Thanh Ninh công chúa là người có thân phận cao nhất trong những cô nương ở thiền điện lúc này, dáng vẻ nàng đoan trang chững chạc, mặc dù thân phận cao vô cùng, nhưng lại không giống những vị công chúa được nuông chiều trong hoàng gia khác, chiêu đãi một đám tiểu thư huân quý nhà triều thần vô cùng chu đáo, khá có phong phạm của một vị công chúa.
Thấy A Uyển tới, Thanh Ninh công chúa lôi kéo tay của nàng cười nói: "Nghe nói muội bị bệnh, bây giờ tốt hơn chưa?"
"Bây giờ đã tốt hơn nhiều, cám ơn Thanh Ninh biểu tỷ quan tâm." A Uyển lần nữa lộ ra khuôn mặt tươi cười thiên hạ vô địch của tiểu la lỵ.
Thanh Ninh công chúa lại quan tâm hỏi han thêm mấy câu, rồi để cho nàng cùng Mạnh Tự đi chơi, còn nàng cùng Mạnh Vân vẫn ngồi chung một chỗ, cùng một số cô nương bằng tuổi trò chuyện.
Lúc Mạnh Tự lôi kéo A Uyển đến bên cạnh chơi, A Uyển còn có thể cảm giác được ánh mắt tò mò của người chung quanh, nàng quay đầu nhìn về phía Thanh Ninh công chúa, thấy một đám cô nương vây quanh Thanh Ninh công chúa nịnh nọt nàng, càng làm nồi bật Mạnh Vân người đang ngồi bên cạnh Thanh Ninh công chúa đang lãnh đạm bưng trà, thỉnh thoảng có người hỏi đến mới đáp lại mấy tiếng.
Mạnh Vân có thái độ lạnh nhạt như vậy là để cho một số cô nương da mặt không đủ dầy chịu không được mà tự rút lui, chỉ có thể không nhịn được mà oán thầm nàng thanh cao lãnh ngạo, chỉ dựa vào có một người mẫu thân là Trưởng công chúa Khang Bình mới có thân phận như vậy, nếu không với loại tính khí này của nàng, ai có thể chịu nổi nàng. Cũng có người nghĩ đến, loại tính khí này của Mạnh Vân, đoán chừng cũng không được các vị trưởng bối thích, cho dù là nữ nhi của công chúa, sợ rằng vị trí thái tử phi cũng vô duyên với nàng, nghĩ như thế liền có chút cao hứng.
Ở trong các vị cô nương có độ tuổi thích hợp ở đây, Mạnh Vân là người có tư cách và năng lực tranh đoạt vị trí thái tử phi nhất, nên nàng đã bị rất nhiều người coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.
"A Uyển, tỷ thật là được hoan nghênh." Mạnh Tự cùng A Uyển ngồi chung một chỗ nói chuyện, "Muội mới vừa tới được một lúc, đã có rất nhiều người hướng muội hỏi chuyện về tỷ, các nàng cũng thật tò mò tỷ có bộ dáng gì ."
A Uyển hiểu nguyên nhân bản thân nổi danh: "Có cái gì tốt mà hỏi chẳng qua Vệ Huyên và tỷ thân thiết hơn biểu đệ, biểu tỷ bình thường một chút thôi, muội đừng nghĩ lung tung." Trong lòng nàng lại đang suy nghĩ, sợ là đến lúc nàng mười tuổi, nam nữ cách biệt, đến lúc đó cho dù có hôn ước mọi người cũng sẽ không để cho Vệ Huyên tự do ra vào phủ công chúa như vậy nữa, qua một thời gian thì sẽ không có người nào nghi ngờ nữa.
Nghĩ như thế, nên nàng liền không để việc này ở trong lòng.
Các lúc yến tiệc ngắm hoa bắt đầu một thời gian, A Uyển lại bị Mạnh Tự lôi kéo càu nhàu một trận, nàng nhỏ giọng bát quái cùng A Uyển về chuyện của một vài cô nương ở trong thiên điện, cũng không biết nàng làm thế nào mà có thể nhớ rõ ràng như vậy, không chỉ có tính khí những cô nương kia mà đến thói quen của họ cũng có thể nói rõ ràng một hai, ngay cả trưởng bối trong nhà bọn họ đã làm gì hay ái thiếp diệt thê hoặc nuôi dưỡng ngoại thất cũng có thể nói đại khái.
"Nhị tỷ tỷ nói ~~" tiểu cô nương ngọt ngào cười.
A Uyển lặng lẽ đưa chén trà cho nàng, để cho tiểu cô nương đang luyên thuyên giải khát, trong lòng nàng rất kính nể đối Mạnh Vân, nếu như ở hiện đại, nàng nhất định là một ký giả giải trí suất sắc của chuyên mục bát quái.
Lúc thời gian cũng không sai biệt lắm, yến tiệc ngắm hoa cũng bắt đầu, đoàn người theo Thái hậu, hoàng hậu cùng nhau đi đến trước ngự hoa viên.
Lúc này trong ngự hoa viên đã là bao trùm trong một mảnh hoa xuân rực rỡ, vì để sắp đặt cho yến tiệc ngắm hoa lần này, chỉ cần là chậu hoa nào thích hợp với hoàn cảnh đều được mang tới, làm cho ngự hoa viên tràn ngập một mảnh gấm hoa rực rỡ, mùi hương hoa ngọt ngào lan tỏa trong mũi, dưới ánh mặt trời rực rỡ, thỉnh thoảng có một vài chú ong bướm bay lượn trên mấy đóa hoa, tất cả hợp thành một bức tranh mùa xuân rực rỡ.
Chờ lúc yến tiệc ngắm hoa bắt đầu, hoàng đế liền dẫn một đám hoàng tử cùng con em tôn thất tới.
Mọi người rối rít quỳ lạy.
Thái tử đứng ở kế bên người hoàng đế, tuấn mỹ lịch sự tao nhã, giống như một thiếu niên lang thanh quý, áo dài như mây, vô cùng thanh cao vô cùng nhã nhặn, thành thực đi tới, ánh nắng rực rỡ mùa xuân chiếu xuống trên người hắn, khiến cho vạn vật xung quanh dường như ảm đạm thất sắc.
Đám cô nương thấy bộ dáng Thái tử lúc này, đều là sửng sốt một chút, sau đó đều đỏ mặt tới mang tai cúi đầu.
Thái tử bởi vì thuở nhỏ thân thể yếu đuối, cực ít lộ diện, đều ở trong thâm cung điều dưỡng, cô nương có thể thấy được mặt mũi hắn không nhiều, đa số mọi người đều cho là một người thiếu niên mang bệnh trong người lâu ngày, nhất định trở thành một con ma bệnh bị hành hạ đến tiều tụy không chịu nổi, lại không ngờ lại là một thiếu niên tuấn tú vô song như vậy.
Vốn các thiếu nữ cũng không quá để tâm đến vị trí thái tử phi cũng không nhịn được mà tim đập thình thịch thình thịch, những vị phu nhân cáo mệnh cũng thầm giật mình với dáng vẻ của Thái tử lúc này, có lẽ thái tử cũng không giống như tin đồn thân thể yếu ớt mang nhiều bệnh tật như vậy. Chỉ có hoàng hậu âm thầm đem thần sắc của đám người thu hết vào trong đáy mắt, trong mắt bà hơi lộ ra vẻ đắc ý kiêu ngạo.
Hoàng nhi của bà tất nhiên không thể dùng những hoàng tử khác so sánh được, mặc dù thuở nhỏ thân thể hoàng nhi không tốt, nhưng vẫn được tỉ mỉ nuôi dạy, dáng vẻ nhi tử cực kỳ mang phong phạm của một vị thái tử, một vị hoàng tử bình thường khó có thể sánh được.
Được sự cho phép của hoàng đế, nên đám người thái tử cũng ở lại, yến tiệc ngắm hoa bắt đầu, những vị cô nương lớn tuổi chút người người đều trở nên đoan trang khách sáo, tận lực để có thể để lại ấn tượng tốt cho mấy vị quý nhân trong cung. Mà những vị cô nương tuổi còn nhỏ chút, giống như Mạnh Tự và A Uyển vậy, căn bản không có quá nhiều suy tính nên không buồn không lo, đã sớm bỏ đi chơi.
Ngự hoa viên rất lớn, khó có dịp được vào cung, Mạnh Tự dĩ nhiên là lôi kéo A Uyển đi thưởng thức một chút ngự hoa viên ở trong hoàng cung, sau lưng các nàng còn có mấy tiểu cô nương có tuổi tác tương tự đi theo, đều là các tiểu thư gia đình huân quý thường xuyên nói chuyện, trong đó còn có Ngũ công chúa năm tuổi, được Mạnh Tự dắt, dọc theo đường đi líu ríu nói không ngừng.
Đi mệt mỏi, liền đến một lương đình cạnh chỗ núi giả ngồi nghỉ chân một lúc, phát hiện nơi này đã ngồi người, chính là Nhị công chúa cùng Tứ công chúa, còn có một số tiểu thư gia đình huân quý, tất nhiên là các nàng đang nịnh nọt mấy vị công chúa, mong muốn có thể đánh quan hệ tốt cùng các nàng.
Nhị công chúa âm trầm liếc nhìn đám người Mạnh Tự, bực bội không lên tiếng.
Tứ công chúa âm dương quái khí nói: "Ta còn tưởng là người nào, hóa ra là Phúc An a, còn có…." Lúc nhìn thấy A Uyển, trí nhớ hai năm trước chợt hiện về, ánh mắt lãnh khốc rét lạnh của Vệ Huyên nhất thời như một tiếng trống gõ vào trong lòng làng, ánh mắt nàng lộ ra lau một tia khủng hoảng, ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Mọi người thấy vẻ khác thường của Tứ công chúa, các cô nương ngồi bên cạnh đều rất kinh ngạc, rất nhanh liền nhớ tới tin đồn, việc Vệ Huyên vì Thọ An quận chúa đánh mấy vị công chúa, Tứ công chúa cũng là một trong những người bị đánh. Nghĩ như thế, trong lòng mọi người đều rùng mình, vẻ mặt nhìn về phía A Uyển cũng có thêm mấy phần kinh sợ.
Người có thể để hỗn thế ma vương vì ngươi mà ngay của công chúa cũng đánh, thì cũng không phải người tốt lành gì.
Mới gặp mặt một chút, A Uyển liền bị đám cô nương kia gắn cho cái mác "Người xấu ", thật là cực kỳ oan uổng.
Mạnh Tự rất chậm lụt không có cảm giác được không khí có chút khác lạ, nên hùng hùng hổ hổ đi vào đình nghỉ ngơi, cung nữ đi theo rất nhanh liền dâng trà và điểm các loại.
"Hóa ra các ngươi đều ở đây lười nhác." Mạnh Tự híp mắt cười nói, "Tứ biểu tỷ làm sao lại không nói lời nào "
Tứ công chúa miễn cưỡng nói: "Mới vừa nói hơi mệt mỏi, nên không có gì để nói." Nàng liếc A Uyển một cái, mặc dù trong lòng sợ hãi, nhưng trong lòng lại vẫn sinh ra một cỗ oán hận nhàn nhạt. Nếu không phải là vì nàng, Vệ Huyên cũng sẽ không làm chuyện đáng sợ như vậy đối với nàng, khiến cho sau này mỗi khi nàng thấy Vệ Huyên, đều giống như chuột thấy mèo, hận không thể đi đường còng để né tránh.
Hết lần này tới lần khác Mạnh Tự là một sẽ không biết nhìn sắc mặt người khác, thẳng thắn nói: "Tại sao tỷ lại nhìn A Uyển chăm chú vậy."
"Không có."
"Không, rõ ràng thì có "
Tứ công chúa giận, trong lòng tức giận, Phúc An quận chúa này chính là một người ngu, một người luôn nói ra những câu ngu ngốc, khiến cho người ta không thể tìm cớ xuống đài được, bình thường thì cũng không sao, hiện ở chỗ này còn có các cô nương ở bên ngoài nhập cung, mà lại có thể không nể mặt như vậy.
Đang lúc nàng ảo não, lại tới một đám người tới, là ngũ hoàng tử mang theo mấy công tử trong tôn thất tới.
"Ngũ hoàng huynh."
"Ra mắt Ngũ hoàng tử."
Các tiểu thư ở trong đình rối rít đứng dậy hành lễ, Ngũ hoàng tử trên mặt mang theo dáng vẻ tươi cười, nhìn rất là thân thiết, mặc cẩm bào đội ngọc quan, càng tôn lên gương mặt tuấn tú văn nhã, cực kỳ đẹp mắt, khiến để cho mấy tiểu cô nương cũng lặng lẽ đỏ mặt.
Ngũ hoàng tử mỉm cười cùng các nàng chào hỏi, ánh mắt rất nhanh liền đặt ở trên người A Uyển.
Đây là lần đầu tiên Ngũ hoàng tử thấy A Uyển, hắn luôn rất tò mò Thọ An quận chúa người có thể khiến cho Vệ Huyên kiên trì để ý lâu như vậy có bộ dáng như thế nào, hắn nghĩ nàng một tiểu mỹ nhân tuyệt sắc lại có thủ đoạn cao siêu, đột nhiên ngắm nhìn một chút, không khỏi thất vọng, mặc dù dáng dấp cũng không tệ, nhưng người trời sinh thân thể bệnh tật yếu ớt nên làm giảm mất mấy phần xinh đẹp, giống như châu ngọc bị cát bụi che mờ không có chút sáng bóng nào.
"Muội chính là Thọ An" Ngũ hoàng tử mang dáng vẻ tươi cười thanh tao nhã nhặn, "Huynh chính là ngũ biểu ca của muội, nghe nói thân thể muội không tốt, cực ít vào cung, đây là lần đầu tiên huynh được gặp muội đó."
A Uyển ngước mắt nhìn hắn, một đôi mắt trầm tĩnh không hề giống ánh mắt của một tiểu cô nương có, lặng yên nhìn đến, khiến cho Ngũ hoàng tử có chút không được tự nhiên. Hắn cũng nhìn lại nàng, không hề che giấu ác ý trong mắt, nghĩ đến năm ngoái nàng làm hại muội muội của mình bị Vệ Huyên đánh, Ngũ hoàng tử liền muốn cho nàng điểm nếm mùi đau khổ.
Nhìn một chút mấy người quanh mình, hắn rất nhanh liền có chủ ý.
Thấy A Uyển tới, Thanh Ninh công chúa lôi kéo tay của nàng cười nói: "Nghe nói muội bị bệnh, bây giờ tốt hơn chưa?"
"Bây giờ đã tốt hơn nhiều, cám ơn Thanh Ninh biểu tỷ quan tâm." A Uyển lần nữa lộ ra khuôn mặt tươi cười thiên hạ vô địch của tiểu la lỵ.
Thanh Ninh công chúa lại quan tâm hỏi han thêm mấy câu, rồi để cho nàng cùng Mạnh Tự đi chơi, còn nàng cùng Mạnh Vân vẫn ngồi chung một chỗ, cùng một số cô nương bằng tuổi trò chuyện.
Lúc Mạnh Tự lôi kéo A Uyển đến bên cạnh chơi, A Uyển còn có thể cảm giác được ánh mắt tò mò của người chung quanh, nàng quay đầu nhìn về phía Thanh Ninh công chúa, thấy một đám cô nương vây quanh Thanh Ninh công chúa nịnh nọt nàng, càng làm nồi bật Mạnh Vân người đang ngồi bên cạnh Thanh Ninh công chúa đang lãnh đạm bưng trà, thỉnh thoảng có người hỏi đến mới đáp lại mấy tiếng.
Mạnh Vân có thái độ lạnh nhạt như vậy là để cho một số cô nương da mặt không đủ dầy chịu không được mà tự rút lui, chỉ có thể không nhịn được mà oán thầm nàng thanh cao lãnh ngạo, chỉ dựa vào có một người mẫu thân là Trưởng công chúa Khang Bình mới có thân phận như vậy, nếu không với loại tính khí này của nàng, ai có thể chịu nổi nàng. Cũng có người nghĩ đến, loại tính khí này của Mạnh Vân, đoán chừng cũng không được các vị trưởng bối thích, cho dù là nữ nhi của công chúa, sợ rằng vị trí thái tử phi cũng vô duyên với nàng, nghĩ như thế liền có chút cao hứng.
Ở trong các vị cô nương có độ tuổi thích hợp ở đây, Mạnh Vân là người có tư cách và năng lực tranh đoạt vị trí thái tử phi nhất, nên nàng đã bị rất nhiều người coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.
"A Uyển, tỷ thật là được hoan nghênh." Mạnh Tự cùng A Uyển ngồi chung một chỗ nói chuyện, "Muội mới vừa tới được một lúc, đã có rất nhiều người hướng muội hỏi chuyện về tỷ, các nàng cũng thật tò mò tỷ có bộ dáng gì ."
A Uyển hiểu nguyên nhân bản thân nổi danh: "Có cái gì tốt mà hỏi chẳng qua Vệ Huyên và tỷ thân thiết hơn biểu đệ, biểu tỷ bình thường một chút thôi, muội đừng nghĩ lung tung." Trong lòng nàng lại đang suy nghĩ, sợ là đến lúc nàng mười tuổi, nam nữ cách biệt, đến lúc đó cho dù có hôn ước mọi người cũng sẽ không để cho Vệ Huyên tự do ra vào phủ công chúa như vậy nữa, qua một thời gian thì sẽ không có người nào nghi ngờ nữa.
Nghĩ như thế, nên nàng liền không để việc này ở trong lòng.
Các lúc yến tiệc ngắm hoa bắt đầu một thời gian, A Uyển lại bị Mạnh Tự lôi kéo càu nhàu một trận, nàng nhỏ giọng bát quái cùng A Uyển về chuyện của một vài cô nương ở trong thiên điện, cũng không biết nàng làm thế nào mà có thể nhớ rõ ràng như vậy, không chỉ có tính khí những cô nương kia mà đến thói quen của họ cũng có thể nói rõ ràng một hai, ngay cả trưởng bối trong nhà bọn họ đã làm gì hay ái thiếp diệt thê hoặc nuôi dưỡng ngoại thất cũng có thể nói đại khái.
"Nhị tỷ tỷ nói ~~" tiểu cô nương ngọt ngào cười.
A Uyển lặng lẽ đưa chén trà cho nàng, để cho tiểu cô nương đang luyên thuyên giải khát, trong lòng nàng rất kính nể đối Mạnh Vân, nếu như ở hiện đại, nàng nhất định là một ký giả giải trí suất sắc của chuyên mục bát quái.
Lúc thời gian cũng không sai biệt lắm, yến tiệc ngắm hoa cũng bắt đầu, đoàn người theo Thái hậu, hoàng hậu cùng nhau đi đến trước ngự hoa viên.
Lúc này trong ngự hoa viên đã là bao trùm trong một mảnh hoa xuân rực rỡ, vì để sắp đặt cho yến tiệc ngắm hoa lần này, chỉ cần là chậu hoa nào thích hợp với hoàn cảnh đều được mang tới, làm cho ngự hoa viên tràn ngập một mảnh gấm hoa rực rỡ, mùi hương hoa ngọt ngào lan tỏa trong mũi, dưới ánh mặt trời rực rỡ, thỉnh thoảng có một vài chú ong bướm bay lượn trên mấy đóa hoa, tất cả hợp thành một bức tranh mùa xuân rực rỡ.
Chờ lúc yến tiệc ngắm hoa bắt đầu, hoàng đế liền dẫn một đám hoàng tử cùng con em tôn thất tới.
Mọi người rối rít quỳ lạy.
Thái tử đứng ở kế bên người hoàng đế, tuấn mỹ lịch sự tao nhã, giống như một thiếu niên lang thanh quý, áo dài như mây, vô cùng thanh cao vô cùng nhã nhặn, thành thực đi tới, ánh nắng rực rỡ mùa xuân chiếu xuống trên người hắn, khiến cho vạn vật xung quanh dường như ảm đạm thất sắc.
Đám cô nương thấy bộ dáng Thái tử lúc này, đều là sửng sốt một chút, sau đó đều đỏ mặt tới mang tai cúi đầu.
