Vào ngày sinh thần của lão phu nhân phủ Uy Viễn Hầu phủ, trong kinh thành có rất nhiều người đều đến chúc mừng.
Uy Viễn Hầu phủ không chỉ là mẫu tộc của đương kim Hoàng đế, hơn nữa còn là nhà mẹ đẻ của Trịnh Quý phi, nhà ngoại của Thế tử Thụy Vương.
Đủ loại thân phận chồng chất, vậy nên cho dù ngày thường phủ Uy Viễn Hầu rất kín tiếng, con cháu trong gia tộc không thường xuyên giao tiếp với bên ngoài nhưng những lúc thế này mọi người đều nể mặt.
Làm mẫu tộc, những năm gần đây phủ Uy Viễn Hầu lại quá kín tiếng, không chỉ kín tiếng, hơn nữa bởi vì có một vị lão phu nhân cường thế, tính cách vài vị đại lão gia ở phủ Uy Viễn Hầu phủ cũng hơi nhu hòa đi một chút, không những ở trong triều không có thành tựu gì, đa phần con cháu trong nhà cũng không có tiền đồ gì.
Nếu không phải hoàng đế phá lệ khai ân, niệm tình mẫu tộc, chỉ sợ phủ Uy Viễn Hầu cũng sẽ mau chóng xuống dốc như những nhà huân quý đó.
Tuy rằng có khả năng sẽ có người ngầm chê cười mấy vị đại lão gia phủ Uy Viễn Hầu không có tiền đồ, nhưng lại không thể không thừa nhận, nhà ngoại như vậy vẫn khiến cho Hoàng đế vô cùng yên tâm.
Trưởng Công chúa Khang Nghi lại bất đồng ý kiến với chuyện này, nói với con gái: “Một đời vua một đời thần, cho dù quyền khuynh triều dã* rất tốt, nhưng phải hiểu được đạo lý trăng tròn sẽ khuyết, nước đầy sẽ tràn.
Nếu muốn để gia tộc truyền thừa lâu dài, có đôi lúc tất nhiên phải hiểu được nên giữ hay bỏ, Hoàng thượng là một đế vương anh minh, lão phu nhân phủ Uy Viễn Hầu hiểu rất rõ.”
*Quyền lực cực đại, nắm hết mọi quyền hành trong tay.
Vẻ mặt A Uyển nghiêm túc nghe mẹ Công chúa giảng giải cho mình, khi còn nhỏ thân mình nàng đã không tốt, không thể ra cửa, vẫn luôn bị nhốt ở trong nhà, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều lắm.
Trước khi mẹ Công chúa cũng không nói với nàng mấy chuyện thế này, chắc là lúc ấy nàng ấy cũng cảm thấy không cần thiết.
Nhưng sau khi đính hôn cùng phủ Thụy Vương, dù mẹ Công chúa có thời gian hay không cũng sẽ nói với nàng một chút, để trong lòng nàng hiểu rõ, rốt cuộc nếu sau này nàng gả vào trong vương phủ, rất nhiều chuyện đều không phải mình quyết định được.
A Uyển cũng không cô phụ tâm ý của mẹ Công chúa, rất nghiêm túc học hỏi, thân ở trung tâm quyền lực như kinh thành này, biết nhiều hơn một chút thì không phải chuyện xấu.
Sau khi Trưởng Công chúa Khang Nghi nói đơn giản chuyện phủ Uy Viễn Hầu một chút, thấy mặt bánh bao của con gái rất nghiêm túc, nhịn không được bật cười, ôm nàng vào trong lồng ngực, thơm thơm khuôn mặt đáng yêu của nàng, nhẹ giọng nói: “Con cũng không cần quá căng thẳng, mẫu thân sẽ giúp con chuẩn bị tốt con đường sau này, để con không có nỗi lo về sau.”
Trong lòng A Uyển cảm động, cũng thân thiết vùi đầu cọ cọ vào lồng ngực mềm mại thơm tho của nàng ấy.
Tới phủ Uy Viễn Hầu rồi, A Uyển còn chưa xuống xe thì màn che trên xe liền bị người ta xốc lên, một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trước mắt, cười khanh khách mà nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh giống như ngôi sao rơi xuống từ bầu trời đầy sao, rực rỡ lấp lánh, xinh đẹp cực kỳ.
“Huyên Nhi đến lâu chưa?” Trưởng Công chúa Khang Nghi cười nói.
Vệ Huyên duỗi tay đỡ các nàng xuống xe, cười tủm tỉm nói: “Vừa đến, nhìn thấy xe ngựa của hai người liền đến đây.” Sau khi giải thích xong, Vệ Huyên thò đầu vào trong xem xét, rất nhanh đã thấy hai con ngỗng trắng hùng tráng uy vũ mà chính mình tặng nàng đang ưỡn ngực kêu vài tiếng cạc cạc.
Trước cửa lớn phủ Uy Viễn Hầu vốn dĩ đang náo nhiệt, bởi vì tiếng kêu cạc cạc của hai con ngỗng trắng này mà lập tức biến thành một mảnh yên tĩnh, bất kể xe ngựa vừa đến hay là đã đến đều cho người ra thăm dò xem xét, đương nhìn khi nhìn thấy hai con ngỗng trắng thì trợn mắt đến mức suýt rơi cả con ngươi ra, loại tâm tình này thật sự là một lời khó nói hết.
Đây là trước cửa phủ công hầu, sao lại có hai con súc sinh giương oai ở đây?
Vẻ tươi cười trên mặt Trưởng Công chúa Khang Nghi cứng đờ lại, A Uyển dường như cũng muốn vùi đầu che mặt.
Thật là mất mặt chết đi được, nàng biết sẽ như vậy mà.
Chỉ có Vệ Huyên cười tủm tỉm ra ý bảo thị vệ phía sau ôm hai con ngỗng trắng lên, sau đó nghênh ngang đi vào dưới sự nghênh đón gượng gạo của mấy vị đại lão gia phủ Uy Viễn Hầu, căn bản không thèm để ý đến ánh mắt thế tục.
Uy danh của Thế tử Thụy Vương lan xa, quả thực là một tên Hỗn Thế Ma Vương, cho nên đối với hành động này của hắn, mấy vị đại lão gia phủ Uy Viễn Hầu chỉ cười khổ một tiếng, còn phải khen tặng hai con ngỗng trắng này được nuôi dưỡng thật tốt các thứ.
Sau khi mấy người được nghênh đón tiến vào phủ Uy Viễn Hầu, xung quanh mới có tiếng động.
Một chiếc xe ngựa dừng lại cách đó không xa, một giọng nói mềm mại dễ nghe vang lên: “Tổ mẫu, đó chính là Thế tử Thụy Vương sao? Hình như không giống với lúc còn nhỏ lắm.” Một đôi mắt đẹp tò mò mà nhìn hành động của thiếu niên mặc y phục đỏ sẫm, chỉ cảm thấy buồn cười, cùng lắm chỉ là một thằng nhóc con mà thôi.
Trong xe ngựa, một vị lão thái thái tóc hoa râm cũng thấy được cảnh trước cửa phủ Uy Viễn Hầu, nhịn không được cười nói: “Tất nhiên là hắn, tên nhóc nghịch ngợm này giống y như khi còn nhỏ vậy, không thay đổi gì hết, kiêu ngạo như vậy.”
Mạc Tứ cô nương lại nhìn, bóng dáng mặc y phục đỏ sẫm kia đã biến mất, tuy rằng màu sắc có hơi nặng nề, nhưng khi được thiếu niên loa mặc lên người lại rực rỡ đến mức không cách nào bỏ qua.
Không ngờ hôm nay lại nhìn thấy Thế tử Thụy Vương ở chỗ này, nàng còn tưởng rằng theo như những gì đã tra được lúc trước, tất nhiên năm nay Thế tử Thụy Vương sẽ không đến đây chúc thọ cho lão phu nhân Uy Viễn Hầu, lại không ngờ thế nhưng hắn lại tới, còn đặc biệt ở chỗ này chờ mẹ con Trưởng Công chúa Khang Nghi cùng đi.
Người trong xe ngựa đúng là Đại trưởng công chúa Khánh An, bà thấy thần sắc của cháu gái thì nói với nàng: “Thế tử Thụy Vương vẫn là tính tình đấy, một lát nữa nếu gặp hắn thì con cách xa hắn một chút.” Tuy rằng Hoàng Thượng kính trọng bà vị cô mẫu này, nhưng Đại trưởng công chúa Khánh An vẫn hiểu được có một số việc tốt nhất không nên động vào vảy ngược của Hoàng đế.
Mạc Tứ cô nương nghe lời gật đầu, nghĩ một hồi lại chần chờ nói: “Tổ mẫu, Trịnh Quý Phi mới là dì ruột của Thế tử Thụy Vương, so với Hoàng Hậu thân cận hơn nhiều.”
“Có thân hơn nữa thì cũng không qua được Hoàng Thượng.” Dứt lời, Đại trưởng công chúa Khánh An liền nhắm mắt không nói nữa.
Trong lòng Mạc Tứ cô nương hơi rùng mình, hiểu rõ ý tứ trong lời của tổ mẫu liền ngậm miệng không nói nữa.
Bên kia, A Uyển theo mẫu thân và Vệ Huyên cùng nhau vào phủ Uy Viễn Hầu, thực mau liền được dẫn tới rồi một phòng đón khách, ở nơi này đã có rất nhiều các quý phu nhân trang điểm tinh xảo đang ngồi ngay ngắn, đều đến đây chúc thọ cho lão phu nhân Uy Viễn Hầu.
A Uyển nhìn qua liền thấy Trưởng Công chúa Khang Bình đã đến, nàng đang cười đùa cùng lão phu nhân Uy Viễn Hầu, tiếng cười vô cùng có sức cuốn hút.
Hai con ngỗng trắng được thị vệ ôm lưu tại bên ngoài chờ, không cùng đi theo lại đây.
Các phu nhân trong đại sảnh nghe nói Thế tử Thụy Vương cùng mẹ con Trưởng Công chúa Khang Nghi tới rồi, tất cả đều nhịn không được ngẩng đầu nhìn qua.
Tuy rằng không ai không biết uy danh của Thế tử Thụy Vương ở kinh thành, nhưng cơ hội có thể gặp được hắn cũng không nhiều, rốt cuộc mấy năm nay thân mình Thụy Vương Phi không tốt, vẫn luôn ở trong phủ dưỡng bệnh, mà hắn cũng không thường đến các phủ tham gia yến hội gì, đương nhiên mọi người cũng ước gì hắn không tới mới tốt, đỡ cho đến lúc ấy vị tổ tông này vừa không vui một cái lại làm ra chuyện gì đó.
Cho nên, đại đa số phụ nhân đối với hắn thật sự chỉ mới nghe kỳ danh chứ chưa thấy người.
Thực mau liền nhìn đến một thiếu niên mặc cẩm y màu đỏ sẫm dẫn một cô bé mặt mày có vài phần an tĩnh tiến vào, mặt mày thiếu niên kia như họa, lanh lợi sáng sủa, khóe môi khẽ nhếch, giống như tranh vẽ, xinh đẹp đến mức khiến người ta căn bản không cách nào dời mắt.
Đây là Thế tử Thụy Vương?
Mọi người đều có chút ngốc, không ngờ Hỗn Thế Ma Vương ai cũng sợ tránh còn không kịp lại như vậy, không hề phù hợp với bộ dạng ngang ngược khủng bố trong tưởng tượng mà.
Nhưng mà, ánh mắt các nàng rất nhanh liền chuyển qua trên người cô bé được hắn nắm tay dắt vào, thấy sắc mặt nàng mang theo vẻ tái nhợt bệnh trạng, thân mình đơn bạc mảnh mai, dung mạo rất giống với Trưởng Công chúa Khang Nghi, liền biết đây là vị Quận chúa Thọ An đính hôn cùng Thế tử Thụy Vương kia.
Vệ Huyên nắm tay A Uyển, thoải mái hào phóng đi vào, thỉnh an lão phu nhân Uy Viễn Hầu.
Tuy rằng trong sảnh này còn rất nhiều người, nhưng cũng không ai dám nói gì đối với chuyện Vệ Huyên lôi kéo tay cô nương nhà người ta, hắn làm việc tùy ý, lại thêm hiện tại tuổi cũng không lớn, người khác không dám chọc hắn, vậy nên trong lúc nhất thời đều không cảm thấy gì.
Hai người đứng cùng một chỗ, thiếu niên mạnh mẽ cô bé an tĩnh, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, giống như trời sinh một đôi, làm ánh mắt lão phu nhân Uy Viễn Hầu khẽ động, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười từ ái, thoạt nhìn có chút kích động.
“Huyên Nhi cùng Quận chúa Thọ An đến đây… Đều là bé ngoan, lại đây cho bà ngoại nhìn một cái…”
Vệ Huyên kéo A Uyển tiến lên, hai người đều được lão phu nhân Uy Viễn Hầu ôm vào trong lòng ngực.
Nhưng A Uyển cảm giác được tay lão phu nhân Uy Viễn Hầu ôm nàng có hơi run rẩy, phản ứng lại rất nhanh, lúc này trong lòng bà hẳn là cực kỳ kích động, hành động này chẳng qua là để che dấu cảm xúc trong lòng chính mình, làm cho người ngoài xem.
Nghĩ như thế, A Uyển không khỏi có vài phần thương hại với bà, rõ ràng đây là cháu ngoại ruột thịt, lại không dám thân cận, còn phải để nàng tiến lên diễn cho người ta xem.
Mà người khác nhìn vậy cũng chỉ mỉm cười theo, không nói gì thêm, chẳng qua trong lòng đã thấy rõ sự kích động của lão phu nhân Uy Viễn Hầu.
Lão phu nhân Uy Viễn Hầu chỉ ôm bọn họ một lúc liền buông ra, cười hỏi vài câu, liền đưa lễ vật đã chuẩn bị tốt từ trước cho bọn họ.
“Cảm ơn bà ngoại, con rất thích.” Vệ Huyên lại cười với bà, sau đó cũng không thèm nhìn tới mà đưa lễ vật cho A Uyển: “Cho nàng.”
Khóe miệng A Uyển hạ xuống, suýt nữa đã đập chiếc hộp trong tay vào đầu hắn, liếc mắt nhìn lão phu nhân Uy Viễn Hầu một cái, thấy bà chỉ cười không lộ ra biểu tình gì khác thường, bèn để nha hoàn phía sau nhận lấy.
Nói một lát, lão phu nhân Uy Viễn Hầu nghe nói Đại trưởng công chúa Khánh An tới, liền nói: “Được rồi, đám nhóc các ngươi cũng không kiên nhẫn ở chỗ này nghe bà già ta lải nhải, đến hoa viên chơi đi, mấy biểu ca biểu tỷ các con đang tổ chức hội thơ ở đằng kia đấy, các con cũng đi xem náo nhiệt chút đi.”
A Uyển hành lễ với bà, cười nói: “Chúng con đi lát rồi lại đến đây nói chuyện với ngài.”
Vệ Huyên cũng gật đầu với bà, không nói thêm gì nữa, dường như trong mắt người ngoài, hôm nay hắn đến đây chúc thọ cho lão phu nhân xong liền lôi kéo A Uyển rời đi, bộ dáng hấp tấp, kiêu ngạo như vậy khiến các phu nhân trong phòng nhìn mà có chút hụt hẫng trong lòng.
Sau khi Vệ Huyên rời đi, ánh mắt mọi người liền dồn vào trên người Đại Trưởng Công chúa Khánh An đang tiến vào cùng mấy cô nương phía sau bà, đặc biệt là hai vị Mạc Tam cùng Mạc Tứ cô nương, bị các phu nhân quan sát rất kỹ.
Rốt cuộc trong lòng mọi người đều hiểu rõ, dựa vào hành vi liên tiếp tiến cung gần đây của Đại Trưởng Công chúa Khánh An, chỉ sợ người đứng đầu được chọn làm Tam Hoàng tử phi, chắc chính là cô nương Mạc gia, nhưng không biết là Mạc Tam cô nương hay là Mạc Tứ cô nương đây.
Sau khi ra khỏi phòng khách, có người dẫn bọn họ đến hoa viên.
Vệ Huyên lại sai người đưa hai con ngỗng trắng lại đây, sau đó nắm tay A Uyển, vô cùng kiêu ngạo mang theo hai con ngỗng trắng mà đi.
Cho dù đang ở địa bàn của người khác, hắn vẫn không thay đổi tính tình kiêu ngạo như cũ, chỉ thiếu điều trực tiếp nói với mọi người rằng, hắn muốn nghênh ngang đi trên đường, ai dám trở hắn đường của hắn liền thả ngỗng trắng cắn người.
A Uyển muốn thu hồi tay, lại phát hiện Vệ Huyên nắm chặt muốn chết, khiến nàng nhịn không được nhíu mày, nói: “Biểu đệ, có thể buông ra hay không?”
Vệ Huyên không đáp lại nàng mà liếc mắt nhìn chung quanh một cái, sau khi những nha hoàn thị vệ đều cúi đầu thì vừa lòng mà tiếp tục nắm tay nàng, sau đó cười cười với nàng.
Dường như A Uyển ngẩn cả ra, quả thực là một tiểu bá vương không thể hiểu nổi, cuối cùng nàng bất đắc dĩ, chỉ có thể để mặc hắn.
Lúc này đúng là thời tiết mùa xuân ba tháng, hoa đào nở rộ, điều khiến A Uyển kinh ngạc chính là, thế nhưng phủ Uy Viễn Hầu còn có hoa anh đào.
Nàng từ chỗ nha hoàn dẫn đường biết được, hoa anh đào này được xứ Phù Tang tiến cống, mỗi khi đến mùa xuân liền nở rất rực rỡ, là một cảnh độc đáo trong phủ Uy Viễn Hầu.
Chờ khi đến hoa viên, A Uyển thấy được hoa anh đào nở rộ cả một đường, sau đó lại nở rộ dọc theo một mặt hồ, chia hoa viên thành hai phần, đẹp đẽ đến mức tựa như ảo mộng.
Mà hoa viên này lấy hồ nước làm ranh giới, một bên là các thiếu gia phủ Uy Viễn Hầu dẫn theo khách nhân đi ngâm thơ mua vui, một bên là một đám các cô nương chơi đùa, mang văn phòng tứ bảo vào trong đình, cũng có cô nương đang ngâm thơ vẽ tranh tại đây, thật là nhàn nhã.
Khi ở ngã rẽ, A Uyển liền tách ra với Vệ Huyên, nói với hắn: “Bên kia đều là cô nương, đệ không được đến đây.”
Vệ Huyên nhìn nhìn đám người trong đình nơi xa bên hồ kia, bởi vì khoảng cách quá xa, chỉ có thể nhìn thấy màu sắc xiêm y tươi sáng trên người các nàng, đều lấy màu sắc tươi sáng minh diễm làm chủ đạo, vô cùng phù hợp với cảnh xuân tháng ba tươi đẹp ở nơi này.
Hắn trề môi, nói với A Uyển: “Vậy được rồi, đợi lát nữa ta sẽ đến tìm nàng.
Nếu có người dám khi dễ nàng, nàng cứ thả hai con ngỗng trắng đi cắn các nàng!” Một câu cuối cùng vừa kiêu ngạo lại vừa đằng đằng sát khí.
A Uyển nhìn đến khuôn mặt trắng bệch trong nháy mắt của nha hoàn dẫn đường, chỉ muốn vỗ trán, hơn nữa như cảm thấy chưa đủ, hai con ngỗng trắng kia còn kêu một tiếng cạc cạc rất hợp với tình hình.
Cho nên mới nói hai con ngỗng trắng này không hổ là do Vệ Huyên huấn luyện ra, biết được phải nghe lời Đại ma vương nói sao?
Chờ sau khi Vệ Huyên rời đi, A Uyển dường như không muốn đi nữa, đến nhà người ta chúc thọ, lại mang theo hai con ngỗng trắng này là như thế nào? Người không hiểu rõ người còn tưởng nàng muốn tới đây đấu ngỗng đó!
Chỉ là có buồn bực hơn nữa thì A Uyển cũng chỉ có thể căng da đầu đi qua.
Mà hai con ngỗng trắng kia căn bản không cần nàng dẫn theo, đã quen đi chơi cùng với nàng, thấy nàng vừa đi thì thực tự nhiên mà lắc mông đi theo phía sau nàng, vừa đi vừa kêu cạc cạc hai tiếng, phảng phất như đang bình luận phong cảnh xung quanh.
Chờ A Uyển nhìn đến bên hồ thì thấy các cô nương trong đình đột nhiên ngừng tay lại, sôi nổi nhìn về phía nàng, A Uyển lại lần nữa hối hận sao mình lại nghe theo lời Vệ Huyên, trong đó còn có cả sự xúi giục của Mạnh Hân, thế mà lại mang theo hai con ngỗng trắng đến đây.
“A Uyển, ngươi tới rồi ~”
Mạnh Hân đến trước cùng Trưởng Công chúa Khang Bình, khi nhìn thấy A Uyển thì cao hứng mà nhảy đến, lôi kéo nàng lại đây.
Chờ sau khi các nàng vào trong đình, kia con ngỗng trắng cũng vào.
Lúc này lại càng náo nhiệt.
Mạnh Hân giới thiệu A Uyển với mọi người, bởi vì thân phận Quận chúa của A Uyển, những cô nương đó lại càng khó hiểu hành vi mang hai con ngỗng trắng của nàng, nhưng cũng không dám nói gì, sôi nổi tiến lên chào hỏi với nàng, để A Uyển hưởng thụ cảm giác về sự ưu việt mà thân phận mang đến một phen.
“Quận chúa Phúc An, đây là hai con ngỗng trắng mà ngươi nói sao?” Một tiểu cô nương mười mấy tuổi thò qua hỏi, hiển nhiên cũng là một người có lòng hiếu kỳ cực lớn.
“Đúng vậy, chúng nó gọi là Đại Bạch Nhị Bạch, nhưng rất nghe lời, sẽ không cắn người đâu, các ngươi đừng sợ.” Mạnh Hân nói, nghĩ đến chuyện gì đó lại bổ sung thêm: “Đương nhiên, nếu có người không tốt với chúng nó, vậy thì khác rồi.”
“Ta có thể sờ sờ chúng nó được không?” Tiểu cô nương đó lại hỏi.
Mạnh Hân rất hào phóng mà nói: “Có thể!”
Hai con ngỗng trắng quả nhiên rất nghe lời, không cắn người, khi được người ta sờ cũng rất bình tĩnh mà đứng ở chỗ đó, duỗi cổ chạm chạm vào người đang sờ mình, cảm giác tựa như đang chào hỏi vậy, hơn nữa chờ đến khi nha hoàn chuyển đến chiếc ghế con, chúng nó còn biết nhảy lên ngồi xổm trên ghế con như người thật, rất tự nhiên mà bán manh.
A Uyển dở khóc dở cười, bởi vì đã có một cô nương dũng cảm mở đầu, lát sau cũng có mấy cô nương nhà huân quý cũng lại sờ ngỗng trắng thử một chút.
Dân gian thịnh hành đấu ngỗng, cũng có người nuôi ngỗng trắng rất tỉ mỉ, nhưng mà không có cô nương nào lại nuôi ngỗng trắng như sủng vật, như thế này cũng coi như hiếm có khó tìm.
A Uyển bị xem thành cô nương hiếm có bởi vì hai con ngỗng trắng bán manh, cũng được mọi người tiếp nhận rất nhanh.
Bây giờ A Uyển mới biết tiểu cô nương nói muốn sờ hai con ngỗng trắng đầu tiên là cô nương phủ Định Viễn Hầu, lớn lên trắng trắng mềm mềm, tính tình rất hoạt bát, thật ra rất hợp với Mạnh Hân, bởi vì quen với Mạnh Hân cũng quen thuộc với A Uyển rất nhanh.
Đang lúc náo nhiệt, lại có mấy cô nương nữa đến hoa viên, trong đó có Tam Công chúa cùng mấy cô nương Mạc gia.
****
Vệ Huyên nhàm chán mà nhìn đám công tử bột kia tụ tập với nhau ngâm thơ tới lui về một cái thân cây, quẹt môi một phát liền xoay người rời đi.
Một bàn tay đập trên vai hắn, sau đó là một tiếng nói dễ nghe vang lên: “Huyên đệ, ngươi muốn đi đâu vậy?”
Bởi vì thanh âm kia, Vệ Huyên không bẻ cái tay đang đặt trên vai hắn theo phản xạ nữa, quay đầu nhìn một khuôn mặt tuấn mỹ đến quá mức, hờ hững thu hồi tầm mắt, nói: “Huynh đi ngâm thơ của ngươi đi, ta rời đi một chút.”
Mạnh Phong bắt lấy hắn: “Ta ngâm mấy thứ thơ đó làm gì chứ? Chẳng qua là chơi cùng họ một lát thôi.
Đi nào!” Nói rồi hắn ôm lấy Vệ Huyên, kề vai sát cánh với hắn mà đi.
Vệ Huyên nhíu mày, vốn dĩ muốn đẩy hắn ra, nhưng lại nghĩ tới cái gì nên liền mặc hắn.
Hai người rời đi tất nhiên sẽ khiến cho người khác chú ý, rốt cuộc thì một vị là Hỗn Thế Ma Vương thanh danh lan xa, một vị là con trai của Trưởng Công chúa, thân phận đều không bình thường, tất nhiên sẽ bị người ta để ý.
Nhưng vì Mạnh Phong sảng khoái nói một câu: “Vừa rồi uống nhiều quá, Huyên đệ cùng ta đi thay quần áo”, mọi người chỉ có thể run rẩy khóe miệng, không hỏi gì.
Hai người trực tiếp ra khỏi hoa viên, đi rồi một lát liền có một gã sai vặt đến, nói với Vệ Huyên: “Mời Thế tử gia đi theo tiểu nhân.”
Vệ Huyên gật đầu, nói với Mạnh Phong: “Ngươi ở đây chờ ta.”
Mạnh Phong nhướng mày, cười cười, cũng không hỏi hắn muốn làm gì, nói: “Được, ngươi đi đi.”
Vệ Huyên gật đầu với hắn, đi theo gã sai vặt kia.
Đi qua hành lang, rất nhanh đã đến một sân viện hẻo lánh, gã sai vặt kia dừng ở trước cửa, cung kính mà mời Vệ Huyên tự đi vào.
Vệ Huyên phất ống tay áo, thong dong đi vào, rất nhanh đã nhìn thấy một ma ma đứng trước một sương phòng.
“Thế tử tới rồi, lão phu nhân đã ở bên trong chờ ngài.” Lệ ma ma cười nói.
Vệ Huyên gật đầu với bà, đẩy cửa đi vào..
Uy Viễn Hầu phủ không chỉ là mẫu tộc của đương kim Hoàng đế, hơn nữa còn là nhà mẹ đẻ của Trịnh Quý phi, nhà ngoại của Thế tử Thụy Vương.
Đủ loại thân phận chồng chất, vậy nên cho dù ngày thường phủ Uy Viễn Hầu rất kín tiếng, con cháu trong gia tộc không thường xuyên giao tiếp với bên ngoài nhưng những lúc thế này mọi người đều nể mặt.
Làm mẫu tộc, những năm gần đây phủ Uy Viễn Hầu lại quá kín tiếng, không chỉ kín tiếng, hơn nữa bởi vì có một vị lão phu nhân cường thế, tính cách vài vị đại lão gia ở phủ Uy Viễn Hầu phủ cũng hơi nhu hòa đi một chút, không những ở trong triều không có thành tựu gì, đa phần con cháu trong nhà cũng không có tiền đồ gì.
Nếu không phải hoàng đế phá lệ khai ân, niệm tình mẫu tộc, chỉ sợ phủ Uy Viễn Hầu cũng sẽ mau chóng xuống dốc như những nhà huân quý đó.
Tuy rằng có khả năng sẽ có người ngầm chê cười mấy vị đại lão gia phủ Uy Viễn Hầu không có tiền đồ, nhưng lại không thể không thừa nhận, nhà ngoại như vậy vẫn khiến cho Hoàng đế vô cùng yên tâm.
Trưởng Công chúa Khang Nghi lại bất đồng ý kiến với chuyện này, nói với con gái: “Một đời vua một đời thần, cho dù quyền khuynh triều dã* rất tốt, nhưng phải hiểu được đạo lý trăng tròn sẽ khuyết, nước đầy sẽ tràn.
Nếu muốn để gia tộc truyền thừa lâu dài, có đôi lúc tất nhiên phải hiểu được nên giữ hay bỏ, Hoàng thượng là một đế vương anh minh, lão phu nhân phủ Uy Viễn Hầu hiểu rất rõ.”
*Quyền lực cực đại, nắm hết mọi quyền hành trong tay.
Vẻ mặt A Uyển nghiêm túc nghe mẹ Công chúa giảng giải cho mình, khi còn nhỏ thân mình nàng đã không tốt, không thể ra cửa, vẫn luôn bị nhốt ở trong nhà, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều lắm.
Trước khi mẹ Công chúa cũng không nói với nàng mấy chuyện thế này, chắc là lúc ấy nàng ấy cũng cảm thấy không cần thiết.
Nhưng sau khi đính hôn cùng phủ Thụy Vương, dù mẹ Công chúa có thời gian hay không cũng sẽ nói với nàng một chút, để trong lòng nàng hiểu rõ, rốt cuộc nếu sau này nàng gả vào trong vương phủ, rất nhiều chuyện đều không phải mình quyết định được.
A Uyển cũng không cô phụ tâm ý của mẹ Công chúa, rất nghiêm túc học hỏi, thân ở trung tâm quyền lực như kinh thành này, biết nhiều hơn một chút thì không phải chuyện xấu.
Sau khi Trưởng Công chúa Khang Nghi nói đơn giản chuyện phủ Uy Viễn Hầu một chút, thấy mặt bánh bao của con gái rất nghiêm túc, nhịn không được bật cười, ôm nàng vào trong lồng ngực, thơm thơm khuôn mặt đáng yêu của nàng, nhẹ giọng nói: “Con cũng không cần quá căng thẳng, mẫu thân sẽ giúp con chuẩn bị tốt con đường sau này, để con không có nỗi lo về sau.”
Trong lòng A Uyển cảm động, cũng thân thiết vùi đầu cọ cọ vào lồng ngực mềm mại thơm tho của nàng ấy.
Tới phủ Uy Viễn Hầu rồi, A Uyển còn chưa xuống xe thì màn che trên xe liền bị người ta xốc lên, một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trước mắt, cười khanh khách mà nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh giống như ngôi sao rơi xuống từ bầu trời đầy sao, rực rỡ lấp lánh, xinh đẹp cực kỳ.
“Huyên Nhi đến lâu chưa?” Trưởng Công chúa Khang Nghi cười nói.
Vệ Huyên duỗi tay đỡ các nàng xuống xe, cười tủm tỉm nói: “Vừa đến, nhìn thấy xe ngựa của hai người liền đến đây.” Sau khi giải thích xong, Vệ Huyên thò đầu vào trong xem xét, rất nhanh đã thấy hai con ngỗng trắng hùng tráng uy vũ mà chính mình tặng nàng đang ưỡn ngực kêu vài tiếng cạc cạc.
Trước cửa lớn phủ Uy Viễn Hầu vốn dĩ đang náo nhiệt, bởi vì tiếng kêu cạc cạc của hai con ngỗng trắng này mà lập tức biến thành một mảnh yên tĩnh, bất kể xe ngựa vừa đến hay là đã đến đều cho người ra thăm dò xem xét, đương nhìn khi nhìn thấy hai con ngỗng trắng thì trợn mắt đến mức suýt rơi cả con ngươi ra, loại tâm tình này thật sự là một lời khó nói hết.
Đây là trước cửa phủ công hầu, sao lại có hai con súc sinh giương oai ở đây?
Vẻ tươi cười trên mặt Trưởng Công chúa Khang Nghi cứng đờ lại, A Uyển dường như cũng muốn vùi đầu che mặt.
Thật là mất mặt chết đi được, nàng biết sẽ như vậy mà.
Chỉ có Vệ Huyên cười tủm tỉm ra ý bảo thị vệ phía sau ôm hai con ngỗng trắng lên, sau đó nghênh ngang đi vào dưới sự nghênh đón gượng gạo của mấy vị đại lão gia phủ Uy Viễn Hầu, căn bản không thèm để ý đến ánh mắt thế tục.
Uy danh của Thế tử Thụy Vương lan xa, quả thực là một tên Hỗn Thế Ma Vương, cho nên đối với hành động này của hắn, mấy vị đại lão gia phủ Uy Viễn Hầu chỉ cười khổ một tiếng, còn phải khen tặng hai con ngỗng trắng này được nuôi dưỡng thật tốt các thứ.
Sau khi mấy người được nghênh đón tiến vào phủ Uy Viễn Hầu, xung quanh mới có tiếng động.
Một chiếc xe ngựa dừng lại cách đó không xa, một giọng nói mềm mại dễ nghe vang lên: “Tổ mẫu, đó chính là Thế tử Thụy Vương sao? Hình như không giống với lúc còn nhỏ lắm.” Một đôi mắt đẹp tò mò mà nhìn hành động của thiếu niên mặc y phục đỏ sẫm, chỉ cảm thấy buồn cười, cùng lắm chỉ là một thằng nhóc con mà thôi.
Trong xe ngựa, một vị lão thái thái tóc hoa râm cũng thấy được cảnh trước cửa phủ Uy Viễn Hầu, nhịn không được cười nói: “Tất nhiên là hắn, tên nhóc nghịch ngợm này giống y như khi còn nhỏ vậy, không thay đổi gì hết, kiêu ngạo như vậy.”
Mạc Tứ cô nương lại nhìn, bóng dáng mặc y phục đỏ sẫm kia đã biến mất, tuy rằng màu sắc có hơi nặng nề, nhưng khi được thiếu niên loa mặc lên người lại rực rỡ đến mức không cách nào bỏ qua.
Không ngờ hôm nay lại nhìn thấy Thế tử Thụy Vương ở chỗ này, nàng còn tưởng rằng theo như những gì đã tra được lúc trước, tất nhiên năm nay Thế tử Thụy Vương sẽ không đến đây chúc thọ cho lão phu nhân Uy Viễn Hầu, lại không ngờ thế nhưng hắn lại tới, còn đặc biệt ở chỗ này chờ mẹ con Trưởng Công chúa Khang Nghi cùng đi.
Người trong xe ngựa đúng là Đại trưởng công chúa Khánh An, bà thấy thần sắc của cháu gái thì nói với nàng: “Thế tử Thụy Vương vẫn là tính tình đấy, một lát nữa nếu gặp hắn thì con cách xa hắn một chút.” Tuy rằng Hoàng Thượng kính trọng bà vị cô mẫu này, nhưng Đại trưởng công chúa Khánh An vẫn hiểu được có một số việc tốt nhất không nên động vào vảy ngược của Hoàng đế.
Mạc Tứ cô nương nghe lời gật đầu, nghĩ một hồi lại chần chờ nói: “Tổ mẫu, Trịnh Quý Phi mới là dì ruột của Thế tử Thụy Vương, so với Hoàng Hậu thân cận hơn nhiều.”
“Có thân hơn nữa thì cũng không qua được Hoàng Thượng.” Dứt lời, Đại trưởng công chúa Khánh An liền nhắm mắt không nói nữa.
Trong lòng Mạc Tứ cô nương hơi rùng mình, hiểu rõ ý tứ trong lời của tổ mẫu liền ngậm miệng không nói nữa.
Bên kia, A Uyển theo mẫu thân và Vệ Huyên cùng nhau vào phủ Uy Viễn Hầu, thực mau liền được dẫn tới rồi một phòng đón khách, ở nơi này đã có rất nhiều các quý phu nhân trang điểm tinh xảo đang ngồi ngay ngắn, đều đến đây chúc thọ cho lão phu nhân Uy Viễn Hầu.
A Uyển nhìn qua liền thấy Trưởng Công chúa Khang Bình đã đến, nàng đang cười đùa cùng lão phu nhân Uy Viễn Hầu, tiếng cười vô cùng có sức cuốn hút.
Hai con ngỗng trắng được thị vệ ôm lưu tại bên ngoài chờ, không cùng đi theo lại đây.
Các phu nhân trong đại sảnh nghe nói Thế tử Thụy Vương cùng mẹ con Trưởng Công chúa Khang Nghi tới rồi, tất cả đều nhịn không được ngẩng đầu nhìn qua.
Tuy rằng không ai không biết uy danh của Thế tử Thụy Vương ở kinh thành, nhưng cơ hội có thể gặp được hắn cũng không nhiều, rốt cuộc mấy năm nay thân mình Thụy Vương Phi không tốt, vẫn luôn ở trong phủ dưỡng bệnh, mà hắn cũng không thường đến các phủ tham gia yến hội gì, đương nhiên mọi người cũng ước gì hắn không tới mới tốt, đỡ cho đến lúc ấy vị tổ tông này vừa không vui một cái lại làm ra chuyện gì đó.
Cho nên, đại đa số phụ nhân đối với hắn thật sự chỉ mới nghe kỳ danh chứ chưa thấy người.
Thực mau liền nhìn đến một thiếu niên mặc cẩm y màu đỏ sẫm dẫn một cô bé mặt mày có vài phần an tĩnh tiến vào, mặt mày thiếu niên kia như họa, lanh lợi sáng sủa, khóe môi khẽ nhếch, giống như tranh vẽ, xinh đẹp đến mức khiến người ta căn bản không cách nào dời mắt.
Đây là Thế tử Thụy Vương?
Mọi người đều có chút ngốc, không ngờ Hỗn Thế Ma Vương ai cũng sợ tránh còn không kịp lại như vậy, không hề phù hợp với bộ dạng ngang ngược khủng bố trong tưởng tượng mà.
Nhưng mà, ánh mắt các nàng rất nhanh liền chuyển qua trên người cô bé được hắn nắm tay dắt vào, thấy sắc mặt nàng mang theo vẻ tái nhợt bệnh trạng, thân mình đơn bạc mảnh mai, dung mạo rất giống với Trưởng Công chúa Khang Nghi, liền biết đây là vị Quận chúa Thọ An đính hôn cùng Thế tử Thụy Vương kia.
Vệ Huyên nắm tay A Uyển, thoải mái hào phóng đi vào, thỉnh an lão phu nhân Uy Viễn Hầu.
Tuy rằng trong sảnh này còn rất nhiều người, nhưng cũng không ai dám nói gì đối với chuyện Vệ Huyên lôi kéo tay cô nương nhà người ta, hắn làm việc tùy ý, lại thêm hiện tại tuổi cũng không lớn, người khác không dám chọc hắn, vậy nên trong lúc nhất thời đều không cảm thấy gì.
Hai người đứng cùng một chỗ, thiếu niên mạnh mẽ cô bé an tĩnh, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, giống như trời sinh một đôi, làm ánh mắt lão phu nhân Uy Viễn Hầu khẽ động, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười từ ái, thoạt nhìn có chút kích động.
“Huyên Nhi cùng Quận chúa Thọ An đến đây… Đều là bé ngoan, lại đây cho bà ngoại nhìn một cái…”
Vệ Huyên kéo A Uyển tiến lên, hai người đều được lão phu nhân Uy Viễn Hầu ôm vào trong lòng ngực.
Nhưng A Uyển cảm giác được tay lão phu nhân Uy Viễn Hầu ôm nàng có hơi run rẩy, phản ứng lại rất nhanh, lúc này trong lòng bà hẳn là cực kỳ kích động, hành động này chẳng qua là để che dấu cảm xúc trong lòng chính mình, làm cho người ngoài xem.
Nghĩ như thế, A Uyển không khỏi có vài phần thương hại với bà, rõ ràng đây là cháu ngoại ruột thịt, lại không dám thân cận, còn phải để nàng tiến lên diễn cho người ta xem.
Mà người khác nhìn vậy cũng chỉ mỉm cười theo, không nói gì thêm, chẳng qua trong lòng đã thấy rõ sự kích động của lão phu nhân Uy Viễn Hầu.
Lão phu nhân Uy Viễn Hầu chỉ ôm bọn họ một lúc liền buông ra, cười hỏi vài câu, liền đưa lễ vật đã chuẩn bị tốt từ trước cho bọn họ.
“Cảm ơn bà ngoại, con rất thích.” Vệ Huyên lại cười với bà, sau đó cũng không thèm nhìn tới mà đưa lễ vật cho A Uyển: “Cho nàng.”
Khóe miệng A Uyển hạ xuống, suýt nữa đã đập chiếc hộp trong tay vào đầu hắn, liếc mắt nhìn lão phu nhân Uy Viễn Hầu một cái, thấy bà chỉ cười không lộ ra biểu tình gì khác thường, bèn để nha hoàn phía sau nhận lấy.
Nói một lát, lão phu nhân Uy Viễn Hầu nghe nói Đại trưởng công chúa Khánh An tới, liền nói: “Được rồi, đám nhóc các ngươi cũng không kiên nhẫn ở chỗ này nghe bà già ta lải nhải, đến hoa viên chơi đi, mấy biểu ca biểu tỷ các con đang tổ chức hội thơ ở đằng kia đấy, các con cũng đi xem náo nhiệt chút đi.”
A Uyển hành lễ với bà, cười nói: “Chúng con đi lát rồi lại đến đây nói chuyện với ngài.”
Vệ Huyên cũng gật đầu với bà, không nói thêm gì nữa, dường như trong mắt người ngoài, hôm nay hắn đến đây chúc thọ cho lão phu nhân xong liền lôi kéo A Uyển rời đi, bộ dáng hấp tấp, kiêu ngạo như vậy khiến các phu nhân trong phòng nhìn mà có chút hụt hẫng trong lòng.
Sau khi Vệ Huyên rời đi, ánh mắt mọi người liền dồn vào trên người Đại Trưởng Công chúa Khánh An đang tiến vào cùng mấy cô nương phía sau bà, đặc biệt là hai vị Mạc Tam cùng Mạc Tứ cô nương, bị các phu nhân quan sát rất kỹ.
Rốt cuộc trong lòng mọi người đều hiểu rõ, dựa vào hành vi liên tiếp tiến cung gần đây của Đại Trưởng Công chúa Khánh An, chỉ sợ người đứng đầu được chọn làm Tam Hoàng tử phi, chắc chính là cô nương Mạc gia, nhưng không biết là Mạc Tam cô nương hay là Mạc Tứ cô nương đây.
Sau khi ra khỏi phòng khách, có người dẫn bọn họ đến hoa viên.
Vệ Huyên lại sai người đưa hai con ngỗng trắng lại đây, sau đó nắm tay A Uyển, vô cùng kiêu ngạo mang theo hai con ngỗng trắng mà đi.
Cho dù đang ở địa bàn của người khác, hắn vẫn không thay đổi tính tình kiêu ngạo như cũ, chỉ thiếu điều trực tiếp nói với mọi người rằng, hắn muốn nghênh ngang đi trên đường, ai dám trở hắn đường của hắn liền thả ngỗng trắng cắn người.
A Uyển muốn thu hồi tay, lại phát hiện Vệ Huyên nắm chặt muốn chết, khiến nàng nhịn không được nhíu mày, nói: “Biểu đệ, có thể buông ra hay không?”
Vệ Huyên không đáp lại nàng mà liếc mắt nhìn chung quanh một cái, sau khi những nha hoàn thị vệ đều cúi đầu thì vừa lòng mà tiếp tục nắm tay nàng, sau đó cười cười với nàng.
Dường như A Uyển ngẩn cả ra, quả thực là một tiểu bá vương không thể hiểu nổi, cuối cùng nàng bất đắc dĩ, chỉ có thể để mặc hắn.
Lúc này đúng là thời tiết mùa xuân ba tháng, hoa đào nở rộ, điều khiến A Uyển kinh ngạc chính là, thế nhưng phủ Uy Viễn Hầu còn có hoa anh đào.
Nàng từ chỗ nha hoàn dẫn đường biết được, hoa anh đào này được xứ Phù Tang tiến cống, mỗi khi đến mùa xuân liền nở rất rực rỡ, là một cảnh độc đáo trong phủ Uy Viễn Hầu.
Chờ khi đến hoa viên, A Uyển thấy được hoa anh đào nở rộ cả một đường, sau đó lại nở rộ dọc theo một mặt hồ, chia hoa viên thành hai phần, đẹp đẽ đến mức tựa như ảo mộng.
Mà hoa viên này lấy hồ nước làm ranh giới, một bên là các thiếu gia phủ Uy Viễn Hầu dẫn theo khách nhân đi ngâm thơ mua vui, một bên là một đám các cô nương chơi đùa, mang văn phòng tứ bảo vào trong đình, cũng có cô nương đang ngâm thơ vẽ tranh tại đây, thật là nhàn nhã.
Khi ở ngã rẽ, A Uyển liền tách ra với Vệ Huyên, nói với hắn: “Bên kia đều là cô nương, đệ không được đến đây.”
Vệ Huyên nhìn nhìn đám người trong đình nơi xa bên hồ kia, bởi vì khoảng cách quá xa, chỉ có thể nhìn thấy màu sắc xiêm y tươi sáng trên người các nàng, đều lấy màu sắc tươi sáng minh diễm làm chủ đạo, vô cùng phù hợp với cảnh xuân tháng ba tươi đẹp ở nơi này.
Hắn trề môi, nói với A Uyển: “Vậy được rồi, đợi lát nữa ta sẽ đến tìm nàng.
Nếu có người dám khi dễ nàng, nàng cứ thả hai con ngỗng trắng đi cắn các nàng!” Một câu cuối cùng vừa kiêu ngạo lại vừa đằng đằng sát khí.
A Uyển nhìn đến khuôn mặt trắng bệch trong nháy mắt của nha hoàn dẫn đường, chỉ muốn vỗ trán, hơn nữa như cảm thấy chưa đủ, hai con ngỗng trắng kia còn kêu một tiếng cạc cạc rất hợp với tình hình.
Cho nên mới nói hai con ngỗng trắng này không hổ là do Vệ Huyên huấn luyện ra, biết được phải nghe lời Đại ma vương nói sao?
Chờ sau khi Vệ Huyên rời đi, A Uyển dường như không muốn đi nữa, đến nhà người ta chúc thọ, lại mang theo hai con ngỗng trắng này là như thế nào? Người không hiểu rõ người còn tưởng nàng muốn tới đây đấu ngỗng đó!
Chỉ là có buồn bực hơn nữa thì A Uyển cũng chỉ có thể căng da đầu đi qua.
Mà hai con ngỗng trắng kia căn bản không cần nàng dẫn theo, đã quen đi chơi cùng với nàng, thấy nàng vừa đi thì thực tự nhiên mà lắc mông đi theo phía sau nàng, vừa đi vừa kêu cạc cạc hai tiếng, phảng phất như đang bình luận phong cảnh xung quanh.
Chờ A Uyển nhìn đến bên hồ thì thấy các cô nương trong đình đột nhiên ngừng tay lại, sôi nổi nhìn về phía nàng, A Uyển lại lần nữa hối hận sao mình lại nghe theo lời Vệ Huyên, trong đó còn có cả sự xúi giục của Mạnh Hân, thế mà lại mang theo hai con ngỗng trắng đến đây.
“A Uyển, ngươi tới rồi ~”
Mạnh Hân đến trước cùng Trưởng Công chúa Khang Bình, khi nhìn thấy A Uyển thì cao hứng mà nhảy đến, lôi kéo nàng lại đây.
Chờ sau khi các nàng vào trong đình, kia con ngỗng trắng cũng vào.
Lúc này lại càng náo nhiệt.
Mạnh Hân giới thiệu A Uyển với mọi người, bởi vì thân phận Quận chúa của A Uyển, những cô nương đó lại càng khó hiểu hành vi mang hai con ngỗng trắng của nàng, nhưng cũng không dám nói gì, sôi nổi tiến lên chào hỏi với nàng, để A Uyển hưởng thụ cảm giác về sự ưu việt mà thân phận mang đến một phen.
“Quận chúa Phúc An, đây là hai con ngỗng trắng mà ngươi nói sao?” Một tiểu cô nương mười mấy tuổi thò qua hỏi, hiển nhiên cũng là một người có lòng hiếu kỳ cực lớn.
“Đúng vậy, chúng nó gọi là Đại Bạch Nhị Bạch, nhưng rất nghe lời, sẽ không cắn người đâu, các ngươi đừng sợ.” Mạnh Hân nói, nghĩ đến chuyện gì đó lại bổ sung thêm: “Đương nhiên, nếu có người không tốt với chúng nó, vậy thì khác rồi.”
“Ta có thể sờ sờ chúng nó được không?” Tiểu cô nương đó lại hỏi.
Mạnh Hân rất hào phóng mà nói: “Có thể!”
Hai con ngỗng trắng quả nhiên rất nghe lời, không cắn người, khi được người ta sờ cũng rất bình tĩnh mà đứng ở chỗ đó, duỗi cổ chạm chạm vào người đang sờ mình, cảm giác tựa như đang chào hỏi vậy, hơn nữa chờ đến khi nha hoàn chuyển đến chiếc ghế con, chúng nó còn biết nhảy lên ngồi xổm trên ghế con như người thật, rất tự nhiên mà bán manh.
A Uyển dở khóc dở cười, bởi vì đã có một cô nương dũng cảm mở đầu, lát sau cũng có mấy cô nương nhà huân quý cũng lại sờ ngỗng trắng thử một chút.
Dân gian thịnh hành đấu ngỗng, cũng có người nuôi ngỗng trắng rất tỉ mỉ, nhưng mà không có cô nương nào lại nuôi ngỗng trắng như sủng vật, như thế này cũng coi như hiếm có khó tìm.
A Uyển bị xem thành cô nương hiếm có bởi vì hai con ngỗng trắng bán manh, cũng được mọi người tiếp nhận rất nhanh.
Bây giờ A Uyển mới biết tiểu cô nương nói muốn sờ hai con ngỗng trắng đầu tiên là cô nương phủ Định Viễn Hầu, lớn lên trắng trắng mềm mềm, tính tình rất hoạt bát, thật ra rất hợp với Mạnh Hân, bởi vì quen với Mạnh Hân cũng quen thuộc với A Uyển rất nhanh.
Đang lúc náo nhiệt, lại có mấy cô nương nữa đến hoa viên, trong đó có Tam Công chúa cùng mấy cô nương Mạc gia.
****
Vệ Huyên nhàm chán mà nhìn đám công tử bột kia tụ tập với nhau ngâm thơ tới lui về một cái thân cây, quẹt môi một phát liền xoay người rời đi.
Một bàn tay đập trên vai hắn, sau đó là một tiếng nói dễ nghe vang lên: “Huyên đệ, ngươi muốn đi đâu vậy?”
Bởi vì thanh âm kia, Vệ Huyên không bẻ cái tay đang đặt trên vai hắn theo phản xạ nữa, quay đầu nhìn một khuôn mặt tuấn mỹ đến quá mức, hờ hững thu hồi tầm mắt, nói: “Huynh đi ngâm thơ của ngươi đi, ta rời đi một chút.”
Mạnh Phong bắt lấy hắn: “Ta ngâm mấy thứ thơ đó làm gì chứ? Chẳng qua là chơi cùng họ một lát thôi.
Đi nào!” Nói rồi hắn ôm lấy Vệ Huyên, kề vai sát cánh với hắn mà đi.
Vệ Huyên nhíu mày, vốn dĩ muốn đẩy hắn ra, nhưng lại nghĩ tới cái gì nên liền mặc hắn.
Hai người rời đi tất nhiên sẽ khiến cho người khác chú ý, rốt cuộc thì một vị là Hỗn Thế Ma Vương thanh danh lan xa, một vị là con trai của Trưởng Công chúa, thân phận đều không bình thường, tất nhiên sẽ bị người ta để ý.
Nhưng vì Mạnh Phong sảng khoái nói một câu: “Vừa rồi uống nhiều quá, Huyên đệ cùng ta đi thay quần áo”, mọi người chỉ có thể run rẩy khóe miệng, không hỏi gì.
Hai người trực tiếp ra khỏi hoa viên, đi rồi một lát liền có một gã sai vặt đến, nói với Vệ Huyên: “Mời Thế tử gia đi theo tiểu nhân.”
Vệ Huyên gật đầu, nói với Mạnh Phong: “Ngươi ở đây chờ ta.”
Mạnh Phong nhướng mày, cười cười, cũng không hỏi hắn muốn làm gì, nói: “Được, ngươi đi đi.”
Vệ Huyên gật đầu với hắn, đi theo gã sai vặt kia.
Đi qua hành lang, rất nhanh đã đến một sân viện hẻo lánh, gã sai vặt kia dừng ở trước cửa, cung kính mà mời Vệ Huyên tự đi vào.
Vệ Huyên phất ống tay áo, thong dong đi vào, rất nhanh đã nhìn thấy một ma ma đứng trước một sương phòng.
“Thế tử tới rồi, lão phu nhân đã ở bên trong chờ ngài.” Lệ ma ma cười nói.
Vệ Huyên gật đầu với bà, đẩy cửa đi vào..
Danh sách chương