Không khí Tân triều càng lúc càng trở nên căng thẳng. Hắc Lãnh Thiên đã khiến cho bọn quan viên sa mạc lời. Chu Sa sau một hồi im lặng "Hắc đế, rốt cuộc ý đồ của ngươi là gì, còn Tân vương của bọn ta ngươi đã làm gì ngài ấy".
"Ý đồ của ta ư? ".
Hắc Lãnh Thiên ngập ngừng " Hưm! Bổn vương là một người rất tham vọng. Xưa nay kẻ thuận ta thì sống nghịch ta thì chết".
Chu Sa cau mày " Nếu ngươi muốn tận diệt cả Tân triều này thì cứ việc làm, sau này cũg sẽ có người thay chân bọn ta vựng dậy Tân đế quốc".
"Vậy sao? ". Hắc Lãnh Thiên đứng dậy, bước xuống chổ bọn quan viên. Anh đứng trước mặt họ và nói " Trong các ngươi ai muốn đầu hàng thì hãy quỳ xuống hành lễ, bổn vương sẽ tha cho một con đường sống". Bọn quan viên nhìn nhau, họ bắt đầu xì xào. "Quân tử nhất ngôn. Bổn vương sẽ không nuốt lời". Chỉ bằng một vài chiêu trò đã làm cho nội bộ lục đục. Một vài tên chân tay run rẩy như muốn quỳ xuống. Chu Sa thấy vậy liền trừng mắt quát to:
- Bọn hèn nhát, đừng tin lời hắn
Cô quay sang Hắc Lãnh Thiên:
- Hắc đế ngươi mau thả Tân vương của bọn ta ra bằng không thì đừng trách.
"Được thôi! ".
Câu trả lời ngắn gọn của Hắc Lãnh Thiên khiến tất cả sửng sờ. Trong lúc bọn người của Chu Sa đang bán tín bán nghi thì Lưu Nguyên bước ra kéo theo một kẻ người không ra người ma không ra ma. Toàn thân hắn đầy những vết thương do roi da gây nên, tay chân bị xích vào bốn quả tạ nặng. Vâng! Người đó không ai khác chính là Lại Văn Đình.
"Tân đế! ".
Chu Sa gào lên, cô trừng mắt " Các người thật độc ác, dám hành hạ ngài ra nông nỗi này". Lưu Nguyên nhếch mép cười " Các ngươi phải nói là Hắc đế đã quá nhân từ khi để cho hắn dốc đến tận bây giờ".
Lại Văn Đình khổ sở ngóc đầu dậy " Ta thà chết còn hơn sống trong đau đớn.... Nhưng... Trước khi chết.... Ta... Ta... Ta muốn gặp mặt A Ly để nói cho muội ấy biết.... ngươi là kẻ.... dối trá...".
- Tân vương, đến nước này mà ngài vẫn còn vương vấn ả tiện nhân đó ư?.
Một viên quan lắc đầu nói. Bọn thị tỳ hầu cạnh bỗng lùi lại, ánh mắt Hắc đế tối sầm lại. Bằng tốc độ phi thường anh xông tới bóp cổ tên quan viên đó đến ói máu mới chịu thả ra. Hắn ta sợ hãi lùi lại.
"Nữ nhân của trẫm không phải là tiện tỳ và ngươi cũng không có tư cách nói về nàng ấy".
"Hắc.... Lãnh.... Thiên.... Ngươi... Ngươi không xứng đáng.... Với tình yêu của A Ly... "
Lại Văn Đình thều thào. Lưu Nguyên nắm tóc hắn, kéo lên khiến hắn đau đớn " Thế ngươi thì xứng đáng sao? ".
Hắc Lãnh Thiên dùng ánh mắt quét qua lũ chuột nhắt kia " Bổn vương đã hứa với ái phi là sẽ không giết thanh mai trúc mã của nàng nhưng còn các ngươi thì... "
Anh bỏ lại vế sau, lập tức bọn quan viên quỳ xuống " Hắc đế vương vạn tuế! ". Chu Sa quay ra nhìn, ả ta tức giận " Lũ chết nhát, đứng dậy cho ta. Các ngươi không thấy xấu hổ với Tân vương sao? Đứng dậy! ". Mặc cho những lời chửi bới của tể tướng, bọn quan viên vẫn im thin thít. Lưu Nguyên rút gươm ra, ánh mắt tràn đầy dục vọng " Hắc đế, cho phép thần". "Được! ".
"Không, ngươi tránh ra! Ta là tể tướng của Tân triều. Ngươi mau cút đi, cút đi. Không! ".
Cảnh tượng lạnh gáy đó in sâu vào tâm trí của bọn quan viên, Chu Sa chết không nhắm mắt.
...
"Ý đồ của ta ư? ".
Hắc Lãnh Thiên ngập ngừng " Hưm! Bổn vương là một người rất tham vọng. Xưa nay kẻ thuận ta thì sống nghịch ta thì chết".
Chu Sa cau mày " Nếu ngươi muốn tận diệt cả Tân triều này thì cứ việc làm, sau này cũg sẽ có người thay chân bọn ta vựng dậy Tân đế quốc".
"Vậy sao? ". Hắc Lãnh Thiên đứng dậy, bước xuống chổ bọn quan viên. Anh đứng trước mặt họ và nói " Trong các ngươi ai muốn đầu hàng thì hãy quỳ xuống hành lễ, bổn vương sẽ tha cho một con đường sống". Bọn quan viên nhìn nhau, họ bắt đầu xì xào. "Quân tử nhất ngôn. Bổn vương sẽ không nuốt lời". Chỉ bằng một vài chiêu trò đã làm cho nội bộ lục đục. Một vài tên chân tay run rẩy như muốn quỳ xuống. Chu Sa thấy vậy liền trừng mắt quát to:
- Bọn hèn nhát, đừng tin lời hắn
Cô quay sang Hắc Lãnh Thiên:
- Hắc đế ngươi mau thả Tân vương của bọn ta ra bằng không thì đừng trách.
"Được thôi! ".
Câu trả lời ngắn gọn của Hắc Lãnh Thiên khiến tất cả sửng sờ. Trong lúc bọn người của Chu Sa đang bán tín bán nghi thì Lưu Nguyên bước ra kéo theo một kẻ người không ra người ma không ra ma. Toàn thân hắn đầy những vết thương do roi da gây nên, tay chân bị xích vào bốn quả tạ nặng. Vâng! Người đó không ai khác chính là Lại Văn Đình.
"Tân đế! ".
Chu Sa gào lên, cô trừng mắt " Các người thật độc ác, dám hành hạ ngài ra nông nỗi này". Lưu Nguyên nhếch mép cười " Các ngươi phải nói là Hắc đế đã quá nhân từ khi để cho hắn dốc đến tận bây giờ".
Lại Văn Đình khổ sở ngóc đầu dậy " Ta thà chết còn hơn sống trong đau đớn.... Nhưng... Trước khi chết.... Ta... Ta... Ta muốn gặp mặt A Ly để nói cho muội ấy biết.... ngươi là kẻ.... dối trá...".
- Tân vương, đến nước này mà ngài vẫn còn vương vấn ả tiện nhân đó ư?.
Một viên quan lắc đầu nói. Bọn thị tỳ hầu cạnh bỗng lùi lại, ánh mắt Hắc đế tối sầm lại. Bằng tốc độ phi thường anh xông tới bóp cổ tên quan viên đó đến ói máu mới chịu thả ra. Hắn ta sợ hãi lùi lại.
"Nữ nhân của trẫm không phải là tiện tỳ và ngươi cũng không có tư cách nói về nàng ấy".
"Hắc.... Lãnh.... Thiên.... Ngươi... Ngươi không xứng đáng.... Với tình yêu của A Ly... "
Lại Văn Đình thều thào. Lưu Nguyên nắm tóc hắn, kéo lên khiến hắn đau đớn " Thế ngươi thì xứng đáng sao? ".
Hắc Lãnh Thiên dùng ánh mắt quét qua lũ chuột nhắt kia " Bổn vương đã hứa với ái phi là sẽ không giết thanh mai trúc mã của nàng nhưng còn các ngươi thì... "
Anh bỏ lại vế sau, lập tức bọn quan viên quỳ xuống " Hắc đế vương vạn tuế! ". Chu Sa quay ra nhìn, ả ta tức giận " Lũ chết nhát, đứng dậy cho ta. Các ngươi không thấy xấu hổ với Tân vương sao? Đứng dậy! ". Mặc cho những lời chửi bới của tể tướng, bọn quan viên vẫn im thin thít. Lưu Nguyên rút gươm ra, ánh mắt tràn đầy dục vọng " Hắc đế, cho phép thần". "Được! ".
"Không, ngươi tránh ra! Ta là tể tướng của Tân triều. Ngươi mau cút đi, cút đi. Không! ".
Cảnh tượng lạnh gáy đó in sâu vào tâm trí của bọn quan viên, Chu Sa chết không nhắm mắt.
...
Danh sách chương