Suy cho cùng Chân Bảo Lộ vẫn là cô nương chưa xuất giá, tin tức mất tích không nên để lộ ra ngoài, nếu không cho dù có tìm được người trở về, thanh danh cũng sẽ bị phá hỏng. Ông chỉ nói trong người khuê nữ không khoẻ, cần ông săn sóc. Danh tiếng Chân Như Tùng sủng ái con gái ở Hoàng Thành không ai không biết, bởi vậy, tự nhiên không ai sẽ hoài nghi.

Tuy trên mặt Chân Như Tùng tỏ vẻ bình tĩnh, trong lòng thì sốt ruột vô cùng. Ông vào phòng vén màn lên nhìn nhìn chiếc giường, hiện giờ phía trên chỉ còn lại chăn gấm gối thêu.

Lúc này, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.

Chân Như Tùng quay đầu, nhìn về phía người tới, ánh mắt sáng lên.

"Thừa Lãng, Nhượng nhi."

Khuôn mặt tuấn tú của Từ Thừa Lãng hơi trầm xuống, chắp tay nói: "Tùy tiện xâm nhập khuê phòng của biểu muội, xin thứ cho điệt nhi vô lễ."

Hiện giờ, Chân Như Tùng làm gì còn so đo với những thứ này. Bất quá ông cũng kinh ngạc, hai cháu trai của ông lại biết được tin tức nhanh như vậy. Ông nói: "Không sao, các ngươi cũng là có lòng tốt."

Ánh mắt Tiết Nhượng rét lạnh, hắn hướng tới giường nhìn thoáng qua, hỏi: "Dượng, không biết là khi nào thì phát hiện biểu muội không thấy nữa?"

Hương Đào đo đỏ đôi mắt đứng bên cạnh liền mở miệng: "Hôm qua tiểu thư ngủ không ngon, rất khuya mới ngủ vào. Chính là lúc nô tỳ qua đây hầu hạ tiểu thư đi rửa mạt, sáng nay nô tỳ và Hương Hàn tỷ tỷ ở bên ngoài chuẩn bị tốt đồ ăn sáng, Chúc ma ma đi vào đánh thức tiểu thư, mới phát hiện tiểu thư không thấy đâu nữa." Hương Đào nhát gan, nói xong liền bật khóc, "Đều nói núi Ngọc Phong có dã thú, liệu tiểu thư của chúng ta có phải đã bị dã thú..."

"Nói bậy!"

Lúc này Chân Như Tùng quát lớn một tiếng, trong lòng cũng rất sợ hãi.

Tiết Nhượng cũng nói: "Sẽ không đâu." Hắn tỉ mỉ nghĩ tới lời Hương Đào nói, đi đến thoáng mở rộng cửa sổ ra, hỏi, "Vậy cửa sổ vẫn mở ra sao?"

Chúc ma ma giống như nghĩ tới điều gì, tiến lên một bước nói: "Lúc lão nô tiến vào, cửa sổ cũng đã mở ra rồi."

Hương Hàn lại nói: "Tiểu thư sợ lạnh, cửa sổ là nô tỳ tự mình đóng, trừ phi buổi tối tự mình tiểu thư mở cửa sổ ra thôi."

Như vậy rõ ràng cho thấy không thể nào.

Tiết Nhượng hướng tới ngoài cửa sổ nhìn lại, thấy bên ngoài một mảnh tuyết trắng mờ mịt. Tuyết còn đang rơi, dù có vết tích gì, cũng đã sớm bị che dấu không thấy nữa. Hắn hít một hơi thật sâu, tự nói với mình phải tỉnh táo, rồi sau đó cúi đầu, chú ý tới vết bột phấn để lại bên cửa sổ. Hắn dùng ngón tay chấm nhẹ, để lên chóp mũi ngửi.

Chân Như Tùng cũng đã đi tới, nói: "Đây là..." Ông nhất thời mở to hai mắt, "Thế nhưng lại dùng thủ đoạn xấu xa như vậy!" Chuyện đến bây giờ, Chân Như Tùng hiển nhiên biết, khuê nữ là bị người dùng mê hương làm ngất rồi mang đi.

Mi mày Tiết Nhượng trong veo mà lạnh lùng, lúc này mới xoay người nhảy ra cửa sổ.

Trong lòng Từ Thừa Lãng lo lắng, nhìn Tiết Nhượng nhảy ra ngoài cửa sổ, xoay người nói với Chân Như Tùng: "Cháu cũng đi tìm Lộ biểu muội."

Nguyên là Chân Bảo Lộ cảm thấy mê man, như thế nào mắt mở đều không ra. Đến khi cảm giác được bản thân mình ngã nhào xuống từ trên cao, trên người đau đớn không thể tả, mới gắng gượng mở to hai mắt.

Rõ ràng nàng đang ngủ trên giường trong phòng khách, hiện giờ mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt chính là một mảnh tuyết trắng xoá, bên tai giống như còn có tiếng ngựa hí.

Nàng nghiêng đầu, thấy một con ngựa màu rám nắng càng chạy càng xa, lộc cộc, mãi đến dần dần biến mất trong tầm mắt nàng.

Chân Bảo Lộ hít sâu một hơi, tứ chi lạnh cóng không còn cảm giác. Trên người nàng chỉ mặc tẩm y (áo ngủ), bởi vì biệt uyển có chút lạnh, buổi tối lúc đi ngủ mới mặc bộ dày hơn. Nhưng có dày cách mấy, cũng chỉ là đồ ngủ.

Chân Bảo Lộ lạnh run cầm cập, thấy con ngựa đi xa và mảnh vải rơi trên mặt đất, đã đoán ra chuyện gì xảy ra.

- - Nàng bị người dùng mảnh vải cột vào trên lưng ngựa, mãi cho đến nơi này, mới từ trên lưng ngựa té xuống.

Chân Bảo Lộ chống hai tay ngồi dậy, nhìn nhìn bốn phía, nhưng nơi này tất cả đều là tuyết đọng trắng xoá và cây cối, nàng không nhận ra nơi này là chỗ nào. Lúc này Chân Bảo Lộ mới sợ hãi. Đời trước mặc dù nàng trôi qua vất vả, nhưng tới cùng cũng không gặp qua loại tội này, đời này nàng thật vất vả mới có thể sống an toàn, phụ thân và bọn đệ đệ đều còn, nhưng nàng lại gặp chuyện như vậy.

Đến tột cùng là ai muốn hại nàng? Chân Bảo Lộ tỉ mỉ suy nghĩ. Nghĩ tới Chân Bảo Chương, nhưng nàng biết, nơi này là biệt uyển hoàng gia, Chân Bảo Chương có lòng đó cũng không có năng lực kia.

Như thế...

Chân Bảo Lộ lanh đến cánh môi tím tái hơi hơi mấp máy, trong lòng đại để đã đoán được ra. Nàng dùng sức ôm lấy thân thể của chính mình, nhưng bên ngoài lạnh như vậy, nếu nàng không trở về, sớm hay muộn sẽ bị đông chết ở đây.

Thật đúng là ngoan độc, làm nàng hôn mê choáng váng cột lên ngựa, lại đúng vào thời tiết này, trên núi hoang vu không người, nàng chỉ là một cô nương, cho dù không đông chết, chỉ nói bị ngã từ trên ngựa xuống, nói chung cũng sẽ mất mạng dưới vó ngựa.

Trái lại vận khí của nàng có chút may mắn, cử động thân thể, không có ngã sấp xuống, chỉ là tay chân bị cọ rách da, chảy máu, trời lạnh nên miệng vết thương nhanh chóng bị đông cứng kết vảy.

Chân Bảo Lộ run rẩy, hít một hơi thật sâu, biết rằng nếu nàng cứ chờ người khác tới tìm nàng, sớm hay muộn sẽ bị tươi sống đông chết, lập tức đứng dậy đi vài bước. Tuy lạnh, vừa vặn có thể từ từ bước đi. Chỉ là nàng không biết mình ở chổ nào.

Nàng nhớ rõ lúc mình đang còn ở trong phòng, hiện giờ trời đều đã sáng, nghĩ đến cách biệt uyển cũng đã một khoảng nhất định. Nhưng vào thời điểm này, Chúc ma ma và Hương Hàn các nàng cũng nhất định phát hiện không thấy nàng, tất nhiên sẽ nói cho phụ thân đi tìm nàng. Tìm người trong tuyết rơi là tệ nhất, dấu vết gì, chỉ một thoáng liền bị tuyết che hết toàn bộ không thấy được nữa, phụ thân nhất định vô cùng lo lắng cho nàng, cũng chỉ có thể giống con ruồi không đầu mà tìm nàng.

Chân Bảo Lộ có chút hối hận.

Nếu lúc này mình thật chết đi, vậy đời này con gái như nàng cũng không thể hiếu thuận phụ thân cho tốt, cảm tình giữa nàng và mẫu thân mặc dù xa lạ, nhưng nói cho cùng đó cũng là mẫu thân của nàng, nàng cũng có thể thoáng đối với bà tốt hơn chút. Còn có tỷ tỷ, nếu nàng cứ như vậy chết đi, việc hôn sự của tỷ tỷ sẽ phải lùi lại. Nàng còn chưa thấy Thượng nhi cùng Vinh nhi lớn lên, còn chưa thấy hai người bọn họ cưới vợ nữa...

Chân Bảo Lộ nghĩ tới những thứ này, ý chí sức lực kiên trì liền nhiều hơn.

Còn có, còn có chính nàng đây.

Đời này nàng chỉ muốn gả cho một phu quân kiên định, hiện giờ thật vất vả mới tới tuổi nói chuyện đính thân, việc hôn sự cũng chưa định ra. Tiết Nhượng thích nàng, nàng cũng dần dần bắt đầu không bài xích hắn, trong lòng cũng có chút để ý hắn. Nếu nàng chết đi, Tiết Nhượng nhất định sẽ khổ sở, nhưng qua không bao lâu, rồi cũng sẽ thành thân. Chu Sính Đình vẫn chờ đợi hắn, trì trệ không gả, nếu nàng đi rồi, chẳng phải vừa lúc cho nàng ta như nguyện? Cho dù không có Chu Sính Đình, còn có người hại nàng kia.

Chân Bảo Lộ càng nghĩ càng thấy được bản thân không thể cứ như vậy dễ dàng chết đi.

Nàng tin bản lĩnh của phụ thân, cũng tin bản lĩnh của Tiết Nhượng. Bọn họ nhất định sẽ tìm ra nàng.

Chân Bảo Lộ bước thấp bước cao đi tới, hai tay ôm thật chặt thân thể của mình, cảm thấy đã đi rất lâu rất lâu, quay đầu nhìn lại, thì ra bất quá chỉ là một đoạn ngắn.

Nàng nhìn dấu chân dẫm trên mặt tuyết của mình, biết dựa vào năng lực của nàng, nàng căn bản đi ra không được. Nàng buông tha việc đi tiếp, nhìn nhìn bốn phía, chợt thấy cách đó không xa có một đại thụ vững chắc, bởi vì đại thụ qua nhiều năm tháng đã tạo thành một hốc cây, Chân Bảo Lộ nhìn hốc cây kia, nhất thời hai mắt sáng lên đi tới, sau đó ngồi xổm người xuống trốn vào bên trong.

Hiện giờ, trái lại Chân Bảo Lộ thấy may mắn vì người mình thấp bé, nàng khó khăn lắm mới có thể chui vừa vào hốc cây này.

Hốc cây khuất gió, tuy nhiên vẫn băng hàn thấu xương, lại làm cho nàng thiếu chút bị lạnh cóng. Nàng dùng lực xoa xoa hai tay, che mặt mình, sau đó lại xoa xoa hai chân đang từ từ cứng ngắc vì rét lạnh. Nhưng cũng không có bớt lạnh gì cả, suy cho cùng những thứ này chỉ trị ngọn không trị gốc, xoa làm sao cũng không ấm lên.

Đến cuối cùng, Chân Bảo Lộ chỉ có thể cuộn tròn thân mình nằm trong hốc cây, lạnh run, rốt cuộc không còn khí lực nhúc nhích nữa.

Vào lúc hoảng hốt, Chân Bảo Lộ nghĩ tới một chút chuyện tình đời trước - -

Nàng nhớ rõ mùa đông năm ấy, tuyết rơi phủ kín. Nàng ở phía sau núi Linh Phong tự ít khi hảo tâm đã cứu được một người quần áo lam lũ, nam tử râu ria đầy mặt. Xưa nay nàng ích kỷ, không có thiện tâm như những cô nương khác, nhưng ngày ấy cũng không hiểu được sao lại thế này, nhìn nam tử đông lạnh kia, đột nhiên nổi lên đồng cảm. Lúc đó chính nàng cực kỳ rõ ràng cảm giác được, mới nghĩ tới, nếu là hiện giờ, ai đó có thể cứu nàng, thì thật tốt bao nhiêu.

Chân Bảo Lộ lẳng lặng nằm thật lâu, lâu đến cảm giác mình không chịu đựng nổi rồi. Lúc nàng rốt cục muốn nhắm mắt lại, thì nghe được có người đang gọi nàng.

Ai đó?

Nàng mấp máy môi, muốn nói mình ở nơi này, nhưng sau khi mở miệng mới phát hiện mình đông lạnh đến nỗi ngay cả tiếng nói đều không phát ra được.

Tiết Nhượng tại cách đó không xa, trên tóc và người dính không ít tuyết, sắc mặt âm trầm, người đầy chật vật.

Hắn lẳng lặng nhìn dấu vết in xuống trên mặt tuyết, nhìn dấu chân nông nông sâu sâu chưa bị che lấp, mới theo dấu chân một đường đi đến trước...

Đến dưới cây đại thụ, hắn thấy một cô nương co rúc ở trong hốc cây, lúc này mới đột nhiên mở to hai mắt.

Thấy hai tay nàng ôm thật chặt bản thân mình, giống như con vật nhỏ bị người vứt bỏ, tội nghiệp nằm ở nơi đó, không hề nhúc nhích.

Hai tay Tiết Nhượng run rẩy, lúc này mới quỳ xuống, lấy tay ôm người lên: "Tiểu Lộ, Tiểu Lộ..."

Cả người tiểu cô nương rét lạnh, trên người tựa như một tia nhiệt độ cũng không có. Tiết Nhượng cởi bỏ vạt áo của mình, bọc nàng vào trong người mình, dùng cánh môi đụng đụng mặt nàng, khẽ kêu, "Tiểu Lộ, Tiểu Lộ."

Cảm giác được sự ấm áp, Chân Bảo Lộ không nhịn được áp tới.

Nàng nghe được giọng nói của Tiết Nhượng, chậm rãi mở to mắt nhìn hắn, giống như đã khóc, lông mi dính nước mắt đông lạnh thành sương, chậm rãi run rẩy vài cái, mới mím môi ủy khuất nói: "...Huynh rốt cục tới rồi." Nàng áp gương mặt mình sát vào lồng ngực của hắn, "Ta còn tưởng rằng ta sẽ chết nữa chứ."

Tiết Nhượng vuốt ve mặt nàng, trước ngực phập phồng, thở ra một hơi dài, nói: "Là ta đã tới chậm."

Chân Bảo Lộ khe khẽ lắc đầu.

Xưa nay nàng luôn bắt bẻ, trước giờ không hài lòng cái này, cũng không vừa ý cái kia, nhưng vào thời điểm này, nàng không trách hắn chút nào. Lúc này nàng gặp chuyện không may, phụ thân nhất định sẽ mang rất nhiều người tìm nàng. Thật ra nhiều người như vậy, lại cứ là hắn tìm được nàng.

Khóe miệng Chân Bảo Lộ vểnh vểnh lên, gương mặt dán vào trong ngực cực nóng của hắn, gương mặt thoáng nghiêng, khẽ áp đôi môi đụng lên ngực hắn. Nàng vô cùng hết sức cảm kích hắn tìm được mình.

Nhưng Tiết Nhượng không chú ý tới sự mờ ám của nàng, đợi thân thể nàng khôi phục độ ấm, mới đưa xiêm y áo choàng trên người khoác lên cho nàng. Chân Bảo Lộ thấy nàng bị quấn giống như bánh chưng, ngay cả đầu cũng được bọc thật chặt chẽ, run rẩy mấp mấy lầm bầm một câu.

Tiết Nhượng cười cười, biết nàng thích chưng diện, đâu chịu nổi đãi ngộ như vậy, liền vổ về nói: "Trước như vậy đã, ta mang muội tìm một chỗ nghỉ ngơi chút." Hắn thay nàng che phủ chặt chẽ, rồi, mới khom lưng cõng người lên.

Chân Bảo Lộ nằm vào trên lưng hắn, chỉ cảm thấy lưng hắn rộng lớn rắn chắc, khiến cho nàng cảm thấy rất kiên định.

Nàng tựa đầu vào vai hắn, khe khẽ nói: "Ta có thể ngủ một lát không?"

Tiết Nhượng cõng người trên lưng, tìm kiếm khắp nơi một chỗ để nghỉ ngơi, nghe thanh âm trầm thấp của tiểu cô nương phía sau, liền nhăn mi nói: "Đừng ngủ, chúng ta nói chuyện."

Chân Bảo Lộ "Ừ" một tiếng, nhớ việc hắn đem xiêm y của mình cho nàng rồi, quan tâm nói: "Đại Biểu Ca, huynh lạnh không? Ta đưa lại xiêm y cho huynh nha." Tuy nói nàng đã mặc xiêm y của hắn, lúc này vẫn cảm thấy lạnh, nhưng so với mới vừa rồi thì tốt nhiều lắm.

Lại nghe hắn thản nhiên nói: "Không có việc gì, ta không lạnh."

Chân Bảo Lộ chợt nhớ tới Tiết Nghi Phương nói với nàng, nói đại ca của nàng ta thân thể rắn chắc, buổi sáng hàng ngày đều thức dậy luyện quyền, trời mùa đông vẫn để trần.

Lúc này nghe hắn nói không lạnh, cũng liền yên tâm.

Chỉ là Chân Bảo Lộ nhìn thấy lỗ tai hắn bị lạnh trở nên hồng, hai tay từ trong áo choàng vươn ra che lỗ tai của hắn, nhận thấy được bước chân của hắn dừng một chút, nàng mới nói: "Nếu để lạnh hơn, sẽ bị nứt da đấy. Nếu một lần bị nứt da, về sau hàng năm đều bị."

Bản thân Chân Bảo Lộ trái lại không bị nứt da. Nếu lỗ tai và hai tay dễ dàng bị nứt da, một cô nương thích chưng diện, làm sao chịu được những thứ này? Đến mùa đông, Chân Bảo Lộ tự nhiên sẽ nghe theo Chúc ma ma giữ gìn thật tốt. Bất quá nghĩ tới mới vừa rồi nàng bị đông cứng lâu như vậy, sợ là không thể tránh được bị nứt da, trong lòng liền phiền muộn.

Trong lòng Tiết Nhượng ấm áp, nói: "Ta là nam nhân, có bị nứt da cũng không sao, muội nhanh cho tay vào áo lại đi." Thật sự là hắn không sao, nhưng nàng lại khác, nàng là một cô nương.

Chân Bảo Lộ không để tâm nữa, lúc này cũng cảm kích hắn đối tốt với nàng, chỉ có thu hồi hai tay rét lạnh, chà nóng, lại che lỗ tai cho hắn. Như vậy lặp đi lặp lại liên tục, lỗ tai của hắn và tay của nàng đều đã tốt hơn một chút.

Bên tai là thanh âm gió rít gào, Chân Bảo Lộ an tâm nằm trên lưng Tiết Nhượng, cuối cùng mới trăm cay nghìn đắng tìm được một sơn động để tránh gió.

Tiết Nhượng cẩn thận đặt người xuống dưới, tỉ mỉ đánh giá gương mặt nàng, nhìn cánh môi nàng đông lạnh tím tái, mày nhăn lại, nói: "Muội ngồi một lát, ta đi nhóm lửa, lập tức sẽ ấm lên thôi."

Chân Bảo Lộ được nuông chiều từ bé, cho dù đời trước ăn nhờ ở đậu, cũng chưa từng làm việc nặng, hiện nay nàng ngoan ngoãn đáp ứng, nhìn Tiết Nhượng tìm củi lửa, chỉ chốc lát sau liền bắt đầu nhóm lửa..., động tác cực kì quen thuộc, khiến cho nàng càng cảm thấy Đại Biểu Ca thật sự có thể làm được.

Ánh lửa nhu hòa chiếu lên gương mặt tuấn mỹ góc cạnh rõ ràng của nam nhân, hắn mặc một lớp xiêm y mỏng manh, giờ phút này đường nét rắn chắc hoàn toàn lộ ra hết, chỉ là nhìn, cũng làm người ta mặt đỏ tim đập.

Có một người nam nhân như vậy ở đây, đổi lại là cô nương nào đều sẽ có cảm giác thật sự yên tâm.

Nàng đang nhìn hắn, mà hắn chỉ lo cúi đầu nhóm lửa, nhưng lúc cảm giác được ánh mắt của nàng, mới ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với ánh mắt của nàng.

Ánh mắt nàng vốn rất xinh đẹp, trong suốt linh động, hiện nay bên trong là ảnh ngược ánh lửa thiêu đốt, lại càng sáng rực loá mắt. Tiết Nhượng giật mình, lúc này mới thoáng cong môi, ôn nhu hỏi: "Ấm hơn chút chưa?"

Chân Bảo Lộ gật đầu "Ừ" một tiếng: "Nhiều lắm rồi."

Tiết Nhượng ngồi đến bên cạnh nàng, nghĩ nghĩ, mới hỏi: "Muội có bị thương chỗ nào không?" Nam nữ hữu biệt, mặc dù hắn lo lắng, cũng không thể cứ như vậy cởi bỏ xiêm y của nàng để kiểm tra.

Chân Bảo Lộ vừa nghe vậy, gương mặt đỏ hồng, xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Không có chuyện gì." Những vết trầy da nho nhỏ này, đương nhiên không coi là gì, hơn nữa nơi này cũng không có thuốc mỡ, phải trở về rồi lại nói. Nàng biết hắn quan tâm nàng, nhưng những chỗ đó không tiện để cho hắn xem.

Tiết Nhượng nhìn nàng, hiển nhiên cũng yên tâm rồi. Hắn cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn thon nhỏ của nàng, đầu ngón tay đông lạnh có hơi đỏ, cũng không trì hoãn, không hỏi ý của nàng, đưa tay nắm lấy, bỏ vào trong lòng hắn.

Chân Bảo Lộ vội vàng nhìn hắn, nhưng không rút tay về.

Tay để trong ngực rắn chắc ấm áp, vừa nghĩ tới lúc nãy nàng áp vào trong lòng hắn, Chân Bảo Lộ cảm thấy gương mặt đều nóng lên. Lúc ấy nàng bất chấp những thứ này, nhưng hiện giờ nhớ tới, làm sao không biết xấu hổ. Cho nên lúc này hai tay đặt trong lòng hắn, Chân Bảo Lộ cũng không tiện nói chuyện cùng hắn nữa.

Thật ra vô cùng ấm. Nàng lặng lẽ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trong lòng suy nghĩ, bọn họ không nghĩ tới Đại Biểu Ca của nàng sẽ đau lòng người ta như vậy.

Nếu cưới thê tử, khẳng định hắn cũng sẽ đau thê tử như vậy chứ? Hẳn là so với lúc này còn tốt hơn.

Ủ ấm tay xong, Tiết Nhượng nhìn áo bào đang đắp hai chân của nàng, nói: "Cũng ủ ấm chân cho muội đi."

Hắn thật đúng là tự xem mình là túi chườm nóng rồi, nhưng được hắn ôm lấy xác thực còn thoải mái hơn túi chườm nóng nhiều lắm. Chân Bảo Lộ xấu hổ vô cùng, rút tay trở về, dùng áo choàng bọc hai chân của mình, ngăn cản nói: "Không cần, chân không lạnh."

Nói không lạnh đó là giả, toàn thân cao thấp lạnh nhất chính là chân. Nhưng nàng làm sao để Tiết Nhượng ủ ấm chân cho nàng được?

Lúc này Tiết Nhượng lại khó có được không nghe lời nàng, động tác lưu loát xốc áo choàng lên cởi vớ nàng xuống, chỉ là nhìn đôi chân trắng như ngọc tinh xảo xinh xắn của nàng vẫn không nhịn được ngẩn người, rồi sau đó chuyển ánh mắt đi, đem hai chân nàng đặt vào trên bụng.

Chân Bảo Lộ trợn tròn mắt nhìn hắn, thầm nghĩ hắn thật đúng là ủ đến nghiện rồi.

Bất quá bàn chân thật ấm áp, đích xác rất thoải mái. Chân Bảo Lộ cũng không làm kiêu, nếu hắn muốn làm túi chườm nóng, vậy nàng xem hắn là túi chườm nóng là được.

Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, đến khi hai chân khôi phục sự ấm áp, mới thoải mái động vài cái, đầu ngón chân khẽ cọ lên bụng hắn, nhưng Tiết Nhượng làm sao chịu nổi nàng cọ như vậy, tuy nói lúc này có một số việc không hợp thời điểm, nhưng hắn là nam nhân, có một số việc không phải mình có thể khống chế.

Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng rốt cục đỏ hồng hơn, mi mày nhuộm ý cười, giống như một chút cũng không sợ hãi tình cảnh lúc này. Mà trên người nàng đang mặc xiêm y của hắn, dù được bao bọc chặt chẽ, cũng khó có thể che dấu thân thể mềm mại linh lung hấp dẫn của tiểu cô nương. Mới vừa rồi trong lúc đó, nàng gắt gao dựa vào lồng ngực của hắn, mềm mại áp vào bụng hắn, cánh môi khẽ cọ lên da thịt hắn. Chỉ mới nghĩ tới, Tiết Nhượng liền nóng lên, cổ họng hắn động vài cái, nhất thời cũng không dám nhìn nàng nữa, chỉ dời mắt đến một bên, nghĩ tới sự tình hôm nay.

Nghĩ như vậy, rốt cục cũng từ từ bình phục.

Hai người đều im lặng, Chân Bảo Lộ cứ như vậy được hắn thay nàng ủ chân, cũng vui vẻ hưởng thụ, chỉ là qua một lúc lâu sau, mới dần dần cảm giác có chút không ổn, không nhịn được cắn cắn môi.

Nhận thấy được nàng không nói một lời, đầu ngón chân cũng không nghịch ngợm nữa, Tiết Nhượng mới lại nhìn mặt nàng.

Thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cúi xuống, mày cũng gắt gao nhíu lại, liền nghĩ tới có lẽ nàng không thoải mái ở chỗ nào, mới hỏi: "Tiểu Lộ, muội sao rồi?"

Chân Bảo Lộ cắn cắn môi, hơi hơi giương mắt, mắt to ướt sũng nhìn đại nam nhân khẩn trương trước mặt, tiểu bộ dáng giống như khó có thể mở miệng.

Tiết Nhượng nhất quyết không tha hỏi lại một lần.

Lúc này Chân Bảo Lộ mới cúi thấp đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lấy một loại thấy chết không sờn nói: "Ta…Ta nghĩ muốn đi vệ sinh."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện