Từ trong cung trở lại, Trưởng công chúa Khang Nghi đưa nữ nhi trở về trong phòng nghỉ ngơi trước, sau đó liền đi Tùng Hạc đường nơi lão phu nhân ở, để nói rõ cùng lão phu nhân chuyện ngày mai sẽ hồi phủ công chúa.
Lão phu nhân lúc trước đã được biết trước do nhi tử nói, sau khi nghe xong cũng không bất ngờ, nói với Trưởng công chúa Khang Nghi "Ta thấy mấy ngày nữa có lẽ tuyết sẽ rơi, về sớm một chút cũng tốt tránh được ngày rét lạnh, Uyển nha đầu sức khỏe yếu, đến lúc đó con phải chăm sóc nó thật tốt, đừng để cho nó mắc bệnh" hàng năm khi mùa đông vừa đến, lúc trời giá rét lạnh, chỉ cần hơi bị nhiễm lạnh hoặc bị gió lạnh thổi vào, thì lão phu nhân liền sẽ nghe thấy phủ công chúa truyền tới tin A Uyển ngã bệnh, trong lòng cũng rất lo lắng cho thân thể A Uyển.
Không chỉ nói đến thân phận quận chúa của A Uyển, A Uyển cũng là nữ nhi duy nhất của lão tam, có thể cả đời này cũng chỉ có duy nhất một đứa như vậy, trong lòng lão phu nhân cũng mong nàng kiện kiện khang khang, về phần những điều khác, sau này hãy nói.
"Mẫu thân yên tâm "
Sau khi cùng lão phu nhân tán gẫu mấy câu, Trưởng công chúa Khang Nghi liền rời đi.
Hôm sau sau khi dùng xong đồ ăn sáng, phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi liền mang nữ nhi từ biệt lão phu nhân ở Bá phủ, trở lại phủ công chúa.
Trong phủ công chúa, mặc dù chủ nhân đã lâu không trở lại, nhưng hết thảy mọi thứ vẫn gọn gàng ngăn nắp, không hề thấy điểm rối loạn, chỉ đợi sau khi các chủ tử trở lại là có thể trực tiếp ở liền.
Ngày thứ hai sau khi trở lại phủ công chúa, kinh thành liền thấy tuyết rơi.
Đây là trận mưa tuyết đầu tiên của mùa đông, rơi cũng không nhiều, chỉ phiêu đãng vài bông tuyết rơi, toàn bộ bầu trời đều mang một mảnh âm trầm.
A Uyển giống như chỉ mong mùa đông mau qua, toàn bộ cửa nẻo được được bịt kín giống hệt như một chú gấu nhỏ chỉ vùi mình ở trong phòng ngủ đông, kiên nhẫn chờ mùa đông qua, với thân thể hư nhược này của nàng, chỉ có thể ngây ngốc ở trong phòng, không thể bước chân ra khỏi nhà, cho nên những lễ nghĩa giao tiếp trong kinh dĩ nhiên là không có quan hệ gì với nàng, thế gia quý nữ nhà ai cử hành tiệc thưởng tuyết ngắm hoa tụ hội cùng nhau cũng không liên quan gì đến nàng.
Nàng giống như chỉ là một người tàng hình.
Nhưng năm nay hoàn toàn khác năm trước, mặc dù A Uyển không hiện thân, nhưng những người có quan hệ cùng Vệ Huyên, rất tình cờ chỉ cần phu nhân hoặc quý nữ nhà ai tụ hội danh sách khác mời cũng sẽ lưu ý có thêm tên nàng, dĩ nhiên cũng là do chuyện lúc trước nàng vào cung Vệ Huyên đã vì nàng mà đánh hai công chúa. Nếu không phải cả hai bọn họ đều còn nhỏ tuổi, không chừng nàng đã bị nói thành hồng nhan họa thủy.
