Thẩm Thu Hoa cảm thấy thất bại với nền giáo dục mình được nhận từ nhỏ. Cho đến nay, nàng luôn là người ưu tú nhất. Gia thế, ngoại hình, văn thơ, cả vũ đạo luôn đứng đầu, thư pháp cũng là một trong những nữ tử xuất sắc nhất. Sau đó vào cung làm phi, tuy rằng trải qua rất nhiều chuyện nhưng nàng luôn là người thắng. Dù đến hiện đại, sau khi thích ứng nàng cũng dần có được một khoảng trời của mình.

Trong mắt người ngoài, thành công của Thẩm Thu Hoa dễ có được hơn người bình thường rất nhiều. Nhưng trong mắt nàng, này đã kém rất nhiều so với kiếp trước. Nàng muốn quay đánh diễn, một mặt là muốn đổi đường diễn, mặt khác là vì Dương Quỳnh. Dáng vẻ tiêu sái của Dương Quỳnh là điều mà kiếp trước nàng không có được. Nàng muốn trải nghiệm, dù chỉ là cảnh trong phim thôi.

Vốn cũng rất thuận lợi. Nàng không yêu cầu quá cao về đánh diễn, sau khi trải qua luyện tập nàng miễn cưỡng cũng có thể có chút dáng vẻ nữ hiệp trong mộng của mình. Nhưng khi nhìn thấy thân thủ của Dương Quỳnh trong phim, nàng đã thấy được sự chênh lệch. Hiện tại hai người đối diễn chẳng khác nào công khai xử tội nàng.

"Em ưu tú hơn chị rất nhiều mặt, chị đã nói gì sao?" Dương Quỳnh nhìn dáng vẻ không cam lòng của nàng: "Em nha, không thể để bản thân mình bớt ưu tú một chút được sao? Em phải chừa đường sống cho người thường như chị chứ."

Thẩm Thu Hoa cười: "Đây là bộ đầu tiên chị diễn, em sợ vì em phối hợp không tốt mà ảnh hưởng đến chị."

"Nói thật, chúng ta không thể có chút cảnh tình cảm sao?" Dương Quỳnh cảm thấy lạ hỏi: "Chị cứu em, em còn bán đứng chị. Như vậy là không tốt."

"Hương Doanh Tụ là vũ cơ, cô ấy vốn đã thân bất do kỷ. Chị đừng mơ đến cảnh tình cảm. Xã hội còn chưa cởi mở đến vậy đâu." Thẩm Thu Hoa nhìn trần nhà. "Dương Quỳnh, chị nói xem, khi nào xã hội mới có thể phát triển.... đến mức chúng ta có thể kết hôn?" Thẩm Thu Hoa rất ít khi nghĩ đến chuyện này. Nàng đến từ cổ đại, đã rất kinh ngạc về sự phát triển của xã hội hiện tại. Nhưng người vốn không biết đủ. Một khi thích ứng, sẽ có thêm nhiều hy vọng xa vời hơn. Nàng hy vọng có một ngày mình có thể quang minh chính đại bên cạnh Dương Quỳnh.

"Sẽ có một ngày như thế." Dương Quỳnh cúi xuống hôn môi nàng. "Thật ra đã có quốc gia có quyền lợi cho người đồng tính. Tương lai chúng ta có thể nghĩ cách định cư ở đó." Dương Quỳnh làm sao không muốn có giấy hôn thú cùng Thẩm Thu Hoa?

"Đó là chuyện ngày sau." Thẩm Thu Hoa nhắm mắt, cảm thấy mệt mỏi rã rời.

Dương Quỳnh nhìn nàng, kéo quần áo của nàng.

Hai người tập đối diễn, vì phòng ngừa quần áo vướng bận mà mặc đồ bó sát. Đừng nói toàn bộ đường cong của Thẩm Thu Hoa lộ ra mà dáng người quyến rũ của Dương Quỳnh cũng phập phồng.

"Chị lại nháo gì đó?" Thẩm Thu Hoa không dám để Dương Quỳnh làm bậy. Ngày mai phải đóng phim, nàng cần có trạng thái tốt nhất.

"Em nghĩ gì vậy?" Dương Quỳnh ủy khuất nói: "Chị ôm em đi tắm. Quần áo của em dính nước sẽ khó cởi hơn." Dương Quỳnh vừa nói vừa cởi trang phục vũ đạo của Thẩm Thu Hoa ra, ôm nàng vào phòng tắm.

Lần thứ hai bước ra, hai người đã thay áo ngủ, lần này Thẩm Thu Hoa mặc đồ ngủ con mèo. Lần trước Dương Quỳnh bị hấp dẫn bởi đồ ngủ con thỏ, vậy nên hiện tại cô luôn mua đồ ngủ đánh yêu cho Thẩm Thu Hoa. Đồ ngủ của Thẩm Thu Hoa có hai loại là động vật và gợi cảm, đều là Dương Quỳnh chọn. Thẩm Thu Hoa nhìn dáng vẻ mèo con của mình trong gương, cảm thấy thú vị, đặc biệt là cái đuôi phía sau, nàng lắc trái lắc phải để xem.

