý tứ tình cảm của mình. Dương Quỳnh chịu đựng ghen, ê răng phiên dịch cho Thẩm Thu Hoa.
Cố Tư Lâm không nghĩ đến Dương Quỳnh lại tinh thông tiếng Pháp: "Thu Hoa, người bên cạnh em cũng lợi hại như vậy."
Đối mặt với chuyện này, Thẩm Thu Hoa vẫn phản ứng được. Lần đầu tiên tham gia tiệc rượu, nàng vừa không luống cuống, cũng không trương dương. Làm những người khác nhìn thấy được nét dịu dàng hào phóng cùng nội liễm hàm súc của người con gái phương Đông.
Trong tiệc rượu, hai người không nhìn thấy Nhiếp Quân Quân hôm qua gặp được, không biết vì sao không đến. Rượu trong bữa tiệc đều vô cùng cao cấp, Thẩm Thu Hoa vì xã giao cũng uống một ít, cũng may tửu lượng của nàng rất tốt, mặt chỉ đỏ lên một chút cũng không ảnh hưởng quá lớn.
Cố Tư Lâm xác thật rất chiếu cố nàng, mang theo nàng chụp ảnh cùng. "Xã giao là phương pháp gia tăng sự tồn tại của em. Em biết hôm nay truyền thông quốc nội sẽ có bao nhiêu người tăng ca suốt đêm không ngủ không? Vì để cướp được bản thảo đầu tiên. Giới thời trang đối với người Trung Quốc chúng ta mà nói không phải là nơi dễ dừng chân." Cố Tư Lâm chỉ vào mặt mình: "Vì chúng ta có gương mặt đậm nét phương Đông. Nhưng vận khí của em không tệ, Howard tán thành em, ít nhất em trong hoạt động nhãn hiệu này sau này sẽ có đãi ngộ không tệ."
Vận khí, chỉ có thể quy kết là vận khí. Gương mặt này của Thẩm Thu Hoa thật sự quá cổ phong. Mặc dù ở quốc nội cũng cực kỳ hiếm gặp. Dù thay đổi thế nào cũng không thể làm mờ đi gương mặt phương Đông, Thẩm Thu Hoa như vậy cực kỳ cao điệu nhờ tính chất đặc biệt của gương mặt thu hút sự chú ý, tạo nên tác dụng không tưởng được. Đối với người phương Tây, Thẩm Thu Hoa chính là tiên nữ phương Đông. Là tiên nữ mà hiện tại ở Trung Quốc không thể xuất hiện.
Trong tiệc rượu còn có các minh tinh, diễn viên, ca sĩ, người mẫu khác đến từ quốc nội.
Lần đầu tiên Thẩm Thu Hoa tham dự hoạt động này, biểu hiện không quá mức kinh diễm. Ngôn ngữ là trở ngại lớn nhất. Dù có Dương Quỳnh phiên dịch, chung quy vẫn không tiện. Đây là vấn đề Cố Tư Lâm chỉ ra: "Thu Hoa, nếu em muốn phát triển trong giới thời trang, hãy học ngoại ngữ đi."
Thẩm Thu Hoa cảm kích hảo ý của đối phương. Cố Tư Lâm để lại ấn tượng không tệ trong lòng nàng.
Khuya về, hai người tắm xong, tẩy đi mùi rượu cùng nước hoa trên người. Dương Quỳnh ngửi mùi hương trên người Thẩm Thu Hoa. "Vẫn là hương trên người em dễ ngửi nhất. Hôm nay đầu chị bị những mùi nước hoa làm cho đau."
Thẩm Thu Hoa cười điểm đầu cô: "Những nước hoa đều đều đắt tiền, nghe nói đều là số lượng có hạn."
Dương Quỳnh dùng chóp mũi chọc vào bả vai Thẩm Thu Hoa: "Em mới là số lượng có hạn." Nói rồi áp người lên tường.
"Ai! Đêm nay không được. Ngày mai phải xem show." Thẩm Thu Hoa thật sự sợ tính dã thú xâm lược của Dương Quỳnh.
