Chóp mũi Chân Bảo Lộ chua xót, cảm thụ được hơi thở phập phồng của nam nhân trước mặt, nghe mùi hương trên người hắn, lầm bầm một câu: “Thúi chết đi.” Nhưng hai tay ôm ngang lưng hắn lại không buông ra.

Trên người cô nương nào cũng thơm ngào ngạt, mặc dù vừa rồi nàng chạy nhanh nên ra mồ hôi, trên người vẫn còn mùi thơm nhàn nhạt. Nhưng nam nhân thì khác, thường ngày khi Tiết Nhượng gặp nàng, đều tắm rửa thu xếp một phen, tình huống lúc này đặc biệt, dù cho tôn quý như Tĩnh Vương cũng toàn thân đều là mồ hôi bẩn, chớ nói chi đến Tiết Nhượng.

Tiết Nhượng sợ dính vào nàng, liền buông nàng ra. Hắn cúi đầu nhìn tiểu cô nương mặt đỏ thắm, tinh tế ung dung nói: “Gầy rồi.”

Có sao? Chân Bảo Lộ giơ tay sờ sờ mặt mình, thầm nghĩ cô nương gầy chút không phải rất tốt sao? Chỉ cần chỗ không nên gầy đừng gầy là được. Nàng tùy ý nói một câu lấy lệ, lại thấy hắn sững sờ nhìn mình, cảm thấy có chút buồn cười, hỏi: “Chàng cứ tới đây như vậy, không có chuyện gì chứ?” Hiện giờ, Tiết Nhượng nên tiến cung cùng Tĩnh Vương.

Tiết Nhượng nói: “Yên tâm, không gì đáng ngại.” Thân mình Tuyên Hòa đế không khoẻ, ngày mai mới triệu kiến.

Hắn đã nói vậy, nàng yên tâm rồi. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nghĩ tới lời Tiết Nghi Phương mới nói cùng nàng, lại nhìn bộ dáng uy phong lẫm lẫm hiện nay của hắn, quả thật mới hơn nửa năm, Đại Biểu Ca của nàng càng có mùi vị nam nhân rồi. Nàng lại hỏi chuyện hắn bị thương, nhưng Tiết Nhượng chỉ nói sơ lược qua loa.

Chân Bảo Lộ mới không tin, phùng má, lập tức nói: “Cái gì mà vết thương nhỏ? Cả Hoàng Thành đều bàn tán, chàng đừng gạt ta.”

Tiết Nhượng vẫn cười ôn hòa, nói: “Nếu không tin, Ta cho nàng nhìn thử xem.”

Xem cái gì? Chân Bảo Lộ đỏ bừng mặt, trợn mắt nhìn hắn: “Da mặt dày!”

Tiết Nhượng tiếp tục mặt dày nắm tay nàng, cầm đôi tay nhỏ nhắn mịn màng trắng như bạch ngọc trong tay, lẳng lặng vuốt ve, chỉ riêng sự trơn mềm ấm áp này đã đủ khiến cảm xúc của hắn dâng trào. Hắn lại nhìn cái miệng nhỏ phấn nộn kia, lúc này, nàng nói cái gì hắn cũng đều thích nghe. Da mặt dày lại thế nào? Nếu không phải hắn da mặt dày, sợ rằng hiện nay chỉ có thể mở to mắt nhìn nàng, trong lòng nhớ nhung nàng, sao có thể danh chính ngôn thuận nắm tay nàng, gần gũi nàng như vậy. Tiết Nhượng cảm thấy hai đời đều thua trên người nàng rồi, cũng không còn biện pháp, ai kêu lần đầu tiên mắt hắn nhìn thấy nàng, đã không thể khống chế được bản thân mình.

Hắn nói: “Ta đưa nàng về.”

Chân Bảo Lộ biết Tiết Nhượng hiểu rõ nàng, khẳng định đoán ra là nàng lén chạy ra ngoài. Hai tai Chân Bảo Lộ nóng lên, có chút ngượng ngùng, hôm nay hắn trở về thành, nàng chạy đến như vậy, giống như nàng rất ngóng trông thấy hắn lắm vậy. Nàng nhăn nhó một lúc, nhìn mình chằm chằm mũi giày, mới nói: “Ta chỉ tuỳ ý ra ngoài đi một chút thôi.”

Hắn không vạch trần nàng, mà theo nàng nói tiếp: “Ừm, nhưng giờ đã gặp ta, thì không có lý do để ta không đưa nàng về.”

Trái lại nói rất có lý. Chân Bảo Lộ mỉm cười. Hắn cho nàng bậc thang để bước xuống, nàng cũng nể mặt hắn, vì thế gật đầu nói: “Được, vậy chàng đưa ta về đi.”

Chân Bảo Lộ đội mũ che mặt lên lại, thế này mới khiến Tiết Nhượng đưa nàng trở về. Bất quá ngày hôm đó trời nắng gắt gao, dù có mũ che mặt cũng đỡ không nổi. Cuối cùng vẫn là Tiết Nhượng ở sạp ven đường mua một cây dù giấy che ánh mặt trời cho nàng. Chân Bảo Lộ có chút ngượng ngùng, nghiêng đầu ngó gương mặt đen đi vì bị phơi nắng của hắn, bản thân hắn thì chẳng bao giờ thèm lo những việc nhỏ nhặt này, nhưng đến phiên nàng thì cũng quá cẩn thận rồi.

Cử chỉ chu đáo như vậy, bất cứ cô nương nào đều rất hưởng thụ.

Đến khi tới cửa sau phủ Tề Quốc Công, Chân Bảo Lộ mới khẩn trương thúc giục hắn: “Chàng nhanh về đi.”

Tiết Nhượng dắt ngựa đứng bên cạnh nàng, dáng người cao lớn, gương mặt phơi nắng có hơi ửng đỏ, sắc mặt ôn hòa nói: “Ta nhìn nàng đi vào.”

Đổi lại thường ngày, trong lòng Chân Bảo Lộ sẽ thấy ngọi ngào, nhưng lúc này thì khác. Cửa sau khóa rồi, nàng không có cách nào đi vào một cách đường đường chính chính, càng không thể trèo tường ngay trước mặt Tiết Nhượng. Nàng nắm chặt hai tay có chút xấu hổ, thấy hắn giống như nhìn ra manh mối, dứt khoát thừa nhận: “Ta chính là trèo tường ra ngoài.”

Nàng cũng muốn rụt rè, không muốn để hắn thấy mình không biết xấu hổ như vậy, nhưng lúc ấy nàng đâu nghĩ được nhiều như vậy? Chân Bảo Lộ không dám nhìn hắn, cúi đầu nhìn mũi giày, thấy Tiết Nhượng thật lâu không lên tiếng, lúc này mới nhớ tới lời nói của mẫu thân khi ngăn cản nàng ra ngoài, ngẩng đầu khe khẽ nói: “Tiết Nhượng, ta như vậy...chàng sẽ xem nhẹ ta sao?” Lúc này nàng không gọi hắn là Đại Biểu Ca, mà là kêu tên của hắn.

Trong lòng Tiết Nhượng thoáng chấn động, giơ tay vuốt ve mặt nàng, nói: “Đương nhiên sẽ không, trong lòng ta rất vui.” Bất quá lại nói, “Nhưng lần tới đừng làm vậy nữa, nguy hiểm lắm. Nàng có bị thương ở đâu không?”

Chân Bảo Lộ như trút được gánh nặng, lắc đầu nói không có, con mắt lóe sáng trong suốt: “Sẽ không đâu, ta rất cẩn thận.”

Nàng vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, do dự một lúc mới mở miệng nói, “Bên trong có cây thang, các nàng Hương Hàn vẫn đang trông chừng, chàng giúp ta lên đi, được không?”

Tiết Nhượng vốn định tiếp tục trò chuyện cùng nàng, nhưng tình huống bây giờ như vậy, cũng biết mẫu thân của nàng rất nghiêm khắc, nếu bị phát hiện, khó tránh khỏi bị trách phạt. Hành động hôm nay của nàng, đã nằm ngoài sự dự liệu của hắn, hắn không nghĩ tới có một ngày nàng sẽ để tâm đến hắn như vậy.

Hắn đáp ứng, cúi người, cánh tay hữu lực khoẻ mạnh ôm lấy hai chân của nàng, nâng nàng lên.

Nhìn hai tay nàng đã bấu víu vào bờ tường, mới nâng lên thêm một chút, sau cùng bàn tay to dày đỡ lấy bờ mông mềm mại của nàng, tuy chỉ là hành động vô ý, nhưng vẫn khiến Tiết Nhượng mặt đỏ tai hồng. Lòng bàn tay của hắn bỏng đến lợi hại, cố nén kích thích, thản nhiên hỏi: “Được chưa?”