Dương Quỳnh ra khỏi phòng tắm nhìn thấy một con mèo đang bán manh trước gương: "Em đây là muốn manh chết người sao?" Dương Quỳnh tựa cửa hỏi.

Thẩm Thu Hoa cười lên, khẽ "meo" một tiếng, vẫy đuôi phía sau.

Dương Quỳnh ngưng cười, bước đến. Đã ở bên nhau thật lâu, Thẩm Thu Hoa làm sao không biết cô đang nghĩ gì.

"Dương Quỳnh, ngày mai phải đóng phim." Nàng cảm giác được nguy hiểm, xoay người muốn chạy. Bị Dương Quỳnh nhanh chóng đặt lên tường.

"Chị thả em ra!" Thẩm Thu Hoa bất đắc dĩ nói.

"Ai bảo em đáng yêu quá làm chi." Dương Quỳnh cho tay vào áo ngủ.

Thẩm Thu Hoa cố gắng thoát khỏi cô: "Hôm nay không được. Ngày mai phải đóng phim." Nàng giãy giụa, đột nhiên hít sâu một cái.

"Sao vậy em?" Dương Quỳnh sợ mình dùng quá sức làm đau nàng.

"Em bị....bị cái đuôi cộm." Thẩm Thu Hoa rũ mi, ủy khuất nói.

"Phốc...." Dương Quỳnh không nhịn được, bật cười. Cũng may cô vội che miệng mới không cười vào mặt Thẩm Thu Hoa.

"Không cho cười!" Thẩm Thu Hoa dỗi.

"Không cười, chị không cười." Dương Quỳnh nhịn cười: "Nếu cộm vậy cởi ra đi."

Lời này vốn rất đứng đắn nhưng qua miệng Dương Quỳnh rất khó để không hiểu sai.

Buổi tối, nhìn người nằm trong lòng, Dương Quỳnh không nhịn được hỏi: "Thu Hoa, em thật sự tính mãi vậy sao?"

Thẩm Thu Hoa ngẩng đầu: "Chị nói việc phong sát sao?" Thấy Dương Quỳnh gật đầu. Nàng gối đầu lên xương quai xanh của cô: "Một kẻ có tiền có thể phong sát người khác, nghe thôi cũng rất thần kỳ. Chị nói xem ông ta có quyền lực thế nào?"

Chuyện này dù Dương Quỳnh không hiểu về giới giải trí cũng có thể hiểu. Một thương nhân nào có thể cấm một thương nhân khác dùng diễn viên. Có thể khiến thương nhân cúi đầu, nghe lời chỉ có thể là quan viên.

Thẩm Thu Hoa cong môi cười lạnh: "Cho nên em muốn không còn bị phong sát thì phải xuống tay với người này."

Dương Quỳnh thất kinh hỏi: "Em để Tề Duyệt động thủ."

"Tề Duyệt không ngốc như vậy. Con bé sợ bị chị bắt, vô cùng biết bảo vệ bản thân. Em chỉ bảo em ấy tra xem người này có gì không thể nói rõ không. Không thù không oán, em sẽ không tự tìm phiền toái." Thẩm Thu Hoa chỉ muốn đóng phim thôi. Từ xưa có câu "dân không đấu cùng quan." Nàng cũng như vậy.

Dương Quỳnh đi theo nàng đã lâu, hiểu biết thủ đoạn của nàng: "Em đang đợi thời cơ?"

""Năm Xưa Không Đổi" của em sắp lên sóng rồi." Thẩm Thu Hoa cọ trong lòng Dương Quỳnh: "Ngủ thôi."

Dương Quỳnh hiểu ý nàng, khi "Năm Xưa Không Đổi" lên sóng, có người sẽ gặp xui xẻo.

Hôm sau, hai người vào phim trường. Khi trang điểm xong, mắt Dương Quỳnh nhìn thẳng. Trang phục hôm nay của Thẩm Thu Hoa không khác trang phục vũ đạo hôm qua đều lộ ra dáng người của nàng.

"Chị hơi ghen đó. Cái gì của nhà chị cũng bị người khác thấy được." Dương Quỳnh nhỏ giọng nói.

Thẩm Thu Hoa bất đắc dĩ cười nói: "Em cũng không quen. Nhưng bộ này thật sự rất tiện đánh nhau."

Đạo diễn Kiều Phong nhìn nhân viên sắp xếp bố cục, dặn dò hai người: "Cảnh đánh diễn này yêu cầu thể lực của Thu Hoa khá cao. Cho nên chúng ta chỉ tập một lần để hai người quen với bố cục. Sau đó thì quay thật. Hai người nhất định phải tập trung tinh thần, chúng ta tranh thủ một lần là qua."

Thẩm Thu Hoa đi vào giữa sân, nhân viên công tác giúp nàng đeo dây thép.

"Khi em lộn nhào, chú ý đừng để dây quấn người." Dương Quỳnh không yên tâm nhắc nhở.

Bắt đầu đối diễn.