Thái tử bởi vì thuở nhỏ thân thể yếu đuối, cực ít lộ diện, đều ở trong thâm cung điều dưỡng, cô nương có thể thấy được mặt mũi hắn không nhiều, đa số mọi người đều cho là một người thiếu niên mang bệnh trong người lâu ngày, nhất định trở thành một con ma bệnh bị hành hạ đến tiều tụy không chịu nổi, lại không ngờ lại là một thiếu niên tuấn tú vô song như vậy.
Vốn các thiếu nữ cũng không quá để tâm đến vị trí thái tử phi cũng không nhịn được mà tim đập thình thịch thình thịch, những vị phu nhân cáo mệnh cũng thầm giật mình với dáng vẻ của Thái tử lúc này, có lẽ thái tử cũng không giống như tin đồn thân thể yếu ớt mang nhiều bệnh tật như vậy. Chỉ có hoàng hậu âm thầm đem thần sắc của đám người thu hết vào trong đáy mắt, trong mắt bà hơi lộ ra vẻ đắc ý kiêu ngạo.
Hoàng nhi của bà tất nhiên không thể dùng những hoàng tử khác so sánh được, mặc dù thuở nhỏ thân thể hoàng nhi không tốt, nhưng vẫn được tỉ mỉ nuôi dạy, dáng vẻ nhi tử cực kỳ mang phong phạm của một vị thái tử, một vị hoàng tử bình thường khó có thể sánh được.
Được sự cho phép của hoàng đế, nên đám người thái tử cũng ở lại, yến tiệc ngắm hoa bắt đầu, những vị cô nương lớn tuổi chút người người đều trở nên đoan trang khách sáo, tận lực để có thể để lại ấn tượng tốt cho mấy vị quý nhân trong cung. Mà những vị cô nương tuổi còn nhỏ chút, giống như Mạnh Tự và A Uyển vậy, căn bản không có quá nhiều suy tính nên không buồn không lo, đã sớm bỏ đi chơi.
Ngự hoa viên rất lớn, khó có dịp được vào cung, Mạnh Tự dĩ nhiên là lôi kéo A Uyển đi thưởng thức một chút ngự hoa viên ở trong hoàng cung, sau lưng các nàng còn có mấy tiểu cô nương có tuổi tác tương tự đi theo, đều là các tiểu thư gia đình huân quý thường xuyên nói chuyện, trong đó còn có Ngũ công chúa năm tuổi, được Mạnh Tự dắt, dọc theo đường đi líu ríu nói không ngừng.
Đi mệt mỏi, liền đến một lương đình cạnh chỗ núi giả ngồi nghỉ chân một lúc, phát hiện nơi này đã ngồi người, chính là Nhị công chúa cùng Tứ công chúa, còn có một số tiểu thư gia đình huân quý, tất nhiên là các nàng đang nịnh nọt mấy vị công chúa, mong muốn có thể đánh quan hệ tốt cùng các nàng.
Nhị công chúa âm trầm liếc nhìn đám người Mạnh Tự, bực bội không lên tiếng.
Tứ công chúa âm dương quái khí nói: "Ta còn tưởng là người nào, hóa ra là Phúc An a, còn có…." Lúc nhìn thấy A Uyển, trí nhớ hai năm trước chợt hiện về, ánh mắt lãnh khốc rét lạnh của Vệ Huyên nhất thời như một tiếng trống gõ vào trong lòng làng, ánh mắt nàng lộ ra lau một tia khủng hoảng, ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Mọi người thấy vẻ khác thường của Tứ công chúa, các cô nương ngồi bên cạnh đều rất kinh ngạc, rất nhanh liền nhớ tới tin đồn, việc Vệ Huyên vì Thọ An quận chúa đánh mấy vị công chúa, Tứ công chúa cũng là một trong những người bị đánh. Nghĩ như thế, trong lòng mọi người đều rùng mình, vẻ mặt nhìn về phía A Uyển cũng có thêm mấy phần kinh sợ.
Người có thể để hỗn thế ma vương vì ngươi mà ngay của công chúa cũng đánh, thì cũng không phải người tốt lành gì.
Mới gặp mặt một chút, A Uyển liền bị đám cô nương kia gắn cho cái mác "Người xấu ", thật là cực kỳ oan uổng.
Mạnh Tự rất chậm lụt không có cảm giác được không khí có chút khác lạ, nên hùng hùng hổ hổ đi vào đình nghỉ ngơi, cung nữ đi theo rất nhanh liền dâng trà và điểm các loại.
"Hóa ra các ngươi đều ở đây lười nhác." Mạnh Tự híp mắt cười nói, "Tứ biểu tỷ làm sao lại không nói lời nào "
Tứ công chúa miễn cưỡng nói: "Mới vừa nói hơi mệt mỏi, nên không có gì để nói." Nàng liếc A Uyển một cái, mặc dù trong lòng sợ hãi, nhưng trong lòng lại vẫn sinh ra một cỗ oán hận nhàn nhạt. Nếu không phải là vì nàng, Vệ Huyên cũng sẽ không làm chuyện đáng sợ như vậy đối với nàng, khiến cho sau này mỗi khi nàng thấy Vệ Huyên, đều giống như chuột thấy mèo, hận không thể đi đường còng để né tránh.
Hết lần này tới lần khác Mạnh Tự là một sẽ không biết nhìn sắc mặt người khác, thẳng thắn nói: "Tại sao tỷ lại nhìn A Uyển chăm chú vậy."
"Không có."
"Không, rõ ràng thì có "
Tứ công chúa giận, trong lòng tức giận, Phúc An quận chúa này chính là một người ngu, một người luôn nói ra những câu ngu ngốc, khiến cho người ta không thể tìm cớ xuống đài được, bình thường thì cũng không sao, hiện ở chỗ này còn có các cô nương ở bên ngoài nhập cung, mà lại có thể không nể mặt như vậy.
Đang lúc nàng ảo não, lại tới một đám người tới, là ngũ hoàng tử mang theo mấy công tử trong tôn thất tới.
"Ngũ hoàng huynh."
"Ra mắt Ngũ hoàng tử."
Các tiểu thư ở trong đình rối rít đứng dậy hành lễ, Ngũ hoàng tử trên mặt mang theo dáng vẻ tươi cười, nhìn rất là thân thiết, mặc cẩm bào đội ngọc quan, càng tôn lên gương mặt tuấn tú văn nhã, cực kỳ đẹp mắt, khiến để cho mấy tiểu cô nương cũng lặng lẽ đỏ mặt.
Ngũ hoàng tử mỉm cười cùng các nàng chào hỏi, ánh mắt rất nhanh liền đặt ở trên người A Uyển.
Đây là lần đầu tiên Ngũ hoàng tử thấy A Uyển, hắn luôn rất tò mò Thọ An quận chúa người có thể khiến cho Vệ Huyên kiên trì để ý lâu như vậy có bộ dáng như thế nào, hắn nghĩ nàng một tiểu mỹ nhân tuyệt sắc lại có thủ đoạn cao siêu, đột nhiên ngắm nhìn một chút, không khỏi thất vọng, mặc dù dáng dấp cũng không tệ, nhưng người trời sinh thân thể bệnh tật yếu ớt nên làm giảm mất mấy phần xinh đẹp, giống như châu ngọc bị cát bụi che mờ không có chút sáng bóng nào.
"Muội chính là Thọ An" Ngũ hoàng tử mang dáng vẻ tươi cười thanh tao nhã nhặn, "Huynh chính là ngũ biểu ca của muội, nghe nói thân thể muội không tốt, cực ít vào cung, đây là lần đầu tiên huynh được gặp muội đó."
A Uyển ngước mắt nhìn hắn, một đôi mắt trầm tĩnh không hề giống ánh mắt của một tiểu cô nương có, lặng yên nhìn đến, khiến cho Ngũ hoàng tử có chút không được tự nhiên. Hắn cũng nhìn lại nàng, không hề che giấu ác ý trong mắt, nghĩ đến năm ngoái nàng làm hại muội muội của mình bị Vệ Huyên đánh, Ngũ hoàng tử liền muốn cho nàng điểm nếm mùi đau khổ.
Nhìn một chút mấy người quanh mình, hắn rất nhanh liền có chủ ý.
Danh sách chương