Editor: Masha

Bọn họ dạo phố đi đến một gian trà phô, ngồi xuống uống trà. Lục Bình cùng Tư An lôi kéo Hạ Diễn tay không mà về, ba người đều ủ rũ cụp đuôi. Tư An rầu rĩ nói: “Còn tưởng rằng có thể lấy được đôi khuyên tai ngọc chơi, kết quả chúng ta cơ hồ tiêu hết tiền trên người, cái gì cũng không lấy được.”

Hạ Sơ Lam cười nói: “Quan phác vốn là bằng vận khí, có người trong một đêm thua táng gia bại sản, cho nên mới bị triều đình cấm. Các ngươi chơi một chút để tiêu khiển là được rồi, ngàn vạn đừng trầm mê trong đó.”

Ba người đồng thời gật đầu. Hạ Diễn cũng cảm thấy thứ này dễ gây nghiện, một lòng muốn ném ra mặt trái và mặt phải, không ném được thì không cam lòng. May mắn tự chủ của cậu không tồi, nếu không thật muốn thua đến một văn tiền cũng không còn.

Trà phô nơi này không nằm trong đường lớn, cũng không quá náo nhiệt, trên đường chỉ có vài người đi lại. Trong trà phô cũng không chật kín, cỡ ba bàn, thanh âm tán gẫu cũng nghe được thực rõ ràng. Bàn cách vách kia đại khái là hai viên quan, đang đàm luận triều chính: “Ngươi nói lần này chúng ta có thể đánh thắng được Kim Quốc sao?”

“Ai biết được. Anh quốc công tại tiền tuyến đánh thắng trận, triều đình trên dưới lại không thấy cao hứng lắm. Muốn ta nói thì ta thấy thu hồi Trung Nguyên thật khó a.”

“Đúng vậy, ngươi xem trước mắt này, ca vũ thanh bình, bao nhiêu người đều vừa lòng với hiện trạng. Hai mươi năm qua đi, năm đó người từ phương bắc tới, đã già rồi, hoặc đã chết, mà người ở phía nam sinh ra vốn là đối với phương bắc không có cảm tình gì …… Ai, cuộc đời này, chỉ sợ khó có thể trở về.”

“Hoàng Thượng sủng hạnh những người phái chủ hòa, chúng ta lại có thể làm gì? Chỉ sợ trận này Anh quốc công đánh không được bao lâu, hai bên lại muốn nghị hòa.”

Hai người nói đến phần sau, thở dài, hình như tâm tình uống trà cũng bị ảnh hưởng, trả tiền liền đi rồi. Hạ Sơ Lam vốn chỉ tùy tiện nghe một chút, nàng vốn không có hứng thú mấy với chính sự. Lục Bình bọn họ còn đang cao hứng phấn chấn đàm luận chuyện quan phác vừa rồi, hiển nhiên cũng không nghe thấy gì, chỉ có Cố Hành Giản lộ biểu tình ngưng trọng chút.

Nàng nghĩ người đọc sách đều là ưu quốc ưu dân, đặc biệt là người đọc sách triều đại này, ai cũng hướng về triều đình chí cao làm nhân sinh tín ngưỡng. Nàng đoán Cố Ngũ khả năng có chút tài nhưng không gặp thời, hiện giờ trong triều phân đảng phái tranh kịch liệt, một người làm không tốt đã bị biếm trích. Cho nên vừa rồi đạo nhân xem bói kia nói cái gì bái tướng phong hầu, nàng còn lo lắng kích thích đến hắn.

Tiểu nhị bưng nước trà cùng nước lạnh lại đây, nhìn đến Hạ Diễn nói: “Vị tiểu lang quân này muốn tham gia bổ thí đi? Phía trước có thả hà đăng, nghe nói Nhân Mỹ phường kia từng ra hai vị Trạng Nguyên lỗi lạc, rất nhiều người đều qua bên kia cầu phúc. Vài vị khách quan lát nữa có thể đi qua nhìn xem.”

Hạ Diễn hướng tiểu nhị nói tạ. Cậu tuy rằng cảm thấy đọc sách là bằng thực học, cầu phúc chưa chắc có ích lợi gì, nhưng Lâm An hết thảy với cậu đều quá mới lạ thú vị, cho nên cậu cũng rất muốn đi xem náo nhiệt.

Chờ uống xong trà, bọn họ đi về phía trước đến một cái bờ sông, quả nhiên có rất nhiều bá tánh thả hà đăng. Có phụ mẫu mang theo hài tử, có huynh tỷ mang theo đệ đệ, còn có tiểu nhi tập tễnh học bước đi theo sau ca ca, bọn họ thành kính đem đèn để vào giữa sông, sau đó nhắm mắt cầu nguyện. Kia một cái đèn hoa sen nho nhỏ trong đêm thong thả lưu động trên mặt sông, dần dần càng tụ càng nhiều, chiếu sáng hai bên bờ sông.

Lục Bình nói: “Công tử, chúng ta cũng đi thả một cái đi?”

Hạ Diễn gật đầu, Tư An liền dẫn hai người đi tìm tiểu quán bán hà đăng. Sùng Minh nhìn thấy Hạ Sơ Lam cùng Cố Hành Giản đi lên cầu, trên cầu không có ai khác, hắn cũng không theo sau, chỉ dựa vào một cây liễu dưới chân cầu, không xa không gần nhìn bọn họ.

Hạ Sơ Lam tay vịn lan can cầu, nghiêng đầu nhìn Cố Hành Giản trầm mặc không nói, liền hỏi: “Tiên sinh còn đang suy nghĩ lời nói của hai người vừa rồi kia? Tiên sinh theo phái chủ chiến hay chủ hòa?” Nàng biết đại khái trong triều hiện tại chia làm hai đảng phái, một phái chủ chiến, một phái chủ hòa. Nàng không biết Cố Hành Giản ủng hộ phái nào, không dám tùy tiện lên tiếng.

Cố Hành Giản vốn dĩ không nghĩ cùng nàng nói chuyện này, chính trị thật sự quá nặng nề, nghe nàng chủ động mở miệng nhắc tới, liền thuận thế hỏi lại: “Nàng cảm thấy, nên chiến, hay nên hòa?” Hỏi xong lại cảm thấy hắn kỳ thật biết đáp án. Bằng lời nói của nàng ngày ấy ở Vĩnh Hưng trà lâu khi quyên quân lương, ý cũng là ủng hộ thu phục Trung Nguyên.

Kỳ thật đại đa số triều thần thời điểm vừa mới bắt đầu cũng đều nghĩ như vậy. Chẳng qua sau lại cùng Kim Quốc nghị hòa, ngày dần dần tốt lên, có vài người không muốn thay đổi hiện trạng, liền biến thành phái chủ hòa.

Ở trong mắt thế nhân, bọn họ là gian thần vong quốc. Đây cũng là nguyên nhân hắn không chủ động nói cho nàng thân phận thật sự của mình. Đại khái sợ sẽ bị chán ghét đi? Hạ Sơ Lam nhìn đèn giăng đầy sông, ghé vào trên lan can, chống cằm nói: “Người chủ chiến phần lớn từng sinh hoạt ở phương bắc, cố thổ bị người xâm chiếm, muốn thu hồi là thói thường của con người. Năm đó Yến Vân mười sáu châu bị Thạch Kính Đường đưa cho Liêu Quốc, mấy thế hệ quân chủ Trung Nguyên không phải cũng luôn nỗ lực muốn thu hồi sao? Tuy rằng theo đại nghĩa mà nói, phái chủ hòa xác thực tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, buông tha thu phục cố thổ, an phận ở một góc. Nhưng chiến tranh yêu cầu hao tài tốn của, dùng cạn sức dân, nếu như chỉ nghĩ đánh giặc, như vậy Lâm An còn phồn hoa giống như thế này sao? Bá tánh đã sớm bị lao dịch cùng thuế má ép tới khổ không nói nổi. Ngăn chiến, kỳ thật cũng là một con đường sống, cũng không sai.”

Cố Hành Giản nhìn nàng được ngọn đèn dầu mỏng manh chiếu rọi khuôn mặt, tràn đầy nghiêm túc, bỗng nhiên cảm thấy được an ủi. Đã lâu như vậy rồi, hắn đích xác làm trái đại nghĩa thỏa hiệp, con đường này tràn đầy chông gai cùng tiếng mắng, không được lý giải. Ngoài miệng hắn nói không để bụng, kỳ thật trong lòng ngẫu nhiên cũng sẽ cảm thấy mỏi mệt.

Tối nay nghe một tiểu nha đầu nhẹ nhàng bâng quơ như thế mà nói ra những lời vô số lần hắn mong muốn nghe được từ dân gian và triều đình …… Hắn ngửa đầu cười một chút, cảm thấy tất cả những gì mình làm đều đáng giá.

Tiêu Dục đứng trong bóng tối dưới cầu, sắc mặt trầm trầm. Hắn vô tình nghe lén người khác đối thoại, này không phải việc người quân tử nên làm. Nhưng hắn muốn mau chóng tìm ra người Kim Quốc kia, cho nên giám thị rốt cuộc Cố Hành Giản cùng ai tiếp xúc, không dự đoán được nghe thấy những lời như vậy. Đối với thành kiến của hắn từ trước tới nay, đích xác tạo thành chút lay động.

Trên cầu một tiểu cô nương bán hoa đi tới, dừng bên cạnh Hạ Sơ Lam, ngửa đầu hỏi: “Tỷ tỷ, mua hoa không?”

Hạ Sơ Lam cười lắc đầu. Tiểu cô nương lại chuyển hướng Cố Hành Giản, ngây thơ nói: “Tiên sinh, nương tử ngài lớn lên đẹp như vậy, ngài mua vòng tay hoa nhài tặng nàng đi, được không?” Nói rồi lấy trong rổ ra một cái vòng tay hoa nhài, đưa cho Cố Hành Giản.

Cố Hành Giản nhìn tiểu cô nương mắt to ngây thơ, ngồi xổm xuống hỏi: “Cha mẹ ngươi để cho ngươi đi bán hoa?”

Tiểu cô nương lắc đầu, mím môi nói: “Ta vụng trộm đi. Cha đi uống rượu, nương sinh bệnh ở nhà. Nếu không đem những hoa này bán đi, ngày mai không có tiền bốc thuốc cho nương. Xin ngài thương xót mua cái vòng tay đi?”

Cố Hành Giản nghĩ một chút, từ trong tay áo lấy ra túi tiền, đặt toàn bộ trong rổ của tiểu cô nương, chỉ lấy cái vòng tay hoa nhài kia, vỗ vỗ đầu nàng nói: “Trời đã muộn, mau về nhà đi thôi.”

Tiểu cô nương không nghĩ tới được số tiền lớn như vậy, vội vàng khom lưng nói lời cảm tạ, muốn đưa cả rổ hoa cho hắn. Hắn khoát tay: “Hoa sen này vẩy nước có thể tươi thêm mấy ngày. Chờ nương ngươi hết bệnh rồi, lại cầm đi bán chút tiền.”

“Cảm ơn tiên sinh. Ngài cùng nương tử nhất định sẽ hòa thuận tốt đẹp, con cháu đầy đàn.” Tiểu cô nương vang dội nói xong, vô cùng cao hứng chạy xuống cầu.

Nàng mở miệng là một tiếng nương tử, nói đến Hạ Sơ Lam phải ngượng ngùng. Nàng thấy Cố Hành Giản không phản bác, cũng không nói gì.

Cố Hành Giản đứng lên, xoay người đưa vòng tay hoa nhài cho nàng: “Cái này tặng cho nàng.” Hoa nhài thật rất xứng với nàng, nhớ rõ lần đầu tiên ở Hạ gia nhìn thấy nàng, hắn cảm thấy nàng rất giống một đóa hoa nhài.

Hoa nhài mùi hương tươi mát, theo gió đêm hè phiêu tán trong không khí, thấm vào ruột gan.

Hạ Sơ Lam đỏ mặt duỗi tay lấy vòng tay hoa nhài, ngón tay lướt qua đầu ngón tay hắn, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

Đại khái là tối nay ánh trăng quá tốt,bầu không khí cũng quá tốt. Nàng sinh ra một loại ảo giác, người này có phải cũng có chút thích nàng hay không. Nàng đang muốn mở miệng nói chuyện, ánh mắt Cố Hành Giản bỗng nhiên dừng trên vòng tay kia, lại cầm về.

Hạ Sơ Lam không rõ nguyên do nhìn hắn, ánh mắt hắn trầm xuống, nghiêng đầu nhìn thấy trên mặt nước dưới cầu có một bóng dáng mơ hồ, đại khái minh bạch. Hắn nắm vòng tay hoa nhài, khẩu khí như thường nói: “Sắc trời không còn sớm, nếu thả xong hà đăng, chúng ta liền sớm chút trở về đi.”

Hạ Sơ Lam không biết vì sao hắn không đưa cho nàng, nhưng theo bản năng cảm thấy nhất định có chuyện gì, cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu đáp: “Hảo.”

Chờ bọn họ xuống cầu, Tiêu Dục mới từ vòm cầu đi ra, như đang suy tư gì mà đứng yên một chỗ. Ngày thường hắn cùng Cố Hành Giản tiếp xúc cũng không nhiều, lác đác vài lần, ấn tượng phần lớn dừng lại tại người bên cạnh đánh giá Cố Hành Giản, còn có nhiều năm trước kia hắn đại diện Đại Tống hướng Kim Quốc cúi đầu xưng thần đàm phán hoà bình, có thể nói là nỗi nhục nước mất chủ quyền. Tổ tiên hắn từng vì thu hồi Yến Vân mười sáu châu, bệnh chết ở trên đường Bắc Phạt. Dân tộc Hán ở Trung Nguyên là thiên hạ chính thống, sao có thể khuất phục những người Kim đó?!

Nhưng tối nay theo Cố Hành Giản một đường, đối với người này cái nhìn có chút đổi mới.

Đặc biệt là vị cô nương kia nói chuyện, có cảm giác một gáo nước dội vào đầu.

Có lẽ vốn chỉ là mỗi người một lập trường, không có đúng sai.

……

Sau khi Cố Hành Giản đưa bọn Hạ Sơ Lam về nhà, nhanh chóng quay trở về tư dinh mình, lệnh Sùng Minh cài then cửa. Nam bá ra đón hỏi: “Hai người ăn cơm chưa? Đồ ăn còn nóng ở trong nồi đó.”

Sùng Minh vui vẻ nói: “Nam bá, chúng ta đã ăn qua. Tướng gia là người nào, không đến mức một bữa cơm cũng không được ăn đi.”

Nam bá vui mừng gật đầu, Cố Hành Giản một mình trở lại trong phòng, đóng cửa thật kỹ. Hắn ngồi xuống, đặt chuỗi hoa nhài dưới giá cắm nến, tinh tường thấy trên đóa hoa được đâm ra mấy văn tự Nữ Chân: Không phải ta làm, cứu mạng.

Hắn lập tức liền nghĩ tới người Kim Quốc bị bắt lại kêu Ô Lâm kia.

Ô Lâm là quý tộc Kim Quốc, một lòng ngưỡng mộ văn hóa dân tộc Hán, đặc biệt đến Lâm An nghiên cứu, học hỏi. Hắn gặp qua Ô Lâm làm văn chương, cho nên đề cử hắn tiến Tứ Phương quán sao chép. Hắn cũng không nghĩ tới Ô Lâm sẽ ăn trộm cơ mật quân sự, lúc chợt nghe được Tiêu Dục nói, kỳ thật cũng có chút ngoài ý muốn.

Hắn không dám nói Ô Lâm nhất định bị oan uổng, nhưng nếu ăn trộm cơ mật thật sự là một người khác, mà hoàng thành quân lại sai lầm đem ánh mắt tập trung ở trên người Ô Lâm, ngược lại sẽ làm cho người chân chính ăn trộm cơ mật lừa dối ra khỏi thành, tạo thành nguy hiểm cho tiền tuyến.

Việc cấp bách, cần thiết tìm được Ô Lâm, hỏi rõ ràng chân tướng sự tình.

Nhưng ở Lâm An tìm người muốn giấu diếm được cả hoàng thành quân, cơ hồ là chuyện không có khả năng.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện