...
"Bà thật sự là Tuyết Nguyệt hoàng hậu sao? ".
Tuyết Dược cười: " Có lẽ nương nương không ngờ rằng ta lại già đến vậy phải không? ".
"Xin lỗi, ta không cố ý! ".
Tuyết Dược thở dài: " Đúng vậy! Ta chính là hoàng hậu đương thời, và, cũng là người đã bỏ rơi Lãnh Thiên".
Lưu Ly bấy giờ mới biết được chuyện mà cô nghe được chính là quá khứ của Hắc Lãnh Thiên.
"Nếu vậy thì thần thiếp phải gọi người là hoàng thái hậu rồi. Thần thiếp đã thất lễ".
Lưu Ly quỳ xuống hành lễ, Tuyết Dược đỡ cô dậy " Không cần hành lễ với ta đâu, cứ gọi ta là Tuyết Dược ".
"Tuyết Dược... À... Tại sao bà lại ở trong tình cảnh này vậy! ".
"Sau khi tiên đế bị thích sát, ta đã bị đày vào lãnh cung, sống một cuộc đời cô độc".
"Tinh phi nương nương. Ta đã từng... Rất yêu chàng ấy".
Lưu Ly nghe vậy trong lòng có chút ghen tuông.
- Chuyện tình của hai người.... Thật đẹp!.
Tuyết Dược cười " Đúng! Rất đẹp! ".
"Nhưng.... "
Ánh mắt bà ta bỗng đen lại " Giá như ta không nhìn ra bản chất và tham vọng của huynh ấy thì... ". "Ý người là...? ". Tuyết Dược nhìn thẳng vào ánh mắt của Lưu Ly: " Tinh phi nương nương, cô biết gì về Huyết đế?".
"Hồi còn ở Lưu gia trang từng nghe thái bà bà kể về tiền vương Huyết đế. Ngài ấy là một kẻ hoang dâm vô đạo, loạn luân cướp thê của đệ mình nhưng bù lại ngài ấy có tài trị quốc rất siêu phàm".
Tuyết Dược gật đầu " Đúng! Hắn đã cướp thê của đệ mình lại còn cưỡng đoạt cả người yêu của của chính con ruột".
Lưu Ly kinh ngạc " Sao chuyện này lại có thể xảy ra? Bà... Bà không nói cho hoàng thượng biết sự thật ư? ".
"Huynh ấy biết thì sao chứ? ".
"Huyết Đế vốn biết trước được cái chết của mình, tội ác nà hắn đã gây ra. Mỗi đêm hắn đều đến với ta nhưng bọn ta chẳng làm gì cả. Cô biết không! Hắn đã tâm sự với ta về người mà hắn yêu nhất, về người mà hắn tự hào nhất! Đến phút cuối cùng của cuộc đời, khi ta là người duy nhất ở bên cạnh hắn thì hắn vẫn gọi tên chân ái của hắn, gọi tên hài tử của hắn.... Và.... Ta đã hứa với hắn một điều mà ta thật sự hối hận vì lời hứa đó".
"Bà hối hận vì đã biến một người lương thiện thành một Huyết đế thứ hai? ".
Lưu Ly tiếp lời.
"Nếu có cơ hội thì cô hãy bảo vệ cho đại hoàng tử và đừng để nó phải đi vào vết xe đổ của ông và cha nó đã phạm phải".
"Bà thật sự là Tuyết Nguyệt hoàng hậu sao? ".
Tuyết Dược cười: " Có lẽ nương nương không ngờ rằng ta lại già đến vậy phải không? ".
"Xin lỗi, ta không cố ý! ".
Tuyết Dược thở dài: " Đúng vậy! Ta chính là hoàng hậu đương thời, và, cũng là người đã bỏ rơi Lãnh Thiên".
Lưu Ly bấy giờ mới biết được chuyện mà cô nghe được chính là quá khứ của Hắc Lãnh Thiên.
"Nếu vậy thì thần thiếp phải gọi người là hoàng thái hậu rồi. Thần thiếp đã thất lễ".
Lưu Ly quỳ xuống hành lễ, Tuyết Dược đỡ cô dậy " Không cần hành lễ với ta đâu, cứ gọi ta là Tuyết Dược ".
"Tuyết Dược... À... Tại sao bà lại ở trong tình cảnh này vậy! ".
"Sau khi tiên đế bị thích sát, ta đã bị đày vào lãnh cung, sống một cuộc đời cô độc".
"Tinh phi nương nương. Ta đã từng... Rất yêu chàng ấy".
Lưu Ly nghe vậy trong lòng có chút ghen tuông.
- Chuyện tình của hai người.... Thật đẹp!.
Tuyết Dược cười " Đúng! Rất đẹp! ".
"Nhưng.... "
Ánh mắt bà ta bỗng đen lại " Giá như ta không nhìn ra bản chất và tham vọng của huynh ấy thì... ". "Ý người là...? ". Tuyết Dược nhìn thẳng vào ánh mắt của Lưu Ly: " Tinh phi nương nương, cô biết gì về Huyết đế?".
"Hồi còn ở Lưu gia trang từng nghe thái bà bà kể về tiền vương Huyết đế. Ngài ấy là một kẻ hoang dâm vô đạo, loạn luân cướp thê của đệ mình nhưng bù lại ngài ấy có tài trị quốc rất siêu phàm".
Tuyết Dược gật đầu " Đúng! Hắn đã cướp thê của đệ mình lại còn cưỡng đoạt cả người yêu của của chính con ruột".
Lưu Ly kinh ngạc " Sao chuyện này lại có thể xảy ra? Bà... Bà không nói cho hoàng thượng biết sự thật ư? ".
"Huynh ấy biết thì sao chứ? ".
"Huyết Đế vốn biết trước được cái chết của mình, tội ác nà hắn đã gây ra. Mỗi đêm hắn đều đến với ta nhưng bọn ta chẳng làm gì cả. Cô biết không! Hắn đã tâm sự với ta về người mà hắn yêu nhất, về người mà hắn tự hào nhất! Đến phút cuối cùng của cuộc đời, khi ta là người duy nhất ở bên cạnh hắn thì hắn vẫn gọi tên chân ái của hắn, gọi tên hài tử của hắn.... Và.... Ta đã hứa với hắn một điều mà ta thật sự hối hận vì lời hứa đó".
"Bà hối hận vì đã biến một người lương thiện thành một Huyết đế thứ hai? ".
Lưu Ly tiếp lời.
"Nếu có cơ hội thì cô hãy bảo vệ cho đại hoàng tử và đừng để nó phải đi vào vết xe đổ của ông và cha nó đã phạm phải".
Danh sách chương