Những điều này tất nhiên A Uyển không hề biết, nhưng rất nhanh sau đó nàng rất nhanh đã biết, là một cái người hay bát quái lắm truyện nói cho nàng biết.
Khi bọn họ trở về phủ công chúa ngày thứ ba, lúc tuyết ngừng rơi, Trưởng công chúa Khang Bình dắt tiểu nữ nhi tời phủ bái phỏng.
Trưởng công chúa Khang Bình chính là công chúa con chính thê duy nhất của tiên đế, thân phận tôn quý, quan hệ của bà với huynh đệ tỷ muội cũng rất tốt, sau đó khi Văn Đức đế lên ngôi sau, cũng hết sức coi trọng vị đích muội này. Trưởng công chúa Khang Bình là người đàng hoàng, cũng là người có chừng mực, thêm việc được Văn Đức đế coi trọng, khiến cho bà càng được tôn vinh.
Trưởng công chúa Khang Nghi biết được bà tới bái phỏng, vội vàng đi nghênh đón nói: "Tỷ tỷ sao lại tới đây? Mấy ngày nữa vốn muội cũng muốn qua phủ thăm tỷ tỷ, chẳng qua là mấy ngày nay tuyết rơi, thân thể Thọ An không tốt, nên nhất thời không đi được."
Trưởng công chúa Khang Bình dắt tay nàng vào nhà, gò má diễm lệ lộ ra vẻ tươi cười thoải mái, cắt đứt lời bà nói, "Còn khách sáo như vậy, muội là người như thế nào mọi người còn không biết sao? Không cần nói những lời này, Thọ An cũng là một hài tử đáng thương, trời vừa trở lạnh, thân thể liền đã không chịu nổi, muội phải chú ý đến nó một chút cũng là điều nên làm, cho nên bây giờ ta không phải đã tới thăm muội rồi sao?"
Sau khi Trưởng công chúa Khang Nghi nghe xong, mím môi cười một tiếng, cũng không nói phụ họa thêm.
Đi tới phòng khách đang đốt địa long, liền thấy một luồng không khí ấm tỏa vào mặt, người cũng ấm áp lên mấy phần.
Sau khi nha hoàn dâng trà và điểm tâm xong, tiểu cô nương trắng noãn đi cùng Trưởng công chúa Khang Bình liền kéo lấy Trưởng công chúa Khang Nghi, vui vẻ hỏi: "Dì, A Uyển đâu? Con muốn đi tìm A Uyển chơi."
Trưởng công chúa Khang Bình cùng phò mã Mạnh Thì tổng cộng chỏ sinh một nhi tử cà ba nữ nhi, tiểu cô nương này là nữ nhi nhỏ nhất của Trưởng công chúa Khang Bình -- Mạnh Tự, là một đứa hoạt bát, tính tình ngây thơ trong sáng, mềm mại giống như hệt một viên gạo nếp vậy, phu thê Trưởng công chúa Khang Bình cực kỳ yêu mến cưng triều, sau đó được Văn Đức đế xắc phong làm Phúc Yên quận chúa, mà Trưởng công chúa Khang Bình sinh ba nữ nhi đều có phong hào quận chúa, có thể thấy được sủng ái của Văn Đức đế đối với bà.
Dĩ nhiên, Trưởng công chúa Khang Bình có tôn vinh như vậy, cũng là do năm đó lúc Văn Đức đế lên ngôi, trong đó bà cũng đa ra một phần sức lực.
Trưởng công chúa Khang Nghi đối mỉm cười đối với vị tiểu cô nương này nói: "Hôm nay thời tiết lạnh, A Uyển đang ở trong phòng tránh lạnh, Phúc Yên có thể đi đến chơi với A Uyển tất nhiên không thể tốt hơn."
Mạnh Tự sau khi nghe xong lập tức nâng váy nhỏ chuần bị chạy.
Nhìn hành động hoạt bát như vậy của nữ nhi, Trưởng công chúa Khang Bình chỉ có thể lắc đầu, dặn dò nha hoàn chông chừng quận chúa, liền để cho nữ nhi đi, còn bà cùng Trưởng công chúa Khang Nghi nói chuyện phiếm.
"Nghe nói mấy ngày trước muội mang Thọ An vào cung, ở trong Thọ An có tranh chấp cùng hai vị công chúa, Vệ Huyên vì Thọ An mà đánh các nàng ở cửa?"
Trưởng công chúa Khang Bình hứng thú hỏi: "Vệ Huyên từ lúc nào lại đối sử tốt như vậy với Thọ An? Tính tình tiểu bá vương đó cũng ở được cùng người khác sao?"
Trưởng công chúa Khang Nghi bất đắc dĩ nói: "Không dối gạt tỷ tỷ, muội muội cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, coi như là hai đứa bé có duyên đi." sau đó liền đem sự việc diễn ra trên đường hồi kinh nói ra.
Sau khi nghe xong, Trưởng công chúa Khang Bình cả kinh, "Thất hoàng đệ thật sự thay Vệ Huyên quyết định Thọ An?"
Trưởng công chúa Khang Nghi gật đầu một cái.
Trưởng công chúa Khang Bình thở dài, kéo tay nàng nói: "Muội cũng đừng suy nghĩ nhiều, nếu như bản thân Vệ Huyên kiên trì, nhất định là Thái hậu cùng Hoàng thượng thương hắn như vậy cuối cùng cũng sẽ không phản đối, hơn nữa trong việc này còn có Phật tổ điểm hóa, Thái hậu cũng sẽ không dám tự tiện làm chủ." Sau khi chính mình nói như vậy liền cười lên, "Cũng không biết Thọ An của chúng ta có mị lực gì, lại có thể để cho cái đó tiểu ma vương đó vì nàng mà đánh hai vị công chúa, ta nghe thấy cũng cảm thấy buồn cười, hơn nữa hoàng huynh còn sủng ái hắn, để kệ hắn hoành hành ngang ngược nhưng hắn thích là tốt rồi, hy vọng loại thích này có thể kép dài lâu bền, đối Thọ An cũng là một việc tốt."
Mi tâm của Trưởng công chúa Khang Nghi giãn ra, tiếp tục nói: "Lúc trước Vệ Huyên như thế nào thì không nói, chẳng qua là Thái hậu hình như vẫn có chút khúc mắc, lần trước ở trong cung, Trịnh quý phi chỉ nói một câu Thái hậu liền tỏ vẻ không thích, sợ là thái hậu không muốn để cho người khác biết chuyện này, cũng may sau này có việc nên đã che dấu được."
Trưởng công chúa Khang Bình phì cười một tiếng, Thái hậu có khúc mắc là chuyện đương nhiên, nói: "Thật ra thì như vậy cũng tốt, Vệ Huyên tính tình nóng nảy lại bá đạo, ai biết sau này hắn lớn lên thành hình dáng ra sao? Nếu như Thọ An không hợp cùng hắn, muội cũng có thể thay Thọ An tìm một vị hôn phu tốt hơn, để cho hắn cùng với Thọ An tương lai cầm sắt hài hòa, như vậy chẳng phải là tốt hơn sao?"
Trưởng công chúa Khang Nghi cười mà không nói gì, châm một ly trà cho tỷ tỷ.
Nói xong chuyện này, Trưởng công chúa Khang Nghi ôn nhu nói: "Tỷ muội chúng ta cũng đã gần ba năm không gặp nhau, muội muội rất nhơ tỷ tỷ, tình hình tỷ tỷ gần đây như thế nào?"
Trưởng công chúa Khang Bình nhếch mi cười nói: "Trong mấy năm muội rời đi này kinh thành cũng không có gì thay đổi, coi như chuyện trong triều đình cũng không liên quan đến một công chúa đã gả như ta, nhưng Thái tử năm nay cũng đã mười lăm tuổi, qua năm sau cũng đã mười sáu tuổi" nói xong bà liền thở dài.
Trưởng công chúa Khang Nghi hơi suy nghĩ một chút, liền hiểu ý tứ của bà, nhỏ giọng nói: "Thái tử cũng đã lớn, có là phải đang muốn chọn thái tử phi! Tỷ tỷ biết ai đang là nhân tuyển cho vị trí thái tử phi sau? Hoàng thượng chọn trúng cô nương nhà nào?"
Trưởng công chúa Khang Bình ăn một miếng trái, dùng khắn tay lau tay một chút rồi nói: "Ta cũng không biết, nhưng ta cũng biết một chút, cũng không ngại nói cùng muội, hồi đó khi Thái tử vừa sinh ra, Hoàng thượng còn chưa lên ngôi, liền nói với ta nếu như tương lai ta có sinh nữ nhi, liền sẽ để cho nữ nhi của ta thành đôi với trưởng tử. Lúc ấy ta chỉ coi đó là lời nói đùa mà thôi, ai ngờ năm sau ta liền có thai, sinh hạ Vân nhi, cũng không biết Hoàng huynh còn có nhớ lời đó hay không. "
Trưởng công chúa Khang Bình bây giờ có ba nữ nhi, trưởng nữ Mạnh Xúc hiện nay đã mười sáu tuổi, năm ngoái cử hành lễ cập kê sau đã định vị hôn phu, sang năm liền lấy chồng; nhị nữ nhi Mạnh Vân mười ba tuổi, qua hai năm nữa cũng phải làm lễ cập kê; tam nữ nhi Mạnh Tự bây giờ mới sáu tuổi, vẫn còn là trẻ con, cho dù thế nào cũng cảm thấy nhị nữ nhi là nhân tuyển thích hợp nhất vào vị trí thái tử phi.
Nghe được những lời bà nói, Trưởng công chúa Khang Nghi cả kinh, không ngờ năm đó còn có chuyện này, nhìn lại thần sắc nhàn nhạt của Trưởng công chúa Khang Bình, liền biết bà cũng không có ý muốn nữ nhi vào cung làm thái tử phi.
Cùng là người làm mẫu thân, Trưởng công chúa Khang Nghi cũng có thể suy đoán mấy phần tâm tư của bà. Trưởng công chúa Khang Bình là công chúa con chính thê duy nhất của tiên đế, mẹ đẻ của bà chính là Trung Cung hoàng hậu, nếu không phải do Trung Cung mất sớm, người có thể lên ngôi cuối cùng chưa chắc là Văn Đức đế bây giờ. Trưởng công chúa Khang Bình mặc dù thân phận tôn quý, nhưng cũng thấy nhiều âm mưa quỷ kế ở trong cung, tất nhiên bà không muốn để cho nữ nhi vào cung cả đời ở trong cái nhà tù đẹp đẽ đó, đặc biệt là còn để cho nữ nhi gả cho một người thân thể yếu đuối nhiều bệnh tật như Thái tử.
Hồi lâu, Trưởng công chúa Khang Bình đem chung trà buông xuống, bình thản nói: "Hết thảy mọi việc nói bây giờ cũng là quá sớm."
Trưởng công chúa Khang Nghi gật đầu cười.
Những chuyện này, Trưởng công chúa Khang Bình cũng chỉ có thể nói cùng vị Khang Nghi muội muội này, Khang Nghi nhỏ hơn bà gần mười tuổi, năm đó ở trong cung nếu không phải do Trưởng công chúa Khang Bình quan tâm, với thân thể nhu nhược của Trưởng công chúa Khang Nghi, cũng không thể có việc gì tốt, cho nên tình cảm của hai tỷ muội cực tốt so với các vị công chúa khác, liên phủ công chúa cũng ngần, nên thường xuyên đến của hàn huyên với nhau.
Trưởng công chúa Khang Nghi theo phu quân xuống Giang Nam ba năm, có một số việc không thể nói ở trong thư, nên hiện nay sau khi gặp lại, tất nhiên hai tỷ muội có không biết bao nhiêu việc để nói.
Lão phu nhân lúc trước đã được biết trước do nhi tử nói, sau khi nghe xong cũng không bất ngờ, nói với Trưởng công chúa Khang Nghi "Ta thấy mấy ngày nữa có lẽ tuyết sẽ rơi, về sớm một chút cũng tốt tránh được ngày rét lạnh, Uyển nha đầu sức khỏe yếu, đến lúc đó con phải chăm sóc nó thật tốt, đừng để cho nó mắc bệnh" hàng năm khi mùa đông vừa đến, lúc trời giá rét lạnh, chỉ cần hơi bị nhiễm lạnh hoặc bị gió lạnh thổi vào, thì lão phu nhân liền sẽ nghe thấy phủ công chúa truyền tới tin A Uyển ngã bệnh, trong lòng cũng rất lo lắng cho thân thể A Uyển.
Không chỉ nói đến thân phận quận chúa của A Uyển, A Uyển cũng là nữ nhi duy nhất của lão tam, có thể cả đời này cũng chỉ có duy nhất một đứa như vậy, trong lòng lão phu nhân cũng mong nàng kiện kiện khang khang, về phần những điều khác, sau này hãy nói.
"Mẫu thân yên tâm "
Sau khi cùng lão phu nhân tán gẫu mấy câu, Trưởng công chúa Khang Nghi liền rời đi.
Hôm sau sau khi dùng xong đồ ăn sáng, phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi liền mang nữ nhi từ biệt lão phu nhân ở Bá phủ, trở lại phủ công chúa.
Trong phủ công chúa, mặc dù chủ nhân đã lâu không trở lại, nhưng hết thảy mọi thứ vẫn gọn gàng ngăn nắp, không hề thấy điểm rối loạn, chỉ đợi sau khi các chủ tử trở lại là có thể trực tiếp ở liền.
Ngày thứ hai sau khi trở lại phủ công chúa, kinh thành liền thấy tuyết rơi.
Đây là trận mưa tuyết đầu tiên của mùa đông, rơi cũng không nhiều, chỉ phiêu đãng vài bông tuyết rơi, toàn bộ bầu trời đều mang một mảnh âm trầm.
A Uyển giống như chỉ mong mùa đông mau qua, toàn bộ cửa nẻo được được bịt kín giống hệt như một chú gấu nhỏ chỉ vùi mình ở trong phòng ngủ đông, kiên nhẫn chờ mùa đông qua, với thân thể hư nhược này của nàng, chỉ có thể ngây ngốc ở trong phòng, không thể bước chân ra khỏi nhà, cho nên những lễ nghĩa giao tiếp trong kinh dĩ nhiên là không có quan hệ gì với nàng, thế gia quý nữ nhà ai cử hành tiệc thưởng tuyết ngắm hoa tụ hội cùng nhau cũng không liên quan gì đến nàng.
Nàng giống như chỉ là một người tàng hình.
Nhưng năm nay hoàn toàn khác năm trước, mặc dù A Uyển không hiện thân, nhưng những người có quan hệ cùng Vệ Huyên, rất tình cờ chỉ cần phu nhân hoặc quý nữ nhà ai tụ hội danh sách khác mời cũng sẽ lưu ý có thêm tên nàng, dĩ nhiên cũng là do chuyện lúc trước nàng vào cung Vệ Huyên đã vì nàng mà đánh hai công chúa. Nếu không phải cả hai bọn họ đều còn nhỏ tuổi, không chừng nàng đã bị nói thành hồng nhan họa thủy.
Những điều này tất nhiên A Uyển không hề biết, nhưng rất nhanh sau đó nàng rất nhanh đã biết, là một cái người hay bát quái lắm truyện nói cho nàng biết.
Khi bọn họ trở về phủ công chúa ngày thứ ba, lúc tuyết ngừng rơi, Trưởng công chúa Khang Bình dắt tiểu nữ nhi tời phủ bái phỏng.
Trưởng công chúa Khang Bình chính là công chúa con chính thê duy nhất của tiên đế, thân phận tôn quý, quan hệ của bà với huynh đệ tỷ muội cũng rất tốt, sau đó khi Văn Đức đế lên ngôi sau, cũng hết sức coi trọng vị đích muội này. Trưởng công chúa Khang Bình là người đàng hoàng, cũng là người có chừng mực, thêm việc được Văn Đức đế coi trọng, khiến cho bà càng được tôn vinh.
Trưởng công chúa Khang Nghi biết được bà tới bái phỏng, vội vàng đi nghênh đón nói: "Tỷ tỷ sao lại tới đây? Mấy ngày nữa vốn muội cũng muốn qua phủ thăm tỷ tỷ, chẳng qua là mấy ngày nay tuyết rơi, thân thể Thọ An không tốt, nên nhất thời không đi được."
Trưởng công chúa Khang Bình dắt tay nàng vào nhà, gò má diễm lệ lộ ra vẻ tươi cười thoải mái, cắt đứt lời bà nói, "Còn khách sáo như vậy, muội là người như thế nào mọi người còn không biết sao? Không cần nói những lời này, Thọ An cũng là một hài tử đáng thương, trời vừa trở lạnh, thân thể liền đã không chịu nổi, muội phải chú ý đến nó một chút cũng là điều nên làm, cho nên bây giờ ta không phải đã tới thăm muội rồi sao?"
Sau khi Trưởng công chúa Khang Nghi nghe xong, mím môi cười một tiếng, cũng không nói phụ họa thêm.
Đi tới phòng khách đang đốt địa long, liền thấy một luồng không khí ấm tỏa vào mặt, người cũng ấm áp lên mấy phần.
Sau khi nha hoàn dâng trà và điểm tâm xong, tiểu cô nương trắng noãn đi cùng Trưởng công chúa Khang Bình liền kéo lấy Trưởng công chúa Khang Nghi, vui vẻ hỏi: "Dì, A Uyển đâu? Con muốn đi tìm A Uyển chơi."
Trưởng công chúa Khang Bình cùng phò mã Mạnh Thì tổng cộng chỏ sinh một nhi tử cà ba nữ nhi, tiểu cô nương này là nữ nhi nhỏ nhất của Trưởng công chúa Khang Bình -- Mạnh Tự, là một đứa hoạt bát, tính tình ngây thơ trong sáng, mềm mại giống như hệt một viên gạo nếp vậy, phu thê Trưởng công chúa Khang Bình cực kỳ yêu mến cưng triều, sau đó được Văn Đức đế xắc phong làm Phúc Yên quận chúa, mà Trưởng công chúa Khang Bình sinh ba nữ nhi đều có phong hào quận chúa, có thể thấy được sủng ái của Văn Đức đế đối với bà.
Dĩ nhiên, Trưởng công chúa Khang Bình có tôn vinh như vậy, cũng là do năm đó lúc Văn Đức đế lên ngôi, trong đó bà cũng đa ra một phần sức lực.
Trưởng công chúa Khang Nghi đối mỉm cười đối với vị tiểu cô nương này nói: "Hôm nay thời tiết lạnh, A Uyển đang ở trong phòng tránh lạnh, Phúc Yên có thể đi đến chơi với A Uyển tất nhiên không thể tốt hơn."
Mạnh Tự sau khi nghe xong lập tức nâng váy nhỏ chuần bị chạy.
Nhìn hành động hoạt bát như vậy của nữ nhi, Trưởng công chúa Khang Bình chỉ có thể lắc đầu, dặn dò nha hoàn chông chừng quận chúa, liền để cho nữ nhi đi, còn bà cùng Trưởng công chúa Khang Nghi nói chuyện phiếm.
"Nghe nói mấy ngày trước muội mang Thọ An vào cung, ở trong Thọ An có tranh chấp cùng hai vị công chúa, Vệ Huyên vì Thọ An mà đánh các nàng ở cửa?"
Trưởng công chúa Khang Bình hứng thú hỏi: "Vệ Huyên từ lúc nào lại đối sử tốt như vậy với Thọ An? Tính tình tiểu bá vương đó cũng ở được cùng người khác sao?"
Trưởng công chúa Khang Nghi bất đắc dĩ nói: "Không dối gạt tỷ tỷ, muội muội cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, coi như là hai đứa bé có duyên đi." sau đó liền đem sự việc diễn ra trên đường hồi kinh nói ra.
Sau khi nghe xong, Trưởng công chúa Khang Bình cả kinh, "Thất hoàng đệ thật sự thay Vệ Huyên quyết định Thọ An?"
Trưởng công chúa Khang Nghi gật đầu một cái.
Trưởng công chúa Khang Bình thở dài, kéo tay nàng nói: "Muội cũng đừng suy nghĩ nhiều, nếu như bản thân Vệ Huyên kiên trì, nhất định là Thái hậu cùng Hoàng thượng thương hắn như vậy cuối cùng cũng sẽ không phản đối, hơn nữa trong việc này còn có Phật tổ điểm hóa, Thái hậu cũng sẽ không dám tự tiện làm chủ." Sau khi chính mình nói như vậy liền cười lên, "Cũng không biết Thọ An của chúng ta có mị lực gì, lại có thể để cho cái đó tiểu ma vương đó vì nàng mà đánh hai vị công chúa, ta nghe thấy cũng cảm thấy buồn cười, hơn nữa hoàng huynh còn sủng ái hắn, để kệ hắn hoành hành ngang ngược nhưng hắn thích là tốt rồi, hy vọng loại thích này có thể kép dài lâu bền, đối Thọ An cũng là một việc tốt."
Mi tâm của Trưởng công chúa Khang Nghi giãn ra, tiếp tục nói: "Lúc trước Vệ Huyên như thế nào thì không nói, chẳng qua là Thái hậu hình như vẫn có chút khúc mắc, lần trước ở trong cung, Trịnh quý phi chỉ nói một câu Thái hậu liền tỏ vẻ không thích, sợ là thái hậu không muốn để cho người khác biết chuyện này, cũng may sau này có việc nên đã che dấu được."
Trưởng công chúa Khang Bình phì cười một tiếng, Thái hậu có khúc mắc là chuyện đương nhiên, nói: "Thật ra thì như vậy cũng tốt, Vệ Huyên tính tình nóng nảy lại bá đạo, ai biết sau này hắn lớn lên thành hình dáng ra sao? Nếu như Thọ An không hợp cùng hắn, muội cũng có thể thay Thọ An tìm một vị hôn phu tốt hơn, để cho hắn cùng với Thọ An tương lai cầm sắt hài hòa, như vậy chẳng phải là tốt hơn sao?"
Trưởng công chúa Khang Nghi cười mà không nói gì, châm một ly trà cho tỷ tỷ.
Nói xong chuyện này, Trưởng công chúa Khang Nghi ôn nhu nói: "Tỷ muội chúng ta cũng đã gần ba năm không gặp nhau, muội muội rất nhơ tỷ tỷ, tình hình tỷ tỷ gần đây như thế nào?"
Trưởng công chúa Khang Bình nhếch mi cười nói: "Trong mấy năm muội rời đi này kinh thành cũng không có gì thay đổi, coi như chuyện trong triều đình cũng không liên quan đến một công chúa đã gả như ta, nhưng Thái tử năm nay cũng đã mười lăm tuổi, qua năm sau cũng đã mười sáu tuổi" nói xong bà liền thở dài.
Trưởng công chúa Khang Nghi hơi suy nghĩ một chút, liền hiểu ý tứ của bà, nhỏ giọng nói: "Thái tử cũng đã lớn, có là phải đang muốn chọn thái tử phi! Tỷ tỷ biết ai đang là nhân tuyển cho vị trí thái tử phi sau? Hoàng thượng chọn trúng cô nương nhà nào?"
Trưởng công chúa Khang Bình ăn một miếng trái, dùng khắn tay lau tay một chút rồi nói: "Ta cũng không biết, nhưng ta cũng biết một chút, cũng không ngại nói cùng muội, hồi đó khi Thái tử vừa sinh ra, Hoàng thượng còn chưa lên ngôi, liền nói với ta nếu như tương lai ta có sinh nữ nhi, liền sẽ để cho nữ nhi của ta thành đôi với trưởng tử. Lúc ấy ta chỉ coi đó là lời nói đùa mà thôi, ai ngờ năm sau ta liền có thai, sinh hạ Vân nhi, cũng không biết Hoàng huynh còn có nhớ lời đó hay không. "
Trưởng công chúa Khang Bình bây giờ có ba nữ nhi, trưởng nữ Mạnh Xúc hiện nay đã mười sáu tuổi, năm ngoái cử hành lễ cập kê sau đã định vị hôn phu, sang năm liền lấy chồng; nhị nữ nhi Mạnh Vân mười ba tuổi, qua hai năm nữa cũng phải làm lễ cập kê; tam nữ nhi Mạnh Tự bây giờ mới sáu tuổi, vẫn còn là trẻ con, cho dù thế nào cũng cảm thấy nhị nữ nhi là nhân tuyển thích hợp nhất vào vị trí thái tử phi.
Nghe được những lời bà nói, Trưởng công chúa Khang Nghi cả kinh, không ngờ năm đó còn có chuyện này, nhìn lại thần sắc nhàn nhạt của Trưởng công chúa Khang Bình, liền biết bà cũng không có ý muốn nữ nhi vào cung làm thái tử phi.
Cùng là người làm mẫu thân, Trưởng công chúa Khang Nghi cũng có thể suy đoán mấy phần tâm tư của bà. Trưởng công chúa Khang Bình là công chúa con chính thê duy nhất của tiên đế, mẹ đẻ của bà chính là Trung Cung hoàng hậu, nếu không phải do Trung Cung mất sớm, người có thể lên ngôi cuối cùng chưa chắc là Văn Đức đế bây giờ. Trưởng công chúa Khang Bình mặc dù thân phận tôn quý, nhưng cũng thấy nhiều âm mưa quỷ kế ở trong cung, tất nhiên bà không muốn để cho nữ nhi vào cung cả đời ở trong cái nhà tù đẹp đẽ đó, đặc biệt là còn để cho nữ nhi gả cho một người thân thể yếu đuối nhiều bệnh tật như Thái tử.
Hồi lâu, Trưởng công chúa Khang Bình đem chung trà buông xuống, bình thản nói: "Hết thảy mọi việc nói bây giờ cũng là quá sớm."
Trưởng công chúa Khang Nghi gật đầu cười.
Những chuyện này, Trưởng công chúa Khang Bình cũng chỉ có thể nói cùng vị Khang Nghi muội muội này, Khang Nghi nhỏ hơn bà gần mười tuổi, năm đó ở trong cung nếu không phải do Trưởng công chúa Khang Bình quan tâm, với thân thể nhu nhược của Trưởng công chúa Khang Nghi, cũng không thể có việc gì tốt, cho nên tình cảm của hai tỷ muội cực tốt so với các vị công chúa khác, liên phủ công chúa cũng ngần, nên thường xuyên đến của hàn huyên với nhau.
Trưởng công chúa Khang Nghi theo phu quân xuống Giang Nam ba năm, có một số việc không thể nói ở trong thư, nên hiện nay sau khi gặp lại, tất nhiên hai tỷ muội có không biết bao nhiêu việc để nói.
Danh sách chương