Dương Quỳnh ra tay vẫn mạnh như trước. Động tác của Thẩm Thu Hoa thì uyển chuyển nhẹ nhàng. Kiều Phong quan sát liên tục gật đầu.

Sau khi xong, Kiều Phong nhắc nhở hai người phải chú ý biểu cảm. Vì Dương Quỳnh đóng vai tiểu Du là thiếu nữ mặt than nên tất cả biểu cảm đều là Thẩm Thu Hoa diễn.

"Cô phải cảm kích cô ấy. Vì cô ấy đã cứu cô. Nhưng vì thân bất do kỷ nên khi cần bán đứng cô ấy, cô vẫn sẽ bán đứng. Lúc này mâu thuẫn trong lòng cô phải biểu đạt qua đôi mắt." Kiều Phong nói.

Hai người gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

"Dương Quỳnh, tôi biết cô sợ Thu Hoa bị thương, không nỡ đánh. Nhưng cô làm vậy chúng tôi nhìn thấy rất rõ. Thu Hoa như không theo kịp tốc độ của cô. Cô có thể giảm chậm một chút nhưng lực không thể giảm quá nhiều, phải lưu loát."

"Đã hiểu." Dương Quỳnh gật đầu.

Bắt đầu chính thức quay.

Động tác của Dương Quỳnh dùng lực, cảm giác áp bách này dù Thẩm Thu Hoa không chịu được, vẫn cắn răng hoàn thành động tác, cố gắng đuổi theo tốc độ của cô. Dương Quỳnh cũng không tốt hơn. Cô phải cố gắng giảm lực nhưng không thể giảm quá nhiều, mặc khác cô phải đảm bảo giữ vững một tốc độ, này đối người vừa bắt đầu diễn như cô là một khiêu chiến không nhỏ.

Quay xong lần một, Kiều Phong không chỉ đạo thêm. Chỉ dặn dò hai người phải có thêm tình cảm vào. Hiện tại hai người vì đánh diễn mà có áp lực tâm lý, rất khó toàn tâm toàn ý lý giải cốt truyện.

Lần thứ hai, lần thứ ba.... đến lần thứ năm, Thẩm Thu Hoa thật sự không chịu nổi nữa. Trước mắt nàng xuất hiện bóng chồng, dưới chân mềm nhũn, ngã xuống. Dương Quỳnh sợ hãi, mặc kệ đạo diễn chưa kêu dừng. Tiến lên, đỡ lấy nàng.

Đạo diễn vốn muốn kêu cắt. Nhưng nhìn động tác và biểu cảm tự nhiên của hai người, Kiều Phong nói với camera: "Đừng ngừng."

Thẩm Thu Hoa chỉ xuất hiện bóng chồng trong chốc lát sau đó thì tốt. Nàng nhìn thấy Dương Quỳnh đến đỡ mình đã phá hủy cảnh quay. Vốn cho rằng đạo diễn sẽ kêu cắt nhưng lại không có. Nàng với kinh nghiệm một năm đóng phim lập tức hiểu đây là ý tiếp tục quay. Dưới màn ảnh, không thể nói chuyện, nàng ra hiệu cho Dương Quỳnh.

Dương Quỳnh vốn cảm thấy kỳ lạ vì đạo diễn không kêu ngừng. Nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Thu Hoa, trong lòng không chắc có phải như ý mình nghĩ không.

"Tiểu Du, xin lỗi, là ta phản bội ngươi. Nhưng ta có nỗi khổ của mình. Cho nên.... thật xin lỗi!" Đoạn này của Thẩm Thu Hoa là ngẫu hứng nói. Nhưng tình cảm bên trong cực kỳ tốt. Cảm giác rối rắm, mâu thuẫn ẩn sâu trong từng lời nói, biểu cảm của nàng.

Dương Quỳnh biết mình đoán đúng cũng phối hợp theo: "Doanh Tự, rốt cuộc vì sao?"

Thẩm Thu Hoa đột nhiên đẩy Dương Quỳnh ra, cả người nhanh chóng ngã về sau, sau đó xoay người chạy đi. Dương Quỳnh không chịu buông nàng, đuổi theo, hai người tiếp tục đánh nhau. Cuối cùng Thẩm Thu Hoa thoát khỏi Dương Quỳnh, trực tiếp dùng khinh công bay đi.

Dương Quỳnh nhìn thân ảnh biến mất của Thẩm Thu Hoa, mắt đầy khó hiểu.

"Cắt!" Kiều Phong rốt cuộc kêu cắt.

Lúc này Thẩm Thu Hoa đeo dây thép rơi xuống đây. Nàng đã từng mang qua nhưng hiện tại vẫn không thể đáp xuống bình thường. Dương Quỳnh đến đỡ, nàng mới có thể đứng vững.

"Em sao rồi?" Dương Quỳnh lo lắng hỏi.

Thẩm Thu Hoa lắc đầu: "Em không sao, chỉ là quá mệt thôi."

Dương Quỳnh lập tức tháo dây thép cho nàng, đỡ nàng nghỉ trên ghế. Liễu Du đến đưa nước, Thẩm Thu Hoa uống vài ngụm mới cảm thấy khá hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện