Vệ Huyên bị bắt phải đóng cửa ăn năn trong một tháng tất nhiên hắn không thể chạy lung tung như trước nữa, đến chỗ A Uyển cũng không được, nếu không thì còn gọi là đóng cửa ăn năn sao?
Đương nhiên, Vệ Huyên vẫn luôn cố ý, hắn đương nhiên có thể lẻn trốn ra ngoài, những loại chuyện như này luôn là chuyên môn của hắn.
Tuy nhiên, để ngăn chặn hắn làm điều phản nghịch đó, Thụy vương đã huy động tất cả các lính canh của vương phủ, bao vây viện Tùy Phong nơi Vệ Huyên ở và đảm bảo rằng ngay cả một con ruồi cũng không thể bay ra ngoài.
Nếu như có ai đó không biết, nhìn thấy trận thế này, còn tưởng rằng Thụy vương đang giam lỏng con trai mình.
Không có gì lạ khi Thụy Vương lại hung hãn như vậy.
Thực sự là con trai hắn chạy trốn quá giỏi.
Cho dù phái thị vệ bao vây mấy lớp quanh viện Tùy Phong, con trai của hắn vẫn có thể bỏ trốn thần không biết quỷ không hay, nếu không phải
khi hắn trở về quang minh chính đại đi vào cửa viện Tùy Phong làm cho một đám thị vệ trừng lồi con mắt thì còn không biết hắn đi ra ngoài ở dưới mí mắt những thị vệ này.
Vì thế, Thụy vương lại một lần nữa mắng các lính canh làm việc không ra gì, những lính canh tội nghiệp suýt khóc vì bị oan, bọn họ rõ ràng là làm tròn trách nhiệm, nhìn chằm chằm viện Tùy Phong, thậm chí không để một con ruồi bay ra ngoài, làm sao họ biết được Thế tử thoát ra như thế nào được?
Thụy vương bị con trai làm cho không biết làm sao, may mà Vệ Huyên chạy ra ngoài nhưng hành tung của hắn đều bí mật, cũng không tới phủ Trưởng Công chúa Khang Nghi, ngược lại không ai phát hiện hắn lén trái lệnh hoàng thượng, bằng không để cho mấy tên ngự sử kia biết, lập tức sẽ chửi hắn mặt mũi toàn hoa.
Sở dĩ Vệ Huyên không đến phủ của Công chúa Khang Nghi tìm A Uyển là vì quá rõ ràng, lúc này không thể tới nhưng nhưng bảo hắn không gặp A Uyển trong một tháng thì giết hắn đi.
Nếu hắn không thể nào đến vậy thì buộc phải để A Uyển sang đây thăm hắn.
Vì vậy, Vệ Huyên rất nhanh viết một bức thư để cho người ta gửi tới phủ Công chúa cho A Uyển.
Lúc A Uyển nhận được thư của Vệ Huyên, nàng chỉ nhìn lướt qua rồi đóng lại không muốn xem.
"Là Huyên biểu ca viết sao? Nói gì vậy?" Mạnh Hân ở bên cạnh cắn hạt dưa tò mò hỏi, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng mấp máy, không phải liều mạng ăn uống thì chính là lải nhải, nói tóm lại là đừng mong nàng câm miệng.
Thấy nàng tò mò, A Uyển đưa cho nàng bức thư do Vệ Huyên viết, để nàng tự đọc.
Nhưng ai biết Mạnh Hân lắc đầu như trống bỏi, "Đừng đưa ta, ta không dám xem đâu, nếu để cho Huyên biểu ca biết được, ta sẽ bị hắn làm cho mù mắt.
Ngươi không thể hại ta thế được! Hơn nữa, nhỡ đâu ta nhìn thấy phải thứ không nên xem thì sao, không phải rất xấu hổ à? Chuyện hai người các người, ta không tham gia vào đâu."
A Uyển: “…”
A Uyển thiếu chút nữa là quỳ lạy tiểu cô nương này, bộ dạng "chuyện phu thê trẻ các người, ta không thể chen chân" gì gì đó? Lẽ nào nàng cho rằng Vệ Huyên viết thư tình cho nàng sao? Nghĩ đến đây, trên mặt nàng nổi đầy vết vạch đen.
Ý trong bức thư này là Vệ Huyên nhớ nàng, hắn hiện tại không thể ra ngoài nên bảo A Uyển phủ Thụy vương thăm hắn, nhớ mang cho hắn cái khăn và túi tiền tự tay nàng làm, cái năm ngoái A Uyển làm cho hắn cũ rồi, hắn muốn cái mới...
Trong thư hắn viết rất dài nhưng mục đích cũng chỉ có một, đó là bảo nàng mang chiếc túi tiền và khăn cho hắn.
A Uyển không khỏi lắc đầu, có lúc nghĩ lại, cũng cảm thấy vì sao Vệ Huyên lại hình thành tính cách kỳ lạ như vậy? Trước mặt nàng, nghiễm nhiên là một đứa trẻ ngoan nhưng với bên ngoài lại hung tàn bá đạo, tiếng xấu lan xa, trở thành bá chủ một phương trong kinh, làm cho người ta thấy mà khiếp sợ.
Đối với bức thư này của Vệ Huyên, A Uyển gấp lại không để ý tới, cần làm gì thì làm.
Nhưng A Uyển rất nhanh hối hận về chuyện này, bởi vì khi tiểu tử ngỗ ngược kia không thấy nàng tới, một ngày gửi hai mươi, ba mươi bức thư giục nàng, còn phái Lộ Bình ngày ngày tới ngồi chờ, cho đến khi nào nàng đồng ý tới thăm hắn mới thôi.
Vì lý do này mà Trưởng Công chúa Khang Nghi cười không khép miệng, La Diệp cười mắng Vệ Huyên tiểu lưu manh, Mạnh Hân cũng có chút đồng tình, còn về phần đồng tình với ai, thì cả hai đều có.
Trưởng Công chúa Khang Nghi ngồi dựa vào tường, không quyết định thay cho con gái mà để nàng ấy tự quyết định.
Nhìn thấy lần này mẹ Công chúa không đối xử hung hãn với mình, A Uyển hiển nhiên đã có quyết định của riêng mình, cuối cùng dưới thế tấn công của Vệ Huyên, nàng quyết định gặp hắn.
Bởi vì thực ra nàng cũng có chút nhớ hắn.
Vệ Huyên thường xuyên quanh quẩn bên nàng, nếu ngày nào hắn không đến, A Uyển ngược lại không quen, chỉ có thể nói năng lực quấn người của Vệ Huyên rốt cuộc đã phát huy tác dụng, khiến A Uyển càng ngày càng quen với sự tồn tại của hắn, ước chừng rằng thời điểm thích hợp thì có thể ôm vị hôn thê về nhà rồi.
Vào hôm đó, lúc Lộ Bình lại bị chủ tử đá đến, A Uyển liền sai người báo cho Lộ Bình: "Được rồi, ngươi hôm nay trở về trước đi."
Lộ Bình nghe được câu trả lời này, chớp mắt liền hiểu được ý trong lời nói, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể báo cáo với chủ tử rồi.
Với một cái hất tay áo, Lộ Bình thong thả quay trở lại.
Ngày tiếp theo, A Uyển sáng sớm dậy rồi đi thỉnh an cha mẹ, sau đó mang theo món quà mà do mẹ Công chúa đã chuẩn bị cho nàng để tới thăm Thụy vương phi trong phủ Thụy vương.
Là một cô nương chưa xuất giá, A Uyển tất nhiên chỉ đến thăm Thụy vương phi, không liên quan gì đến Vệ Huyên.
Vì vậy, sau khi đến phủ Thụy vương, A Uyển đưa đồ cho nha hoàn, ngay sau đó một quản gia từ Vương phủ ra thỉnh an với nàng, cung kính mời nàng vào, trước khi quản gia định nói gì, A Uyển đã nói rằng nàng muốn đích thân đến thăm Thụy vương phi tại Chính viện.
Quản gia vốn dĩ muốn đích thân đưa A Uyển đến Tùy Phong viện, nhưng ai biết vị Quận chúa này lại có ý muốn đi gặp Vương phi trước, quản gia không khỏi thở dài, nghĩ rằng Thế tử có thể lại tức giận.
Thế tử nhà bọn họ coi trọng Quận chúa Thọ An, trên dưới vương phủ đều biết, đối với Quận chúa Thọ An luôn khách khí, chỉ sợ không đủ tôn trọng lễ độ rồi để cho Tiểu Bá Vương kia nhìn thấy, trực tiếp nhẫn tâm đạp cho một cái, không chết cũng bị thương.
Thụy vương phi năm đó sinh con trai út là Vệ Trác và bị thương, nếu Vệ Huyên không dùng nhân sâm ngàn năm để kéo dài tính mạng cho nàng thì có thể nàng đã chết, nhưng dù được cứu thì sức khỏe Thụy vương phi cũng suy yếu, nhiều bệnh, thời tiết vừa thay đổi nàng liền nằm ở trên giường.
Tĩnh dưỡng ba năm, thân thể của Thụy vương phi cuối cùng cũng khá hơn một chút nhưng nàng không còn sức khỏe như trước nên vẫn phải tĩnh dưỡng thân thể.
Khi A Uyển đến để thỉnh an với Thụy vương phi, Thụy vương phi đang ngồi trong phòng khách dạy chữ cho con trai út, con gái của nàng yên tĩnh ngồi bên cạnh lặng lẽ thêu thùa, ba mẹ con nhìn trông rất hòa hợp.
Nghe tin A Uyển đã đến, vẻ mặt Thụy vương phi hơi ngạc nhiên nhưng mà nghĩ tới Vệ Huyên bị bắt ở nhà đóng cửa hối lỗi, rất nhanh đã hiểu.
Chờ A Uyển đi tới, vội bảo người dâng trà lên cho, lại để cho hai đứa bé tiến lên làm lễ với nàng.
A Uyển nở nụ cười ôn hòa, hàn huyên với câu với Thụy vương phi rồi hỏi thăm tình hình sức khỏe của nàng, thấy tiểu bánh bao nhỏ ba tuổi đang tò mò nhìn mình, không khỏi cười với thằng bé một tiếng, cầm miếng bánh gạo nếp đùa với thằng bé: "Trác Nhi, qua chỗ biểu tỷ, biểu tỷ cho đệ ăn ngon."
Tiểu Vệ Trác cười toe toét với nàng, nhảy tới như một viên đạn đại bác nhỏ, nhảy vào trong ngực A Uyển, vươn tay muốn lấy miếng bánh gạo nếp kia.
A Uyển trêu hắn một chút, nhanh chóng bị hắn cướp lấy.
Tiểu bánh bao mềm yếu, ngày thường lại xinh xắn, quả thực làm cho người ta yêu thích, mặc dù số lần A Uyển đến phủ Thụy vương không nhiều nhưng mỗi lần đều muốn ôm tiểu gia hỏa này.
Mặc dù tiểu Vệ Trác sinh non nhưng Thụy vương phi đã nuôi dưỡng thằng bé rất khỏe mạnh, không mắc bệnh gì nặng hay nhẹ, lớn lên rất khỏe mạnh.
"Mợ, Trác Nhi thật là ngoan."
Thụy vương phi nhìn con trai, cười nói: "Ta sức khỏe không tốt, bình thường đều là ca ca nó chơi với nó.
Nghe được lời nói của Thụy vương phi, A Uyển không khỏi có chút kinh ngạc, Vệ Huyên tính tình hung bạo cũng chịu chơi cùng đệ đệ của mình sao?
Đang nói chuyện nha hoàn ở chính viện thông báo cho nha hoàn ở viện Tùy Phong đã tới, nha hoàn kia nói năng rất cẩn thận, nói với Vương phi: “Thế tử nghe nói Quận chúa Thọ An đến rồi, muốn Quận chúa Thọ An tới viện Tùy Phong một chuyến."
Thụy vương phi không khỏi che miệng cười, nàng đã nói A Uyển nán lại chỗ này không lâu thì Vệ Huyên cũng sẽ không nể mặt nàng, vội vàng đến tìm người cũng là chuyện bình thường.
Thụy vương phi có lòng dạ rộng lượng, cộng thêm năm đó Vệ Huyên bỏ ra một cây nhân sân ngàn năm cứu nàng, trong lòng có một phần cảm kích với con riêng, cho nên đối với hành vi có chút bá đạo của hắn, đều chỉ nhắm một mắt mở một mắt không quá để ý tới, mọi người giữ trạng thái hòa thuận để tiện cho nhau, bộ dạng mẹ hiền con hiếu chờ ra bên ngoài diễn cho người ngoài nhìn là xong.
A Uyển nói với Thụy vương phi: "Mợ, con đến viện Tùy Phong thăm biểu đệ một lát, lát nữa lại tới nói chuyện với ngài." Dứt lời, nàng muốn đứng dậy, ai biết Vệ Trác vươn móng vuốt nhỏ mập mạp túm chặt váy nàng, nói rõ muốn đi theo.
"Cùng Quắc Quắc chơi ~~" Vệ Trác rất vui sướng nói, cười với A Uyển lộ ra một cái răng nhỏ, bởi vì tuổi còn nhỏ, có đôi lúc nói chuyện cũng dễ thương.
A Uyển thích tiểu bánh bao vừa xinh xắn vừa mềm mại này, sau khi được Thụy vương phi đồng ý, tất nhiên đồng ý, dắt thằng bé cùng tới viện Tùy Phong.
Đến trước viện Tùy Phong, A Uyển vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy các thị vệ đang canh gác kín cửa viện, lập tức lấy làm kinh hãi, nếu không biết rõ tình hình, còn tưởng rằng nơi này trông coi khâm phạm của triều đình, bao vây thế này quá chặt rồi thì phải?
“Có chuyện gì vậy?” A Uyển hỏi An ma ma.
An ma ma nhìn thấy những thị vệ kia, có chút không vui, nói: "Là mệnh lệnh Vương gia." Trong lòng An ma ma, thế tử nhà bà ngoan lắm mà, sao Vương gia có thể nhẫn tâm như vậy?
Nghe vậy, A Uyển hiểu ra, đoán chừng Thụy vương sợ Vệ Huyên lại sợ Vệ Huyên bằng mặt không bằng lòng, cho nên phái thị vệ tới trông coi, không cho hắn chạy ra ngoài.
Chẳng trách mỗi ngày Vệ Huyên gửi thư cho nàng bảo nàng sang đây thăm hắn, trận thế như vậy, cũng chỉ có thể an phận ở trong đó, không khỏi có chút buồn cười.
Lúc A Uyển đưa Vệ Trác vào viện Tùy Phong, nàng đã nhìn thấy Vệ Huyên ngồi sẵn ở chỗ ấy, chàng ngồi xổm ở trên núi giả trong viện, ngẩng đầu nhìn về hướng này, bộ dạng tội nghiệp trong rất đáng thương.
Thấy nàng tiến đến, vậy mà trực tiếp nhảy từ trên núi giả cao ba mét xuống, sau đó nhào về phía nàng, vươn tay ôm chặt lấy nàng.
“Biểu tỷ, ta thúc giục nàng lâu như vậy mà giờ nàng mới đến, có phải nàng định đến chỉ một lần thôi không?” Giọng hắn có chút uất ức.
Lúc A Uyển thấy hắn nhảy xuống như vậy, trái tim bị hắn dọa sợ, lúc bị hắn ôm còn quên cả đẩy hắn ra, nghe ngữ khí uất ức của hắn, trong lòng cũng cảm thấy có lỗi.
"Được rồi, không phải ta đã tới rồi sao?" A Uyển vỗ vỗ cái đầu gác lên hõm vai mình của hắn: "Hơn nữa đệ là bị Hoàng thượng phạt ở nhà đóng cửa hối lỗi, ta đâu thể nào thường xuyên đến thăm đệ? Ngoan, đừng tùy hứng."
Vệ Huyên khom lưng, lưu luyến rời ra, nghe thấy một tiếng non nớt kêu "Quắc Quắc”, cúi đầu nhìn thấy tay tiểu bánh bao lôi kéo A Uyển, lập tức dựng lông mày, bến thằng bé lên, không vui nói: "Đệ đến đây làm gì?"
"Tìm Quắc Quắc chơi ~~" Tiểu bánh bao bi bô nói.
Vệ Huyên bật cười một tiếng, lúc chuẩn bị không khách khí ném hắn ra khỏi viện Tùy Phong thì A Uyển đã ngăn hắn lại: "Đừng xách đệ ấy như vậy, đệ ấy sẽ khó chịu."
Vệ Huyên nhìn A Uyển, tiểu bánh bao Vệ Trác cũng nhìn A Uyển, còn ngu ngốc nói: "Không khó chịu ~"
A Uyển: "..." Chẳng trách Vệ Huyên luôn nói với nàng rằng đệ đệ ngu ngốc, thật sự là có chút ngu ngốc đáng yêu.
Hiếm khi A Uyển tới chơi, đối với Vệ Huyên mà nói có ý nghĩa rất lớn, đương nhiên sẽ không để tiểu bánh bao ngu xuẩn đáng yêu ở chỗ này vướng víu, phân tán sự chú ý của A Uyển, hắn đảo mắt, nói vói tiểu bánh bao: "Được rồi, đệ đi trước chơi bóng da đi, đá không được năm mưới cái không được qua đây tìm ta chơi."
Tiểu bánh bao nhìn Quắc Quắc, lại nhìn A Uyển: "Dạ."
Sau khi được bà vú mang đến một quả bóng nhỏ màu sắc được làm tinh xảo, tiểu bánh bao rất vui sướng ôm quả bóng da đi chơi, thật sự là một đứa trẻ ngoan biết nghe lời, không cần người lớn để ý, rất nghiêm túc thực hiện lời dặn dò không đúng của ca ca.
A Uyển thấy rõ, tiểu bánh bao muốn đến tìm ca ca chơi, thật ra luôn bị ca ca thằng bé chơi thằng bé.
Sau khi bị Vệ Huyên kéo đến phòng khách ngồi xuống, A Uyển nói với Vệ Huyên: "Đừng bắt nạt đệ đệ của đệ chứ."
"Ta đâu có bắt nạt đệ đệ đâu? Nàng xem thằng bé không phải chơi rất vui vẻ sao?" Vệ Huyên không thích A Uyển chú ý tới người khác, cho dù là đệ đệ ngu ngốc cũng không được, xoay mặt của nàng lại, chìa tay ra với nàng đòi khăn và túi tiền.
Chờ thấy chỉ có một túi tiền không có khăn, mặt của hắn cau lại.
"Chê ít?" A Uyển bưng trà liếc xéo hắn.
“Đúng.” Vệ Huyên nói thẳng, sau đó vươn tay lấy chiếc khăn trong tay áo của nàng ra, nhét vào trong ngực mình.
Bị tên bá vương này cướp khăn, A Uyển vô cùng bất đắc dĩ, đây cũng là nguyên nhân nàng không muốn làm khăn cho hắn, bởi vì không biết hắn đã lấy đi bao nhiêu cái khăn từ chỗ nàng rồi, mà khăn của A Uyển rất dễ nhận ra, phía trên thêu hai bông thủy cúc chồng lên nhau.
Đây là đồ vô cùng riêng tư của cô nương gia, A Uyển tất nhiên không muốn tặng, không biết làm sao mỗi lần Vệ Huyên đều nhân lúc nàng không chú ý lấy đi rồi nhét vào trong ngực.
Vệ Huyên ngồi xếp bằng, rất gần A Uyển, gần tới mức có thể ngửi thấy mùi hương trên cơ thể nàng, là mùi thuốc hòa lẫn mùi thơm xà bông nhàn nhạt, không dùng hương liệu, bởi vì sức khỏe nàng không tốt, không ngửi được mùi hương liệu, cho nên quần áo của nàng cũng không hun hương liệu, khiến cho mùi hương trên người nàng rất mộc mạc.
Nhưng mà, mùi này làm cho hắn có chút xao động trong lòng, không biết vì sao cơ thể và phần cứng lại hừng hực không hợp tác, chỉ có thể bóp cổ tay thở dài.
Liếc trộm khuôn mặt trắng trẻo của A Uyển, Vệ Huyển thật sự là càng nhìn càng thích, sau đó hôn lên.
Ánh mắt A Uyển rất bình tĩnh nhìn tới, nói với hắn, "Biểu đệ, đệ cứ như thế ta sẽ bỏ đi đấy."
Vệ Huyên đành phải ngồi ngoan ngoãn, thầm nuốt nước miếng, không dám hôn nữa.
Hai người ngồi bên nhau nói chuyện chẳng khác gì trong phủ Công chúa, có lẽ khác biệt là bên cạnh còn có một tiểu bánh bao cầm một quả bóng da chạy tới chạy lui, chạy mệt rồi thì chạy tới muốn Quắc Quắc bế thằng bé.
Vệ Huyên bảo người bế thằng bé qua một bên, sau khi cho thằng bé uống chút nước và điểm tâm thì nói với hắn: "Nam tử hán phải học được tự bò lên giường."
Thế là tiểu bánh bao ba tuổi lại đi chinh phục giường trong phòng.
ắn uống ít nước và ăn ít điểm âm, liền nói: "Một nam tử hán phải học cách bò lên giường một mình."
A Uyển: "..." Thật là là tiểu bánh bao bớt phiền không cần người ta quan tâm.
A Uyển chỉ ở phủ Thụy vương một buổi sáng, vốn dĩ muốn về sớm nhưng bị Vệ Huyên giữ nàng lại cùng ăn trưa.
Nhưng mà trên bàn cơm, không chỉ có A Uyển, tiểu bánh bao Vệ Trác cũng ngồi ăn cùng.
Sau bữa trưa, bất luận thế nào A Uyển cũng phải về, Vệ Huyên lưu luyến tiễn nàng ra cổng viện Tùy Phong, không sợ người ta thấy phiền phức căn dặn nàng, mấy ngày nữa phải tới thăm hắn tiếp, bằng không hắn sẽ trèo tường ra ngoài tìm nàng.
Nghe người nào đó nói sẽ trèo tường, mấy thị vệ canh gác cổng viện lập tức tối sầm, A Uyển bị cái tính như gấu của hắn chọc tức tới mức véo má hắn, mắng: "Trèo tường cái gì? Đệ sợ mình bị phạt chưa đủ phải không? Ngoan ngoãn ở trong phủ, rảnh rỗi ta sẽ tự tới."
Vệ Huyên hùng hồn nói: "Ai bảo nàng không tới thăm ta? Nàng rảnh là khi nào rảnh? Được rồi, đến lúc đó ta sẽ kêu Lộ Bình đến chỗ nàng hỏi."
A Uyển bị hắn làm cho không nói nên lời, cuối cùng mặc kệ hắn, trực tiếp rời đi.
Sau lưng, Vệ Huyên bám lấy cửa viện nhìn bóng lưng nàng, lúc A Uyển quay người nhìn thấy, trong lòng không hiểu sao có cảm giác áy náy, giống như mình đang vứt bỏ một con chó nhỏ đang thương.
Vì bị Vệ Huyên uy hiếp rằng sẽ trèo tường, A Uyển cuối cùng chỉ có thể cách mấy ngày lại sang thăm hắn một lần, may mắn mọi người đều biết nàng và Vệ Huyên đã đính hôn, tới phủ Thụy vương cũng tưởng rằng tới thăm Thụy vương phi nên cũng không truyền ra lời gì.
Những ngày kiểu như thế này không chỉ trôi qua một cách chậm rãi, mà sau khi Vệ Huyên đóng cửa hối lỗi xong, A Uyển lại phải theo mẹ Công chúa đến thôn trang ở Tiểu Thanh Sơn ở lâu dài, tạm thời rời xa kinh thành thị phi..
Đương nhiên, Vệ Huyên vẫn luôn cố ý, hắn đương nhiên có thể lẻn trốn ra ngoài, những loại chuyện như này luôn là chuyên môn của hắn.
Tuy nhiên, để ngăn chặn hắn làm điều phản nghịch đó, Thụy vương đã huy động tất cả các lính canh của vương phủ, bao vây viện Tùy Phong nơi Vệ Huyên ở và đảm bảo rằng ngay cả một con ruồi cũng không thể bay ra ngoài.
Nếu như có ai đó không biết, nhìn thấy trận thế này, còn tưởng rằng Thụy vương đang giam lỏng con trai mình.
Không có gì lạ khi Thụy Vương lại hung hãn như vậy.
Thực sự là con trai hắn chạy trốn quá giỏi.
Cho dù phái thị vệ bao vây mấy lớp quanh viện Tùy Phong, con trai của hắn vẫn có thể bỏ trốn thần không biết quỷ không hay, nếu không phải
khi hắn trở về quang minh chính đại đi vào cửa viện Tùy Phong làm cho một đám thị vệ trừng lồi con mắt thì còn không biết hắn đi ra ngoài ở dưới mí mắt những thị vệ này.
Vì thế, Thụy vương lại một lần nữa mắng các lính canh làm việc không ra gì, những lính canh tội nghiệp suýt khóc vì bị oan, bọn họ rõ ràng là làm tròn trách nhiệm, nhìn chằm chằm viện Tùy Phong, thậm chí không để một con ruồi bay ra ngoài, làm sao họ biết được Thế tử thoát ra như thế nào được?
Thụy vương bị con trai làm cho không biết làm sao, may mà Vệ Huyên chạy ra ngoài nhưng hành tung của hắn đều bí mật, cũng không tới phủ Trưởng Công chúa Khang Nghi, ngược lại không ai phát hiện hắn lén trái lệnh hoàng thượng, bằng không để cho mấy tên ngự sử kia biết, lập tức sẽ chửi hắn mặt mũi toàn hoa.
Sở dĩ Vệ Huyên không đến phủ của Công chúa Khang Nghi tìm A Uyển là vì quá rõ ràng, lúc này không thể tới nhưng nhưng bảo hắn không gặp A Uyển trong một tháng thì giết hắn đi.
Nếu hắn không thể nào đến vậy thì buộc phải để A Uyển sang đây thăm hắn.
Vì vậy, Vệ Huyên rất nhanh viết một bức thư để cho người ta gửi tới phủ Công chúa cho A Uyển.
Lúc A Uyển nhận được thư của Vệ Huyên, nàng chỉ nhìn lướt qua rồi đóng lại không muốn xem.
"Là Huyên biểu ca viết sao? Nói gì vậy?" Mạnh Hân ở bên cạnh cắn hạt dưa tò mò hỏi, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng mấp máy, không phải liều mạng ăn uống thì chính là lải nhải, nói tóm lại là đừng mong nàng câm miệng.
Thấy nàng tò mò, A Uyển đưa cho nàng bức thư do Vệ Huyên viết, để nàng tự đọc.
Nhưng ai biết Mạnh Hân lắc đầu như trống bỏi, "Đừng đưa ta, ta không dám xem đâu, nếu để cho Huyên biểu ca biết được, ta sẽ bị hắn làm cho mù mắt.
Ngươi không thể hại ta thế được! Hơn nữa, nhỡ đâu ta nhìn thấy phải thứ không nên xem thì sao, không phải rất xấu hổ à? Chuyện hai người các người, ta không tham gia vào đâu."
A Uyển: “…”
A Uyển thiếu chút nữa là quỳ lạy tiểu cô nương này, bộ dạng "chuyện phu thê trẻ các người, ta không thể chen chân" gì gì đó? Lẽ nào nàng cho rằng Vệ Huyên viết thư tình cho nàng sao? Nghĩ đến đây, trên mặt nàng nổi đầy vết vạch đen.
Ý trong bức thư này là Vệ Huyên nhớ nàng, hắn hiện tại không thể ra ngoài nên bảo A Uyển phủ Thụy vương thăm hắn, nhớ mang cho hắn cái khăn và túi tiền tự tay nàng làm, cái năm ngoái A Uyển làm cho hắn cũ rồi, hắn muốn cái mới...
Trong thư hắn viết rất dài nhưng mục đích cũng chỉ có một, đó là bảo nàng mang chiếc túi tiền và khăn cho hắn.
A Uyển không khỏi lắc đầu, có lúc nghĩ lại, cũng cảm thấy vì sao Vệ Huyên lại hình thành tính cách kỳ lạ như vậy? Trước mặt nàng, nghiễm nhiên là một đứa trẻ ngoan nhưng với bên ngoài lại hung tàn bá đạo, tiếng xấu lan xa, trở thành bá chủ một phương trong kinh, làm cho người ta thấy mà khiếp sợ.
Đối với bức thư này của Vệ Huyên, A Uyển gấp lại không để ý tới, cần làm gì thì làm.
Nhưng A Uyển rất nhanh hối hận về chuyện này, bởi vì khi tiểu tử ngỗ ngược kia không thấy nàng tới, một ngày gửi hai mươi, ba mươi bức thư giục nàng, còn phái Lộ Bình ngày ngày tới ngồi chờ, cho đến khi nào nàng đồng ý tới thăm hắn mới thôi.
Vì lý do này mà Trưởng Công chúa Khang Nghi cười không khép miệng, La Diệp cười mắng Vệ Huyên tiểu lưu manh, Mạnh Hân cũng có chút đồng tình, còn về phần đồng tình với ai, thì cả hai đều có.
Trưởng Công chúa Khang Nghi ngồi dựa vào tường, không quyết định thay cho con gái mà để nàng ấy tự quyết định.
Nhìn thấy lần này mẹ Công chúa không đối xử hung hãn với mình, A Uyển hiển nhiên đã có quyết định của riêng mình, cuối cùng dưới thế tấn công của Vệ Huyên, nàng quyết định gặp hắn.
Bởi vì thực ra nàng cũng có chút nhớ hắn.
Vệ Huyên thường xuyên quanh quẩn bên nàng, nếu ngày nào hắn không đến, A Uyển ngược lại không quen, chỉ có thể nói năng lực quấn người của Vệ Huyên rốt cuộc đã phát huy tác dụng, khiến A Uyển càng ngày càng quen với sự tồn tại của hắn, ước chừng rằng thời điểm thích hợp thì có thể ôm vị hôn thê về nhà rồi.
Vào hôm đó, lúc Lộ Bình lại bị chủ tử đá đến, A Uyển liền sai người báo cho Lộ Bình: "Được rồi, ngươi hôm nay trở về trước đi."
Lộ Bình nghe được câu trả lời này, chớp mắt liền hiểu được ý trong lời nói, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể báo cáo với chủ tử rồi.
Với một cái hất tay áo, Lộ Bình thong thả quay trở lại.
Ngày tiếp theo, A Uyển sáng sớm dậy rồi đi thỉnh an cha mẹ, sau đó mang theo món quà mà do mẹ Công chúa đã chuẩn bị cho nàng để tới thăm Thụy vương phi trong phủ Thụy vương.
Là một cô nương chưa xuất giá, A Uyển tất nhiên chỉ đến thăm Thụy vương phi, không liên quan gì đến Vệ Huyên.
Vì vậy, sau khi đến phủ Thụy vương, A Uyển đưa đồ cho nha hoàn, ngay sau đó một quản gia từ Vương phủ ra thỉnh an với nàng, cung kính mời nàng vào, trước khi quản gia định nói gì, A Uyển đã nói rằng nàng muốn đích thân đến thăm Thụy vương phi tại Chính viện.
Quản gia vốn dĩ muốn đích thân đưa A Uyển đến Tùy Phong viện, nhưng ai biết vị Quận chúa này lại có ý muốn đi gặp Vương phi trước, quản gia không khỏi thở dài, nghĩ rằng Thế tử có thể lại tức giận.
Thế tử nhà bọn họ coi trọng Quận chúa Thọ An, trên dưới vương phủ đều biết, đối với Quận chúa Thọ An luôn khách khí, chỉ sợ không đủ tôn trọng lễ độ rồi để cho Tiểu Bá Vương kia nhìn thấy, trực tiếp nhẫn tâm đạp cho một cái, không chết cũng bị thương.
Thụy vương phi năm đó sinh con trai út là Vệ Trác và bị thương, nếu Vệ Huyên không dùng nhân sâm ngàn năm để kéo dài tính mạng cho nàng thì có thể nàng đã chết, nhưng dù được cứu thì sức khỏe Thụy vương phi cũng suy yếu, nhiều bệnh, thời tiết vừa thay đổi nàng liền nằm ở trên giường.
Tĩnh dưỡng ba năm, thân thể của Thụy vương phi cuối cùng cũng khá hơn một chút nhưng nàng không còn sức khỏe như trước nên vẫn phải tĩnh dưỡng thân thể.
Khi A Uyển đến để thỉnh an với Thụy vương phi, Thụy vương phi đang ngồi trong phòng khách dạy chữ cho con trai út, con gái của nàng yên tĩnh ngồi bên cạnh lặng lẽ thêu thùa, ba mẹ con nhìn trông rất hòa hợp.
Nghe tin A Uyển đã đến, vẻ mặt Thụy vương phi hơi ngạc nhiên nhưng mà nghĩ tới Vệ Huyên bị bắt ở nhà đóng cửa hối lỗi, rất nhanh đã hiểu.
Chờ A Uyển đi tới, vội bảo người dâng trà lên cho, lại để cho hai đứa bé tiến lên làm lễ với nàng.
A Uyển nở nụ cười ôn hòa, hàn huyên với câu với Thụy vương phi rồi hỏi thăm tình hình sức khỏe của nàng, thấy tiểu bánh bao nhỏ ba tuổi đang tò mò nhìn mình, không khỏi cười với thằng bé một tiếng, cầm miếng bánh gạo nếp đùa với thằng bé: "Trác Nhi, qua chỗ biểu tỷ, biểu tỷ cho đệ ăn ngon."
Tiểu Vệ Trác cười toe toét với nàng, nhảy tới như một viên đạn đại bác nhỏ, nhảy vào trong ngực A Uyển, vươn tay muốn lấy miếng bánh gạo nếp kia.
A Uyển trêu hắn một chút, nhanh chóng bị hắn cướp lấy.
Tiểu bánh bao mềm yếu, ngày thường lại xinh xắn, quả thực làm cho người ta yêu thích, mặc dù số lần A Uyển đến phủ Thụy vương không nhiều nhưng mỗi lần đều muốn ôm tiểu gia hỏa này.
Mặc dù tiểu Vệ Trác sinh non nhưng Thụy vương phi đã nuôi dưỡng thằng bé rất khỏe mạnh, không mắc bệnh gì nặng hay nhẹ, lớn lên rất khỏe mạnh.
"Mợ, Trác Nhi thật là ngoan."
Thụy vương phi nhìn con trai, cười nói: "Ta sức khỏe không tốt, bình thường đều là ca ca nó chơi với nó.
Nghe được lời nói của Thụy vương phi, A Uyển không khỏi có chút kinh ngạc, Vệ Huyên tính tình hung bạo cũng chịu chơi cùng đệ đệ của mình sao?
Đang nói chuyện nha hoàn ở chính viện thông báo cho nha hoàn ở viện Tùy Phong đã tới, nha hoàn kia nói năng rất cẩn thận, nói với Vương phi: “Thế tử nghe nói Quận chúa Thọ An đến rồi, muốn Quận chúa Thọ An tới viện Tùy Phong một chuyến."
Thụy vương phi không khỏi che miệng cười, nàng đã nói A Uyển nán lại chỗ này không lâu thì Vệ Huyên cũng sẽ không nể mặt nàng, vội vàng đến tìm người cũng là chuyện bình thường.
Thụy vương phi có lòng dạ rộng lượng, cộng thêm năm đó Vệ Huyên bỏ ra một cây nhân sân ngàn năm cứu nàng, trong lòng có một phần cảm kích với con riêng, cho nên đối với hành vi có chút bá đạo của hắn, đều chỉ nhắm một mắt mở một mắt không quá để ý tới, mọi người giữ trạng thái hòa thuận để tiện cho nhau, bộ dạng mẹ hiền con hiếu chờ ra bên ngoài diễn cho người ngoài nhìn là xong.
A Uyển nói với Thụy vương phi: "Mợ, con đến viện Tùy Phong thăm biểu đệ một lát, lát nữa lại tới nói chuyện với ngài." Dứt lời, nàng muốn đứng dậy, ai biết Vệ Trác vươn móng vuốt nhỏ mập mạp túm chặt váy nàng, nói rõ muốn đi theo.
"Cùng Quắc Quắc chơi ~~" Vệ Trác rất vui sướng nói, cười với A Uyển lộ ra một cái răng nhỏ, bởi vì tuổi còn nhỏ, có đôi lúc nói chuyện cũng dễ thương.
A Uyển thích tiểu bánh bao vừa xinh xắn vừa mềm mại này, sau khi được Thụy vương phi đồng ý, tất nhiên đồng ý, dắt thằng bé cùng tới viện Tùy Phong.
Đến trước viện Tùy Phong, A Uyển vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy các thị vệ đang canh gác kín cửa viện, lập tức lấy làm kinh hãi, nếu không biết rõ tình hình, còn tưởng rằng nơi này trông coi khâm phạm của triều đình, bao vây thế này quá chặt rồi thì phải?
“Có chuyện gì vậy?” A Uyển hỏi An ma ma.
An ma ma nhìn thấy những thị vệ kia, có chút không vui, nói: "Là mệnh lệnh Vương gia." Trong lòng An ma ma, thế tử nhà bà ngoan lắm mà, sao Vương gia có thể nhẫn tâm như vậy?
Nghe vậy, A Uyển hiểu ra, đoán chừng Thụy vương sợ Vệ Huyên lại sợ Vệ Huyên bằng mặt không bằng lòng, cho nên phái thị vệ tới trông coi, không cho hắn chạy ra ngoài.
Chẳng trách mỗi ngày Vệ Huyên gửi thư cho nàng bảo nàng sang đây thăm hắn, trận thế như vậy, cũng chỉ có thể an phận ở trong đó, không khỏi có chút buồn cười.
Lúc A Uyển đưa Vệ Trác vào viện Tùy Phong, nàng đã nhìn thấy Vệ Huyên ngồi sẵn ở chỗ ấy, chàng ngồi xổm ở trên núi giả trong viện, ngẩng đầu nhìn về hướng này, bộ dạng tội nghiệp trong rất đáng thương.
Thấy nàng tiến đến, vậy mà trực tiếp nhảy từ trên núi giả cao ba mét xuống, sau đó nhào về phía nàng, vươn tay ôm chặt lấy nàng.
“Biểu tỷ, ta thúc giục nàng lâu như vậy mà giờ nàng mới đến, có phải nàng định đến chỉ một lần thôi không?” Giọng hắn có chút uất ức.
Lúc A Uyển thấy hắn nhảy xuống như vậy, trái tim bị hắn dọa sợ, lúc bị hắn ôm còn quên cả đẩy hắn ra, nghe ngữ khí uất ức của hắn, trong lòng cũng cảm thấy có lỗi.
"Được rồi, không phải ta đã tới rồi sao?" A Uyển vỗ vỗ cái đầu gác lên hõm vai mình của hắn: "Hơn nữa đệ là bị Hoàng thượng phạt ở nhà đóng cửa hối lỗi, ta đâu thể nào thường xuyên đến thăm đệ? Ngoan, đừng tùy hứng."
Vệ Huyên khom lưng, lưu luyến rời ra, nghe thấy một tiếng non nớt kêu "Quắc Quắc”, cúi đầu nhìn thấy tay tiểu bánh bao lôi kéo A Uyển, lập tức dựng lông mày, bến thằng bé lên, không vui nói: "Đệ đến đây làm gì?"
"Tìm Quắc Quắc chơi ~~" Tiểu bánh bao bi bô nói.
Vệ Huyên bật cười một tiếng, lúc chuẩn bị không khách khí ném hắn ra khỏi viện Tùy Phong thì A Uyển đã ngăn hắn lại: "Đừng xách đệ ấy như vậy, đệ ấy sẽ khó chịu."
Vệ Huyên nhìn A Uyển, tiểu bánh bao Vệ Trác cũng nhìn A Uyển, còn ngu ngốc nói: "Không khó chịu ~"
A Uyển: "..." Chẳng trách Vệ Huyên luôn nói với nàng rằng đệ đệ ngu ngốc, thật sự là có chút ngu ngốc đáng yêu.
Hiếm khi A Uyển tới chơi, đối với Vệ Huyên mà nói có ý nghĩa rất lớn, đương nhiên sẽ không để tiểu bánh bao ngu xuẩn đáng yêu ở chỗ này vướng víu, phân tán sự chú ý của A Uyển, hắn đảo mắt, nói vói tiểu bánh bao: "Được rồi, đệ đi trước chơi bóng da đi, đá không được năm mưới cái không được qua đây tìm ta chơi."
Tiểu bánh bao nhìn Quắc Quắc, lại nhìn A Uyển: "Dạ."
Sau khi được bà vú mang đến một quả bóng nhỏ màu sắc được làm tinh xảo, tiểu bánh bao rất vui sướng ôm quả bóng da đi chơi, thật sự là một đứa trẻ ngoan biết nghe lời, không cần người lớn để ý, rất nghiêm túc thực hiện lời dặn dò không đúng của ca ca.
A Uyển thấy rõ, tiểu bánh bao muốn đến tìm ca ca chơi, thật ra luôn bị ca ca thằng bé chơi thằng bé.
Sau khi bị Vệ Huyên kéo đến phòng khách ngồi xuống, A Uyển nói với Vệ Huyên: "Đừng bắt nạt đệ đệ của đệ chứ."
"Ta đâu có bắt nạt đệ đệ đâu? Nàng xem thằng bé không phải chơi rất vui vẻ sao?" Vệ Huyên không thích A Uyển chú ý tới người khác, cho dù là đệ đệ ngu ngốc cũng không được, xoay mặt của nàng lại, chìa tay ra với nàng đòi khăn và túi tiền.
Chờ thấy chỉ có một túi tiền không có khăn, mặt của hắn cau lại.
"Chê ít?" A Uyển bưng trà liếc xéo hắn.
“Đúng.” Vệ Huyên nói thẳng, sau đó vươn tay lấy chiếc khăn trong tay áo của nàng ra, nhét vào trong ngực mình.
Bị tên bá vương này cướp khăn, A Uyển vô cùng bất đắc dĩ, đây cũng là nguyên nhân nàng không muốn làm khăn cho hắn, bởi vì không biết hắn đã lấy đi bao nhiêu cái khăn từ chỗ nàng rồi, mà khăn của A Uyển rất dễ nhận ra, phía trên thêu hai bông thủy cúc chồng lên nhau.
Đây là đồ vô cùng riêng tư của cô nương gia, A Uyển tất nhiên không muốn tặng, không biết làm sao mỗi lần Vệ Huyên đều nhân lúc nàng không chú ý lấy đi rồi nhét vào trong ngực.
Vệ Huyên ngồi xếp bằng, rất gần A Uyển, gần tới mức có thể ngửi thấy mùi hương trên cơ thể nàng, là mùi thuốc hòa lẫn mùi thơm xà bông nhàn nhạt, không dùng hương liệu, bởi vì sức khỏe nàng không tốt, không ngửi được mùi hương liệu, cho nên quần áo của nàng cũng không hun hương liệu, khiến cho mùi hương trên người nàng rất mộc mạc.
Nhưng mà, mùi này làm cho hắn có chút xao động trong lòng, không biết vì sao cơ thể và phần cứng lại hừng hực không hợp tác, chỉ có thể bóp cổ tay thở dài.
Liếc trộm khuôn mặt trắng trẻo của A Uyển, Vệ Huyển thật sự là càng nhìn càng thích, sau đó hôn lên.
Ánh mắt A Uyển rất bình tĩnh nhìn tới, nói với hắn, "Biểu đệ, đệ cứ như thế ta sẽ bỏ đi đấy."
Vệ Huyên đành phải ngồi ngoan ngoãn, thầm nuốt nước miếng, không dám hôn nữa.
Hai người ngồi bên nhau nói chuyện chẳng khác gì trong phủ Công chúa, có lẽ khác biệt là bên cạnh còn có một tiểu bánh bao cầm một quả bóng da chạy tới chạy lui, chạy mệt rồi thì chạy tới muốn Quắc Quắc bế thằng bé.
Vệ Huyên bảo người bế thằng bé qua một bên, sau khi cho thằng bé uống chút nước và điểm tâm thì nói với hắn: "Nam tử hán phải học được tự bò lên giường."
Thế là tiểu bánh bao ba tuổi lại đi chinh phục giường trong phòng.
ắn uống ít nước và ăn ít điểm âm, liền nói: "Một nam tử hán phải học cách bò lên giường một mình."
A Uyển: "..." Thật là là tiểu bánh bao bớt phiền không cần người ta quan tâm.
A Uyển chỉ ở phủ Thụy vương một buổi sáng, vốn dĩ muốn về sớm nhưng bị Vệ Huyên giữ nàng lại cùng ăn trưa.
Nhưng mà trên bàn cơm, không chỉ có A Uyển, tiểu bánh bao Vệ Trác cũng ngồi ăn cùng.
Sau bữa trưa, bất luận thế nào A Uyển cũng phải về, Vệ Huyên lưu luyến tiễn nàng ra cổng viện Tùy Phong, không sợ người ta thấy phiền phức căn dặn nàng, mấy ngày nữa phải tới thăm hắn tiếp, bằng không hắn sẽ trèo tường ra ngoài tìm nàng.
Nghe người nào đó nói sẽ trèo tường, mấy thị vệ canh gác cổng viện lập tức tối sầm, A Uyển bị cái tính như gấu của hắn chọc tức tới mức véo má hắn, mắng: "Trèo tường cái gì? Đệ sợ mình bị phạt chưa đủ phải không? Ngoan ngoãn ở trong phủ, rảnh rỗi ta sẽ tự tới."
Vệ Huyên hùng hồn nói: "Ai bảo nàng không tới thăm ta? Nàng rảnh là khi nào rảnh? Được rồi, đến lúc đó ta sẽ kêu Lộ Bình đến chỗ nàng hỏi."
A Uyển bị hắn làm cho không nói nên lời, cuối cùng mặc kệ hắn, trực tiếp rời đi.
Sau lưng, Vệ Huyên bám lấy cửa viện nhìn bóng lưng nàng, lúc A Uyển quay người nhìn thấy, trong lòng không hiểu sao có cảm giác áy náy, giống như mình đang vứt bỏ một con chó nhỏ đang thương.
Vì bị Vệ Huyên uy hiếp rằng sẽ trèo tường, A Uyển cuối cùng chỉ có thể cách mấy ngày lại sang thăm hắn một lần, may mắn mọi người đều biết nàng và Vệ Huyên đã đính hôn, tới phủ Thụy vương cũng tưởng rằng tới thăm Thụy vương phi nên cũng không truyền ra lời gì.
Những ngày kiểu như thế này không chỉ trôi qua một cách chậm rãi, mà sau khi Vệ Huyên đóng cửa hối lỗi xong, A Uyển lại phải theo mẹ Công chúa đến thôn trang ở Tiểu Thanh Sơn ở lâu dài, tạm thời rời xa kinh thành thị phi..
Danh sách chương