"Rất muốn em." Dương Quỳnh tiếp tục chọc.
Đối mặt với Dương Quỳnh làm nũng, Thẩm Thu Hoa có thể làm sao bây giờ? Người của mình đương nhiên muốn sủng: "Vậy một lần."
"Vậy một lần." Dương Quỳnh không thành ý bảo đảm.
Sự thật chứng minh Dương Quỳnh rất thủ chữ tín. Sau một lần, tuy cô chưa tận hứng nhưng vẫn ôm Thẩm Thu Hoa ngủ, không dám làm chuyện khác.
Nhìn vẻ mặt ủy khuất như vợ nhỏ của Dương Quỳnh, Thẩm Thu Hoa nâng mặt cô: "Chị ngoan nha, về bồi thường cho chị."
Dương Quỳnh vừa nghe tiếp tục giả làm vợ nhỏ. Nhìn xem, đi theo Thẩm Thu Hoa đóng phim, cô cũng không phải hoàn toàn không có tiến bộ, này không phải làm nàng tin tưởng sao? Một đêm ngon giấc. Vì trước theo đuổi tiến độ quay, làm việc cùng nghỉ ngơi của hai người đều rối tinh rối mù, lần này sang Pháp lại không bị ảnh hưởng của việc sai giờ. Buổi sáng tỉnh dậy tinh thần vô cùng sảng khoái.
Lại chọn trang phục, lần này nhân viên công tác đưa ra một ít kiến nghị. Thẩm Thu Hoa cũng không giữ chặt suy nghĩ của bản thân. Nàng nghe theo kiến nghị của nhân viên công tác, chọn váy ngắn cùng giày bó. Trang phục là một bộ tây trang. Khác với chiều qua, bộ này có vẻ càng thời thượng hơn. Váy ngắn kết hợp với ủng hiện ra đôi chân thon dài của nàng. Trang sức thì thay vòng cổ dài thành ngắn. Vì nàng rất thích vòng tay cùng nhẫn nên không đổi.
Khi xem show, nàng ngồi cùng các nghệ sĩ quốc nội khác. Mọi người chào hỏi lẫn nhau, dù không quen biết cũng có vẻ khá thân cận, dù sao cũng nói tiếng mẹ đẻ. Nhiếp Quân Quân ngồi cùng họ. Nhìn thấy Thẩm Thu Hoa, đầu tiên nàng trừng mắt một cái, sau đó lập tức ngồi cạnh ca sĩ Lương Văn Kiếm: "Văn Kiếm ca, hôm qua em đi tham quan tháp Eiffel, thật sự rất đồ sộ! Anh đi qua chưa?"
Lương Văn Kiếm xuất đạo gần mười năm. Nhưng lúc trước đều bình thường không hot, hai năm gần đây vì làm huấn luyện viên cho một tiết mục tuyển tú mới dần hot lên. Hắn dù sao cũng lăn lộn trong giới nhiều năm, dù không thích loại người như Nhiếp Quân Quân, cũng sẽ không thể hiện bên ngoài.
"Kiến trúc nổi tiếng thế giới nhất định rất đồ sộ. Hai ngày nay tôi tương đối bận không rảnh đi xem." Ánh mắt hắn trước sau nhìn giữa sân, dù hiện tại show thời trang còn chưa bắt đầu.
Nhiếp Quân Quân không phải không nhìn ra thái độ không nóng không lạnh của hắn. Nhưng nếu da mặt mỏng sao có thể là võng hồng được? Nàng vẫn tìm đề tài trò chuyện cùng Lương Văn Kiếm, làm người xung quanh nghĩ bọn họ rất quen thuộc.
Thẩm Thu Hoa không nhìn bên đó, chỉ là nghe Nhiếp Quân Quân nói, nàng đã biết chủ ý của Nhiếp Quân Quân. Nỗ lực xây dựng hình ảnh bản thân rất hot, vừa lúc rất rõ ràng biết mình thế nào. Quả nhiên mỗi người đều có sự không như ý của riêng mình.
Show thời trang đương nhiên xuất sắc. So với việc tuyên dương trang phục của mình, nhãn hiệu càng chú ý đến việc tuyên truyền văn hóa cùng ý tưởng sáng tạo của mình. Này đã dẫn dắt rất nhiều cho Thẩm Thu Hoa. Tuy văn hóa truyền thông khác nhau, thẩm mỹ cũng khác, nhưng hình thức tư duy kinh doanh xí nghiệp đều đáng giá học tập. Tóm lại show này, Thẩm Thu Hoa xem đến no mắt.
Xem xong show, vài người lập tức chạy đến sân bay về nước. Lúc gần đi, Cố Tư Lâm cùng Howard tự mình đưa nàng. Howard vô cùng tiếc nuối việc nàng vội vàng trở về. Hy vọng show nhãn hiệu sau nàng có thể đến tham gia.
Thẩm Thu Hoa cũng không phải chỉ chờ người khác đối tốt với mình. Nàng hiểu nhân mạch trong kinh doanh, hiểu cách giữ mối quan hệ trong phạm vi khiến người khác thoải mái.
Nàng viết một bức tự cho Howard. Đây là nàng dùng thời gian trước kia xuất ngoại để viết. Howard vô cùng kinh hỉ khi nhận được lễ vật. Sau khi mở ra là thư pháp Trung Quốc càng vui vẻ như đứa nhỏ.
Cố Tư Lâm nhìn chữ Thẩm Thu Hoa đưa, tuy rằng không hiểu nhưng cũng nhìn ra được công lực của chữ: "Quả nhiên là tiên nữ phương Đông."
Howard nghe hiểu bốn chữ này cũng gật đầu đồng ý.
Trên máy bay trở về, mấy nghệ sĩ quốc nội đều bay cùng chuyến. Mọi người gặp nhau gật đầu hỏi thăm, cũng không trò chuyện nhiều. Sắc mặt Lư Tự lại không tốt lắm.
"Tự ca, anh sao vậy?" Thẩm Thu Hoa hỏi.
Lư Tự nhìn trái phải, thấy ngoài Dương Quỳnh thì không ai chú ý bọn họ, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Khi anh lên máy bay có nhìn Weibo một chút. Nhiếp Quân Quân kia đăng Weibo, nói em chơi đại bài, không lễ phép với cô ta. Còn nói em không phải được nhãn hiệu mời, mà là theo chủ biên "Duyệt Kỳ" tràn trộn vào."
Dương Quỳnh nhăn mày, Thẩm Thu Hoa thì hơi mỉm cười: "Cái này phải vất vả fans em rồi."
Thật ra ảnh chụp trong tiệc rượu đã được đăng lên mạng. Dù quốc nội vào đêm, vẫn không ảnh hưởng lực chú ý của nhân sĩ cùng fans các nhà. Ngay sau đó, ảnh chụp Thẩm Thu Hoa cùng các minh tinh quốc gia khác trong tiệc rượu được đăng trên các mạng xã hội lớn. Fans đều là hảo nhãn kim tinh, trèo tường ra ngoài muốn tìm ảnh chụp của thần tượng mình.
Cho nên ảnh chụp Thẩm Thu Hoa trên mạng sớm đã được đăng. Lúc này Nhiếp Quân Quân đăng Weibo, đại khái chỉ có fans nàng mới tin tưởng lời của nữ thần. Vì thế, fans nàng bắt đầu bất bình vì nữ thần. Nữ thần của chúng tôi bình dị gần gũi đến chào hỏi cô như vậy, mà cô không thèm nhìn, còn chơi đại bài? Cô lại không phải đại bài thì chơi cái gì? Fans Nhiếp theo kịch bản logic của nữ thần bịa đặt mọi khả năng. Thẩm Thu Hoa bị các nàng phỏng đoán thành nương nhờ quan hệ, không từ thủ đoạn thượng vị, ở Paris không để ý ai, khắp nơi ôm đùi tranh thủ độ chú ý.
Fans Thẩm đương nhiên không nói gì. Này rõ ràng là bịa đặt. Các fans toàn thể xuất động, sưu tập ảnh chụp của Thẩm Thu Hoa ở Paris, phơi bày chân tướng sự thật. Một nhóm fans khác trực tiếp báo cáo an ninh mạng fans Nhiếp bịa đặt vô cớ. Trong lúc nhất thời, hai nhà xé nhau tung trời. Còn có người không chê náo nhiệt vừa xem, vừa bình luận nói fans Thẩm thích đánh nhau. Fans nào chủ nấy, có thể thấy được Thẩm Thu Hoa cũng không phải người tốt lành gì. Lúc này rất nhiều người tán đồng, cũng dẫn đến fans Thẩm phản bác. Vì thế chiến hỏa bắt đầu bùng nổ.
Chỉ là những điều này Thẩm Thu Hoa không biết. Giờ phút này nàng còn đang ngủ trên máy bay. Nhưng nàng như biết chuyện này sau khi nói: "Cái này lại phải vất vả fans em rồi."
Fans Thẩm Thu Hoa trên Weibo cùng các diễn đàn bát quái đang chiến đấu vì thần tượng. Bởi vì lượng fans phần lớn đều trưởng thành vậy nên biểu hiện của fans nàng vẫn luôn tạm được. Nhưng lần này để người lãnh hội được năng lực chiến đấu của fans. Trong sự kiện xem show ở Paris, các fans hợp sức, sưu tập chứng cứ, làm video, cung cấp manh mối, tóm lại fans sẽ nhanh chóng tìm những thứ mình có để giúp đỡ Thẩm Thu Hoa. Mặc dù có một ít fans mới nhưng cũng thông qua sự kiện này trở thành một phần trong đó. Sự kiện lần này, tuy phát sinh chỉ ngắn ngủi mười mấy tiếng, lại xem như rèn luyện sức chiến đấu của fans.
Chờ đến khi máy bay Thẩm Thu Hoa hạ cánh, ba người mở điện thoại. Chuyện này đã được lên hot search. #Thẩm Thu Hoa chơi đại bài# xếp vị trí thứ tám. Đây là hot search cao nhất từ khi nàng gia nhập giới giải trí đến bây giờ.
Dương Quỳnh xem Weibo gà bay chó sủa có cảm giác như đang ở chiến trường. Cô quay đầu nhìn Thẩm Thu Hoa phát hiện thần sắc nàng nhẹ nhàng, thậm chí khi chờ lấy hành lý, gặp Nhiếp Quân Quân cũng mỉm cười với nàng. Còn Nhiếp Quân Quân thì tư thái vênh váo tự đắc.
"Chị có một dự cảm, cô ta sắp xui xẻo rồi." Dương Quỳnh thò đầu qua nói.
"Chị dự cảm đúng rồi." Thẩm Thu Hoa cười có chút lạnh. "Nhiều fans ngày tiếp nối đêm chiến đấu trên mạng như vậy, chị nói em có thể để họ thất vọng sao?" Nàng nhìn Nhiếp Quân Quân ngửa đầu kiêu ngạo: "Trận phong ba này là cô ta khơi mào, đại giới đương nhiên cũng nên để cô ta gánh vác."
Lư Tự nhìn hai người: "Anh có chút chờ mong." Càng hiểu biết Thẩm Thu Hoa, hắn càng cảm thấy mình nhặt được bảo. Thẩm Thu Hoa có lẽ không hiểu rất nhiều quy tắc cùng thao tác trong giới giải trí, nhưng nàng học rất nhanh. Hơn nữa Lư Tự cảm giác được, Thẩm Thu Hoa dù rơi vào cục diện bất lợi, tựa hồ vĩnh viễn luôn mang đến cảm giác bày mưu tính kế. Rất nhiều lúc, Lư Tự không phân rõ là nàng thật sự có hậu chiêu, hay chỉ đơn giản không muốn nhận thua. Nhưng lúc này đây, Lư Tự tin tưởng là vế trước.
Thẩm Thu Hoa cười nói: "Tự ca, mấy ngày nay anh cũng vất vả rồi. Nhanh về nghỉ ngơi đi. Phim võ hiệp kia anh xem thích hợp thì tiếp thay em. Bọn em còn phải chạy về đoàn phim."
Hai bên chia tay nhau rời đi.
Trên máy bay về thành điện ảnh, Thẩm Thu Hoa dùng Kindle đọc sách. Dương Quỳnh thò qua xem, thấy là một quyển sách tiếng Pháp cơ bản.
"Em muốn học tiếng Pháp? Chị dạy cho em." Dương Quỳnh vui sướng nói. Cô đã quen bị chỉ số thông minh của nương nương nghiền áp. Hiện giờ có thể dạy một môn cho nương nương, cô nghĩ thế nào cũng hưng phấn.
"Được nha." Thẩm Thu Hoa là dạng phát hiện khuyết điểm nơi nào sẽ nhanh chóng bổ sung. Người tài giỏi thật sự đáng sợ như vậy, vì tính nghịch thiên học tập mà trưởng thành.
Hạ cánh, hai người tiếp tục ngồi xe về đoàn phim. Lượt đi lượt về lần này mất năm ngày. Buổi tối hai người trở lại đoàn phim, đạo diễn Tả Không Diễn nghe nói nữ chủ của mình đã về, lập tức nhắn tin cho Dương Quỳnh. Hiện tại hầu như mọi người hợp tác với Thẩm Thu Hoa đều biết muốn nhắn tin thì gửi cho Dương Quỳnh, vì Thẩm Thu Hoa rất ít dùng điện thoại. Tin nhắn đã gửi hầu như không xem qua.
"Đạo diễn đã an bài cảnh quay ngày mai." Dương Quỳnh đưa Thẩm Thu Hoa xem. "Ngày mai em có bốn cảnh. Mẹ ơi! Đạo diễn cũng quá độc ác." Dương Quỳnh đau lòng nương nương nhà mình. Hiện tại vẫn còn đang lệch múi giờ, đêm nay cũng không biết có thể ngủ không, ngày mai còn phải bận cả ngày.
"Đây cũng là không có biện pháp. Thật ra đạo diễn không gấp, mà hiện tại người gấp là chúng ta. Bộ phim tiếp theo chuẩn bị tiến tổ, là chúng ta không có thời gian." Thẩm Thu Hoa vì lệch giờ nên không buồn ngủ. Nàng lấy kịch bản ra xem, lời thoại rất dễ để nhớ. Nhưng muốn biểu hiện ra ngoài, còn cần thời gian nghiền ngẫm.
Hai người tắm xong, Thẩm Thu Hoa vừa lau tóc vừa nghĩ cảnh diễn ngày mai. Dương Quỳnh thì sửa sang lại đồ trong hành lý. Lúc này, điện thoại Dương Quỳnh vang lên. Nàng vừa thấy, quay đầu nói với Thẩm Thu Hoa: "Là Nguyên Hương cùng Như Quyên. Quan tâm chuyện đánh nhau của em trên mạng."
Thẩm Thu Hoa bất đắc dĩ cười: "Chị mở video đi. Để hai đứa nhìn thấy em, cho hai đứa an tâm."
Video được mở.
Mặt Như Quyên xuất hiện trước, Nguyên Hương ngồi phía sau.
"Nương nương, chuyện trên mạng là thế nào? Sao người lại cùng võng hồng cãi nhau?" Như Quyên đã xem tin hơn một tiếng, vẫn chưa rõ ngọn nguồn. Thật sự không tìm được manh mối, rối như cuộn chỉ.
Thẩm Thu Hoa kể lại mọi người. Như Quyên vừa nghe đã phát hỏa: "Đây là thế nào? Vốn dĩ là cô ta không có đạo lý, còn bịa đặt nương nương, thật không biết xấu hổ."
Thẩm Thu Hoa cười nói: "Em xem phản ứng hiện tại của mình có khác gì fans Nhiếp Quân Quân. Em tin chị, đương nhiên tin mỗi câu chị nói. Fans Nhiếp Quân Quân tin cô ta, đương nhiên cũng không chút nghi ngờ lời của cô ta. Vậy nên thấy thế nào cũng đều có lý. Ở sau máy tính nói mấy câu phát tiết cảm xúc của mình, đây chuyện vô cùng đơn giản. Nếu chỉ là một trò cười thì em cần gì phải tức giận? Thật không đáng."
Như Quyên dẩu môi: "Nương nương, người đây là nhìn thấu mới có thể nói như vậy. Nô tỳ không thể được. Dù sao cô ta nói người như vậy, nô tỳ rất tức giận."
"Vì chuyện như vậy, vì người như vậy mà tức giận, thật không đáng." Thẩm Thu Hoa sống hai đời người, nhìn người nhìn việc càng thêm thông thấu, rộng rãi. Nhân sinh chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, bên người mình thích còn không đủ, vì sao phải lãng phí thời gian vì một người không liên quan?
"Nương nương đây là muốn đạp đất thành Phật rồi." Nguyên Hương nhẹ giọng nói.
Như Quyên nghe thấy lập tức bán đứng Nguyên Hương: "Nương nương, Nguyên Hương nói người muốn đạp đất thành Phật."
Nguyên Hương nào dám đánh giá nương nương như vậy, bản thân chỉ thuận miệng không nghĩ đến phản đồ Như Quyên lại bán đứng mình. Nàng lôi Như Quyên sang một bên, nói: "Nương nương, nô tỳ không có ý khác, chỉ là cảm thấy người càng thông thấu hơn kiếp trước."
Thẩm Thu Hoa nhìn hai nha đầu cãi vã, cảm thấy đã rất lâu rồi. Kiếp trước khi còn ở nhà, lúc ấy Nguyên Hương cùng Như Quyên đều chỉ bảy tám tuổi cũng đánh nháo như vậy.
"Chuyện của chị hai đứa không cần nhọc lòng. Nhóm của hai đứa thế nào rồi? Hiện tại mỗi ngày chị bận đóng phim, đã rất lâu rồi không chú ý hai đứa." Thẩm Thu Hoa hỏi.
"Bọn em rất tốt." Như Quyên từ xa bò đến, nằm trên cánh tay Nguyên Hương, đưa mặt đến màn hình nói: "Nương nương, người phải chú ý sức khỏe. Bọn em sẽ chiếu cố mình thật tốt. À, đúng rồi, bốn tháng nữa là tròn một năm bọn em xuất đạo. Công ty nói sẽ tổ chức một buổi fan meeting nhỏ cho bọn em. Nương nương, người có thể đến tham gia không? Bọn em muốn mời người làm khách mời." Lời này cần Như Quyên nói vì Nguyên Hương ngượng ngùng nói ra.
"Còn tận bốn tháng, hiện tại hai đứa mời có phải quá sớm không?" Thẩm Thu Hoa cười hỏi.
"Nương nương, thời gian của người ngày càng gấp, công tác ngày càng nhiều, bọn em không sớm mời người, sợ đến lúc đó không mời được người." Như Quyên cùng Nguyên Hương đã thương lượng thật lâu, cuối cùng quyết định nhanh chóng nói với Thẩm Thu Hoa sẽ thỏa đáng. Cũng thuận lợi cho Thẩm Thu Hoa sắp xếp thời gian của mình.
"Hai đứa cũng nói công tác của chị ngày càng nhiều, đến lúc đó chị có thời gian không cũng không dám xác định. Nhưng chị sẽ cố gắng dành thời gian tham gia." Người một nhà đương nhiên cần cổ vũ nhau.
"Tạ nương nương ân điển." Nguyên Hương cùng Như Quyên vẫn giữ xưng hô cùng thói quen kiếp trước.
Trò chuyện trong chốc lát, hai người muốn ngủ. Gác máy, Thẩm Thu Hoa nhìn Dương Quỳnh, cảm khái nói: "Cũng không biết khi nào mới có thể đem hai nha đầu này về bên mình."
"Chuyện từ từ đến. Em đừng tạo áp lực quá lớn cho mình." Dương Quỳnh ôm nàng. "Cũng không biết sau này em sẽ bận đến mức nào? Phim còn chưa quay xong, bộ truyền hình đã phải tiếp. Còn có vai khách mời Đoạn Vị Bình nói, em thật sự là ngày càng bận."
"Thật sự. Dương Quỳnh, chị nói xem em có nên mời vài người đến chia sẻ công việc của chị cùng Lư Tự không? Lúc ở Pháp, lần đầu tiên em nhìn thấy trạng thái công tác của Lư Tự. Tuy rằng ở nước ngoài nhưng điện thoại chưa từng nghỉ. Em có nhiều hợp đồng như vậy lại không có công ty lớn hậu thuẫn, Lư Tự nỗ lực trả giá tuyệt đối khó có thể tưởng tượng. Chị nhìn thấy em vất vả nhưng ai sẽ nhìn thấy anh ấy vất vả. Còn có chị xem Nhiếp Quân Quân ra cửa đều tiền hô hậu ủng, mấy nhân viên công tác đều đi theo. Cùng em phần lớn thời gian đều chỉ có một mình chị. Em cảm thấy như vậy rất an tâm, nhưng vất vả....." Thẩm Thu Hoa trường kỳ là người thượng vị, vô cùng hiểu cách săn sóc cấp dưới.
"Thu Hoa, nói thật, chị không cảm thấy vất vả. Chỉ cần có thể bên cạnh em, khi nào cũng nhìn thấy em, dù mệt chút chị cũng cảm thấy ngọt. Huống chi, thể lực của chị em không phải rất rõ sao? Chuyện này không đáng kể với chị."
Lời của Dương Quỳnh làm nàng đỏ mặt: "Mới nói hai câu đã bắt đầu không đứng đắn. Em đang nói chuyện đứng đắn với chị."
"Rồi rồi rồi. Mình nói chuyện đứng đắn. Tuy chị không cảm thấy mệt, nhưng cũng cảm thấy em nên mời vài người, ít nhất cũng nên mời một người. Như vậy khi chị có việc rời đi, cũng có người bên cạnh em." Lần trước khi đưa Ngô Đồng, Dương Quỳnh đã nghĩ đến vấn đề này. Có một số việc cô có thể không làm nhưng đôi khi có một số việc cần cô phải đi xử lý. Dưới tình huống bên người Thẩm Thu Hoa không có ai, nếu gặp chuyện fans đả thương như lần trước, không người giúp đỡ, ngẫm lại cũng cảm thấy đáng sợ.
"Em không phải bảo Lư Tự đi tìm người sao. Em nghĩ với hiệu suất làm việc của anh ấy, người rất nhanh sẽ tìm được." Nàng ôm cổ Dương Quỳnh: "Đến lúc đó chuyện có người khác làm, chị chỉ cần bên em thôi."
Mẹ ơi! Nương nương ỷ lại vào mình như vậy, thoạt nhìn nhu nhược, thoạt nhìn muốn ăn.
Dương Quỳnh không ủy khuất mình. Cô chỉ muốn tìm chút lợi tức vào lúc này.
Hôn triền miên làm hai người động tình. Tiếng thở dốc vang càng lúc càng lớn trong phòng. Thẩm Thu Hoa vất vả tìm được chút lý trí, lại bị Dương Quỳnh hôn ném lên tận chín tầng mây.
"Dương Quỳnh, đêm nay......đêm nay thật sự không được!" Thẩm Thu Hoa giãy giụa. Sau khi nàng động tình, dừng lại như vậy cũng rất khó chịu. Nhưng ngày mai cần đủ cảm xúc để đóng phim, nàng không thể không nhẫn tâm cự tuyệt.
Dương Quỳnh thở dốc, đè trên người nàng, mếu máo ủy khuất nói: "Thu Hoa, tìm một ngày, một ngày thôi, em cùng chị......."
Thẩm Thu Hoa da mặt mỏng, lấp kín miệng cô: "Đã biết, đều nghe chị."