Chân Bảo Lộ cũng vô cùng xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến rỉ máu, ửng đỏ dọc theo hai gò má cho đến vành tai xuống tới cằm, ngực cũng phập phồng lên xuống. May mà nàng đưa lưng về phía hắn, hắn nhìn không thấy.

Nàng nắm chặt cơ hội vội vàng bò lên, nói: “Được rồi.” Nói xong, nhìn Hương Hàn và Hương Đào vẫn canh giữ dưới chân tường. Thấy nàng trở về, lập tức tiến lên vịn lấy cây thang. Chân Bảo Lộ đứng trên mái tường, nhìn thoáng qua bên ngoài, thấy dáng người Tiết Nhượng cao lớn, liền vội vàng ngó sang chỗ khác, nói, “Ta vào đây.”

Rồi theo cây thang leo xuống.

Hương Đào nhanh chóng đi tới đánh giá một phen, hỏi: “Tiểu thư có bị thương chỗ nào không?”

Chân Bảo Lộ lắc lắc đầu, chắp tay sờ sờ cái mông của mình, liền thấy khô nóng, lắc lắc đầu nói: “Không, không có chuyện gì.”

Lúc này Chân Bảo Lộ lén ra ngoài nhưng không bị Từ thị phát hiện, tuy rằng không chính mắt nhìn thấy bộ dáng uy phong của Tiết Nhượng khi lãnh binh, nhưng cuối cùng vẫn gặp được, coi như đáng giá rồi. Bất quá vào buổi tối, khi Chân Bảo Lộ tắm rửa, Chúc ma ma nhìn thấy đầu gối tiểu thư nhà mình bị bầm tím, nên đau lòng nói: “Lần tới tiểu thư đừng làm chuyện như thế nữa.” Nói xong liền gọi Hương Hàn lấy thuốc mỡ tới, thoa cho nàng.

Chân Bảo Lộ có một đôi chân thon dài thẳng tắp, trắng mịn như tuyết, được rất nhiều cô nương hâm mộ. Hiện giờ hai đầu gối lại bị đụng đến thảm thương.

Chân Bảo Lộ đưa tay sờ sờ, cũng cảm thấy bản thân mình quả nhiên chịu thiệt thòi lớn, chẳng qua may mà đầu gối cũng không phải rất đau. Chân Bảo Lộ bị Chúc ma ma nhắc mãi việc thoa thuốc, thì Hương Đào đi vào, nói: “Tiểu thư, phu nhân đến.”

Từ thị tiến vào, thấy nữ nhi mới vừa tắm xong, mặc tẩm y ngồi trên giường, đầu tóc đen vẫn chưa khô, thấy bà vào liền muốn đứng dậy.

Thái độ của Từ thị so với lúc nãy ngược lại tốt hơn nhiều, cầm lấy khăn trong tay Chúc ma ma, ngồi xuống bên cạnh Chân Bảo Lộ, nói: “Ngồi đi.” Rồi giơ tay lau đầu cho nàng.

Chân Bảo Lộ kinh ngạc nhìn mẫu thân, có chút ngoài ý muốn. Tuy trí nhớ khi còn bé nàng không nhớ rõ, nhưng từ khi nàng trở nên thân thiết với tỷ tỷ, tỷ tỷ thường xuyên chăm sóc cho nàng như vậy. Mà mẫu thân không chỉ có bận bịu sự tình trong phủ, còn phải chiếu cố đến hai đệ đệ, nên không quan tâm mấy tới nàng, hơn nữa có tỷ tỷ cẩn thận chiếu cố, đã khiến mẫu thân yên tâm làm chuyện khác. Trong lòng Chân Bảo Lộ có vướng mắc, nhưng máu mủ tình thân vẫn cắt không đứt. Nàng và mẫu thân, không có bao nhiêu mâu thuẫn, nhưng trong lòng hai bên đều có ngăn cách, khó có thể thân cận.

Chân Bảo Lộ không lên tiếng.

Từ thị nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nữ nhi, sau khi lau khô tóc, mới lên tiếng: “Tóc của con còn tốt hơn của mẫu thân.”

Đến mức này, Chân Bảo Lộ cũng không thể cứ im lặng, cất giọng nói trong veo: “Phụ thân nói Tiểu Lộ giống mẫu thân.”

Nàng nhìn khuôn mặt vẫn trẻ đẹp của mẫu thân nhà mình, bà có một đầu tóc đen soi rõ bóng người, tựa như tơ lụa như thác nước, khiến dung mạo của bà càng thêm nổi bật. Còn nàng, tuy rằng được bảo dưỡng từ nhỏ, nhưng mái tóc có thể xinh đẹp như vậy, xét đến cùng vẫn không thoát được quan hệ với Từ thị, người mẫu thân thiên sinh lệ chất này.

Từ thị mỉm cười, mặt mày nhu hòa, nghĩ tới ngày xưa ân ái cùng phu quân, Chân Như Tùng cũng không chỉ một lần khen mái tóc của nàng. Vì thế càng khiến Từ thị dốc lòng bao dưỡng mái tóc của mình, đáng tiếc đã lâu bà không nghe thấy lời khen của ông. Nét mặt Từ thị ôn hòa hơn, chậm rãi nói: “Thái độ của mẫu thân mới vừa rồi với con có hơi quá, chỉ là Tiểu Lộ, mẫu thân vì muốn tốt cho con thôi, tuy rằng con và Tiết biểu ca đã đính thân, nhưng suy cho cùng còn chưa thành thân, một cô nương chưa lấy chồng, luôn luôn phải chú ý đến lời nói việc làm.”

Chân Bảo Lộ có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng biết mẫu thân nói đúng, sửng sốt rồi mới nói: “Mẫu thân, nữ nhi biết rồi.” Nàng cũng biết có chừng mực, hành động hôm nay đích xác đã đi quá giới hạn.

Từ thị thấy nữ nhi nhu thuận đáp ứng, trong lòng cũng dễ chịu hơn, lại muốn nói thêm gì đó, nhưng cảm thấy mình và nữ nhi có chút không thân, khi hai mẹ con nói chuyện, còn không thân cận bằng bà và trưởng nữ. Nên Từ thị cũng không nói thêm nữa, chỉ dặn dò nữ nhi hãy nghỉ ngơi sớm, rồi đi trở về.

Ở phủ An Quốc Công, hôm nay Tiết Nhượng trở về, trên dưới cả phủ cảnh tượng náo nhiệt tựa như ngày tết. Vương thị thấy lão thái thái cao hứng, cảm giác trong lòng khó chịu, trên mặt cũng chỉ có thể cười xòa. Mà lão thái thái thấy trưởng tôn tiến vào, toàn thân mặc khôi giáp thật uy phong, lập tức lệ nóng doanh tròng, nắm cánh tay trưởng tôn nói: “Hơi đen và gầy, cần bồi bổ thật tốt.”

Tiết Nghi Phương cũng cười dịu dàng nghênh đón, nói: “Hôm nay muội ở trên trà lâu thấy đại ca, rất uy phong nha.”

Tiết lão thái thái cũng nghe thấy, lần này trưởng tôn lập công trạng, đến lúc đó hoàng thượng nhất định sẽ ngợi khen. Mới nửa năm không gặp, trưởng tôn càng cao lớn tuấn tú, Tiết lão thái thái vui vẻ không ngớt, lẩm bẩm: “Nếu có thể thành thân sớm thì tốt rồi.” Mặc dù Tiết lão thái thái rất tự hào vì trưởng tôn, nhưng lão nhân gia nhớ mong nhất vẫn là việc hôn sự của bọn tiểu bối, tranh được nhiều công trạng đi nữa, cũng không sánh nổi một đứa chắt trai trắng trẻo mập mạp.

Vương thị nghe lão thái thái nói vậy, liền thấy may mắn khi người Tiết Nhượng đính thân chính là Chân Bảo Lộ. Án theo tình hình của Chân Bảo Lộ, ít nhất cũng phải hai năm nữa mới có thể xuất giá. Mà việc hôn sự của Tiết Đàm đã định ra, Vương thị cố ý để Tiết Đàm thành thân trước, tuy nói trưởng ấu có thứ tự, nhưng Tiết Nhượng đã 20 tuổi, không thể chờ hắn thành thân xong, con trai của bà mới có thể lấy thê tử.

Nói đến việc hôn sự của Tiết Đàm, Vương thị cũng tương đối hài lòng.

