Trong vòng ba năm, Hắc Lãnh Thiên đã chứng minh cho bá quan văn võ thấy được vị thế của đại hoàng tử. Tuyết Nguyệt hoàng hậu hạ sinh thất hoàng tử Gia Quân năm nay tròn 6 tuổi, một tuổi đời còn rất nhỏ để tranh chức thái tử. Được sự ủng hộ của quần thần, tể tướng Uất Trì Quý đã nhiều lần đề bạt Hắc Lãnh Thiên lên ngôi thái tử nhưng đều bị từ chối vì Hắc Lãnh Huyết cho rằng anh vẫn chưa đủ kinh nghiệm. ( ông tể tướng khi ấy là một trung thần lo cho dân cho nước)
...
Hoàng hậu đêm khuya thanh vắng hẹn gặp Hắc Lãnh Thiên ra nơi ngày xưa mà họ hay hẹn hò.
- Thần nhi tham kiến hoàng hậu nương nương!
- Đừng tỏ vẻ xa lạ như thế chứ, Lãnh Thiên.
Hai chữ "Lãnh Thiên" của cô ả thốt ra khiến anh cảm thấy kinh tởm.
- Hoàng hậu nương nương, xin người hãy gọi thần nhi là Thiên Tuần ( tước hiệu của đại hoàng tử - Thiên Tuần hoàng tử) để tránh người ngoài dị nghị.
Dược Tuyết bày vẻ mặt u buồn: " Đã tám năm trôi qua mà chàng vẫn còn hận ta vì đã phản bội chàng ư? ". Hắc Lãnh Thiên bây giờ đã không còn rung động trước vẻ buồn lãng mạn đó của nàng ca kỹ xinh đẹp ngày nào, đối với anh, bây giờ cô chỉ là một ả tiện nhân sẵn sàng làm mọi thứ để đạt được vinh hoa phú quý.
- Hoàng hậu nương nương, thật là không muốn làm phí thời gian vàng bạc của người nên xin hãy vào thẳng vấn đề đi ạ!
Mục đích của Dược Tuyết anh có thể hiểu. Chắc ả ta muốn anh từ bỏ tước vị để cho Gia Quân lên ngôi, anh mở lời trước, ả nhếch mép " Lãnh Thiên! Trước đây cũng tại nơi này chàng từng hứa với ta sẽ mãi mãi yêu thương ta có thể làm mọi thứ vì ta. Chàng nhớ chứ? ".
"Nhớ! ".
Mọi cử chỉ và hành động của anh đều nằm trong dự tính của ả. "Vậy thì xin huynh hãy toại nguyện cho muội đi".
- Nhường ngôi vị thái tử cho Gia Quân? - Huynh biết rồi sao! Lãnh Thiên, muội chỉ có một đứa con là Gia Quân, muội muốn giành mọi điều tốt đẹp cho nó, trước đây muội phản bội huynh, là muội sai, muội sẽ nhận lỗi nhưng xin huynh hãy giúp muội lần này rồi..... rồi muội sẽ "báo đáp" chp huynh.
Dược Tuyết đã tưởng tượng ra vẻ mặt thống khổ của hắn khi cô cuốc nước vang xin và vui như nhặt được vàng. Thế nhưng....
- Hoàng hậu nương nương!
Vẻ mặt cô ả trở nên khó coi...
- Thứ nhất, thần nhi cảm thấy bản thân có năng lực để trị vì đất nước nên thần nhi không hề nghĩ đến việc sẽ nhường ngôi thái tử cho ai cả. Thứ hai, người thân là mẫu nghi thiên hạ và cũng xem như là mẫu thân ( con dợ của vua cha) của thần nhi, cả sáu vị hoàng tử đều là đệ đệ của thần nhi nên thần nhi không thể thiên vị được. Mà nếu thần nhi thiên vị thì cũng chưa tới lượt một đứa bé sáu tuổi đâu ạ!
- Lãnh Thiên ngươi....!
- Và cuối cùng, hoàng hậu nương nương... Thần nhi không muốn mang tiếng loạn luân nên xin người đừng có quyến rũ thần nhi nữa.
Ngữ khí cứng cáp cùng thần thái băng lãnh khiến Dược Tuyết không rét mà run. Bộ mặt này cô chưa từng nhìn thấy ở một chàng trai từng say đắm vì cô, thật sự khiến cô phải rùng mình.
- Chàng.. Chàng thay đổi rồi!
- Tình cảm còn có thể thay đổi huống chi là con người.
...
"Một cánh hoa..... Hai cánh hoa.... Ba cánh hoa..... Hơ? Là huynh ấy! ".
...
Hoàng hậu đêm khuya thanh vắng hẹn gặp Hắc Lãnh Thiên ra nơi ngày xưa mà họ hay hẹn hò.
- Thần nhi tham kiến hoàng hậu nương nương!
- Đừng tỏ vẻ xa lạ như thế chứ, Lãnh Thiên.
Hai chữ "Lãnh Thiên" của cô ả thốt ra khiến anh cảm thấy kinh tởm.
- Hoàng hậu nương nương, xin người hãy gọi thần nhi là Thiên Tuần ( tước hiệu của đại hoàng tử - Thiên Tuần hoàng tử) để tránh người ngoài dị nghị.
Dược Tuyết bày vẻ mặt u buồn: " Đã tám năm trôi qua mà chàng vẫn còn hận ta vì đã phản bội chàng ư? ". Hắc Lãnh Thiên bây giờ đã không còn rung động trước vẻ buồn lãng mạn đó của nàng ca kỹ xinh đẹp ngày nào, đối với anh, bây giờ cô chỉ là một ả tiện nhân sẵn sàng làm mọi thứ để đạt được vinh hoa phú quý.
- Hoàng hậu nương nương, thật là không muốn làm phí thời gian vàng bạc của người nên xin hãy vào thẳng vấn đề đi ạ!
Mục đích của Dược Tuyết anh có thể hiểu. Chắc ả ta muốn anh từ bỏ tước vị để cho Gia Quân lên ngôi, anh mở lời trước, ả nhếch mép " Lãnh Thiên! Trước đây cũng tại nơi này chàng từng hứa với ta sẽ mãi mãi yêu thương ta có thể làm mọi thứ vì ta. Chàng nhớ chứ? ".
"Nhớ! ".
Mọi cử chỉ và hành động của anh đều nằm trong dự tính của ả. "Vậy thì xin huynh hãy toại nguyện cho muội đi".
- Nhường ngôi vị thái tử cho Gia Quân? - Huynh biết rồi sao! Lãnh Thiên, muội chỉ có một đứa con là Gia Quân, muội muốn giành mọi điều tốt đẹp cho nó, trước đây muội phản bội huynh, là muội sai, muội sẽ nhận lỗi nhưng xin huynh hãy giúp muội lần này rồi..... rồi muội sẽ "báo đáp" chp huynh.
Dược Tuyết đã tưởng tượng ra vẻ mặt thống khổ của hắn khi cô cuốc nước vang xin và vui như nhặt được vàng. Thế nhưng....
- Hoàng hậu nương nương!
Vẻ mặt cô ả trở nên khó coi...
- Thứ nhất, thần nhi cảm thấy bản thân có năng lực để trị vì đất nước nên thần nhi không hề nghĩ đến việc sẽ nhường ngôi thái tử cho ai cả. Thứ hai, người thân là mẫu nghi thiên hạ và cũng xem như là mẫu thân ( con dợ của vua cha) của thần nhi, cả sáu vị hoàng tử đều là đệ đệ của thần nhi nên thần nhi không thể thiên vị được. Mà nếu thần nhi thiên vị thì cũng chưa tới lượt một đứa bé sáu tuổi đâu ạ!
- Lãnh Thiên ngươi....!
- Và cuối cùng, hoàng hậu nương nương... Thần nhi không muốn mang tiếng loạn luân nên xin người đừng có quyến rũ thần nhi nữa.
Ngữ khí cứng cáp cùng thần thái băng lãnh khiến Dược Tuyết không rét mà run. Bộ mặt này cô chưa từng nhìn thấy ở một chàng trai từng say đắm vì cô, thật sự khiến cô phải rùng mình.
- Chàng.. Chàng thay đổi rồi!
- Tình cảm còn có thể thay đổi huống chi là con người.
...
"Một cánh hoa..... Hai cánh hoa.... Ba cánh hoa..... Hơ? Là huynh ấy! ".
Danh sách chương