Mạnh Vân có cái bản lĩnh bát quái thần kỳ đứng đầu kinh thành, lại có cái loa Mạnh Tự này, cho nên mặc dù A Uyển không bước chân ra khỏi nhà, nhưng đối với chuyện ở kinh thành cũng không đến nỗi không biết gì, cái này cũng cũng coi như là một cách giải trí trong cuộc sống đi. Hơn nữa để cho nàng cảm thấy may mắn hơn là, có rất nhiều chuyện người lớn cảm thấy một đứa trẻ như nàng không nên biết nên đặc biệt gạt các nàng, các nàng vẫn có thể từ chỗ Mạnh Vân biết được, loại cảm giác này cũng quá thoải mái.

Mạnh Tự càm ràm một cái Vệ Huyên "Một quyền đánh ngã toàn Tĩnh trai, chân đá diễn võ trường, người một thước trở xuống hoàn toàn bị đánh ngã." Sau khi hào hứng kể sự tích xong, liền còn nói đến một số chuyện bát quái nhỏ khác trong hoàng cung.

Thật sự là lắm chuyện, trong cung một đám nữ nhân ăn no chỉ để cướp đoạt sủng ái ra thì không có chuyện khác để làm, nhưng hận không thể như ong vỡ tổ vén tay áo sử dụng vũ lực đến đoạt sủng ái, chỉ có thể chịu đựng, tìm chút sự tình làm tỷ như Thái hậu khi biết Thụy Vương phi sinh lần này đã làm tổn thương thân thể thì thấy thật bất mãn.

Ở nơi thời đại phong kiến này, có nhiều tử nhiều tôn là nhiều may mắn, làm bà bà ít khi thông cảm cho con dâu, con dâu lúc sinh con thân thể bị thương không thể sinh cũng không quan hệ, còn có nữ nhân khác có thể được, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, vì vậy Thái hậu phất tay liền ban thưởng hai cung nữ đã được dạy dỗ tốt vào Thụy Vương phủ.

Mạnh Tự nhỏ giọng bát quái cùng A Uyển, "Nhị tỷ tỷ nói Thụy Vương phi thật đáng thương, rõ ràng bà sinh con cho Thụy Vương, không có công lao cũng có khổ lao, bởi vì sanh con mà đả thương thân thể cũng không phải là chuyện bà muốn, nhưng thế nào mọi tội lỗi lại đổ hết lên người bà, làm bà bà không thông cảm cho con dâu thì không nói, đảo mắt liền ban thưởng hai nữ nhân để tranh cướp phu quân cùng bà, loại chuyện như vậy cho dù diễn ra với người nào trong lòng cũng sẽ cảm thấy uất ức. Nhị tỷ tỷ nói, nếu như tương lai bà bà của tỷ ấy dám làm loại chuyện này, mà phu quân tỷ ấy cũng cao hứng nhận, nàng chặt đường tích phúc của nam nhân kia."

Nói tới chỗ này, tiểu cô nương run lập cập, nhớ lại vẻ mặt lúc Nhị tỷ tỷ nàng nói lời này, lại dùng cái loại âm thanh bình tĩnh quỷ dị đó nói, thật rất dọa người.

A Uyển mặt đầy hắc tuyến, nàng một lần nữa cảm thấy, Mạnh Vân thật là một cô gái kỳ lạ, tuyệt đối không giống như một nử tử sinh ra trong thời phong kiến. Nhưng A Uyển chung sống cùng nàng lâu như vậy, phát hiện Mạnh Vân cũng chỉ là một cô nương bình thường, chẳng qua là có tư tưởng so với cô nương bình thường khác một chút, hơi hung hãn hơn một ít, đoán chừng là lúc Trưởng công chúa Khang Bình dạy dỗ mấy người con, cũng không quá câu nệ tiểu tiết nên mới có thể nuôi ra mấy đứa bé có tính cách như vậy.

Hơn nữa, trong mấy năm A Uyển cùng phụ mẫu xuống Giang Nam nàng phát hiện, thật ra thì trong thế giới này cô gái hung hãn giống như Mạnh Vân cũng có không ít, chẳng qua là bởi vì đất nước rộng lớn, tin tức lại không tinh thông, mà lại không nói ra ngoài mà thôi, người biết cũng bởi vì đều là thân thích cũng khó mà nói ra ngoài, người ngoài đều không ai biết rõ những nữ tử khuê trung phần nhiều đều là những cô gái rất kỳ lạ, liền nhìn xem người nam nhân nào may mắn có thể lấy được những cô gái đó.

"A Uyển, ngươi cảm thấy Nhị tỷ tỷ nói đúng sao?" Tiểu cô nương ngoẹo đầu nhìn A Uyển.

A Uyển dĩ nhiên là muốn giơ tay ủng hộ cô em Mạnh Vân, lời của nàng nhưng đã nói ra những suy nghĩ trong tâm khảm của bản thân, "Nhị biểu tỷ nói đúng, nếu như ta bị người khác đối đãi như vậy, ta cũng phải ép nam nhân kia không thể không nhận vì là trưởng bối ban thưởng mà phải lấy thêm ngừoi, chỉ ném ở một bên cũng được, nhận rồi tìm thời cơ đem ra ngoài cũng được, nếu như không khống chế được mà đụng vào, đó chính là vấn đề của nam nhân ừ, nhị biểu tỷ nói đúng, sau này ta cũng phải học tập nhị biểu tỷ."

Mạnh Tự lại chớp mắt một cái, tiếp tục nói: "Nhưng nhị tỷ tỷ còn nói, coi như là bình thường, cũng không thể để cho phu quân thân cận nữ nhân khác trừ nàng ra, nếu không sẽ để cho hắn không tích phúc được, cái gì gọi là không tích phúc được?"

"Ho khan… muội không cần biết…. nhị biểu tỷ nói đúng, nếu như nam nhân kia dám làm loại chuyện như vậy, chứng minh hắn không phải thật tâm đối đãi với muội, không muốn cũng được, nhưng cũng không thể ủy khuất bản thân, để cho hắn không tích phúc hay không là chuyện nhỏ, làm cho hắn phải khiếp sơn mới là thật!" A Uyển nắm chặt quả đấm, hai mắt rừng rực như ngọn lửa đang thiêu đốt, nàng đã bị cô nàng Mạnh Vân này làm cho ý chí chiến đấu sục sôi.

Tiểu tam tiểu tứ được hợp pháp hóa ở cổ đại đều là cái lông? Không phải cũng có những người giống như mẫu thân nàng cùng Mạnh Vân đều chỉ kiên trì một chồng một vợ hay sao? Nàng cũng không thể nổi giận, phải hướng các nàng học tập!

Tiểu cô nương Mạnh Tự còn rất thuần khiết lại lương thiện phát hiện không chỉ có thân tỷ tỷ nói như vậy, hảo tỷ muội A Uyển cũng nói như vậy, nhất thời nắm chặt quả đấm, gương mặt điềm mỹ là một mảnh kiên định, "Được, sau này muội cũng sẽ như vậy!"

A Uyển đột nhiên cảm thấy không đúng, các nàng không phải đã dạy hư tiểu cô nương này đi? Nhất thời lặng lẽ cảnh tỉnh lại bản thân.

Hai cô nương đang đang nói chuyện cũng không có chú ý tới, mí mắt của Vệ Huyên đang ngủ trên kháng thượng rung động không ngừng, chăn nệm dưới bàn tay nhỏ bé cũng nhăn một mảng, hiển nhiên là bị kích thích không nhẹ.

Vệ Huyên lúc này trong lòng vì nghe được một câu mà thấu hiểu.

Hắn rốt cuộc biết đời trước Thái tử vì sao lại kích động như vậy, chẳng lẽ là bởi vì hắn làm gì có lỗi với Mạnh Vân, cho nên Mạnh Vân mới bị giày vò chết? Không đúng, kể từ khi Thái tử thành thân sau, lấy lý do vì thân thể yếu đuối nên không thích hợp thân cận nữ sắc làm lý do cự tuyệt nạp sườn phi, trong Đông cung trừ một vị thái tử phi, căn bản không có những nữ nhân khác. Kiếp trước hắn và Thái tử không thân quen, lúc trước cũng không muốn thân cận một thái tử thân thể yếu đuối sống không lâu, nên đối với sự tình về Thái tử cũng không biết nhiều, lúc tin Thái tử tin chết truyền tới, biên cảnh đang trong cảnh bị man di xâm lấn, hắn căn bản không đếm xỉa tới tin này, chỉ nghe nói Thái tử chết là bởi vì nữ nhân, cuối cùng chết như thế nào thì cũng không có nói rõ.

Chẳng lẽ Thái tử chết còn có ẩn tình khác? Vệ Huyên trong nháy mắt có chút nằm không yên, nhưng bởi vì Mạnh Tự cùng A Uyển vẫn còn đang tiếp tục nói chuyện, nên chỉ có thể tiếp tục giả bộ ngủ.

Chờ sau khi nghe được A Uyển nói đến nếu như bà bà cùng vị hôn phu tương lai cũng làm ra việc như vậy thì sao. Thái hậu cùng phụ vương rất có thể sẽ làm ra loại chuyện đó vì vậy Vệ Huyên theo bản năng kẹp chặt hai chân, lời của A Uyển lời qủa thật là quá dọa người! qaq đồng thời trong lòng cũng cảm thấy may mắn, thật may là hắn kiếp trước động tâm trễ, tầm mắt chỉ vây xung quanh A Uyển, sau đó sau khi lớn lên lại bị A Uyển ép tới tình muốn xấu hổ, căn bản còn chưa liếc qua nữ nhân khác đến một cái, lại càng không có để ý tới nữ nhân bên cạnh, hắn cảm thấy các nàng ai cũng không sánh bằng một đầu ngón tay A Uyển, đời trước cho tới tận khi chết hắn cũng không có nghĩ tới việc lấy thê tử, hắn cũng coi như là kiên trinh như một đối với một mình A Uyển?

Vệ Huyên hơi hé mắt, ngước từ dưới lên nhìn mặt A Uyển, hai cái tiểu cô nương đang nói hăng say, căn bản không phát hiện hắn đã tỉnh. Từ góc độ của hắn có thể thấy rõ ràng biểu cảm trong mắt A Uyển, hoàn toàn khác một trời một vực với vẻ trầm tĩnh bình thường, dáng vẻ này lại làm cho hắn hết sức yêu thích.

Quả nhiên A Uyển cũng không phải là một cô nương im lặng quy củ, nếu không kiếp trước lúc mới gặp gỡ cũng sẽ không đánh hắn tới máu mũi chảy ròng ròng, cũng sẽ không dùng dùng biện pháp quyết tuyệt như vậy để trả thù Vệ Quân, nàng có tính cách kiên nghị quả quyết chẳng qua chỉ là ẩn núp ở dưới dáng vẻ nhu nhược để lừa gạt thế nhân mà thôi.

Cho đến Mạnh Tự lại lại vòng sang đề tài, Vệ Huyên mới sâu kín "Tỉnh lại".

Thấy hắn tỉnh lại, Mạnh Tự theo bản năng lại rụt cổ, nở nụ cười lấy lòng, tránh cho hắn lại phát nổ bừa bãi —— ở trong mắt tiểu cô nương này, Vệ Huyên chính là cái người biến thái thất thường kiêm đại ma Vương.

Vệ Huyên cảnh cáo liếc nhìn Mạnh Tự một cái, nói với A Uyển: "Thân thể tỷ không tốt, uống thuốc vào phải nghỉ ngơi nhiều ." Nói xong hắn gọi nha hoàn đang canh gác ở bên ngoài, hỏi xem thuốc của A Uyển bao lâu nữa mới sắc xong.

Thanh Yên phụ trách việc ăn uống cùng thuốc thang của A Uyển đáp: "Thuốc đang được, còn một khắc nữa liền sắc xong."

Vệ Huyên uh một tiếng rồi nhìn về phía tiểu cô nương nói nhiều kia, "Ngươi cần phải trở về, đừng quấy rầy A Uyển nghỉ ngơi nữa."

Mạnh Tự thấy A Uyển ngồi ở một bên im lặng mỉm cười, lá gan lớn hơn không ít, "Vậy muội chờ A Uyển uống thuốc xong sẽ đi."

Vệ Huyên cũng liếc nhìn A Uyển một cái, thấy nàng cười cười nhìn tới, tự nhiên biết ý của nàng, chỉ có thể ngồi ở một bên giả làm bé ngoan.

Sau khi A Uyển uống thuốc xong, Mạnh Tự rốt cuộc lưu luyến không rời rời đi, Vệ Huyên chờ A Uyển vào trong phòng nằm xuống giường, giúp nàng dịch hạ góc chăn, nói với nàng: "Ngày mai ta sẽ trở lại thăm tỷ, tỷ phải nghỉ ngơi nhiều cho chóng khỏe."

A Uyển nghe thấy âm thanh gió bấc đang đập vào song cửa sổ ở bên ngoài nói: "Nếu như tuyết rơi lớn, đệ đừng tới cẩn thận nhiễm lạnh."

Vệ Huyên đáp một tiếng, lại không để ở trong lòng, cùng nàng nói mấy câu nói sau, rốt cuộc rời đi.

Ra cửa, quả nhiên thấy bầu trời tuyết lại rơi, rõ ràng còn chưa tới giờ Thân, sắc trời lại một mảnh mờ tối, để cho người ta có loại cảm giác bị đè nén.

Ngồi xe trở về phủ, Vệ Huyên phát hiện phụ vương hắn cũng đang đi trở về phủ, nghĩ đến tuyết đang rơi nên công chuyện không nhiều, nên có thể trở về phủ trước thời gian.

"Tiểu tử thúi lại đi nơi nào chơi?" Thụy Vương đi tới, trên người đang choàng áo khoách kín người.

"Đi thăm biểu tỷ !" Vệ Huyên đáp, nhớ tới việc lúc trước A Uyển cùng Mạnh Tự nói, nhìn về phía phụ vương hắn ánh mắt có chút kỳ lạ.

Nghe được hắn là đi phủ công chúa, Thụy Vương liền biết Thọ An quận chúa lại ngã bệnh, chậc một tiếng, thấy nhi tử dùng một loại ánh mắt khiến cho người ta cản thấy sợ hãi nhìn bản thân, không khỏi nghi ngờ nói: "Con nhìn ta làm chi?"

Vệ Huyên chậm rãi nói, "Cũng không có gì, con chỉ là muốn phụ vương bảo trọng thân thể, chớ trêu chọc quá nhiều nữ nhân, cẩn thận sau này không tốt."

Thụy Vương: "…."

Chờ sau khi Thụy Vương lấy lại tinh thần, phát hiện tiểu tử thúi nhà ông đã chạy không thấy bóng dáng, nhất thời giận đến mức giơ chân đạp một cước lên một cây khô ở bên cạnh, rất nhanh đau đến mức ông phải ôm chân vật nhảy loạn, rống giận tên đứa con bất hiếu.

Cũng không biết có phải hay không là lời này của Vệ Huyên đã khiến cho Thụy Vương bị kích thích quá lớn, trong cung đột nhiên truyền đến tin tức, vị Thôi thị đang ở lại trong cung dưỡng thương khiến cho thật nhiều cô nương ở kinh thành hâm mộ có phúc phận tốt kia đột nhiên được Văn Đức đế nhìn trúng, sau khi lâm hạnh đã phong nàng làm Thôi Quý Nhân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện