Gió nổi lên.
Nghe được tiếng gió lướt qua rừng trúc xào xạc bên ngoài thư phòng, A Uyển đang nằm trên bàn luyện thư pháp không khỏi ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy gió thổi qua lá trúc xao động ngoài cửa sổ.
Xuyên qua mái hiên, có thể nhìn thấy những đám mây ở cuối chân trời, nắng thu dịu dàng tạo cho lòng người một cảm giác lười biếng, dễ chịu.
A Uyển đột nhiên gác bút, rửa tay bằng nước quất nha hoàn bưng tới, rồi ra khỏi thư phòng.
Thanh Nhã treo một chiếc áo choàng mỏng trên tay đuổi tới, “Thế tử phi, gió lớn rồi, chú ý sức khỏe.”
Nói rồi, liền khoác áo choàng mỏng lên người nàng.
A Uyển quay đầu lại cười nói với nàng, “Ngày nào ta cũng đi đánh quyền với Liễu Tiêu, một năm nay sức khỏe cũng tốt hơn nhiều, ngươi không cần cẩn thận như thế, không sao đâu.”
Thanh Nhã cười, nhìn nàng chăm chú, thấy da nàng trắng như tuyết da thịt, không như Mạnh Hân trắng hồng, cũng không trắng bệch như trước, mà mềm mại, mịn màng như ngọc, áo ngoài màu hồng thạch lựu thêu cẩm chướng trên người càng làm nổi bật khuôn mặt như tranh vẽ, rất thanh thoát, dịu dàng.
“Tuy là vậy, vẫn phải chú ý.”
A Uyển cười gật đầu, sau đó chậm rãi đi dọc theo hành lang dưới hiên, dọc theo cầu thang đi tới ngoài sân viện, đắm mình trong ánh nắng mùa thu ấm áp.
Trong sân có những bông cúc mùa thu nở rực rỡ, những bông cúc muôn màu nối tiếp nhau, khiến người ta như chìm trong biển hoa, tâm trạng cũng vì vậy mà tốt lên.
Nhưng trong mắt Thanh Nhã, đột nhiên cảm thấy thiếu nữ đứng trong bụi hoa, bị gió thu thổi bay áo choàng có vẻ hơi cô đơn.
Có lẽ là nhớ Thế tử.
Đúng là A Uyển nhớ Vệ Huyên, ngày tốt cảnh đẹp như vậy, không có thiếu niên kia ở bên cạnh quấy rầy nàng, trời cũng lạnh hơn nhiều.
Nhìn bầu trời đằng xa, nàng sững sờ mất một lúc, mới thở dài, rồi cầm áo choàng, chậm rãi đi về phòng.
Đến khi gần tới giờ, A Uyển đứng dậy để đám nha hoàn giúp nàng thay quần áo, sau đó tới chính phòng thỉnh an Thụy vương phi, tiện thể ăn chực bữa tối luôn, để không phải ăn một mình quá cô đơn.
Trước kia Thụy vương phi lo sức khỏe của nàng không tốt, lại có đứa con riêng Vệ Huyên ở bên như hổ rình mồi, cho nên đã miễn A Uyển thưa hầu sớm tối.
Nhưng đúng là buổi sáng A Uyển không thể dậy quá sớm, cho nên nhất định muốn tới thỉnh an mẹ chồng vào buổi tối.
Trước kia lúc Vệ Huyên còn ở đây, Vệ Huyên vừa về là sẽ đưa nàng về dùng bữa tối, bây giờ Vệ Huyên không ở đây, A Uyển liền tới đây ăn chực.
Đương nhiên Thụy vương phi rất hoan nghênh nàng tới đây, chủ yếu là vì A Uyển tốt tính, cũng rất kiên nhẫn, luôn được trẻ con thích, hai tỷ đệ Vệ Trác, Vệ Cẩn đều thích chơi cùng nàng, thậm chí Vệ Cẩn còn hoạt bát hơn, nên đương nhiên Thụy vương phi rất vui vẻ, ước gì ngày nào nàng cũng tới.
Hôm nay lúc A Uyển tới, trùng hợp thấy Thụy vương phi đang bận rộn chuyện quà tặng Trung thu.
Thấy nàng đã đến, Thụy vương phi liền kêu nàng tới thương lượng chuyện Tết Trung Thu, tiện thể nói với nàng:
“Trung thu h năm, trong cung đều có cung yến, nhưng tối về chúng ta cũng có thể tế trăng trong phủ cùng nhau.
Qua Trung thu, cuộc thi săn thú mùa Thu sắp bắt đầu rồi, chỉ sợ là cuộc thi năm nay sẽ khác.
Huyên Nhi…… Đến lúc đó chắc là sẽ về rồi.”
Bà nói nhưng không chắc chắn lắm, nhìn thoáng A Uyển.
A Uyển chủ động cười nói với bà:
“Con cũng không biết, Thế tử đi làm việc, có lẽ bận việc, nên cũng không có tin chính xác.”
Thụy vương phi lại thấy thương cho nàng, vỗ tay nàng.
A Uyển bị bà làm vậy nên không quen lắm, nhanh chóng chuyển chủ đề.
Thụy vương phi thật sự thương A Uyển, cảm thấy từ khi hai đứa nhỏ này thành thân đến nay, đều chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, với phu thê mà nói, không khỏi tàn nhẫn, cũng khó trách đến giờ mà bụng A Uyển vẫn chưa có tin gì.
Cho nên, buổi tối lúc Thụy vương trở về, Thụy vương phi liền đề cập tới, “Sắp đến Tết Trung Thu rồi, không biết lúc nào Huyên Nhi mới về, Vương gia có tin chính xác không?”
Ai ngờ khi nghe bà nói, sắc mặt Thụy vương không tốt lắm, lúc Thụy vương phi còn đang kinh hãi thì lại nghe ông đen mặt nói:
“Không có, chắc là nó bận, nên chưa kịp báo tin chính xác về.”
Sao lại nói giống A Uyển vậy? Thụy vương phi lập tức đánh hơi được tin khác, nhìn thoáng qua ông.
Thụy vương không quan tâm tới Thụy vương phi, ông chỉ lo cho thằng nhãi con bây giờ không biết đang ở đâu, lo nếu hắn ở Giang Nam, sẽ gặp phải cướp biển lên bờ, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên mấy tháng nay cũng không báo tin về.
Kể từ khi cướp biển tấn công quy mô lớn vào các thành lũy ven biển vào tháng 6, bên Giang Nam không ngừng truyền đến tin, đều liên quan tới cướp biển, cũng khiến Thụy vương thực sự bực bội, không ngờ yên tĩnh mười mấy năm, lực lượng hải quân của Đại Ngụy lại suy giảm đi như vậy, bị đánh đến ngã nhào, khiến dân chúng ven biển bị quấy nhiễu, rối rít dời vào đất liền.
Bây giờ Thụy vương đang rất đau đầu, ven biển Giang Nam bị cướp biển hoành hành, có lẽ một hai năm nữa ở đây sẽ có biến động, trên triều nhiều việc đến mức ngày nào ông cũng cảm thấy kiệt sức, còn phải lo cho nhi tử không biết đang ở đâu.
Bây giờ ông biết nhi tử đang làm việc cho huynh trưởng Hoàng đế , nếu không bọn họ cũng không biết trước biến động ở phương Bắc, đây đều là tin Vệ Huyên truyền về.
Nhưng càng biết, Thụy vương lại càng kinh ngạc, ông chưa bao giờ nghĩ rằng trưởng tử trông như một kẻ ăn chơi trác táng, vô ưu vô lo, lại có có tâm cơ thủ đoạn như vậy, nhưng vẫn cảm thấy không thể tin nổi việc nó giúp Hoàng đế điều tra, dường như nó đã trải qua một vài đau khổ, nên mới trưởng thành nhanh như vậy.
Tuy A Uyển và Thụy vương đều rất lo lắng, tiếc là đến Tết Trung Thu, vẫn không thấy Vệ Huyên trở về.
Sáng hôm Tết Trung Thu, A Uyển mở cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh buổi sáng mờ sương bên ngoài, gọi nha hoàn vào hầu hạ rửa mặt chải đầu.
Vì phải vào cung, nên hôm nay nàng mặc cát phục Thế tử phi Thân vương, trên đầu gắn châu ngọc, trong rất phú quý, mà trong sự phú quý lại có thêm sự mềm mại như bông, khí chất ngời ngời.
Sau khi mặc quần áo, A Uyển liền tới tiền viện, tiến cung phu thê cùng Thụy vương, tỷ đệ Vệ Trác.
Khi vào cung, nam nữ riêng biệt, Thụy vương đưa tiểu nhi tử tới điện Thái Cực thỉnh an Hoàng đế, Thụy vương phi dẫn nữ nhi, con dâu tới cung Nhân Thọ thỉnh an Thái hậu.
Bởi vì cung yến Trung Thu năm nay chỉ là gia yến, cho nên ra tôn thất vẫn chưa tiến cung, đương nhiên không có nhiều người đến dự như các ngày lễ khác, nhưng các phi tần hậu cung và Công chúa, Hoàng tử, Hoàng tử phi, cũng rất nhiều người, nhưng đệ đệ nhỏ nhất của Văn Đức Đế - Vinh vương, lại không đến.
Từ năm ngoái, Vinh vương được Văn Đức Đế đồng ý cho rời khỏi kinh thành, đi du sơn ngoạn thủy, nghe nói là nếu thuận lợi thì sẽ dẫn một mỹ nữ như thiên tiên về làm Vương phi của hắn.
Tuy lời nói không đàng hoàng, nhưng cũng chướng mắt với bộ dạng không đàng hoàng của hắn, nên Văn Đức Đế đã đồng ý.
Vệ Huyên tiết lộ với A Uyển, bây giờ Vinh vương còn trẻ, có lẽ lớn tuổi hơn rồi cưới Vương phi sau, chắc là Văn Đức Đế sẽ cho hắn chưởng quản công việc phủ Nội vụ.
A Uyển nghe giọng điệu của Vệ Huyên, đoán được vài điều, hình như Văn Đức Đế hơi kiêng kị Vinh Vương, cũng không biết là vì lý do gì.
Trong lòng A Uyển đang miên man suy nghĩ, đi theo Thụy vương phi tới thỉnh an Thái hậu, sau đó dưới đủ mọi ánh mắt hâm mộ, ghen ghét, bị Thái hậu kéo đến ngồi bên cạnh.
Tay Thái hậu hơi lạnh, da hơi khô, nhưng được bảo dưỡng tốt, nên dù đã 60 tuổi, ngón tay vẫn mịn màng, kéo A Uyển nói chuyện nhà:
“…… Con và Huyên Nhi thế nào rồi? Khi nào mới có tin vui? Ai gia còn đang mong ngóng được ôm tằng tôn đó……”
Da mặt A Uyển suýt chút nữa đã nhăn lại, còn chưa động phòng thì sao có thể để bà ôm tằng tôn được? Nhưng A Uyển vẫn ra vẻ xấu hổ, e thẹn như cô dâu nhỏ.
“Ai gia đã lâu không gặp Huyên Nhi, khi nào Huyên Nhi mới về? Trung thu là ngày đoàn viên, ai gia cũng rất nhớ nó……”
A Uyển cảm thấy tay mình bị bà siết chặt, tuy hơi đau, nhưng lại không dám kêu, cũng không thể hiện ra mặt, thấy sắc mặt bà hơi hoảng hốt, chỉ có thể cố gắng trấn an bà, “Thế tử đưa tin tới, nói sẽ về sớm, còn bảo cháu dâu biếu quà Trung thu cho ngài ……”
“Đâu? Mau mang lên cho ai gia xem.”
Thái hậu vui mừng hỏi.
A Uyển liền cho cung nhân trình tráp mạ vàng sơn đỏ mà nàng mang vào đưa cho Thái hậu, lúc này Thái hậu mới buông nàng ra, mở tráp mạ vàng sơn đỏ ra xem, vừa nhìn vừa cười.
A Uyển cười theo, thầm quan sát, trong lòng lại hiểu hơn, bệnh của Thái hậu lại nặng hơn, cũng không biết là vì lý do gì.
Sau khi ứng phó với Thái Hậu một hồi lâu, A Uyển mới được tự do, lập tức chạy tới chỗ Thái tử phi.
Vừa ngồi xuống bên cạnh Thái tử phi, ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tam Công chúa đang ngồi cùng mấy vị Công chúa cách đó không xa, Tứ Công chúa thì ngồi cách xa nàng một chút, vẫn là dáng vẻ nhu nhược như bạch liên hoa, Ngũ Công chúa rất bình tĩnh, nhưng cũng cách Tam Công chúa khá xa theo bản năng.
Bây giờ Tam Công chúa vẫn đang ở thiên điện trong cung Nhân Thọ, chưa được thả ra, trừ ngày lễ ngày tết thì mới được thả ra gặp mọi người.
Nguyên nhân là do lúc trước không biết Vệ Huyên tiến cung đã nói gì đả động Thái hậu, để Thái hậu ra tay xử lý nàng ta, đồng thời cũng khiến bệnh của Thái hậu nặng hơn, hình thành phản ứng ngoan ngoãn nghe lời Vệ Huyên.
Huyên Nhi bảo giam lại, bà liền giam lại!
Vô cùng đáng buồn.
Nghĩ đến đây, A Uyển hơi sợ, trong lòng rất lo nếu có người phát hiện ra bệnh của Thái hậu, sẽ bất lợi với Vệ Huyên.
“Dì ~”
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, sau đó A Uyển liền bị một cậu bé nhào lên đầu gối, rồi giơ tay nắm lấy ngọc bội trên váy nàng, tinh nghịch xoay người ngẩng khuôn mặt bánh bao lên nhìn nàng cười.
A Uyển cười với Hoàng trưởng tôn rồi bế lên, đặt bé ngồi lên đầu gối lấy ngọc bội ra đùa với bé.
Đương nhiên có rất nhiều người cũng nhìn thấy cảnh tượng này, liền trêu đùa:
“Thế tử phi và Thế tử cũng thành thân được gần một năm rồi, chắc là sắp có tin vui rồi nhỉ? Thấy Hoàng trưởng tôn thích Thế tử phi như vậy, Thế tử phi cũng thích trẻ con, không chừng sau này sinh con cũng sẽ được người ta thích.”
A Uyển nhìn lại, phát hiện người nói là một mỹ nhân mặc cung trang, hình như vị Lưu Quý nhân gần đây rất được sủng ái.
Vị sủng phi Minh phi cung đấu thất bại, sau khi bị phế Phi vị xuống Quý nhân vào lãnh cung, đương nhiên phải có sủng phi mới, vì thế vị Lưu Quý nhân này liền có mặt đúng thời điểm.
Nhưng mấy lời này không phải là điều mà nàng nên nói.
Lúc này, Thụy vương phi cười nhạt nói:
“Bọn nhỏ còn trẻ, đợi đến lúc con bé lớn hơn, thân thể cũng khỏe hơn chút, rồi sinh cũng được, không vội.”
Thụy vương phi này không mặn không nhạt nói, khiến vị Lưu Quý nhân kia mất thể diện, thấy mọi người xung quanh che miệng lén cười, trong lòng hơi tức giận, nhưng cũng không dám lên mặt với Thụy vương phi và Thế tử phi Thụy vương, đành phải ngượng ngùng ngậm miệng.
Những người khác thấy thế, ý cười trên mặt càng sâu, ngay cả Hoàng hậu và Trịnh Quý phi cũng không khỏi liếc nhìn sang đây, trong lòng rất khinh thường Lưu Quý nhân, không bằng Minh phi, chỉ sợ không vẻ vang được lâu, không đáng để lo.
Trong cung là vậy đó, mỹ nữ trẻ tuổi tới rồi lại đi, phi tử lớn tuổi thì vẫn đợi thượng vị, chỉ cần các nàng không làm điều gì ngu xuẩn thì có thể sống yên ổn ngồi vững trên vị trí của mình, sau đó vui vẻ xem những mỹ nhân tiến cung dùng thủ đoạn tranh sủng, may mắn thì có thể thăng phân vị, còn không thì cuối cùng cũng chỉ là một Tài tử nho nhỏ, sống cùng cung với những người khác, năm tháng từ từ qua đi.
Sau khi cung yến kết thúc, trăng đã lên đỉnh đầu.
Lúc A Uyển và phu thê Thụy vương hồi phủ, liền thấy trên đường đã treo hoa đăng, giống hội hoa đăng.
Luật cấm đi lại ban đêm xưa nay vào Tết Trung Thu thì sẽ được lùi lại hai canh giờ, cho nên buổi tối có rất nhiều người đi dạo phố xem hoa đăng và xiếc ảo thuật, gần đến giờ thì hồi phủ tế trăng.
“Đại tẩu, hoa đăng bên ngoài thật đẹp.”
Khuôn mặt nhỏ thanh tú của Vệ Cẩn đầy vui mừng, lén vén màn xe nhìn ra ngoài.
A Uyển ngồi bên cạnh mỉm cười với nàng, “Hoa đăng Tết Thượng nguyên mới đẹp, lúc đó có rất nhiều loại hoa đăng, sang năm nếu rảnh thì cả nhà chúng ta cùng ra ngoài ngắm hoa đăng.”
Vệ Cẩn cười gật đầu với nàng, thấy A Uyển cũng không trách hành động của mình không thục nữ, liền tiếp tục vén màn màu xanh thêu hoa ngũ sắc ra tiếp tục nhìn bên ngoài.
Sau khi hồi phủ, A Uyển về viện Tùy Phong thay cát phục trước đã, thay áo ngoài màu hồng lựu thạch, búi lại tóc, cài cây trâm bằng bạc mạ vàng đính thạch ngọc bích, rồi tới hoa viên.
Phu thê Thụy vương đưa các con ra hoa viên tế trăng, hạ nhân đã chuẩn bị cống phẩm tế trăng, bày trên một cái bàn hình vuông, rực rỡ đủ màu, khiến người ta hoa cả mắt.
Sau khi tế trăng, cả nhà liền ngồi ăn bánh Trung thu và uống rượu hoa quế.
“Vị của rượu hoa quế này rất êm và thơm, hợp để nữ nhân chúng ta uống, nhưng cũng không nên uống quá nhiều, dễ hại tới sức khỏe.”
Thụy vương phi dặn dò riêng, vẫn không thể yên tâm với thể chất vốn yếu của A Uyển.
A Uyển và Vệ Cẩn ngoan ngoãn gật đầu, chờ nha hoàn rót rượu, liền nâng cái ly lên nếm một ngụm, quả nhiên là rất êm và thơm, mang theo hương hoa quế đặc trưng, có cảm giác hơi giống rượu trái cây, nhưng lại dễ uống hơn rượu trái cây, cũng không giống rượu hoa quế nàng đã uống lúc còn ở nhà.
Vệ Cẩn liền nhỏ giọng nói với A Uyển:
“Đây là rượu hoa quế mẫu phi tự tay ngâm, không giống những nhà khác, rất nhiều người sau khi uống rồi đều muốn xin mẫu phi, nhưng mẫu phi cũng không ngâm nhiều, mỗi năm cũng chỉ có mấy bình thôi.”
Vẻ mặt của tiểu cô nương đầy đắc ý.
A Uyển cười gật đầu với nàng, quyết định lát nữa về, sẽ xin mẹ chồng một ít để về uống.
Gần tới giờ, Thụy vương liền cho giải tán, đồng thời cho các con về nghỉ ngơi.
A Uyển đưa Thanh Nhã một vò rượu hoa quế, hành lễ với cha mẹ chồng xong thì về viện Tùy Phong.
Sau khi về viện Tùy Phong, A Uyển liền gọi mấy nha hoàn Thanh Nhã, Lộ Vân tới cùng uống rượu hoa quế, nàng cũng tự rót thêm mấy chén, mấy nha hoàn Thanh Nhã, Thanh Hoàn đều cực kỳ lo lắng, nhanh chóng cản hành động uống trộm của nàng lại.
“Uống rượu hại sức khỏe, nếu say rượu thì ngày mai ngài sẽ rất khó chịu.”
Thanh Nhã vừa đỡ nàng về phòng vừa lải nhải.
“Yên tâm, chỉ có tí cồn thôi, sẽ không say đâu.”
A Uyển cười vô cùng vui vẻ với nàng ấy, hai má đỏ ửng đáng yêu, chỉ thiếu nước vỗ ngực nói, kiếp trước nàng ngàn chén không say, uống rượu trắng 53 độ cũng chỉ như nước sôi để nguội, nếu không bị bệnh tim……
Thanh Nhã: “……”
Say thật rồi! >__
Nhanh chóng kêu Lộ Vân tới, cùng hầu hạ con ma men rửa mặt, sau khi tẩy rửa sạch sẽ cho nàng, rồi mặc áo ngủ vào xong thì mới bế nàng lên giường.
Sau khi lên giường, A Uyển ôm chăn vào lòng, kẹp thật chặt rồi ngủ.
Đám nha hoàn: “……”
Sau đó, vị Thế tử gia gấp gáp trở về vào đêm Trung thu lại phải đối mặt với con ma men đang ngủ trong tư thế bất nhã, áo ngủ bị vén lên, để lộ cặp đùi thon thả, cân đối trên chăn, vạt áo cũng bị mở ra, lộ ra bả vai mịn màng cùng làn da trắng tuyết, tháp thoáng thấy được cái yếm xanh nhạt, bao lấy vòng một tròn trịa no đủ ……
Cảnh đẹp như vậy, khiến mắt nhìn chăm chú..
Nghe được tiếng gió lướt qua rừng trúc xào xạc bên ngoài thư phòng, A Uyển đang nằm trên bàn luyện thư pháp không khỏi ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy gió thổi qua lá trúc xao động ngoài cửa sổ.
Xuyên qua mái hiên, có thể nhìn thấy những đám mây ở cuối chân trời, nắng thu dịu dàng tạo cho lòng người một cảm giác lười biếng, dễ chịu.
A Uyển đột nhiên gác bút, rửa tay bằng nước quất nha hoàn bưng tới, rồi ra khỏi thư phòng.
Thanh Nhã treo một chiếc áo choàng mỏng trên tay đuổi tới, “Thế tử phi, gió lớn rồi, chú ý sức khỏe.”
Nói rồi, liền khoác áo choàng mỏng lên người nàng.
A Uyển quay đầu lại cười nói với nàng, “Ngày nào ta cũng đi đánh quyền với Liễu Tiêu, một năm nay sức khỏe cũng tốt hơn nhiều, ngươi không cần cẩn thận như thế, không sao đâu.”
Thanh Nhã cười, nhìn nàng chăm chú, thấy da nàng trắng như tuyết da thịt, không như Mạnh Hân trắng hồng, cũng không trắng bệch như trước, mà mềm mại, mịn màng như ngọc, áo ngoài màu hồng thạch lựu thêu cẩm chướng trên người càng làm nổi bật khuôn mặt như tranh vẽ, rất thanh thoát, dịu dàng.
“Tuy là vậy, vẫn phải chú ý.”
A Uyển cười gật đầu, sau đó chậm rãi đi dọc theo hành lang dưới hiên, dọc theo cầu thang đi tới ngoài sân viện, đắm mình trong ánh nắng mùa thu ấm áp.
Trong sân có những bông cúc mùa thu nở rực rỡ, những bông cúc muôn màu nối tiếp nhau, khiến người ta như chìm trong biển hoa, tâm trạng cũng vì vậy mà tốt lên.
Nhưng trong mắt Thanh Nhã, đột nhiên cảm thấy thiếu nữ đứng trong bụi hoa, bị gió thu thổi bay áo choàng có vẻ hơi cô đơn.
Có lẽ là nhớ Thế tử.
Đúng là A Uyển nhớ Vệ Huyên, ngày tốt cảnh đẹp như vậy, không có thiếu niên kia ở bên cạnh quấy rầy nàng, trời cũng lạnh hơn nhiều.
Nhìn bầu trời đằng xa, nàng sững sờ mất một lúc, mới thở dài, rồi cầm áo choàng, chậm rãi đi về phòng.
Đến khi gần tới giờ, A Uyển đứng dậy để đám nha hoàn giúp nàng thay quần áo, sau đó tới chính phòng thỉnh an Thụy vương phi, tiện thể ăn chực bữa tối luôn, để không phải ăn một mình quá cô đơn.
Trước kia Thụy vương phi lo sức khỏe của nàng không tốt, lại có đứa con riêng Vệ Huyên ở bên như hổ rình mồi, cho nên đã miễn A Uyển thưa hầu sớm tối.
Nhưng đúng là buổi sáng A Uyển không thể dậy quá sớm, cho nên nhất định muốn tới thỉnh an mẹ chồng vào buổi tối.
Trước kia lúc Vệ Huyên còn ở đây, Vệ Huyên vừa về là sẽ đưa nàng về dùng bữa tối, bây giờ Vệ Huyên không ở đây, A Uyển liền tới đây ăn chực.
Đương nhiên Thụy vương phi rất hoan nghênh nàng tới đây, chủ yếu là vì A Uyển tốt tính, cũng rất kiên nhẫn, luôn được trẻ con thích, hai tỷ đệ Vệ Trác, Vệ Cẩn đều thích chơi cùng nàng, thậm chí Vệ Cẩn còn hoạt bát hơn, nên đương nhiên Thụy vương phi rất vui vẻ, ước gì ngày nào nàng cũng tới.
Hôm nay lúc A Uyển tới, trùng hợp thấy Thụy vương phi đang bận rộn chuyện quà tặng Trung thu.
Thấy nàng đã đến, Thụy vương phi liền kêu nàng tới thương lượng chuyện Tết Trung Thu, tiện thể nói với nàng:
“Trung thu h năm, trong cung đều có cung yến, nhưng tối về chúng ta cũng có thể tế trăng trong phủ cùng nhau.
Qua Trung thu, cuộc thi săn thú mùa Thu sắp bắt đầu rồi, chỉ sợ là cuộc thi năm nay sẽ khác.
Huyên Nhi…… Đến lúc đó chắc là sẽ về rồi.”
Bà nói nhưng không chắc chắn lắm, nhìn thoáng A Uyển.
A Uyển chủ động cười nói với bà:
“Con cũng không biết, Thế tử đi làm việc, có lẽ bận việc, nên cũng không có tin chính xác.”
Thụy vương phi lại thấy thương cho nàng, vỗ tay nàng.
A Uyển bị bà làm vậy nên không quen lắm, nhanh chóng chuyển chủ đề.
Thụy vương phi thật sự thương A Uyển, cảm thấy từ khi hai đứa nhỏ này thành thân đến nay, đều chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, với phu thê mà nói, không khỏi tàn nhẫn, cũng khó trách đến giờ mà bụng A Uyển vẫn chưa có tin gì.
Cho nên, buổi tối lúc Thụy vương trở về, Thụy vương phi liền đề cập tới, “Sắp đến Tết Trung Thu rồi, không biết lúc nào Huyên Nhi mới về, Vương gia có tin chính xác không?”
Ai ngờ khi nghe bà nói, sắc mặt Thụy vương không tốt lắm, lúc Thụy vương phi còn đang kinh hãi thì lại nghe ông đen mặt nói:
“Không có, chắc là nó bận, nên chưa kịp báo tin chính xác về.”
Sao lại nói giống A Uyển vậy? Thụy vương phi lập tức đánh hơi được tin khác, nhìn thoáng qua ông.
Thụy vương không quan tâm tới Thụy vương phi, ông chỉ lo cho thằng nhãi con bây giờ không biết đang ở đâu, lo nếu hắn ở Giang Nam, sẽ gặp phải cướp biển lên bờ, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên mấy tháng nay cũng không báo tin về.
Kể từ khi cướp biển tấn công quy mô lớn vào các thành lũy ven biển vào tháng 6, bên Giang Nam không ngừng truyền đến tin, đều liên quan tới cướp biển, cũng khiến Thụy vương thực sự bực bội, không ngờ yên tĩnh mười mấy năm, lực lượng hải quân của Đại Ngụy lại suy giảm đi như vậy, bị đánh đến ngã nhào, khiến dân chúng ven biển bị quấy nhiễu, rối rít dời vào đất liền.
Bây giờ Thụy vương đang rất đau đầu, ven biển Giang Nam bị cướp biển hoành hành, có lẽ một hai năm nữa ở đây sẽ có biến động, trên triều nhiều việc đến mức ngày nào ông cũng cảm thấy kiệt sức, còn phải lo cho nhi tử không biết đang ở đâu.
Bây giờ ông biết nhi tử đang làm việc cho huynh trưởng Hoàng đế , nếu không bọn họ cũng không biết trước biến động ở phương Bắc, đây đều là tin Vệ Huyên truyền về.
Nhưng càng biết, Thụy vương lại càng kinh ngạc, ông chưa bao giờ nghĩ rằng trưởng tử trông như một kẻ ăn chơi trác táng, vô ưu vô lo, lại có có tâm cơ thủ đoạn như vậy, nhưng vẫn cảm thấy không thể tin nổi việc nó giúp Hoàng đế điều tra, dường như nó đã trải qua một vài đau khổ, nên mới trưởng thành nhanh như vậy.
Tuy A Uyển và Thụy vương đều rất lo lắng, tiếc là đến Tết Trung Thu, vẫn không thấy Vệ Huyên trở về.
Sáng hôm Tết Trung Thu, A Uyển mở cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh buổi sáng mờ sương bên ngoài, gọi nha hoàn vào hầu hạ rửa mặt chải đầu.
Vì phải vào cung, nên hôm nay nàng mặc cát phục Thế tử phi Thân vương, trên đầu gắn châu ngọc, trong rất phú quý, mà trong sự phú quý lại có thêm sự mềm mại như bông, khí chất ngời ngời.
Sau khi mặc quần áo, A Uyển liền tới tiền viện, tiến cung phu thê cùng Thụy vương, tỷ đệ Vệ Trác.
Khi vào cung, nam nữ riêng biệt, Thụy vương đưa tiểu nhi tử tới điện Thái Cực thỉnh an Hoàng đế, Thụy vương phi dẫn nữ nhi, con dâu tới cung Nhân Thọ thỉnh an Thái hậu.
Bởi vì cung yến Trung Thu năm nay chỉ là gia yến, cho nên ra tôn thất vẫn chưa tiến cung, đương nhiên không có nhiều người đến dự như các ngày lễ khác, nhưng các phi tần hậu cung và Công chúa, Hoàng tử, Hoàng tử phi, cũng rất nhiều người, nhưng đệ đệ nhỏ nhất của Văn Đức Đế - Vinh vương, lại không đến.
Từ năm ngoái, Vinh vương được Văn Đức Đế đồng ý cho rời khỏi kinh thành, đi du sơn ngoạn thủy, nghe nói là nếu thuận lợi thì sẽ dẫn một mỹ nữ như thiên tiên về làm Vương phi của hắn.
Tuy lời nói không đàng hoàng, nhưng cũng chướng mắt với bộ dạng không đàng hoàng của hắn, nên Văn Đức Đế đã đồng ý.
Vệ Huyên tiết lộ với A Uyển, bây giờ Vinh vương còn trẻ, có lẽ lớn tuổi hơn rồi cưới Vương phi sau, chắc là Văn Đức Đế sẽ cho hắn chưởng quản công việc phủ Nội vụ.
A Uyển nghe giọng điệu của Vệ Huyên, đoán được vài điều, hình như Văn Đức Đế hơi kiêng kị Vinh Vương, cũng không biết là vì lý do gì.
Trong lòng A Uyển đang miên man suy nghĩ, đi theo Thụy vương phi tới thỉnh an Thái hậu, sau đó dưới đủ mọi ánh mắt hâm mộ, ghen ghét, bị Thái hậu kéo đến ngồi bên cạnh.
Tay Thái hậu hơi lạnh, da hơi khô, nhưng được bảo dưỡng tốt, nên dù đã 60 tuổi, ngón tay vẫn mịn màng, kéo A Uyển nói chuyện nhà:
“…… Con và Huyên Nhi thế nào rồi? Khi nào mới có tin vui? Ai gia còn đang mong ngóng được ôm tằng tôn đó……”
Da mặt A Uyển suýt chút nữa đã nhăn lại, còn chưa động phòng thì sao có thể để bà ôm tằng tôn được? Nhưng A Uyển vẫn ra vẻ xấu hổ, e thẹn như cô dâu nhỏ.
“Ai gia đã lâu không gặp Huyên Nhi, khi nào Huyên Nhi mới về? Trung thu là ngày đoàn viên, ai gia cũng rất nhớ nó……”
A Uyển cảm thấy tay mình bị bà siết chặt, tuy hơi đau, nhưng lại không dám kêu, cũng không thể hiện ra mặt, thấy sắc mặt bà hơi hoảng hốt, chỉ có thể cố gắng trấn an bà, “Thế tử đưa tin tới, nói sẽ về sớm, còn bảo cháu dâu biếu quà Trung thu cho ngài ……”
“Đâu? Mau mang lên cho ai gia xem.”
Thái hậu vui mừng hỏi.
A Uyển liền cho cung nhân trình tráp mạ vàng sơn đỏ mà nàng mang vào đưa cho Thái hậu, lúc này Thái hậu mới buông nàng ra, mở tráp mạ vàng sơn đỏ ra xem, vừa nhìn vừa cười.
A Uyển cười theo, thầm quan sát, trong lòng lại hiểu hơn, bệnh của Thái hậu lại nặng hơn, cũng không biết là vì lý do gì.
Sau khi ứng phó với Thái Hậu một hồi lâu, A Uyển mới được tự do, lập tức chạy tới chỗ Thái tử phi.
Vừa ngồi xuống bên cạnh Thái tử phi, ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tam Công chúa đang ngồi cùng mấy vị Công chúa cách đó không xa, Tứ Công chúa thì ngồi cách xa nàng một chút, vẫn là dáng vẻ nhu nhược như bạch liên hoa, Ngũ Công chúa rất bình tĩnh, nhưng cũng cách Tam Công chúa khá xa theo bản năng.
Bây giờ Tam Công chúa vẫn đang ở thiên điện trong cung Nhân Thọ, chưa được thả ra, trừ ngày lễ ngày tết thì mới được thả ra gặp mọi người.
Nguyên nhân là do lúc trước không biết Vệ Huyên tiến cung đã nói gì đả động Thái hậu, để Thái hậu ra tay xử lý nàng ta, đồng thời cũng khiến bệnh của Thái hậu nặng hơn, hình thành phản ứng ngoan ngoãn nghe lời Vệ Huyên.
Huyên Nhi bảo giam lại, bà liền giam lại!
Vô cùng đáng buồn.
Nghĩ đến đây, A Uyển hơi sợ, trong lòng rất lo nếu có người phát hiện ra bệnh của Thái hậu, sẽ bất lợi với Vệ Huyên.
“Dì ~”
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, sau đó A Uyển liền bị một cậu bé nhào lên đầu gối, rồi giơ tay nắm lấy ngọc bội trên váy nàng, tinh nghịch xoay người ngẩng khuôn mặt bánh bao lên nhìn nàng cười.
A Uyển cười với Hoàng trưởng tôn rồi bế lên, đặt bé ngồi lên đầu gối lấy ngọc bội ra đùa với bé.
Đương nhiên có rất nhiều người cũng nhìn thấy cảnh tượng này, liền trêu đùa:
“Thế tử phi và Thế tử cũng thành thân được gần một năm rồi, chắc là sắp có tin vui rồi nhỉ? Thấy Hoàng trưởng tôn thích Thế tử phi như vậy, Thế tử phi cũng thích trẻ con, không chừng sau này sinh con cũng sẽ được người ta thích.”
A Uyển nhìn lại, phát hiện người nói là một mỹ nhân mặc cung trang, hình như vị Lưu Quý nhân gần đây rất được sủng ái.
Vị sủng phi Minh phi cung đấu thất bại, sau khi bị phế Phi vị xuống Quý nhân vào lãnh cung, đương nhiên phải có sủng phi mới, vì thế vị Lưu Quý nhân này liền có mặt đúng thời điểm.
Nhưng mấy lời này không phải là điều mà nàng nên nói.
Lúc này, Thụy vương phi cười nhạt nói:
“Bọn nhỏ còn trẻ, đợi đến lúc con bé lớn hơn, thân thể cũng khỏe hơn chút, rồi sinh cũng được, không vội.”
Thụy vương phi này không mặn không nhạt nói, khiến vị Lưu Quý nhân kia mất thể diện, thấy mọi người xung quanh che miệng lén cười, trong lòng hơi tức giận, nhưng cũng không dám lên mặt với Thụy vương phi và Thế tử phi Thụy vương, đành phải ngượng ngùng ngậm miệng.
Những người khác thấy thế, ý cười trên mặt càng sâu, ngay cả Hoàng hậu và Trịnh Quý phi cũng không khỏi liếc nhìn sang đây, trong lòng rất khinh thường Lưu Quý nhân, không bằng Minh phi, chỉ sợ không vẻ vang được lâu, không đáng để lo.
Trong cung là vậy đó, mỹ nữ trẻ tuổi tới rồi lại đi, phi tử lớn tuổi thì vẫn đợi thượng vị, chỉ cần các nàng không làm điều gì ngu xuẩn thì có thể sống yên ổn ngồi vững trên vị trí của mình, sau đó vui vẻ xem những mỹ nhân tiến cung dùng thủ đoạn tranh sủng, may mắn thì có thể thăng phân vị, còn không thì cuối cùng cũng chỉ là một Tài tử nho nhỏ, sống cùng cung với những người khác, năm tháng từ từ qua đi.
Sau khi cung yến kết thúc, trăng đã lên đỉnh đầu.
Lúc A Uyển và phu thê Thụy vương hồi phủ, liền thấy trên đường đã treo hoa đăng, giống hội hoa đăng.
Luật cấm đi lại ban đêm xưa nay vào Tết Trung Thu thì sẽ được lùi lại hai canh giờ, cho nên buổi tối có rất nhiều người đi dạo phố xem hoa đăng và xiếc ảo thuật, gần đến giờ thì hồi phủ tế trăng.
“Đại tẩu, hoa đăng bên ngoài thật đẹp.”
Khuôn mặt nhỏ thanh tú của Vệ Cẩn đầy vui mừng, lén vén màn xe nhìn ra ngoài.
A Uyển ngồi bên cạnh mỉm cười với nàng, “Hoa đăng Tết Thượng nguyên mới đẹp, lúc đó có rất nhiều loại hoa đăng, sang năm nếu rảnh thì cả nhà chúng ta cùng ra ngoài ngắm hoa đăng.”
Vệ Cẩn cười gật đầu với nàng, thấy A Uyển cũng không trách hành động của mình không thục nữ, liền tiếp tục vén màn màu xanh thêu hoa ngũ sắc ra tiếp tục nhìn bên ngoài.
Sau khi hồi phủ, A Uyển về viện Tùy Phong thay cát phục trước đã, thay áo ngoài màu hồng lựu thạch, búi lại tóc, cài cây trâm bằng bạc mạ vàng đính thạch ngọc bích, rồi tới hoa viên.
Phu thê Thụy vương đưa các con ra hoa viên tế trăng, hạ nhân đã chuẩn bị cống phẩm tế trăng, bày trên một cái bàn hình vuông, rực rỡ đủ màu, khiến người ta hoa cả mắt.
Sau khi tế trăng, cả nhà liền ngồi ăn bánh Trung thu và uống rượu hoa quế.
“Vị của rượu hoa quế này rất êm và thơm, hợp để nữ nhân chúng ta uống, nhưng cũng không nên uống quá nhiều, dễ hại tới sức khỏe.”
Thụy vương phi dặn dò riêng, vẫn không thể yên tâm với thể chất vốn yếu của A Uyển.
A Uyển và Vệ Cẩn ngoan ngoãn gật đầu, chờ nha hoàn rót rượu, liền nâng cái ly lên nếm một ngụm, quả nhiên là rất êm và thơm, mang theo hương hoa quế đặc trưng, có cảm giác hơi giống rượu trái cây, nhưng lại dễ uống hơn rượu trái cây, cũng không giống rượu hoa quế nàng đã uống lúc còn ở nhà.
Vệ Cẩn liền nhỏ giọng nói với A Uyển:
“Đây là rượu hoa quế mẫu phi tự tay ngâm, không giống những nhà khác, rất nhiều người sau khi uống rồi đều muốn xin mẫu phi, nhưng mẫu phi cũng không ngâm nhiều, mỗi năm cũng chỉ có mấy bình thôi.”
Vẻ mặt của tiểu cô nương đầy đắc ý.
A Uyển cười gật đầu với nàng, quyết định lát nữa về, sẽ xin mẹ chồng một ít để về uống.
Gần tới giờ, Thụy vương liền cho giải tán, đồng thời cho các con về nghỉ ngơi.
A Uyển đưa Thanh Nhã một vò rượu hoa quế, hành lễ với cha mẹ chồng xong thì về viện Tùy Phong.
Sau khi về viện Tùy Phong, A Uyển liền gọi mấy nha hoàn Thanh Nhã, Lộ Vân tới cùng uống rượu hoa quế, nàng cũng tự rót thêm mấy chén, mấy nha hoàn Thanh Nhã, Thanh Hoàn đều cực kỳ lo lắng, nhanh chóng cản hành động uống trộm của nàng lại.
“Uống rượu hại sức khỏe, nếu say rượu thì ngày mai ngài sẽ rất khó chịu.”
Thanh Nhã vừa đỡ nàng về phòng vừa lải nhải.
“Yên tâm, chỉ có tí cồn thôi, sẽ không say đâu.”
A Uyển cười vô cùng vui vẻ với nàng ấy, hai má đỏ ửng đáng yêu, chỉ thiếu nước vỗ ngực nói, kiếp trước nàng ngàn chén không say, uống rượu trắng 53 độ cũng chỉ như nước sôi để nguội, nếu không bị bệnh tim……
Thanh Nhã: “……”
Say thật rồi! >__
Nhanh chóng kêu Lộ Vân tới, cùng hầu hạ con ma men rửa mặt, sau khi tẩy rửa sạch sẽ cho nàng, rồi mặc áo ngủ vào xong thì mới bế nàng lên giường.
Sau khi lên giường, A Uyển ôm chăn vào lòng, kẹp thật chặt rồi ngủ.
Đám nha hoàn: “……”
Sau đó, vị Thế tử gia gấp gáp trở về vào đêm Trung thu lại phải đối mặt với con ma men đang ngủ trong tư thế bất nhã, áo ngủ bị vén lên, để lộ cặp đùi thon thả, cân đối trên chăn, vạt áo cũng bị mở ra, lộ ra bả vai mịn màng cùng làn da trắng tuyết, tháp thoáng thấy được cái yếm xanh nhạt, bao lấy vòng một tròn trịa no đủ ……
Cảnh đẹp như vậy, khiến mắt nhìn chăm chú..
Danh sách chương