Đính thân với Tiết Đàm chính là tiểu thư Thẩm Yên thuộc chi thứ hai của Thẩm gia phủ Khánh Quốc Công, gia thế Thẩm cô nương hiển hách lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, là cháu gái của Tấn Dương trưởng công chúa, đường muội của Phúc An huyện chủ. Lúc trước phủ Khánh Quốc Công phát triển là nhờ Thẩm Trầm Ngư của đại phòng, mà nay Thẩm Trầm Ngư trở thành bộ dáng kia, nên Thẩm Yên thuộc chi thứ hai liền nổi bật ra.

Nhưng thấy Tiết Nhượng chiến thắng trở về, trong lòng Vương thị ít nhiều gì cũng có chút tiếc nuối, lúc bà nghe tin Tiết Nhượng trọng thương, trong lòng còn ngấm ngầm mừng thầm, nghĩ nếu Tiết Nhượng cứ chết trận sa trường như vậy, cũng là một chuyện tốt, còn có thể đem vinh quanh cho phủ.

Lại không nghĩ Tiết Nhượng mạng lớn như vậy.

Trong lòng Vương thị tiếc nuối, nhưng không biểu hiện ra ngoài.

Tiết Nhượng phong trần mệt mỏi, sau khi ở phòng khách gặp mọi người, liền về Tứ Hòa Cư rửa mặt chải đầu.

Mà về Tứ Hòa Cư cần phải đi ngang qua hồ sen, một cô nương mặc áo cánh màu xanh ngọc bích yêu kiều thanh mảnh chính đang đứng đó. Chu Sính Đình mười sáu tuổi thật xứng với tên của nàng, duyên dáng thướt tha, xinh đẹp như hoa, hiện nay gương mặt khẽ đỏ ửng, khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn tuấn mỹ kia đi tới, lúc này mới làm như ngẫu nhiên gặp được, tiến lên phía trước nói tiến lên phía trước gọi: “Nhượng biểu ca.”

Chu Sính Đình một đôi mắt hiện ra nhẹ nhàng xuân sắc, dáng người mảnh mai như liễu, cực kì xinh đẹp. Hôm nay nàng đã hao tốn tâm tư vào cách ăn mặc, nhìn vào không ngờ rằng, lại có thể khiến nàng nổi bật lên nét thanh lệ thoát tục, xinh đẹp không gì sánh nổi.

Tiết Nhượng trầm mặt, chỉ khẽ gật đầu, rồi nhanh chóng rời khỏi.

Lúc này ánh mắt Chu Sính Đình ảm đạm, nhìn theo bóng lưng rời đi của Tiết Nhượng, vô ý thức cắn cắn môi.

Buổi tối sau khi tắm rửa Tiết Nhượng liền lên giường.

Ở trong quân doang một đoạn thời gian, có chút không chú ý chuyện vặt vãnh, hiện nay áo ngủ thoáng mở rộng, lộ ra vùng ngực rộng lớn phập phồng.

Tiết Nhượng nằm trên giường, lẳng lặng nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp sáng nay, còn có bờ mông mềm mại, nghĩ đến đó, cổ họng có chút khô khốc. Hai đời rồi, đây là lần đầu tiên. Trước kia còn đỡ, nhưng mấy ngày tại trong quân doanh, người trong quân doanh không giống với đám công tử thích nói chuyện tao nhã ở Hoàng Thành, mà đều là những hán tử thô lỗ, nói đến nữ nhân lại càng hưng phấn. Tiết Nhượng không nghe lọt tai mấy lời nói thô tục, lúc ấy không có bao nhiêu cảm giác, nhưng hôm nay nhớ lại, tâm tình liền khó có thể bình phục.

Hắn đưa tay lấy chiếc khăn tay dưới gối ra.

Đây là hôm nay nàng lau xong thì tiện tay vứt bỏ, nhưng hắn lại cẩn thận cất giữ.

Tiết Nhượng vuốt phẳng một phen, trong đầu niệm binh pháp, cố gắng áp chế ý nghĩ đẹp đẽ trong lòng. Thật lâu sau, Tiết Nhượng lẳng lặng mở to mắt, đáy mắt sâu sắc trầm tĩnh. Hắn cúi đầu nhìn chỗ dưới đáy quần nhô lên của mình, muốn đứng lên đi phòng tắm dội nước, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, một lần nữa nằm xuống, nắm chiếc khăn trong tay. Đưa tay xuống cầm. (Cầm gì thì mọi người tự hiểu nha)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện